Bán Đời
Chương 26
Cô K người mẹ duy nhất trong lòng tôi,nguyện vọng của cô là được về quê,được chôn ở nơi mà cô sinh ra và lớn lên,tôi ôm lọ tro cốt,tay nắm lấy con...dường như thằng bé biết mất mát rằng cô K không còn thế nhưng thằng bé chẳng thể nói nên lời,điều duy nhất nó thể hiện đó là khóc...
Về đến quê,bước chân xuống con đường làng quen thuộc,đã bao năm rồi tôi chẳng về đây...chôn tro cốt cô xuống tôi tự tay đào đất,tự tay lấp đất rồi đặt bia mộ...lũ trẻ trong làng chạy qua rồi chỉ trỏ
“ chúng mày ơi con Tâm điên kìa”
Tôi vội ôm con khi lũ trẻ con ném đất về phía chúng tôi..tôi quát “ Này không được hư”
Trẻ con: “ con Tâm điên nó chửi lại kìa”...
Ném hết cát vào mặt Bi con tôi...tôi tức giận chạy ra tóm tay một đứa
Tôi: Nhìn lại xem tao có điên không,nhìn lại đi xem...chúng mày có biết hành động này sẽ là nỗi ám ảnh theo người ta cả đời không...
Đúng lúc mẹ của đứa bé đi ngang qua,bà ta thấy con khóc
Bà A: Này sao có chuyện gì mà tụ tập ở đây
Bé: Mẹ ơi con Tâm điên nó đánh con,nó đánh con đau lắm mẹ ơi
- Cái gì, mả bố cái con kia mày đánh con tao à ( bà ta vỗ hai tay vào nhau chỉ trỏ) à mà đến thằng bố mày là ai mày còn đéo biết thì lấy đâu ra có mồ mả tông ti nhà mày...con cave tứ xứ...
Đạt ngồi trong xe bên đường Đức thấy khó chịu thay cho Tâm định đi ra thì Đạt cản
Đạt: kệ cô ta,để cô ta tự biết phản kháng,nếu cứ yếu đuối thì sẽ chỉ có hại cho cô ta mà thôi
Đức: Nhưng xem cái con mụ kia ăn nói mà tao tức quá,mà đi theo đến tận đây rồi sao mày không xuất hiện...
- tao muốn cô ta tự phải lết chân tìm đến tao
- Lại nữa hai đứa mày đều ngang như cua,tao thấy mày thích Tâm thật lòng
- Nhưng cô ta không thích tao...
- Tao biết không phải tự dưng mà mày để cô ấy đi,chắc chắn mày sợ có nguy hiểm nhưng mày thấy đấy cô ấy không nằm trong tay mày còn nguy hiểm hơn,nếu để kẻ nào đó biết điểm yếu của mày thì chết dở
- tao tính sai bước...
- Điều tra đúng Như Ý làm rồi mày tính sao
- Cô ta nhất định phải cho tao câu trả lời rõ ràng...
Tôi thấy mẹ đứa bé chửi bới...đúng lúc thấy Trung đèo mẹ anh ta đi qua,họ phanh lại khi thấy Bi...
Mẹ T: Bi...bi của Bà ( tôi ôm chặt con) sao mày lại ôm thằng bé thế hả con điên kia,mày lại bắt cóc thằng bé à
- Bi là con của tôi,sao bà lại nói là tôi bắt thằng bé được
Trung: Ê dạo này ngon thế,không nói nhiều về nhà rồi tính ( dụ ngon ngọt bị mẹ anh ta vỗ vào đầu)
- Còn con vợ mày ở nhà đấy,về nhà nào ai cho nó bước chân vào nhà tao,k nghe con linh nó nói đấy à,nó ở thành phố làm đĩ còn có ý định cướp người yêu con linh đấy
Trung: Con linh thì lúc nào chẳng nói quá lên..( trung giật bi về tay)
Tôi: Trả lại con cho tôi ( thằng bé khóc)
Trung: Về nhà tao đi,tao với mày nói chuyện riêng tí...lâu lâu rồi nhỉ làm tí cho đỡ buồn
- mày là thằng bỉ ổi ( tôi tát bốp vào mặt Trung trước sự chứng kiến của mẹ anh ta)...
Trung dơ tay định tát Tâm thì Đạt tóm lấy tay...
Đạt: Tao và mày lại gặp nhau rồi ( Đức giật Bi từ tay Trung)...
Đức: Tuổi gì mà đòi bế,theo luật thì dưới 3 tuổi theo mẹ nhé,mà từ giờ trên danh nghĩa Tâm được phép nuôi con,có giấy tờ đàng hoàng
Trung: Tao nhìn mày quen lắm ( Trung nhớ lần đầu gặp Đạt) à là...( bắt đầu sợ vì trước bị ăn đấm)
Đạt: Để tao nói cho mày biết cô ấy giờ là người đàn bà của tao...
Câu Đạt nói làm tôi sửng sốt,tay Đạt nắm lấy tay tôi trước mặt mọi người...
Mẹ Trung: này mẹ xem tivi có thấy cậu ta cầm bông hoa quảng cáo cho cái tập đoàn gì gì ý nhỉ...tập đoàn gì đầu tư vào đường lên quê mình ý...
Vệ sỹ bắt đầu đuổi người đứng xa Đạt...
Mẹ Đ: Cậu ta làm to lắm đấy mẹ k nhớ chức vụ gì...
Đức: để tôi nói cho mấy người biết cậu Đạt đây là chủ tich của tập đoàn Tân An,người mang con đường nhựa đẹp đẽ này đến cho vùng quê nghèo này...( Đức vỗ vai Trung) mày tuổi gì???
Đạt kéo tay tôi đi,tôi giật tay lại
Đạt: Sao thế
- Tôi còn chưa xong việc
Tôi quay lại quỳ xuống cúi chào cô K...
Tôi: Con đi đây,thi thoảng con sẽ về thăm mẹ...
Đạt quay đi thấy một phụ nữ bên kia đường cứ đứng nhìn...nhìn bà ta rất giống Tâm...
Đức: Hình như mẹ Tâm,lần trước đến đưa vỹ tiền thấy vỹ nói mẹ Tâm bỏ rơi cô ấy,k đoái hoài gì,ngay cạnh nhà nhưng chẳng bh hỏi đến con...
Người phụ nữ đó chính là mẹ Tâm,bà ta quay đi đạp xe đi thẳng như sợ sệt Tâm nhìn thấy...
Tôi đứng phía dưới Đạt dơ tay ra,dưới cái trời lạnh của mùa đông...tôi nhìn rõ ánh mắt của người đàn ông đối diện,anh ta luôn xuất hiện khi tôi cần và cũng chính anh ta luôn là người cứu vớt cuộc đời tôi ở những phút cuối cùng...đưa bàn tay ra anh ta nắm lấy...nắm rất chặt cùng tôi băng qua đường trước sự chứng kiến của nhà Trung...họ k nghĩ rằng một con điên tầm thường như tôi lại có thể có một người đàn ông hoàn hảo như anh ta giúp đỡ...cứ đi sau anh ta,tay nắm tay...
Đạt: Ngẩng cao đầu mà sống,đời này không phạm pháp,không có ý nghĩ gian dối trời khắc an bài...
- Vâng...
Nghe Tâm vâng Đạt mỉm cười nhưng không dám cười ra tiếng...lòng anh ta rất vui...trở về thành phố điều đầu tiên anh ta làm là đưa Bi cho cô giúp việc chăm bẵm
Đạt: Thằng bé hơi gầy,cô chăm cho tốt
Tôi: Tôi k thể ở đây được,tôi còn phải về nơi trọ...còn đi làm nữa
- Vậy ai trông con cho cô đi làm...cô quên lời hứa để được tự do cô phải đến phục vụ tình dục cho tôi bất cứ lúc nào à
- Tôi có nói vậy ạ
- k nuốt lời dc đâu lại đây ( Đạt tóm tay tôi lên phòng)...
Anh ta mở hộp đồ lấy đồ vệ sinh vết thương trên trán cho tôi
Đạt: Không cẩn thận sẽ để lại sẹo đấy,con gái nếu có sẹo sẽ chẳng đẹp
Nhìn cử chỉ anh ta rất nhẹ nhàng,vừa sơ cứu vết thương vừa thổi
Đạt: Còn đau ở đâu không,cô khoẻ thật đấy,mai cứ đi khám cho chắc...
- Anh thích tôi rồi phải không?
- Phải tôi thích cô...
Đạt ngại quay đi...
- Tôi có đáng để được anh thích không
- Đối với tôi không có từ đáng hay không mà chỉ có từ thích hay không thôi...cô ngủ sớm đi...
Đạt đóng cửa lại,tôi bất giác cười nhẹ nhõm,ơ bên anh ta mình thấy thật bình yên ít nhất là cho đến giây phút này...
Đạt trở về nhà...điều đầu tiên anh ta nói khi bc chân vào nhà
Mẹ Đ: Sao về muộn thế con
- như ý đâu mẹ
- Nó ở trên phòng...
- từ mai k dc để cô ta bước chân vào nhà này nữa
- Sao vậy con
- Con nói sao thì mẹ cứ làm vậy đi...
Đạt mở cửa phòng anh ta nhắn tin cho Tâm “ Em ngủ chưa”
Tâm: Em chưa,em đang ru con ngủ
- ngủ sớm đi mai anh qua đón
- vâng...
Đạt cười khi thấy tin nhắn...anh ta vui vẻ vào tắm...đứng dưới vòi sen cứ cười một mình...
Tôi ôm con rồi nghĩ đến Đạt...tôi cúi đầu cười thầm một mình...giữa chúng tôi là thứ tình cảm nào đó mà khó có thể nói nên lời...nhưng nhìn Bi được sống với anh ta trong môi trường thật tốt,tôi tự nhủ rằng đến khi nào mình mời có thể cho con một cuộc sống tốt như Đạt mang lại cho thằng bé...
Hôm sau thấy Đạt mở cửa phòng thấy Như Ý cũng lúc đi ra
Đạt: Sao em chưa đi
- Mẹ a có nói với em rồi,em muốn nói chuyện chỉ vì hiểu lầm thôi (như ý tóm tay Đạt hất mạnh ra)
Đạt: Đừng động vào em chị dâu ạ...thật ghê tởm
Câu nói khiến Như Ý ngã quỵ xuống...cô ta không thể ngờ Đạt lại nói ra câu như vậy...
Tôi trở lại trường học tập như bình thường và chuẩn bị cho kì thi sắp tới,tan học tôi thấy Đạt đứng hút thuốc chờ sẵn bên kia đường...anh ấy nở nụ cười khi miệng vẫn ngậm thuốc nhìn tôi...giây phút đó tôi thấy tim mình đập nhanh hơn và chỉ muốn chạy nhanh về phía người đàn ông đó...
Tùng bạn trai Linh ngồi trong xe nhìn theo Tâm chạy sang bên đường...thầy chủ nhiệm lớp Tâm hiện tại nói nhỏ
“ Con bé đấy lớp tôi,học lực tốt phết đấy,yêu được đứa giàu kinh “
Tùng: Sao anh biết giàu
- Nhìn người kia thì có vẻ nghèo chắc,chải chuốt bóng mượt từ đầu đến chân nhìn là hiểu rồi...xe cậu ta đang đi mấy chục tỉ đấy...
Tùng: Hoá ra đúng như vậy...( Tùng nhếch mép cười)...
Tôi vừa bước lên xe thấy đầy mùi hoa...quay ra ghế sau thấy đầy hoa hồng...
- Anh chuẩn bị đi sự kiện à
- Không,hoa tôi tặng em đấy
- Ngày gì vậy
- nhân ngày chúng ta yêu nhau
- Ai nói yêu anh ( tôi nói rồi cười quay đi)
Đạt với tay nắm lấy bàn tay tôi,chúng tôi cứ nắm chặt tay nhau như vậy đấy...Đạt đưa tôi đến quán ăn Nhật Bản
Đạt: Nay a có hẹn với bạn ở đây
- Vâng
Tôi đứng bên ngoài thấy tiếng cười nói bên trong,tiếng mấy cô gái cười đòi quà,đòi mua nhẫn,mua xe...
Đạt trở ra thấy mặt tôi tỏ vẻ không thích
Đạt: Sao thế
- Không sao...
Đạt nắm tay tôi bước vào...lũ bạn anh ta nhận ra tôi
Hoàng: Ôi vẫn hàng cũ à
Đạt: Ăn nói cẩn thận vào,Tâm là bạn gái tao
- Bạn gái ( mấy tên cười ồ lên)
Mấy cô gái nhìn tôi vẫn đeo chiếc hộp phía sau đựng bản vẽ...họ cười như thấy tôi quê mùa...món cá bốc khói được bê ra tôi thấy toàn cá sống...họ chấm ăn rất tự nhiên..
Đạt thấy Tâm k gắp,anh ta biết ý gắp cuốn cho Tâm...
Đạt: Ăn đi
Hoàng: Nay tình cảm thế,em gái có bí quyết gì mà giữ được thằng bạn anh thế
Tôi cười nhạt cho thử lên miệng ăn thì tanh tôi buồn nôn vội ôm miệng chạy vào tolet...tôi móc vội vàng rồi rửa miệng...vừa định bước vào cửa thì thấy Hoàng nói cs Đạt
Hoàng: Này bọn miền núi nó hay có bùa đấy,tao nghĩ mày dính bùa rồi mới yêu một đứa như thế...
- Như thế là thế nào
- Này chén mãi k chán à
- Ăn đi
- Hay chỗ ấy của nó khác những con khác...
Đạt đặt đũa tóm lấy áo Hoàng...
Đạt: Im mõm mày lại đi
Hoàng: Gì mà căng thế tao chỉ muốn tốt cho mày thôi ( mn can ngăn)
Đạt: Lo thân mày đi ( Đạt lau miệng vứt bộp cái khăn xuống bàn)
Đi ra ngoài thấy tôi đứng bên ngoài Đạt quay lại lấy cặp vẽ cho tôi rồi nắm tay tôi đi...
Đạt: anh đua em đi ăn cái khác
- Vì em mà a cãi nhau vs anh kia có sao không
- Sao gì anh vs nó cãi nhau suốt ngày...k sao đâu a cũng k thích ăn cá...
- k đúng em thấy anh rất thích ăn cá
Đạt ngập ngừng,tôi biết anh ấy đang cố gắng vì tôi...
Tại cửa khẩu Lạng Sơn...
Cô gái trùm khăn trắng khóc thương bố
Gái: Bố ơi sao bố đi sớm vậy con phải làm sao đây...bố ơi...bố!
Vỹ đến bên cạnh an ủi
Vỹ: Anh sẽ cùng em gánh vác sự nghiệp của bố em...tin ở anh
Vỹ nhếch mồm khi cô gái tựa vào vai...
Sau khi chôn cất người của Vỹ nói nhỏ vào tai
Vỹ: Dàn xếp cho ổn,coi như ông ta bị tai nạn,làm kĩ để k dc sai xót
- Vâng...
Vỹ: Giờ thì xem cuộc sống trên tiền nó ra làm sao nào???Tâm...em nhất định phải chờ anh cứu em khỏi thằng chó đấy...chủ tich Tân An à...( nắm chặt tay)
Tiếng gõ cửa phòng của Thịnh tại nhà riêng của anh ta...
Thịnh: Ai đấy
- Là em...
- Ai cơ
- Em Trâm vợ anh Đạt,em có chuyện nói với anh...
Tôi và Đạt ăn xong bát phở gà đơn giản ven đường lại thấy Đạt ăn hẳn hai bát
Đạt: Ngon nhỉ,quán này lâu năm lắm rồi đấy
- Em tưởng người như anh thì k bh ăn quan này chứ
- Gì mà người như anh,trc đây mẹ a và anh sống ơ khu này,nghèo lắm mỗi lần dc mẹ mua cho bát phở này là anh sướng tê tái rồi
- nhà a nghèo sao
- Uk mẹ anh là vợ thứ,mãi sau này a mới chuyển về ở với bố...
- Ra vậy,thế là cũng có lúc a nghèo như em nhỉ
- Em nghèo gì,có 60 triệu còn gì
- A nhớ dai thế,Cô K ốm em làm gì còn
Nhắc đến cô K tôi buồn trùng xuống...
- Cô ấy cũng sẽ nhớ đến em,ăn đi...
Tôi cười nhạt rồi chúng tôi trò chuyện vui vẻ bên nhau...bên quán vỉa hè...đơn giản chẳng cao sang...cảm giác khoảng cách của Đạt và tôi đang gần lại...
Đạt dắt tôi đi vào trung tâm thương mại,anh ta đeo khẩu trang
Đạt: trung tâm này của anh đấy,to k,anh có những trung tâm này khắp cả nước
- Anh đang khoe giàu vs em à
- uk có sai đâu ( tôi bật cười) phải đeo khẩu trang k là ngta nhận ra...
Tôi và Đạt vào phòng karaoke hai người...Đạt rất phấn khích chọn bài
Đ: Em hát bài gì,thôi để anh hát trước nhé...
Thấy Đạt vui vẻ sống đơn giản như thể đây mới chính là con người anh ta...” Vì em anh như người điên mất trí”...tôi bật cười vui vẻ hát theo...chúng tôi quàng vai nhau như thể khoảng cách đã không còn...Đạt dắt tôi vào cửa phòng chụp ảnh hàn quốc tự động
Tôi: Thôi em k chụp đâu ( Đạt kéo tay)
Đ: Chụp vào kiểu đi mà
Vào bên trong anh ta cao lớn hơn cả cái phòng chụp...phải cúi khom đầu
Đ: phải bảo họ thiết kế lại chứ sao lại bé tí thế này nhỉ
- vì chỉ để cho con gái chụp thôi,có ai đàn ông chụp như anh k
- Vớ vẩn,phân biệt đối xử ( Đạt quàng cổ tôi ôm chúng tôi tạo dáng trc ống kính mà cứ cười rạng rỡ vs nhau)
Đạt hôn lên trán tôi rồi kiểu cuối gọi tôi
Đạt: Tâm ( tôi quay sang) anh yêu em
Đạt hôn chụt lên môi tôi...bức ảnh cuối cùng in ra...tôi đỏ mặt dù chẳng hiểu tại sao người này lại có thể yêu mình hay chỉ là cảm xúc đùa cợt nhất thời...
Như Ý trong phòng ngồi đốt sạch ảnh của cô ta và Đạt...ngồi nhìn lửa cháy như kẻ mất hồn...vừa cười vừa khóc “ Em k thể mất anh như thế được,anh k thể bỏ em được”...như ý ấn máy gọi cho Đạt dường như số bị chặn...cô ta đứng dậy cầm chiếc dao gọt hoa quả cắt vào cổ tay rồi bước vào bồn tắm xả đầy nước...” Anh sẽ phải hối hận vì lời anh nói ra”
Tôi và Đạt vừa ra thang máy thì bảo vệ giữ
Bảo vệ: Yêu cầu bỏ khẩu trang khi vào siêu thị
Tôi thấy Đ tỏ vẻ mặt khó chịu...
Tôi: vậy thôi chúng tôi k vào siêu thị nữa
Bảo vệ: chúng tôi yêu cầu bỏ khẩu trang khi vào trung tâm
Đạt: Đi thôi ( quay đi nắm tay tôi)
Chú bảo vệ chặn đường “ Chắc chắn có vấn đề bỏ khẩu trang ra đi”
Đạt: Chú làm tốt đấy nhưng k đúng lúc
Điện thoại Đạt reo lên
Mẹ Đ: Con à như ý nó cắt tay tự vẫn con về ngay nhé...nguy kịch lắm rồi...
Đạt bỏ khẩu trang ra rồi nói vội vàng
Đ: Hiện đang ở viện nào,Như Ý hiện thế nào rồi...( chạy vội đi)...
Anh ta chạy đi mà dường như quên mất tôi,quên rằng tôi đang đứng ngay cạnh anh ta...
Bảo vệ: Hình như là chủ tịch...chủ...chủ tịch...
Đạt lái xe vội tới viện...thấy Như Ý mặt tái mét anh ta nhìn Như Ý rồi thở dài
Như ý: Chỉ vì em quá yêu anh nên em mới làm vậy,em sợ có kẻ thứ 3 cướp mất tình yêu của em...em sợ ( Như Ý ôm lấy Đạt khi Đạt vẫn đang đứng cạnh giường bệnh)...
Tôi vừa đi bộ vừa lầm bầm...tên khốn kiếp hắn quên cả mình...Như Ý...anh ta yêu cô ta sâu đậm vậy thì vs mình chỉ là phù du,sao mình lại đi tin cái mồm dẻo của anh ta nhỉ...điện thoại reo
Thuỵ Vy: Đến trường lấy bài ôn tập thi nhé có rồi đấy
- Uk đến ngay đây...
Trong phòng chụp hình hàn quốc Thịnh đứng nhìn rồi kêu thư kí
Thịnh: In lại những tấm mới vừa chụp ra,nhớ là phải làm lặng lẽ...thật lặng lẽ...( cười đểu)
Đức đứng bên ngoài nói chuyện cùng Đạt
Đức: K ngờ cô ấy lại liều như thế
- Tao k còn chút tình cảm nào với cô ấy cả,giờ rất khó xử
- tao tương mày đang đi vs tâm,cô ấy đâu
- Thôi chết rồi...
- Cái gì ai chết
Đạt vội gọi điện thoại chuông reo nhưng k bắt máy rồi tắt đi
Đ: Lúc đứng đấy vội nên tao quên đang đi cùng Tâm mà chạy một mạch đến đây
Đức: Mày bỏ cô áy lại á
- Chết thật tao quên thật sự
- Quên người yêu bao giơ không hả bố Đạt,lậy hồn luôn đấy...
- vụ kia thế nào r
- Trâm và mày sẽ chính thức ly hôn sau 1 tháng nữa,hơi nhiều thủ tục bé Na sẽ ở vs bố hay mẹ đây
- con tao tất nhiên tao nuôi rồi...thế nhé đi đã
Đạt vừa đi vừa gọi cho Tâm...k nghe Đạt nhắn tin...” Em đang ở đâu thế vừa rồi anh vội nên không để ý”
Tôi thấy tin nhắn đến “ Em ở trường,tưởng anh quên luôn rồi”
Đạt cười rồi hôn lên tin nhắn...
Vừa lên lớp thấy k có ai,tôi gọi cho vy
Vy: Tao gửi thầy Tùng r đấy,chờ mày lâu quá còn về nấu cơm nên về trc rồi
- uk để tao qua đó lấy...
Tôi đi tới phòng của thầy...gõ cửa phòng
Tôi: Thầy có trong phòng k ạ,em đến lấy bài ôn tập...
Tùng: Thầy có...e vào đi
Tôi vào trong k còn thầy cô nào ở trường,các lớp cũng đã tan...
Tùng: Ngồi chờ thầy 1 xíu...
- vâng
Tùng lấy bài đưa cho tôi...tôi cầm bài rồi thấy Tùng cầm tay...
Tùng: Tâm thích đàn ông có tiền à
- Em k hiểu ý thầy
- thầy cũng có tiền,thầy có thể ngủ với Tâm một đêm không,Tâm ra giá đi
Tôi đổi sắc mặt thụt tay lại...
Tôi: Em xin phép (tôi thái độ ra mặt đứng dậy)
Tùng đứng dậy tóm lấy áo tôi...bóp miệng hôn tôi...cắn lên cổ...
Tùng: Em cứ nói giá đi thầy sẽ trả cho em k thiếu một nghìn
- Buông tôi ra...
Anh ta xé toạc áo của tôi...
Đạt bên dưới nhìn đồng hồ mãi k thấy Tâm ra...anh ta bước vào trường hỏi bảo vệ...
Bảo vệ: Có học sinh ý vừa lên tầng 3 nhưng chưa thấy xuống,tan học rồi mà...
Đạt bước chân lên từng bậc cầu thang...tiếng tích tắc của đồng hồ trên tay làm khong gian như căng thẳng hơn...
Tôi đẩy mạnh Tùng
Tôi: Thầy đúng là kẻ bệnh hoạn,tôi sẽ kiện thầy
Tùng: Người như em có tư cách kiện một thầy giáo như tôi à...em làm gái mà,kiêu căng thế k tốt,khi nào thằng kia chán em quay lại tìm tôi thì k dc giá cao đâu,nhưng tôi vẫn chờ em...
Tôi vội vàng chạy ra khỏi căn phòng đó đầu tóc bú rù áo rách và gương mặt hoảng loạn...tôi đi còn k vững vì sợ hãi...ngã quỵ xuống nền đất rồi cố đứng dậy đi tiếp...
Từ đầu hành lang Đạt thấy Tâm anh ta cười rồi vụt tắt nụ cười khi thấy Tâm trong tình trạng như vậy...
Tôi thấy Đạt vội oà khóc...tựa đầu vào ngực Đ
Đ: Có chuyện gì thế này ( Giọng tỏ vẻ khó chịu) nào nín khóc và bình tĩnh kể cho anh nghe xem có chuyện gì đang diễn ra...
Đưa tôi ra xe Đạt k nói gì khi tôi kể như vậy...anh ấy ngả ghế nói tôi
Đạt: Nhắm mặt lại khi nào tôi trở ra thì em hãy mở mắt...hiểu không...
Tôi gật nhưng thấy Đạt mở cốp xe rút súng...súng thật...tôi tóm lấy tay
Tôi: Đừng bỏ qua đi...
Đat: Vậy em kb anh là ai rồi ( hất tay tôi)
Đạt băng qua đường tiến thẳng vào trường...tôi vội vã chạy theo và sợ hãi khi nghĩ đến gương mặt vô cảm của Đạt lúc này...
Về đến quê,bước chân xuống con đường làng quen thuộc,đã bao năm rồi tôi chẳng về đây...chôn tro cốt cô xuống tôi tự tay đào đất,tự tay lấp đất rồi đặt bia mộ...lũ trẻ trong làng chạy qua rồi chỉ trỏ
“ chúng mày ơi con Tâm điên kìa”
Tôi vội ôm con khi lũ trẻ con ném đất về phía chúng tôi..tôi quát “ Này không được hư”
Trẻ con: “ con Tâm điên nó chửi lại kìa”...
Ném hết cát vào mặt Bi con tôi...tôi tức giận chạy ra tóm tay một đứa
Tôi: Nhìn lại xem tao có điên không,nhìn lại đi xem...chúng mày có biết hành động này sẽ là nỗi ám ảnh theo người ta cả đời không...
Đúng lúc mẹ của đứa bé đi ngang qua,bà ta thấy con khóc
Bà A: Này sao có chuyện gì mà tụ tập ở đây
Bé: Mẹ ơi con Tâm điên nó đánh con,nó đánh con đau lắm mẹ ơi
- Cái gì, mả bố cái con kia mày đánh con tao à ( bà ta vỗ hai tay vào nhau chỉ trỏ) à mà đến thằng bố mày là ai mày còn đéo biết thì lấy đâu ra có mồ mả tông ti nhà mày...con cave tứ xứ...
Đạt ngồi trong xe bên đường Đức thấy khó chịu thay cho Tâm định đi ra thì Đạt cản
Đạt: kệ cô ta,để cô ta tự biết phản kháng,nếu cứ yếu đuối thì sẽ chỉ có hại cho cô ta mà thôi
Đức: Nhưng xem cái con mụ kia ăn nói mà tao tức quá,mà đi theo đến tận đây rồi sao mày không xuất hiện...
- tao muốn cô ta tự phải lết chân tìm đến tao
- Lại nữa hai đứa mày đều ngang như cua,tao thấy mày thích Tâm thật lòng
- Nhưng cô ta không thích tao...
- Tao biết không phải tự dưng mà mày để cô ấy đi,chắc chắn mày sợ có nguy hiểm nhưng mày thấy đấy cô ấy không nằm trong tay mày còn nguy hiểm hơn,nếu để kẻ nào đó biết điểm yếu của mày thì chết dở
- tao tính sai bước...
- Điều tra đúng Như Ý làm rồi mày tính sao
- Cô ta nhất định phải cho tao câu trả lời rõ ràng...
Tôi thấy mẹ đứa bé chửi bới...đúng lúc thấy Trung đèo mẹ anh ta đi qua,họ phanh lại khi thấy Bi...
Mẹ T: Bi...bi của Bà ( tôi ôm chặt con) sao mày lại ôm thằng bé thế hả con điên kia,mày lại bắt cóc thằng bé à
- Bi là con của tôi,sao bà lại nói là tôi bắt thằng bé được
Trung: Ê dạo này ngon thế,không nói nhiều về nhà rồi tính ( dụ ngon ngọt bị mẹ anh ta vỗ vào đầu)
- Còn con vợ mày ở nhà đấy,về nhà nào ai cho nó bước chân vào nhà tao,k nghe con linh nó nói đấy à,nó ở thành phố làm đĩ còn có ý định cướp người yêu con linh đấy
Trung: Con linh thì lúc nào chẳng nói quá lên..( trung giật bi về tay)
Tôi: Trả lại con cho tôi ( thằng bé khóc)
Trung: Về nhà tao đi,tao với mày nói chuyện riêng tí...lâu lâu rồi nhỉ làm tí cho đỡ buồn
- mày là thằng bỉ ổi ( tôi tát bốp vào mặt Trung trước sự chứng kiến của mẹ anh ta)...
Trung dơ tay định tát Tâm thì Đạt tóm lấy tay...
Đạt: Tao và mày lại gặp nhau rồi ( Đức giật Bi từ tay Trung)...
Đức: Tuổi gì mà đòi bế,theo luật thì dưới 3 tuổi theo mẹ nhé,mà từ giờ trên danh nghĩa Tâm được phép nuôi con,có giấy tờ đàng hoàng
Trung: Tao nhìn mày quen lắm ( Trung nhớ lần đầu gặp Đạt) à là...( bắt đầu sợ vì trước bị ăn đấm)
Đạt: Để tao nói cho mày biết cô ấy giờ là người đàn bà của tao...
Câu Đạt nói làm tôi sửng sốt,tay Đạt nắm lấy tay tôi trước mặt mọi người...
Mẹ Trung: này mẹ xem tivi có thấy cậu ta cầm bông hoa quảng cáo cho cái tập đoàn gì gì ý nhỉ...tập đoàn gì đầu tư vào đường lên quê mình ý...
Vệ sỹ bắt đầu đuổi người đứng xa Đạt...
Mẹ Đ: Cậu ta làm to lắm đấy mẹ k nhớ chức vụ gì...
Đức: để tôi nói cho mấy người biết cậu Đạt đây là chủ tich của tập đoàn Tân An,người mang con đường nhựa đẹp đẽ này đến cho vùng quê nghèo này...( Đức vỗ vai Trung) mày tuổi gì???
Đạt kéo tay tôi đi,tôi giật tay lại
Đạt: Sao thế
- Tôi còn chưa xong việc
Tôi quay lại quỳ xuống cúi chào cô K...
Tôi: Con đi đây,thi thoảng con sẽ về thăm mẹ...
Đạt quay đi thấy một phụ nữ bên kia đường cứ đứng nhìn...nhìn bà ta rất giống Tâm...
Đức: Hình như mẹ Tâm,lần trước đến đưa vỹ tiền thấy vỹ nói mẹ Tâm bỏ rơi cô ấy,k đoái hoài gì,ngay cạnh nhà nhưng chẳng bh hỏi đến con...
Người phụ nữ đó chính là mẹ Tâm,bà ta quay đi đạp xe đi thẳng như sợ sệt Tâm nhìn thấy...
Tôi đứng phía dưới Đạt dơ tay ra,dưới cái trời lạnh của mùa đông...tôi nhìn rõ ánh mắt của người đàn ông đối diện,anh ta luôn xuất hiện khi tôi cần và cũng chính anh ta luôn là người cứu vớt cuộc đời tôi ở những phút cuối cùng...đưa bàn tay ra anh ta nắm lấy...nắm rất chặt cùng tôi băng qua đường trước sự chứng kiến của nhà Trung...họ k nghĩ rằng một con điên tầm thường như tôi lại có thể có một người đàn ông hoàn hảo như anh ta giúp đỡ...cứ đi sau anh ta,tay nắm tay...
Đạt: Ngẩng cao đầu mà sống,đời này không phạm pháp,không có ý nghĩ gian dối trời khắc an bài...
- Vâng...
Nghe Tâm vâng Đạt mỉm cười nhưng không dám cười ra tiếng...lòng anh ta rất vui...trở về thành phố điều đầu tiên anh ta làm là đưa Bi cho cô giúp việc chăm bẵm
Đạt: Thằng bé hơi gầy,cô chăm cho tốt
Tôi: Tôi k thể ở đây được,tôi còn phải về nơi trọ...còn đi làm nữa
- Vậy ai trông con cho cô đi làm...cô quên lời hứa để được tự do cô phải đến phục vụ tình dục cho tôi bất cứ lúc nào à
- Tôi có nói vậy ạ
- k nuốt lời dc đâu lại đây ( Đạt tóm tay tôi lên phòng)...
Anh ta mở hộp đồ lấy đồ vệ sinh vết thương trên trán cho tôi
Đạt: Không cẩn thận sẽ để lại sẹo đấy,con gái nếu có sẹo sẽ chẳng đẹp
Nhìn cử chỉ anh ta rất nhẹ nhàng,vừa sơ cứu vết thương vừa thổi
Đạt: Còn đau ở đâu không,cô khoẻ thật đấy,mai cứ đi khám cho chắc...
- Anh thích tôi rồi phải không?
- Phải tôi thích cô...
Đạt ngại quay đi...
- Tôi có đáng để được anh thích không
- Đối với tôi không có từ đáng hay không mà chỉ có từ thích hay không thôi...cô ngủ sớm đi...
Đạt đóng cửa lại,tôi bất giác cười nhẹ nhõm,ơ bên anh ta mình thấy thật bình yên ít nhất là cho đến giây phút này...
Đạt trở về nhà...điều đầu tiên anh ta nói khi bc chân vào nhà
Mẹ Đ: Sao về muộn thế con
- như ý đâu mẹ
- Nó ở trên phòng...
- từ mai k dc để cô ta bước chân vào nhà này nữa
- Sao vậy con
- Con nói sao thì mẹ cứ làm vậy đi...
Đạt mở cửa phòng anh ta nhắn tin cho Tâm “ Em ngủ chưa”
Tâm: Em chưa,em đang ru con ngủ
- ngủ sớm đi mai anh qua đón
- vâng...
Đạt cười khi thấy tin nhắn...anh ta vui vẻ vào tắm...đứng dưới vòi sen cứ cười một mình...
Tôi ôm con rồi nghĩ đến Đạt...tôi cúi đầu cười thầm một mình...giữa chúng tôi là thứ tình cảm nào đó mà khó có thể nói nên lời...nhưng nhìn Bi được sống với anh ta trong môi trường thật tốt,tôi tự nhủ rằng đến khi nào mình mời có thể cho con một cuộc sống tốt như Đạt mang lại cho thằng bé...
Hôm sau thấy Đạt mở cửa phòng thấy Như Ý cũng lúc đi ra
Đạt: Sao em chưa đi
- Mẹ a có nói với em rồi,em muốn nói chuyện chỉ vì hiểu lầm thôi (như ý tóm tay Đạt hất mạnh ra)
Đạt: Đừng động vào em chị dâu ạ...thật ghê tởm
Câu nói khiến Như Ý ngã quỵ xuống...cô ta không thể ngờ Đạt lại nói ra câu như vậy...
Tôi trở lại trường học tập như bình thường và chuẩn bị cho kì thi sắp tới,tan học tôi thấy Đạt đứng hút thuốc chờ sẵn bên kia đường...anh ấy nở nụ cười khi miệng vẫn ngậm thuốc nhìn tôi...giây phút đó tôi thấy tim mình đập nhanh hơn và chỉ muốn chạy nhanh về phía người đàn ông đó...
Tùng bạn trai Linh ngồi trong xe nhìn theo Tâm chạy sang bên đường...thầy chủ nhiệm lớp Tâm hiện tại nói nhỏ
“ Con bé đấy lớp tôi,học lực tốt phết đấy,yêu được đứa giàu kinh “
Tùng: Sao anh biết giàu
- Nhìn người kia thì có vẻ nghèo chắc,chải chuốt bóng mượt từ đầu đến chân nhìn là hiểu rồi...xe cậu ta đang đi mấy chục tỉ đấy...
Tùng: Hoá ra đúng như vậy...( Tùng nhếch mép cười)...
Tôi vừa bước lên xe thấy đầy mùi hoa...quay ra ghế sau thấy đầy hoa hồng...
- Anh chuẩn bị đi sự kiện à
- Không,hoa tôi tặng em đấy
- Ngày gì vậy
- nhân ngày chúng ta yêu nhau
- Ai nói yêu anh ( tôi nói rồi cười quay đi)
Đạt với tay nắm lấy bàn tay tôi,chúng tôi cứ nắm chặt tay nhau như vậy đấy...Đạt đưa tôi đến quán ăn Nhật Bản
Đạt: Nay a có hẹn với bạn ở đây
- Vâng
Tôi đứng bên ngoài thấy tiếng cười nói bên trong,tiếng mấy cô gái cười đòi quà,đòi mua nhẫn,mua xe...
Đạt trở ra thấy mặt tôi tỏ vẻ không thích
Đạt: Sao thế
- Không sao...
Đạt nắm tay tôi bước vào...lũ bạn anh ta nhận ra tôi
Hoàng: Ôi vẫn hàng cũ à
Đạt: Ăn nói cẩn thận vào,Tâm là bạn gái tao
- Bạn gái ( mấy tên cười ồ lên)
Mấy cô gái nhìn tôi vẫn đeo chiếc hộp phía sau đựng bản vẽ...họ cười như thấy tôi quê mùa...món cá bốc khói được bê ra tôi thấy toàn cá sống...họ chấm ăn rất tự nhiên..
Đạt thấy Tâm k gắp,anh ta biết ý gắp cuốn cho Tâm...
Đạt: Ăn đi
Hoàng: Nay tình cảm thế,em gái có bí quyết gì mà giữ được thằng bạn anh thế
Tôi cười nhạt cho thử lên miệng ăn thì tanh tôi buồn nôn vội ôm miệng chạy vào tolet...tôi móc vội vàng rồi rửa miệng...vừa định bước vào cửa thì thấy Hoàng nói cs Đạt
Hoàng: Này bọn miền núi nó hay có bùa đấy,tao nghĩ mày dính bùa rồi mới yêu một đứa như thế...
- Như thế là thế nào
- Này chén mãi k chán à
- Ăn đi
- Hay chỗ ấy của nó khác những con khác...
Đạt đặt đũa tóm lấy áo Hoàng...
Đạt: Im mõm mày lại đi
Hoàng: Gì mà căng thế tao chỉ muốn tốt cho mày thôi ( mn can ngăn)
Đạt: Lo thân mày đi ( Đạt lau miệng vứt bộp cái khăn xuống bàn)
Đi ra ngoài thấy tôi đứng bên ngoài Đạt quay lại lấy cặp vẽ cho tôi rồi nắm tay tôi đi...
Đạt: anh đua em đi ăn cái khác
- Vì em mà a cãi nhau vs anh kia có sao không
- Sao gì anh vs nó cãi nhau suốt ngày...k sao đâu a cũng k thích ăn cá...
- k đúng em thấy anh rất thích ăn cá
Đạt ngập ngừng,tôi biết anh ấy đang cố gắng vì tôi...
Tại cửa khẩu Lạng Sơn...
Cô gái trùm khăn trắng khóc thương bố
Gái: Bố ơi sao bố đi sớm vậy con phải làm sao đây...bố ơi...bố!
Vỹ đến bên cạnh an ủi
Vỹ: Anh sẽ cùng em gánh vác sự nghiệp của bố em...tin ở anh
Vỹ nhếch mồm khi cô gái tựa vào vai...
Sau khi chôn cất người của Vỹ nói nhỏ vào tai
Vỹ: Dàn xếp cho ổn,coi như ông ta bị tai nạn,làm kĩ để k dc sai xót
- Vâng...
Vỹ: Giờ thì xem cuộc sống trên tiền nó ra làm sao nào???Tâm...em nhất định phải chờ anh cứu em khỏi thằng chó đấy...chủ tich Tân An à...( nắm chặt tay)
Tiếng gõ cửa phòng của Thịnh tại nhà riêng của anh ta...
Thịnh: Ai đấy
- Là em...
- Ai cơ
- Em Trâm vợ anh Đạt,em có chuyện nói với anh...
Tôi và Đạt ăn xong bát phở gà đơn giản ven đường lại thấy Đạt ăn hẳn hai bát
Đạt: Ngon nhỉ,quán này lâu năm lắm rồi đấy
- Em tưởng người như anh thì k bh ăn quan này chứ
- Gì mà người như anh,trc đây mẹ a và anh sống ơ khu này,nghèo lắm mỗi lần dc mẹ mua cho bát phở này là anh sướng tê tái rồi
- nhà a nghèo sao
- Uk mẹ anh là vợ thứ,mãi sau này a mới chuyển về ở với bố...
- Ra vậy,thế là cũng có lúc a nghèo như em nhỉ
- Em nghèo gì,có 60 triệu còn gì
- A nhớ dai thế,Cô K ốm em làm gì còn
Nhắc đến cô K tôi buồn trùng xuống...
- Cô ấy cũng sẽ nhớ đến em,ăn đi...
Tôi cười nhạt rồi chúng tôi trò chuyện vui vẻ bên nhau...bên quán vỉa hè...đơn giản chẳng cao sang...cảm giác khoảng cách của Đạt và tôi đang gần lại...
Đạt dắt tôi đi vào trung tâm thương mại,anh ta đeo khẩu trang
Đạt: trung tâm này của anh đấy,to k,anh có những trung tâm này khắp cả nước
- Anh đang khoe giàu vs em à
- uk có sai đâu ( tôi bật cười) phải đeo khẩu trang k là ngta nhận ra...
Tôi và Đạt vào phòng karaoke hai người...Đạt rất phấn khích chọn bài
Đ: Em hát bài gì,thôi để anh hát trước nhé...
Thấy Đạt vui vẻ sống đơn giản như thể đây mới chính là con người anh ta...” Vì em anh như người điên mất trí”...tôi bật cười vui vẻ hát theo...chúng tôi quàng vai nhau như thể khoảng cách đã không còn...Đạt dắt tôi vào cửa phòng chụp ảnh hàn quốc tự động
Tôi: Thôi em k chụp đâu ( Đạt kéo tay)
Đ: Chụp vào kiểu đi mà
Vào bên trong anh ta cao lớn hơn cả cái phòng chụp...phải cúi khom đầu
Đ: phải bảo họ thiết kế lại chứ sao lại bé tí thế này nhỉ
- vì chỉ để cho con gái chụp thôi,có ai đàn ông chụp như anh k
- Vớ vẩn,phân biệt đối xử ( Đạt quàng cổ tôi ôm chúng tôi tạo dáng trc ống kính mà cứ cười rạng rỡ vs nhau)
Đạt hôn lên trán tôi rồi kiểu cuối gọi tôi
Đạt: Tâm ( tôi quay sang) anh yêu em
Đạt hôn chụt lên môi tôi...bức ảnh cuối cùng in ra...tôi đỏ mặt dù chẳng hiểu tại sao người này lại có thể yêu mình hay chỉ là cảm xúc đùa cợt nhất thời...
Như Ý trong phòng ngồi đốt sạch ảnh của cô ta và Đạt...ngồi nhìn lửa cháy như kẻ mất hồn...vừa cười vừa khóc “ Em k thể mất anh như thế được,anh k thể bỏ em được”...như ý ấn máy gọi cho Đạt dường như số bị chặn...cô ta đứng dậy cầm chiếc dao gọt hoa quả cắt vào cổ tay rồi bước vào bồn tắm xả đầy nước...” Anh sẽ phải hối hận vì lời anh nói ra”
Tôi và Đạt vừa ra thang máy thì bảo vệ giữ
Bảo vệ: Yêu cầu bỏ khẩu trang khi vào siêu thị
Tôi thấy Đ tỏ vẻ mặt khó chịu...
Tôi: vậy thôi chúng tôi k vào siêu thị nữa
Bảo vệ: chúng tôi yêu cầu bỏ khẩu trang khi vào trung tâm
Đạt: Đi thôi ( quay đi nắm tay tôi)
Chú bảo vệ chặn đường “ Chắc chắn có vấn đề bỏ khẩu trang ra đi”
Đạt: Chú làm tốt đấy nhưng k đúng lúc
Điện thoại Đạt reo lên
Mẹ Đ: Con à như ý nó cắt tay tự vẫn con về ngay nhé...nguy kịch lắm rồi...
Đạt bỏ khẩu trang ra rồi nói vội vàng
Đ: Hiện đang ở viện nào,Như Ý hiện thế nào rồi...( chạy vội đi)...
Anh ta chạy đi mà dường như quên mất tôi,quên rằng tôi đang đứng ngay cạnh anh ta...
Bảo vệ: Hình như là chủ tịch...chủ...chủ tịch...
Đạt lái xe vội tới viện...thấy Như Ý mặt tái mét anh ta nhìn Như Ý rồi thở dài
Như ý: Chỉ vì em quá yêu anh nên em mới làm vậy,em sợ có kẻ thứ 3 cướp mất tình yêu của em...em sợ ( Như Ý ôm lấy Đạt khi Đạt vẫn đang đứng cạnh giường bệnh)...
Tôi vừa đi bộ vừa lầm bầm...tên khốn kiếp hắn quên cả mình...Như Ý...anh ta yêu cô ta sâu đậm vậy thì vs mình chỉ là phù du,sao mình lại đi tin cái mồm dẻo của anh ta nhỉ...điện thoại reo
Thuỵ Vy: Đến trường lấy bài ôn tập thi nhé có rồi đấy
- Uk đến ngay đây...
Trong phòng chụp hình hàn quốc Thịnh đứng nhìn rồi kêu thư kí
Thịnh: In lại những tấm mới vừa chụp ra,nhớ là phải làm lặng lẽ...thật lặng lẽ...( cười đểu)
Đức đứng bên ngoài nói chuyện cùng Đạt
Đức: K ngờ cô ấy lại liều như thế
- Tao k còn chút tình cảm nào với cô ấy cả,giờ rất khó xử
- tao tương mày đang đi vs tâm,cô ấy đâu
- Thôi chết rồi...
- Cái gì ai chết
Đạt vội gọi điện thoại chuông reo nhưng k bắt máy rồi tắt đi
Đ: Lúc đứng đấy vội nên tao quên đang đi cùng Tâm mà chạy một mạch đến đây
Đức: Mày bỏ cô áy lại á
- Chết thật tao quên thật sự
- Quên người yêu bao giơ không hả bố Đạt,lậy hồn luôn đấy...
- vụ kia thế nào r
- Trâm và mày sẽ chính thức ly hôn sau 1 tháng nữa,hơi nhiều thủ tục bé Na sẽ ở vs bố hay mẹ đây
- con tao tất nhiên tao nuôi rồi...thế nhé đi đã
Đạt vừa đi vừa gọi cho Tâm...k nghe Đạt nhắn tin...” Em đang ở đâu thế vừa rồi anh vội nên không để ý”
Tôi thấy tin nhắn đến “ Em ở trường,tưởng anh quên luôn rồi”
Đạt cười rồi hôn lên tin nhắn...
Vừa lên lớp thấy k có ai,tôi gọi cho vy
Vy: Tao gửi thầy Tùng r đấy,chờ mày lâu quá còn về nấu cơm nên về trc rồi
- uk để tao qua đó lấy...
Tôi đi tới phòng của thầy...gõ cửa phòng
Tôi: Thầy có trong phòng k ạ,em đến lấy bài ôn tập...
Tùng: Thầy có...e vào đi
Tôi vào trong k còn thầy cô nào ở trường,các lớp cũng đã tan...
Tùng: Ngồi chờ thầy 1 xíu...
- vâng
Tùng lấy bài đưa cho tôi...tôi cầm bài rồi thấy Tùng cầm tay...
Tùng: Tâm thích đàn ông có tiền à
- Em k hiểu ý thầy
- thầy cũng có tiền,thầy có thể ngủ với Tâm một đêm không,Tâm ra giá đi
Tôi đổi sắc mặt thụt tay lại...
Tôi: Em xin phép (tôi thái độ ra mặt đứng dậy)
Tùng đứng dậy tóm lấy áo tôi...bóp miệng hôn tôi...cắn lên cổ...
Tùng: Em cứ nói giá đi thầy sẽ trả cho em k thiếu một nghìn
- Buông tôi ra...
Anh ta xé toạc áo của tôi...
Đạt bên dưới nhìn đồng hồ mãi k thấy Tâm ra...anh ta bước vào trường hỏi bảo vệ...
Bảo vệ: Có học sinh ý vừa lên tầng 3 nhưng chưa thấy xuống,tan học rồi mà...
Đạt bước chân lên từng bậc cầu thang...tiếng tích tắc của đồng hồ trên tay làm khong gian như căng thẳng hơn...
Tôi đẩy mạnh Tùng
Tôi: Thầy đúng là kẻ bệnh hoạn,tôi sẽ kiện thầy
Tùng: Người như em có tư cách kiện một thầy giáo như tôi à...em làm gái mà,kiêu căng thế k tốt,khi nào thằng kia chán em quay lại tìm tôi thì k dc giá cao đâu,nhưng tôi vẫn chờ em...
Tôi vội vàng chạy ra khỏi căn phòng đó đầu tóc bú rù áo rách và gương mặt hoảng loạn...tôi đi còn k vững vì sợ hãi...ngã quỵ xuống nền đất rồi cố đứng dậy đi tiếp...
Từ đầu hành lang Đạt thấy Tâm anh ta cười rồi vụt tắt nụ cười khi thấy Tâm trong tình trạng như vậy...
Tôi thấy Đạt vội oà khóc...tựa đầu vào ngực Đ
Đ: Có chuyện gì thế này ( Giọng tỏ vẻ khó chịu) nào nín khóc và bình tĩnh kể cho anh nghe xem có chuyện gì đang diễn ra...
Đưa tôi ra xe Đạt k nói gì khi tôi kể như vậy...anh ấy ngả ghế nói tôi
Đạt: Nhắm mặt lại khi nào tôi trở ra thì em hãy mở mắt...hiểu không...
Tôi gật nhưng thấy Đạt mở cốp xe rút súng...súng thật...tôi tóm lấy tay
Tôi: Đừng bỏ qua đi...
Đat: Vậy em kb anh là ai rồi ( hất tay tôi)
Đạt băng qua đường tiến thẳng vào trường...tôi vội vã chạy theo và sợ hãi khi nghĩ đến gương mặt vô cảm của Đạt lúc này...
Tác giả :
Tống Thị Phương Anh