Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 134: Đại nhân cứu tôi
“Vả miệng!”
Lời của Mai Chính Sùng vừa dứt, Mã Trạch nhận được chỉ thị lại vung một cái tát.
Một cái tát này, đã khiến tất cả mọi người sửng sốt đến đơ ra, ai cũng đều há to miệng.
Bị mấy chục khẩu súng chĩa vào, vậy mà còn dám hung hăng ngang ngược như thế? Có nhâm không thế, rốt cuộc là ai chiếm thế chủ động...
Cho dù là Mai lão, nụ cười vừa rồi cũng biến mất không thấy, từ từ rút điện thoại ra.
“Tiểu súc sinh, có tin một cú điện thoại của tôi, thân phận nội tình của cậu sẽ tra rõ ràng trong mấy giây, sau đó người nhà, bạn bè của cậu sẽ trong nửa tiếng bị đưa đến trại chó cho chó cản không.”
Lời này vừa dứt, Lãnh Tiểu Mạt ở bên kia cười rồi.
Sở Vĩnh Du ơi Sở Vĩnh Du, anh không phải là có thể đánh sao? Anh không phải có bản lĩnh sao? Chơi với đệ nhất hào môn của Thành phố Ninh, anh còn quá non.
Cho dù là Trần Trọng Thiên, Báo Đốm, lúc này đều có chút không nắm chắc rồi, bị mấy chục khẩu súng chĩa vào không nói, lời uy hiếp của Mai lão, không phải là không thực tế, là thật sự một cuộc gọi thì có thể làm được.
Mai Chính Sùng cảm nhận sự đau rát trên mặt cũng cười rồi, nhưng lại tạm thời cũng không dám nói chuyện, sợ sẽ lại bị đánh.
Sở Vĩnh Du, ông mày muốn tận mắt thấy mày bị những con chó dữ đó từng chút từng chút xé thành từng mảnh.
Lúc này, Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm về phía Lãnh Tiểu Mạt, lời lại là nói với Mai lão.
“Không, ông không có cơ hội gọi điện thoại rồi."
Lời vừa dứt, Mã Trạch đem Mai Chính Sùng ném ra ngoài, lập tức được Mai Bỉnh tiếp lấy ở trong lòng.
Hành động như này, khiến mọi người có hơi không hiểu, thẻ bài duy nhất ném đi như thế, ngay sau đây há không phải là trong nháy mắt sẽ bị vô súng khẩu súng bắn chết sao.
Hay là nói? Biết đã không có sức xoay chuyển, cuối cùng đầu óc tỉnh táo xin tha mạng?
Mai Chính Sùng giải thoát, sờ mặt của mình, tức giận nói.
“Sở Vĩnh Du! Con mẹ mày bây giờ biết xin tha rồi sao? Muộn rồi, ông đây nói cho mày biết, hôm nay mày bắt buộc phải chết, dù chúa đến cũng không cứu được mày, Mai Chính Sùng tao nói đấy.”
Nói đến đây, đột nhiên lại mang theo một tia cười giễu.
“Có điêu, mày nếu như chịu quỳ dưới đất liếm sạch giày của tao, tao ngược lại có thể cho mày một thống khoái, như thế nào? Đến liếm đi.”
Tất cả mọi người đều cho rằng, Sở Vĩnh Du đoán chắc phải quỳ xuống đất xin tha, điện thoại của Mai lão đột nhiên đổ chuông.
Trên chiếc điện thoại này của ông ta, số điện thoại lưu bên trong đều là của nhân vật quan trọng, bất luận cuộc gọi khi nào đều phải lập tức nghe, bởi vì những người này, ai cũng là người nhà họ Mai bọn họ chọc không nổi hơn nữa phải lấy lòng để hợp tác làm ăn.
“Hoàng lão, ông... cái gì? Không, Hoàng lão...”
Không biết người bên trong đã nói cái gì, sắc mặt của Mai lão thay đổi rất lớn, còn chưa nói xong đối phương đã cúp máy, sau đó, điện thoại lần nữa đổ chuông.
“Lão Mai, ông cũng thông minh sáng suốt một đời, lần này tại sao lại chọc vào nhân vật khủng bố như thế? Nhà họ Mai các ông xong rồi, không có ai dám can dự vào chuyện này, hợp tác của chúng ta cũng dừng rồi.”
Tút tút tút!
lần này nghe tiếng cúp máy, thân thể của Mai lão đều run rẩy, nhìn thấy điện thoại lần nữa hiển thị cuộc gọi tới, ông ta đã không dám nghe nữa rồi, không cần những người này toàn bộ dừng hợp tác, chỉ đơn giản hai cuộc gọi vừa rồi, nhà họ Mai bọn họ đã gần như xong đời rồi.
Mấu chốt là ông ta khi nào trêu chọc phải người khủng bố gì đó rồi? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nghĩ rồi, Mai lão đột nhiên nhìn sang Sở Vĩnh Du, người này từ khi bước vào cửa thì điềm nhiên đến mức khiến người ta không thể hình dung, cho dù lúc này bị mấy chục khẩu súng chĩa vào, đều không có biểu cảm thay đổi nào, giống như lời nói khi vừa bước vào cửa thì đã nói, muốn khiến nhà họ Mai biến mất.
“Cậu... cậu Sở”
Một câu xưng hô nói ra, tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe nhầm rồi, Mai lão, gọi người đã đánh người của nhà họ Mai bọn họ là cậu Sở sao?
Lúc đang rối rắm, Mai lão nhìn thấy mấy chục khẩu súng còn đang chĩa vào, lập tức quát.
“Một lũ khốn! Còn không buông súng xuống!”
Mấy chục vệ sĩ tuy mặt mày mờ mịt, nhưng đây là mệnh lệnh của Mai lão, vội vàng đều để khẩu súng.
Nhất thời, mọi người vừa tưởng mình nghe nhầm cách gọi, đêu ngây dại hết ra, chuyển biến này hình như cũng quá nhanh rồi.
Mai Chính Sùng ở một bên phản ứng lại, khó tin nhìn ông nội của mình nói.
“Ông nội! Ông đây là có ý gì? Không thể tha cho Sở Vĩnh Du như thế được ông nội, anh ta con mẹ nó đã...”
Bộp!
Rất đột ngột, một cái tát của Mai lão đã đánh vào mặt của Mai Chính Sùng.
“Phế vật! Quỳ xuống nhận sai với cậu Sởi Cả ngày dốt nát, chỉ biết gây chuyện thị phi, bởi vì cháu, cả nhà họ Mai đều sắp xong rồi.”
Cái gì?
Lời của Mai lão gây chấn động tâm linh của mỗi người, bọn họ cuối cùng mới nghĩ tới, khi Sở Vĩnh Du bước vào cửa thì đã nói, hoặc giao Mai Chính Sùng ra, hoặc cả nhà họ Mai biến mất.
Người con mắt đều suýt nữa lòi hết ra, đều khó tin nhìn sang Sở Vĩnh Du, người ta, vậy mà thật sự có thể làm được, khiến đệ nhất hào môn của Thành phố Ninh, sự tồn tại không ai dám chọc này biến mất.
Hơn nữa trước trước sau sau, chẳng qua mới chỉ có thời gian mười mấy phút, quá khó tin rồi.
Mai Bỉnh cảm thấy đầu óc đều có hơi phản ứng không kịp rồi, cẩn thận hỏi.
“Ba! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện gì? Nếu như Sở Vĩnh Du không áp dụng biện pháp, nhà họ Mai chúng ta sẽ sụp đổ, con nói xem là chuyện gì? Không ngờ, nhà họ Mai chúng ta, vậy mà sẽ mất hết trong tay con trai phế vật này của con.”
Nói xong, Mai lão nhìn sang Sở Vĩnh Du, nuốt một ngụm nước bọt, đâu còn sự kiêu ngạo và ngang ngược trước đó.
“Cậu Sở, Mai Chính Sùng giao cho cậu, là sống hay chết chúng tôi đều sẽ không hỏi, vẫn mong cậu Sở tha cho nhà họ Mai chúng tôi, cầu xin cậu.”
Lời cầu xin của Mai lão, triệt để đánh tan nhận thức quan của tất cả mọi người, nhất là Mai Chính Sùng, chỗ dựa lớn nhất đều xin tha rồi, vậy anh ta thì sao? Tuyệt đối không ngờ, một câu của Sở Vĩnh Du thấy như không biết trời đất dày, vậy mà thật sự làm được rồi.
Nhất thời, Mai Chính Sùng khẩn trương rồi, bụp lập tức quỳ xuống đất.
“Anh Sở, tôi sai rồi, tôi bây giờ gọi điện bảo bọn họ dừng hành động với bất động sản Thiên Nguyên và nhà máy gạch, tôi thật sự sai rồi, xin anh xem tôi là một cục shit, tha cho tôi đi.”
Tiếng khóc của Mai Chính Sùng dấm rứt, sự cầu xin của Mai lão, sảnh tiệc yên tĩnh đến đáng sợ, các khách khứa đều há to miệng, không thể tưởng tượng từng cảnh nhìn thấy ngày hôm nay, sự đảo ngược đột nhiên như vậy, như này... không thể hình dung.
Đường đường nhà họ Mai, vậy mà đã xin tha.
Mà Trần Trọng Thiên và Báo Đốm, cũng chấn động trong lòng không ngừng, bây giờ xem ra, Sở Vĩnh Du không những võ lực bản thân cao cường, hơn nữa nhân mạch cũng đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng, nhà họ Mai đệ nhất hào môn của Thành phố Ninh đều tan rồi, còn có ai có thể chống lại?
Cũng chỉ có Liên Sâm, mới biết sự đáng sợ của Sở Vĩnh Du, đó chẳng qua cũng chỉ là Mã Trạch hơi tiết lộ ra một góc của núi băng mà thôi.
Lãnh Tiểu Mạt bị Sở Vĩnh Du nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, lúc này cuối cùng cũng cảm thấy sống lưng có hơi lạnh toát, muốn chạy, lại phát hiện hai chân đều đang run rẩy, vội vàng rút điện thoại ra gọi một cuộc gọi.
“Alo.”
“Đại nhân, cứu... cứu tôi, tôi bị Sở Vĩnh Du phát hiện rồi.”
Giọng nói ở đầu bên kia vốn lười nhác, trong nháy mắt trở nên kích động rồi.
“Đáng chết! Không phải là kêu cô đến phòng an ninh sao? Lãnh Tiểu Mạt, cô nghe đây, dựa theo trước đó đã nói, tất cả sự việc đều là tổ chức Yêu Tà bảo cô làm, nếu như dám khai ông đây ra, người nhà của cô sẽ chết chắc!”