Bán Dực
Chương 42: Công nguyên 20XX: Sống động
Sự tình đã tiến triển đến bước này, theo lý thuyết, câu chuyện cổ tích nên được kết thúc: Hoàng tử và công chúa từ nay về sau hạnh phúc mãi mãi ở bên nhau.
Nếu chỉ dựa theo sự phỏng đoán như lẽ thường.
Lee đi rồi.
Lần này, anh ta thực sự đã rời đi.
Anh ta nói: “Thấy hai người rốt cuộc đã được hạnh phúc, tôi cũng an tâm. Tôi không thể tiếp tục suy sút thêm nữa. Ba tôi còn đang mong tôi trở về chăm sóc cho ông ấy.”
Tôi ôm anh ta: “Thuận buồm xuôi gió.”
“Bình an.”
Chúng tôi đều hiểu được, đã không còn biện pháp quay đầu lại.
Tôi chuyển vào phòng Cố Mạc Tu.
Chúng tôi lại sinh hoạt cùng nhau, tôn trọng nhau, hỗ trợ nhau trong lúc hoạn nạn.
Rốt cuộc tôi đã hiểu được, cho dù tình huống có như thế nào, cơ thể cùng tâm lý tôi, luôn khát vọng người con trai này.
Người con trai này và tôi chảy chung dòng máu, đã sáp nhập vào thân thể tôi, sinh mệnh của chúng tôi tựa như hai sợi tơ khúc mắc vào nhau, phân không rõ ai hay cả hai.
Chúng tôi nguyện cả đời ở bên nhau, cho dù hư thối, cũng muốn cùng nhau đến nơi cực lạc.
Cố Mạc Tu bị mù, đối với tôi mà nói là một sự đả kích không nhỏ. Nhưng anh lại không thèm để ý đến một chút diện mạo nào.
Anh thường xuyên cười, im lặng giống như loài thực vật trung thực.
Tôi nói với anh: “Em có thể làm mắt của anh, anh tin em không?”
Cố Mạc Tu mỉm cười cúi đầu, cằm để vào cổ tôi, không nói gì.
Nhưng tôi vẫn còn lo lắng anh chưa thể thích nghi được, Cố Mạc Tu rất sợ bóng tối.
Mỗi ngày sau khi tan học, tôi liền vội vàng về nhà, đồng nghiệp đều cười tôi kim ốc tàng kiều.
Tôi cười cười, đáp: “Đúng vậy, trong nhà tôi có một đại mỹ nhân, làm tôi nhớ thương, hạnh phúc quên cả trời đất.”
Nỗi sợ hãi trong bóng tối này, đã thấm sâu trong cơ thể nên tôi hiểu rất rõ.
Không muốn để anh ở một mình.
Cố Mạc Tu rất ngoan, rất ngoan.
Anh nói chuyện nhẹ nhàng, nụ cười mềm yếu. Ban ngày tôi đi dạy, anh ngồi trong vườn, nghe đài, phơi nắng cùng con mèo của tôi, chờ tôi về nhà.
Mỗi buổi chiều trở về sau khoá dạy, mặc kệ mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, cả người mỏi mệt đều lập tức tan thành mây khói.
Tôi nói: “Cố Mạc Tu, anh ngày càng giống thiên sứ!”
Anh mỉm cười.
Ngày gợn sóng qua đi không sợ hãi.
Biện Nghê đã biết chuyện của Cố Mạc Tu, khóc đến mức rối tinh rối mù.
Cô ấy là người con gái mềm lòng, biết sai liền sửa, tâm hồn thiện lương.
Cô ấy kiên trì nhờ tôi gửi lời xin lỗi.
Tôi nói: “Cố Mạc Tu cũng không biết bà đã nói những lời này.”
Biện Nghê nói: “Liên Lạc, bây giờ tôi đã tin, trên thế giới này, không có bất cứ người nào yêu bà hơn Cố Mạc Tu!”
Những người hàng xóm đều hâm mộ mối tình giữa tôi và Cố Mạc Tu.
Bọn họ nói: “Thanh niên bây giờ, còn có mấy ai ân ái được như hai người!”
Tôi mỉm cười.
Bọn họ không biết, tình yêu hoa mỹ được vạn người hâm mộ đó, sau lưng lại làm cho người ta đau xót cỡ nào.
Ban đêm, chúng tôi ngủ cùng nhau.
Cố Mạc Tu lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu ấn chữ thập trên lưng tôi.
Anh lặng lẽ rơi lệ.
Rốt cuộc tôi đã hiểu được, vì sao lúc trước khi tôi làm xong phẫu thuật, ánh mắt vẫn không khống chế được mà rơi lệ.
Đó là nỗi chua xót cùng bi thương của Cố Mạc Tu!
Tôi bắt đầu làm việc nội trợ.
Mặc tạp dề, nấu những món ngon.
Tay nghề tuy không hoàn hảo nằng anh, nhưng vẫn có thể nuốt được.
Cố Mạc Tu nói: “Tốt lắm, em ngày càng giống bà nội trợ.”
“Chẳng phải em đã là vợ anh sao?” Tôi hỏi lại.
Mỉm cười.
Con mèo ở một bên kêu meo meo.
Những hoài nghi khi cấy ghép giác mạc, tôi hỏi Cố Mạc Tu: “Không thể dùng giác mạc người khác hiến tặng để phẫu thuật sao?”
Anh nói: “Là Lee tìm người tự phẫu thuật. Cha anh ta rất có thế lực. Việc nhỏ này không có vấn đề gì!”
Tôi không biết nên vui hay buồn. Cảm giác mọi chuyện diễn ra mang theo hương vị nhàn nhạt của danh lợi.
“Em nguyện ý trả lại hai mắt cho anh.”
Anh cười nói: “Em nghĩ rằng giác mạc là kẹo cao su à, tuỳ ý nuốt vào nhổ ra? Thật ngốc!”
Tôi không nhắc lại chuyện này nữa.
Nó là lễ vật Thượng đế ban cho tôi.
Mỗi khi đi làm về, đẩy cửa vào, thấy Cố Mạc Tu dựa vào xích đu phơi nắng.
Anh khe khẽ hát.
“Nếu anh có thể thấy được
Có thể dễ dàng phân biệt được ngày và đêm
Có thể chuẩn xác nắm lấy tay em đi trong đám đông
Nếu anh có thể thấy được
Có thể lái xe mang em ngao du mọi nơi
Có thể bất ngờ ôm em từ phía sau lưng
Nếu anh có thể thấy được
Cuộc sống có thể hoàn toàn khác biệt
Anh có thể yêu em
Không giống
Trước mắt đen cũng không phải màu đen
Em nói trắng nó sẽ là màu trắng
Mọi người nói bầu trời màu xanh
Anh nhớ rằng bầu trời màu xanh và đám mây màu trắng
Anh nhìn vào khuôn mặt em
Chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư vô
Có phải Thượng đế đã dùng bức rèm che trước mắt anh
Đã quên mở ra
Em là đôi mắt của anh cho anh cảm nhận sự biến hoá của bốn mùa
Em là đôi mắt của anh đưa anh xuyên qua đám đông chen chúc
Em là đôi mắt của anh giúp anh đọc được cuốn sách về biển cả
Bởi vì em là đôi mắt của anh
Hãy cho anh thấy được thế giới ngay trước mắt anh.”
“Em là đôi mắt của anh”
Đôi mắt của tôi đã ươn ướt.
Nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, đem mặt dán vào đùi anh, hỏi: “Đây là bài gì? Rất cảm động!”
“Hôm qua nghe thấy đài phát bài này, “Em là đôi mắt của anh”!” Anh đáp, dùng tay vuốt ve mái tóc dài của tôi.
Từng chút từng chút, tinh tế di động. Ngàn vạn âu yếm.
“Anh có thể hát cho em nghe mỗi ngày không?”
“Chỉ cần em thích!”
Vĩnh viễn mãi mãi, chúng tôi không muốn xa rời nhau.
Có một lần nói chuyện phiếm, chúng tôi nói về đêm đó.
Anh nói: “Tiểu Lạc, em có biết đêm đó khi em thắt cổ người đàn bà kia có bao nhiêu hung hãn! Hoàn toàn không giống một người đã bị mù!”
Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, cho dù anh nhìn không thấy: “Đó là… Đó là…”
Đột nhiên anh mờ nhạt nói: “Nếu anh là em, anh cũng sẽ làm như vậy!”
Tôi hơi hơi kinh ngạc.
Anh nhìn tôi mỉm cười.
Vì lo lắng Cố Mạc Tu ở nhà một mình, tôi xin lãnh đạo đưa anh đi làm cùng.
Sau khi được phê duyệt, Cố Mạc Tu cười như một đứa trẻ vô tội.
Anh hôn lên khoé môi tôi, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
Nếu chỉ dựa theo sự phỏng đoán như lẽ thường.
Lee đi rồi.
Lần này, anh ta thực sự đã rời đi.
Anh ta nói: “Thấy hai người rốt cuộc đã được hạnh phúc, tôi cũng an tâm. Tôi không thể tiếp tục suy sút thêm nữa. Ba tôi còn đang mong tôi trở về chăm sóc cho ông ấy.”
Tôi ôm anh ta: “Thuận buồm xuôi gió.”
“Bình an.”
Chúng tôi đều hiểu được, đã không còn biện pháp quay đầu lại.
Tôi chuyển vào phòng Cố Mạc Tu.
Chúng tôi lại sinh hoạt cùng nhau, tôn trọng nhau, hỗ trợ nhau trong lúc hoạn nạn.
Rốt cuộc tôi đã hiểu được, cho dù tình huống có như thế nào, cơ thể cùng tâm lý tôi, luôn khát vọng người con trai này.
Người con trai này và tôi chảy chung dòng máu, đã sáp nhập vào thân thể tôi, sinh mệnh của chúng tôi tựa như hai sợi tơ khúc mắc vào nhau, phân không rõ ai hay cả hai.
Chúng tôi nguyện cả đời ở bên nhau, cho dù hư thối, cũng muốn cùng nhau đến nơi cực lạc.
Cố Mạc Tu bị mù, đối với tôi mà nói là một sự đả kích không nhỏ. Nhưng anh lại không thèm để ý đến một chút diện mạo nào.
Anh thường xuyên cười, im lặng giống như loài thực vật trung thực.
Tôi nói với anh: “Em có thể làm mắt của anh, anh tin em không?”
Cố Mạc Tu mỉm cười cúi đầu, cằm để vào cổ tôi, không nói gì.
Nhưng tôi vẫn còn lo lắng anh chưa thể thích nghi được, Cố Mạc Tu rất sợ bóng tối.
Mỗi ngày sau khi tan học, tôi liền vội vàng về nhà, đồng nghiệp đều cười tôi kim ốc tàng kiều.
Tôi cười cười, đáp: “Đúng vậy, trong nhà tôi có một đại mỹ nhân, làm tôi nhớ thương, hạnh phúc quên cả trời đất.”
Nỗi sợ hãi trong bóng tối này, đã thấm sâu trong cơ thể nên tôi hiểu rất rõ.
Không muốn để anh ở một mình.
Cố Mạc Tu rất ngoan, rất ngoan.
Anh nói chuyện nhẹ nhàng, nụ cười mềm yếu. Ban ngày tôi đi dạy, anh ngồi trong vườn, nghe đài, phơi nắng cùng con mèo của tôi, chờ tôi về nhà.
Mỗi buổi chiều trở về sau khoá dạy, mặc kệ mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, cả người mỏi mệt đều lập tức tan thành mây khói.
Tôi nói: “Cố Mạc Tu, anh ngày càng giống thiên sứ!”
Anh mỉm cười.
Ngày gợn sóng qua đi không sợ hãi.
Biện Nghê đã biết chuyện của Cố Mạc Tu, khóc đến mức rối tinh rối mù.
Cô ấy là người con gái mềm lòng, biết sai liền sửa, tâm hồn thiện lương.
Cô ấy kiên trì nhờ tôi gửi lời xin lỗi.
Tôi nói: “Cố Mạc Tu cũng không biết bà đã nói những lời này.”
Biện Nghê nói: “Liên Lạc, bây giờ tôi đã tin, trên thế giới này, không có bất cứ người nào yêu bà hơn Cố Mạc Tu!”
Những người hàng xóm đều hâm mộ mối tình giữa tôi và Cố Mạc Tu.
Bọn họ nói: “Thanh niên bây giờ, còn có mấy ai ân ái được như hai người!”
Tôi mỉm cười.
Bọn họ không biết, tình yêu hoa mỹ được vạn người hâm mộ đó, sau lưng lại làm cho người ta đau xót cỡ nào.
Ban đêm, chúng tôi ngủ cùng nhau.
Cố Mạc Tu lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu ấn chữ thập trên lưng tôi.
Anh lặng lẽ rơi lệ.
Rốt cuộc tôi đã hiểu được, vì sao lúc trước khi tôi làm xong phẫu thuật, ánh mắt vẫn không khống chế được mà rơi lệ.
Đó là nỗi chua xót cùng bi thương của Cố Mạc Tu!
Tôi bắt đầu làm việc nội trợ.
Mặc tạp dề, nấu những món ngon.
Tay nghề tuy không hoàn hảo nằng anh, nhưng vẫn có thể nuốt được.
Cố Mạc Tu nói: “Tốt lắm, em ngày càng giống bà nội trợ.”
“Chẳng phải em đã là vợ anh sao?” Tôi hỏi lại.
Mỉm cười.
Con mèo ở một bên kêu meo meo.
Những hoài nghi khi cấy ghép giác mạc, tôi hỏi Cố Mạc Tu: “Không thể dùng giác mạc người khác hiến tặng để phẫu thuật sao?”
Anh nói: “Là Lee tìm người tự phẫu thuật. Cha anh ta rất có thế lực. Việc nhỏ này không có vấn đề gì!”
Tôi không biết nên vui hay buồn. Cảm giác mọi chuyện diễn ra mang theo hương vị nhàn nhạt của danh lợi.
“Em nguyện ý trả lại hai mắt cho anh.”
Anh cười nói: “Em nghĩ rằng giác mạc là kẹo cao su à, tuỳ ý nuốt vào nhổ ra? Thật ngốc!”
Tôi không nhắc lại chuyện này nữa.
Nó là lễ vật Thượng đế ban cho tôi.
Mỗi khi đi làm về, đẩy cửa vào, thấy Cố Mạc Tu dựa vào xích đu phơi nắng.
Anh khe khẽ hát.
“Nếu anh có thể thấy được
Có thể dễ dàng phân biệt được ngày và đêm
Có thể chuẩn xác nắm lấy tay em đi trong đám đông
Nếu anh có thể thấy được
Có thể lái xe mang em ngao du mọi nơi
Có thể bất ngờ ôm em từ phía sau lưng
Nếu anh có thể thấy được
Cuộc sống có thể hoàn toàn khác biệt
Anh có thể yêu em
Không giống
Trước mắt đen cũng không phải màu đen
Em nói trắng nó sẽ là màu trắng
Mọi người nói bầu trời màu xanh
Anh nhớ rằng bầu trời màu xanh và đám mây màu trắng
Anh nhìn vào khuôn mặt em
Chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư vô
Có phải Thượng đế đã dùng bức rèm che trước mắt anh
Đã quên mở ra
Em là đôi mắt của anh cho anh cảm nhận sự biến hoá của bốn mùa
Em là đôi mắt của anh đưa anh xuyên qua đám đông chen chúc
Em là đôi mắt của anh giúp anh đọc được cuốn sách về biển cả
Bởi vì em là đôi mắt của anh
Hãy cho anh thấy được thế giới ngay trước mắt anh.”
“Em là đôi mắt của anh”
Đôi mắt của tôi đã ươn ướt.
Nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, đem mặt dán vào đùi anh, hỏi: “Đây là bài gì? Rất cảm động!”
“Hôm qua nghe thấy đài phát bài này, “Em là đôi mắt của anh”!” Anh đáp, dùng tay vuốt ve mái tóc dài của tôi.
Từng chút từng chút, tinh tế di động. Ngàn vạn âu yếm.
“Anh có thể hát cho em nghe mỗi ngày không?”
“Chỉ cần em thích!”
Vĩnh viễn mãi mãi, chúng tôi không muốn xa rời nhau.
Có một lần nói chuyện phiếm, chúng tôi nói về đêm đó.
Anh nói: “Tiểu Lạc, em có biết đêm đó khi em thắt cổ người đàn bà kia có bao nhiêu hung hãn! Hoàn toàn không giống một người đã bị mù!”
Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, cho dù anh nhìn không thấy: “Đó là… Đó là…”
Đột nhiên anh mờ nhạt nói: “Nếu anh là em, anh cũng sẽ làm như vậy!”
Tôi hơi hơi kinh ngạc.
Anh nhìn tôi mỉm cười.
Vì lo lắng Cố Mạc Tu ở nhà một mình, tôi xin lãnh đạo đưa anh đi làm cùng.
Sau khi được phê duyệt, Cố Mạc Tu cười như một đứa trẻ vô tội.
Anh hôn lên khoé môi tôi, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
Tác giả :
Tối Chung Chương