Bản Hòa Tấu Bạc Hà
Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ảnh sưu tầm
Kim Tắc Thái ở trong thư phòng sắp xếp lại mớ văn kiện mang về, dự định giao cho Sở Tĩnh. Sở Tĩnh thì rúc ở trong phòng ngủ, ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha suy tư.
Bây giờ, chuyện khoản nợ vay nặng lãi của ngân hàng tư nhân ngầm đã kết thúc. Như vậy, có phải là nên dọn đi rồi đúng không?
Đáp án tất nhiên là đúng. Còn lý do gì để mà ở lại đâu chứ? Rốt cuộc thì đây cũng là nhà người khác.
Nếu nói không biết tâm ý của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cũng không ngốc, nhưng mà cậu cũng biết giữa hai người có một khoảng cách. Cậu đúng là rất thích vị đại luật sư luôn luôn mỉm cười vui vẻ này, nhưng mà, cậu lại không thể đón nhận tình cảm của anh.
Từ khi nào thì bắt đầu thích anh? Là lúc có người ức hiếp cậu, anh đứng lên phía trước che chở cậu, cũng có thể là sớm hơn, khi anh đứng bên ngoài hộp đêm chờ cậu tan làm, lúc nghe anh chơi đàn, lúc anh cười nói mì nấu xong rồi, hay là, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, lúc anh đưa cho cậu một chai nước….
Không thể thích anh ấy, không thể ở bên anh ấy, không thể chấp nhận tình cảm của anh ấy, tất cả đều phải sớm nói cho rõ ràng, cậu không thể hiểu lầm, cũng không thể làm cho anh ấy hiểu lầm. Sở Tĩnh thầm nói với chính mình như vậy. Bởi vì cậu là bạn của bạn anh ấy, cho nên anh ấy mới đối xử tốt với cậu, mới chăm sóc cậu, đúng vậy, cũng chỉ có thế mà thôi.
Sở Tĩnh không ngừng tự thuyết phục chính mình, khi ý chí trong lòng trở nên kiên định, cậu đứng lên, bắt đầu thu dọn hành lý.
Lily có điều muốn nói: mình quyết định từ lúc này sẽ đổi xưng hô của Tiểu Tĩnh với Kim đại ca. Bởi vì Tiểu Tĩnh đã nhận ra được tình cảm của mình dành cho Kim đại ca, hơn nữa, Tiểu Tĩnh còn vừa mới được người ta giúp đỡ một ân tình lớn, người ta lại còn vì Tiểu Tĩnh mà bị thương, cho nên lúc này đổi là thích hợp nhất. Nói nhỏ chứ trước sau gì cũng phải đổi, đổi sớm tí cho nó tình củm!!!
****
Kim Tắc Thái hoàn thành xong hết mọi công việc, nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ cơm tối, nên xuống bếp nấu cơm hay là dẫn Tiểu Tĩnh ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng nhỉ? Đây cũng là một vấn đề, vẫn là trực tiếp đi hỏi người trong cuộc thì tốt hơn.
Kim Tắc Thái gõ cửa phòng Sở Tĩnh, cửa phòng cạch một tiếng mở ra.
“Tiểu Tĩnh…” vừa mới nói được hai chữ, Kim Tắc Thái liếc mắt thấy trong phòng có một túi hành lý đặt dưới sàn, anh kinh ngạc, thắc mắc nhìn về phía Sở Tĩnh.
“Em….”
Sở Tĩnh cúi đầu xuống, “Kim đại ca, anh tới thật đúng lúc. Em, em phải đi….”
“Đi đâu?” Kim Tắc Thái lập tức nhăn mày.
“Quay về, trở về.”
“Quay về đâu?”
“Quay về….. chỗ cũ.”
Vốn là muốn hung dữ bá đạo nói một câu, “Không được! Tôi sẽ không cho em đi!”, Kim Tắc Thái lại thôi, nói như vậy thì sẽ dọa bạn nhỏ sợ mất, anh nở nụ cười ấm áp hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì….. nên trở về thôi. Quấy rầy anh lâu như vậy, cám ơn anh, còn có….” Sở Tĩnh nói xong quay người, lấy ra một cái túi giấy đưa cho Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái nhìn xem, là loại túi giấy ngân hàng dùng để đựng tiền, khỏi phải nói, đây là Sở Tĩnh trả lại cho anh 8 vạn lúc trước anh giúp cậu đưa cho bọn xã hội đen.
Kim Tắc Thái không nói gì, cũng không nhận lấy. Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái chậm chạp mãi không có động tĩnh gì, bất an nhìn vị đại luật sư rõ ràng đã đang bắt đầu áp suất thấp, sau đó đặt túi giấy sang một bên. Kim Tắc Thái có nhận hay không cũng không sao, tiền ở trong nhà anh là được rồi.
Lại qua thêm một lúc, Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái vẫn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn cậu, Sở Tĩnh càng lúc càng bất an. Đại luật sư lúc nào cũng dịu dàng cười híp mắt, làm cho người ta có cảm giác như được tắm gió xuân, đột nhiên không cười không nói, áp suất thấp xung quanh Kim Tắc Thái tạo cho Sở Tĩnh cảm giác bị áp bách càng lúc càng mãnh liệt, khiến cậu bắt đầu có chút sợ hãi.
Cái gì chứ, vẫn vậy thôi, vẫn là cá mập trắng khổng lồ. Sở Tĩnh vô thức chậm rãi lui về phía sau, sau đó, dưới ánh mắt bức người của Kim Tắc Thái, thối lui đến bên cạnh ghế sô pha, ngồi phịch xuống.
Thấy Kim Tắc Thái đi tới ngồi xuống cạnh mình, Sở Tĩnh vô thức rụt người vào sâu bên trong, gục đầu xuống, hai tay nắm đầu gối.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái vẫn không nói gì, anh càng im lặng, Sở Tĩnh lại càng bất an, lén lút nghiêng mặt qua nhìn trộm anh…. Nhìn, có thể cảm nhận được áp suất thấp của người bên cạnh, biểu tình trên mặt anh vẫn rất bình tĩnh, Sở Tĩnh lại càng không biết làm sao.
Vừa nghe Sở Tĩnh nói cậu phải đi, Kim Tắc Thái đích thực là muốn bùng nổ, sau một lúc bình tĩnh lại, tâm tình của anh cũng dịu đi rất nhiều. Nhìn Sở Tĩnh giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện bị bắt gặp, cúi thấp đầu im lặng ngồi bên cạnh, trái tim Kim Tắc Thái lập tức mềm nhũn.
“Tại sao phải đi? Ở đây không vui sao?” Kim Tắc Thái hơi cúi đầu, rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, trầm giọng hỏi. Anh biết Sở Tĩnh lúc này đang rất bất an, nếu anh còn nhìn thẳng vào cậu, Sở Tĩnh sẽ càng thêm lo sợ.
Nghe thấy câu hỏi, Sở Tĩnh vội vàng lắc đầu, “Không, không phải.”
“Chê tôi làm bữa sáng không hợp khẩu vị?”
“Không phải.”
“Chê tôi không chuẩn bị đồ ăn khuya cho em?”
“Không phải.”
“Chê tôi dọn dẹp nhà cửa chưa được sạch sẽ?”
“Không phải.”
“Chê tôi đánh dương cầm ồn ào đến em?”
“Không phải.”
Ngừng một chút, Kim Tắc Thái dùng bả vai đụng đụng Sở Tĩnh, Sở Tĩnh ngẩng đầu lên. Lúc này Kim Tắc Thái vẫn đang rũ mi, ánh mắt nhìn sàn nhà, nói: “Này!”
“Hử?”
“Anh theo đuổi em nhé, được không?”
Giọng điệu giống như đang trao đổi một vấn đề vặt vãnh bình thường trong nhà, nhưng lời Kim Tắc Thái vừa nói lại khiến cho Sở Tĩnh nghe xong lập tức ngây người. Đề tài chuyển nhanh như chớp, cậu phản ứng không kịp. Một lúc sau, Sở Tĩnh mới hồi thần, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không được.”
“Vì sao? Em ghét bỏ anh ư?”
Giọng của Kim Tắc Thái nghe giống như một con chó nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
“Không, không phải.”
“Vậy thì tại sao? Em nói rõ cho anh!”
Con chó nhỏ dường như lại trở nên mạnh mẽ.
Trong lòng Sở Tĩnh biết rõ lý do, nhưng cậu không thể nói, “Không tại sao cả.”
“Không tại sao vậy thì tại sao?”
“Chính là, chính là không tại sao hết.”
“Chính là không tại sao vậy thì là vì cái gì?”
Sở Tĩnh chóng mặt, cậu biết nếu như tiếp tục cùng cái vị đại luật sư này xoắn xuýt e là cậu sẽ thua mất, không thể cùng Kim Tắc Thái đùa giỡn, phải cho anh thấy quyết tâm của cậu. Sở Tĩnh trừng to hai mắt, nhỏ giọng nói: “….Không được.”
“Em có bạn trai rồi?”
“Không có.”
“Trong lòng đã có người thích?”
Sở Tĩnh do dự một chút, nhỏ giọng trả lời: “….. Không có.”
“Vậy em không cho anh theo đuổi em hả?”
Sở Tĩnh nhíu mày, “Em cũng đâu có chạy.”
Lúc này, Kim Tắc Thái quay mặt sang nhìn vào Sở Tĩnh, vươn tay đặt trên vai cậu, để cho cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Hai người nhìn nhau một hồi, cặp mắt kia của Sở Tĩnh dường như biết nói, kiên cường nhưng lại sóng nước, khiến cho Kim Tắc Thái không đành lòng hỏi tiếp. Sở Tĩnh không đồng ý, nhất định là có lý do, muốn cậu nói, thì cần phải cho cậu thời gian. Nhưng mà bây giờ Kim Tắc Thái muốn biết, liệu có tương lai nào cho hai người bọn họ hay không.
Nhìn vào mắt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái dịu dàng hỏi: “Tiểu Tĩnh, anh muốn biết điều gì, trong lòng em chắc chắn rõ ràng. Em không cần nói, không cần mở miệng, em chỉ cần nhìn anh, anh sẽ hiểu.”
Sở Tĩnh im lặng nhìn Kim Tắc Thái. Nhìn thấy cự tuyệt trong mắt Sở Tĩnh, tâm tình Kim Tắc Thái chán nản. Vẻ mặt bi thương của Kim Tắc Thái khiến cho Sở Tĩnh đau lòng, nhưng cậu buộc phải tỏ ra kiên quyết. Cậu nhất định phải từ chối anh.
Kim Tắc Thái nặng nề gật đầu: “Được, anh hiểu rồi.”
Ảnh sưu tầm
Kim Tắc Thái ở trong thư phòng sắp xếp lại mớ văn kiện mang về, dự định giao cho Sở Tĩnh. Sở Tĩnh thì rúc ở trong phòng ngủ, ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha suy tư.
Bây giờ, chuyện khoản nợ vay nặng lãi của ngân hàng tư nhân ngầm đã kết thúc. Như vậy, có phải là nên dọn đi rồi đúng không?
Đáp án tất nhiên là đúng. Còn lý do gì để mà ở lại đâu chứ? Rốt cuộc thì đây cũng là nhà người khác.
Nếu nói không biết tâm ý của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cũng không ngốc, nhưng mà cậu cũng biết giữa hai người có một khoảng cách. Cậu đúng là rất thích vị đại luật sư luôn luôn mỉm cười vui vẻ này, nhưng mà, cậu lại không thể đón nhận tình cảm của anh.
Từ khi nào thì bắt đầu thích anh? Là lúc có người ức hiếp cậu, anh đứng lên phía trước che chở cậu, cũng có thể là sớm hơn, khi anh đứng bên ngoài hộp đêm chờ cậu tan làm, lúc nghe anh chơi đàn, lúc anh cười nói mì nấu xong rồi, hay là, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, lúc anh đưa cho cậu một chai nước….
Không thể thích anh ấy, không thể ở bên anh ấy, không thể chấp nhận tình cảm của anh ấy, tất cả đều phải sớm nói cho rõ ràng, cậu không thể hiểu lầm, cũng không thể làm cho anh ấy hiểu lầm. Sở Tĩnh thầm nói với chính mình như vậy. Bởi vì cậu là bạn của bạn anh ấy, cho nên anh ấy mới đối xử tốt với cậu, mới chăm sóc cậu, đúng vậy, cũng chỉ có thế mà thôi.
Sở Tĩnh không ngừng tự thuyết phục chính mình, khi ý chí trong lòng trở nên kiên định, cậu đứng lên, bắt đầu thu dọn hành lý.
Lily có điều muốn nói: mình quyết định từ lúc này sẽ đổi xưng hô của Tiểu Tĩnh với Kim đại ca. Bởi vì Tiểu Tĩnh đã nhận ra được tình cảm của mình dành cho Kim đại ca, hơn nữa, Tiểu Tĩnh còn vừa mới được người ta giúp đỡ một ân tình lớn, người ta lại còn vì Tiểu Tĩnh mà bị thương, cho nên lúc này đổi là thích hợp nhất. Nói nhỏ chứ trước sau gì cũng phải đổi, đổi sớm tí cho nó tình củm!!!
****
Kim Tắc Thái hoàn thành xong hết mọi công việc, nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ cơm tối, nên xuống bếp nấu cơm hay là dẫn Tiểu Tĩnh ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng nhỉ? Đây cũng là một vấn đề, vẫn là trực tiếp đi hỏi người trong cuộc thì tốt hơn.
Kim Tắc Thái gõ cửa phòng Sở Tĩnh, cửa phòng cạch một tiếng mở ra.
“Tiểu Tĩnh…” vừa mới nói được hai chữ, Kim Tắc Thái liếc mắt thấy trong phòng có một túi hành lý đặt dưới sàn, anh kinh ngạc, thắc mắc nhìn về phía Sở Tĩnh.
“Em….”
Sở Tĩnh cúi đầu xuống, “Kim đại ca, anh tới thật đúng lúc. Em, em phải đi….”
“Đi đâu?” Kim Tắc Thái lập tức nhăn mày.
“Quay về, trở về.”
“Quay về đâu?”
“Quay về….. chỗ cũ.”
Vốn là muốn hung dữ bá đạo nói một câu, “Không được! Tôi sẽ không cho em đi!”, Kim Tắc Thái lại thôi, nói như vậy thì sẽ dọa bạn nhỏ sợ mất, anh nở nụ cười ấm áp hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì….. nên trở về thôi. Quấy rầy anh lâu như vậy, cám ơn anh, còn có….” Sở Tĩnh nói xong quay người, lấy ra một cái túi giấy đưa cho Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái nhìn xem, là loại túi giấy ngân hàng dùng để đựng tiền, khỏi phải nói, đây là Sở Tĩnh trả lại cho anh 8 vạn lúc trước anh giúp cậu đưa cho bọn xã hội đen.
Kim Tắc Thái không nói gì, cũng không nhận lấy. Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái chậm chạp mãi không có động tĩnh gì, bất an nhìn vị đại luật sư rõ ràng đã đang bắt đầu áp suất thấp, sau đó đặt túi giấy sang một bên. Kim Tắc Thái có nhận hay không cũng không sao, tiền ở trong nhà anh là được rồi.
Lại qua thêm một lúc, Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái vẫn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn cậu, Sở Tĩnh càng lúc càng bất an. Đại luật sư lúc nào cũng dịu dàng cười híp mắt, làm cho người ta có cảm giác như được tắm gió xuân, đột nhiên không cười không nói, áp suất thấp xung quanh Kim Tắc Thái tạo cho Sở Tĩnh cảm giác bị áp bách càng lúc càng mãnh liệt, khiến cậu bắt đầu có chút sợ hãi.
Cái gì chứ, vẫn vậy thôi, vẫn là cá mập trắng khổng lồ. Sở Tĩnh vô thức chậm rãi lui về phía sau, sau đó, dưới ánh mắt bức người của Kim Tắc Thái, thối lui đến bên cạnh ghế sô pha, ngồi phịch xuống.
Thấy Kim Tắc Thái đi tới ngồi xuống cạnh mình, Sở Tĩnh vô thức rụt người vào sâu bên trong, gục đầu xuống, hai tay nắm đầu gối.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái vẫn không nói gì, anh càng im lặng, Sở Tĩnh lại càng bất an, lén lút nghiêng mặt qua nhìn trộm anh…. Nhìn, có thể cảm nhận được áp suất thấp của người bên cạnh, biểu tình trên mặt anh vẫn rất bình tĩnh, Sở Tĩnh lại càng không biết làm sao.
Vừa nghe Sở Tĩnh nói cậu phải đi, Kim Tắc Thái đích thực là muốn bùng nổ, sau một lúc bình tĩnh lại, tâm tình của anh cũng dịu đi rất nhiều. Nhìn Sở Tĩnh giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện bị bắt gặp, cúi thấp đầu im lặng ngồi bên cạnh, trái tim Kim Tắc Thái lập tức mềm nhũn.
“Tại sao phải đi? Ở đây không vui sao?” Kim Tắc Thái hơi cúi đầu, rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, trầm giọng hỏi. Anh biết Sở Tĩnh lúc này đang rất bất an, nếu anh còn nhìn thẳng vào cậu, Sở Tĩnh sẽ càng thêm lo sợ.
Nghe thấy câu hỏi, Sở Tĩnh vội vàng lắc đầu, “Không, không phải.”
“Chê tôi làm bữa sáng không hợp khẩu vị?”
“Không phải.”
“Chê tôi không chuẩn bị đồ ăn khuya cho em?”
“Không phải.”
“Chê tôi dọn dẹp nhà cửa chưa được sạch sẽ?”
“Không phải.”
“Chê tôi đánh dương cầm ồn ào đến em?”
“Không phải.”
Ngừng một chút, Kim Tắc Thái dùng bả vai đụng đụng Sở Tĩnh, Sở Tĩnh ngẩng đầu lên. Lúc này Kim Tắc Thái vẫn đang rũ mi, ánh mắt nhìn sàn nhà, nói: “Này!”
“Hử?”
“Anh theo đuổi em nhé, được không?”
Giọng điệu giống như đang trao đổi một vấn đề vặt vãnh bình thường trong nhà, nhưng lời Kim Tắc Thái vừa nói lại khiến cho Sở Tĩnh nghe xong lập tức ngây người. Đề tài chuyển nhanh như chớp, cậu phản ứng không kịp. Một lúc sau, Sở Tĩnh mới hồi thần, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không được.”
“Vì sao? Em ghét bỏ anh ư?”
Giọng của Kim Tắc Thái nghe giống như một con chó nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
“Không, không phải.”
“Vậy thì tại sao? Em nói rõ cho anh!”
Con chó nhỏ dường như lại trở nên mạnh mẽ.
Trong lòng Sở Tĩnh biết rõ lý do, nhưng cậu không thể nói, “Không tại sao cả.”
“Không tại sao vậy thì tại sao?”
“Chính là, chính là không tại sao hết.”
“Chính là không tại sao vậy thì là vì cái gì?”
Sở Tĩnh chóng mặt, cậu biết nếu như tiếp tục cùng cái vị đại luật sư này xoắn xuýt e là cậu sẽ thua mất, không thể cùng Kim Tắc Thái đùa giỡn, phải cho anh thấy quyết tâm của cậu. Sở Tĩnh trừng to hai mắt, nhỏ giọng nói: “….Không được.”
“Em có bạn trai rồi?”
“Không có.”
“Trong lòng đã có người thích?”
Sở Tĩnh do dự một chút, nhỏ giọng trả lời: “….. Không có.”
“Vậy em không cho anh theo đuổi em hả?”
Sở Tĩnh nhíu mày, “Em cũng đâu có chạy.”
Lúc này, Kim Tắc Thái quay mặt sang nhìn vào Sở Tĩnh, vươn tay đặt trên vai cậu, để cho cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Hai người nhìn nhau một hồi, cặp mắt kia của Sở Tĩnh dường như biết nói, kiên cường nhưng lại sóng nước, khiến cho Kim Tắc Thái không đành lòng hỏi tiếp. Sở Tĩnh không đồng ý, nhất định là có lý do, muốn cậu nói, thì cần phải cho cậu thời gian. Nhưng mà bây giờ Kim Tắc Thái muốn biết, liệu có tương lai nào cho hai người bọn họ hay không.
Nhìn vào mắt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái dịu dàng hỏi: “Tiểu Tĩnh, anh muốn biết điều gì, trong lòng em chắc chắn rõ ràng. Em không cần nói, không cần mở miệng, em chỉ cần nhìn anh, anh sẽ hiểu.”
Sở Tĩnh im lặng nhìn Kim Tắc Thái. Nhìn thấy cự tuyệt trong mắt Sở Tĩnh, tâm tình Kim Tắc Thái chán nản. Vẻ mặt bi thương của Kim Tắc Thái khiến cho Sở Tĩnh đau lòng, nhưng cậu buộc phải tỏ ra kiên quyết. Cậu nhất định phải từ chối anh.
Kim Tắc Thái nặng nề gật đầu: “Được, anh hiểu rồi.”
Tác giả :
Lâm Tử Tự