Bạn Học Lưu Manh
Chương 20
Dĩnh Thiên cảm thấy rất ức, cậu không hiểu tại sao Cẩn Siêu lại có thể làm điều đó đối với người mà hắn luôn miệng bảo rằng yêu được?
Tức giận với ai rồi phũ phàng đến mức đem người mình yêu ra để làm cho xả giận, còn có tính người không chứ?
Dĩnh Thiên quay lại lớp, cậu ngó vào không thấy bóng dáng Cẩn Siêu đâu liền xoay người đi xuống căn tin. Đây là nơi duy nhất có thể gặp được hắn.
Đúng như cậu nghĩ, ở một góc khuất, Cẩn Siêu đang ngồi nhởn nhơ ở đó cùng với một nữ sinh khác. Cả hai vòng tay qua nhau ôm thấm thiết, trông tình cảm vô cùng.
Rốt cuộc từ yêu của hắn được hiểu theo nghĩa nào vậy? Hắn đơn giản chỉ đem Lữ Nhi ra làm trò đùa thôi sao?
Dĩnh Thiên chứng kiến cảnh đó, lửa giận trong lòng lại càng dâng cao hơn. Cậu nhanh chóng đi lại gần chỗ hai người bọn họ. Cẩn Siêu đang cười nói cùng nữ sinh bên cạnh, đột nhiên cảm thấy áp suất hạ thấp đến khác thường.
Hắn xoay đầu qua liền phát hiện Dĩnh Thiên đang đứng ở đó, hai nắm tay siết chặt lại, cứ như sẵn sàng đấm vào mặt hắn bất cứ lúc nào vậy.
Cô nữ sinh kia thấy gương mặt giận dữ của Dĩnh Thiên, bèn cất giọng yểu điệu, " Cẩn Siêu...ai đâyyy?"
Dĩnh Thiên hết nhìn Cẩn Siêu rồi liếc mắt sang cô gái ngồi cùng hắn, dáng dấp lẫn gương mặt của cô đều thanh thoát. Cậu nhếch môi cười nhạt, chưa bao giờ cậu có cái biểu hiện như vậy.
" Đến đây tìm ai? Vệ Manh nó ngủ trong lớp mà." Cẩn Siêu dựa người vào ghế, cánh tay quàng qua vai cô nữ sinh.
Dĩnh Thiên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, " Cậu...Lữ Nhi đang rất mệt, cậu còn ở đây mà làm trò này được sao?"
Cẩn Siêu nghe Dĩnh Thiên dạy đời, hắn có chút khó chịu. Vốn dĩ từ sáng đã bực bội không ít chuyện, đến Lữ Nhi cũng chọc giận hắn. Bây giờ chỉ là đang đùa giỡn với con gái cho khuây khỏa mà cũng bị phá đám.
Đen đủi thật!
Cẩn Siêu gõ tay lên mặt bàn, ra vẻ không quan tâm, " Thì sao? Lữ Nhi mệt thì tao phải đến chăm sóc sao? Bọn tao vốn dĩ không là gì cả. Nhớ kỹ điều đó."
Dĩnh Thiên siết chặt nắm tay, gằng giọng xuống, " Nói lại lần nữa xem. Hai người không là gì sao?"
Cẩn Siêu thở hắt ra, hắn lười nhác nhắm mắt lại, " Ờ, vậy đấy."
Lời nói vừa dứt thì từ phía trên giáng thẳng xuống mặt hắn một cú đấm. Dĩnh Thiên đã dồn hết bực tức, uất ức mà dành cho hắn cú đấm nhớ đời nhất.
Cẩn Siêu bị đấm bất ngờ, hắn mở to mắt trừng cậu, khóe môi vì bị đấm mà rách một chút, máu bắt đầu ứa ra.
" Thằng khốn này." Cẩn Siêu gầm lên, hắn toang đứng dậy thì Dĩnh Thiên nhanh chân bổ tới, cậu dùng hai bàn tay nắm lấy cổ áo hắn, giật lên giật xuống:
" Cậu mới là đồ khốn. Tôi không ngờ cậu lại là con người như vậy. Lúc trước luôn miệng bảo rằng mình yêu Lữ Nhi, không ai có thể yêu cậu ấy bằng cậu. Ai đã từng nói như thế? Hả? Hả? Nói đi. "
Dĩnh Thiên vừa nói vừa nắm chặt lấy cổ áo Cẩn Siêu, bao nhiều uất ức đều được tuôn ra tất cả. Cậu cắn môi cố gắng kìm nén lại cơn giận, " Bây giờ ngồi đây với một người khác, ôm nhau giữa ban ngày như vậy. Rồi còn bảo rằng giữa hai người không là gì cả. Cậu có còn là người không hả? Người ta lấy tim của cậu đem đi rồi sao???"
Từng lời từng lời của Dĩnh Thiên trực tiếp lọt vào tai Cẩn Siêu, ánh mắt hắn sụp xuống, gương mặt tối sầm lại.
Cô bạn ngồi bên cạnh bị Dĩnh Thiên dọa đến kinh hãi, cô chỉ biết ngồi im mà không dám hó hé một lời.
Dĩnh Thiên sau khi trút hết tức giận thì hai bàn tay buông lõng dần, cậu nhíu mày nhìn Cẩn Siêu với ánh mắt đầy bất mãn và thất vọng.
Trước đây, cậu luôn nghĩ rằng Cẩn Siêu dù có lưu manh thật, nhưng khi cư xử với Lữ Nhi, cậu ta không bao giờ quá đáng. Đến hôm nay cậu mới biết là mình đã sai lầm rồi.
Dĩnh Thiên thả lõng hai tay, cậu lùi về sau mấy bước rồi xoay người định rời đi. Cẩn Siêu lúc này mới đứng bật dậy, hắn tiến tới chỗ cậu, hung hăng nắm lấy cánh tay trái lôi đi không thương tiếc.
Dĩnh Thiên rơi vào thế bị động, cậu bị hắn lôi đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Bọn họ đều xì xầm to nhỏ.
Cẩn Siêu thì không hề để tâm đến, hắn như chạm đến giới hạn cuối cùng, bây giờ mà không lôi Dĩnh Thiên tới một nơi xử lý thì chắc sẽ chết mất.
Cả hai cứ thế lôi nhau đến cuối dãy hành lang, ở đây tuyệt nhiên chẳng có ai cả. Cẩn Siêu lúc này vẫn còn giữ chặt tay Dĩnh Thiên, hắn nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, hai giây sau thì hất mạnh cậu vào bức tường.
Ở cửa lớp 10B3 lúc này, có một nam sinh chạy hớt hãi từ ngoài vào, miệng không ngừng la ó, " Hey hey, có biến có biến. Cẩn Siêu lúc nãy lôi tay Dĩnh Thiên đi đâu đấy, hai người lúc nãy ở dưới canteen đã gây um sùm luôn."
Mọi người trong lớp bắt đầu nhí nhố, tất cả vây quanh cậu bạn mà hỏi tường tận câu chuyện. Vệ Manh ngồi gần cuối lớp, dù hắn đeo tai nghe nhưng cuộc nói chuyện lúc nãy vừa vặn lọt vào tai hắn không sót một chữ.
Vệ Manh tức thời đẩy ghế đứng dậy, mọi người bỗng dưng im bặt nhìn hắn. Hắn thì nhìn đến cậu bạn thông báo, lạnh lùng hỏi, " Thấy hai người đó đi đâu?"
"....Ở...À...đi về cuối dãy hành lang lầu ba." Cậu bạn vừa dứt lời thì bóng dáng Vệ Manh đã phi như bay ra khỏi cửa.
Bước chân của hắn ngày càng vội hơn, rất nhanh đã đến cuối dãy hành lang lầu ba. Trước mắt hắn hiện ra viễn cảnh hai nam sinh đang đánh nhau. Nhưng không, chỉ có một người là chủ động tấn công thôi.
Dĩnh Thiên lúc nãy bị hất mạnh vào tường, cơ thể cậu bắt đầu đau đớn, nhất là ở bả vai.
Cậu ngồi bệt trên đất, nắm tay vẫn siết chặt lại, cậu ngẩng đầu lên với đôi mắt phẫn nộ, " Tôi nói sai sao? Cậu là đứa không có tim. Tôi nói sai điều đó rồi sao?"
Cẩn Siêu càng nghe cậu nói thì càng giận dữ, hắn vung tay định đấm vào má phải một cái thì Vệ Manh từ đằng sau xông lên, vừa vặn chặn lấy nắm đấm đó.
Cẩn Siêu liếc nhìn qua Vệ Manh, hắn hừ lạnh, " Đến đúng lúc gớm nhỉ?"
Vệ Manh hất tay hắn xuống, sau đó thì liếc nhìn Dĩnh Thiên vẫn còn ngồi trên đất, " Dừng lại đi."
" Dừng? Mày bảo dừng là dừng làm sao? Nó...chính nó đã đánh tao trước."
Vệ Manh khẽ thở dài, " Tao biết...Dĩnh Thiên làm gì cũng có lý do cả. Vì vậy mà, mày đi chỗ khác để bình tĩnh lại đi."
Nói rồi hắn lại gần chỗ Dĩnh Thiên, khụy gối xuống rồi ẳm hẳn cậu trên tay rồi thản nhiên bước đi.
Cẩn Siêu đứng chôn chân tại chỗ nhìn Vệ Manh, hắn vì tức quá mà đấm tay vào tường, nói tục, " Mẹ nó, mày bị điên rồi, Vệ Manh."
Dĩnh Thiên cảm nhận được cơ thể mình vừa được nâng lên, cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Manh, "...Là cậu á...?"
Vệ Manh vừa bước vừa cúi xuống nhìn cậu, " Ờ, chứ còn ai có thể cứu cậu, hả?"
Dĩnh Thiên nhìn hắn mà không nói nữa, cậu thầm thở dài trong lòng. Vệ Manh ẳm Dĩnh Thiên trên tay, hắn đưa cậu về thẳng phòng của mình.
Đặt Dĩnh Thiên nằm trên giường, hắn đi lấy chiếc khăn mặt được thấm nước, sau đó đưa cho cậu để lau. Dĩnh Thiên cầm lấy khăn trên tay mà tâm tình rối loạn.
Vệ Manh đi đến bàn rót một ly nước lọc uống sạch một hơi, sau đó thì ngồi xuống kế Dĩnh Thiên, " Sao lại đánh Cẩn Siêu?"
"......Vì cậu ta đáng bị thế." Dĩnh Thiên cầm chiếc khăn lau qua lau lại gương mặt.
Vệ Manh nhíu mày nhìn cậu, " Hôm nay tự dưng lại...nam tính hẳn ra."
"....Chứ thường ngày không nam sao?"
Vệ Manh nhếch môi cười, " Ừ, thường ngày nữ tính lắm. Mà, sau này hạn chế chạm mặt Cẩn Siêu đi, tên đó thù rất dai. Hiểu không?"
Dĩnh Thiên nghe hắn nói cũng gật gật đầu như hiểu. Cậu thật ra chưa bao giờ muốn dính đến Cẩn Siêu cả, chỉ là vì hắn...hôm nay đã quá đáng với Lữ Nhi mà thôi.
Cả hai cùng ngồi nhìn nhau một lát, sau đó Dĩnh Thiên đột nhiên chỉ lên màn hình điện thoại của Vệ Manh, trên đó hiện ra hình ảnh kèm theo mẫu truyện ngắn, " 419 là gì thế?"
Vệ Manh nghe cậu hỏi bèn cầm lên xem qua, sau đó thì cười gian manh, " Không hiểu thật à?"
"...Thật." Dĩnh Thiên gật gật đầu.
" Đọc tiếng anh thử xem. Đọc từng số ấy." Vệ Manh nói..
Dĩnh Thiên đẩy đẩy gọng kính, cậu nghiêng đầu, " Four one nine."
Vệ Manh nghe cậu đọc một cách ngây ngô, hắn sáp lại gần, ghé sát tai, " Đúng vậy, là for one night. Tình một đêm."
"..............." Dĩnh Thiên bây giờ mới hiểu ra, đó là cách chơi chữ. Gương mặt cậu bắt đỏ ửng lên, ngày càng đỏ.
" Muốn không? " Vệ Manh hỏi thẳng thừng.
Dĩnh Thiên nghe xong như bị sét đánh ngang tai, cậu vội đẩy Vệ Manh ra xa rồi trượt mình xuống giường toang chạy khỏi.
Vệ Manh vốn định trêu cậu một chút, bèn vươn tay giữ cậu lại, sau đó kéo sát vào người mình, " Trốn nhanh vậy?"
Hắn nói rồi thơm lên má cậu một cái. Bây giờ thì mới chịu tha cho Dĩnh Thiên về phòng.
Dĩnh Thiên đứng trước cửa phòng hắn, hai tay cậu ghì chặt ở ngực trái, trái tim bé nhỏ này sẽ sớm đi thay mất thôi.
...
Khoảng thời gian yên bình trôi qua, hôm nay đã gần đến ngày cuối kỳ, các học sinh đều bắt đầu tập trung ôn thi. Môn thi đầu tiên của mọi người chính là môn thể dục. Với môn này mà nói, Dĩnh Thiên rất ghét!
Chơi bóng rổ, chơi bóng chuyền, đánh cầu lông hay đá cầu, Dĩnh Thiên đáng thương đều phải tập nhiều lần mới có thể đạt số điểm tối đa.
Cậu là không có duyên với môn thể thao chút nào cả. Lữ Nhi còn phải công nhận điều này.
Chính vì vậy mà hôm nay, Dĩnh Thiên từ tiết một đã hồi hộp, sợ rằng mình sẽ không qua được cái ải thể dục đáng ghét này.
Dưới sân, mọi người đều tập trung đầy đủ. Trong lớp, người giỏi mấy môn khác ngoài môn thể dục thì đó chính là Dĩnh Thiên. Còn mà giỏi môn thể dục nhất thì chính là Vệ Manh.
Bài thi hôm nay là ném rổ năm trái, Vệ Manh lên đầu tiên và đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Hắn thi xong thì được trở về lớp ngồi ôn bài.
Đến lượt Dĩnh Thiên, cậu đã được thầy giáo ưu tiên cho kiểm tra lại ba lần mới có thể đạt được bốn trên năm trái. Đúng là khổ ải mà!!
Dĩnh Thiên sau khi kiểm tra thì trở về lớp, cậu xuống bàn mình, lôi cặp ra lấy chai nước, sau đó thì phát hiện mình mất đồ.
Cậu bối rối lục tung cả cái cặp, lôi hết tất cả đồ trong đó ra nhưng rất tiếc, món đó hình như không còn trong cặp cậu nữa.
Dĩnh Thiên bắt đầu ngồi xổm trên đất lần từng ngóc ngách, vật đó khá nhỏ, nếu rớt sẽ rất khó mà thấy.
Lữ Nhi từ ngoài đi vào, cậu thấy Dĩnh Thiên ngồi xổm trên đất tìm gì đó, bèn đi lại hỏi, " Tiểu Dĩnh à, tìm gì đó?"
"...Tìm đồ." Cậu không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn.
"...Là đồ gì mới được? Quan trọng không?"
Dĩnh Thiên dừng động tác, cậu đứng dậy, khẽ gật đầu, " Ừm, quan trọng lắm... Tớ làm mất lọ thuốc mà Vệ Manh cho rồi."
Tức giận với ai rồi phũ phàng đến mức đem người mình yêu ra để làm cho xả giận, còn có tính người không chứ?
Dĩnh Thiên quay lại lớp, cậu ngó vào không thấy bóng dáng Cẩn Siêu đâu liền xoay người đi xuống căn tin. Đây là nơi duy nhất có thể gặp được hắn.
Đúng như cậu nghĩ, ở một góc khuất, Cẩn Siêu đang ngồi nhởn nhơ ở đó cùng với một nữ sinh khác. Cả hai vòng tay qua nhau ôm thấm thiết, trông tình cảm vô cùng.
Rốt cuộc từ yêu của hắn được hiểu theo nghĩa nào vậy? Hắn đơn giản chỉ đem Lữ Nhi ra làm trò đùa thôi sao?
Dĩnh Thiên chứng kiến cảnh đó, lửa giận trong lòng lại càng dâng cao hơn. Cậu nhanh chóng đi lại gần chỗ hai người bọn họ. Cẩn Siêu đang cười nói cùng nữ sinh bên cạnh, đột nhiên cảm thấy áp suất hạ thấp đến khác thường.
Hắn xoay đầu qua liền phát hiện Dĩnh Thiên đang đứng ở đó, hai nắm tay siết chặt lại, cứ như sẵn sàng đấm vào mặt hắn bất cứ lúc nào vậy.
Cô nữ sinh kia thấy gương mặt giận dữ của Dĩnh Thiên, bèn cất giọng yểu điệu, " Cẩn Siêu...ai đâyyy?"
Dĩnh Thiên hết nhìn Cẩn Siêu rồi liếc mắt sang cô gái ngồi cùng hắn, dáng dấp lẫn gương mặt của cô đều thanh thoát. Cậu nhếch môi cười nhạt, chưa bao giờ cậu có cái biểu hiện như vậy.
" Đến đây tìm ai? Vệ Manh nó ngủ trong lớp mà." Cẩn Siêu dựa người vào ghế, cánh tay quàng qua vai cô nữ sinh.
Dĩnh Thiên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, " Cậu...Lữ Nhi đang rất mệt, cậu còn ở đây mà làm trò này được sao?"
Cẩn Siêu nghe Dĩnh Thiên dạy đời, hắn có chút khó chịu. Vốn dĩ từ sáng đã bực bội không ít chuyện, đến Lữ Nhi cũng chọc giận hắn. Bây giờ chỉ là đang đùa giỡn với con gái cho khuây khỏa mà cũng bị phá đám.
Đen đủi thật!
Cẩn Siêu gõ tay lên mặt bàn, ra vẻ không quan tâm, " Thì sao? Lữ Nhi mệt thì tao phải đến chăm sóc sao? Bọn tao vốn dĩ không là gì cả. Nhớ kỹ điều đó."
Dĩnh Thiên siết chặt nắm tay, gằng giọng xuống, " Nói lại lần nữa xem. Hai người không là gì sao?"
Cẩn Siêu thở hắt ra, hắn lười nhác nhắm mắt lại, " Ờ, vậy đấy."
Lời nói vừa dứt thì từ phía trên giáng thẳng xuống mặt hắn một cú đấm. Dĩnh Thiên đã dồn hết bực tức, uất ức mà dành cho hắn cú đấm nhớ đời nhất.
Cẩn Siêu bị đấm bất ngờ, hắn mở to mắt trừng cậu, khóe môi vì bị đấm mà rách một chút, máu bắt đầu ứa ra.
" Thằng khốn này." Cẩn Siêu gầm lên, hắn toang đứng dậy thì Dĩnh Thiên nhanh chân bổ tới, cậu dùng hai bàn tay nắm lấy cổ áo hắn, giật lên giật xuống:
" Cậu mới là đồ khốn. Tôi không ngờ cậu lại là con người như vậy. Lúc trước luôn miệng bảo rằng mình yêu Lữ Nhi, không ai có thể yêu cậu ấy bằng cậu. Ai đã từng nói như thế? Hả? Hả? Nói đi. "
Dĩnh Thiên vừa nói vừa nắm chặt lấy cổ áo Cẩn Siêu, bao nhiều uất ức đều được tuôn ra tất cả. Cậu cắn môi cố gắng kìm nén lại cơn giận, " Bây giờ ngồi đây với một người khác, ôm nhau giữa ban ngày như vậy. Rồi còn bảo rằng giữa hai người không là gì cả. Cậu có còn là người không hả? Người ta lấy tim của cậu đem đi rồi sao???"
Từng lời từng lời của Dĩnh Thiên trực tiếp lọt vào tai Cẩn Siêu, ánh mắt hắn sụp xuống, gương mặt tối sầm lại.
Cô bạn ngồi bên cạnh bị Dĩnh Thiên dọa đến kinh hãi, cô chỉ biết ngồi im mà không dám hó hé một lời.
Dĩnh Thiên sau khi trút hết tức giận thì hai bàn tay buông lõng dần, cậu nhíu mày nhìn Cẩn Siêu với ánh mắt đầy bất mãn và thất vọng.
Trước đây, cậu luôn nghĩ rằng Cẩn Siêu dù có lưu manh thật, nhưng khi cư xử với Lữ Nhi, cậu ta không bao giờ quá đáng. Đến hôm nay cậu mới biết là mình đã sai lầm rồi.
Dĩnh Thiên thả lõng hai tay, cậu lùi về sau mấy bước rồi xoay người định rời đi. Cẩn Siêu lúc này mới đứng bật dậy, hắn tiến tới chỗ cậu, hung hăng nắm lấy cánh tay trái lôi đi không thương tiếc.
Dĩnh Thiên rơi vào thế bị động, cậu bị hắn lôi đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Bọn họ đều xì xầm to nhỏ.
Cẩn Siêu thì không hề để tâm đến, hắn như chạm đến giới hạn cuối cùng, bây giờ mà không lôi Dĩnh Thiên tới một nơi xử lý thì chắc sẽ chết mất.
Cả hai cứ thế lôi nhau đến cuối dãy hành lang, ở đây tuyệt nhiên chẳng có ai cả. Cẩn Siêu lúc này vẫn còn giữ chặt tay Dĩnh Thiên, hắn nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, hai giây sau thì hất mạnh cậu vào bức tường.
Ở cửa lớp 10B3 lúc này, có một nam sinh chạy hớt hãi từ ngoài vào, miệng không ngừng la ó, " Hey hey, có biến có biến. Cẩn Siêu lúc nãy lôi tay Dĩnh Thiên đi đâu đấy, hai người lúc nãy ở dưới canteen đã gây um sùm luôn."
Mọi người trong lớp bắt đầu nhí nhố, tất cả vây quanh cậu bạn mà hỏi tường tận câu chuyện. Vệ Manh ngồi gần cuối lớp, dù hắn đeo tai nghe nhưng cuộc nói chuyện lúc nãy vừa vặn lọt vào tai hắn không sót một chữ.
Vệ Manh tức thời đẩy ghế đứng dậy, mọi người bỗng dưng im bặt nhìn hắn. Hắn thì nhìn đến cậu bạn thông báo, lạnh lùng hỏi, " Thấy hai người đó đi đâu?"
"....Ở...À...đi về cuối dãy hành lang lầu ba." Cậu bạn vừa dứt lời thì bóng dáng Vệ Manh đã phi như bay ra khỏi cửa.
Bước chân của hắn ngày càng vội hơn, rất nhanh đã đến cuối dãy hành lang lầu ba. Trước mắt hắn hiện ra viễn cảnh hai nam sinh đang đánh nhau. Nhưng không, chỉ có một người là chủ động tấn công thôi.
Dĩnh Thiên lúc nãy bị hất mạnh vào tường, cơ thể cậu bắt đầu đau đớn, nhất là ở bả vai.
Cậu ngồi bệt trên đất, nắm tay vẫn siết chặt lại, cậu ngẩng đầu lên với đôi mắt phẫn nộ, " Tôi nói sai sao? Cậu là đứa không có tim. Tôi nói sai điều đó rồi sao?"
Cẩn Siêu càng nghe cậu nói thì càng giận dữ, hắn vung tay định đấm vào má phải một cái thì Vệ Manh từ đằng sau xông lên, vừa vặn chặn lấy nắm đấm đó.
Cẩn Siêu liếc nhìn qua Vệ Manh, hắn hừ lạnh, " Đến đúng lúc gớm nhỉ?"
Vệ Manh hất tay hắn xuống, sau đó thì liếc nhìn Dĩnh Thiên vẫn còn ngồi trên đất, " Dừng lại đi."
" Dừng? Mày bảo dừng là dừng làm sao? Nó...chính nó đã đánh tao trước."
Vệ Manh khẽ thở dài, " Tao biết...Dĩnh Thiên làm gì cũng có lý do cả. Vì vậy mà, mày đi chỗ khác để bình tĩnh lại đi."
Nói rồi hắn lại gần chỗ Dĩnh Thiên, khụy gối xuống rồi ẳm hẳn cậu trên tay rồi thản nhiên bước đi.
Cẩn Siêu đứng chôn chân tại chỗ nhìn Vệ Manh, hắn vì tức quá mà đấm tay vào tường, nói tục, " Mẹ nó, mày bị điên rồi, Vệ Manh."
Dĩnh Thiên cảm nhận được cơ thể mình vừa được nâng lên, cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Manh, "...Là cậu á...?"
Vệ Manh vừa bước vừa cúi xuống nhìn cậu, " Ờ, chứ còn ai có thể cứu cậu, hả?"
Dĩnh Thiên nhìn hắn mà không nói nữa, cậu thầm thở dài trong lòng. Vệ Manh ẳm Dĩnh Thiên trên tay, hắn đưa cậu về thẳng phòng của mình.
Đặt Dĩnh Thiên nằm trên giường, hắn đi lấy chiếc khăn mặt được thấm nước, sau đó đưa cho cậu để lau. Dĩnh Thiên cầm lấy khăn trên tay mà tâm tình rối loạn.
Vệ Manh đi đến bàn rót một ly nước lọc uống sạch một hơi, sau đó thì ngồi xuống kế Dĩnh Thiên, " Sao lại đánh Cẩn Siêu?"
"......Vì cậu ta đáng bị thế." Dĩnh Thiên cầm chiếc khăn lau qua lau lại gương mặt.
Vệ Manh nhíu mày nhìn cậu, " Hôm nay tự dưng lại...nam tính hẳn ra."
"....Chứ thường ngày không nam sao?"
Vệ Manh nhếch môi cười, " Ừ, thường ngày nữ tính lắm. Mà, sau này hạn chế chạm mặt Cẩn Siêu đi, tên đó thù rất dai. Hiểu không?"
Dĩnh Thiên nghe hắn nói cũng gật gật đầu như hiểu. Cậu thật ra chưa bao giờ muốn dính đến Cẩn Siêu cả, chỉ là vì hắn...hôm nay đã quá đáng với Lữ Nhi mà thôi.
Cả hai cùng ngồi nhìn nhau một lát, sau đó Dĩnh Thiên đột nhiên chỉ lên màn hình điện thoại của Vệ Manh, trên đó hiện ra hình ảnh kèm theo mẫu truyện ngắn, " 419 là gì thế?"
Vệ Manh nghe cậu hỏi bèn cầm lên xem qua, sau đó thì cười gian manh, " Không hiểu thật à?"
"...Thật." Dĩnh Thiên gật gật đầu.
" Đọc tiếng anh thử xem. Đọc từng số ấy." Vệ Manh nói..
Dĩnh Thiên đẩy đẩy gọng kính, cậu nghiêng đầu, " Four one nine."
Vệ Manh nghe cậu đọc một cách ngây ngô, hắn sáp lại gần, ghé sát tai, " Đúng vậy, là for one night. Tình một đêm."
"..............." Dĩnh Thiên bây giờ mới hiểu ra, đó là cách chơi chữ. Gương mặt cậu bắt đỏ ửng lên, ngày càng đỏ.
" Muốn không? " Vệ Manh hỏi thẳng thừng.
Dĩnh Thiên nghe xong như bị sét đánh ngang tai, cậu vội đẩy Vệ Manh ra xa rồi trượt mình xuống giường toang chạy khỏi.
Vệ Manh vốn định trêu cậu một chút, bèn vươn tay giữ cậu lại, sau đó kéo sát vào người mình, " Trốn nhanh vậy?"
Hắn nói rồi thơm lên má cậu một cái. Bây giờ thì mới chịu tha cho Dĩnh Thiên về phòng.
Dĩnh Thiên đứng trước cửa phòng hắn, hai tay cậu ghì chặt ở ngực trái, trái tim bé nhỏ này sẽ sớm đi thay mất thôi.
...
Khoảng thời gian yên bình trôi qua, hôm nay đã gần đến ngày cuối kỳ, các học sinh đều bắt đầu tập trung ôn thi. Môn thi đầu tiên của mọi người chính là môn thể dục. Với môn này mà nói, Dĩnh Thiên rất ghét!
Chơi bóng rổ, chơi bóng chuyền, đánh cầu lông hay đá cầu, Dĩnh Thiên đáng thương đều phải tập nhiều lần mới có thể đạt số điểm tối đa.
Cậu là không có duyên với môn thể thao chút nào cả. Lữ Nhi còn phải công nhận điều này.
Chính vì vậy mà hôm nay, Dĩnh Thiên từ tiết một đã hồi hộp, sợ rằng mình sẽ không qua được cái ải thể dục đáng ghét này.
Dưới sân, mọi người đều tập trung đầy đủ. Trong lớp, người giỏi mấy môn khác ngoài môn thể dục thì đó chính là Dĩnh Thiên. Còn mà giỏi môn thể dục nhất thì chính là Vệ Manh.
Bài thi hôm nay là ném rổ năm trái, Vệ Manh lên đầu tiên và đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Hắn thi xong thì được trở về lớp ngồi ôn bài.
Đến lượt Dĩnh Thiên, cậu đã được thầy giáo ưu tiên cho kiểm tra lại ba lần mới có thể đạt được bốn trên năm trái. Đúng là khổ ải mà!!
Dĩnh Thiên sau khi kiểm tra thì trở về lớp, cậu xuống bàn mình, lôi cặp ra lấy chai nước, sau đó thì phát hiện mình mất đồ.
Cậu bối rối lục tung cả cái cặp, lôi hết tất cả đồ trong đó ra nhưng rất tiếc, món đó hình như không còn trong cặp cậu nữa.
Dĩnh Thiên bắt đầu ngồi xổm trên đất lần từng ngóc ngách, vật đó khá nhỏ, nếu rớt sẽ rất khó mà thấy.
Lữ Nhi từ ngoài đi vào, cậu thấy Dĩnh Thiên ngồi xổm trên đất tìm gì đó, bèn đi lại hỏi, " Tiểu Dĩnh à, tìm gì đó?"
"...Tìm đồ." Cậu không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn.
"...Là đồ gì mới được? Quan trọng không?"
Dĩnh Thiên dừng động tác, cậu đứng dậy, khẽ gật đầu, " Ừm, quan trọng lắm... Tớ làm mất lọ thuốc mà Vệ Manh cho rồi."
Tác giả :
SUNQING