Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 8 Hủy Hôn
Mục Cảnh Hành trợn to hai mắt, miệng huýt sáo, nói với giọng trêu chọc: “Có cần tôi tắm cho anh không, không phải bây giờ anh đang không tiện hay sao?”
Anh ta nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Quân Dạ Huyền nghe thấy thế liền nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén: “Biến.
”
Mục Cảnh Hành nuốt nước miếng, vội vàng biến về phía bên cạnh cánh cửa sổ.
Trước khi rời đi còn không quên rướn cổ lại nói một câu: “Anh Ba, tôi biết rằng anh đuổi tôi đi là vì muốn tạm thời ở lại nhà của con gái nhà người ta, yên tâm, tôi sẽ không làm phiền đến anh đâu, nhưng mà, không dễ dàng gì mới được ra ngoài một chuyến, tôi sẽ không quay về đây, đợi tôi nghĩ ra cách rồi lại tới tìm anh nhé.
”
Đáp lại lời của anh ta là một tiếng đóng sập cửa vang lên.
Hà Vãn Thanh bị Lưu Bình đánh thức, vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Lưu Bình với gương mặt lo lắng đứng bên cạnh giường.
“Bà chủ, cả nhà ông Khương đã đến rồi, bây giờ đang ở trong phòng khách, bảo tôi mời bà chủ với cô cả xuống bàn chuyện hôn ước.
”
Hà Vãn Thanh ngay lập tức tỉnh ngủ: “Chuyện hôn ước gì cơ chứ?”
Dường như biểu cảm của Lưu Bình hơi khó mở lời: “Nhìn ý tứ của bọn họ như thể muốn hủy hôn với cô cả.
”
“Cái gì?” Hà Vãn Thanh ngay lập tức ngồi bật dậy, xỏ chân vào đôi dép rồi đi ra phía bên ngoài, đi tới bên cửa lại quay đầu lại nói: “Đừng nói với Khanh Khanh vội.
”
Lưu Bình ngây người ra, dường như không thể ngờ rằng một người phụ nữ thường ngày gần như không hề biết giận dữ lại có thể có một khía cạnh sắc bén đến thế, bà ta gật đầu: “Vâng ạ.
”
Hà Vãn Thanh đi xuống dưới lầu, nhìn thấy ba người nhà Khương Hoài liền tươi cười niềm nở chào hỏi: “Trời ơi, mới sáng sớm, bà Khương có chuyện gì à?”
Gương mặt của Phùng Tinh, vợ của Khương Hoài có chút ngại ngùng, nhưng vẫn dũng cảm tiến lên trước nói: “Nghe nói tôi hôm qua Khanh Khanh đưa một người đàn ông về nhà đúng chứ?”
“Bà nói thế ai không biết lại tưởng đã làm ra chuyện gì mờ ám.
”
Hà Vãn Thanh chắc chắn không cho phép người khác bôi nhọ con gái của mình, niềm nở thoải mái giải thích nói: “Bởi vì Khanh Khanh có tấm lòng lương thiện, nhìn thấy một người bị thương hôn mê bất tỉnh trêи đường bèn cứu giúp đưa người ta về.
Còn nữa…”
Hà Vãn Thanh ngập ngừng rồi lại nói: “Người này chỉ mới ở lại một đêm, sáng nay người nhà chúng tôi còn chưa ra khỏi cửa, việc này bà nghe ai nói thế?”
Lưu Bình nghe vậy sắc mặt lập tức cứng đờ, lén lút cúi đầu xuống.
Trần Minh ở bên cạnh nhìn thấy phản ứng của bà ta, chau hàng chân mày lại nghi ngờ.
Khương Hoài nói: “Tôi không cần biết cuộc sống đời tư của con gái bà như thế nào, mục đích chúng tôi tới đây ngày hôm nay là để hủy hôn.
”
Sắc mặt Hà Vãn Thanh trở nên lạnh lùng, mỉa mai nói: “Trước kia là nhà họ Khương các người xin đính ước hôn sự từ nhỏ với Khanh Khanh nhà chúng tôi, sao thế, bây giờ thấy bố của Khanh Khanh không còn trêи đời nên muốn hủy hôn hay sao?”
“Hà Vãn Thanh bà đứng lấy Kiều Truy Bác ra làm bia đỡ đạn, nếu như Kiều Khanh có được một phần mười bản lĩnh của bố con bé thì tôi chẳng đến mức phải hủy hôn.
Cả cái thành phố Lương này có ai không biết rằng cô con gái nhà bà là một đứa vô dụng cơ chứ?
Thành tích thì một đống nát bét, không biết làm gì, đừng nói đến việc so sánh với người bố thiên tài của con bé, cho dù là so sánh với cô em gái họ của con bé cũng còn thua xa.
Khương Dực nhà chúng tôi giỏi giang là thế nhưng vì con bé mà phải chịu đựng những lời mỉa mai sao? Nếu nhà các người biết tự lượng sức mình thì nên buông tha cho con trai tôi, đừng làm lỡ dở tiền đồ tốt đẹp của thằng bé.
Nếu không, việc con bé giấu diếm người đàn ông không rõ danh tính trong nhà mà truyền ra ngoài thì sau này sẽ chẳng còn ai dám cưới con bé về nữa đâu.
”
“Ông Khương kia, ông ăn nói kiểu gì thế? Ông nói ai là đồ vô dụng cơ chứ? Ai không có người dám cưới về cơ chứ?”
Hà Vãn Thanh tức điên, xắn tay áo chuẩn bị tát thẳng vào mặt Khương Hoài nhưng bị Lưu Bình kéo lại: “Bà chủ, bà đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe.
Anh ta nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Quân Dạ Huyền nghe thấy thế liền nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén: “Biến.
”
Mục Cảnh Hành nuốt nước miếng, vội vàng biến về phía bên cạnh cánh cửa sổ.
Trước khi rời đi còn không quên rướn cổ lại nói một câu: “Anh Ba, tôi biết rằng anh đuổi tôi đi là vì muốn tạm thời ở lại nhà của con gái nhà người ta, yên tâm, tôi sẽ không làm phiền đến anh đâu, nhưng mà, không dễ dàng gì mới được ra ngoài một chuyến, tôi sẽ không quay về đây, đợi tôi nghĩ ra cách rồi lại tới tìm anh nhé.
”
Đáp lại lời của anh ta là một tiếng đóng sập cửa vang lên.
Hà Vãn Thanh bị Lưu Bình đánh thức, vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Lưu Bình với gương mặt lo lắng đứng bên cạnh giường.
“Bà chủ, cả nhà ông Khương đã đến rồi, bây giờ đang ở trong phòng khách, bảo tôi mời bà chủ với cô cả xuống bàn chuyện hôn ước.
”
Hà Vãn Thanh ngay lập tức tỉnh ngủ: “Chuyện hôn ước gì cơ chứ?”
Dường như biểu cảm của Lưu Bình hơi khó mở lời: “Nhìn ý tứ của bọn họ như thể muốn hủy hôn với cô cả.
”
“Cái gì?” Hà Vãn Thanh ngay lập tức ngồi bật dậy, xỏ chân vào đôi dép rồi đi ra phía bên ngoài, đi tới bên cửa lại quay đầu lại nói: “Đừng nói với Khanh Khanh vội.
”
Lưu Bình ngây người ra, dường như không thể ngờ rằng một người phụ nữ thường ngày gần như không hề biết giận dữ lại có thể có một khía cạnh sắc bén đến thế, bà ta gật đầu: “Vâng ạ.
”
Hà Vãn Thanh đi xuống dưới lầu, nhìn thấy ba người nhà Khương Hoài liền tươi cười niềm nở chào hỏi: “Trời ơi, mới sáng sớm, bà Khương có chuyện gì à?”
Gương mặt của Phùng Tinh, vợ của Khương Hoài có chút ngại ngùng, nhưng vẫn dũng cảm tiến lên trước nói: “Nghe nói tôi hôm qua Khanh Khanh đưa một người đàn ông về nhà đúng chứ?”
“Bà nói thế ai không biết lại tưởng đã làm ra chuyện gì mờ ám.
”
Hà Vãn Thanh chắc chắn không cho phép người khác bôi nhọ con gái của mình, niềm nở thoải mái giải thích nói: “Bởi vì Khanh Khanh có tấm lòng lương thiện, nhìn thấy một người bị thương hôn mê bất tỉnh trêи đường bèn cứu giúp đưa người ta về.
Còn nữa…”
Hà Vãn Thanh ngập ngừng rồi lại nói: “Người này chỉ mới ở lại một đêm, sáng nay người nhà chúng tôi còn chưa ra khỏi cửa, việc này bà nghe ai nói thế?”
Lưu Bình nghe vậy sắc mặt lập tức cứng đờ, lén lút cúi đầu xuống.
Trần Minh ở bên cạnh nhìn thấy phản ứng của bà ta, chau hàng chân mày lại nghi ngờ.
Khương Hoài nói: “Tôi không cần biết cuộc sống đời tư của con gái bà như thế nào, mục đích chúng tôi tới đây ngày hôm nay là để hủy hôn.
”
Sắc mặt Hà Vãn Thanh trở nên lạnh lùng, mỉa mai nói: “Trước kia là nhà họ Khương các người xin đính ước hôn sự từ nhỏ với Khanh Khanh nhà chúng tôi, sao thế, bây giờ thấy bố của Khanh Khanh không còn trêи đời nên muốn hủy hôn hay sao?”
“Hà Vãn Thanh bà đứng lấy Kiều Truy Bác ra làm bia đỡ đạn, nếu như Kiều Khanh có được một phần mười bản lĩnh của bố con bé thì tôi chẳng đến mức phải hủy hôn.
Cả cái thành phố Lương này có ai không biết rằng cô con gái nhà bà là một đứa vô dụng cơ chứ?
Thành tích thì một đống nát bét, không biết làm gì, đừng nói đến việc so sánh với người bố thiên tài của con bé, cho dù là so sánh với cô em gái họ của con bé cũng còn thua xa.
Khương Dực nhà chúng tôi giỏi giang là thế nhưng vì con bé mà phải chịu đựng những lời mỉa mai sao? Nếu nhà các người biết tự lượng sức mình thì nên buông tha cho con trai tôi, đừng làm lỡ dở tiền đồ tốt đẹp của thằng bé.
Nếu không, việc con bé giấu diếm người đàn ông không rõ danh tính trong nhà mà truyền ra ngoài thì sau này sẽ chẳng còn ai dám cưới con bé về nữa đâu.
”
“Ông Khương kia, ông ăn nói kiểu gì thế? Ông nói ai là đồ vô dụng cơ chứ? Ai không có người dám cưới về cơ chứ?”
Hà Vãn Thanh tức điên, xắn tay áo chuẩn bị tát thẳng vào mặt Khương Hoài nhưng bị Lưu Bình kéo lại: “Bà chủ, bà đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe.
Tác giả :
Kiều Khuynh