Bán Kiếp Tiểu Tiên
Chương 238: Nhà Ai Cũng Đều Có Cuốn Kinh Khó Niệm
Chương 238: Nhà Ai Cũng Đều Có Cuốn Kinh Khó Niệm
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Trong lúc Long Cửu và Tề Hoan nói chuyện, có vẻ như Long Ẩn đã giải quyết xong Long Ngữ, Long Ngữ tức giận trừng mắt nhìn Tề Hoan, dùng sức dậm chân bày tỏ sự bất mãn của mình rồi quay người đi ra. Nhưng khi Long Ngữ đi Tề Hoan lại phát hiện, ngay cả nàng ta vậy mà cũng kiêng kị đi vòng qua hai con rồng đen kia, xem ra hai con rồng này nếu không phải địa vị siêu quần thì cũng là thực lực khủng bố.
Không biết chủ nhân ban đầu của căn phòng này rốt cuộc đã làm gì mà có thể dùng hai con rồng này để thủ vệ, thật đúng là khoa trương.
“Cửu đệ quen biết vị tiểu thư này?” Đưa mắt nhìn Long Ngữ rời đi, Long Ẩn mỉm cười đi tới, thấy hai người nói chuyện có vẻ vui vẻ, lông mày hơi nhếch lên liếc nhìn Long Cửu.
Nếu như không phải biết rõ hắn là nam thì Tề Hoan nhất định sẽ cho rằng Long Ẩn đang quăng mị nhãn với Long Cửu. Nam nhân lớn lên thành bộ dạng này thật đúng là sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới xã hội!
“Vương, nàng ấy là một trong bồn thần tướng của Tiên giới – Tề Hoan tiểu thư mà ta gặp lần trước.”
“A!?” Nghe Long Cửu giới thiệu xong, Long Ẩn hơi kinh ngạc, hắn thật sự không nhìn ra tu vi của Tề Hoan cao như vậy. Mới nhìn còn tưởng Tề Hoan vừa phi thăng Tiên giới chứ. “Thứ cho Long Ẩn chậm trễ.” Long Ẩn trái lại rất biết lắng nghe, biết rõ nên nói gì với ai.
“Đâu có.” Long Cửu gọi Long Ẩn là Vương, chẳng lẽ vị này là Long Vương của Long tộc? Tựa như Long Ẩn không nhìn ra tu vi cao thấp của Tề Hoan thì Tề Hoan cũng nhìn không thấu nông sâu của Long Ẩn.
Tề Hoan có lòng tin tiêu diệt Long Cửu, nhưng đối phó Long Ẩn thật đúng là khó nói. Thực lực của nàng chưa đủ, huống chi cho dù nàng có thể đánh thắng Long Ẩn thì sao, ở đây dù sao cũng là địa bàn Long tộc. Nàng không muốn trở thành lương thực cho rồng, tuy rằng nàng cảm thấy dù ăn mình thì cũng chưa chắc đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng.
“Nếu Tề Hoan tiểu thư không chê… chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện?” Long Ẩn lườm hai con rồng đen kia một cái, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc không rõ.
Hai cái con rồng này tình tính không tốt như chúng biểu hiện với Tề Hoan, cho dù là người Long tộc tới, nếu không phải Hoàng tộc thì hai con rồng này sẽ không chút khách khí giết chết kẻ tự tiện xông vào ngay tại chỗ. Nhưng chúng lại không đụng đến một đầu ngón tay của Tề Hoan, điều này khiến trong lòng Long Ẩn sinh ra một tia hiếu kì, còn cả một chút mong đợi. Từ sau khi Long hậu của hắn qua đời, đã rất nhiều năm hắn không gặp người phụ nữ nào có thể khiến cho hắn có vài phần kính trọng. Mà cô nàng Tề Hoan bị lôi nhầm vào tranh chấp giữa Long tộc lại khiến hắn nảy sinh lòng tò mò. Đã bao lâu hắn chưa gặp qua nữ nhân thẳng thắn như vậy? Long Ẩn nhìn Tề Hoan ngồi bên cạnh chỉ kém không nhét tất cả điểm tâm trên bàn vào trong bụng, trong mắt ánh lên ý cười. Chẳng lẽ hắn còn không có mị lực bằng vài miếng điểm tâm sao.
“Khụ, khụ. Tề tiểu thư?” Long Cửu ngồi cùng cũng hơi xấu hổ, Tề Hoan này đã mấy đời không ăn rồi, đến nỗi thành bộ dạng này? Hay là lúc nàng ở Tiên giới đã bị người ta ngược đãi.
“Có chuyện gì?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Hoan ăn đến phồng lên, còn có nửa miếng bánh ngọt tản ra hương hoa quả thơm mê người ở ngoài miệng chưa kịp nuốt vào. Mặc dù ở nơi xa lạ này Tề Hoan cảm thấy không thỏa mái, nhưng sư phụ làm điểm tâm của Long tộc thật sự không tồi, điểm tâm ngon như vậy khiến nàng suýt nuốt luôn cả lưỡi. Tề Hoan đang âm thầm cân nhắc, lúc trở về Tiên giới nàng có nên thuận tiện đem luôn vị sư phụ làm điểm tâm kia về hay không, dùng một gậy đánh ngất xỉu cưỡng chế mang về cũng không phải là không thể.
“Về chuyện khối Long tinh kia…” Cái đó dù sao cũng là Long tinh của ngũ trảo kim long, ở Long tộc chỉ có rồng mang huyết mạch thuần khiết mới có thể nhận được truyền thừa của ngũ trảo kim long và trở thành Long Hoàng, mà hiện nay ngay cả Long Vương như Long Ẩn cũng không được truyền thừa hoàn bộ. Sau khi Tiểu Ngân có được Long tinh hình như phương hướng tiến hóa cũng là ngũ trảo kim long, điều này khiến Long tộc cực kì căng thẳng. Căn cứ vào quy củ truyền thừa của Long tộc, chỉ có ngũ trảo kim long mới có tư cách thống lĩnh toàn tộc, mặc kệ trước kia ngũ trảo kim long đó từng làm gì.
“Bị Tiểu Ngân nuốt rồi, cái này không liên quan gì đến ta, ngươi có thể đi tìm hắn đòi.” Tề Hoan rất không nghĩa khí đổ hết mọi chuyện lên đầu Tiểu Ngân. Trên thực tế, nàng cũng chỉ là đồng lõa mà thôi.
“Tề Hoan tiểu thư, chúng ta chỉ muốn gặp vị bằng hữu kia của ngài, hi vọng ngài có thể giới thiệu dùm.” Long Ẩn cũng không lộ vẻ không vui vì giọng điệu của Tề Hoan, trên thực tế, toàn bộ Long tộc, người nên căng thẳng nhất chính là hắn mới đúng.
“Gặp hắn?” Không đợi Tề Hoan hỏi Long Ẩn muốn gặp Tiểu Ngân làm gì, ngoài điện đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân đều răm rắp, Tề Hoan thấy một hàng thị vệ mặc áo giáp bạc, trên mặt không chút biểu tình vọt đến, đứng thành hàng ở hai bên đại điện. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa chờ nhân vật lớn xuất hiện, quả nhiên, không đến hai phút sau, bốn người mặc trường bào màu bạc tóc bạc đi đến. Tề Hoan nhìn lướt qua bốn người này, một người già hai người trung niên, một người thoạt nhìn tương đối trẻ, hơn nữa dung mạo giống Long Ẩn như đúc, ngoại trừ màu tóc và mắt của hai người khác nhau ra thì ngay cả mỉn cười cũng giống nhau. Sau khi bốn người này xuât hiện, không riêng gì Long Cửu, ngay cả Long Ẩn cũng đứng lên.
“Bái kiến bốn vị trưởng lão.” Long Ẩn chỉ khẽ gật đầu, còn Long Cửu cúi thật sâu.
“Long Vương không cần khách khí, chỉ là chúng ta nghe nói khi bắt được tên ảnh ma(*) trộm trọng bảo của Long tộc ta còn không ngờ mang thêm về một nử tử?” Người nói chuyện chính là lão già tóc bạc, trong tay lão cầm gậy khắc hình rồng đen, thoạt nhìn có vẻ không nhẹ, hơn nữa bề mặt còn tản ra pháp lực cực kì khủng bố. Tuy ông già này tu vi chỉ là đỉnh Thiên Tướng, nhưng có thêm gậy trong tay kia không khéo có thể quyết đấu với cả thần tướng. Nhìn thấy bốn người kia ngồi xuống, Long Ẩn với Long Cửu mới ngồi.
Ảnh ma = ma bóng: gọi vậy vì anh Diêm Quỷ tu ma và chuyên chui ra từ bóng của người khác)
“Vị này là Tề Hoan tiểu thư, là người đến từ Tiên giới.” Long Cửu mở miệng giới thiệu, sau đó lại chuyển hướng sang Tề Hoan: “Bốn vị này là trưởng lão của Long tộc chúng ta.”
Cũng giống như khi Long Ẩn vừa nhìn thấy Tề Hoan, bốn vị trưởng lão này không hề cảm thấy Tề Hoan có bao nhiêu lợi hại, khác biệt chính là thái độ của bọn họ chênh lệch với Long Ẩn.
Tề Hoan rốt cuộc cũng hiểu vì sao những người Long tộc phái đến đều hếch mũi lên trời, đây tuyệt đối là trên làm dưới học theo. Vị đại trưởng lão tên Thiên Tắc kia chỉ liếc Tề Hoan một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi, giống như nếu nhìn nàng thêm vài lần sẽ bị nhiễm khuẩn. Về phần ba người khác, ngay cả nhìn cũng lười. Được rồi, mình lớn lên cũng không xinh đẹp, dựa vào cái gì muốn người ta nhìn mình.
“Long Vương chuẩn bị xử trí nàng ta thế nào?”Giọng Thiên Tắc nguội lạnh truyền đến.
“Sao đại trưởng lão lại nói vậy, vị tiểu thư này chỉ vào nhầm Long tộc thôi, sai lầm này cũng không phải tại nàng.” Trên mặt Long Ẩn vẫn mang theo nụ cười mỉn như trước.
Tề Hoan nghe hai người đối thoại, có thể mơ hồ nghe ra ý đối lập, xem ra quan hệ giữa vị Long Vương và đại trưởng lão này có vẻ không hợp. Nói cũng đúng, có vị bá chủ một phương nào lại thích có kẻ cản trở phía sau đâu, những kẻ được gọi là trưởng lão này căn bản chính là người tranh quyền với hắn.
“Lời này của Long Vương thiếu chừng mực rồi.” Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống, dùng giọng điệu giáo huấn nói tiếp: “Cô gái này được mang tới Long tộc cùng lúc với ảnh ma, dĩ nhiên lúc ấy nàng đang ở bên cạnh ảnh ma, quan hệ giữa nàng và ảnh ma chắc chắn không tệ, rất có thể sẽ biết tung tích của món bảo vật kia.”
“Cứ ở bên cạnh thì quan hệ sẽ không tệ à? Lập luận của vị trưởng lão này hình như hơi sai rồi.” Tề Hoan nghiêng đầu nhìn chén trà phản xạ ánh sáng lấp lánh, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Xử trí mình sao? Trông nàng dễ xử trí thế à? Hay lão già này ngồi ở Long tộc lâu quá nên thật sự ình là vô định thiên hạ rồi?
“Hừ, ở đây không có chỗ ột người ngoài như ngươi xen vào, Long Cửu, dẫn nàng ta đi trông chừng thật chặt vào.” Lời Tề Hoan nói khiến Thiên Tắc càng bực mình hơn, ở Long tộc chưa từng có ai dám nghi ngờ lời nói của lão. Cả ngàn năm nay, toàn bộ Long tộc vẫn luôn nằm trong sự khống chế của lão, sau khi Long Ẩn dần dần lớn lên, lão mới thoáng thả chút quyền thế cho y mà thôi, nhưng lão không lường tới thủ đoạn của Long Ẩn lại tốt như vậy, trong vòng trăm năm đã có được địa vị bằng lão, nếu không phải Long Hậu đột nhiên qua đời thì chỉ e bây giờ Long Ẩn đã khống chế toàn bộ Long tộc rồi.
“Đại trưởng lão, vị tiểu thư này là khách của ta.” Long Ẩn híp mắt, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong mắt hiện lên tia sáng lạnh. Có thể làm kẻ thống trị Long tôc hiện nay, hắn cũng không dựa vào khuôn mặt, thủ đoạn của hắn cũng cao tương đương với địa vị của hắn bây giờ.
Bề ngoài, Long tộc hòa hợp êm thấm, nhưng sự thật thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ. Tề Hoan chẳng qua chỉ là một dây dẫn nổ đáng thương mà thôi, nếu nàng chỉ là tiên nhân bình thường thì đoán chừng mạng nhỏ của nàng sẽ phải để lại Long tộc rồi.
“Không biết vị tiểu thư này thành thượng khách của Long Vương thế nào?” Thiên Tắc khẽ nói.
“Đây là chuyện của ta, đại trưởng lão không cảm thấy mình vượt quyền sao? Có phải đại trưởng lão rất muốn thay ta sử dụng quyền lực?”
Long Cửu có vẻ đã quen với cục diện này, hắn chỉ lẳng lặng ngồi một bên, cũng không chen vào. Ngược lại Tề Hoan nghe ra mùi ngon, nàng còn chưa trải qua việc này đâu. Cãi nhau rất khá nhưng Tề Hoan càng hi vọng bọn họ vung đao đánh một hồi, như vậy nhất định sẽ rất đặc sắc.
“Lời này của Long Vương là đang chỉ trích lão phu sao? Lão phu chỉ là suy nghĩ cho an nguy của Long Vương thôi, huống chi món đồ kia là bị trộm từ tay Long Vương đấy.” Gậy trong tay Thiên Tắc nặng nề nện xuống, toàn bộ đại điện dường như cũng bắt đầu lay động theo.
“Xem ra đại trưởng lão thật sự già rồi, chẳng lẽ ngài đã quên, người trông coi Trân Bảo Các là cháu trai của đại trưởng lão sao, cái tội này không nhẹ đâu.” Long Ẩn đá quả bóng về cho đại trưởng lão, thái độ giọng điệu kia đủ chọc cho lão già này tức đến tận trời rồi.
Nhìn không ra, vị Long Vương xinh đẹp này mồm miệng cũng rất khá, nếu như xem mặt bắt hình dong thì nàng sẽ ngã thảm trong tay hắn. Tề Hoan cảm thấy hơi may mắn, cũng may quan hệ của nàng với Long Vương tạm thời xem như hòa hợp.
Đại trưởng lão tự biết mình đuối lý, đành đổi chủ đề không nói chuyện này nữa, “Chuyện này trước để qua một bên, vậy chuyện Long tinh kia ngài tính nói thế nào, ngài phái Long Cửu đi thu hồi Long tinh vì sao không mang đồ trở về?”
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Trong lúc Long Cửu và Tề Hoan nói chuyện, có vẻ như Long Ẩn đã giải quyết xong Long Ngữ, Long Ngữ tức giận trừng mắt nhìn Tề Hoan, dùng sức dậm chân bày tỏ sự bất mãn của mình rồi quay người đi ra. Nhưng khi Long Ngữ đi Tề Hoan lại phát hiện, ngay cả nàng ta vậy mà cũng kiêng kị đi vòng qua hai con rồng đen kia, xem ra hai con rồng này nếu không phải địa vị siêu quần thì cũng là thực lực khủng bố.
Không biết chủ nhân ban đầu của căn phòng này rốt cuộc đã làm gì mà có thể dùng hai con rồng này để thủ vệ, thật đúng là khoa trương.
“Cửu đệ quen biết vị tiểu thư này?” Đưa mắt nhìn Long Ngữ rời đi, Long Ẩn mỉm cười đi tới, thấy hai người nói chuyện có vẻ vui vẻ, lông mày hơi nhếch lên liếc nhìn Long Cửu.
Nếu như không phải biết rõ hắn là nam thì Tề Hoan nhất định sẽ cho rằng Long Ẩn đang quăng mị nhãn với Long Cửu. Nam nhân lớn lên thành bộ dạng này thật đúng là sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới xã hội!
“Vương, nàng ấy là một trong bồn thần tướng của Tiên giới – Tề Hoan tiểu thư mà ta gặp lần trước.”
“A!?” Nghe Long Cửu giới thiệu xong, Long Ẩn hơi kinh ngạc, hắn thật sự không nhìn ra tu vi của Tề Hoan cao như vậy. Mới nhìn còn tưởng Tề Hoan vừa phi thăng Tiên giới chứ. “Thứ cho Long Ẩn chậm trễ.” Long Ẩn trái lại rất biết lắng nghe, biết rõ nên nói gì với ai.
“Đâu có.” Long Cửu gọi Long Ẩn là Vương, chẳng lẽ vị này là Long Vương của Long tộc? Tựa như Long Ẩn không nhìn ra tu vi cao thấp của Tề Hoan thì Tề Hoan cũng nhìn không thấu nông sâu của Long Ẩn.
Tề Hoan có lòng tin tiêu diệt Long Cửu, nhưng đối phó Long Ẩn thật đúng là khó nói. Thực lực của nàng chưa đủ, huống chi cho dù nàng có thể đánh thắng Long Ẩn thì sao, ở đây dù sao cũng là địa bàn Long tộc. Nàng không muốn trở thành lương thực cho rồng, tuy rằng nàng cảm thấy dù ăn mình thì cũng chưa chắc đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng.
“Nếu Tề Hoan tiểu thư không chê… chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện?” Long Ẩn lườm hai con rồng đen kia một cái, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc không rõ.
Hai cái con rồng này tình tính không tốt như chúng biểu hiện với Tề Hoan, cho dù là người Long tộc tới, nếu không phải Hoàng tộc thì hai con rồng này sẽ không chút khách khí giết chết kẻ tự tiện xông vào ngay tại chỗ. Nhưng chúng lại không đụng đến một đầu ngón tay của Tề Hoan, điều này khiến trong lòng Long Ẩn sinh ra một tia hiếu kì, còn cả một chút mong đợi. Từ sau khi Long hậu của hắn qua đời, đã rất nhiều năm hắn không gặp người phụ nữ nào có thể khiến cho hắn có vài phần kính trọng. Mà cô nàng Tề Hoan bị lôi nhầm vào tranh chấp giữa Long tộc lại khiến hắn nảy sinh lòng tò mò. Đã bao lâu hắn chưa gặp qua nữ nhân thẳng thắn như vậy? Long Ẩn nhìn Tề Hoan ngồi bên cạnh chỉ kém không nhét tất cả điểm tâm trên bàn vào trong bụng, trong mắt ánh lên ý cười. Chẳng lẽ hắn còn không có mị lực bằng vài miếng điểm tâm sao.
“Khụ, khụ. Tề tiểu thư?” Long Cửu ngồi cùng cũng hơi xấu hổ, Tề Hoan này đã mấy đời không ăn rồi, đến nỗi thành bộ dạng này? Hay là lúc nàng ở Tiên giới đã bị người ta ngược đãi.
“Có chuyện gì?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Hoan ăn đến phồng lên, còn có nửa miếng bánh ngọt tản ra hương hoa quả thơm mê người ở ngoài miệng chưa kịp nuốt vào. Mặc dù ở nơi xa lạ này Tề Hoan cảm thấy không thỏa mái, nhưng sư phụ làm điểm tâm của Long tộc thật sự không tồi, điểm tâm ngon như vậy khiến nàng suýt nuốt luôn cả lưỡi. Tề Hoan đang âm thầm cân nhắc, lúc trở về Tiên giới nàng có nên thuận tiện đem luôn vị sư phụ làm điểm tâm kia về hay không, dùng một gậy đánh ngất xỉu cưỡng chế mang về cũng không phải là không thể.
“Về chuyện khối Long tinh kia…” Cái đó dù sao cũng là Long tinh của ngũ trảo kim long, ở Long tộc chỉ có rồng mang huyết mạch thuần khiết mới có thể nhận được truyền thừa của ngũ trảo kim long và trở thành Long Hoàng, mà hiện nay ngay cả Long Vương như Long Ẩn cũng không được truyền thừa hoàn bộ. Sau khi Tiểu Ngân có được Long tinh hình như phương hướng tiến hóa cũng là ngũ trảo kim long, điều này khiến Long tộc cực kì căng thẳng. Căn cứ vào quy củ truyền thừa của Long tộc, chỉ có ngũ trảo kim long mới có tư cách thống lĩnh toàn tộc, mặc kệ trước kia ngũ trảo kim long đó từng làm gì.
“Bị Tiểu Ngân nuốt rồi, cái này không liên quan gì đến ta, ngươi có thể đi tìm hắn đòi.” Tề Hoan rất không nghĩa khí đổ hết mọi chuyện lên đầu Tiểu Ngân. Trên thực tế, nàng cũng chỉ là đồng lõa mà thôi.
“Tề Hoan tiểu thư, chúng ta chỉ muốn gặp vị bằng hữu kia của ngài, hi vọng ngài có thể giới thiệu dùm.” Long Ẩn cũng không lộ vẻ không vui vì giọng điệu của Tề Hoan, trên thực tế, toàn bộ Long tộc, người nên căng thẳng nhất chính là hắn mới đúng.
“Gặp hắn?” Không đợi Tề Hoan hỏi Long Ẩn muốn gặp Tiểu Ngân làm gì, ngoài điện đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân đều răm rắp, Tề Hoan thấy một hàng thị vệ mặc áo giáp bạc, trên mặt không chút biểu tình vọt đến, đứng thành hàng ở hai bên đại điện. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa chờ nhân vật lớn xuất hiện, quả nhiên, không đến hai phút sau, bốn người mặc trường bào màu bạc tóc bạc đi đến. Tề Hoan nhìn lướt qua bốn người này, một người già hai người trung niên, một người thoạt nhìn tương đối trẻ, hơn nữa dung mạo giống Long Ẩn như đúc, ngoại trừ màu tóc và mắt của hai người khác nhau ra thì ngay cả mỉn cười cũng giống nhau. Sau khi bốn người này xuât hiện, không riêng gì Long Cửu, ngay cả Long Ẩn cũng đứng lên.
“Bái kiến bốn vị trưởng lão.” Long Ẩn chỉ khẽ gật đầu, còn Long Cửu cúi thật sâu.
“Long Vương không cần khách khí, chỉ là chúng ta nghe nói khi bắt được tên ảnh ma(*) trộm trọng bảo của Long tộc ta còn không ngờ mang thêm về một nử tử?” Người nói chuyện chính là lão già tóc bạc, trong tay lão cầm gậy khắc hình rồng đen, thoạt nhìn có vẻ không nhẹ, hơn nữa bề mặt còn tản ra pháp lực cực kì khủng bố. Tuy ông già này tu vi chỉ là đỉnh Thiên Tướng, nhưng có thêm gậy trong tay kia không khéo có thể quyết đấu với cả thần tướng. Nhìn thấy bốn người kia ngồi xuống, Long Ẩn với Long Cửu mới ngồi.
Ảnh ma = ma bóng: gọi vậy vì anh Diêm Quỷ tu ma và chuyên chui ra từ bóng của người khác)
“Vị này là Tề Hoan tiểu thư, là người đến từ Tiên giới.” Long Cửu mở miệng giới thiệu, sau đó lại chuyển hướng sang Tề Hoan: “Bốn vị này là trưởng lão của Long tộc chúng ta.”
Cũng giống như khi Long Ẩn vừa nhìn thấy Tề Hoan, bốn vị trưởng lão này không hề cảm thấy Tề Hoan có bao nhiêu lợi hại, khác biệt chính là thái độ của bọn họ chênh lệch với Long Ẩn.
Tề Hoan rốt cuộc cũng hiểu vì sao những người Long tộc phái đến đều hếch mũi lên trời, đây tuyệt đối là trên làm dưới học theo. Vị đại trưởng lão tên Thiên Tắc kia chỉ liếc Tề Hoan một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi, giống như nếu nhìn nàng thêm vài lần sẽ bị nhiễm khuẩn. Về phần ba người khác, ngay cả nhìn cũng lười. Được rồi, mình lớn lên cũng không xinh đẹp, dựa vào cái gì muốn người ta nhìn mình.
“Long Vương chuẩn bị xử trí nàng ta thế nào?”Giọng Thiên Tắc nguội lạnh truyền đến.
“Sao đại trưởng lão lại nói vậy, vị tiểu thư này chỉ vào nhầm Long tộc thôi, sai lầm này cũng không phải tại nàng.” Trên mặt Long Ẩn vẫn mang theo nụ cười mỉn như trước.
Tề Hoan nghe hai người đối thoại, có thể mơ hồ nghe ra ý đối lập, xem ra quan hệ giữa vị Long Vương và đại trưởng lão này có vẻ không hợp. Nói cũng đúng, có vị bá chủ một phương nào lại thích có kẻ cản trở phía sau đâu, những kẻ được gọi là trưởng lão này căn bản chính là người tranh quyền với hắn.
“Lời này của Long Vương thiếu chừng mực rồi.” Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống, dùng giọng điệu giáo huấn nói tiếp: “Cô gái này được mang tới Long tộc cùng lúc với ảnh ma, dĩ nhiên lúc ấy nàng đang ở bên cạnh ảnh ma, quan hệ giữa nàng và ảnh ma chắc chắn không tệ, rất có thể sẽ biết tung tích của món bảo vật kia.”
“Cứ ở bên cạnh thì quan hệ sẽ không tệ à? Lập luận của vị trưởng lão này hình như hơi sai rồi.” Tề Hoan nghiêng đầu nhìn chén trà phản xạ ánh sáng lấp lánh, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Xử trí mình sao? Trông nàng dễ xử trí thế à? Hay lão già này ngồi ở Long tộc lâu quá nên thật sự ình là vô định thiên hạ rồi?
“Hừ, ở đây không có chỗ ột người ngoài như ngươi xen vào, Long Cửu, dẫn nàng ta đi trông chừng thật chặt vào.” Lời Tề Hoan nói khiến Thiên Tắc càng bực mình hơn, ở Long tộc chưa từng có ai dám nghi ngờ lời nói của lão. Cả ngàn năm nay, toàn bộ Long tộc vẫn luôn nằm trong sự khống chế của lão, sau khi Long Ẩn dần dần lớn lên, lão mới thoáng thả chút quyền thế cho y mà thôi, nhưng lão không lường tới thủ đoạn của Long Ẩn lại tốt như vậy, trong vòng trăm năm đã có được địa vị bằng lão, nếu không phải Long Hậu đột nhiên qua đời thì chỉ e bây giờ Long Ẩn đã khống chế toàn bộ Long tộc rồi.
“Đại trưởng lão, vị tiểu thư này là khách của ta.” Long Ẩn híp mắt, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong mắt hiện lên tia sáng lạnh. Có thể làm kẻ thống trị Long tôc hiện nay, hắn cũng không dựa vào khuôn mặt, thủ đoạn của hắn cũng cao tương đương với địa vị của hắn bây giờ.
Bề ngoài, Long tộc hòa hợp êm thấm, nhưng sự thật thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ. Tề Hoan chẳng qua chỉ là một dây dẫn nổ đáng thương mà thôi, nếu nàng chỉ là tiên nhân bình thường thì đoán chừng mạng nhỏ của nàng sẽ phải để lại Long tộc rồi.
“Không biết vị tiểu thư này thành thượng khách của Long Vương thế nào?” Thiên Tắc khẽ nói.
“Đây là chuyện của ta, đại trưởng lão không cảm thấy mình vượt quyền sao? Có phải đại trưởng lão rất muốn thay ta sử dụng quyền lực?”
Long Cửu có vẻ đã quen với cục diện này, hắn chỉ lẳng lặng ngồi một bên, cũng không chen vào. Ngược lại Tề Hoan nghe ra mùi ngon, nàng còn chưa trải qua việc này đâu. Cãi nhau rất khá nhưng Tề Hoan càng hi vọng bọn họ vung đao đánh một hồi, như vậy nhất định sẽ rất đặc sắc.
“Lời này của Long Vương là đang chỉ trích lão phu sao? Lão phu chỉ là suy nghĩ cho an nguy của Long Vương thôi, huống chi món đồ kia là bị trộm từ tay Long Vương đấy.” Gậy trong tay Thiên Tắc nặng nề nện xuống, toàn bộ đại điện dường như cũng bắt đầu lay động theo.
“Xem ra đại trưởng lão thật sự già rồi, chẳng lẽ ngài đã quên, người trông coi Trân Bảo Các là cháu trai của đại trưởng lão sao, cái tội này không nhẹ đâu.” Long Ẩn đá quả bóng về cho đại trưởng lão, thái độ giọng điệu kia đủ chọc cho lão già này tức đến tận trời rồi.
Nhìn không ra, vị Long Vương xinh đẹp này mồm miệng cũng rất khá, nếu như xem mặt bắt hình dong thì nàng sẽ ngã thảm trong tay hắn. Tề Hoan cảm thấy hơi may mắn, cũng may quan hệ của nàng với Long Vương tạm thời xem như hòa hợp.
Đại trưởng lão tự biết mình đuối lý, đành đổi chủ đề không nói chuyện này nữa, “Chuyện này trước để qua một bên, vậy chuyện Long tinh kia ngài tính nói thế nào, ngài phái Long Cửu đi thu hồi Long tinh vì sao không mang đồ trở về?”
Tác giả :
Tích Thần