Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 16 Cô Gái Này Có Quá Nhiều Điều Bí Ẩn
Trần Minh nghe cái tên “Khanh Khanh” trong miệng của Quân Dạ Huyền, không kìm được mà chớp mắt một cái.
Quân Dạ Huyền giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của ông ta, đẩy cửa bước vào.
Khi vừa bước vào thư phòng, Quân Dạ Huyền đã bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt anh.
Anh chỉ nhìn thấy kệ sách phía sau lưng Kiều Khanh, nó dài khoảng bảy mét, cao ba mét, trêи kệ chất đầy sách.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào gáy sách, Quân Dạ Huyền lại tiếp tục ngạc nhiên.
Sách trêи kệ hầu hết đều là sách về thần kinh.
Kiều Khanh đặt quyển sách y học trong tay xuống, nhướn mắt nhìn: “Ai cho anh vào đây?”
Quân Dạ Huyền như thể không cảm nhận được sự không được chào đón trong lời nói của cô, anh vẫn tiếp tục bước đến trước kệ sách ở phía sau lưng cô.
Anh đưa tay lấy cuốn tiểu thuyết duy lý trong đống sách y khoa, lật từng trang sách, hỏi: “Cô cũng thích sách của tác giả của Phong Từ à?”
Kiều Khanh nghe thấy từ “cũng” phát ra từ miệng anh, mắt cô khẽ nháy nhẹ, nhưng cô không đáp lại.
Quân Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn kệ sách gần như đã chiếm hết cả một bức tường, “Tương lai cô có định theo học ngành y không?”
Kiều Khanh gập sách lại: “Không liên quan gì đến anh.
”
Quân Dạ Huyền không để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô, thấy cô định đứng dậy rời đi, anh nhẹ nhàng đặt sách về lại vị trí cũ.
Ngay khi vừa quay người lại, anh nhìn thấy một bàn cờ được đặt ngay bên cạnh Kiều Khanh.
Quân Dạ Huyền nhìn kỹ hơn, các quân cờ đen trắng được đặt rải rác không quy tắc trêи bàn cờ.
Dường như hai bên đã trải qua một trận cờ vô cùng khốc liệt, và kết thúc với tỷ số hòa.
Quân đen càn quét hết bản đồ, quét sạch ngàn quân, dũng mãnh không thể ngăn cản.
Quân trắng tiến lùi một cách điều độ, tay nghề điêu luyện, giết chết kẻ địch vô hình.
Bên cương bên nhu, rõ ràng là hai phong cách đánh cờ hoàn toàn khác nhau, nhưng dường như nó được chơi bởi cùng một người.
Bàn cờ giống như chiến trường.
Chỉ cần nhìn vào kết cục, người ta có thể hình dung được sự tinh tế và tràn đầy hứng khởi khi hai bên đối đầu với nhau.
Quân Dạ Huyền đang thưởng thức, trêи bàn cờ đột nhiên có thêm một bàn tay trắng muốt như ngọc.
Năm ngón tay Kiều Khanh đặt xuống bàn cờ, che đi các quân cờ: “Nhìn cái gì?”
Quân Dạ Huyền không trả lời: “Là cô chơi à?”
Không phải anh hỏi cô chơi với ai, mà là muốn hỏi tự cô chơi hết đúng không.
Quân Dạ Huyền đã từng chơi cờ kiểu tay trái đánh với tay phải, tự mình chơi cờ, nhưng quan trọng là rất khó để tìm được đối thủ.
Hơn nữa, trong quá trình tự chơi cờ với bản thân, có thể tìm ra những thiếu sót của bản thân và khơi dậy nguồn cảm hứng tốt hơn.
Sau đó áp dụng cho các lĩnh vực khác ngoài cờ vây, ví dụ như thương trường.
Nhưng nếu phải nói đến trình độ của anh và người chơi cờ, thực sự không biết ai thắng ai thua.
Nghĩ đến đây, tay anh hơi ngứa ngáy.
Kiều Khanh nhấc tay ra và nói: “Không liên quan gì đến anh.
”
Sau khi Kiều Khanh thu tay về, Quân Dạ Huyền lại nhìn và phát hiện các quân cờ trêи bàn cờ đột nhiên đền biến thành cát.
Mọi thứ được sắp đặt lộn xộn, giống như sự hỗn loạn của người mới chơi cờ vậy.
Quân Dạ Huyền chớp mắt, nếu như anh không hiểu sự tinh tế của cờ vây thì anh đã nghi ngờ rằng mình vừa nhìn nhầm.
Rõ ràng là cô không hề chạm vào quân cờ.
Nghĩ vậy, trong đầu Quân Dạ Huyền đột nhiên nghĩ ra một từ: “Cổ võ”.
Chẳng trách anh cho rằng suy nghĩ của Kiều Khanh quá khác thường, thật sự là cô gái này có quá nhiều điều bí ẩn.
Chưa kể, cô lại còn là con gái của Kiều Truy Bác.
Dường như Kiều Khanh không kiên nhẫn nổi, đứng dậy rời đi.
Quân Dạ Huyền lùi lại một bước, tay vô tình đưa ngược về phía sau, không biết mình đang ấn vào đâu.
Chỉ nghe thấy một âm thanh “răng rắc”, giống như âm thanh khởi động của một động cơ nào đó trong một bộ phim truyền hình cổ trang.
Ngay sau đó, Quân Dạ Huyền nghe thấy tiếng chuyển động của kệ sách phía sau lưng.
Cuối cùng, vẻ mặt luôn lạnh lùng của Kiều Khanh xuất hiện một chút hoảng sợ.
Quân Dạ Huyền định nhìn về phía sau xem điều gì đã khiến sắc mặt của Kiều Khanh đột nhiên thay đổi như vậy thì anh đã bị siết chặt cổ áo.
Ngay sau đó một lực kéo tác động, cả người anh đột ngột bị đẩy về phía trước, đẩy Kiều Khanh quay lại ghế ngồi, đôi môi của anh bất giác lướt qua má cô.
Quân Dạ Huyền giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của ông ta, đẩy cửa bước vào.
Khi vừa bước vào thư phòng, Quân Dạ Huyền đã bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt anh.
Anh chỉ nhìn thấy kệ sách phía sau lưng Kiều Khanh, nó dài khoảng bảy mét, cao ba mét, trêи kệ chất đầy sách.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào gáy sách, Quân Dạ Huyền lại tiếp tục ngạc nhiên.
Sách trêи kệ hầu hết đều là sách về thần kinh.
Kiều Khanh đặt quyển sách y học trong tay xuống, nhướn mắt nhìn: “Ai cho anh vào đây?”
Quân Dạ Huyền như thể không cảm nhận được sự không được chào đón trong lời nói của cô, anh vẫn tiếp tục bước đến trước kệ sách ở phía sau lưng cô.
Anh đưa tay lấy cuốn tiểu thuyết duy lý trong đống sách y khoa, lật từng trang sách, hỏi: “Cô cũng thích sách của tác giả của Phong Từ à?”
Kiều Khanh nghe thấy từ “cũng” phát ra từ miệng anh, mắt cô khẽ nháy nhẹ, nhưng cô không đáp lại.
Quân Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn kệ sách gần như đã chiếm hết cả một bức tường, “Tương lai cô có định theo học ngành y không?”
Kiều Khanh gập sách lại: “Không liên quan gì đến anh.
”
Quân Dạ Huyền không để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô, thấy cô định đứng dậy rời đi, anh nhẹ nhàng đặt sách về lại vị trí cũ.
Ngay khi vừa quay người lại, anh nhìn thấy một bàn cờ được đặt ngay bên cạnh Kiều Khanh.
Quân Dạ Huyền nhìn kỹ hơn, các quân cờ đen trắng được đặt rải rác không quy tắc trêи bàn cờ.
Dường như hai bên đã trải qua một trận cờ vô cùng khốc liệt, và kết thúc với tỷ số hòa.
Quân đen càn quét hết bản đồ, quét sạch ngàn quân, dũng mãnh không thể ngăn cản.
Quân trắng tiến lùi một cách điều độ, tay nghề điêu luyện, giết chết kẻ địch vô hình.
Bên cương bên nhu, rõ ràng là hai phong cách đánh cờ hoàn toàn khác nhau, nhưng dường như nó được chơi bởi cùng một người.
Bàn cờ giống như chiến trường.
Chỉ cần nhìn vào kết cục, người ta có thể hình dung được sự tinh tế và tràn đầy hứng khởi khi hai bên đối đầu với nhau.
Quân Dạ Huyền đang thưởng thức, trêи bàn cờ đột nhiên có thêm một bàn tay trắng muốt như ngọc.
Năm ngón tay Kiều Khanh đặt xuống bàn cờ, che đi các quân cờ: “Nhìn cái gì?”
Quân Dạ Huyền không trả lời: “Là cô chơi à?”
Không phải anh hỏi cô chơi với ai, mà là muốn hỏi tự cô chơi hết đúng không.
Quân Dạ Huyền đã từng chơi cờ kiểu tay trái đánh với tay phải, tự mình chơi cờ, nhưng quan trọng là rất khó để tìm được đối thủ.
Hơn nữa, trong quá trình tự chơi cờ với bản thân, có thể tìm ra những thiếu sót của bản thân và khơi dậy nguồn cảm hứng tốt hơn.
Sau đó áp dụng cho các lĩnh vực khác ngoài cờ vây, ví dụ như thương trường.
Nhưng nếu phải nói đến trình độ của anh và người chơi cờ, thực sự không biết ai thắng ai thua.
Nghĩ đến đây, tay anh hơi ngứa ngáy.
Kiều Khanh nhấc tay ra và nói: “Không liên quan gì đến anh.
”
Sau khi Kiều Khanh thu tay về, Quân Dạ Huyền lại nhìn và phát hiện các quân cờ trêи bàn cờ đột nhiên đền biến thành cát.
Mọi thứ được sắp đặt lộn xộn, giống như sự hỗn loạn của người mới chơi cờ vậy.
Quân Dạ Huyền chớp mắt, nếu như anh không hiểu sự tinh tế của cờ vây thì anh đã nghi ngờ rằng mình vừa nhìn nhầm.
Rõ ràng là cô không hề chạm vào quân cờ.
Nghĩ vậy, trong đầu Quân Dạ Huyền đột nhiên nghĩ ra một từ: “Cổ võ”.
Chẳng trách anh cho rằng suy nghĩ của Kiều Khanh quá khác thường, thật sự là cô gái này có quá nhiều điều bí ẩn.
Chưa kể, cô lại còn là con gái của Kiều Truy Bác.
Dường như Kiều Khanh không kiên nhẫn nổi, đứng dậy rời đi.
Quân Dạ Huyền lùi lại một bước, tay vô tình đưa ngược về phía sau, không biết mình đang ấn vào đâu.
Chỉ nghe thấy một âm thanh “răng rắc”, giống như âm thanh khởi động của một động cơ nào đó trong một bộ phim truyền hình cổ trang.
Ngay sau đó, Quân Dạ Huyền nghe thấy tiếng chuyển động của kệ sách phía sau lưng.
Cuối cùng, vẻ mặt luôn lạnh lùng của Kiều Khanh xuất hiện một chút hoảng sợ.
Quân Dạ Huyền định nhìn về phía sau xem điều gì đã khiến sắc mặt của Kiều Khanh đột nhiên thay đổi như vậy thì anh đã bị siết chặt cổ áo.
Ngay sau đó một lực kéo tác động, cả người anh đột ngột bị đẩy về phía trước, đẩy Kiều Khanh quay lại ghế ngồi, đôi môi của anh bất giác lướt qua má cô.
Tác giả :
Kiều Khuynh