Bần Gia Nữ
Chương 117
“Ngươi nhìn thấy ta nghe lén hả?” Uông Vĩnh Chiêu cười tiến lên vài bước, nắm lấy cổ Uông Hoài Thiện ném lên không trung cả giận nói, “Luyện tập mạnh hơn.”
“Luyện thì luyện……” Uông Hoài Thiện khom lưng nhảy một cái sau đó rơi xuống mặt đất, cầm lấy kiếm luyện kiếm pháp.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn hắn một cái sau đó cũng cầm kiếm bắt đầu múa. Trương Tiểu Oản thấy thế thì hơi hơi mỉm cười đi đến bếp tính làm chút đồ ăn khuya. Trên đường nàng nhìn thấy một lão nô đang đi uống nước uống thì đi lên đỡ ông ta, lại rót cho ông ta ly chén nước mang vào.
Chờ ông ta uống xong Trương Tiểu Oản lại lấy cho ông ta một cái chăn mỏng rồi đi ra ngoài. Nhưng lão nô kia lại gãi gãi tay nàng, nhắm mắt lại hàm hồ nói, “Đại phu nhân làm rất tốt, tiểu công tử đi theo hắn mới là con đường.”
Ông ta lật người cứ thế ngủ mất. Trương Tiểu Oản cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa đi về nhà bếp.
Vào giờ Tý, Trương Tiểu Oản nấu cháo, xào hai món một thịt một rau xanh đưa đến hậu viện, bày lên bàn. Lúc này hai người đang rửa mặt bên giếng đi tới, không đợi nàng nói gì thì mỗi người đã chiếm một bên cầm lấy đũa mà gắp đồ ăn.
Uông Hoài Thiện ăn nhanh cực kỳ, giống như ngấu nghiến. Trương Tiểu Oản thấy thế thì sờ sờ đầu hắn cười nói, “Ăn chậm một chút, nếu không bụng đau đó.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì bất mãn mà nhìn nàng một cái, chờ nuốt xong cơm trong miệng hắn mới không nhanh không chậm nói, “Chậm cái gì mà chậm? Ngày sau trong quân có quân tình thì làm gì có thời giờ cho hắn ăn chậm một chút? Cái bụng này kiều quý như thế thì cả đời ngươi cứ chuẩn bị mà nuôi hắn đi.”
Hắn nói chuyện cực kỳ khó nghe, Trương Tiểu Oản chỉ hơi hơi mỉm cười nghe vào tai nọ rồi bỏ qua tai kia. Chờ cơm nước xong Uông Vĩnh Chiêu đi tiền viện thì Uông Hoài Thiện mới nhe răng nhếch miệng với cái bóng của hắn sau đó nhảy lên lưng mẹ hắn hỏi, “Mẫu thân có cõng được con nữa không?”
“Cõng không được nữa rồi.” Trương Tiểu Oản cười nói sau đó vững vàng mà cõng hắn thu dọn chén đũa trên bàn.
“Ai, cuối cùng con vẫn phải trưởng thành.” Uông Hoài Thiện nhanh nhẹn bò xuống, bưng chén bồn trên tay nàng đi đến bên giếng nước. Tới bên giếng rồi Trương Tiểu Oản ngồi ở bên giếng mỉm cười nhìn hắn múc nước rửa chén bát.
Uông Hoài Thiện vội vàng rửa chén, trong lúc ngẩng đầu thì thấy mẹ hắn nhìn hắn cười khiến hắn cũng cười theo sau đó hỏi nàng, “Ngài thấy con tốt lắm hả?”
“Ừ.” Trương Tiểu Oản cười gật gật đầu.
“Cái này thì tính là gì,” Uông Hoài Thiện rung đùi đắc ý nói, “Chờ thêm mấy năm nữa còn sẽ mua cho ngài một tòa nhà lớn, mua mấy nha hoàn để ngài hưởng phúc.”
“Ừ.”
“Mẫu thân có thích cái gì không?”
“Để mẫu thân ngẫm lại đã……”
“Lần trước ngài cũng nói thế. Ngài mau nghĩ nhanh đi, con gấp sắp chết rồi.”
“Mẫu thân phải nghĩ cẩn thận đã.” Trương Tiểu Oản cười nói, thấy hắn sắp rửa xong chén bát thì đứng dậy cùng hắn đi qua nhà bếp.
Uông Hoài Thiện cầm chén bồn dọn xong mới nói với Trương Tiểu Oản, “Sáng mai con sẽ mang mấy cái này đến tiền viện, ngài cũng đừng động.”
Hiện nhà bếp ở hậu viện không nổi lửa mà đều nấu ở tiền viện. Có khi bọn họ sẽ ăn cơm ở hậu viện nhưng cũng đều mang đồ ăn từ bên kia sang. Hiện nay nhà bếp ở hậu viện cũng để không, ngẫu nhiên sẽ đặt đồ ở đây nhưng hôm sau vẫn phải mang đến tiền viện để dùng. Uông Hoài Thiện sợ Trương Tiểu Oản tranh làm việc nên dặn dò riêng.
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản gật gật đầu, dắt tay hắn đưa hắn đến phòng ngủ.
“Mẫu thân,” vừa đến trên giường, Uông Hoài Thiện đã ngáp một cái, “Ban đêm ngài uống nước thì cứ gọi con là được, để con dậy rót nước cho ngài.”
“Biết rồi.” Trương Tiểu Oản ôn nhu nói sau đó đắp cho hắn cái chăn mỏng, lại đợi hắn ngủ đến khò khè.
Nàng không nhịn được bật cười, đứng dậy sửa sang lại quần áo hắn mặc ngày mai rồi để lên mép giường sau đó mới thổi tắt đèn rồi đóng cửa đi đến phòng mình.
*******
Tháng 9 năm Vĩnh Duyên thứ ba của Đại Phượng triều, Uông Hoài Thiện tròn 13 tuổi.
Sinh nhật hắn ngày đó náo nhiệt hơn bất kỳ sinh nhật nào khác. Cả Trương gia đều tới, mấy anh em nhà họ Uông cũng tới, người của Bạch Hổ và Hắc Lang doanh cũng tới không ít. Trong nhà quá nhiều người nên Uông Vĩnh Chiêu dẫn những người này đến một chỗ khác của tòa nhà để Uông Hoài Thiện một người chạy đi kính rượu hai nơi mới coi như tạm sắp xếp ổn.
Đợi sinh nhật của hắn qua đi thì thời tiết Đại Phượng triều cũng lạnh hơn. Lúc này không chỉ thời tiết mà tình thế trong triều cũng lạnh đi. Tân hoàng của triều Hạ mới đăng cơ một tháng đã tấn công, đoạt được hai thành Vân Châu và Thương Châu ở tây bắc.
Vĩnh Duyên hoàng đế phong lão tướng Trần Vân Phi là Định Quốc tướng quân, ban cho binh phù đưa quân đến thu phụ Vân và Thương Châu. Đáng tiếc Trần Vân Phi thành cũng khi đã già mà bại cũng khi đã có tuổi. Ông ta hành quân được nửa đường thì đi đời nhà ma.
Phía dưới giục ngựa tám trăm dặm bẩm báo, mà Uông Vĩnh Chiêu đang trốn ở thôn Phiến Diệp Tử, lấy cớ bệnh cũ tái phát trốn tránh hoàng đế thì lúc này cười lạnh nói với phụ nhân bên người, “Chết đúng lúc quá.”
Vẻ mặt của hắn có chế nhạo nói không nên lời. Trương Tiểu Oản cười không nói gì. Uông Vĩnh Chiêu cũng chỉ nói một câu này, không trông cậy nàng có thể hiểu cái gì. Hắn nói xong thì tiếp tục đọc binh thư trong tay.
Người báo tin còn đứng ở trong phòng, có chút quẫn bách nhìn Trương Tiểu Oản đã ngừng việc may vá trong tay mìm cười nhìn mình.
“Đi xuống đi, nhà bếp có canh dê, ngươi đi uống mấy ngụm cho ấm dạ rồi lại rót một túi mà mang đi.” Trương Tiểu Oản mỉm cười nói với hắn.
Người báo tin kia đã mấy ngày liên tiếp báo tin cho Tổng Binh đại nhân trước mặt nàng nên cũng có chút quen thuộc. Sau khi nghe xong hắn cảm kích cười với nàng sau đó ôm quyền hành lễ rồi lui xuống.
Lúc này Uông Hoài Thiện sải bước lớn đi vào nói với mẹ mình, “Vương gia để con chờ thêm một thời gian.”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì nhíu mi, “Đã bảo con đừng nhắc đến việc này nữa.”
Uông Hoài Thiện thấy nàng trầm mặt thì không dám đến gần mà ngồi xuống một bên Uông Vĩnh Chiêu.
“Vương gia còn nói cái gì?” Uông Vĩnh Chiêu lật qua một tờ, không chút để ý mở miệng nói.
“Nói Hoàng Thượng không định đem binh phù giao cho ngài ấy hoặc giao cho phụ thân đại nhân……” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì sắc mặt cũng trầm xuống, “Sợ là phải đến khi trong quân tổn hao quá nhiều ông ta mới chịu nhả ra.”
Hắn dứt lời nhưng Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa nói gì, vẫn ung dung đọc binh thư như cũ. Thấy hắn không nói gì, Uông Hoài Thiện lại đợi chờ nhưng thấy hắn vẫn không định nói thì sốt ruột mở miệng, “Nếu vào sâu trong Đại Đông, Thương Tây cũng thất thủ thì ngài cũng ngồi chờ sao?”
“Ta có thể làm gì?” Uông Vĩnh Chiêu lại lật một tờ, nhàn nhạt nói.
“Đến lúc đó người Hạ vừa vào chiếm thêm thành thị khiến dân chúng trôi dạt khắp nơi, không nhà để về thì ngài vẫn chờ sao?” Uông Hoài Thiện nói đến đâythì lửa giận bốc lên, lớn tiếng chất vấn.
“Ta không có binh quyền, cũng không phải thống soái, cái này liên quan gì tới ta?” Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu nhẹ liếc mắt nhìn hắn sau đó nhàn nhạt nói, “Hoàng Thượng còn không vội thì ngươi vội cái gì?”
“Ngài……” Uông Hoài Thiện nghe xong thì tức đến trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó quay đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Con đi tìm tiên sinh.” Nói xong không đợi nàng trả lời hắn đã đi nhanh ra ngoài cửa.
Hắn đi rồi Trương Tiểu Oản cũng không còn tâm trạng làm việc may vá nữa. Nàng cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Có thể nhờ ngài một chuyện không?”
“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu lại lật một tờ binh thư.
“Đến lúc đó nếu hắn một hai phải lên chiến trường thì có thể cầu ngài ngăn hắn lại không?”
“Lý do là gì? Nói rõ ràng đi.” Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì không đọc sách nữa mà ném sách lên bàn. Cuốn sách “bá” một tiếng đập lên bàn, còn Trương Tiểu Oản thì nhảy dựng lên, lòng trầm xuống sau đó mới nhẹ nhàng nói, “Hắn rốt cuộc còn nhỏ.”
“Còn nhỏ? Qua mười ba chính là mười bốn, thế mà còn nhỏ hả?” Uông Vĩnh Chiêu mặt lạnh xuống nói, “Ngươi vì hắn dốc hết sức lực ngần ấy năm là để chắn tiền đồ của hắn khi hắn có thể lập công hả?”
“Đợi thêm hai năm nữa cũng không muộn……”
“Lại qua hai năm nữa thì thiên hạ này đã đổi triều đại rồi, còn chờ hắn ở đó mà lập công chắc?” Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì cười lạnh nói, “Nói ngươi lòng dạ đàn bà ngươi đúng là như thế. Thật là mẹ hiền chiều hư con, cổ nhân nói cấm có sai.”
Người này mở miệng nói không được mấy câu dễ nghe, Trương Tiểu Oản cúi đầu trầm mặc, không nói nữa. Dù sao hắn có nói đến khó nghe thì cũng vẫn không nói sai. Hoài Thiện đã lớn, chính hắn cũng muốn bay đi. Chỉ có nàng là trong lòng vẫn còn luyến tiếc……
Chờ đến cuối năm, sắp qua Tết Âm Lịch thì Đại Phượng lại mất thêm Đại Đông. Hoàng đế triệu Tổng Binh Uông Vĩnh Chiêu vào cung. Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu được kiệu nâng về, cả người hôn mê. Nghe người đi theo nói với Trương Tiểu Oản thì chính là bệnh cũ tái phát, mệnh ở sớm tối.
Qua mấy ngày, được thái y chăm sóc Uông Vĩnh Chiêu hôn mê mới tỉnh lại nhưng nhất thời không xuống được giường. Lúc này tiền tuyến lại phái tin tám trăm dặm đến cấp báo: Đại quân lúc này đã lui đến Thương Tây, đã không thể lui nữa bởi vì nếu lại lui thì chính là Quan Tây và đằng sau đó chính là kinh thành của Đại Phượng triều.
Ngày hôm sau Vĩnh Duyên hoàng đế phong con vợ cả của Trung Vương, hổ tướng Tĩnh Vương là Binh Mã đại nguyên soái, ngay trong ngày phải lên đường chinh phạt người Hạ.
Ngày đó Uông Hoài Thiện đi đến trước phòng ngủ của Uông Vĩnh Chiêu nghiêm túc dập đầu ba cái trước mặt hắn rồi lại đi đến trước cửa phòng mẹ hắn dập đầu mừoi mấy cái, đến khi trán đều chảy máu. Phụ nhân ở trong phòng nhịn không được khóc lớn, còn hắn thì nhịn nước mắt lên ngựa, lĩnh quân của Bạch Hổ và Hắc Lang doanh đi tiên phong cho Tĩnh Vương.
Quân đi như nước, đợi tới khi không nghe được tiếng động nào nữa Trương Tiểu Oản mới ra khỏi phòng đi từng bước đến tiền viện. Trên người nàng không còn sức lực gìm chỉ dựa vào cửa lớn chậm rãi ngồi xuống nhìn bụi đất cuốn lên nơi cuối đường dần tan đi. Không biết đến khi nào nàng mới lại nhìn thấy đứa nhỏ nàng ôm trong lòng, cõng trên lưng lớn lên.
Nàng ngồi ở kia nửa ngày, nô bộc trong nhà không một ai dám đến gọi nàng. Đợi tới khi mặt trời chiều ngả về tây, rặng mây đỏ nhuộm hồng khuôn mặt tang thương của nàng, kéo bóng dáng của nàng ra thật dài, giống như một sợi chỉ có thể đứt bất kỳ khi nào.
Năm này là năm thứ 23 của Đại Phượng triều, cuối năm Vĩnh Duyên thứ ba. Trương Tiểu Oản 29 tuổi, xuyên qua triều đại này hai mươi năm.
Cuối năm này nàng bắt đầu trải qua những ngày chờ đợi đứa con rời tổ của mình trở về.
“Luyện thì luyện……” Uông Hoài Thiện khom lưng nhảy một cái sau đó rơi xuống mặt đất, cầm lấy kiếm luyện kiếm pháp.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn hắn một cái sau đó cũng cầm kiếm bắt đầu múa. Trương Tiểu Oản thấy thế thì hơi hơi mỉm cười đi đến bếp tính làm chút đồ ăn khuya. Trên đường nàng nhìn thấy một lão nô đang đi uống nước uống thì đi lên đỡ ông ta, lại rót cho ông ta ly chén nước mang vào.
Chờ ông ta uống xong Trương Tiểu Oản lại lấy cho ông ta một cái chăn mỏng rồi đi ra ngoài. Nhưng lão nô kia lại gãi gãi tay nàng, nhắm mắt lại hàm hồ nói, “Đại phu nhân làm rất tốt, tiểu công tử đi theo hắn mới là con đường.”
Ông ta lật người cứ thế ngủ mất. Trương Tiểu Oản cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa đi về nhà bếp.
Vào giờ Tý, Trương Tiểu Oản nấu cháo, xào hai món một thịt một rau xanh đưa đến hậu viện, bày lên bàn. Lúc này hai người đang rửa mặt bên giếng đi tới, không đợi nàng nói gì thì mỗi người đã chiếm một bên cầm lấy đũa mà gắp đồ ăn.
Uông Hoài Thiện ăn nhanh cực kỳ, giống như ngấu nghiến. Trương Tiểu Oản thấy thế thì sờ sờ đầu hắn cười nói, “Ăn chậm một chút, nếu không bụng đau đó.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì bất mãn mà nhìn nàng một cái, chờ nuốt xong cơm trong miệng hắn mới không nhanh không chậm nói, “Chậm cái gì mà chậm? Ngày sau trong quân có quân tình thì làm gì có thời giờ cho hắn ăn chậm một chút? Cái bụng này kiều quý như thế thì cả đời ngươi cứ chuẩn bị mà nuôi hắn đi.”
Hắn nói chuyện cực kỳ khó nghe, Trương Tiểu Oản chỉ hơi hơi mỉm cười nghe vào tai nọ rồi bỏ qua tai kia. Chờ cơm nước xong Uông Vĩnh Chiêu đi tiền viện thì Uông Hoài Thiện mới nhe răng nhếch miệng với cái bóng của hắn sau đó nhảy lên lưng mẹ hắn hỏi, “Mẫu thân có cõng được con nữa không?”
“Cõng không được nữa rồi.” Trương Tiểu Oản cười nói sau đó vững vàng mà cõng hắn thu dọn chén đũa trên bàn.
“Ai, cuối cùng con vẫn phải trưởng thành.” Uông Hoài Thiện nhanh nhẹn bò xuống, bưng chén bồn trên tay nàng đi đến bên giếng nước. Tới bên giếng rồi Trương Tiểu Oản ngồi ở bên giếng mỉm cười nhìn hắn múc nước rửa chén bát.
Uông Hoài Thiện vội vàng rửa chén, trong lúc ngẩng đầu thì thấy mẹ hắn nhìn hắn cười khiến hắn cũng cười theo sau đó hỏi nàng, “Ngài thấy con tốt lắm hả?”
“Ừ.” Trương Tiểu Oản cười gật gật đầu.
“Cái này thì tính là gì,” Uông Hoài Thiện rung đùi đắc ý nói, “Chờ thêm mấy năm nữa còn sẽ mua cho ngài một tòa nhà lớn, mua mấy nha hoàn để ngài hưởng phúc.”
“Ừ.”
“Mẫu thân có thích cái gì không?”
“Để mẫu thân ngẫm lại đã……”
“Lần trước ngài cũng nói thế. Ngài mau nghĩ nhanh đi, con gấp sắp chết rồi.”
“Mẫu thân phải nghĩ cẩn thận đã.” Trương Tiểu Oản cười nói, thấy hắn sắp rửa xong chén bát thì đứng dậy cùng hắn đi qua nhà bếp.
Uông Hoài Thiện cầm chén bồn dọn xong mới nói với Trương Tiểu Oản, “Sáng mai con sẽ mang mấy cái này đến tiền viện, ngài cũng đừng động.”
Hiện nhà bếp ở hậu viện không nổi lửa mà đều nấu ở tiền viện. Có khi bọn họ sẽ ăn cơm ở hậu viện nhưng cũng đều mang đồ ăn từ bên kia sang. Hiện nay nhà bếp ở hậu viện cũng để không, ngẫu nhiên sẽ đặt đồ ở đây nhưng hôm sau vẫn phải mang đến tiền viện để dùng. Uông Hoài Thiện sợ Trương Tiểu Oản tranh làm việc nên dặn dò riêng.
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản gật gật đầu, dắt tay hắn đưa hắn đến phòng ngủ.
“Mẫu thân,” vừa đến trên giường, Uông Hoài Thiện đã ngáp một cái, “Ban đêm ngài uống nước thì cứ gọi con là được, để con dậy rót nước cho ngài.”
“Biết rồi.” Trương Tiểu Oản ôn nhu nói sau đó đắp cho hắn cái chăn mỏng, lại đợi hắn ngủ đến khò khè.
Nàng không nhịn được bật cười, đứng dậy sửa sang lại quần áo hắn mặc ngày mai rồi để lên mép giường sau đó mới thổi tắt đèn rồi đóng cửa đi đến phòng mình.
*******
Tháng 9 năm Vĩnh Duyên thứ ba của Đại Phượng triều, Uông Hoài Thiện tròn 13 tuổi.
Sinh nhật hắn ngày đó náo nhiệt hơn bất kỳ sinh nhật nào khác. Cả Trương gia đều tới, mấy anh em nhà họ Uông cũng tới, người của Bạch Hổ và Hắc Lang doanh cũng tới không ít. Trong nhà quá nhiều người nên Uông Vĩnh Chiêu dẫn những người này đến một chỗ khác của tòa nhà để Uông Hoài Thiện một người chạy đi kính rượu hai nơi mới coi như tạm sắp xếp ổn.
Đợi sinh nhật của hắn qua đi thì thời tiết Đại Phượng triều cũng lạnh hơn. Lúc này không chỉ thời tiết mà tình thế trong triều cũng lạnh đi. Tân hoàng của triều Hạ mới đăng cơ một tháng đã tấn công, đoạt được hai thành Vân Châu và Thương Châu ở tây bắc.
Vĩnh Duyên hoàng đế phong lão tướng Trần Vân Phi là Định Quốc tướng quân, ban cho binh phù đưa quân đến thu phụ Vân và Thương Châu. Đáng tiếc Trần Vân Phi thành cũng khi đã già mà bại cũng khi đã có tuổi. Ông ta hành quân được nửa đường thì đi đời nhà ma.
Phía dưới giục ngựa tám trăm dặm bẩm báo, mà Uông Vĩnh Chiêu đang trốn ở thôn Phiến Diệp Tử, lấy cớ bệnh cũ tái phát trốn tránh hoàng đế thì lúc này cười lạnh nói với phụ nhân bên người, “Chết đúng lúc quá.”
Vẻ mặt của hắn có chế nhạo nói không nên lời. Trương Tiểu Oản cười không nói gì. Uông Vĩnh Chiêu cũng chỉ nói một câu này, không trông cậy nàng có thể hiểu cái gì. Hắn nói xong thì tiếp tục đọc binh thư trong tay.
Người báo tin còn đứng ở trong phòng, có chút quẫn bách nhìn Trương Tiểu Oản đã ngừng việc may vá trong tay mìm cười nhìn mình.
“Đi xuống đi, nhà bếp có canh dê, ngươi đi uống mấy ngụm cho ấm dạ rồi lại rót một túi mà mang đi.” Trương Tiểu Oản mỉm cười nói với hắn.
Người báo tin kia đã mấy ngày liên tiếp báo tin cho Tổng Binh đại nhân trước mặt nàng nên cũng có chút quen thuộc. Sau khi nghe xong hắn cảm kích cười với nàng sau đó ôm quyền hành lễ rồi lui xuống.
Lúc này Uông Hoài Thiện sải bước lớn đi vào nói với mẹ mình, “Vương gia để con chờ thêm một thời gian.”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì nhíu mi, “Đã bảo con đừng nhắc đến việc này nữa.”
Uông Hoài Thiện thấy nàng trầm mặt thì không dám đến gần mà ngồi xuống một bên Uông Vĩnh Chiêu.
“Vương gia còn nói cái gì?” Uông Vĩnh Chiêu lật qua một tờ, không chút để ý mở miệng nói.
“Nói Hoàng Thượng không định đem binh phù giao cho ngài ấy hoặc giao cho phụ thân đại nhân……” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì sắc mặt cũng trầm xuống, “Sợ là phải đến khi trong quân tổn hao quá nhiều ông ta mới chịu nhả ra.”
Hắn dứt lời nhưng Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa nói gì, vẫn ung dung đọc binh thư như cũ. Thấy hắn không nói gì, Uông Hoài Thiện lại đợi chờ nhưng thấy hắn vẫn không định nói thì sốt ruột mở miệng, “Nếu vào sâu trong Đại Đông, Thương Tây cũng thất thủ thì ngài cũng ngồi chờ sao?”
“Ta có thể làm gì?” Uông Vĩnh Chiêu lại lật một tờ, nhàn nhạt nói.
“Đến lúc đó người Hạ vừa vào chiếm thêm thành thị khiến dân chúng trôi dạt khắp nơi, không nhà để về thì ngài vẫn chờ sao?” Uông Hoài Thiện nói đến đâythì lửa giận bốc lên, lớn tiếng chất vấn.
“Ta không có binh quyền, cũng không phải thống soái, cái này liên quan gì tới ta?” Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu nhẹ liếc mắt nhìn hắn sau đó nhàn nhạt nói, “Hoàng Thượng còn không vội thì ngươi vội cái gì?”
“Ngài……” Uông Hoài Thiện nghe xong thì tức đến trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó quay đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Con đi tìm tiên sinh.” Nói xong không đợi nàng trả lời hắn đã đi nhanh ra ngoài cửa.
Hắn đi rồi Trương Tiểu Oản cũng không còn tâm trạng làm việc may vá nữa. Nàng cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Có thể nhờ ngài một chuyện không?”
“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu lại lật một tờ binh thư.
“Đến lúc đó nếu hắn một hai phải lên chiến trường thì có thể cầu ngài ngăn hắn lại không?”
“Lý do là gì? Nói rõ ràng đi.” Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì không đọc sách nữa mà ném sách lên bàn. Cuốn sách “bá” một tiếng đập lên bàn, còn Trương Tiểu Oản thì nhảy dựng lên, lòng trầm xuống sau đó mới nhẹ nhàng nói, “Hắn rốt cuộc còn nhỏ.”
“Còn nhỏ? Qua mười ba chính là mười bốn, thế mà còn nhỏ hả?” Uông Vĩnh Chiêu mặt lạnh xuống nói, “Ngươi vì hắn dốc hết sức lực ngần ấy năm là để chắn tiền đồ của hắn khi hắn có thể lập công hả?”
“Đợi thêm hai năm nữa cũng không muộn……”
“Lại qua hai năm nữa thì thiên hạ này đã đổi triều đại rồi, còn chờ hắn ở đó mà lập công chắc?” Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì cười lạnh nói, “Nói ngươi lòng dạ đàn bà ngươi đúng là như thế. Thật là mẹ hiền chiều hư con, cổ nhân nói cấm có sai.”
Người này mở miệng nói không được mấy câu dễ nghe, Trương Tiểu Oản cúi đầu trầm mặc, không nói nữa. Dù sao hắn có nói đến khó nghe thì cũng vẫn không nói sai. Hoài Thiện đã lớn, chính hắn cũng muốn bay đi. Chỉ có nàng là trong lòng vẫn còn luyến tiếc……
Chờ đến cuối năm, sắp qua Tết Âm Lịch thì Đại Phượng lại mất thêm Đại Đông. Hoàng đế triệu Tổng Binh Uông Vĩnh Chiêu vào cung. Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu được kiệu nâng về, cả người hôn mê. Nghe người đi theo nói với Trương Tiểu Oản thì chính là bệnh cũ tái phát, mệnh ở sớm tối.
Qua mấy ngày, được thái y chăm sóc Uông Vĩnh Chiêu hôn mê mới tỉnh lại nhưng nhất thời không xuống được giường. Lúc này tiền tuyến lại phái tin tám trăm dặm đến cấp báo: Đại quân lúc này đã lui đến Thương Tây, đã không thể lui nữa bởi vì nếu lại lui thì chính là Quan Tây và đằng sau đó chính là kinh thành của Đại Phượng triều.
Ngày hôm sau Vĩnh Duyên hoàng đế phong con vợ cả của Trung Vương, hổ tướng Tĩnh Vương là Binh Mã đại nguyên soái, ngay trong ngày phải lên đường chinh phạt người Hạ.
Ngày đó Uông Hoài Thiện đi đến trước phòng ngủ của Uông Vĩnh Chiêu nghiêm túc dập đầu ba cái trước mặt hắn rồi lại đi đến trước cửa phòng mẹ hắn dập đầu mừoi mấy cái, đến khi trán đều chảy máu. Phụ nhân ở trong phòng nhịn không được khóc lớn, còn hắn thì nhịn nước mắt lên ngựa, lĩnh quân của Bạch Hổ và Hắc Lang doanh đi tiên phong cho Tĩnh Vương.
Quân đi như nước, đợi tới khi không nghe được tiếng động nào nữa Trương Tiểu Oản mới ra khỏi phòng đi từng bước đến tiền viện. Trên người nàng không còn sức lực gìm chỉ dựa vào cửa lớn chậm rãi ngồi xuống nhìn bụi đất cuốn lên nơi cuối đường dần tan đi. Không biết đến khi nào nàng mới lại nhìn thấy đứa nhỏ nàng ôm trong lòng, cõng trên lưng lớn lên.
Nàng ngồi ở kia nửa ngày, nô bộc trong nhà không một ai dám đến gọi nàng. Đợi tới khi mặt trời chiều ngả về tây, rặng mây đỏ nhuộm hồng khuôn mặt tang thương của nàng, kéo bóng dáng của nàng ra thật dài, giống như một sợi chỉ có thể đứt bất kỳ khi nào.
Năm này là năm thứ 23 của Đại Phượng triều, cuối năm Vĩnh Duyên thứ ba. Trương Tiểu Oản 29 tuổi, xuyên qua triều đại này hai mươi năm.
Cuối năm này nàng bắt đầu trải qua những ngày chờ đợi đứa con rời tổ của mình trở về.
Tác giả :
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu