Bạn Gái Ta Là Tiên Tử
Chương 1-2: Nữ sinh tự xưng tiên tử! (2)
Thật là một diễn viên tài năng ! Tôn Viêm thầm nghĩ
- Tôi biết công tử không quen tôi . Đỗ Hương Hương nói nhỏ như muỗi kêu làm Tôn Viêm phải vểnh tai lên mới nghe được. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi được gặp công tử
- Ưm ! Vậy chắc hẳn là… mẹ tôi mượn tiền cô ?
Đỗ Hương Hương ngẩng đầu lên, hai bím tóc nhỏ khẽ lắc lắc
Tôn Viêm thầm nghĩ, không phải là tốt rồi
Đỗ Hương Hương thầm nói: - Thực ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới
Tôn Viêm há to miệng để để nhét vừa quả trứng gà:
- Gì, cô là gì?
- Thật ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới, thanh âm của Đỗ Hương Hương rất nhẹ, nhưng rất êm tai, giống như mật ngọt, nhẹ nhàng, thanh thúy, nghe vào trong tai như muốn hòa tan ra vậy
- Chuyện là thế này, hôm nay tôi đi tìm nguyệt lão gia gia, nhờ nguyệt lão xem giúp một chút nhân duyên, tôi…tôi chính là muốn xem một chút xem mình có bị gả đi hay không
Nguyệt lão, chủ chưởng nhân duyên, là thần linh nối dây tơ hồng trong truyền thuyết ?
Đỗ Hương Hương khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói :
- Nguyệt lão gia gia thông qua “ nhân duyên bảo kính “, nếu muốn gặp được phu quân tương lai của mình, lão nói, đi theo tinh quang của hồng loan tinh, liền gặp được phu quân tương lai, chính là công tử ! nàng nói xong mắc cỡ đến mức ngay cả cằm cũng không dám ngẩng lên
Tôn Viêm suy nghĩ một chút:
- Tiểu cô nương… cô đợi chút ! hắn liền liếc mắt nhìn xung quanh
Trong bóng tối kia chắc hẳn là có người đang lén lút ghi hình, cái này tám chin phần mười là một tiết mục ti vi nhàm chán, mơi một tiểu cô nương học ở trường điện ảnh, lừa một người đi đường, tự xưng là tiên tử, sau đó nói là thê tử tương lai của gã, mà trong bóng tối đích thị là máy quay đang lặng lẽ ghi hình xem phản ứng của gã ngốc này, cứ như vậy tạo thành tiết mục chọc cười…đúng, nhật định là như vậy
Chẳng qua là hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy có người ẩn núp trong bóng tối, hơn nữa với độ sang này mà nói, đây hiển nhiên cũng không phải chỗ để quay chụp, chế thành tiết mục hài
Hắn hỏi:
- Cô nói là, cô là tiên nữ trên trời ?
Đỗ Hương Hương cúi đầu:
- Dạ
Tôn Viêm vẫn tiếp tục hỏi:
- Cô nói là, cô là thê tử tương lai của tôi?
Đỗ hương Hương cúi đầu thấp hơn:
- Nguyệt…Nguyệt lão gia gia nói như thế, tôi biết đột nhiên nói ra những lời này sẽ khiến công tử sợ hãi, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt công tử, tôi cũng không muốn mặt dày nói mình là thê tử tương lai của công tử…nhưng là…nhưng là…
- Tôn Viêm nhỏ giọng nói;
- Cô là từ trên trời xuống…là tới tìm tôi?
Đỗ Hương Hương không biết làm thế nào, như sắp khóc đến nơi:
- Không phải vậy, là Dao Dao ném tôi xuống đây
Tôn Viêm nói:
- Cái này...Dao Dao là ai ?
- Nàng là đế cơ của thiên đế, đảm nhiệm chức vụ hầu hạ thiên đế. Đỗ Hương Hương hai tay nắm chặt lại thành quyền, như muốn đánh người đến nơi, nhưng dáng vẻ lại muốn khóc rống lên.
- Tôi là ngọc nữ của nàng, nang quả thực rất ức hiếp người, tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại bên cạnh người nàng, sẽ có lúc uất ức mà chết, nhưng tiên giới có quy củ, trừ phi là gả cho người khác, mới không cân tiếp tục ở Tú Nhạc cung làm ngọc nữ, thế nên, tôi đi tìm ngay nguyệt lão gia gia, muốn biết lúc nào mình được gả đi
Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt:
- Dao Dao bây giờ quá ức hiếp người, thì ra nàng một mực theo dõi tôi, thực ra tôi chỉ muốn dung “ nhân duyên bảo kính” nhìn công tử một chút, nhưng nàng lại dùng tiên giới đệ nhất kiếm “ Trảm Tinh” mở ra không gian đem tôi ném xuống dưới
Dao dao này có vẻ rất xấu xa
Tiểu cô nương nước mắt lã chã:
- Đây là lần đầu tiên tôi tới nhân gian, nhưng theo quy định của thiên giới, Nam Thiên môn mỗi tháng chỉ mở ra một lần, phải là ngày trăng tròn của tháng sau, tôi mới có thể trở lại thiên giới, tôi không biết làm cái gì bây giờ, ngày cả chỗ ở đều không có, cho nên tôi muốn… tôi muốn…
Đầu của nàng hạ thấp xuống mức thấp nhất, như cực kỳ khó nói
Nguyên lai là bộ dáng này… điều này như là con gái giận dỗi cha mẹ bỏ nhà ra đi, nhưng sau khi đi trên người không có đồng nào, lại không biết đi đâu, đại khái là thấy mình trước mắt, cho nên kể chuyện xưa “ tiên nữ hạ phàm”, thực ra mục đích thật sự là muốn tìm người chứa chấp nàng?
Tôn Viêm nói:
- Nhìn cô như vậy, nhà tôi đang lúc có phòng trống, hay là trước tiên cô cứ đến nhà tôi ở tạm đi
Ngón tay cái hai bàn tay của Đỗ Hương Hương khẽ chạm vào nhau:
- Thật sự có thể không ?
Tôn Viêm cười nói:
- Nếu nguyệt lão gia gia đã nói, tương lai cô là thê tử của tôi, thế nên tôi đâu thể để cô ở ngoài, ngộ nhỡ bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ ?
Nàng công phu chuẩn bị ra một câu chuyện xưa như vậy, nhìn dáng vẻ nàng bây giờ cũng không chắc có ai tin, nhưng thật sự là không đành lòng mang nàng để một mình ngoài đầu đường được
Tôn Viêm nói:
- Nhà tôi ở gần đây, cô đi theo tôi đi
Dọc theo cầu thang hướng lên, tới lầu ba, Tôn Viêm mở của tiến vào, khẽ mở chốt cạnh cửa, ba ngòn đèn trên trần nhà lập tức sang lên, tỏa ánh sang khắp phòng
Đặt chân lên thảm, hắn cởi giày xuống tiến vào trong phòng, hiển nhiên thứ thuận tiện cho tiểu cô nương lúc này là một đôi dép nhẹ
Đỗ Hương Hương dáng vẻ cực kỳ khẩn trương:
- Muốn…muốn cởi giày sao ?
Tôn Viêm ngẩng đầu ngạc nhiên, tiểu cô nương không dám nhìn về phía thứ vừa hù dọa nàng… hắn nghĩ, bây giờ nhà ai vào phòng chả phải cởi giày
Đỗ Hương Hương hốt hoảng, dáng vẻ như có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào:
- Công tử, tuy nguyệt lão nói tiểu…tiểu nữ sau này gả cho công tử, nhưng chúng ta còn chưa có thành thân…
Tôn Viêm nói:
- Hả ? Cô lo lắng tôi làm chuyện xấu với cô ? tôi sẽ không như thế, miễn sao cô đừng nửa đêm chạy tới đánh lén tôi là được rồi
Đỗ Hương Hương ngập ngừng:
- Nhưng là…Nhưng là…
Tôn Viêm kinh ngạc nhìn xuống chân của nàng, cái này… chẳng lẽ là giày tú hoa ?
Phía Dưới chiếc nhu quần màu hồng nhạt của Đỗ Hương Hương là một chiếc giày tú hoa, về phần trên tú hoa là hoa gì, Tôn Viêm thật không nhận ra nổi, cái này so với họa tiết hoa trên áo của nàng có lẽ đã tuyệt chủng
Ngảng đầu lên nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, giống như có người chuẩn bị cởi xiêm áo của nàng ra vậy, Tôn Viêm đột nhiên phản ứng kịp nói:
- Cô chờ một chút
Hắn tiến vào phòng bên cạnh, lát sau lấy ra một đôi giày dành cho con gái mà có lẽ chỉ mùa đông mới dùng, đặt ở trước chân Đỗ Hương Hương, sau đó đứng lên, xoay người đi. Sau lưng truyền đến âm thanh cực kì êm tai của nàng, một lúc sau hắn quay lại, nhìn Đỗ Hương Hương thở phào nhẹ nhõm: tốt lắm !
Tôn Viêm thấy nàng đã đi xong đôi giày, lại đem nhu quần bao quanh đôi giày, đem tất cả trùm vào trong, xem ra cô gái này bị nghiệm phim cổ trang khá nặng, muốn trở thành cô gái cổ đại, ở cổ đại, chân của mình không thể để ai ngoài trượng phu của mình thấy được
Tôn Viêm để cho nàng tự nhiên, vào phòng bếp rót hai chén nước, trở lại phòng khách thấy nàng không phải ngồi trên ghế salon, mà ngồi trên tấm thảm kê chân, ngồi quỳ ở phía bên cạnh khay trà, Tôn Viêm biết, bây giờ “ quỳ” ở cổ đại chính là đang “ ngồi, đối với những hành động nãy giờ của tiểu cô nương này hắn cũng không cảm thấy quá kỳ quái, đem nước đặt lên khay trà, đưa cho nàng một chén, hắn hỏi:
- Cô có người nhà không? Có thể đưa cho tôi số điện thoại của họ?
Bất kể thế nào, chứa chấp con gái của người khác, đặt vào vị trí của cha mẹ nàng, có lẽ đang đi tìm, không tìm được có lẽ còn báo cảnh sát, ngộ nhỡ cảnh sát phá cửa mà vào, đem mình làm thành tội phạm bắt cóc thì hỏng bét
Hai bàn tay nhỏ bé của Đỗ Hương Hương đang bưng chén nước, nhỏ giọng nói:
- Phụ mẫu tôi ở tiên giới, không cách nào liên lạc được
Tôi cũng muốn là…
- Nếu cô nói cô là tiên tử trên trời, vậy chắc cô biết pháp thuật ?
Tôn Viêm tò mò hỏi
Thấy hắn có vẻ không tin, Đỗ Hương Hương có chút tức giận, nàng cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn, thấp giọng nói:
- Tiểu nữ hiểu một chút pháp thuật kỳ môn độn giáp
Tôn Viêm lập tức hưng phấn:
- Có thật không, cô có thể biểu diễn một chút được không? ôi tiên thuật… ôi kỳ môn độn giáp…nghe đã cảm thấy rất lợi hại
Đỗ Hương Hương nói:
- Mời công tử xem !
Nàng đưa hai tay , hướng về chén nước trước mặt.
Chuyện gì sẽ xảy ra, Tôn Viêm nhìn chằm chằm chén nước… nước sẽ kết băng ? hoặc là sẽ bay lên, hoặc giống như trong “ băng tuyết ký duyên” sẽ biến thành một người tuyết nhỏ
Chẳng qua nhìn chòng chọc nửa ngày, chén nước không nhúc nhích, ngay cả bọt nước cũng không có sủi lấy một cái
Hắn nghi ngờ nhòn về phía Đỗ Hương Hương, tiểu cô nương khuôn mặt căng thẳng đến mức như sặp ngất đến nơi, hắn vội vàng kêu lên:
- Cô lập tức dừng lại
Chậm chút nữa có lẽ nàng sẽ ngất đi, nếu như vậy hắn cũng chỉ còn cách hô hấp nhân tạo, sau đó cảnh sát đột nhiên phá của xông vào, hắn sẽ từ tội phạm bắt cóc biến thành tội phạm cương gian a !
Đỗ Hương Hương cúi thấp đầu, cơ hồ gần như đụng phải khay trà:
- Tôi quên mất, nhân gian bây giờ là thời mạt pháp, trong thiên đĩa đã không còn ngũ hành huyền khí, tôi, tôi lại là linh bảo pháp hệ, không có huyền khí cũng chưa có biện pháp dùng được tiên thuật
- Tôi hiểu, tôi hiểu
Bộ dáng của nàng ra vẻ rất bình thường, thiếu chút nữa mình đã tin nàng có tiên thuật, mình mới là đầu củ đậu
Tôn Viêm đứng dậy, mang theo nàng tới căn phòng bên trái, nói:
- Tôi nay trước hết ở nơi này đi, gian phòng này vốn là của mẹ tôi, không quá nửa năm trước, bất kể thế nào đồ dùng đều rất sạch se, trước đây không lâu tôi còn dọn dẹp, trong ngăn kéo còn có áo ngủ
- Đa tạ công tử chứa chấp !
Đỗ Hương Hương hai tay đặt ở thắt lưng, đầu gối hơi cong, văn nhã hành lễ
Tôn Viêm ôm quyền:
- Không cần khách khí, tại hạ cáo từ trước
Liền ra khỏi căn phòng thuận tay đóng cửa lại
Sau đó hắn tới điện thoại cạnh phòng khách, thuận tay bấm một dãy số:
- Xin lỗi cho hỏi, ngày hôm nay bệnh viện tâm thần có người nào mất tích không?
- Tôi biết công tử không quen tôi . Đỗ Hương Hương nói nhỏ như muỗi kêu làm Tôn Viêm phải vểnh tai lên mới nghe được. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi được gặp công tử
- Ưm ! Vậy chắc hẳn là… mẹ tôi mượn tiền cô ?
Đỗ Hương Hương ngẩng đầu lên, hai bím tóc nhỏ khẽ lắc lắc
Tôn Viêm thầm nghĩ, không phải là tốt rồi
Đỗ Hương Hương thầm nói: - Thực ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới
Tôn Viêm há to miệng để để nhét vừa quả trứng gà:
- Gì, cô là gì?
- Thật ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới, thanh âm của Đỗ Hương Hương rất nhẹ, nhưng rất êm tai, giống như mật ngọt, nhẹ nhàng, thanh thúy, nghe vào trong tai như muốn hòa tan ra vậy
- Chuyện là thế này, hôm nay tôi đi tìm nguyệt lão gia gia, nhờ nguyệt lão xem giúp một chút nhân duyên, tôi…tôi chính là muốn xem một chút xem mình có bị gả đi hay không
Nguyệt lão, chủ chưởng nhân duyên, là thần linh nối dây tơ hồng trong truyền thuyết ?
Đỗ Hương Hương khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói :
- Nguyệt lão gia gia thông qua “ nhân duyên bảo kính “, nếu muốn gặp được phu quân tương lai của mình, lão nói, đi theo tinh quang của hồng loan tinh, liền gặp được phu quân tương lai, chính là công tử ! nàng nói xong mắc cỡ đến mức ngay cả cằm cũng không dám ngẩng lên
Tôn Viêm suy nghĩ một chút:
- Tiểu cô nương… cô đợi chút ! hắn liền liếc mắt nhìn xung quanh
Trong bóng tối kia chắc hẳn là có người đang lén lút ghi hình, cái này tám chin phần mười là một tiết mục ti vi nhàm chán, mơi một tiểu cô nương học ở trường điện ảnh, lừa một người đi đường, tự xưng là tiên tử, sau đó nói là thê tử tương lai của gã, mà trong bóng tối đích thị là máy quay đang lặng lẽ ghi hình xem phản ứng của gã ngốc này, cứ như vậy tạo thành tiết mục chọc cười…đúng, nhật định là như vậy
Chẳng qua là hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy có người ẩn núp trong bóng tối, hơn nữa với độ sang này mà nói, đây hiển nhiên cũng không phải chỗ để quay chụp, chế thành tiết mục hài
Hắn hỏi:
- Cô nói là, cô là tiên nữ trên trời ?
Đỗ Hương Hương cúi đầu:
- Dạ
Tôn Viêm vẫn tiếp tục hỏi:
- Cô nói là, cô là thê tử tương lai của tôi?
Đỗ hương Hương cúi đầu thấp hơn:
- Nguyệt…Nguyệt lão gia gia nói như thế, tôi biết đột nhiên nói ra những lời này sẽ khiến công tử sợ hãi, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt công tử, tôi cũng không muốn mặt dày nói mình là thê tử tương lai của công tử…nhưng là…nhưng là…
- Tôn Viêm nhỏ giọng nói;
- Cô là từ trên trời xuống…là tới tìm tôi?
Đỗ Hương Hương không biết làm thế nào, như sắp khóc đến nơi:
- Không phải vậy, là Dao Dao ném tôi xuống đây
Tôn Viêm nói:
- Cái này...Dao Dao là ai ?
- Nàng là đế cơ của thiên đế, đảm nhiệm chức vụ hầu hạ thiên đế. Đỗ Hương Hương hai tay nắm chặt lại thành quyền, như muốn đánh người đến nơi, nhưng dáng vẻ lại muốn khóc rống lên.
- Tôi là ngọc nữ của nàng, nang quả thực rất ức hiếp người, tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại bên cạnh người nàng, sẽ có lúc uất ức mà chết, nhưng tiên giới có quy củ, trừ phi là gả cho người khác, mới không cân tiếp tục ở Tú Nhạc cung làm ngọc nữ, thế nên, tôi đi tìm ngay nguyệt lão gia gia, muốn biết lúc nào mình được gả đi
Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt:
- Dao Dao bây giờ quá ức hiếp người, thì ra nàng một mực theo dõi tôi, thực ra tôi chỉ muốn dung “ nhân duyên bảo kính” nhìn công tử một chút, nhưng nàng lại dùng tiên giới đệ nhất kiếm “ Trảm Tinh” mở ra không gian đem tôi ném xuống dưới
Dao dao này có vẻ rất xấu xa
Tiểu cô nương nước mắt lã chã:
- Đây là lần đầu tiên tôi tới nhân gian, nhưng theo quy định của thiên giới, Nam Thiên môn mỗi tháng chỉ mở ra một lần, phải là ngày trăng tròn của tháng sau, tôi mới có thể trở lại thiên giới, tôi không biết làm cái gì bây giờ, ngày cả chỗ ở đều không có, cho nên tôi muốn… tôi muốn…
Đầu của nàng hạ thấp xuống mức thấp nhất, như cực kỳ khó nói
Nguyên lai là bộ dáng này… điều này như là con gái giận dỗi cha mẹ bỏ nhà ra đi, nhưng sau khi đi trên người không có đồng nào, lại không biết đi đâu, đại khái là thấy mình trước mắt, cho nên kể chuyện xưa “ tiên nữ hạ phàm”, thực ra mục đích thật sự là muốn tìm người chứa chấp nàng?
Tôn Viêm nói:
- Nhìn cô như vậy, nhà tôi đang lúc có phòng trống, hay là trước tiên cô cứ đến nhà tôi ở tạm đi
Ngón tay cái hai bàn tay của Đỗ Hương Hương khẽ chạm vào nhau:
- Thật sự có thể không ?
Tôn Viêm cười nói:
- Nếu nguyệt lão gia gia đã nói, tương lai cô là thê tử của tôi, thế nên tôi đâu thể để cô ở ngoài, ngộ nhỡ bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ ?
Nàng công phu chuẩn bị ra một câu chuyện xưa như vậy, nhìn dáng vẻ nàng bây giờ cũng không chắc có ai tin, nhưng thật sự là không đành lòng mang nàng để một mình ngoài đầu đường được
Tôn Viêm nói:
- Nhà tôi ở gần đây, cô đi theo tôi đi
Dọc theo cầu thang hướng lên, tới lầu ba, Tôn Viêm mở của tiến vào, khẽ mở chốt cạnh cửa, ba ngòn đèn trên trần nhà lập tức sang lên, tỏa ánh sang khắp phòng
Đặt chân lên thảm, hắn cởi giày xuống tiến vào trong phòng, hiển nhiên thứ thuận tiện cho tiểu cô nương lúc này là một đôi dép nhẹ
Đỗ Hương Hương dáng vẻ cực kỳ khẩn trương:
- Muốn…muốn cởi giày sao ?
Tôn Viêm ngẩng đầu ngạc nhiên, tiểu cô nương không dám nhìn về phía thứ vừa hù dọa nàng… hắn nghĩ, bây giờ nhà ai vào phòng chả phải cởi giày
Đỗ Hương Hương hốt hoảng, dáng vẻ như có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào:
- Công tử, tuy nguyệt lão nói tiểu…tiểu nữ sau này gả cho công tử, nhưng chúng ta còn chưa có thành thân…
Tôn Viêm nói:
- Hả ? Cô lo lắng tôi làm chuyện xấu với cô ? tôi sẽ không như thế, miễn sao cô đừng nửa đêm chạy tới đánh lén tôi là được rồi
Đỗ Hương Hương ngập ngừng:
- Nhưng là…Nhưng là…
Tôn Viêm kinh ngạc nhìn xuống chân của nàng, cái này… chẳng lẽ là giày tú hoa ?
Phía Dưới chiếc nhu quần màu hồng nhạt của Đỗ Hương Hương là một chiếc giày tú hoa, về phần trên tú hoa là hoa gì, Tôn Viêm thật không nhận ra nổi, cái này so với họa tiết hoa trên áo của nàng có lẽ đã tuyệt chủng
Ngảng đầu lên nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, giống như có người chuẩn bị cởi xiêm áo của nàng ra vậy, Tôn Viêm đột nhiên phản ứng kịp nói:
- Cô chờ một chút
Hắn tiến vào phòng bên cạnh, lát sau lấy ra một đôi giày dành cho con gái mà có lẽ chỉ mùa đông mới dùng, đặt ở trước chân Đỗ Hương Hương, sau đó đứng lên, xoay người đi. Sau lưng truyền đến âm thanh cực kì êm tai của nàng, một lúc sau hắn quay lại, nhìn Đỗ Hương Hương thở phào nhẹ nhõm: tốt lắm !
Tôn Viêm thấy nàng đã đi xong đôi giày, lại đem nhu quần bao quanh đôi giày, đem tất cả trùm vào trong, xem ra cô gái này bị nghiệm phim cổ trang khá nặng, muốn trở thành cô gái cổ đại, ở cổ đại, chân của mình không thể để ai ngoài trượng phu của mình thấy được
Tôn Viêm để cho nàng tự nhiên, vào phòng bếp rót hai chén nước, trở lại phòng khách thấy nàng không phải ngồi trên ghế salon, mà ngồi trên tấm thảm kê chân, ngồi quỳ ở phía bên cạnh khay trà, Tôn Viêm biết, bây giờ “ quỳ” ở cổ đại chính là đang “ ngồi, đối với những hành động nãy giờ của tiểu cô nương này hắn cũng không cảm thấy quá kỳ quái, đem nước đặt lên khay trà, đưa cho nàng một chén, hắn hỏi:
- Cô có người nhà không? Có thể đưa cho tôi số điện thoại của họ?
Bất kể thế nào, chứa chấp con gái của người khác, đặt vào vị trí của cha mẹ nàng, có lẽ đang đi tìm, không tìm được có lẽ còn báo cảnh sát, ngộ nhỡ cảnh sát phá cửa mà vào, đem mình làm thành tội phạm bắt cóc thì hỏng bét
Hai bàn tay nhỏ bé của Đỗ Hương Hương đang bưng chén nước, nhỏ giọng nói:
- Phụ mẫu tôi ở tiên giới, không cách nào liên lạc được
Tôi cũng muốn là…
- Nếu cô nói cô là tiên tử trên trời, vậy chắc cô biết pháp thuật ?
Tôn Viêm tò mò hỏi
Thấy hắn có vẻ không tin, Đỗ Hương Hương có chút tức giận, nàng cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn, thấp giọng nói:
- Tiểu nữ hiểu một chút pháp thuật kỳ môn độn giáp
Tôn Viêm lập tức hưng phấn:
- Có thật không, cô có thể biểu diễn một chút được không? ôi tiên thuật… ôi kỳ môn độn giáp…nghe đã cảm thấy rất lợi hại
Đỗ Hương Hương nói:
- Mời công tử xem !
Nàng đưa hai tay , hướng về chén nước trước mặt.
Chuyện gì sẽ xảy ra, Tôn Viêm nhìn chằm chằm chén nước… nước sẽ kết băng ? hoặc là sẽ bay lên, hoặc giống như trong “ băng tuyết ký duyên” sẽ biến thành một người tuyết nhỏ
Chẳng qua nhìn chòng chọc nửa ngày, chén nước không nhúc nhích, ngay cả bọt nước cũng không có sủi lấy một cái
Hắn nghi ngờ nhòn về phía Đỗ Hương Hương, tiểu cô nương khuôn mặt căng thẳng đến mức như sặp ngất đến nơi, hắn vội vàng kêu lên:
- Cô lập tức dừng lại
Chậm chút nữa có lẽ nàng sẽ ngất đi, nếu như vậy hắn cũng chỉ còn cách hô hấp nhân tạo, sau đó cảnh sát đột nhiên phá của xông vào, hắn sẽ từ tội phạm bắt cóc biến thành tội phạm cương gian a !
Đỗ Hương Hương cúi thấp đầu, cơ hồ gần như đụng phải khay trà:
- Tôi quên mất, nhân gian bây giờ là thời mạt pháp, trong thiên đĩa đã không còn ngũ hành huyền khí, tôi, tôi lại là linh bảo pháp hệ, không có huyền khí cũng chưa có biện pháp dùng được tiên thuật
- Tôi hiểu, tôi hiểu
Bộ dáng của nàng ra vẻ rất bình thường, thiếu chút nữa mình đã tin nàng có tiên thuật, mình mới là đầu củ đậu
Tôn Viêm đứng dậy, mang theo nàng tới căn phòng bên trái, nói:
- Tôi nay trước hết ở nơi này đi, gian phòng này vốn là của mẹ tôi, không quá nửa năm trước, bất kể thế nào đồ dùng đều rất sạch se, trước đây không lâu tôi còn dọn dẹp, trong ngăn kéo còn có áo ngủ
- Đa tạ công tử chứa chấp !
Đỗ Hương Hương hai tay đặt ở thắt lưng, đầu gối hơi cong, văn nhã hành lễ
Tôn Viêm ôm quyền:
- Không cần khách khí, tại hạ cáo từ trước
Liền ra khỏi căn phòng thuận tay đóng cửa lại
Sau đó hắn tới điện thoại cạnh phòng khách, thuận tay bấm một dãy số:
- Xin lỗi cho hỏi, ngày hôm nay bệnh viện tâm thần có người nào mất tích không?
Tác giả :
Tiên Phi Khán Đao