Bán Kiếp Tiểu Tiên
Chương 153: Thú Trấn Mạch
Thiên Lôi và Lôi Thần rời khỏi Lôi Thần Điện đã lâu, sáu mươi năm trước Minh Hỏa đưa tiểu hồ ly về Lôi Thần Điện, nhưng một câu cũng không nhắc đến Tiểu Ngân.
Hai năm trước, Minh Hỏa lại phái người truyền đến tin tức, muốn gặp được Tiểu Ngân thì Tề Hoan phải tự mình đến.
Thái độ của nàng đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, vậy mà Minh Hỏa dường như không định để ý tới. Tề Hoan cũng âm thầm cảm thấy mình may mắn, nếu không phải bốn thần thú cần 100 năm mới có thể khống chế Lôi Thần tháp, e rằng cuộc sống của nàng đã không trôi qua thoải mái như vậy.
Trong một trăm năm này, tu vi của người ta từ từ tăng trưởng, ấy thế nhưng tu vi của Tề Hoan lại không ngừng rút lui, từ Ngũ trọng thiên rớt thẳng xuống Nhị Trọng Thiên.
Mặc dù nàng khống chế Lục Đạo ngày càng thuần thục, hơi thở cũng càng nội liễm, nhưng tu vi biểu hiện ra vốn Ngũ trọng thiên lại không ngừng rớt xuống. Chuyện tu vi của nàng bị giảm đã cải biến thành vô số phiên bản truyền khắp toàn bộ Tiên Giới suốt mấy năm nay.
Dường như tất cả tiên nhân đều biết, tu vi của điện chủ Lôi Thần Điện chỉ có Nhị Trọng Thiên mà thôi, bây giờ Tề Hoan đã trở thành người bị cả Tiên Giới chê cười, thế nhưng trái lại bản thân nàng lại không có cảm giác gì.
“Tiểu Hoan, Tiểu Hoan, rời giường.” Trời còn chưa sáng, Tề Hoan đang vùi mình trong chiếc chăn bông mềm mại quen thuộc, đột nhiên cảm thấy trên bụng bị người đè nặng giống như giáng ột quyền, đau đến nỗi nàng lập tức nhảy dựng lên.
“Hồ ly chết tiệt, ngươi đừng lộn xộn a!” Sau khi thấy rõ trên bụng là vật gì, Tề Hoan không chút khách khí đập một phát, ngồi xổm trên bụng nàng chính là tiểu hồ ly đang mang vẻ mặt vô tội vẫy chín cái đuôi lông xù màu trắng.
“Ngươi đã đồng ý với ta hôm nay dẫn ta đi gặp Tiểu Ngân đấy.” Tề Hoan biết rõ, Minh Hỏa nói ra yêu cầu kia, nghĩa là Tiểu Ngân không có nguy hiểm, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lâu như vậy Minh Hỏa mới nói.
Nói thế nào đi chăng nữa, Tiểu Ngân cũng coi như bằng hữu lăn lộn cùng nàng, Tề Hoan không thể bỏ mặc, cho nên đành đáp ứng hắn sẽ đích thân đi thành Minh Hỏa, bây giờ nàng cũng không sợ Minh Hỏa sẽ có suy nghĩ lệch lạc gì.
Thế nhưng sốt ruột nhất không phải Tề Hoan, mà là tiểu hồ ly. Tề Hoan nghe tiểu hồ ly nói, những năm này Minh Hỏa không làm gì nó, phục vụ ăn uống, ngoại trừ không cho nó bước khỏi Minh Hỏa điện thì không làm ra chuyện gì quá phận. Nhưng tiểu hồ ly cũng chỉ biết là Tiểu Ngân không chết, chứ không có tìm được bóng dáng của Tiểu Ngân.
“Ta đáp ứng ngươi là ban ngày, ban ngày ngươi hiểu chưa! !” Túm mấy cái đuôi, vung mạnh trên không trung hai vòng. Tề Hoan không chút khách khí ném tiểu hồ ly ra ngoài cửa sổ đang mở.
“Ta sốt ruột mà.” Thân thể tròn vo của tiểu hồ ly uốn éo trên không trung một cái, sau đó trong nháy chạy trở về trên bụng Tề Hoan.
“Chờ ta tỉnh ngủ.” Tề Hoan tùy tiện tìm cái gối, chôn tiểu hồ ly xuống dưới, sau đó gối đầu lên. Cũng may hồ ly nhà nàng tương đối bền, văn vê bóp méo thế nào cũng không xuất hiện nguy cơ biến dạng.
“Tiểu Hoan. . . . . . A A A A . . . . . .” Tề Hoan mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ, tiểu hồ ly mặt bẹp dí nằm sấp dưới gối, lúc thì duỗi ra một cái chân nhỏ, lúc thì duỗi ra một cái đuôi. Chờ sau khi nó giãy dụa đi ra, trong phòng đã tràn đầy ánh mặt trời.
Phù ~~ tiểu hồ ly thở phào một cái thật dài, kỳ thật biến thành người đối với nó là một chuyện tương đối dễ dàng, nhưng có lẽ do Mặc Dạ đã để lại cho nó bóng ma tâm lý quá sâu, nên khiến tiểu hồ ly có cảm giác vô cùng sợ hãi khi biến thân trước mặt Tề Hoan.
“Điện chủ, Ám Minh Tiên Tôn đến thăm.” Ngoài cửa, truyền vào giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thủ vệ Lôi Thần Điện.
Đối với những đồn bên ngoài về Tề Hoan, tất cả mọi người trong Lôi Thần Điện đều nghe qua, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến sự trung thành của bọn họ đối với Lôi Thần Điện, đúng vậy, bọn họ trung thành là Lôi Thần Điện, chứ không phải Tề Hoan, cho nên căn bản bọn họ mặc kệ tu vi của Tề Hoan thế nào, chỉ cần nàng vẫn là điện chủ Lôi Thần, thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ trung thành với nàng.
Tề Hoan vẫn rất bội phục Lôi Thần về chuyện này, cũng không biết hắn dạy dỗ đám thủ vệ này thế nào.
Lại nói, những năm gần đây, ngoại trừ Thiên Vũ Tiên Tôn ra, thì chỉ có Ám Minh Tiên Tôn này khiến cho Tề Hoan vô cùng chán ghét, ông ta cho rằng chuyện Lôi Thần tháp bị hủy năm đó là do Tề Hoan, con mình cũng bị Tề Hoan hại chết, cho nên một lòng muốn tìm Tề Hoan gây sự.
Mấy lần trước, nếu không phải Tề Hoan đi ra ngoài, thì cũng có Lôi Ma sang đây thăm nàng, cho nên Ám Minh Tiên Tôn vẫn không tìm được cơ hội tốt, hôm nay rốt cuộc cũng bị ông ta đụng phải.
“Cứ để hắn chờ.” Lúc Tề Hoan chuẩn bị rời giường, tiểu hồ ly nhẹ nhàng nhảy xuống, hẳn là tới phòng bếp tìm bữa sáng đi. Ban đầu khi Tề Hoan chưởng quản Lôi Thần Điện, nơi này vẫn chưa có phòng bếp, thế nhưng một ngày nào đó sau khi tiểu hồ ly trở về, không biết từ đâu tha tới một con yêu thú mập mạp, còn uy hiếp người ta nếu không nấu cơm ăn cho nó, nó sẽ ăn yêu thú kia, kết quả Lôi Thần Điện cứ như vậy có thêm đầu bếp.
Tề Hoan đến nay vẫn không biết, Tiểu yêu thú kia thoạt nhìn tròn trịa ngu ngơ đáng yêu kia, thật ra lại là hung thú Thao Thiết (*) trong truyền thuyết. Thật lâu sau đó, khi Tề Hoan nói chuyện phiếm, mới nghe được Thao Thiết kể về hoàn cảnh bi thảm của mình lúc bị tiểu hồ ly bắt.
(*) con ác thú trong Thần thoại, thường được khắc thành hoa văn trên đồ đồng Trung Quốc.
Lúc ấy nó vừa mới sinh ra không bao lâu, mẹ nó sau khi sinh liền rời đi, không may, nó lại sinh ra ở gần Lôi Thần Điện. Tiểu hồ ly đói bụng đi ra ngoài tìm đồ ăn, kết quả là đem nó trở thành món ăn. Đến nay Thao Thiết vẫn còn nhớ rõ, con hồ ly kia đem nó nướng trên ngọn lửa gần ba giờ đồng hồ, còn dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn nó, quả thực vô cùng kinh khủng.
Tiểu hồ ly làm sao biết được, thân thể của Thao Thiết là kim cương bất hoại, căn bản nấu không chín hầm không nát, không có đồ ăn tiểu hồ ly thiếu chút nữa nuốt chửng Thao Thiết vào bụng. Cuối cùng không biết vì sao tiểu hồ ly thay đổi ý định, lôi Thao Thiết trở về Lôi Thần Điện. Không thể không nói, Thao Thiết biết ăn, cũng rất biết làm, sau khi thiêu rụi mười hai gian phòng của Lôi Thần Điện thì tay nghề của nó cũng được coi như đầu bếp đẳng cấp ở nhân gian rồi.
“Đi mau.” Tề Hoan vừa rửa mặt xong, đã nghe thấy giọng nói bá đạo của tiểu hồ ly vang lên ngoài cửa, thò đầu ra xem xét, phát hiện một tiểu nam hài mập mạp vẻ mặt ủy khuất theo sát sau lưng tiểu hồ ly, trong tay còn bưng một đống đồ ăn.
“Làm sao ngươi lại lôi nó tới đây?” Tề Hoan có chút kỳ quái hỏi.
“Ngươi không phải muốn đi thành Minh Hỏa sao, để hắn chở chúng ta đi nhanh hơn nhiều.” Tiểu hồ ly đã sớm biết, Tề Hoan vô cùng bất mãn với bản thế bé tí ti của nó, nó cũng không muốn được không, ai biết gen của cha mẹ nó lại kém như vậy, khiến nó làm sao cũng không lớn lên được.
“Nó có thể sao?” Tề Hoan không tin được nhìn Thao Thiết.
“Nếu nó không chạy được, ta sẽ nướng nó, còn có thể làm thịt ăn.” Tiểu hồ ly hừ hừ hai tiếng, trong mắt uy hiếp mười phần. Cái này chính là cậy thế bắt nạt thú trong truyền thuyết, Tề Hoan cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.
“Có thể làm có thể làm.” Thao Thiết nghe xong vội vàng gật đầu. Nó chỉ là ấu thú (thú mới sinh), tiểu hồ ly coi như yêu thú trưởng thành rồi, hơn nữa hai người bọn họ đều có huyết mạch thượng cổ, cho nên trong mắt người khác tuy Thao Thiết vô cùng khó giải quyết, thế nhưng trước mặt tiểu hồ ly vẫn phải thành thành thật thật.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Tề Hoan lại uống thêm chút trà, nghỉ ngơi một chút, lúc này mới chậm rãi đi gặp Ám Minh Tiên Tôn kia. Không cần nghĩ Tề Hoan cũng biết, ông ta sẽ dùng thái độ gì đối với mình, cho nên nàng cũng không cần thiết phải cư xử xứng chức chủ nhân.
Thế nhưng, thật không ngờ, sau khi gặp Ám Minh Tiên Tôn, ông ta vậy mà lại không có gào lên.
Ngoại trừ bộ mặt hơi vặn vẹo, sắc mặt hơi đen sì ra, tổng thể vẫn xem như bình thường.
“Ám Minh Tiên Tôn tìm ta có việc gì?” Tề Hoan đi đến trung tâm đại điện ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi một câu.
“Ta muốn cầu điện chủ một chuyện nhỏ.” Khó được ah, còn có thể trông thấy Ám Minh cúi đầu, Tề Hoan cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Ah, Tiên Tôn mời nói.”
“Ta muốn đưa con thứ ba vào Lôi Thần tháp tu hành.” Không thể không nói, Ám Minh này cũng rất có năng lực sinh nở đấy, hai nhi tử chết rồi, lúc này con trai thứ ba bỗng dưng xuất hiện. Hơn nữa, mấy nhi tử của Ám Minh vậy mà đều chỉ có thể tu luyện lực lôi điện, đáng tiếc tất cả bọn họ đều không lôi thể, cho nên muốn nâng cao tu vi, thì phải bước vào Lôi Thần tháp tu luyện.
Chẳng qua hiện nay, quyền khống chế Lôi Thần tháp lại ở trong tay Tề Hoan, mọi chuyện đều do nàng định đoạt. Cho dù Ám Minh hận không thể một đao làm thịt Tề Hoan, nhưng vì đứa con độc nhất, y vẫn phải nhịn hận ý tới cầu người.
“Dựa vào cái gì ta phải đáp ứng ngươi.” Tề Hoan tiện tay cầm quả thiên kinh bên cạnh, bỏ vào miệng cắn một cái, chậc, không ngọt, lại tiện tay ném về đĩa, chọn một quả khác tiếp tục gặm.
“Ta nghe nói điện chủ đang tìm một con đằng xà.” Nếu như không có biện pháp ứng đối vẹn toàn, Ám Minh cũng sẽ không tìm tới Tề Hoan. Tính cách Tề Hoan không giống người khác, người khác còn có thể nể mặt Tiên Tôn cho y chút mặt mũi, thế nhưng bất kì ai Tề Hoan cũng không hề nể mặt.
Nghĩ đến hai mươi năm trước, Thiên Vũ Tiên Tôn nghe nói tu vi của Tề Hoan không hề tăng tiến ngược lại rớt xuống, liền đặc biệt chạy tới Lôi Thần Điện cười nhạo Tề Hoan, kết quả không đợi hắn đến gần Lôi Thần Điện, trong Lôi Thần tháp đã đột nhiên bổ ra hai đạo lôi kiếp dài hơn mười thước, đánh bay Thiên Vũ Tiên Tôn ngay tại chỗ.
“Đây cũng không phải bí mật gì.” Tề Hoan bắt chéo hai chân, không có hình tượng gặm quả thiên kinh màu vàng nhạt trong tay.
“Chắc hẳn điện chủ cũng biết đằng xà này đang ở thành Minh Hỏa, chỉ có điều, điện chủ có nghe nói hay chưa, ngọn lửa trong bình nguyên hoang hoả gần thành Minh Hoả đã biến mất gần một trăm năm?”
Trong lời nói của Ám Minh ẩn chứa đầy hàm ý, lông mày Tề Hoan khẽ nhíu lại. “Có ý tứ gì?”
“Nếu ngươi tới thành Minh Hỏa, có thể sẽ gặp được đằng xà nhưng lại không có cách nào mang nó đi, không biết điện chủ sẽ làm thế nào? Bình nguyên hoang hoả kia lại là hoả mạch của Tiên Giới, theo ta được biết, con đằng xà đó đã bị ném vào trong để trấn áp hỏa mạch rồi.”
“Vậy thì sao?” Tề Hoan không biết trấn áp hỏa mạch nghĩa là gì, nhưng nàng lại nghe ra có điều gì đó không ổn.
Ám Minh Tiên Tôn nhìn sắc mặt Tề hoan hơi u ám, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Sau khi hỏa mạch bị trấn áp, một khi thú trấn mạch rời khỏi, sẽ xảy ra rung chuyển vô cùng đáng sợ, nhẹ thì thú trấn mạch kia chết, nặng thì hỏa mạch bộc phát, huỷ diệt toàn bộ thành Minh Hỏa. Điện chủ cho rằng, Chu Tước đại nhân sẽ cho phép ngươi làm như vậy sao?”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ta có biện pháp khiến đằng xà kia không chết, lại có thể làm cho tu vi của nó tăng thêm một bước.”
” . . . . . . Ta đáp ứng ngươi."
Hai năm trước, Minh Hỏa lại phái người truyền đến tin tức, muốn gặp được Tiểu Ngân thì Tề Hoan phải tự mình đến.
Thái độ của nàng đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, vậy mà Minh Hỏa dường như không định để ý tới. Tề Hoan cũng âm thầm cảm thấy mình may mắn, nếu không phải bốn thần thú cần 100 năm mới có thể khống chế Lôi Thần tháp, e rằng cuộc sống của nàng đã không trôi qua thoải mái như vậy.
Trong một trăm năm này, tu vi của người ta từ từ tăng trưởng, ấy thế nhưng tu vi của Tề Hoan lại không ngừng rút lui, từ Ngũ trọng thiên rớt thẳng xuống Nhị Trọng Thiên.
Mặc dù nàng khống chế Lục Đạo ngày càng thuần thục, hơi thở cũng càng nội liễm, nhưng tu vi biểu hiện ra vốn Ngũ trọng thiên lại không ngừng rớt xuống. Chuyện tu vi của nàng bị giảm đã cải biến thành vô số phiên bản truyền khắp toàn bộ Tiên Giới suốt mấy năm nay.
Dường như tất cả tiên nhân đều biết, tu vi của điện chủ Lôi Thần Điện chỉ có Nhị Trọng Thiên mà thôi, bây giờ Tề Hoan đã trở thành người bị cả Tiên Giới chê cười, thế nhưng trái lại bản thân nàng lại không có cảm giác gì.
“Tiểu Hoan, Tiểu Hoan, rời giường.” Trời còn chưa sáng, Tề Hoan đang vùi mình trong chiếc chăn bông mềm mại quen thuộc, đột nhiên cảm thấy trên bụng bị người đè nặng giống như giáng ột quyền, đau đến nỗi nàng lập tức nhảy dựng lên.
“Hồ ly chết tiệt, ngươi đừng lộn xộn a!” Sau khi thấy rõ trên bụng là vật gì, Tề Hoan không chút khách khí đập một phát, ngồi xổm trên bụng nàng chính là tiểu hồ ly đang mang vẻ mặt vô tội vẫy chín cái đuôi lông xù màu trắng.
“Ngươi đã đồng ý với ta hôm nay dẫn ta đi gặp Tiểu Ngân đấy.” Tề Hoan biết rõ, Minh Hỏa nói ra yêu cầu kia, nghĩa là Tiểu Ngân không có nguy hiểm, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lâu như vậy Minh Hỏa mới nói.
Nói thế nào đi chăng nữa, Tiểu Ngân cũng coi như bằng hữu lăn lộn cùng nàng, Tề Hoan không thể bỏ mặc, cho nên đành đáp ứng hắn sẽ đích thân đi thành Minh Hỏa, bây giờ nàng cũng không sợ Minh Hỏa sẽ có suy nghĩ lệch lạc gì.
Thế nhưng sốt ruột nhất không phải Tề Hoan, mà là tiểu hồ ly. Tề Hoan nghe tiểu hồ ly nói, những năm này Minh Hỏa không làm gì nó, phục vụ ăn uống, ngoại trừ không cho nó bước khỏi Minh Hỏa điện thì không làm ra chuyện gì quá phận. Nhưng tiểu hồ ly cũng chỉ biết là Tiểu Ngân không chết, chứ không có tìm được bóng dáng của Tiểu Ngân.
“Ta đáp ứng ngươi là ban ngày, ban ngày ngươi hiểu chưa! !” Túm mấy cái đuôi, vung mạnh trên không trung hai vòng. Tề Hoan không chút khách khí ném tiểu hồ ly ra ngoài cửa sổ đang mở.
“Ta sốt ruột mà.” Thân thể tròn vo của tiểu hồ ly uốn éo trên không trung một cái, sau đó trong nháy chạy trở về trên bụng Tề Hoan.
“Chờ ta tỉnh ngủ.” Tề Hoan tùy tiện tìm cái gối, chôn tiểu hồ ly xuống dưới, sau đó gối đầu lên. Cũng may hồ ly nhà nàng tương đối bền, văn vê bóp méo thế nào cũng không xuất hiện nguy cơ biến dạng.
“Tiểu Hoan. . . . . . A A A A . . . . . .” Tề Hoan mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ, tiểu hồ ly mặt bẹp dí nằm sấp dưới gối, lúc thì duỗi ra một cái chân nhỏ, lúc thì duỗi ra một cái đuôi. Chờ sau khi nó giãy dụa đi ra, trong phòng đã tràn đầy ánh mặt trời.
Phù ~~ tiểu hồ ly thở phào một cái thật dài, kỳ thật biến thành người đối với nó là một chuyện tương đối dễ dàng, nhưng có lẽ do Mặc Dạ đã để lại cho nó bóng ma tâm lý quá sâu, nên khiến tiểu hồ ly có cảm giác vô cùng sợ hãi khi biến thân trước mặt Tề Hoan.
“Điện chủ, Ám Minh Tiên Tôn đến thăm.” Ngoài cửa, truyền vào giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thủ vệ Lôi Thần Điện.
Đối với những đồn bên ngoài về Tề Hoan, tất cả mọi người trong Lôi Thần Điện đều nghe qua, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến sự trung thành của bọn họ đối với Lôi Thần Điện, đúng vậy, bọn họ trung thành là Lôi Thần Điện, chứ không phải Tề Hoan, cho nên căn bản bọn họ mặc kệ tu vi của Tề Hoan thế nào, chỉ cần nàng vẫn là điện chủ Lôi Thần, thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ trung thành với nàng.
Tề Hoan vẫn rất bội phục Lôi Thần về chuyện này, cũng không biết hắn dạy dỗ đám thủ vệ này thế nào.
Lại nói, những năm gần đây, ngoại trừ Thiên Vũ Tiên Tôn ra, thì chỉ có Ám Minh Tiên Tôn này khiến cho Tề Hoan vô cùng chán ghét, ông ta cho rằng chuyện Lôi Thần tháp bị hủy năm đó là do Tề Hoan, con mình cũng bị Tề Hoan hại chết, cho nên một lòng muốn tìm Tề Hoan gây sự.
Mấy lần trước, nếu không phải Tề Hoan đi ra ngoài, thì cũng có Lôi Ma sang đây thăm nàng, cho nên Ám Minh Tiên Tôn vẫn không tìm được cơ hội tốt, hôm nay rốt cuộc cũng bị ông ta đụng phải.
“Cứ để hắn chờ.” Lúc Tề Hoan chuẩn bị rời giường, tiểu hồ ly nhẹ nhàng nhảy xuống, hẳn là tới phòng bếp tìm bữa sáng đi. Ban đầu khi Tề Hoan chưởng quản Lôi Thần Điện, nơi này vẫn chưa có phòng bếp, thế nhưng một ngày nào đó sau khi tiểu hồ ly trở về, không biết từ đâu tha tới một con yêu thú mập mạp, còn uy hiếp người ta nếu không nấu cơm ăn cho nó, nó sẽ ăn yêu thú kia, kết quả Lôi Thần Điện cứ như vậy có thêm đầu bếp.
Tề Hoan đến nay vẫn không biết, Tiểu yêu thú kia thoạt nhìn tròn trịa ngu ngơ đáng yêu kia, thật ra lại là hung thú Thao Thiết (*) trong truyền thuyết. Thật lâu sau đó, khi Tề Hoan nói chuyện phiếm, mới nghe được Thao Thiết kể về hoàn cảnh bi thảm của mình lúc bị tiểu hồ ly bắt.
(*) con ác thú trong Thần thoại, thường được khắc thành hoa văn trên đồ đồng Trung Quốc.
Lúc ấy nó vừa mới sinh ra không bao lâu, mẹ nó sau khi sinh liền rời đi, không may, nó lại sinh ra ở gần Lôi Thần Điện. Tiểu hồ ly đói bụng đi ra ngoài tìm đồ ăn, kết quả là đem nó trở thành món ăn. Đến nay Thao Thiết vẫn còn nhớ rõ, con hồ ly kia đem nó nướng trên ngọn lửa gần ba giờ đồng hồ, còn dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn nó, quả thực vô cùng kinh khủng.
Tiểu hồ ly làm sao biết được, thân thể của Thao Thiết là kim cương bất hoại, căn bản nấu không chín hầm không nát, không có đồ ăn tiểu hồ ly thiếu chút nữa nuốt chửng Thao Thiết vào bụng. Cuối cùng không biết vì sao tiểu hồ ly thay đổi ý định, lôi Thao Thiết trở về Lôi Thần Điện. Không thể không nói, Thao Thiết biết ăn, cũng rất biết làm, sau khi thiêu rụi mười hai gian phòng của Lôi Thần Điện thì tay nghề của nó cũng được coi như đầu bếp đẳng cấp ở nhân gian rồi.
“Đi mau.” Tề Hoan vừa rửa mặt xong, đã nghe thấy giọng nói bá đạo của tiểu hồ ly vang lên ngoài cửa, thò đầu ra xem xét, phát hiện một tiểu nam hài mập mạp vẻ mặt ủy khuất theo sát sau lưng tiểu hồ ly, trong tay còn bưng một đống đồ ăn.
“Làm sao ngươi lại lôi nó tới đây?” Tề Hoan có chút kỳ quái hỏi.
“Ngươi không phải muốn đi thành Minh Hỏa sao, để hắn chở chúng ta đi nhanh hơn nhiều.” Tiểu hồ ly đã sớm biết, Tề Hoan vô cùng bất mãn với bản thế bé tí ti của nó, nó cũng không muốn được không, ai biết gen của cha mẹ nó lại kém như vậy, khiến nó làm sao cũng không lớn lên được.
“Nó có thể sao?” Tề Hoan không tin được nhìn Thao Thiết.
“Nếu nó không chạy được, ta sẽ nướng nó, còn có thể làm thịt ăn.” Tiểu hồ ly hừ hừ hai tiếng, trong mắt uy hiếp mười phần. Cái này chính là cậy thế bắt nạt thú trong truyền thuyết, Tề Hoan cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.
“Có thể làm có thể làm.” Thao Thiết nghe xong vội vàng gật đầu. Nó chỉ là ấu thú (thú mới sinh), tiểu hồ ly coi như yêu thú trưởng thành rồi, hơn nữa hai người bọn họ đều có huyết mạch thượng cổ, cho nên trong mắt người khác tuy Thao Thiết vô cùng khó giải quyết, thế nhưng trước mặt tiểu hồ ly vẫn phải thành thành thật thật.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Tề Hoan lại uống thêm chút trà, nghỉ ngơi một chút, lúc này mới chậm rãi đi gặp Ám Minh Tiên Tôn kia. Không cần nghĩ Tề Hoan cũng biết, ông ta sẽ dùng thái độ gì đối với mình, cho nên nàng cũng không cần thiết phải cư xử xứng chức chủ nhân.
Thế nhưng, thật không ngờ, sau khi gặp Ám Minh Tiên Tôn, ông ta vậy mà lại không có gào lên.
Ngoại trừ bộ mặt hơi vặn vẹo, sắc mặt hơi đen sì ra, tổng thể vẫn xem như bình thường.
“Ám Minh Tiên Tôn tìm ta có việc gì?” Tề Hoan đi đến trung tâm đại điện ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi một câu.
“Ta muốn cầu điện chủ một chuyện nhỏ.” Khó được ah, còn có thể trông thấy Ám Minh cúi đầu, Tề Hoan cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Ah, Tiên Tôn mời nói.”
“Ta muốn đưa con thứ ba vào Lôi Thần tháp tu hành.” Không thể không nói, Ám Minh này cũng rất có năng lực sinh nở đấy, hai nhi tử chết rồi, lúc này con trai thứ ba bỗng dưng xuất hiện. Hơn nữa, mấy nhi tử của Ám Minh vậy mà đều chỉ có thể tu luyện lực lôi điện, đáng tiếc tất cả bọn họ đều không lôi thể, cho nên muốn nâng cao tu vi, thì phải bước vào Lôi Thần tháp tu luyện.
Chẳng qua hiện nay, quyền khống chế Lôi Thần tháp lại ở trong tay Tề Hoan, mọi chuyện đều do nàng định đoạt. Cho dù Ám Minh hận không thể một đao làm thịt Tề Hoan, nhưng vì đứa con độc nhất, y vẫn phải nhịn hận ý tới cầu người.
“Dựa vào cái gì ta phải đáp ứng ngươi.” Tề Hoan tiện tay cầm quả thiên kinh bên cạnh, bỏ vào miệng cắn một cái, chậc, không ngọt, lại tiện tay ném về đĩa, chọn một quả khác tiếp tục gặm.
“Ta nghe nói điện chủ đang tìm một con đằng xà.” Nếu như không có biện pháp ứng đối vẹn toàn, Ám Minh cũng sẽ không tìm tới Tề Hoan. Tính cách Tề Hoan không giống người khác, người khác còn có thể nể mặt Tiên Tôn cho y chút mặt mũi, thế nhưng bất kì ai Tề Hoan cũng không hề nể mặt.
Nghĩ đến hai mươi năm trước, Thiên Vũ Tiên Tôn nghe nói tu vi của Tề Hoan không hề tăng tiến ngược lại rớt xuống, liền đặc biệt chạy tới Lôi Thần Điện cười nhạo Tề Hoan, kết quả không đợi hắn đến gần Lôi Thần Điện, trong Lôi Thần tháp đã đột nhiên bổ ra hai đạo lôi kiếp dài hơn mười thước, đánh bay Thiên Vũ Tiên Tôn ngay tại chỗ.
“Đây cũng không phải bí mật gì.” Tề Hoan bắt chéo hai chân, không có hình tượng gặm quả thiên kinh màu vàng nhạt trong tay.
“Chắc hẳn điện chủ cũng biết đằng xà này đang ở thành Minh Hỏa, chỉ có điều, điện chủ có nghe nói hay chưa, ngọn lửa trong bình nguyên hoang hoả gần thành Minh Hoả đã biến mất gần một trăm năm?”
Trong lời nói của Ám Minh ẩn chứa đầy hàm ý, lông mày Tề Hoan khẽ nhíu lại. “Có ý tứ gì?”
“Nếu ngươi tới thành Minh Hỏa, có thể sẽ gặp được đằng xà nhưng lại không có cách nào mang nó đi, không biết điện chủ sẽ làm thế nào? Bình nguyên hoang hoả kia lại là hoả mạch của Tiên Giới, theo ta được biết, con đằng xà đó đã bị ném vào trong để trấn áp hỏa mạch rồi.”
“Vậy thì sao?” Tề Hoan không biết trấn áp hỏa mạch nghĩa là gì, nhưng nàng lại nghe ra có điều gì đó không ổn.
Ám Minh Tiên Tôn nhìn sắc mặt Tề hoan hơi u ám, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Sau khi hỏa mạch bị trấn áp, một khi thú trấn mạch rời khỏi, sẽ xảy ra rung chuyển vô cùng đáng sợ, nhẹ thì thú trấn mạch kia chết, nặng thì hỏa mạch bộc phát, huỷ diệt toàn bộ thành Minh Hỏa. Điện chủ cho rằng, Chu Tước đại nhân sẽ cho phép ngươi làm như vậy sao?”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ta có biện pháp khiến đằng xà kia không chết, lại có thể làm cho tu vi của nó tăng thêm một bước.”
” . . . . . . Ta đáp ứng ngươi."
Tác giả :
Tích Thần