Bần Gia Nữ
Chương 195
Năm nay mùa màng của Đại Phượng triều không tốt, quang cảnh ở ba trấn vùng biên mạc coi như còn tốt chán. Mấy ngày đầu tháng 8 có mấy trận mưa, thời tiết so với năm vừa rồi thì mát mẻ không ít.
Uông Hoài Nhân lúc này đã nửa tuổi, luôn như hình với bóng bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu. Uông Tiết Độ Sứ cũng đã học được cách thay tã, còn Uông Hoài Nhân thì to gan cực kỳ. Hắn được cha mình thô lỗ đặt trên đầy gối nằm bò mà vẫn cười cười khanh khách không ngừng, quơ chân múa tay.
Uông Vĩnh Chiêu mà dẫn hắn đi thư phòng thì sẽ đặt hắn trong một cái rổ đặt trên bàn. Hắn cứ thế nằm chơi, rồi kéo sách vở vào trong rổ. Nếu bị ngăn lại hắn sẽ mở to mắt cười khanh khách với người ta. Đám hạ nhân thấy thế thì không biết trời trăng gì nữa, cũng chỉ lo cười theo hắn.
Mỗi khi mấy tâm phúc của Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy tiểu công tử thì dù khuôn mặt vạn năm không biểu tình giống hệt chủ tử nhà mình cũng bị hắn chọc đến cười không ngừng.
Uông Vĩnh Chiêu rất là yêu thương Hoài Nhân, so với Hoài Mộ năm đó chỉ có hơn chứ không kém. May mắn Hoài Mộ lúc này bị hai lão sư bắt lấy ngày ngày đọc sách, học hành nên không thể ngày đêm dính lấy cha mẹ vì thế cũng không thể ghen tị với em trai.
Hoài Mộ bị hai vị tiên sinh bắt đi, Hoài Nhân thường xuyên bị Uông Vĩnh Chiêu mang đến tiền viện nên Trương Tiểu Oản lập tức phát hiện mình rảnh rỗi. Hai ngày đầu nàng còn ngóng trông Uông Vĩnh Chiêu đem Hoài Nhân về nhưng qua vài ngày thấy hắn mang theo con đến nghiện thì nàng cũng mặc kệ hắn.
Thời gian trôi qua, Uông Hoài Nhân cũng trở nên thân mật với Uông Vĩnh Chiêu. Vào một buổi sáng giữa tháng 10, ba người đang ngồi dưới hành lang, Trương Tiểu Oản nói chuyện cười đùa với con. Uông Hoài Nhân vẫn luôn chỉ nói được ê a lúc này lập tức gọi “phụ thân”.
Lúc ấy Uông Vĩnh Chiêu đang đọc sách nghe thấy hai chữ này thì hơi kinh ngạc ngẩng đầu thấy Uông Hoài Nhân đang cười với mình, còn vươn hai tay về phía mình. Uông Vĩnh Chiêu ôm hắn vào lòng, cúi đầu nhìn hắn nói, “Lại gọi phụ thân xem nào.”
“Phụ thân.” Uông Hoài Nhân rất biết nghe lời phải, tay chân múa may mà gọi.
“Gọi mẫu thân.”
“Nha, nha……” Uông Hoài Nhân không nói nữa nhưng đôi mắt lại nhìn Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản mỉm cười nói, “Sợ là hắn không thể học nhanh như thế, qua mấy ngày nữa có lẽ hắn sẽ học được.”
Uông Vĩnh Chiêu gật đầu với nàng nói, “Nhiều ngày nay ngươi dạy hắn vất vả rồi.”
Hắn biết nàng vẫn luôn dạy Hoài Nhân nói hãi chữ “phụ thân”. Sự tỉ mỉ của nàng có bao nhiêu mê người hắn đã biết rõ nhưng mỗi khi rơi trên người đều khiến hắn cảm thấy thoải mái. Vậy những gì nàng muốn hắn sẽ cho nàng.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản nở nụ cười, nhìn hắn ôm Hoài Nhân, lại vươn đầu ngón tay cho đứa nhỏ chơi. Nàng khẽ cười, vươn tay lấy cái ly của hắn nếm chút rượu vàng bên trong, cảm thấy hơi lạnh nên đổ đi đổi một ly rượu ấm.
“Ngài uống chút rượu ấm.” Qua tháng chín, đến tháng 10 biên mạc sẽ bắt đầu lạnh dần, đại phu nói thân thể Uông Vĩnh Chiêu mấy năm nay cần chú ý miễn cho bệnh cũ tái phát không thể vãn hồi. Trương Tiểu Oản là người cẩn thận nên rất để ý đến chuyện dự phòng.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu đón lấy nhấp một nửa ly rượu. Lúc này Uông Hoài Nhân ngồi trong ngực hắn nhìn hắn nhếch môi cười khanh khách. Tiếng cười giòn tan khiến Trương Tiểu Oản cũng buồn cười nói, “Sao lại thích cười thế chứ?”
Tính tình hoạt bát đến cực điểm này không biết là giống ai.
“Thích cười thì tốt.” Uông Vĩnh Chiêu ôm Hoài Nhân lên ngồi trên đầu gối mình, nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của mình, còn có đôi mắt đen láy kia thì khóe miệng hơi nhếch lên, miệng nhàn nhạt nói, “Hắn cười rộ lên thật là đẹp, ai cũng không so được.”
Vẻ mặt hắn cực kỳ tự mãn, Trương Tiểu Oản lắc đầu bật cười.
Đầu tháng 12, kinh thành gửi thư tới nói bệnh tình Uông Quan Kỳ đã ổn định lại, chỉ là thần trí đã hoàn toàn không rõ ràng. Trương Tiểu Oản biết phương thuốc nàng đưa tới đã có hiệu quả, Uông Quan Kỳ còn kéo được hai năm nữa.
Kỳ thật Uông Quan Kỳ chết rồi mới là giải thoát, phương thuốc kia đưa qua chẳng qua là tra tấn ông ta thêm 2 năm. Nhưng lúc này ông ta không chết được vì thế Trương Tiểu Oản ra tay trước khi Uông Vĩnh Chiêu làm quyết định.
Nếu người làm việc xấu sẽ có báo ứng thì báo ứng trên người nàng là được, đừng báo trên người con nàng.
Tới tháng 12 năm nay Hoài Nhân đã gọi được cha mẹ rõ ràng, mà Trương Tiểu Oản vẫn không nhận được tin của Uông Hoài Thiện.
Lại sắp ăn tết, Trương Tiểu Oản cũng không tính ra được Hoài Thiện đã bao nhiêu năm không ở bên cạnh mình. Có một số việc nàng không dám nghĩ sâu, sợ càng nghĩ nhiều càng không dứt ra được. Vì thế nàng chỉ có thể đè nén hy vọng trong đáy lòng, trước sau để ý tới việc trong nội viện của mình.
Tháng giêng năm Tĩnh Huy thứ 5, Tĩnh Hoàng phái người tới thưởng cho Uông Tiết Độ Sứ trăm lượng hoàng kim, một thanh bảo kiếm vì có công bảo hộ biên cương.
Tháng hai năm đó Hoài Nhân tròn một tuổi, trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai hắn bắt lấy bảo kiếm của Uông Vĩnh Chiêu, con dấu và cả văn phòng tứ bảo. Cái gì hắn cũng ôm vào trong lòng sau đó bò đến chỗ Uông Vĩnh Chiêu nhét hết đồ cướp được vào ngực cha hắn. Đến cái nắp chén trà Uông Vĩnh Chiêu để trên bàn hắn cũng chộp vào tay nhưng thấy ngực cha hắn không bỏ được cái gì nữa hắn lại đổi sang nhét vào tay áo cha hắn.
Cái này làm cho đám đại tướng tâm phúc của cha hắn vây quanh và đám bà tử quản gia trong nhà cười đến không khép được miệng. Trương Tiểu Oản cũng thực sự bị đứa con út này chọc cười chảy nước mắt, vội quay qua Bình bà tử cười nói, “Mới tí tuổi mà cái gì cũng phải cho phụ thân hắn, sợ là hắn chẳng nhớ ta là ai.”
Nàng chỉ nói đùa, nhưng Hoài Mộ lúc này đã hiểu chuyện không ít nghe được lại lắc đầu thở dài nói, “Mẫu thân yên tâm, ngày sau có con và Lão Hổ ca ca hiếu kính ngài, Hoài Nhân để cho phụ thân đi thôi.”
Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thấy thế thì trừng mắt nhìn hắn một cái khiến Hoài Mộ sợ tới mức lè lưỡi chôn mặt trong tay áo mẹ. Trương Tiểu Oản vội yêu thương mà duỗi tay ôm lấy đầu của hắn, lại cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài đừng dọa con.”
Lúc này Hoài Mộ ngẩng đầu nhìn cha hắn cười, sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu mới hòa hoãn xuống rồi lại vươn tay với hắn. Uông Vĩnh Chiêu ôm con thứ hai lên đầu gối, lại đem bảo kiếm của mình nhét vào tay hắn nói, “Đây cũng là của con biết chưa?”
Hoài Mộ lập tức gật đầu nói, “Hoài Mộ biết, phụ thân yên tâm.”
Tĩnh Huy năm thứ 6, trời đông giá rét nơi biên mạc qua đi, đến tháng tư Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản lại đi núi lớn ở Thương Châu săn bắn một hồi, còn ngắn hoa xuân nở khắp núi. Nhưng sau khi trở về, Trương Tiểu Oản lại từ từ trầm mặc xuống.
Từ tháng bảy năm trước tới tháng năm này, gần một năm trời mà Hoài Thiện không gửi được một phong thư nào về. Uông Vĩnh Chiêu nói vào đến Nam Cương rồi thì chẳng có trạm dịch nào của triều đình, có tin cũng không đưa ra được.
Trương Tiểu Oản lấy lời này thuyết phục chính mình hơn nửa năm, nhưng trong lúc đó nàng vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, mí mắt giật liên tục.
Đến ngày 7 tháng năm nàng trượt tay đánh nát ấm trà sâm pha cho Uông Vĩnh Chiêu. Nàng đỡ cái bàn ngồi xuống, bình tĩnh nói với nam nhân nàng mới vừa hầu hạ rửa mặt xong, “Hoài Thiện nhất định là đã xảy ra chuyện.” Dứt lời, nàng lại nhàn nhạt nói với hắn, “Ngài giúp ta gọi lão đại phu một tiếng.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì mắt híp lại, đứng dậy bước nhanh về phía nàng. Chỉ ba bước hắn đã đi tới đứng trước người Trương Tiểu Oản sau đó hắn bi thương mà duỗi tay đỡ nàng dựa vào người hắn.
Đại phu mù vội vàng tới, cho nàng uống một liều thuốc trợ tim, lại gọi bà tử đến dựa theo phương pháp của ông ta giúp nàng ấn ngực. Sau một lúc lâu Trương Tiểu Oản mới thanh tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, nước mắt lập tức chảy xuống. Nàng duỗi tay kéo bàn tay của Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang ngồi bên cạnh mình lên che mặt, giấu đi đôi mắt nhòa lệ nói, “Hắn định là đã xảy ra chuyện, ngài giúp ta nghĩ biện pháp lấy chút tin về đi, thiếp thật sự không chịu nổi nữa, phu quân, trong lòng ta không chịu nổi nữa.”
“Chắc chắn không có việc gì, qua vài ngày nữa chắc chắn hắn sẽ viết thư cho ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu cúi thấp đầu, cẩn thận ôm nàng vào lòng mình sau đó nhẹ nhàng nói, “Chớ khóc, ngươi khóc lòng ta cũng đau.”
Tháng 9 năm đó Uông Hoài Thiện cách đó vạn dặm gửi tin về, kèm theo là hai tấm da hổ và quà sinh nhật cho Hoài Mộ. Trong thư Uông Hoài Thiện báo cho mẹ hắn là hắn vẫn mang binh ở trong núi lớn tróc nã thủ lĩnh địch quốc, cuối tháng 5 hắn mới ra khỏi núi. Lúc này hắn lập tức lệnh cho thân binh truyền tin cho nàng, mong nàng tha thứ cho hắn tội bất hiếu.
Ngoài cái này ra hắn còn nói về một ít kiến thức học được trong núi. Hắn lưu loát viết hơn mười trang giấy, kể hết những việc hiếm lạ hắn gặp cho nàng. Nhưng hắn lại không hề kể một chữ nào về nguy hiểm khi dẫn binh, cũng không hề nói hắn có bị thương gì không.
Thư hắn gửi cho nàng chưa bao giờ kể về nguy hiểm, Trương Tiểu Oản biết được điều này. Hiện tại thấy được lá thư tự tay hắn viết thì tâm nàng cũng nhẹ một nửa. Hắn có thể viết thư, còn viết nhiều như thế thì cho dù xảy ra chuyện vậy hiện tại hẳn đã không còn nguy hiểm.
Chờ hồi phụ tâm tình rồi nàng mới thanh tỉnh biết được biểu hiện của mình khiến Uông Vĩnh Chiêu khó xử. Từ Tây Bắc đến Nam Cương có đến vạn dặm, chạy đi chạy về cũng phải mất ba bốn tháng. Không biết đã chết mất bao nhiêu con ngựa, cũng không biết mất bao nhiêu công sức mới tìm được Hoài Thiện.
Nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn vì nàng mà làm được. Không cần biết đây là vì cái gì thì Trương Tiểu Oản đều biết lần này là nàng thiếu hắn. Giữa bọn họ, đến nước này cũng đã chẳng còn phân rõ tách rời được nữa rồi.
Tính không rõ thì quá khứ lại càng mơ hồ hơn. Trương Tiểu Oản lúc này thản nhiên hơn khi đối mặt với Uông Vĩnh Chiêu, không hề có sự cảnh giác trong quá khứ. Giống như nàng đang đối đãi với một người đi cùng xe. Hiện tại nàng đối xử với hắn tự nhiên hơn vài phần, lúc nói chuyện cũng mang theo hai phần thân mật như khi nói chuyện với con cái. Nàng cũng đối xử với hắn dụng tâm hơn hai phần.
Uông Vĩnh Chiêu hình như cũng có phát hiện về việc này, nhưng không nhắc tới.
Tháng mười năm đó thời tiết chợt lạnh, vết thương cũ trên lưng Uông Vĩnh Chiêu lại tái phát. Trương Tiểu Oản đốt giường nóng ấm, lại cầm dầu nóng xoa bóp khắp vai cho hắn. Nàng dựa theo biện pháp của lão đại phu mù cẩn thận thay hắn châm cứu, lại cầm chăn dày tới bọc cả người hắn lại rồi gọi bà Bảy cho người đổ nước nóng vào thùng tắm.
Nàng bận rộn trong ngoài, thẳng đến khi Uông Vĩnh Chiêu tắm gội tẩy sạch một thân mồ hôi mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi quỳ ở trên giường cầm làm khăn lau tóc cho hắn.
“Qua ngày mai là không có việc gì rồi……” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng nói với hắn.
“Cho ta ngụm rượu.”
“Mới vừa châm cứu xong không được uống.”
“Khi nào mới được uống?” Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại không kiên nhẫn hỏi nàng.
“Sáng mai là được,” thấy chút tính trẻ con trên khuôn mặt nhiễm phong sương của Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản nở nụ cười, “Ta sẽ đun nóng cho ngài một bình rượu lớn, còn có một nồi thịt dê ớt cay nồng cho ngài nhắm rượu, ngài xem có được không?”
Sáng ngày hôm sau Uông Vĩnh Chiêu nhìn bầu rượu, rất có dự kiến trước mà cầm cái bình lên sau đó xụ mặt nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi lại gạt ta, có nửa bình thôi là sao?”
Uông Hoài Nhân lúc này đã nửa tuổi, luôn như hình với bóng bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu. Uông Tiết Độ Sứ cũng đã học được cách thay tã, còn Uông Hoài Nhân thì to gan cực kỳ. Hắn được cha mình thô lỗ đặt trên đầy gối nằm bò mà vẫn cười cười khanh khách không ngừng, quơ chân múa tay.
Uông Vĩnh Chiêu mà dẫn hắn đi thư phòng thì sẽ đặt hắn trong một cái rổ đặt trên bàn. Hắn cứ thế nằm chơi, rồi kéo sách vở vào trong rổ. Nếu bị ngăn lại hắn sẽ mở to mắt cười khanh khách với người ta. Đám hạ nhân thấy thế thì không biết trời trăng gì nữa, cũng chỉ lo cười theo hắn.
Mỗi khi mấy tâm phúc của Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy tiểu công tử thì dù khuôn mặt vạn năm không biểu tình giống hệt chủ tử nhà mình cũng bị hắn chọc đến cười không ngừng.
Uông Vĩnh Chiêu rất là yêu thương Hoài Nhân, so với Hoài Mộ năm đó chỉ có hơn chứ không kém. May mắn Hoài Mộ lúc này bị hai lão sư bắt lấy ngày ngày đọc sách, học hành nên không thể ngày đêm dính lấy cha mẹ vì thế cũng không thể ghen tị với em trai.
Hoài Mộ bị hai vị tiên sinh bắt đi, Hoài Nhân thường xuyên bị Uông Vĩnh Chiêu mang đến tiền viện nên Trương Tiểu Oản lập tức phát hiện mình rảnh rỗi. Hai ngày đầu nàng còn ngóng trông Uông Vĩnh Chiêu đem Hoài Nhân về nhưng qua vài ngày thấy hắn mang theo con đến nghiện thì nàng cũng mặc kệ hắn.
Thời gian trôi qua, Uông Hoài Nhân cũng trở nên thân mật với Uông Vĩnh Chiêu. Vào một buổi sáng giữa tháng 10, ba người đang ngồi dưới hành lang, Trương Tiểu Oản nói chuyện cười đùa với con. Uông Hoài Nhân vẫn luôn chỉ nói được ê a lúc này lập tức gọi “phụ thân”.
Lúc ấy Uông Vĩnh Chiêu đang đọc sách nghe thấy hai chữ này thì hơi kinh ngạc ngẩng đầu thấy Uông Hoài Nhân đang cười với mình, còn vươn hai tay về phía mình. Uông Vĩnh Chiêu ôm hắn vào lòng, cúi đầu nhìn hắn nói, “Lại gọi phụ thân xem nào.”
“Phụ thân.” Uông Hoài Nhân rất biết nghe lời phải, tay chân múa may mà gọi.
“Gọi mẫu thân.”
“Nha, nha……” Uông Hoài Nhân không nói nữa nhưng đôi mắt lại nhìn Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản mỉm cười nói, “Sợ là hắn không thể học nhanh như thế, qua mấy ngày nữa có lẽ hắn sẽ học được.”
Uông Vĩnh Chiêu gật đầu với nàng nói, “Nhiều ngày nay ngươi dạy hắn vất vả rồi.”
Hắn biết nàng vẫn luôn dạy Hoài Nhân nói hãi chữ “phụ thân”. Sự tỉ mỉ của nàng có bao nhiêu mê người hắn đã biết rõ nhưng mỗi khi rơi trên người đều khiến hắn cảm thấy thoải mái. Vậy những gì nàng muốn hắn sẽ cho nàng.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản nở nụ cười, nhìn hắn ôm Hoài Nhân, lại vươn đầu ngón tay cho đứa nhỏ chơi. Nàng khẽ cười, vươn tay lấy cái ly của hắn nếm chút rượu vàng bên trong, cảm thấy hơi lạnh nên đổ đi đổi một ly rượu ấm.
“Ngài uống chút rượu ấm.” Qua tháng chín, đến tháng 10 biên mạc sẽ bắt đầu lạnh dần, đại phu nói thân thể Uông Vĩnh Chiêu mấy năm nay cần chú ý miễn cho bệnh cũ tái phát không thể vãn hồi. Trương Tiểu Oản là người cẩn thận nên rất để ý đến chuyện dự phòng.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu đón lấy nhấp một nửa ly rượu. Lúc này Uông Hoài Nhân ngồi trong ngực hắn nhìn hắn nhếch môi cười khanh khách. Tiếng cười giòn tan khiến Trương Tiểu Oản cũng buồn cười nói, “Sao lại thích cười thế chứ?”
Tính tình hoạt bát đến cực điểm này không biết là giống ai.
“Thích cười thì tốt.” Uông Vĩnh Chiêu ôm Hoài Nhân lên ngồi trên đầu gối mình, nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của mình, còn có đôi mắt đen láy kia thì khóe miệng hơi nhếch lên, miệng nhàn nhạt nói, “Hắn cười rộ lên thật là đẹp, ai cũng không so được.”
Vẻ mặt hắn cực kỳ tự mãn, Trương Tiểu Oản lắc đầu bật cười.
Đầu tháng 12, kinh thành gửi thư tới nói bệnh tình Uông Quan Kỳ đã ổn định lại, chỉ là thần trí đã hoàn toàn không rõ ràng. Trương Tiểu Oản biết phương thuốc nàng đưa tới đã có hiệu quả, Uông Quan Kỳ còn kéo được hai năm nữa.
Kỳ thật Uông Quan Kỳ chết rồi mới là giải thoát, phương thuốc kia đưa qua chẳng qua là tra tấn ông ta thêm 2 năm. Nhưng lúc này ông ta không chết được vì thế Trương Tiểu Oản ra tay trước khi Uông Vĩnh Chiêu làm quyết định.
Nếu người làm việc xấu sẽ có báo ứng thì báo ứng trên người nàng là được, đừng báo trên người con nàng.
Tới tháng 12 năm nay Hoài Nhân đã gọi được cha mẹ rõ ràng, mà Trương Tiểu Oản vẫn không nhận được tin của Uông Hoài Thiện.
Lại sắp ăn tết, Trương Tiểu Oản cũng không tính ra được Hoài Thiện đã bao nhiêu năm không ở bên cạnh mình. Có một số việc nàng không dám nghĩ sâu, sợ càng nghĩ nhiều càng không dứt ra được. Vì thế nàng chỉ có thể đè nén hy vọng trong đáy lòng, trước sau để ý tới việc trong nội viện của mình.
Tháng giêng năm Tĩnh Huy thứ 5, Tĩnh Hoàng phái người tới thưởng cho Uông Tiết Độ Sứ trăm lượng hoàng kim, một thanh bảo kiếm vì có công bảo hộ biên cương.
Tháng hai năm đó Hoài Nhân tròn một tuổi, trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai hắn bắt lấy bảo kiếm của Uông Vĩnh Chiêu, con dấu và cả văn phòng tứ bảo. Cái gì hắn cũng ôm vào trong lòng sau đó bò đến chỗ Uông Vĩnh Chiêu nhét hết đồ cướp được vào ngực cha hắn. Đến cái nắp chén trà Uông Vĩnh Chiêu để trên bàn hắn cũng chộp vào tay nhưng thấy ngực cha hắn không bỏ được cái gì nữa hắn lại đổi sang nhét vào tay áo cha hắn.
Cái này làm cho đám đại tướng tâm phúc của cha hắn vây quanh và đám bà tử quản gia trong nhà cười đến không khép được miệng. Trương Tiểu Oản cũng thực sự bị đứa con út này chọc cười chảy nước mắt, vội quay qua Bình bà tử cười nói, “Mới tí tuổi mà cái gì cũng phải cho phụ thân hắn, sợ là hắn chẳng nhớ ta là ai.”
Nàng chỉ nói đùa, nhưng Hoài Mộ lúc này đã hiểu chuyện không ít nghe được lại lắc đầu thở dài nói, “Mẫu thân yên tâm, ngày sau có con và Lão Hổ ca ca hiếu kính ngài, Hoài Nhân để cho phụ thân đi thôi.”
Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thấy thế thì trừng mắt nhìn hắn một cái khiến Hoài Mộ sợ tới mức lè lưỡi chôn mặt trong tay áo mẹ. Trương Tiểu Oản vội yêu thương mà duỗi tay ôm lấy đầu của hắn, lại cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài đừng dọa con.”
Lúc này Hoài Mộ ngẩng đầu nhìn cha hắn cười, sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu mới hòa hoãn xuống rồi lại vươn tay với hắn. Uông Vĩnh Chiêu ôm con thứ hai lên đầu gối, lại đem bảo kiếm của mình nhét vào tay hắn nói, “Đây cũng là của con biết chưa?”
Hoài Mộ lập tức gật đầu nói, “Hoài Mộ biết, phụ thân yên tâm.”
Tĩnh Huy năm thứ 6, trời đông giá rét nơi biên mạc qua đi, đến tháng tư Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản lại đi núi lớn ở Thương Châu săn bắn một hồi, còn ngắn hoa xuân nở khắp núi. Nhưng sau khi trở về, Trương Tiểu Oản lại từ từ trầm mặc xuống.
Từ tháng bảy năm trước tới tháng năm này, gần một năm trời mà Hoài Thiện không gửi được một phong thư nào về. Uông Vĩnh Chiêu nói vào đến Nam Cương rồi thì chẳng có trạm dịch nào của triều đình, có tin cũng không đưa ra được.
Trương Tiểu Oản lấy lời này thuyết phục chính mình hơn nửa năm, nhưng trong lúc đó nàng vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, mí mắt giật liên tục.
Đến ngày 7 tháng năm nàng trượt tay đánh nát ấm trà sâm pha cho Uông Vĩnh Chiêu. Nàng đỡ cái bàn ngồi xuống, bình tĩnh nói với nam nhân nàng mới vừa hầu hạ rửa mặt xong, “Hoài Thiện nhất định là đã xảy ra chuyện.” Dứt lời, nàng lại nhàn nhạt nói với hắn, “Ngài giúp ta gọi lão đại phu một tiếng.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì mắt híp lại, đứng dậy bước nhanh về phía nàng. Chỉ ba bước hắn đã đi tới đứng trước người Trương Tiểu Oản sau đó hắn bi thương mà duỗi tay đỡ nàng dựa vào người hắn.
Đại phu mù vội vàng tới, cho nàng uống một liều thuốc trợ tim, lại gọi bà tử đến dựa theo phương pháp của ông ta giúp nàng ấn ngực. Sau một lúc lâu Trương Tiểu Oản mới thanh tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, nước mắt lập tức chảy xuống. Nàng duỗi tay kéo bàn tay của Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang ngồi bên cạnh mình lên che mặt, giấu đi đôi mắt nhòa lệ nói, “Hắn định là đã xảy ra chuyện, ngài giúp ta nghĩ biện pháp lấy chút tin về đi, thiếp thật sự không chịu nổi nữa, phu quân, trong lòng ta không chịu nổi nữa.”
“Chắc chắn không có việc gì, qua vài ngày nữa chắc chắn hắn sẽ viết thư cho ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu cúi thấp đầu, cẩn thận ôm nàng vào lòng mình sau đó nhẹ nhàng nói, “Chớ khóc, ngươi khóc lòng ta cũng đau.”
Tháng 9 năm đó Uông Hoài Thiện cách đó vạn dặm gửi tin về, kèm theo là hai tấm da hổ và quà sinh nhật cho Hoài Mộ. Trong thư Uông Hoài Thiện báo cho mẹ hắn là hắn vẫn mang binh ở trong núi lớn tróc nã thủ lĩnh địch quốc, cuối tháng 5 hắn mới ra khỏi núi. Lúc này hắn lập tức lệnh cho thân binh truyền tin cho nàng, mong nàng tha thứ cho hắn tội bất hiếu.
Ngoài cái này ra hắn còn nói về một ít kiến thức học được trong núi. Hắn lưu loát viết hơn mười trang giấy, kể hết những việc hiếm lạ hắn gặp cho nàng. Nhưng hắn lại không hề kể một chữ nào về nguy hiểm khi dẫn binh, cũng không hề nói hắn có bị thương gì không.
Thư hắn gửi cho nàng chưa bao giờ kể về nguy hiểm, Trương Tiểu Oản biết được điều này. Hiện tại thấy được lá thư tự tay hắn viết thì tâm nàng cũng nhẹ một nửa. Hắn có thể viết thư, còn viết nhiều như thế thì cho dù xảy ra chuyện vậy hiện tại hẳn đã không còn nguy hiểm.
Chờ hồi phụ tâm tình rồi nàng mới thanh tỉnh biết được biểu hiện của mình khiến Uông Vĩnh Chiêu khó xử. Từ Tây Bắc đến Nam Cương có đến vạn dặm, chạy đi chạy về cũng phải mất ba bốn tháng. Không biết đã chết mất bao nhiêu con ngựa, cũng không biết mất bao nhiêu công sức mới tìm được Hoài Thiện.
Nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn vì nàng mà làm được. Không cần biết đây là vì cái gì thì Trương Tiểu Oản đều biết lần này là nàng thiếu hắn. Giữa bọn họ, đến nước này cũng đã chẳng còn phân rõ tách rời được nữa rồi.
Tính không rõ thì quá khứ lại càng mơ hồ hơn. Trương Tiểu Oản lúc này thản nhiên hơn khi đối mặt với Uông Vĩnh Chiêu, không hề có sự cảnh giác trong quá khứ. Giống như nàng đang đối đãi với một người đi cùng xe. Hiện tại nàng đối xử với hắn tự nhiên hơn vài phần, lúc nói chuyện cũng mang theo hai phần thân mật như khi nói chuyện với con cái. Nàng cũng đối xử với hắn dụng tâm hơn hai phần.
Uông Vĩnh Chiêu hình như cũng có phát hiện về việc này, nhưng không nhắc tới.
Tháng mười năm đó thời tiết chợt lạnh, vết thương cũ trên lưng Uông Vĩnh Chiêu lại tái phát. Trương Tiểu Oản đốt giường nóng ấm, lại cầm dầu nóng xoa bóp khắp vai cho hắn. Nàng dựa theo biện pháp của lão đại phu mù cẩn thận thay hắn châm cứu, lại cầm chăn dày tới bọc cả người hắn lại rồi gọi bà Bảy cho người đổ nước nóng vào thùng tắm.
Nàng bận rộn trong ngoài, thẳng đến khi Uông Vĩnh Chiêu tắm gội tẩy sạch một thân mồ hôi mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi quỳ ở trên giường cầm làm khăn lau tóc cho hắn.
“Qua ngày mai là không có việc gì rồi……” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng nói với hắn.
“Cho ta ngụm rượu.”
“Mới vừa châm cứu xong không được uống.”
“Khi nào mới được uống?” Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại không kiên nhẫn hỏi nàng.
“Sáng mai là được,” thấy chút tính trẻ con trên khuôn mặt nhiễm phong sương của Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản nở nụ cười, “Ta sẽ đun nóng cho ngài một bình rượu lớn, còn có một nồi thịt dê ớt cay nồng cho ngài nhắm rượu, ngài xem có được không?”
Sáng ngày hôm sau Uông Vĩnh Chiêu nhìn bầu rượu, rất có dự kiến trước mà cầm cái bình lên sau đó xụ mặt nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi lại gạt ta, có nửa bình thôi là sao?”
Tác giả :
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu