Bạn Gái 100 Ngày
Chương 1
" Hôm nay,một ngày ẩm ướt.
Đã bắt đầu tràn về những luồng gió lạnh và cả những cơn mưa giông khá dai dẳn.
Hôm nay, trời mưa, hên là mình đã chuẩn bị một cái ô, mà nào ngờ... Mình vẫn chèm nhẹm như con chuột lột.
Càng nhớ lại càng tức mà. Mình sống gần 16năm ( nhiều quá chị ha) mà chưa thấy ai trơ trẽn như cái tên hồi chiều. Không quen không biết, không thân không thít mà hắn lại tự động giật cái ô của mình. Thật là..."
Cây bút bỗng dừng, bìa quyển nhật kí cũng nhanh chóng bị gắp nhanh lại. Đình Nghi mang nỗi hận lên giường, thế nhưng nhanh chóng lại chìm vào mộng.
Đang tính tiền trong một quán tạp hóa, bỗng nhìn ra ngoài đường thấy lõm chõm những hạt mưa vỡ tan xuống mặt đường, dần dần nhiều.. Một cơn mưa khá lớn.
Thanh toán hàng hoá xong, Đình Nghi bước ra đứng ngay mái hiên của cửa hàng mở cái ô may mắn chuẩn bị sẵn, bước đi.
Mưa to dần, vài người chạy thật nhanh tìm nơi trú tạm, vài người mang ô nhưng vẫn lộ rõ vẻ gấp gáp, vài cặp tình nhân..ôm ấp, cười nói, còn có cả giận dỗi. Chỉ có một khung cảnh tại một góc phố mưa mà bao nhiêu hình ảnh.
Đình Nghi vẫn ung dung bước đi trên đường, một cách bất ngờ, một người nam sinh nhảy vào diện tích nhỏ bé dưới phần ô của Đình Nghi. Đình Nghi đơ mắt nhìn sang.
Một nam sinh trạc tuổi cô thôi, dáng người cao nên nhảy vào ô Đình Nghi phải khom khom xuống, đánh quá toàn thân thì người cũng đã khá ướt, vẻ mặt hốt hoảng, chống hai tay trên đầu gối thở dốc.
Đình Nghi ấp úng nói
- Cậu...cậu...
Chặn ngay cửa miệng của Đình Nghi.
- Cậu cho tôi mượn chiếc ô này nhé.
Không cần để cho người nghe kịp hiểu thì hắn đã giật ngay cái ô trong tay Đình Nghi và bước nhanh đi.
Vì chưa định được hồn, cái ô thuộc sở hữu của mình mới bị người khác giật dễ dàng như vậy. Thế là cũng chưa kịp la hét hay hành động gì thêm đã không thấy người đó đâu.
Đành ôm hận dầm trận mưa về nhà, may là nhà chỉ còn vài chục mét là tới. Đình Nghi bước nhanh hơn về nhà.
Vừa về đến, dì Du - dì của Đình Nghi thấy cô ướt như vậy mới chạy ra, sốt sắn.
- Ủa không phải lúc đi dì dặn con mang ô sao? Sao lại ước thế này?
- Gặp âm binh cõi trên dì ạ!
Đình Nghi vẫn còn tức tối, nói xong thì bước nhanh về phòng. Dì Du tròn mắt, đứng đơ người không hiểu đứa cháu yêu của mình vừa nói gì.
Một lát, mới chạy xuống bếp sắt tí gừng nấu cho Đình Nghi một bát nước trà gừng nóng chống cảm, mới dầm mưa thế mà.
Đình Nghi vừa vào phòng thì thả ngay cái bọc đựng vài thứ vừa mua lên sàn, một mạch bước vào phòng tắm.
Tắm xong, vừa bước ra là dì Du mang bát trà lên.
- Vừa dầm mưa, uống này vào, không khéo ngã bệnh thì khổ.
- Dạ.
Đình Nghi nhanh chóng đón bát trà, uống một ngụm rồi cảm ơn dì Du. Dì Du cười hiền lại bước xuống nhà.
Những sự việc hồi chiều như thế nào lại diễn lại vào giấc mơ của Đình Nghi.
Đình Nghi tỉnh mộng cũng là lúc trời sáng, bò dậy và sửa soạn đi học.
15 phút sau, xuống chào dì Du bằng một cái ôm rồi vẫy vẫy tay xách cặp đi.
Từ nhỏ, Đình Nghi đã sống với dì Du, cha mẹ Đình Nghi bị tan nạn mất đi lúc cô 6 tuổi, gia đình ngoại nội không ai nhận cô chỉ có dì Du - một người giúp việc của nhà cô là nhận cô về và nuôi dưỡng như con của mình.
Lúc nhận nuôi Đình Nghi, dì Du cũng chỉ mới 25 tuổi,từ khi nhận cô về dì Du cũng đổi sang làm tại một nhà trẻ. Và vì nhận nuôi Đình Nghi, dì Du vẫn không chịu đến với ai, chỉ ở vậy nuôi Đình Nghi. Đình Nghi càng lớn càng hiền lành hiểu chuyện khiến dì Du rất hài lòng.
Bây giờ, dì Du xem Đình Nghi là con và Đình Nghi cũng xem dì Du là mẹ của mình.
Khi tiếp xúc với ai mà có hỏi Đình Nghi thì cô vẫn hồn nhiên trả lời " Con sống với mẹ Du ". Còn hay ca ngợi dì Du với bạn bè " Mẹ Du của tớ rất đẹp. Mẹ Du của tớ rất tốt. Mẹ Du của tớ hiền lành, tốt bụng lắm ". Mẹ Du, mẹ Du, mẹ Du.... Khi cô còn tiểu học, cũng như lên trung học đều khoe " mẹ Du " của cô như vậy....
Nhưng ở nhà vẫn chưa có thể gọi một tiếng "mẹ" trước mặt dì Du, đôi khi có lỡ gọi, rồi lại ngượng ngùng cười như không có, lẽn lẽn về phòng.
Đình Nghi đi tới trường với gương mặt tươi tắn như một bông hoa mới nở.
Đi qua cổng trường, thấy sân trường lạ hơn thường ngày, thấy bọn nữ sinh tụm ba tụm bảy ngay trước một chiếc xe ôtô màu xám bạc sang trọng. Bọn họ cứ chỉ chỏ, cười ngượng ngượng với nhau.
Mấy chuyện mà nữ sinh hiện nay quan tâm: trai đẹp, đồ hàng hiệu, phấn son. Hiện tại, đang ở trường thì chắc chắn không ai bày hàng hiệu hay mĩ phẫm làm gì.
Chỉ còn trai đẹp!
Nghĩ như vậy Đình Nghi liền cảm thán một câu: Toàn lũ mai trê! Thế là cô nhanh lẽn qua đám đông bước về phòng học của mình.
Cùng lúc đó từ chiếc xe bước ra....
Đã bắt đầu tràn về những luồng gió lạnh và cả những cơn mưa giông khá dai dẳn.
Hôm nay, trời mưa, hên là mình đã chuẩn bị một cái ô, mà nào ngờ... Mình vẫn chèm nhẹm như con chuột lột.
Càng nhớ lại càng tức mà. Mình sống gần 16năm ( nhiều quá chị ha) mà chưa thấy ai trơ trẽn như cái tên hồi chiều. Không quen không biết, không thân không thít mà hắn lại tự động giật cái ô của mình. Thật là..."
Cây bút bỗng dừng, bìa quyển nhật kí cũng nhanh chóng bị gắp nhanh lại. Đình Nghi mang nỗi hận lên giường, thế nhưng nhanh chóng lại chìm vào mộng.
Đang tính tiền trong một quán tạp hóa, bỗng nhìn ra ngoài đường thấy lõm chõm những hạt mưa vỡ tan xuống mặt đường, dần dần nhiều.. Một cơn mưa khá lớn.
Thanh toán hàng hoá xong, Đình Nghi bước ra đứng ngay mái hiên của cửa hàng mở cái ô may mắn chuẩn bị sẵn, bước đi.
Mưa to dần, vài người chạy thật nhanh tìm nơi trú tạm, vài người mang ô nhưng vẫn lộ rõ vẻ gấp gáp, vài cặp tình nhân..ôm ấp, cười nói, còn có cả giận dỗi. Chỉ có một khung cảnh tại một góc phố mưa mà bao nhiêu hình ảnh.
Đình Nghi vẫn ung dung bước đi trên đường, một cách bất ngờ, một người nam sinh nhảy vào diện tích nhỏ bé dưới phần ô của Đình Nghi. Đình Nghi đơ mắt nhìn sang.
Một nam sinh trạc tuổi cô thôi, dáng người cao nên nhảy vào ô Đình Nghi phải khom khom xuống, đánh quá toàn thân thì người cũng đã khá ướt, vẻ mặt hốt hoảng, chống hai tay trên đầu gối thở dốc.
Đình Nghi ấp úng nói
- Cậu...cậu...
Chặn ngay cửa miệng của Đình Nghi.
- Cậu cho tôi mượn chiếc ô này nhé.
Không cần để cho người nghe kịp hiểu thì hắn đã giật ngay cái ô trong tay Đình Nghi và bước nhanh đi.
Vì chưa định được hồn, cái ô thuộc sở hữu của mình mới bị người khác giật dễ dàng như vậy. Thế là cũng chưa kịp la hét hay hành động gì thêm đã không thấy người đó đâu.
Đành ôm hận dầm trận mưa về nhà, may là nhà chỉ còn vài chục mét là tới. Đình Nghi bước nhanh hơn về nhà.
Vừa về đến, dì Du - dì của Đình Nghi thấy cô ướt như vậy mới chạy ra, sốt sắn.
- Ủa không phải lúc đi dì dặn con mang ô sao? Sao lại ước thế này?
- Gặp âm binh cõi trên dì ạ!
Đình Nghi vẫn còn tức tối, nói xong thì bước nhanh về phòng. Dì Du tròn mắt, đứng đơ người không hiểu đứa cháu yêu của mình vừa nói gì.
Một lát, mới chạy xuống bếp sắt tí gừng nấu cho Đình Nghi một bát nước trà gừng nóng chống cảm, mới dầm mưa thế mà.
Đình Nghi vừa vào phòng thì thả ngay cái bọc đựng vài thứ vừa mua lên sàn, một mạch bước vào phòng tắm.
Tắm xong, vừa bước ra là dì Du mang bát trà lên.
- Vừa dầm mưa, uống này vào, không khéo ngã bệnh thì khổ.
- Dạ.
Đình Nghi nhanh chóng đón bát trà, uống một ngụm rồi cảm ơn dì Du. Dì Du cười hiền lại bước xuống nhà.
Những sự việc hồi chiều như thế nào lại diễn lại vào giấc mơ của Đình Nghi.
Đình Nghi tỉnh mộng cũng là lúc trời sáng, bò dậy và sửa soạn đi học.
15 phút sau, xuống chào dì Du bằng một cái ôm rồi vẫy vẫy tay xách cặp đi.
Từ nhỏ, Đình Nghi đã sống với dì Du, cha mẹ Đình Nghi bị tan nạn mất đi lúc cô 6 tuổi, gia đình ngoại nội không ai nhận cô chỉ có dì Du - một người giúp việc của nhà cô là nhận cô về và nuôi dưỡng như con của mình.
Lúc nhận nuôi Đình Nghi, dì Du cũng chỉ mới 25 tuổi,từ khi nhận cô về dì Du cũng đổi sang làm tại một nhà trẻ. Và vì nhận nuôi Đình Nghi, dì Du vẫn không chịu đến với ai, chỉ ở vậy nuôi Đình Nghi. Đình Nghi càng lớn càng hiền lành hiểu chuyện khiến dì Du rất hài lòng.
Bây giờ, dì Du xem Đình Nghi là con và Đình Nghi cũng xem dì Du là mẹ của mình.
Khi tiếp xúc với ai mà có hỏi Đình Nghi thì cô vẫn hồn nhiên trả lời " Con sống với mẹ Du ". Còn hay ca ngợi dì Du với bạn bè " Mẹ Du của tớ rất đẹp. Mẹ Du của tớ rất tốt. Mẹ Du của tớ hiền lành, tốt bụng lắm ". Mẹ Du, mẹ Du, mẹ Du.... Khi cô còn tiểu học, cũng như lên trung học đều khoe " mẹ Du " của cô như vậy....
Nhưng ở nhà vẫn chưa có thể gọi một tiếng "mẹ" trước mặt dì Du, đôi khi có lỡ gọi, rồi lại ngượng ngùng cười như không có, lẽn lẽn về phòng.
Đình Nghi đi tới trường với gương mặt tươi tắn như một bông hoa mới nở.
Đi qua cổng trường, thấy sân trường lạ hơn thường ngày, thấy bọn nữ sinh tụm ba tụm bảy ngay trước một chiếc xe ôtô màu xám bạc sang trọng. Bọn họ cứ chỉ chỏ, cười ngượng ngượng với nhau.
Mấy chuyện mà nữ sinh hiện nay quan tâm: trai đẹp, đồ hàng hiệu, phấn son. Hiện tại, đang ở trường thì chắc chắn không ai bày hàng hiệu hay mĩ phẫm làm gì.
Chỉ còn trai đẹp!
Nghĩ như vậy Đình Nghi liền cảm thán một câu: Toàn lũ mai trê! Thế là cô nhanh lẽn qua đám đông bước về phòng học của mình.
Cùng lúc đó từ chiếc xe bước ra....
Tác giả :
Kiin