Bạn Gái Tôi Là Du Côn!
Chương 11
Vừa về đến nhà, Ngô Nại Phong liền đi về phòng. Nhưng khi chỉ mới bước đến cầu thang, anh bỗng bị giữ chân lại bởi vài lời nói của ông Ngô.
- À Phong này, ban nãy ở bãi giữ xe, ta có nói chuyện với ông Vương, ông ấy bảo rằng nhà ông ấy không có đứa con gái nào cả. Là sao vậy Phong ? Con có nhầm lẫn gì đó không ?
- Xin lỗi bố.
Vừa nghe tiếng xin lỗi từ anh, ông Ngô bỗng thay đổi nét mặt, chau mày hỏi anh.
- Sao ? Sao con lại nói thế ?
Phong thở dài, khẽ chau đôi mày đáp lời ông.
- Cô ấy không phải là con của ông Vương, càng không phải là bạn gái của con, cô ấy không phải là thiên kim tiểu thư giàu có, mà chỉ là một học sinh bình thường, và cô ấy nhuộm tóc vì cô ấy thích thế chứ không phải là do tóc có vấn đề. Quan hệ giữa con và cô ấy ... chỉ là ... học sinh cùng trường mà thôi.
Ông Ngô cứng họng, ngây người ra nhìn Phong.
- Xin lỗi bố vì đã nói dối với bố nhiều chuyện như vậy.
Dứt câu, Phong xoay người và bước lên lầu. Nhưng rồi bỗng từ phía sau, ông Ngô lại nói với anh một câu.
- Phong này, ta không giận con vì mấy chuyện nhỏ con đấy đâu. Vì ngay từ ban đầu ta đã biết con và con bé ấy không phải là người yêu của nhau.
Phong như chết đứng người, ngơ ngác xoay đầu lại nhìn ông, ngập ngừng nói.
- Sao ... sao bố lại biết ?
Ông Ngô chợt mỉm cười, giương đôi mắt sắc bén ấy nhìn anh, nói.
- Ta làm việc trên thương trường biết bao nhiêu năm nay rồi, ngay cả những tên chuyên lừa gạt và lợi dụng người khác nham hiểm nhất cũng bị ta nhìn thấu, thì nói chi đến con-một cậu con trai chỉ vừa tròn mười tám tuổi, hơn thế nữa con lại là con trai ta, thì làm sao ta có thể không nhận ra cho được.
Phong ấy nấy, khẽ cúi đầu xuống và chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ông thêm lần nào nữa. Thế nhưng rồi ông lại nói tiếp.
- Và ta nghĩ ... người mà con cần phải xin lỗi không phải là ta, mà là cô bé kia.
Phong ngạc nhiên, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn bố. Ông Ngô thấy thế khẽ nghiêng đầu nhìn cậu con trai còn ngây thơ của mình rồi nói câu cuối.
- Đừng vì một chút danh tiếng của nhà mình mà làm tổn thương người khác, và cô bé kia càng không đáng để bị như thế.
Dứt câu, ông xoay người và bước ra khỏi nhà ...
Vừa về tới phòng, Phong liền ngã người nằm lên giường, giơ hai tay gối sau đầu và bắt đầu ngẫm nghĩ về lời ông nói.
...
Vừa đi bộ về nhà, Lăng Lăng vừa cảm thấy tức trong người, nó hết rủa rồi lại chửi thầm anh trong bụng, cho đến khi đứng trước cửa nhà mình, nó mới nhận ra rằng chìa khoá nhà và cả điện thoại của nó đều nằm trong cặp, mà cặp của nó thì lại để quên ở nhà tên quần sịp đỏ đáng ghét đó.
Thế là nó thà lết cái xác đi bộ thêm một cây số nữa để qua nhà Thuỵ An, còn hơn là vác mặt đến nhà tên đó để lấy lại cái cặp.
Vừa đến nhà cô bạn thân, nó liền gõ cửa cầu cứu. Còn Thuỵ An sau khi nhìn thấy gương mặt ướt đẫm vì mồ hôi của nó đã liền hỏi han.
- Mày sao thế ?
Nó ủ rũ trả lời.
- Mẹ tao đi làm thêm chưa về.
- Chìa khoá nhà đâu ?
- Chuyện dài lắm, tao sẽ kể cho mày sau. À mà tao vào nhà được không ?
Nghe nó hỏi thế, Thuỵ An khẽ đưa đầu vào trong nhà, song lại xoay ra nói với nó.
- Ra quán nào ngồi đi, nhà tao đang có khách. Sẵn tiện kể cho tao nghe sự tình ngày hôm nay của mày luôn.
- Ừ, vậy thì đi.
...
Trong căn phòng thoáng hương thơm, Ngô Nại Phong vẫn không thôi nghĩ về những lời bố mình nói. Ngẫm một hồi lâu, anh mới cảm thấy rằng mình thật sự sai. Có lẽ anh nên xin lỗi Lăng Lăng một tiếng, nhưng phải xin lỗi bằng cách nào đây ? Tâm trí Phong giờ đây đang rối bời, thử tưởng tượng ra những cách để xin lỗi.
- Đứng trước mặt và nói thẳng với cô ấy ? ... Không được, như thế thì thiếu sự chân thành ... Hay là mời cô ấy đi ăn ? ... Thôi đi, đến cả mặt mình cô ta còn chẳng thèm nhìn, thì nói chi đến việc đi ăn.
Phong thật sự đang rất rối trí, nghĩ hết cách này rồi đến cách kia mà vẫn không xong. Trong lúc đang bế tắc ấy, thì bỗng ông quản gia gõ cửa và xin phép vào.
- Cậu chủ, tôi có thể vào không ạ ?
Phong nghe thế liền đáp lời.
- Ông vào đi.
Ông quản gia mở cửa và bước vào phòng cùng với chiếc cặp màu trắng trong tay. Ông tiến lại gần và đưa nó cho anh.
- Đây là chiếc cặp của cô gái đó để quên, tôi nghĩ cậu chủ nên đưa nó cho cô ấy khi cậu đi học.
- À ... vâng.
Phong giơ tay đón lấy chiếc cặp, đợi đến khi ông quản gia bước ra khỏi phòng, anh mới dám mở chiếc cặp ra xem bên trong đó có gì.
Vừa mở ra, Phong đã liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang đâu đó, anh vội lục tìm chiếc điện thoại, rồi nhìn vào màn hình xem ai đang gọi đến.
Phong bối rối hết cả lên khi người gọi lại là mẹ của Lăng Lăng, anh hít một hơi, suy nghĩ kỹ càng xem mình cần phải nói gì, rồi mới dám nhấn nút nghe máy.
- Dạ, alo ...
Bà bỗng khựng lại khi nghe thấy giọng nói lạ từ điện thoại của con gái mình. Rồi sau đó bà lấy lại bình tĩnh, nhưng cũng chỉ nói được vỏn vẹn hai từ.
- Lăng Lăng ... ?
- Dạ chào bác, cháu là ... bạn của Lăng Lăng ạ. Cháu biết bác gọi đến là vì lí do gì, vì thế cháu xin giải thích với bác rằng, đêm qua Lăng Lăng không về nhà là vì ...
- Tôi không quan tâm cậu và nó có xảy ra chuyện gì hay không, và con nhóc đó hiện giờ ra làm sao thì mặc xác nó, tôi chẳng bận tâm. Tôi gọi chỉ vì muốn xem xem nó còn sống hay không mà thôi. Dẫu nó có không về nhà mấy ngày đi chăng nữa, tôi cũng chẳng quan tâm !
Nói rồi bà ngắt máy, chẳng để cho anh kịp nói lấy lời nào. Sau một loạt lời nói của bà ấy, Phong giờ đây đang ngơ ngác như người mất hồn vậy. Chẳng thể hiểu nổi tại sao lại có một người mẹ nói con mình như thế, điều đó càng khiến cho anh tò mò thêm về chuyện gia đình của cô, và lại càng khiến cho anh cảm thấy có lỗi vì tất cả những gì mình làm với Lăng Lăng.
...
Ngồi trong quán nước nhỏ nhỏ gần nhà, Thuỵ An bắt đầu tra hỏi Lăng Lăng.
- Sao ? Chuyện là như thế nào ?
Nó bắt đầu nổi cơn điên trong người lên, hậm hực kể lại cho cô bạn thân nghe.
- Chuyện là vầy ...
Nói rồi nó kể lại đúng tất cả những gì xảy ra với tên đáng ghét kia cho Thuỵ An nghe. Vừa kể mà nó vừa giận, vừa tức, thậm chí là vừa cảm thấy mình bị tổn thương ghê gớm lắm.
Sau khi nghe xong câu chuyện "cổ tích" ấy, Thuỵ An cũng lắc đầu, an ủi nó rằng.
- Bởi vậy tao nói, con trai không phải ai cũng tốt, và đặc biệt là những thằng đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, lại càng đối xử tệ với con gái hơn nữa.
- Tao cũng không ham gì với ba loại con trai như thế đâu. Chỉ là do ... số phận đưa đẩy thôi.
Nhắc đến hai từ "số phận", Thuỵ An bỗng sáng mắt lên, hầm hồ nói với nó rằng.
- Đúng rồi ! Có khi nào giữa mày với tên đó có duyên phận gì với nhau không ?
Nó nghe thế liền nhướn mày, cao giọng mỉa mai rằng.
- Ừ, duyên phận thật đấy ! Duyên phận đến nỗi chỉ cần nghĩ đến việc mình đang hít thở chung một bầu không khí với tên đáng chết đó thôi là đã cảm thấy điên người rồi.
Thuỵ An nghe vậy vội bật cười thành tiếng, đưa đôi mắt sắc sảo của mình nhìn nó rồi nói.
- Người ta vẫn hay nói ... "Ghét của nào, trời trao của đó" ...
Vừa dứt câu, nó vội lườm Thuỵ An vài phát, song phán cho một câu.
- Tào lao !!
...
Ngô Nại Phong chán nãn việc cứ nghĩ đi nghĩ lại mấy câu nói của mẹ Lăng Lăng, thế nên anh chọn cách là gạc phăng nó đi chỗ khác, không thèm nghĩ nữa.
Giờ đây anh bắt đầu "khám phá" xem cặp của nó có chứa gì đây.
Ngoài khăn giấy, hai cuốn tập, vài cây viết với cả mấy vỏ kẹo ra thì hầu như không còn thứ gì khác, anh thầm nghĩ không biết cô ta đi học hay là đi chơi nữa.
Phong ngứa tay ngứa chân vì chẳng tìm được thứ gì thú vị từ cặp nó cả, nên anh chỉ biết ngồi thần thờ rồi giở từng trang tập của nó ra mà xem.
Bỗng anh phát hiện ra vài điều thú vị trong cuốn tập của nó. Cuốn tập này không giống như những cuốn khác, nó không dành để viết các bài học, mà là dành cho việc ... chép phạt !
Phong chậm rãi lật từng trang tập ra xem, càng đọc, anh càng tức cười vì độ bá đạo của nó.
Nào là "Chép phạt 100 lần câu Em không dám nói chuyện ngoài giờ học nữa, chép phạt 50 lần câu Em không kéo váy của bạn khác nữa, chép phạt 200 lần câu Em không dám gọi bạn là đồ mặt nọng nữa ..." Còn rất rất nhiều tội nham nhở khác của nó.
Phong đã thầm nghĩ rằng chắc hẳn con nhỏ này nó đến lớp là để chọc bạn và chép phạt thôi chứ chẳng có học hành gì. Thật đáng mặt "Đại tỷ" của Dương Dương vui tính ấy mà !
Xem xong cuốn tập ấy rồi Phong lại cất mọi thứ về chỗ cũ. Tiếp tục nằm gối tay lên đầu và suy nghĩ cách xin lỗi, nằm mãi cho đến khi chợt có ngọn gió lạ nào đó lạc vào căn phòng của mình, đến lúc đó bỗng Phong mới nghĩ ra được cách để xin lỗi nó !
Quả là một cách cực sáng tạo và chân thành ...
- À Phong này, ban nãy ở bãi giữ xe, ta có nói chuyện với ông Vương, ông ấy bảo rằng nhà ông ấy không có đứa con gái nào cả. Là sao vậy Phong ? Con có nhầm lẫn gì đó không ?
- Xin lỗi bố.
Vừa nghe tiếng xin lỗi từ anh, ông Ngô bỗng thay đổi nét mặt, chau mày hỏi anh.
- Sao ? Sao con lại nói thế ?
Phong thở dài, khẽ chau đôi mày đáp lời ông.
- Cô ấy không phải là con của ông Vương, càng không phải là bạn gái của con, cô ấy không phải là thiên kim tiểu thư giàu có, mà chỉ là một học sinh bình thường, và cô ấy nhuộm tóc vì cô ấy thích thế chứ không phải là do tóc có vấn đề. Quan hệ giữa con và cô ấy ... chỉ là ... học sinh cùng trường mà thôi.
Ông Ngô cứng họng, ngây người ra nhìn Phong.
- Xin lỗi bố vì đã nói dối với bố nhiều chuyện như vậy.
Dứt câu, Phong xoay người và bước lên lầu. Nhưng rồi bỗng từ phía sau, ông Ngô lại nói với anh một câu.
- Phong này, ta không giận con vì mấy chuyện nhỏ con đấy đâu. Vì ngay từ ban đầu ta đã biết con và con bé ấy không phải là người yêu của nhau.
Phong như chết đứng người, ngơ ngác xoay đầu lại nhìn ông, ngập ngừng nói.
- Sao ... sao bố lại biết ?
Ông Ngô chợt mỉm cười, giương đôi mắt sắc bén ấy nhìn anh, nói.
- Ta làm việc trên thương trường biết bao nhiêu năm nay rồi, ngay cả những tên chuyên lừa gạt và lợi dụng người khác nham hiểm nhất cũng bị ta nhìn thấu, thì nói chi đến con-một cậu con trai chỉ vừa tròn mười tám tuổi, hơn thế nữa con lại là con trai ta, thì làm sao ta có thể không nhận ra cho được.
Phong ấy nấy, khẽ cúi đầu xuống và chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ông thêm lần nào nữa. Thế nhưng rồi ông lại nói tiếp.
- Và ta nghĩ ... người mà con cần phải xin lỗi không phải là ta, mà là cô bé kia.
Phong ngạc nhiên, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn bố. Ông Ngô thấy thế khẽ nghiêng đầu nhìn cậu con trai còn ngây thơ của mình rồi nói câu cuối.
- Đừng vì một chút danh tiếng của nhà mình mà làm tổn thương người khác, và cô bé kia càng không đáng để bị như thế.
Dứt câu, ông xoay người và bước ra khỏi nhà ...
Vừa về tới phòng, Phong liền ngã người nằm lên giường, giơ hai tay gối sau đầu và bắt đầu ngẫm nghĩ về lời ông nói.
...
Vừa đi bộ về nhà, Lăng Lăng vừa cảm thấy tức trong người, nó hết rủa rồi lại chửi thầm anh trong bụng, cho đến khi đứng trước cửa nhà mình, nó mới nhận ra rằng chìa khoá nhà và cả điện thoại của nó đều nằm trong cặp, mà cặp của nó thì lại để quên ở nhà tên quần sịp đỏ đáng ghét đó.
Thế là nó thà lết cái xác đi bộ thêm một cây số nữa để qua nhà Thuỵ An, còn hơn là vác mặt đến nhà tên đó để lấy lại cái cặp.
Vừa đến nhà cô bạn thân, nó liền gõ cửa cầu cứu. Còn Thuỵ An sau khi nhìn thấy gương mặt ướt đẫm vì mồ hôi của nó đã liền hỏi han.
- Mày sao thế ?
Nó ủ rũ trả lời.
- Mẹ tao đi làm thêm chưa về.
- Chìa khoá nhà đâu ?
- Chuyện dài lắm, tao sẽ kể cho mày sau. À mà tao vào nhà được không ?
Nghe nó hỏi thế, Thuỵ An khẽ đưa đầu vào trong nhà, song lại xoay ra nói với nó.
- Ra quán nào ngồi đi, nhà tao đang có khách. Sẵn tiện kể cho tao nghe sự tình ngày hôm nay của mày luôn.
- Ừ, vậy thì đi.
...
Trong căn phòng thoáng hương thơm, Ngô Nại Phong vẫn không thôi nghĩ về những lời bố mình nói. Ngẫm một hồi lâu, anh mới cảm thấy rằng mình thật sự sai. Có lẽ anh nên xin lỗi Lăng Lăng một tiếng, nhưng phải xin lỗi bằng cách nào đây ? Tâm trí Phong giờ đây đang rối bời, thử tưởng tượng ra những cách để xin lỗi.
- Đứng trước mặt và nói thẳng với cô ấy ? ... Không được, như thế thì thiếu sự chân thành ... Hay là mời cô ấy đi ăn ? ... Thôi đi, đến cả mặt mình cô ta còn chẳng thèm nhìn, thì nói chi đến việc đi ăn.
Phong thật sự đang rất rối trí, nghĩ hết cách này rồi đến cách kia mà vẫn không xong. Trong lúc đang bế tắc ấy, thì bỗng ông quản gia gõ cửa và xin phép vào.
- Cậu chủ, tôi có thể vào không ạ ?
Phong nghe thế liền đáp lời.
- Ông vào đi.
Ông quản gia mở cửa và bước vào phòng cùng với chiếc cặp màu trắng trong tay. Ông tiến lại gần và đưa nó cho anh.
- Đây là chiếc cặp của cô gái đó để quên, tôi nghĩ cậu chủ nên đưa nó cho cô ấy khi cậu đi học.
- À ... vâng.
Phong giơ tay đón lấy chiếc cặp, đợi đến khi ông quản gia bước ra khỏi phòng, anh mới dám mở chiếc cặp ra xem bên trong đó có gì.
Vừa mở ra, Phong đã liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang đâu đó, anh vội lục tìm chiếc điện thoại, rồi nhìn vào màn hình xem ai đang gọi đến.
Phong bối rối hết cả lên khi người gọi lại là mẹ của Lăng Lăng, anh hít một hơi, suy nghĩ kỹ càng xem mình cần phải nói gì, rồi mới dám nhấn nút nghe máy.
- Dạ, alo ...
Bà bỗng khựng lại khi nghe thấy giọng nói lạ từ điện thoại của con gái mình. Rồi sau đó bà lấy lại bình tĩnh, nhưng cũng chỉ nói được vỏn vẹn hai từ.
- Lăng Lăng ... ?
- Dạ chào bác, cháu là ... bạn của Lăng Lăng ạ. Cháu biết bác gọi đến là vì lí do gì, vì thế cháu xin giải thích với bác rằng, đêm qua Lăng Lăng không về nhà là vì ...
- Tôi không quan tâm cậu và nó có xảy ra chuyện gì hay không, và con nhóc đó hiện giờ ra làm sao thì mặc xác nó, tôi chẳng bận tâm. Tôi gọi chỉ vì muốn xem xem nó còn sống hay không mà thôi. Dẫu nó có không về nhà mấy ngày đi chăng nữa, tôi cũng chẳng quan tâm !
Nói rồi bà ngắt máy, chẳng để cho anh kịp nói lấy lời nào. Sau một loạt lời nói của bà ấy, Phong giờ đây đang ngơ ngác như người mất hồn vậy. Chẳng thể hiểu nổi tại sao lại có một người mẹ nói con mình như thế, điều đó càng khiến cho anh tò mò thêm về chuyện gia đình của cô, và lại càng khiến cho anh cảm thấy có lỗi vì tất cả những gì mình làm với Lăng Lăng.
...
Ngồi trong quán nước nhỏ nhỏ gần nhà, Thuỵ An bắt đầu tra hỏi Lăng Lăng.
- Sao ? Chuyện là như thế nào ?
Nó bắt đầu nổi cơn điên trong người lên, hậm hực kể lại cho cô bạn thân nghe.
- Chuyện là vầy ...
Nói rồi nó kể lại đúng tất cả những gì xảy ra với tên đáng ghét kia cho Thuỵ An nghe. Vừa kể mà nó vừa giận, vừa tức, thậm chí là vừa cảm thấy mình bị tổn thương ghê gớm lắm.
Sau khi nghe xong câu chuyện "cổ tích" ấy, Thuỵ An cũng lắc đầu, an ủi nó rằng.
- Bởi vậy tao nói, con trai không phải ai cũng tốt, và đặc biệt là những thằng đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, lại càng đối xử tệ với con gái hơn nữa.
- Tao cũng không ham gì với ba loại con trai như thế đâu. Chỉ là do ... số phận đưa đẩy thôi.
Nhắc đến hai từ "số phận", Thuỵ An bỗng sáng mắt lên, hầm hồ nói với nó rằng.
- Đúng rồi ! Có khi nào giữa mày với tên đó có duyên phận gì với nhau không ?
Nó nghe thế liền nhướn mày, cao giọng mỉa mai rằng.
- Ừ, duyên phận thật đấy ! Duyên phận đến nỗi chỉ cần nghĩ đến việc mình đang hít thở chung một bầu không khí với tên đáng chết đó thôi là đã cảm thấy điên người rồi.
Thuỵ An nghe vậy vội bật cười thành tiếng, đưa đôi mắt sắc sảo của mình nhìn nó rồi nói.
- Người ta vẫn hay nói ... "Ghét của nào, trời trao của đó" ...
Vừa dứt câu, nó vội lườm Thuỵ An vài phát, song phán cho một câu.
- Tào lao !!
...
Ngô Nại Phong chán nãn việc cứ nghĩ đi nghĩ lại mấy câu nói của mẹ Lăng Lăng, thế nên anh chọn cách là gạc phăng nó đi chỗ khác, không thèm nghĩ nữa.
Giờ đây anh bắt đầu "khám phá" xem cặp của nó có chứa gì đây.
Ngoài khăn giấy, hai cuốn tập, vài cây viết với cả mấy vỏ kẹo ra thì hầu như không còn thứ gì khác, anh thầm nghĩ không biết cô ta đi học hay là đi chơi nữa.
Phong ngứa tay ngứa chân vì chẳng tìm được thứ gì thú vị từ cặp nó cả, nên anh chỉ biết ngồi thần thờ rồi giở từng trang tập của nó ra mà xem.
Bỗng anh phát hiện ra vài điều thú vị trong cuốn tập của nó. Cuốn tập này không giống như những cuốn khác, nó không dành để viết các bài học, mà là dành cho việc ... chép phạt !
Phong chậm rãi lật từng trang tập ra xem, càng đọc, anh càng tức cười vì độ bá đạo của nó.
Nào là "Chép phạt 100 lần câu Em không dám nói chuyện ngoài giờ học nữa, chép phạt 50 lần câu Em không kéo váy của bạn khác nữa, chép phạt 200 lần câu Em không dám gọi bạn là đồ mặt nọng nữa ..." Còn rất rất nhiều tội nham nhở khác của nó.
Phong đã thầm nghĩ rằng chắc hẳn con nhỏ này nó đến lớp là để chọc bạn và chép phạt thôi chứ chẳng có học hành gì. Thật đáng mặt "Đại tỷ" của Dương Dương vui tính ấy mà !
Xem xong cuốn tập ấy rồi Phong lại cất mọi thứ về chỗ cũ. Tiếp tục nằm gối tay lên đầu và suy nghĩ cách xin lỗi, nằm mãi cho đến khi chợt có ngọn gió lạ nào đó lạc vào căn phòng của mình, đến lúc đó bỗng Phong mới nghĩ ra được cách để xin lỗi nó !
Quả là một cách cực sáng tạo và chân thành ...
Tác giả :
NaaLeee