Bán Diện Trang
Chương 7
Dương Hạo đột nhiên trở nên bận rộn, trận đấu bóng rổ của trường, y tham gia; sau đó là giao lưu thi đấu với các trường khác, lần này là bóng chuyền; tập san của trường cần viết bài, chủ biên vốn là Tiên Quả bạn tốt của Liễu Liễu liền mời Dương Hạo vô luận thế nào cũng phải giúp, theo như lời mọi người thì đều là anh chị em cùng một nhà cả; Trầm Tịch không có mặt, Liễu Liễu bận rộn công việc đến thiên hôn địa ám, Dương Hạo thật sự không thể bỏ mặc được có đôi lúc cũng sẽ giúp đỡ. [Anh thành culi tập thể mất rồi T______T]
Rõ ràng, Dư Dương mới hẳn là người phải làm những việc này chứ?
Vì vậy Dương Hạo rất buồn bực, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào vậy? [Chỗ này không chắc lắm]
Lần thứ n Dương Hạo một mình về nhà muộn, sau khi tại trước cổng chính khu nhà nói tạm biệt với Liễu Liễu, mới vừa bước lên cầu thang liền đụng phải Dư Dương đang đi xuống đổ rác.
Dư Dương thấy hắn liền đưa cái chìa khóa cầm ở tay cho y, Dương Hạo nhận lấy rồi hỏi với theo sau Dư Dương: “Mẹ không có nhà sao?”
“Ân.”
Dư Dương đổ rác về xong thấy Dương Hạo còn đang đứng tại chỗ thì không hiểu gì hỏi y: “Ngươi lạc đường sao?”
“Mệt chết rồi, nghỉ một lát không được sao?” Dương Hạo nhấc nhấc chân lên.
“Mệt? Ngươi đi bộ về sao?” Không phải thế chứ, ngồi xe buýt cũng mất 20 phút rồi.
“Cùng Liễu Liễu đi xem hội tranh châm biếm mới lập ra, kết quả bị kéo đi làm vệ sinh.” Căn phòng quỷ quái kia, cũng không biết có phải hay không mấy trăm năm chưa có động qua, bụi bặm dày đến cả thước.
“Vậy ngươi còn trách ai?”
“Ý ngươi là ta tự chuốc lấy?”
Dư Dương nhìn y, hai người đã đứng trước cửa nhà mình: “Mở cửa.”
Dương Hạo nhìn hắn: “Dư Dương ngươi không cảm thấy kỳ thật ngươi nên đi giúp Liễu Liễu một chút sao?” TMD [Con bà nó =3=] dù sao nàng cũng là vị hôn thê của ngươi đấy. Nửa câu sau không có nói ra, ân, nói tục không phù hợp với khí chất học sinh ưu tú của y.
“Lúc đầu nàng muốn vào hội học sinh ta đã nói qua rồi, có chuyện gì cũng đừng nghĩ nhờ ta giúp.” Dư Dương lấy chìa khóa trong tay Dương Hạo: “Nàng cũng nói qua sẽ không cần ta giúp. Chính là như vậy.” Hơn nữa ngươi không phải là đang giúp nàng sao? Nửa câu sau cũng không nói ra, khó đám bảo hai người sẽ không vì câu này mà ầm ĩ lên.
Mở cửa ra Dư Dương liền đi vào phòng mình: “Thức ăn ở trên bàn, nều như lạnh thì tự hâm lại một chút.”
Dương Hạo đem túi xách vứt trên ghế sa lông rồi đi vào phòng ăn: “Ngươi làm sao?”
“Ân.”
“Ngươi nấu cơm?”
“Hai tròng mắt ngươi để đi đâu không thấy a?”
…………..
Dương Hạo nghĩ mình cùng Dư Dương nói chuyện thủy chung có vấn đề.
Lúc Dương Hạo rửa bát xong đi xem Dư Dương thì hắn đang dùng máy tính xem “Vua hải tặc”, Máy tính của Dư Dương tác dụng chỉ có một, đó là xem truyện tranh Nhật bản, online QQ [Yahoo bên Tung Của] đều là để ẩn, cứ như là tàu ngầm lặn một mạch không nổi lên. Vương Chí cùng Phạm Kỳ thường lên QQ nói chuyện, cho tới bây giờ đều không thấy Dư Dương nhảy vào nói chuyện qua. Không như Dương Hạo, nói chuyện phiếm, flash, vẽ tranh, lập bản đồ, vân vân, máy tính có thể làm gì cơ bản y đều thử qua, hơn nữa, máy tính còn có thể dùng để tìm tư liệu học tập, Dư Dương lại chưa bao giờ dùng, nếu như cần tài liệu hắn đều như nhau đến hiệu sách mua, chưa bao giờ nghĩ đến tải xuống từ máy tính…
Dương Hạo nghĩ Dư Dương này kỳ thật không phải là loại thiếu niên hoạt bát như vẫn biểu hiện ra bên ngoài, nói dễ nghe một chút, căn bản vốn là lười nhác.
Gõ gõ vào cánh cửa không đóng: “Ngươi làm xong số học và vật lý rồi sao?”
Dư Dương quay đầu lại: “ Làm xong rồi.”
“Cho ta mượn chép một chút.”
Dư Dương đầu đầy hắc tuyến.
Khẩu khí rất như là đương nhiên. Ôi chao học sinh ưu tú, học sinh ưu tú~!!
“Ngươi không biết làm sao?”
Không có khả năng a, hôm nay thầy giáo vật lý mới vừa ở trên lớp khen học sinh Dương Hạo học tốt vật lý mà.
“Không muốn suy nghĩ, hôm nay mệt chết rồi.”
Dư Dương kéo túi xách ném ở một bên qua, trở mình ném bài tập vật lý cùng số học tới.
“Số học có hai bài ta không chắc có giải đúng không, ngươi lúc làm xem qua một chút.”
“Ok.” Dương Hạo vừa định trở về phòng lại quay đầu lại: “Mẹ có nói gì lúc về nhà không?”
“Chưa nói, dì Phượng gọi điện thoại tới,” Dư Dương nghiêng đầu: “Nghe tiếng dì Phượng hình như tâm tình không được tốt lắm.”
“Dì Phượng vẫn còn độc thân sao?” Dương Hạo nhớ tới lần trước gặp nhau không thấy người nhà dì Phượng.
“Dì ly hôn rồi, chồng con đều ra nước ngoài.” Dư Dương thanh âm lạnh nhạt.
Dương Hạo thấy hắn sẽ không nói nữa liền đi vào phòng mình.
Y nghĩ Dư Dương hẳn là rất để ý chuyện cha mẹ ly hôn.
Thật là có chút phiền toái đây.
Cha cư nhiên còn muốn tết năm nay gặp Dư Dương, nhiệm vụ này có phải hay không quá khó thực hiện?
Kết quả tối hôm đó Dư Lan Lan trở về rất muộn, hơn nữa còn uống đến say bét nhè, mở cửa liền đi thẳng đến toilet, ồn ào một trận làm cho Dư Dương cùng Dương Hạo đều bị đánh thức. Vì vậy hai người không thể làm gì khác hơn là làm hiếu tử một lần, hầu hạ Hoàng thái hậu say rượu rửa chân tay mặt mũi, cởi áo khoác ra đưa đến giường mới xong việc, hoàn hảo Dư Lan Lan lúc uống rượu cũng không xấu tính, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ, mặc dù trong lúc Dư Dương và Dương Hạo thay nàng tẩy rửa nàng đã vừa khóc gọi Dương Tử Tân anh như thế nào không chết đi vừa cười nói Hạo Hạo, Hạo Hạo con rốt cục cũng quay về với mẹ rồi.
Dương Hạo thay nàng kéo chăn lên: “Mẹ mỗi lần uống rượu đều là mắng cha chết đi?”
Dương Tử Tân, người này chính là cha của Dư Dương và Dương Hạo.
“Không phải, chỉ có lúc uống rượu cùng dì Phượng mới thế.”
Có thể thấy được bình thường hai người gặp mặt là nói về đề tài gì rồi.
“Cư nhiên như vậy còn tự lái xe về, như thế nào chưa bị cảnh sát phạt?” Dư Dương không hiểu, hắn mới vừa rồi nhìn ra cửa sổ đã thấy chiếc BMW đỗ trong khu.
“Đi ngủ đi.” Dương Hạo tắt đèn đầu giường giục Dư Dương ra ngoài.
“Ngươi đặt đồng hồ báo thức chưa? Ngày mai đừng có đến muộn.” Dư Dương ngáp dài đẩy cửa phòng mình ra.
“Sáng mai ta sẽ gọi ngươi.”
“Ân, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Có vẻ như Dư Dương lúc buồn ngủ thần trí sẽ hơi lơ mơ.
Đây là phát hiện của Dương Hạo đêm nay.
______________________________
Cuối cùng ta cũng lết được về với các nàng đây =3= Định làm Đọa lạc trước, cơ mà làm được một phần ba thấy dài quá lại bỏ lại T_________T
Rõ ràng, Dư Dương mới hẳn là người phải làm những việc này chứ?
Vì vậy Dương Hạo rất buồn bực, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào vậy? [Chỗ này không chắc lắm]
Lần thứ n Dương Hạo một mình về nhà muộn, sau khi tại trước cổng chính khu nhà nói tạm biệt với Liễu Liễu, mới vừa bước lên cầu thang liền đụng phải Dư Dương đang đi xuống đổ rác.
Dư Dương thấy hắn liền đưa cái chìa khóa cầm ở tay cho y, Dương Hạo nhận lấy rồi hỏi với theo sau Dư Dương: “Mẹ không có nhà sao?”
“Ân.”
Dư Dương đổ rác về xong thấy Dương Hạo còn đang đứng tại chỗ thì không hiểu gì hỏi y: “Ngươi lạc đường sao?”
“Mệt chết rồi, nghỉ một lát không được sao?” Dương Hạo nhấc nhấc chân lên.
“Mệt? Ngươi đi bộ về sao?” Không phải thế chứ, ngồi xe buýt cũng mất 20 phút rồi.
“Cùng Liễu Liễu đi xem hội tranh châm biếm mới lập ra, kết quả bị kéo đi làm vệ sinh.” Căn phòng quỷ quái kia, cũng không biết có phải hay không mấy trăm năm chưa có động qua, bụi bặm dày đến cả thước.
“Vậy ngươi còn trách ai?”
“Ý ngươi là ta tự chuốc lấy?”
Dư Dương nhìn y, hai người đã đứng trước cửa nhà mình: “Mở cửa.”
Dương Hạo nhìn hắn: “Dư Dương ngươi không cảm thấy kỳ thật ngươi nên đi giúp Liễu Liễu một chút sao?” TMD [Con bà nó =3=] dù sao nàng cũng là vị hôn thê của ngươi đấy. Nửa câu sau không có nói ra, ân, nói tục không phù hợp với khí chất học sinh ưu tú của y.
“Lúc đầu nàng muốn vào hội học sinh ta đã nói qua rồi, có chuyện gì cũng đừng nghĩ nhờ ta giúp.” Dư Dương lấy chìa khóa trong tay Dương Hạo: “Nàng cũng nói qua sẽ không cần ta giúp. Chính là như vậy.” Hơn nữa ngươi không phải là đang giúp nàng sao? Nửa câu sau cũng không nói ra, khó đám bảo hai người sẽ không vì câu này mà ầm ĩ lên.
Mở cửa ra Dư Dương liền đi vào phòng mình: “Thức ăn ở trên bàn, nều như lạnh thì tự hâm lại một chút.”
Dương Hạo đem túi xách vứt trên ghế sa lông rồi đi vào phòng ăn: “Ngươi làm sao?”
“Ân.”
“Ngươi nấu cơm?”
“Hai tròng mắt ngươi để đi đâu không thấy a?”
…………..
Dương Hạo nghĩ mình cùng Dư Dương nói chuyện thủy chung có vấn đề.
Lúc Dương Hạo rửa bát xong đi xem Dư Dương thì hắn đang dùng máy tính xem “Vua hải tặc”, Máy tính của Dư Dương tác dụng chỉ có một, đó là xem truyện tranh Nhật bản, online QQ [Yahoo bên Tung Của] đều là để ẩn, cứ như là tàu ngầm lặn một mạch không nổi lên. Vương Chí cùng Phạm Kỳ thường lên QQ nói chuyện, cho tới bây giờ đều không thấy Dư Dương nhảy vào nói chuyện qua. Không như Dương Hạo, nói chuyện phiếm, flash, vẽ tranh, lập bản đồ, vân vân, máy tính có thể làm gì cơ bản y đều thử qua, hơn nữa, máy tính còn có thể dùng để tìm tư liệu học tập, Dư Dương lại chưa bao giờ dùng, nếu như cần tài liệu hắn đều như nhau đến hiệu sách mua, chưa bao giờ nghĩ đến tải xuống từ máy tính…
Dương Hạo nghĩ Dư Dương này kỳ thật không phải là loại thiếu niên hoạt bát như vẫn biểu hiện ra bên ngoài, nói dễ nghe một chút, căn bản vốn là lười nhác.
Gõ gõ vào cánh cửa không đóng: “Ngươi làm xong số học và vật lý rồi sao?”
Dư Dương quay đầu lại: “ Làm xong rồi.”
“Cho ta mượn chép một chút.”
Dư Dương đầu đầy hắc tuyến.
Khẩu khí rất như là đương nhiên. Ôi chao học sinh ưu tú, học sinh ưu tú~!!
“Ngươi không biết làm sao?”
Không có khả năng a, hôm nay thầy giáo vật lý mới vừa ở trên lớp khen học sinh Dương Hạo học tốt vật lý mà.
“Không muốn suy nghĩ, hôm nay mệt chết rồi.”
Dư Dương kéo túi xách ném ở một bên qua, trở mình ném bài tập vật lý cùng số học tới.
“Số học có hai bài ta không chắc có giải đúng không, ngươi lúc làm xem qua một chút.”
“Ok.” Dương Hạo vừa định trở về phòng lại quay đầu lại: “Mẹ có nói gì lúc về nhà không?”
“Chưa nói, dì Phượng gọi điện thoại tới,” Dư Dương nghiêng đầu: “Nghe tiếng dì Phượng hình như tâm tình không được tốt lắm.”
“Dì Phượng vẫn còn độc thân sao?” Dương Hạo nhớ tới lần trước gặp nhau không thấy người nhà dì Phượng.
“Dì ly hôn rồi, chồng con đều ra nước ngoài.” Dư Dương thanh âm lạnh nhạt.
Dương Hạo thấy hắn sẽ không nói nữa liền đi vào phòng mình.
Y nghĩ Dư Dương hẳn là rất để ý chuyện cha mẹ ly hôn.
Thật là có chút phiền toái đây.
Cha cư nhiên còn muốn tết năm nay gặp Dư Dương, nhiệm vụ này có phải hay không quá khó thực hiện?
Kết quả tối hôm đó Dư Lan Lan trở về rất muộn, hơn nữa còn uống đến say bét nhè, mở cửa liền đi thẳng đến toilet, ồn ào một trận làm cho Dư Dương cùng Dương Hạo đều bị đánh thức. Vì vậy hai người không thể làm gì khác hơn là làm hiếu tử một lần, hầu hạ Hoàng thái hậu say rượu rửa chân tay mặt mũi, cởi áo khoác ra đưa đến giường mới xong việc, hoàn hảo Dư Lan Lan lúc uống rượu cũng không xấu tính, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ, mặc dù trong lúc Dư Dương và Dương Hạo thay nàng tẩy rửa nàng đã vừa khóc gọi Dương Tử Tân anh như thế nào không chết đi vừa cười nói Hạo Hạo, Hạo Hạo con rốt cục cũng quay về với mẹ rồi.
Dương Hạo thay nàng kéo chăn lên: “Mẹ mỗi lần uống rượu đều là mắng cha chết đi?”
Dương Tử Tân, người này chính là cha của Dư Dương và Dương Hạo.
“Không phải, chỉ có lúc uống rượu cùng dì Phượng mới thế.”
Có thể thấy được bình thường hai người gặp mặt là nói về đề tài gì rồi.
“Cư nhiên như vậy còn tự lái xe về, như thế nào chưa bị cảnh sát phạt?” Dư Dương không hiểu, hắn mới vừa rồi nhìn ra cửa sổ đã thấy chiếc BMW đỗ trong khu.
“Đi ngủ đi.” Dương Hạo tắt đèn đầu giường giục Dư Dương ra ngoài.
“Ngươi đặt đồng hồ báo thức chưa? Ngày mai đừng có đến muộn.” Dư Dương ngáp dài đẩy cửa phòng mình ra.
“Sáng mai ta sẽ gọi ngươi.”
“Ân, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Có vẻ như Dư Dương lúc buồn ngủ thần trí sẽ hơi lơ mơ.
Đây là phát hiện của Dương Hạo đêm nay.
______________________________
Cuối cùng ta cũng lết được về với các nàng đây =3= Định làm Đọa lạc trước, cơ mà làm được một phần ba thấy dài quá lại bỏ lại T_________T
Tác giả :
Ánh Vô Tà