Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời
Chương 34
Buổi sáng học tiếng Pháp, mọi người không tích cực giống như buổi chiều thứ tư. Rất nhiều người bây giờ mới đến phòng học, trước tiên ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, không có ai, mới thở phào ra một hơi.
Vẫn còn năm phút mới đến giờ vào học. Hơn nửa số người đã lục tục đi vào, khắp nơi là giọng nói những người quen biết liên tục chào hỏi nhau.
Hàng cuối cùng một bàn này lại rất yên tĩnh.
"Thích chết." Tô Lâm vừa mới nói như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào cô nói, tiếp nhận câu hỏi vừa rồi của cô, nghe không có bất kỳ chỗ nào kỳ lạ, giống như đang trả lời câu hỏi của cô "Có thích sữa bò dâu tây hay không".
Nhưng mà thái độ của anh lại không đúng.
Lộc Viên Viên rất ít khi thấy anh như thế này, hoặc là cho tới bây giờ chưa thấy qua anh như vậy, cười rất khẽ, giọng nói cũng rất mềm rất chậm, giống như đang nói lời yêu đương với cô gái nào đó.
Dù sao ---- tóm lại ----
Không giống như đang nói về sữa bò dâu tây.
Mà anh đang nhìn lại là cô.
Nghĩ cái này xong một trận, Lộc Viên Viên ở trong đầu giật cả mình, sau đó huyết dịch trong người giống như được kích thích, nhất là ở nơi gần trái tim, bắt đầu sôi trào.
Cô bối rối rũ mắt xuống, tiện tay cầm lấy hộp sữa trên bàn, đem ống hút đưa vào bên trong miệng, nhưng trong nháy mắt vừa hút sữa liền cứng đờ.
Không tự chủ nhớ tới một loạt động tác vừa rồi của anh.
Cô nghe anh ở bên cạnh nói:
"Em uống hình như là của anh."
......Ừm?
Lộc Viên Viên lại đem ống hút phun ra.
Thế nhưng cái hộp này....cô vừa mới uống rồi mà, sao anh có thể....?
Không được! Cô đã uống! Không thể đưa!
Lộc Viên Viên nhanh chóng lấy cái hộp kia trên bàn mình, "Bộp" một cái đặt trên bàn anh:
"Học trưởng, anh nhớ lầm rồi, đây mới là cho anh."
"....."
Tô Lâm nhìn hộp sữa bò dâu tây quanh đi quẩn lại vẫn trở về trên bàn anh, còn mới tinh, chưa bị mở ra.
Được rồi.
Anh lại mở ra thêm một lần, chỉ là lần này anh uống.
Thật sự khi lần đầu tiên uống, anh cảm thấy loại sữa này không quá dễ uống, có lẽ bởi vì anh đối với dâu tây không có cảm giác gì, mà ở đây vị dâu tây lại quá nồng.
Còn một cái nữa.
Đóng gói quá cát điêu.
Mà bây giờ....Anh rất rất cẩn thận, đem sữa ngậm ở trong miệng, dùng vị giác thưởng thức hương vị.
Thế mà, cứ kỳ dị như vậy, trở nên dễ uống.
Anh lại ngậm ống hút hút một cái, âm thanh xung quanh mình đột nhiên hạ xuống mấy decibel.
Tô Lâm ngẩng đầu.
Trên đồng hồ treo tường hiển thị tám giờ đúng. Nghiêm Xuyên kẹp một chồng tài liệu tiến vào phòng học, ánh mắt quét xuống dưới, tạp âm phía dưới giảm xuống gần như bằng không.
Anh nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ Lộc Viên Viên đang hoàn toàn chìm vào trong suy nghĩ, làn da bên mặt rất trắng, hàng lông mi cong dài rũ thấp xuống, đôi môi hồng vô ý cắn ống hút, giống mèo sữa nhỏ đang mơ mơ màng màng.
Anh cố gắng nhịn xuống dục vọng muốn cong môi.
Đưa tay lên gõ trên bàn cô,
"Lộc Viên Viên."
Mèo sữa nhỏ quay đầu lại, chớp mắt một cái với anh.
Anh không nhịn được.
Tô Lâm cười, tốt bụng nhắc nhở cô:
"Chú ý nghe giảng."
Sau đó quay đầu, một lần nữa ngậm lên sữa bò dâu tây.
Mẹ nó uống thật là ngon.
-
Mỗi thứ sáu, Tô Lâm trở về ký túc xá, việc thứ nhất làm đều là đánh răng.
Nhưng hôm nay Lộc Viên Viên cho anh uống sữa, nên sữa đậu nành không uống. Khi anh mang nó đi ra phòng học, cô gái nhỏ đi bên cạnh anh nói:
"Học trưởng, đã lạnh rồi, không thì anh ném đi."
Tô Lâm suy nghĩ, vẫn lắc đầu:
"Anh mang về ký túc xá."
Lộc Viên Viên dừng một chút, khi mở miệng lại lần nữa trên mặt tràn đầy cảm khái:
"Học trưởng, anh thật sự rất thích sữa đậu nành."
"....."
Được rồi.
Đã đến mức này, giải thích thế nào cô cũng sẽ không tin.
Cho nên anh vẫn ôm sữa đậu nành trở về.
Trong ký túc xá, mấy người kia hiếm thấy không ngủ. Tần Phóng đang ngồi ở trước bàn lạch cạch đánh chữ, lão đại lão nhị đang xếp đồ về nhà.
Khi Tô Lâm đi đến bên giường, liếc mắt nhìn màn hình máy tính của Tần Phóng, là khung trò chuyện phiên bản máy tính của Wecchat, không có gì hứng thú, anh rất nhanh rời đi ánh mắt.
Không nghĩ tới Tần Phóng lại gọi anh:
"Lâm ca, Lâm ca, cậu đến đây."
Giọng nói Tần Phóng vẫn còn trong trẻo, âm sắc của thiếu niên nghe thật nặng, cậu ta vốn là người nhỏ nhất trong ký túc xá, Tô Lâm cảm thấy tính cách của cậu ta cũng chính xác thiếu chín chắn so với cái độ tuổi này của nam sinh.
Cậu ta cùng mấy người trong ký túc xá ở chung rất tốt, bình thường nói đùa với nhau trước giờ cũng không tức giận. Thỉnh thoảng cũng có khí cấp bại phôi*, ví dụ như tuần này bị Tô Lâm hiểu lầm, cậu ta chỉ âm dương quái khí một hai ngày liền quên.
(*: làm phát cáu; làm bực bội)
Một chút cũng không ghi thù.
Đơn giản mà nói, chính là có chút ngốc bạch ngọt*.
(*: thiếu niên trắng trẻo ngu xuẩn)
Tần đại ngốc bạch ngọt mở miệng một tiếng "Lâm ca" gọi hết sức vui sướng,
"Sau buổi tiệc chào đón tân sinh viên, tôi đã đáp ứng với thành viên trong câu lạc bộ sẽ ra ngoài tổ chức liên hoan."
Tô Lâm dừng động tác, quay lại nhìn cậu ta:
"Đáp ứng tự cậu đi."
Anh cảm thấy anh nói bóng gió rất rõ ràng.
Chính là cậu đáp ứng thì cậu tự đi, đừng kéo theo tôi.
Nhưng mà người nào đó bắt đầu phát huy chữ ngốc trong biệt danh ngốc bạch ngọt của mình:
"Vậy không được đâu, Lâm ca à, tôi nói với người ta rằng hai chúng ta sẽ đi."
"...." Tô Lâm thật sự không muốn để ý đến cậu ta.
Người nào đó tiếp tục đem chữ ngốc phát huy sâu sắc thêm:
"Lâm ca, đi đi, cậu là chủ tịch mà! Câu lạc bộ liên hoan sao cậu có thể vắng mặt!!!"
"......"
Thậm chí bắt đầu giả bộ đáng thương:
"Tôi đã đáp ứng rồi, cho A Phóng có chút mặt mũi đi." (-_-)
Tô Lâm bị cái tiếng "A Phóng" kia làm cho cả người đều run rẩy muốn nôn.
Lão đại lão nhị cũng ở một bên ồn ào.
"Mẹ nó cậu mau đồng ý đi, Phóng nhi da mặt càng ngày càng dày."
"Đúng vậy, mẹ nó da gà tôi đều nổi lên hết cả."
"......"
Tô Lâm liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Phóng.
Đem sữa đậu nành đặt ở trên bàn, có chút đau đầu xoa xoa mi tâm:
"Biết rồi."
"Thành công!"
Tần Phóng huýt sáo một cái, sau đó quay lại đánh chữ trên máy tính, đoán chừng là thông báo.
Thông báo xong, Tần Phóng nhìn thấy trên bàn có một túi đồ uống, lấy tới nhìn một chút,
"Này, Lâm ca mang cái này về à?"
Đối phương ừ một tiếng.
"Tôi uống được không?"
"Cậu đổ vào trong ly mà uống, đừng dùng ống hút."
Đừng dùng ống hút?
Tần Phóng có chút khát, thức dậy không bao lâu liên bắt đầu lên Wechat cùng các thành viên trong câu lạc bộ nghĩ về địa điểm liên hoan, nước cũng chưa kịp uống một ngụm.
Cậu ta trực tiếp xé mở bao nilon ở phía đỉnh túi, cầm cái ly không của mình qua, đổ vào nó.
"Ồ, sữa đậu nành," Cậu ta ngửi được mùi vị quen thuộc, "Ai chà tôi rất thích sữa đậu nành."
Nói xong, liền cầm ly lên uống một ngụm lớn.
"......"
Dừng lại mấy giây, cậu ta nhíu mày nuốt xuống, trong lòng buồn bực.
Một ly sữa đậu nành này.
Làm sao lại....có thể.....khó uống như vậy....?
"...Hừ, tôi không uống nữa, cậu tự mình uống đi, cái này là cái quái gì."
Tần Phóng nhổ nó ra, giương mắt nhìn thấy biểu cảm của Tô Lâm.
Trong lòng nhảy lên một cái.
Tô Lâm cười lạnh:
"Tôi bắt cậu uống?"
Tần Phóng ngoan ngoãn lắc đầu:
"Không phải, là tôi muốn uống."
Tô Lâm: "Vậy thì mẹ nó bỏ mấy lời như vậy đi."
Nói xong, anh đi tới cầm sữa đậu nành kia lên, lấy ống hút cắm vào, ngồi ở mép giường vừa chơi điện thoại vừa uống, khi nuốt xuống biểu cảm cũng không có chút thay đổi nào, thậm chí khuôn mặt còn rất bình thản.
Tần Phóng:????
Tần Phóng cảm thấy bên trong cái bã đậu này có phải có linh đan dược liệu gì hay không.
-
Ngày thứ bảy, Lộc Viên Viên cũng không biết mình nên làm gì.
Khi cô giúp bà nội thái thịt, thái chậm muốn chết, lại còn cắt quá nhỏ, cuối cùng bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Giúp ông nội cầm kim châm, kết quả cầm nhầm sang nhiệt kế.
Bây giờ ăn cơm tối xong, cô cùng bà nội xem phim trên tivi, bà nội đang cảm khái,
"Ai ui Kim Bình sao lại chết đi như vậy, người đàn ông này sao lại coi trọng tiểu tam chứ, có phải không Viên Viên?"
Trước kia cô cũng rất thích bộ phim truyền hình này, cũng rất thích Kim Bình. Bây giờ Kim Bình chết, trong nội tâm cô lại không có chút nào gợn sóng, chỉ qua loa lấy lệ mà đáp "Vâng" một tiếng trả lời bà nội.
Hôm nay trong đầu cô đều trống rỗng.
Giống như đang suy nghĩ cái gì, đang nhớ cái gì, lại hình như cũng không có.
Bà nội còn đang mắng người đàn ông mắt mù, điện thoại cô đặt trên bàn trà rung lên một hồi lâu.
Lộc Viên Viên cầm lên.
Là một số xa lạ.
Cô do dự một chút, vẫn ấn nút nghe:
"A lô?"
"Lộc Viên Viên."
Ba chữ này vừa xông vào màng nhĩ, cô nhất thời ngừng thở.
Thần kinh cả ngày tan rã cũng bắt đầu tập trung lại.
Cô vẫn sợ mình nghe lầm:
"Học trưởng? Là anh....?"
"Ừm," bên kia của anh có tiếng gió, "Em ở nhà đúng không, xuống đây."
"....Hả?"
"Anh ở dưới lầu nhà em." Dừng một chút, anh lại lặp lại một lần:
"Xuống đây."
Không biết vì sao, mặc dù thông qua điện thoại có thể nhận ra được giọng nói, xác định người đầu kia điện thoại là ai. Nhưng Lộc Viên Viên cảm thấy bây giờ anh đọc nhấn từng chữ so với bình thường không giống nhau lắm, có chút không rõ ràng, giọng điệu cũng có chút kỳ lạ.
Nhưng cái này cũng không ngăn cản được trái tim càng lúc càng đập nhanh của cô.
Cô liếc mắt lén nhìn bà nội.
Không chú ý bên này.
Cô vừa nhỏ tiếng nói vào trong điện thoại:
"Được, học trưởng, một lát nữa em ---"
"Tút, tút, tút...."
Lộc Viên Viên đưa điện thoại bên tai lấy xuống, có chút ngốc.
....Lại cúp máy.
Mặc dù chỗ nào cũng kỳ lạ, nhưng cô vẫn đứng dậy trở về phòng, bắt đầu thay quần áo.
Gần đây thời tiết đang ngày một lạnh, nghĩ tới nghĩ lui, cô mặc áo len cùng quần jeans vào, lại lấy thêm một cái áo khoác. Khi đi ra phòng khách, nói với bà nội muốn đi siêu thị mua ít đồ, bà nội đang đắm chìm trong việc Kim Bình chết, tức giận vẫn còn chưa giảm xuống, trực tiếp gật đầu.
Lộc Viên Viên cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Ở trong thang máy, nhìn số tầng đang dần dần giảm xuống, tay cầm điện thoại có chút đổ mồ hôi.
Sau khi anh gọi cuộc điện thoại này, cô có chút căng thẳng, có chút tò mò, cũng có một chút chút --- vui vẻ.
Mới vừa đi ra khỏi cửa khu nhà.
Cô lập tức nhìn thấy người vừa rồi cúp điện thoại của mình.
Bên cạnh đèn đường trong cư xá, bởi vì khoảng cách có chút xa nên nhìn không rõ mặt, nhưng có thể nhìn ra anh mặc một chiếc áo gió màu đen, bởi vì dáng người cao, làm nổi bật lên cả người đặc biệt thon dài, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mỹ.
Khi Lộc Viên Viên đang đứng ở cửa khu nhà, anh cũng cất bước đi tới hướng cô.
Nhìn đôi chân anh được bọc tròn chiếc quần đen, Lộc Viên Viên bỗng dưng nghĩ đến lần trước ở công viên trò chơi, lúc hai người chơi trò xe điện đụng, anh cong chân lên, không có chỗ để đặt đôi chân dài.
Áo khoác đen cùng đôi chân dài mấy bước liền đi đến đứng vững trước mặt cô.
Đột nhiên cảm thấy, có lẽ trước đó đã nghĩ sai.
Sau khi thấy anh, không phải là có một chút chút vui vẻ.
Có lẽ.... càng nhiều hơn so với một chút.
"Học trưởng," Lộc Viên Viên nắm một góc của chiếc áo khoác, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh,
"Anh đến tìm em ---"
"À," Anh lần nữa cắt đứt lời cô, "Đến nơi khác đi."
Vừa mới dứt lời.
Lộc Viên Viên đột nhiên cảm thấy chỗ tay áo truyền đến một lực kéo cô đi về phía trước.
Cô cúi đầu nhìn.
Tay của anh đang nắm lấy tay áo khoác của cô, vừa gầy lại thon dài, khớp xương rõ ràng.
Anh dẫn cô đi được mấy chục giây, đến chỗ ghế dài cạnh đèn đường, anh buông lỏng tay ra, hất cắm ra hiệu,
"Ngồi đi."
Sau đó tự mình ngồi xuống trước.
Một loạt động tác khác thường lại trôi chảy.
"....."
Lộc Viên Viên không biết rốt cục anh bị làm sao, nhưng vẫn đi qua ngồi xuống bên cạnh anh.
Những gia đình ở trong tiểu khu này chủ yếu là những người già, sau giờ cơm tối sẽ có rất nhiều người xuống tản bộ. Mà hiện tại giờ này, là thời gian nghỉ ngơi của phần lớn mọi người. Bốn phía ngoại trừ tiếng gió cùng xa xa có tiếng còi ô tô, không có âm thanh nào khác.
"Lộc Viên Viên." Anh lại gọi cô.
Cô nghiêng đầu:
"....Ừm?"
Anh nói:
"Anh cũng đem sữa đậu nành uống rồi."
.....Sữa đậu nành?
Lộc Viên Viên bắt đầu nhớ lại.
Anh nói là cái túi sữa đậu nành anh mang về ký túc xá buổi sáng thứ sáu? Nhưng mà..... Tại sao lại muốn nói cái này?
Lộc Viên Viên hoàn toàn không hiểu ý của anh.
Cô thăm dò hỏi:
"Học trưởng, anh nói gì vậy, sao em nghe không hiểu...."
Nghe vậy, Tô Lâm đột nhiên cười.
Anh cười....cùng bình thường không giống nhau, đôi mắt hẹp dài cong cong, đường cong bên môi rất lớn, là một nụ cười mang theo dáng vẻ tranh công, giống như một đứa con nít vừa nhận được phần thưởng muốn bố mẹ mình khen ngợi.
Rõ ràng không giống, lại ngoài ý muốn câu người.
Lộc Viên Viên chớp mắt liền sửng sốt, qua mấy giây, mới hoàn hồn mở to mắt.
Người trước mặt đột nhiên nghiêng người, xích lại gần cô hơn, nói:
"Vậy anh có thể gọi Viên Viên không."
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu không hề mang theo dấu hỏi.
Khi anh xích lại gần, Lộc Viên Viên mơ hồ ngửi được mùi rượu, cô không trả lời vấn đề của anh:
"Học trưởng, anh uống rượu sao?"
"....."
Nghĩ như vậy, tất cả hành vi tối nay của anh đều có thể giải thích được.
Cô hỏi tiếp:
"Anh....có phải uống say rồi hay không?"
Anh nghe được, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Ngược lại cố chấp với đề nghị vừa rồi:
"Anh có thể gọi Viên Viên."
Lần này trực tiếp đổi thành một câu khẳng định.
"Viên Viên."
"....."
"Viên Viên."
"...."
Lộc Viên Viên cảm thấy lỗ tai mình giống như muốn bốc cháy.
"Viên Viên."
Hình như uống say xong anh không hề cố kỵ một chút nào, mặc kệ cô có đáp hay không, anh cũng chỉ gọi hai chữ này. Hơn nữa, rất có thể nếu cô không đồng ý thì anh cũng sẽ gọi cái tên này đến địa lão thiên hoang* mới thôi.
(*: dài đằng đẵng)
Cuối cùng, Lộc Viên Viên vẫn thỏa hiệp.
Cô từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng "Ừm" nho nhỏ,
"Học trưởng, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu...."
Mới có thể say đến....không còn tỉnh táo như vậy.
Lần này, giọng của cô vẫn bị ép xuống rất nhỏ, không biết Tô Lâm có nghe thấy hay không, hay là không muốn đáp.
Anh lại ngồi gần cô thêm một chút.
Hai người cơ hồ ngồi sát vào nhau.
Lộc Viên Viên bị hơi thở của anh bao vây, trên người anh là mùi hương quen thuộc hòa quyện với mùi rượu không nồng đậm lắm, thế mà lại ngoài ý muốn dễ ngửi.
Ánh sáng đèn đường mờ nhạt rơi vào trên người anh, hình dáng cả người anh giống như nhu hòa hơn.
Cô quay đầu nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc.
Anh chớp mắt một cái.
Mi mắt hơi rũ xuống phía dưới, ở đuôi mắt tạo thành một cái bóng, khi nhìn cô, con ngươi đen nhánh, có chút cảm xúc nho nhỏ hiện lên nơi đáy mắt.
Đột nhiên anh không có chút báo trước nào đưa tay ---
Lộc Viên Viên cảm thấy sau lưng có một cỗ lực, mang theo cô hướng về phía trước, cằm của cô vừa vặn đặt trên vai anh.
Hoặc là nói, vừa vặn đặt ở lên khóa cài trên vai áo khoác anh.
Cô cảm nhận được anh hơi siết chặt cánh tay, hai người áp sát vào nhau hơn. Hơi thở của anh phả vào trên gáy cô, đồng thời làn da nơi cổ có chút xúc cảm ấm áp.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi nghiêng đầu, cọ xát một chút.
Sợi tóc anh rất mềm, quét trên da có chút ngứa.
Cả người cô lập tức cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Giọng nói buồn buồn của anh truyền đến,
"Anh không muốn nghe em gọi là học trưởng."
"...." Cô còn chưa lên tiếng, lại nghe anh nói tiếp:
"Một chút không cũng muốn."
Giống như một đứa con nít đang cáu kỉnh vì không được ăn bánh kẹo.
"....."
Khớp xương trên người Lộc Viên Viên giống như bị cố định, không chút suy nghĩ, cứ như vậy hỏi lại anh:
"Vậy....vậy phải gọi gì?"
Anh lại mở miệng, giọng điệu giống như đang trách móc, lại giống như đang cảm khái:
"Em vẫn còn quá nhỏ."
....Hả?
Lộc Viên Viên phát hiện, sau khi uống say suy nghĩ của anh trở nên nhảy vọt, một giây trước còn đang xoắn xuýt tên cô, bây giờ liền nghĩ tới chỗ khác.
"Em so với anh nhỏ hơn, có phải nên gọi anh trai hay không."
Lộc Viên Viên: "....."
Đợi một lúc, cô còn chưa đáp lại.
"Anh trai...." Anh ngẩng đầu nhìn cô, chớp mắt: "Không được?"
Tay của anh vẫn không rời khỏi lưng cô, nhìn cô không trả lời, lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời:
"Không sao, vậy đổi lại cái khác."
"Anh so với em lớn hơn...." Anh lẩm bẩm một câu, qua mấy giây, bỗng nhiên thu lại cánh tay, "Nếu không...."
Đầu óc Lộc Viên Viên từ khi bị anh ôm đến giờ cũng chưa hoạt động lại.
Chóp mũi cô tất cả đều hòa với mùi rượu của anh, cả người hỗn độn đến mức cô cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình cũng uống nhiều rượu như anh hay không.
Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, theo bản năng trả lời:
"Nếu không cái gì?"
Tối nay trạng thái của anh vẫn luôn có chút nhảy vọt lên, còn có chút phấn khích, nhưng khi nhìn vào đôi mắt anh, cô lại có cảm giác hình như anh hoàn toàn không say chút nào, lại còn tỉnh táo.
Tô Lâm liếm liếm môi, nắm lấy eo cô, đôi mắt trong đêm tối tỏa sáng, trong giọng nói có chút kiềm chế kích động:
"Nếu không, gọi, ba?"
"......"
Tác giả có lời muốn nói: Lộc OO:?????
Lâm ca: Uống rượu xong nhất thời sảng, tỉnh rượu xong điên muốn nhảy lầu J
Tôi tuyên bố, kết thúc nam nữ chính đã thăng lên thành quan hệ cha con, toàn, văn, hoàn!!!
Đùa thôi =)))))
Vẫn còn năm phút mới đến giờ vào học. Hơn nửa số người đã lục tục đi vào, khắp nơi là giọng nói những người quen biết liên tục chào hỏi nhau.
Hàng cuối cùng một bàn này lại rất yên tĩnh.
"Thích chết." Tô Lâm vừa mới nói như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào cô nói, tiếp nhận câu hỏi vừa rồi của cô, nghe không có bất kỳ chỗ nào kỳ lạ, giống như đang trả lời câu hỏi của cô "Có thích sữa bò dâu tây hay không".
Nhưng mà thái độ của anh lại không đúng.
Lộc Viên Viên rất ít khi thấy anh như thế này, hoặc là cho tới bây giờ chưa thấy qua anh như vậy, cười rất khẽ, giọng nói cũng rất mềm rất chậm, giống như đang nói lời yêu đương với cô gái nào đó.
Dù sao ---- tóm lại ----
Không giống như đang nói về sữa bò dâu tây.
Mà anh đang nhìn lại là cô.
Nghĩ cái này xong một trận, Lộc Viên Viên ở trong đầu giật cả mình, sau đó huyết dịch trong người giống như được kích thích, nhất là ở nơi gần trái tim, bắt đầu sôi trào.
Cô bối rối rũ mắt xuống, tiện tay cầm lấy hộp sữa trên bàn, đem ống hút đưa vào bên trong miệng, nhưng trong nháy mắt vừa hút sữa liền cứng đờ.
Không tự chủ nhớ tới một loạt động tác vừa rồi của anh.
Cô nghe anh ở bên cạnh nói:
"Em uống hình như là của anh."
......Ừm?
Lộc Viên Viên lại đem ống hút phun ra.
Thế nhưng cái hộp này....cô vừa mới uống rồi mà, sao anh có thể....?
Không được! Cô đã uống! Không thể đưa!
Lộc Viên Viên nhanh chóng lấy cái hộp kia trên bàn mình, "Bộp" một cái đặt trên bàn anh:
"Học trưởng, anh nhớ lầm rồi, đây mới là cho anh."
"....."
Tô Lâm nhìn hộp sữa bò dâu tây quanh đi quẩn lại vẫn trở về trên bàn anh, còn mới tinh, chưa bị mở ra.
Được rồi.
Anh lại mở ra thêm một lần, chỉ là lần này anh uống.
Thật sự khi lần đầu tiên uống, anh cảm thấy loại sữa này không quá dễ uống, có lẽ bởi vì anh đối với dâu tây không có cảm giác gì, mà ở đây vị dâu tây lại quá nồng.
Còn một cái nữa.
Đóng gói quá cát điêu.
Mà bây giờ....Anh rất rất cẩn thận, đem sữa ngậm ở trong miệng, dùng vị giác thưởng thức hương vị.
Thế mà, cứ kỳ dị như vậy, trở nên dễ uống.
Anh lại ngậm ống hút hút một cái, âm thanh xung quanh mình đột nhiên hạ xuống mấy decibel.
Tô Lâm ngẩng đầu.
Trên đồng hồ treo tường hiển thị tám giờ đúng. Nghiêm Xuyên kẹp một chồng tài liệu tiến vào phòng học, ánh mắt quét xuống dưới, tạp âm phía dưới giảm xuống gần như bằng không.
Anh nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ Lộc Viên Viên đang hoàn toàn chìm vào trong suy nghĩ, làn da bên mặt rất trắng, hàng lông mi cong dài rũ thấp xuống, đôi môi hồng vô ý cắn ống hút, giống mèo sữa nhỏ đang mơ mơ màng màng.
Anh cố gắng nhịn xuống dục vọng muốn cong môi.
Đưa tay lên gõ trên bàn cô,
"Lộc Viên Viên."
Mèo sữa nhỏ quay đầu lại, chớp mắt một cái với anh.
Anh không nhịn được.
Tô Lâm cười, tốt bụng nhắc nhở cô:
"Chú ý nghe giảng."
Sau đó quay đầu, một lần nữa ngậm lên sữa bò dâu tây.
Mẹ nó uống thật là ngon.
-
Mỗi thứ sáu, Tô Lâm trở về ký túc xá, việc thứ nhất làm đều là đánh răng.
Nhưng hôm nay Lộc Viên Viên cho anh uống sữa, nên sữa đậu nành không uống. Khi anh mang nó đi ra phòng học, cô gái nhỏ đi bên cạnh anh nói:
"Học trưởng, đã lạnh rồi, không thì anh ném đi."
Tô Lâm suy nghĩ, vẫn lắc đầu:
"Anh mang về ký túc xá."
Lộc Viên Viên dừng một chút, khi mở miệng lại lần nữa trên mặt tràn đầy cảm khái:
"Học trưởng, anh thật sự rất thích sữa đậu nành."
"....."
Được rồi.
Đã đến mức này, giải thích thế nào cô cũng sẽ không tin.
Cho nên anh vẫn ôm sữa đậu nành trở về.
Trong ký túc xá, mấy người kia hiếm thấy không ngủ. Tần Phóng đang ngồi ở trước bàn lạch cạch đánh chữ, lão đại lão nhị đang xếp đồ về nhà.
Khi Tô Lâm đi đến bên giường, liếc mắt nhìn màn hình máy tính của Tần Phóng, là khung trò chuyện phiên bản máy tính của Wecchat, không có gì hứng thú, anh rất nhanh rời đi ánh mắt.
Không nghĩ tới Tần Phóng lại gọi anh:
"Lâm ca, Lâm ca, cậu đến đây."
Giọng nói Tần Phóng vẫn còn trong trẻo, âm sắc của thiếu niên nghe thật nặng, cậu ta vốn là người nhỏ nhất trong ký túc xá, Tô Lâm cảm thấy tính cách của cậu ta cũng chính xác thiếu chín chắn so với cái độ tuổi này của nam sinh.
Cậu ta cùng mấy người trong ký túc xá ở chung rất tốt, bình thường nói đùa với nhau trước giờ cũng không tức giận. Thỉnh thoảng cũng có khí cấp bại phôi*, ví dụ như tuần này bị Tô Lâm hiểu lầm, cậu ta chỉ âm dương quái khí một hai ngày liền quên.
(*: làm phát cáu; làm bực bội)
Một chút cũng không ghi thù.
Đơn giản mà nói, chính là có chút ngốc bạch ngọt*.
(*: thiếu niên trắng trẻo ngu xuẩn)
Tần đại ngốc bạch ngọt mở miệng một tiếng "Lâm ca" gọi hết sức vui sướng,
"Sau buổi tiệc chào đón tân sinh viên, tôi đã đáp ứng với thành viên trong câu lạc bộ sẽ ra ngoài tổ chức liên hoan."
Tô Lâm dừng động tác, quay lại nhìn cậu ta:
"Đáp ứng tự cậu đi."
Anh cảm thấy anh nói bóng gió rất rõ ràng.
Chính là cậu đáp ứng thì cậu tự đi, đừng kéo theo tôi.
Nhưng mà người nào đó bắt đầu phát huy chữ ngốc trong biệt danh ngốc bạch ngọt của mình:
"Vậy không được đâu, Lâm ca à, tôi nói với người ta rằng hai chúng ta sẽ đi."
"...." Tô Lâm thật sự không muốn để ý đến cậu ta.
Người nào đó tiếp tục đem chữ ngốc phát huy sâu sắc thêm:
"Lâm ca, đi đi, cậu là chủ tịch mà! Câu lạc bộ liên hoan sao cậu có thể vắng mặt!!!"
"......"
Thậm chí bắt đầu giả bộ đáng thương:
"Tôi đã đáp ứng rồi, cho A Phóng có chút mặt mũi đi." (-_-)
Tô Lâm bị cái tiếng "A Phóng" kia làm cho cả người đều run rẩy muốn nôn.
Lão đại lão nhị cũng ở một bên ồn ào.
"Mẹ nó cậu mau đồng ý đi, Phóng nhi da mặt càng ngày càng dày."
"Đúng vậy, mẹ nó da gà tôi đều nổi lên hết cả."
"......"
Tô Lâm liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Phóng.
Đem sữa đậu nành đặt ở trên bàn, có chút đau đầu xoa xoa mi tâm:
"Biết rồi."
"Thành công!"
Tần Phóng huýt sáo một cái, sau đó quay lại đánh chữ trên máy tính, đoán chừng là thông báo.
Thông báo xong, Tần Phóng nhìn thấy trên bàn có một túi đồ uống, lấy tới nhìn một chút,
"Này, Lâm ca mang cái này về à?"
Đối phương ừ một tiếng.
"Tôi uống được không?"
"Cậu đổ vào trong ly mà uống, đừng dùng ống hút."
Đừng dùng ống hút?
Tần Phóng có chút khát, thức dậy không bao lâu liên bắt đầu lên Wechat cùng các thành viên trong câu lạc bộ nghĩ về địa điểm liên hoan, nước cũng chưa kịp uống một ngụm.
Cậu ta trực tiếp xé mở bao nilon ở phía đỉnh túi, cầm cái ly không của mình qua, đổ vào nó.
"Ồ, sữa đậu nành," Cậu ta ngửi được mùi vị quen thuộc, "Ai chà tôi rất thích sữa đậu nành."
Nói xong, liền cầm ly lên uống một ngụm lớn.
"......"
Dừng lại mấy giây, cậu ta nhíu mày nuốt xuống, trong lòng buồn bực.
Một ly sữa đậu nành này.
Làm sao lại....có thể.....khó uống như vậy....?
"...Hừ, tôi không uống nữa, cậu tự mình uống đi, cái này là cái quái gì."
Tần Phóng nhổ nó ra, giương mắt nhìn thấy biểu cảm của Tô Lâm.
Trong lòng nhảy lên một cái.
Tô Lâm cười lạnh:
"Tôi bắt cậu uống?"
Tần Phóng ngoan ngoãn lắc đầu:
"Không phải, là tôi muốn uống."
Tô Lâm: "Vậy thì mẹ nó bỏ mấy lời như vậy đi."
Nói xong, anh đi tới cầm sữa đậu nành kia lên, lấy ống hút cắm vào, ngồi ở mép giường vừa chơi điện thoại vừa uống, khi nuốt xuống biểu cảm cũng không có chút thay đổi nào, thậm chí khuôn mặt còn rất bình thản.
Tần Phóng:????
Tần Phóng cảm thấy bên trong cái bã đậu này có phải có linh đan dược liệu gì hay không.
-
Ngày thứ bảy, Lộc Viên Viên cũng không biết mình nên làm gì.
Khi cô giúp bà nội thái thịt, thái chậm muốn chết, lại còn cắt quá nhỏ, cuối cùng bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Giúp ông nội cầm kim châm, kết quả cầm nhầm sang nhiệt kế.
Bây giờ ăn cơm tối xong, cô cùng bà nội xem phim trên tivi, bà nội đang cảm khái,
"Ai ui Kim Bình sao lại chết đi như vậy, người đàn ông này sao lại coi trọng tiểu tam chứ, có phải không Viên Viên?"
Trước kia cô cũng rất thích bộ phim truyền hình này, cũng rất thích Kim Bình. Bây giờ Kim Bình chết, trong nội tâm cô lại không có chút nào gợn sóng, chỉ qua loa lấy lệ mà đáp "Vâng" một tiếng trả lời bà nội.
Hôm nay trong đầu cô đều trống rỗng.
Giống như đang suy nghĩ cái gì, đang nhớ cái gì, lại hình như cũng không có.
Bà nội còn đang mắng người đàn ông mắt mù, điện thoại cô đặt trên bàn trà rung lên một hồi lâu.
Lộc Viên Viên cầm lên.
Là một số xa lạ.
Cô do dự một chút, vẫn ấn nút nghe:
"A lô?"
"Lộc Viên Viên."
Ba chữ này vừa xông vào màng nhĩ, cô nhất thời ngừng thở.
Thần kinh cả ngày tan rã cũng bắt đầu tập trung lại.
Cô vẫn sợ mình nghe lầm:
"Học trưởng? Là anh....?"
"Ừm," bên kia của anh có tiếng gió, "Em ở nhà đúng không, xuống đây."
"....Hả?"
"Anh ở dưới lầu nhà em." Dừng một chút, anh lại lặp lại một lần:
"Xuống đây."
Không biết vì sao, mặc dù thông qua điện thoại có thể nhận ra được giọng nói, xác định người đầu kia điện thoại là ai. Nhưng Lộc Viên Viên cảm thấy bây giờ anh đọc nhấn từng chữ so với bình thường không giống nhau lắm, có chút không rõ ràng, giọng điệu cũng có chút kỳ lạ.
Nhưng cái này cũng không ngăn cản được trái tim càng lúc càng đập nhanh của cô.
Cô liếc mắt lén nhìn bà nội.
Không chú ý bên này.
Cô vừa nhỏ tiếng nói vào trong điện thoại:
"Được, học trưởng, một lát nữa em ---"
"Tút, tút, tút...."
Lộc Viên Viên đưa điện thoại bên tai lấy xuống, có chút ngốc.
....Lại cúp máy.
Mặc dù chỗ nào cũng kỳ lạ, nhưng cô vẫn đứng dậy trở về phòng, bắt đầu thay quần áo.
Gần đây thời tiết đang ngày một lạnh, nghĩ tới nghĩ lui, cô mặc áo len cùng quần jeans vào, lại lấy thêm một cái áo khoác. Khi đi ra phòng khách, nói với bà nội muốn đi siêu thị mua ít đồ, bà nội đang đắm chìm trong việc Kim Bình chết, tức giận vẫn còn chưa giảm xuống, trực tiếp gật đầu.
Lộc Viên Viên cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Ở trong thang máy, nhìn số tầng đang dần dần giảm xuống, tay cầm điện thoại có chút đổ mồ hôi.
Sau khi anh gọi cuộc điện thoại này, cô có chút căng thẳng, có chút tò mò, cũng có một chút chút --- vui vẻ.
Mới vừa đi ra khỏi cửa khu nhà.
Cô lập tức nhìn thấy người vừa rồi cúp điện thoại của mình.
Bên cạnh đèn đường trong cư xá, bởi vì khoảng cách có chút xa nên nhìn không rõ mặt, nhưng có thể nhìn ra anh mặc một chiếc áo gió màu đen, bởi vì dáng người cao, làm nổi bật lên cả người đặc biệt thon dài, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mỹ.
Khi Lộc Viên Viên đang đứng ở cửa khu nhà, anh cũng cất bước đi tới hướng cô.
Nhìn đôi chân anh được bọc tròn chiếc quần đen, Lộc Viên Viên bỗng dưng nghĩ đến lần trước ở công viên trò chơi, lúc hai người chơi trò xe điện đụng, anh cong chân lên, không có chỗ để đặt đôi chân dài.
Áo khoác đen cùng đôi chân dài mấy bước liền đi đến đứng vững trước mặt cô.
Đột nhiên cảm thấy, có lẽ trước đó đã nghĩ sai.
Sau khi thấy anh, không phải là có một chút chút vui vẻ.
Có lẽ.... càng nhiều hơn so với một chút.
"Học trưởng," Lộc Viên Viên nắm một góc của chiếc áo khoác, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh,
"Anh đến tìm em ---"
"À," Anh lần nữa cắt đứt lời cô, "Đến nơi khác đi."
Vừa mới dứt lời.
Lộc Viên Viên đột nhiên cảm thấy chỗ tay áo truyền đến một lực kéo cô đi về phía trước.
Cô cúi đầu nhìn.
Tay của anh đang nắm lấy tay áo khoác của cô, vừa gầy lại thon dài, khớp xương rõ ràng.
Anh dẫn cô đi được mấy chục giây, đến chỗ ghế dài cạnh đèn đường, anh buông lỏng tay ra, hất cắm ra hiệu,
"Ngồi đi."
Sau đó tự mình ngồi xuống trước.
Một loạt động tác khác thường lại trôi chảy.
"....."
Lộc Viên Viên không biết rốt cục anh bị làm sao, nhưng vẫn đi qua ngồi xuống bên cạnh anh.
Những gia đình ở trong tiểu khu này chủ yếu là những người già, sau giờ cơm tối sẽ có rất nhiều người xuống tản bộ. Mà hiện tại giờ này, là thời gian nghỉ ngơi của phần lớn mọi người. Bốn phía ngoại trừ tiếng gió cùng xa xa có tiếng còi ô tô, không có âm thanh nào khác.
"Lộc Viên Viên." Anh lại gọi cô.
Cô nghiêng đầu:
"....Ừm?"
Anh nói:
"Anh cũng đem sữa đậu nành uống rồi."
.....Sữa đậu nành?
Lộc Viên Viên bắt đầu nhớ lại.
Anh nói là cái túi sữa đậu nành anh mang về ký túc xá buổi sáng thứ sáu? Nhưng mà..... Tại sao lại muốn nói cái này?
Lộc Viên Viên hoàn toàn không hiểu ý của anh.
Cô thăm dò hỏi:
"Học trưởng, anh nói gì vậy, sao em nghe không hiểu...."
Nghe vậy, Tô Lâm đột nhiên cười.
Anh cười....cùng bình thường không giống nhau, đôi mắt hẹp dài cong cong, đường cong bên môi rất lớn, là một nụ cười mang theo dáng vẻ tranh công, giống như một đứa con nít vừa nhận được phần thưởng muốn bố mẹ mình khen ngợi.
Rõ ràng không giống, lại ngoài ý muốn câu người.
Lộc Viên Viên chớp mắt liền sửng sốt, qua mấy giây, mới hoàn hồn mở to mắt.
Người trước mặt đột nhiên nghiêng người, xích lại gần cô hơn, nói:
"Vậy anh có thể gọi Viên Viên không."
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu không hề mang theo dấu hỏi.
Khi anh xích lại gần, Lộc Viên Viên mơ hồ ngửi được mùi rượu, cô không trả lời vấn đề của anh:
"Học trưởng, anh uống rượu sao?"
"....."
Nghĩ như vậy, tất cả hành vi tối nay của anh đều có thể giải thích được.
Cô hỏi tiếp:
"Anh....có phải uống say rồi hay không?"
Anh nghe được, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Ngược lại cố chấp với đề nghị vừa rồi:
"Anh có thể gọi Viên Viên."
Lần này trực tiếp đổi thành một câu khẳng định.
"Viên Viên."
"....."
"Viên Viên."
"...."
Lộc Viên Viên cảm thấy lỗ tai mình giống như muốn bốc cháy.
"Viên Viên."
Hình như uống say xong anh không hề cố kỵ một chút nào, mặc kệ cô có đáp hay không, anh cũng chỉ gọi hai chữ này. Hơn nữa, rất có thể nếu cô không đồng ý thì anh cũng sẽ gọi cái tên này đến địa lão thiên hoang* mới thôi.
(*: dài đằng đẵng)
Cuối cùng, Lộc Viên Viên vẫn thỏa hiệp.
Cô từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng "Ừm" nho nhỏ,
"Học trưởng, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu...."
Mới có thể say đến....không còn tỉnh táo như vậy.
Lần này, giọng của cô vẫn bị ép xuống rất nhỏ, không biết Tô Lâm có nghe thấy hay không, hay là không muốn đáp.
Anh lại ngồi gần cô thêm một chút.
Hai người cơ hồ ngồi sát vào nhau.
Lộc Viên Viên bị hơi thở của anh bao vây, trên người anh là mùi hương quen thuộc hòa quyện với mùi rượu không nồng đậm lắm, thế mà lại ngoài ý muốn dễ ngửi.
Ánh sáng đèn đường mờ nhạt rơi vào trên người anh, hình dáng cả người anh giống như nhu hòa hơn.
Cô quay đầu nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc.
Anh chớp mắt một cái.
Mi mắt hơi rũ xuống phía dưới, ở đuôi mắt tạo thành một cái bóng, khi nhìn cô, con ngươi đen nhánh, có chút cảm xúc nho nhỏ hiện lên nơi đáy mắt.
Đột nhiên anh không có chút báo trước nào đưa tay ---
Lộc Viên Viên cảm thấy sau lưng có một cỗ lực, mang theo cô hướng về phía trước, cằm của cô vừa vặn đặt trên vai anh.
Hoặc là nói, vừa vặn đặt ở lên khóa cài trên vai áo khoác anh.
Cô cảm nhận được anh hơi siết chặt cánh tay, hai người áp sát vào nhau hơn. Hơi thở của anh phả vào trên gáy cô, đồng thời làn da nơi cổ có chút xúc cảm ấm áp.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi nghiêng đầu, cọ xát một chút.
Sợi tóc anh rất mềm, quét trên da có chút ngứa.
Cả người cô lập tức cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Giọng nói buồn buồn của anh truyền đến,
"Anh không muốn nghe em gọi là học trưởng."
"...." Cô còn chưa lên tiếng, lại nghe anh nói tiếp:
"Một chút không cũng muốn."
Giống như một đứa con nít đang cáu kỉnh vì không được ăn bánh kẹo.
"....."
Khớp xương trên người Lộc Viên Viên giống như bị cố định, không chút suy nghĩ, cứ như vậy hỏi lại anh:
"Vậy....vậy phải gọi gì?"
Anh lại mở miệng, giọng điệu giống như đang trách móc, lại giống như đang cảm khái:
"Em vẫn còn quá nhỏ."
....Hả?
Lộc Viên Viên phát hiện, sau khi uống say suy nghĩ của anh trở nên nhảy vọt, một giây trước còn đang xoắn xuýt tên cô, bây giờ liền nghĩ tới chỗ khác.
"Em so với anh nhỏ hơn, có phải nên gọi anh trai hay không."
Lộc Viên Viên: "....."
Đợi một lúc, cô còn chưa đáp lại.
"Anh trai...." Anh ngẩng đầu nhìn cô, chớp mắt: "Không được?"
Tay của anh vẫn không rời khỏi lưng cô, nhìn cô không trả lời, lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời:
"Không sao, vậy đổi lại cái khác."
"Anh so với em lớn hơn...." Anh lẩm bẩm một câu, qua mấy giây, bỗng nhiên thu lại cánh tay, "Nếu không...."
Đầu óc Lộc Viên Viên từ khi bị anh ôm đến giờ cũng chưa hoạt động lại.
Chóp mũi cô tất cả đều hòa với mùi rượu của anh, cả người hỗn độn đến mức cô cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình cũng uống nhiều rượu như anh hay không.
Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, theo bản năng trả lời:
"Nếu không cái gì?"
Tối nay trạng thái của anh vẫn luôn có chút nhảy vọt lên, còn có chút phấn khích, nhưng khi nhìn vào đôi mắt anh, cô lại có cảm giác hình như anh hoàn toàn không say chút nào, lại còn tỉnh táo.
Tô Lâm liếm liếm môi, nắm lấy eo cô, đôi mắt trong đêm tối tỏa sáng, trong giọng nói có chút kiềm chế kích động:
"Nếu không, gọi, ba?"
"......"
Tác giả có lời muốn nói: Lộc OO:?????
Lâm ca: Uống rượu xong nhất thời sảng, tỉnh rượu xong điên muốn nhảy lầu J
Tôi tuyên bố, kết thúc nam nữ chính đã thăng lên thành quan hệ cha con, toàn, văn, hoàn!!!
Đùa thôi =)))))
Tác giả :
Xa Li Tửu