Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 92 Trong Kỳ Thi Giữa Kỳ Lần Trước Có Học Sinh Xuất Sắc Nào Bỏ Thi À
Sau khi cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối, hai người trở về phòng học để học lớp tự học buổi tối.
Trong lớp có rất ít người yên lặng học tập, gần như đều đang bàn luận sôi nổi về kỳ thi lần này.
Khương Dực vừa mới trở về từ chỗ ngồi của Kiều Niệm đã bước đến trước mặt Lâm Tích Nhan.
Không biết là vô tình hay là cố ý, anh ta liếc nhìn Kiều Khanh một cái rồi mới hỏi: “Lâm Tích Nhan, cậu làm được hết câu hỏi môn toán không?”
Lâm Tích Nhan xoa xoa khuôn mặt đến hiện giờ vẫn đang đỏ bừng vì phải vật lộn với bài kiểm tra, cảm xúc không tốt lắm, nói:
“Không làm được hết, hai câu hỏi cuối của phần câu hỏi trắc nghiệm là khoanh bừa, ba câu hỏi điền từ vào chỗ trống phía sau cũng không chắc chắn, hai câu hỏi lớn phần giải đáp ở cuối đề chỉ viết được một câu.”
Khương Dực cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi nghe những lời này.
Dù sao trong lớp cũng chỉ có hai nữ sinh Kiều Niệm và Lâm Tích Nhan là có trình độ tương đương với anh ta.
Sau khi thi xong, anh ta đã hoài nghi nhân sinh một lượt.
Hiện giờ hỏi hai người này xong, anh ta mới nhận ra vấn đề không nằm trên người mình mà là do bài thi quá khó.
Nghĩ đến đây, anh ta lại hỏi thêm một câu: “Vậy còn các môn khác thì sao, thi thế nào?”
Lâm Tích Nhan lắc đầu: "Không tốt lắm.”
Tảng đá trong lòng Khương Dực hoàn toàn rơi xuống, anh ta nói: “Tất cả mọi người đều giống nhau.” Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.
Lạc Thâm liếc mắt về phía bóng lưng của Khương Dực: "Đạo đức giả.”
Cậu ta mắng vừa xong, Dương Liên Phong bước vào phòng học, tất cả học sinh trong lớp lập tức im lặng.
“Sao rồi? Đang có cảm giác muốn chửi má nó đúng không?”
Câu nói của Dương Liên Phong giống như kích nổ một quả bom, tất cả học sinh trong lớp lập tức kêu rên ầm ĩ.
“Yên tĩnh.” Dương Liên Phong giơ tay, đè giọng xuống, nói: "Bài thi môn ngữ văn của lớp chúng ta đã được chấm điểm và đưa đến phòng giáo vụ, các giáo viên cũng đang gấp rút phê chữa những môn học khác.”
Lãnh đạo nhà trường còn đặc biệt gửi trà thảo mộc và đồ ăn nhẹ đến văn phòng, đồng thời yêu cầu giáo viên làm thêm giờ để tăng tốc phê chữa bài thi.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ có kết quả."
“A.”
Phía dưới bục giảng lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Dương Liên Phong cười nói: “Chưa từng nghe câu chết sớm đầu thai sớm à?”
Nói xong lại cảm thấy không phù hợp lắm, bổ sung thêm:
“Chuyện gì cũng phải chờ có kết quả rồi hãy nói sau, ai nên ôn tập thì tiếp tục ôn tập, ai muốn so đáp án thì so đáp án.
Nhớ kỹ, không cho phép lớn tiếng gây ồn ào! Tất cả lãnh đạo nhà trường đang rất dễ nổi giận đấy.”
Sau khi thu xếp xong, Dương Liên Phong không thèm nhìn sắc mặt của đám học sinh như thế nào, xoay người trở về văn phòng.
Sau khi đến văn phòng, Dương Liên Phong quét mắt liếc nhìn các giáo viên đang nhốn nháo chấm điểm bài thi.
Cầm một tách trà thảo mộc đặt trên chiếc bàn ở gần cửa, vừa uống vừa đi đến cạnh bàn làm việc của Trương Đức Tuấn bên bàn.
“Thầy Trương, đã chấm xong môn toán chưa?”
Trương Đức Tuấn nói: “Đừng nói nữa.
Chắc hẳn những phiếu đáp án được phân đến chỗ tôi là của các học sinh cố gắng vùng vẫy tới giây phút cuối cùng, ngoại trừ phần câu hỏi trắc nghiệm, những phần còn lại gần như đều trắng tinh.
Lúc chấm điểm, tôi cứ thế thẳng tay cho bọn chúng quả trứng vịt, bớt việc.”
Vừa nói dứt lời, ông ta lật sang phiếu làm bài thi tiếp theo, lập tức sửng sốt.
Sau đó ông ta cười ha ha: “Cuối cùng cũng gặp được bài thi không bỏ trống.”
“Viết được thêm vài chữ thì có tác dụng gì?” Từ phía đối diện truyền đến giọng nói của giáo viên khác.
"Tôi đoán số phiếu đáp án được phân đến chỗ tôi là của các học sinh có thành tích trung bình, học sinh nào cũng viết khá đầy đủ, thế nhưng chẳng mấy ai đạt được điểm.
Lãnh đạo nhà trường hẳn là đã có dự kiến từ trước, còn gửi trà thảo mộc đến đây nữa.
Này là để chúng ta uống cho bớt giận à?"
Tuy nhiên, lời nói của bà ta lại không nhận được câu đáp trả từ Trương Đức Tuấn.
Ước chừng năm sáu phút sau, trong văn phòng vang lên giọng nói cực kỳ hưng phấn của Trương Đức Tuấn: “Trong kỳ thi giữa kỳ lần trước có học sinh xuất sắc nào bỏ thi à?”
Dương Liên Phong đang ngồi ở bàn công tác của mình lướt điện thoại di động, nghe vậy lập tức xoay người lại: “Có ý gì?”
Bàn tay của Trương Đức Tuấn run rẩy cầm một góc của phiếu làm bài thi: “Học sinh này làm hoàn toàn đúng! Ngay cả câu hỏi lớn cũng không mất một điểm nhỏ nào!”.