Bán Diện Trang
Chương 6
Dư Dương đem mấy thứ trong túi ra bỏ vào nhà bếp, Dương Hạo bên cạnh rửa nguyên liệu nấu ăn tối nay.
Hở?
Thạch à?
Soạt~!
Bóc ra.
Chụt~~
Ôi, ngon ghê.
“Này tui bảo, cái này không cần mua mà?”
Dư Dương nghiêng đầu, thạch vẫn ngậm trong miệng.
“Hả?”
Dương Hạo nhíu mày: “Ngon không?”
Dư Dương cầm lấy thạch: “Hôm nào mua trả cậu là được chứ gì.”
“Ầy~ bỏ đi.” Quay người lại tiếp tục làm việc ban nãy, kỳ thật cậu cũng không phải thích ăn đồ ngọt, nhất thời đầu óc chập mạch mới cầm lấy.
“ Tiệm cắt tóc kia là của Lạc Trì mở sao?”
“Là của Lạc Trì và Tất Sách cùng mở.” Dư Dương thu lại túi mua hàng: “Làm sao?”
“Không có gì.”
Cậu chỉ là đột nhiên đối với hai người kia tò mò một chút.
Dư Dương liếc cậu một cái: “Tui đi học đây, có cơm thì gọi tui ha.”
“Ừ.” Cứ thế mà đi lên phòng.
Cho nên nói biết nấu cơm đôi khi chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trầm Tịch tìm đến Dương Hạo, nói anh hi vọng cậu có thể gia nhập Hội học sinh, làm cho mọi người hơi bất ngờ.
Lúc nghỉ ăn trưa Liễu Liễu nói với Dương Hạo Trầm Tịch tìm cậu, làm cho cậu ăn xong phải đến phòng của Hội học sinh ở tầng năm.
Dương Hạo theo bản năng nhìn Dư Dương, Dư Dương bắt gặp ánh mắt của cậu, lập tức quay đi.
“Có việc à?” Dương Hạo liền chuyển tầm mắt hỏi Liễu Liễu.
“Chắc là muốn mời cậu vào Hội học sinh. Lúc đầu dùng hết cách mời ai đó vào Hội học sinh mà không được, liền một mực đòi tìm người.”
Dương Hạo thấy Liễu Liễu liếc liếc Dư Dương, nghĩ ai đó sẽ không vừa vặn là Dư Dương chứ.
Hành lang cuối tầng năm, một gian phòng học lớn, bên trong có bốn cái bàn giấy, tiếp đó là một dãy ghế salon, bàn trà bằng gỗ đàn. Dương Hạo sau khi vào cửa cảm giác đầu tiên là thì trường này vừa có tiền vừa hào phóng, cho Hội học sinh đãi ngộ lớn vậy.
“Xin chào, anh là Trầm Tịch.”
Dương Hạo buồn cười nghĩ, ờ, may không bắt tay, bằng không đích xác là hai người lớn đang bàn công việc.
“Học trưởng tìm em có việc gì?” [học trưởng là gọi tôn trọng bạn cùng học] Tự động ngồi xuống ghế salon, nhân tiện đánh giá người ngồi đối diện phía sau bàn giấy, nói thế nào đây, cái gọi là vẻ đẹp khuynh thành chắc cũng chỉ đến thế này.
Nhỏ Liễu Liễu kia rõ ràng là thiên vị để an ủi người ta mà.
Bất quá nếu bạn muốn hỏi Dương Hạo đối phương đến tột cùng là đẹp như thế nào, cậu cũng sẽ chỉ cho hai chữ, xinh đẹp, cậu cho rằng đó là đẹp cực hạn rồi.
Uhm, chẳng lẽ chưa từng có người tưởng anh ta là con gái à?
Trầm Tịch tháo kính xuống, hai tay nắm lại đặt dưới cằm: “Anh xem qua tư liệu của cậu ở trường cũ rồi, tuy cậu mới chuyển đến đây được sáu tháng, nhưng anh đã quyết định rồi, vì vậy, hi vọng cậu có thể tham gia Hội học sinh.”
“Xin lỗi.” Dương Hạo có chút lười biếng.
Không nghĩ Trầm Tịch lại nở nụ cười: “Thực ra kết quả đại khái anh cũng đoán được, chỉ là nghĩ muốn thử một lần, có điều thật đúng là anh em sinh đôi a~, ý nghĩ cũng phi thường nhất trí.”
“Như vậy,” Dương Hạo đứng dậy, “em đi đây.”
“Vậy sang năm anh tốt nghiệp rồi Liễu Liễu sẽ rất cực.”
Dương Hạo không quay đầu lại, tùy ý phất tay: “Lúc đầu chọn vào đây đã nên nghĩ đến rồi.”
Lúc tan học, nhóm năm người mới đi đến cổng trường đã bị một chiếc BMW đứng cách đó không xa thu hút, ặc, ở thành phố không không lớn cũng không nhỏ này có thể nhìn thấy một cái BMW làm cho người ta phải liếc nhìn, hơn nữa trường này cũng không phải trường học tư lập quý tộc, cho nên khi Dư Lan Lan mở cửa xe hướng Dư Dương cùng Dương Hạo ra sức vẫy tay gọi, “Dương Dương, Hạo Hạo, lên xe”, tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người Dư Dương cùng Dương Hạo.
Dư Dương cau mày: “Thật sự là…”
“Dì ạ.” Liễu Liễu bắt chuyện.
“A, Liễu Liễu cũng ở đây à, lên xe đi.”
“Dạ? Cháu không cần đâu.” Liễu Liễu có chút ngoài ý muốn, thế này chắc là gia đình bọn họ họp mặt rồi.
“Không cần cái gì, ba mẹ cháu cũng ở đó, dì còn tưởng bọn họ kêu người tới đón cháu.” Dư Lan Lan kéo Liễu Liễu lên xe.
“Nhà bọn họ giàu như vậy sao?” Vương Chí nhìn chiếc xe ngơ ngác hỏi Phạm Kỳ.
“Hửm? Cậu không biết à?” Phạm Kỳ cũng không ngẩng đầu lên.
Loại chuyện này, không ai nói làm sao tui biết chứ!
A a a, còn nói vốn là thiết ca môn nhi tới! [Câu này ta để nguyên QT vì chả hiểu gì hết _ __||| ai biết thì nhắc ta với]
Kì thật cũng xem như là gia đình họp mặt, bất quá là ba nhà, nhà Liễu Liễu, nhà Dư Dương và Trình Phượng. Mẹ của Liễu Liễu Tiền Bảo Bảo cùng Dư Lan Lan và Trình Phượng là bạn học đại học, Dư Lan Lan sau khi ly hôn cùng Trình Phượng lập nghiệp, Tiền Bảo Bảo giúp nàng không ít, đương nhiên là về vốn, nghe tên là biết vị tiểu thư này vốn là sinh ra trong nhà có tiền, được nuôi như bảo bối vậy.
Do đó, nghe nói, Dư Dương cùng Liễu Liễu từ bé đã được đính ước với nhau. (Dư Dương ==+: Ý là nói tui bị bán?!)
Ba nhà thường gặp nhau đi ăn cơm, đi hát, chơi bowling và vân vân, gặp nhau này không có cố định ngày, vốn là không có việc gì, lại vừa vặn lúc có lý do để tụ tập.
Mà lần này, rõ ràng là vì Dương Hạo mà tụ tập.
Trừ ba người chưa đến tuổi ra, bốn người lớn có uống chút rượu, đề tài không biết như thế nào lại nhắc đến năm kia, liền sau đó Dư Lan Lan rất có tình nghĩa đẩy Dư Dương về phía Liễu Liễu: “Chậc chậc, Bảo Bảo, đừng nói mình không giữ lời, Dương Dương của bọn mình sau này sẽ là người nhà của các cậu!”
Dư Dương tay vịn ghế ổn định lại người, đầu đầy gân xanh, mẹ lại say khướt rồi.
“Ha ha, dù sao bây giờ mình còn có Hạo Hạo~!” Xoay người ôm chắc lấy Dương Hạo.
“Mẹ!” Dư Dương thấp giọng gọi bà, nhân tiện muốn kéo bà ra.
Cả phòng cười rộ.
Dương Hạo nhìn liễu Liễu mặt hơi đỏ lên.
Tâm hơi chùng xuống.
End chương 6
___________
Đã beta.
Hở?
Thạch à?
Soạt~!
Bóc ra.
Chụt~~
Ôi, ngon ghê.
“Này tui bảo, cái này không cần mua mà?”
Dư Dương nghiêng đầu, thạch vẫn ngậm trong miệng.
“Hả?”
Dương Hạo nhíu mày: “Ngon không?”
Dư Dương cầm lấy thạch: “Hôm nào mua trả cậu là được chứ gì.”
“Ầy~ bỏ đi.” Quay người lại tiếp tục làm việc ban nãy, kỳ thật cậu cũng không phải thích ăn đồ ngọt, nhất thời đầu óc chập mạch mới cầm lấy.
“ Tiệm cắt tóc kia là của Lạc Trì mở sao?”
“Là của Lạc Trì và Tất Sách cùng mở.” Dư Dương thu lại túi mua hàng: “Làm sao?”
“Không có gì.”
Cậu chỉ là đột nhiên đối với hai người kia tò mò một chút.
Dư Dương liếc cậu một cái: “Tui đi học đây, có cơm thì gọi tui ha.”
“Ừ.” Cứ thế mà đi lên phòng.
Cho nên nói biết nấu cơm đôi khi chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trầm Tịch tìm đến Dương Hạo, nói anh hi vọng cậu có thể gia nhập Hội học sinh, làm cho mọi người hơi bất ngờ.
Lúc nghỉ ăn trưa Liễu Liễu nói với Dương Hạo Trầm Tịch tìm cậu, làm cho cậu ăn xong phải đến phòng của Hội học sinh ở tầng năm.
Dương Hạo theo bản năng nhìn Dư Dương, Dư Dương bắt gặp ánh mắt của cậu, lập tức quay đi.
“Có việc à?” Dương Hạo liền chuyển tầm mắt hỏi Liễu Liễu.
“Chắc là muốn mời cậu vào Hội học sinh. Lúc đầu dùng hết cách mời ai đó vào Hội học sinh mà không được, liền một mực đòi tìm người.”
Dương Hạo thấy Liễu Liễu liếc liếc Dư Dương, nghĩ ai đó sẽ không vừa vặn là Dư Dương chứ.
Hành lang cuối tầng năm, một gian phòng học lớn, bên trong có bốn cái bàn giấy, tiếp đó là một dãy ghế salon, bàn trà bằng gỗ đàn. Dương Hạo sau khi vào cửa cảm giác đầu tiên là thì trường này vừa có tiền vừa hào phóng, cho Hội học sinh đãi ngộ lớn vậy.
“Xin chào, anh là Trầm Tịch.”
Dương Hạo buồn cười nghĩ, ờ, may không bắt tay, bằng không đích xác là hai người lớn đang bàn công việc.
“Học trưởng tìm em có việc gì?” [học trưởng là gọi tôn trọng bạn cùng học] Tự động ngồi xuống ghế salon, nhân tiện đánh giá người ngồi đối diện phía sau bàn giấy, nói thế nào đây, cái gọi là vẻ đẹp khuynh thành chắc cũng chỉ đến thế này.
Nhỏ Liễu Liễu kia rõ ràng là thiên vị để an ủi người ta mà.
Bất quá nếu bạn muốn hỏi Dương Hạo đối phương đến tột cùng là đẹp như thế nào, cậu cũng sẽ chỉ cho hai chữ, xinh đẹp, cậu cho rằng đó là đẹp cực hạn rồi.
Uhm, chẳng lẽ chưa từng có người tưởng anh ta là con gái à?
Trầm Tịch tháo kính xuống, hai tay nắm lại đặt dưới cằm: “Anh xem qua tư liệu của cậu ở trường cũ rồi, tuy cậu mới chuyển đến đây được sáu tháng, nhưng anh đã quyết định rồi, vì vậy, hi vọng cậu có thể tham gia Hội học sinh.”
“Xin lỗi.” Dương Hạo có chút lười biếng.
Không nghĩ Trầm Tịch lại nở nụ cười: “Thực ra kết quả đại khái anh cũng đoán được, chỉ là nghĩ muốn thử một lần, có điều thật đúng là anh em sinh đôi a~, ý nghĩ cũng phi thường nhất trí.”
“Như vậy,” Dương Hạo đứng dậy, “em đi đây.”
“Vậy sang năm anh tốt nghiệp rồi Liễu Liễu sẽ rất cực.”
Dương Hạo không quay đầu lại, tùy ý phất tay: “Lúc đầu chọn vào đây đã nên nghĩ đến rồi.”
Lúc tan học, nhóm năm người mới đi đến cổng trường đã bị một chiếc BMW đứng cách đó không xa thu hút, ặc, ở thành phố không không lớn cũng không nhỏ này có thể nhìn thấy một cái BMW làm cho người ta phải liếc nhìn, hơn nữa trường này cũng không phải trường học tư lập quý tộc, cho nên khi Dư Lan Lan mở cửa xe hướng Dư Dương cùng Dương Hạo ra sức vẫy tay gọi, “Dương Dương, Hạo Hạo, lên xe”, tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người Dư Dương cùng Dương Hạo.
Dư Dương cau mày: “Thật sự là…”
“Dì ạ.” Liễu Liễu bắt chuyện.
“A, Liễu Liễu cũng ở đây à, lên xe đi.”
“Dạ? Cháu không cần đâu.” Liễu Liễu có chút ngoài ý muốn, thế này chắc là gia đình bọn họ họp mặt rồi.
“Không cần cái gì, ba mẹ cháu cũng ở đó, dì còn tưởng bọn họ kêu người tới đón cháu.” Dư Lan Lan kéo Liễu Liễu lên xe.
“Nhà bọn họ giàu như vậy sao?” Vương Chí nhìn chiếc xe ngơ ngác hỏi Phạm Kỳ.
“Hửm? Cậu không biết à?” Phạm Kỳ cũng không ngẩng đầu lên.
Loại chuyện này, không ai nói làm sao tui biết chứ!
A a a, còn nói vốn là thiết ca môn nhi tới! [Câu này ta để nguyên QT vì chả hiểu gì hết _ __||| ai biết thì nhắc ta với]
Kì thật cũng xem như là gia đình họp mặt, bất quá là ba nhà, nhà Liễu Liễu, nhà Dư Dương và Trình Phượng. Mẹ của Liễu Liễu Tiền Bảo Bảo cùng Dư Lan Lan và Trình Phượng là bạn học đại học, Dư Lan Lan sau khi ly hôn cùng Trình Phượng lập nghiệp, Tiền Bảo Bảo giúp nàng không ít, đương nhiên là về vốn, nghe tên là biết vị tiểu thư này vốn là sinh ra trong nhà có tiền, được nuôi như bảo bối vậy.
Do đó, nghe nói, Dư Dương cùng Liễu Liễu từ bé đã được đính ước với nhau. (Dư Dương ==+: Ý là nói tui bị bán?!)
Ba nhà thường gặp nhau đi ăn cơm, đi hát, chơi bowling và vân vân, gặp nhau này không có cố định ngày, vốn là không có việc gì, lại vừa vặn lúc có lý do để tụ tập.
Mà lần này, rõ ràng là vì Dương Hạo mà tụ tập.
Trừ ba người chưa đến tuổi ra, bốn người lớn có uống chút rượu, đề tài không biết như thế nào lại nhắc đến năm kia, liền sau đó Dư Lan Lan rất có tình nghĩa đẩy Dư Dương về phía Liễu Liễu: “Chậc chậc, Bảo Bảo, đừng nói mình không giữ lời, Dương Dương của bọn mình sau này sẽ là người nhà của các cậu!”
Dư Dương tay vịn ghế ổn định lại người, đầu đầy gân xanh, mẹ lại say khướt rồi.
“Ha ha, dù sao bây giờ mình còn có Hạo Hạo~!” Xoay người ôm chắc lấy Dương Hạo.
“Mẹ!” Dư Dương thấp giọng gọi bà, nhân tiện muốn kéo bà ra.
Cả phòng cười rộ.
Dương Hạo nhìn liễu Liễu mặt hơi đỏ lên.
Tâm hơi chùng xuống.
End chương 6
___________
Đã beta.
Tác giả :
Ánh Vô Tà