Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng
Chương 19
Thời điểm Tô Nguyện đi ra ngoài ăn cơm, ánh mắt Phương Nhiễm nhìn cậu đều là ái muội rõ ràng. Mặt mũi Tô Nguyện thực không chịu thua kém mà đỏ lên, định há mồm phát ra tiếng lại phát hiện cổ họng có chút khàn khàn...
Khi cậu xấu hổ nhìn về phía Phương Nhiễm, chỉ thấy đối phương vẻ mặt "ta hiểu được"...
"A... Sớm a." Tô Nguyện kiên trì thập phần mất tự nhiên chào hỏi. A đáng chết!! Phương Chính, lão tử tuyệt không để yên cho anh!!
Phương Nhiễm đối cậu tràn ngập ý cười, cười đến Tô Nguyện da đầu run lên, "Hi, sớm nha, tối hôm qua như thế nào?"
Tô Nguyện nhất thời mặt bạo hồng, tường mỏng như vậy, tối hôm qua chính mình cũng đã cố kìm giọng lại, nhưng cuối cùng đều không khống chế được, cho nên Phương Nhiễm nhất định là biết hết!
QaQ má ơi, hình tượng tốt đẹp của lão tử a!
"Ân, ngủ rất ngon." Tô Nguyện nói bừa.
Phương Nhiễm cái hiểu cái không gật gật đầu, "Kia hy vọng anh dâu mỗi ngày đều giống tối hôm qua, tốt như vậy ~"
Cuối cùng nàng còn cười đến không rõ ý vị.
Tô Nguyện nhất thời muốn bật khóc với câu tiếp theo của Phương Nhiễm, "Anh cùng anh hai nên một!"
Nếu mỗi ngày buổi tối đều giống tối hôm qua......omg giết cậu đi!
Khi Phương Chính mua bữa sáng trở về chỉ thấy cục diện quỷ dị giữa hai người, một người cười đến vẻ mặt đáng khinh [?], một người vẻ mặt phẫn nộ [?]. Được rồi, hắn cũng không hiểu nổi.
Ăn xong bữa sáng, ba người quyết định hôm nay đi chơi ở công viên trò chơi một ngày, trước khi xuất môn, hai huynh muội Phương Chính đều mịt mờ nhìn Tô Nguyện một cái, Tô Nguyện phiết miệng không nhìn tới bọn họ, bước đi, sau đó... đột nhiên, cơn đau đến nhe răng ập tới.
Vì thế một ngày này, Tô Nguyện đều là xách túi, cầm một cây kẹo que trông mong nhìn bọn họ ngoạn lên ngoạn xuống rất kích thích...
Thật sự là một ngày khoái trá a...
Tô Nguyện một ngày này không biết lần thứ mấy ai oán trừng Phương Chính, đều do hắn! Lần sau nhất định phải trả đũa...
Chiều ngày hôm sau chính là ngày Phương Nhiễm phải lên máy bay, ngày cuối cùng này Phương Nhiễm tỏ vẻ nhất định phải xuất môn, nhưng mà không để cho Phương Chính đi cùng, Phương Chính liền lén đi theo nàng.
Bọn họ tự nhiên là biết Phương Nhiễm đi ra ngoài làm gì, loại duyên phận này nọ, thật sự không biết phải nói làm sao, cho dù bọn họ muốn hỗ trợ cũng là lòng có dư mà lực không đủ a.
Cuối cùng Phương Nhiễm tự nhiên là mang theo tiếc nuối ra sân bay, trước khi lên máy bay nàng luôn mãi dặn dò nếu bọn họ có nhìn thấy người kia nhất định phải nói cho nàng, còn nhớ rõ giúp nàng xin liên hệ, hai người tỏ vẻ biết rồi.
Chính là người này ở giữa biển người mờ mịt, gặp một người nào có dễ dàng như vậy...
Nhưng cố tình duyên phận này nọ chính là như vậy khó có thể cân nhắc, tỷ như hiện tại, Tô Nguyện vẻ mặt ngốc lăng nhìn nam nhân trước mắt.
Điệu bộ nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan tuấn mỹ, một đôi mắt sâu màu nâu tăng thêm vài phần nhã nhặn, toàn bộ đều tỏa ra khí chất nam nhi. Đúng vậy, đây là người mà Phương Nhiễm đau khổ tìm kiếm vài ngày qua.
"Xin chào, tôi là Mặt trời lặn Tây Sơn, tên thật Mộc Hi Trữ." Mộc Hi Trữ đối Tô Nguyện hữu hảo cười, sau đó bắt đầu giới thiệu chính mình.
Lời hắn nói đem Tô Nguyện đang ngốc lăng kéo trở về, Tô Nguyện như thế nào cũng không thể tin tưởng người trước mắt này chính là Mặt trời lặn Tây Sơn! Cậu cứ nghĩ Mặt trời lặn Tây Sơn sẽ là một tên trạch nam béo ục ịch, không nghĩ tới đối phương sẽ là một nam thần! A a a a a! Rất bất khả tư nghị! Hoàn toàn có thể dựa vào mặt kiếm ăn cơm thì ngươi đi viết tiểu thuyết làm gì a!
"Xin chào, tôi là Tâm Nguyện, tên thật Tô Nguyện." Tô Nguyện bảo trì tươi cười, nho nhã lễ độ.
Mộc Hi Trữ tiếp nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, nửa cúi đầu xem thực đơn, Tô Nguyện ở góc độ này xem vừa lúc có thể nhìn đến hắn có hàng lông mi nồng đậm thật dài, còn có ngón tay thon dài cùng móng tay tu bổ chỉnh tề hồng nhạt.
Tô Nguyện tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nhân viên phục vụ khi nhìn Mộc Hi Trữ, Tô Nguyện không nói gì =_=
Tô Nguyện tùy tiện chọn một phần, nói thật khẩu vị của cậu đã bị Phương Chính dưỡng đến kén ăn, đầu bếp bên ngoài làm cậu căn bản chướng mắt, cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.
"Cái kia... Mấy ngày hôm trước chúng ta có phải hay không gặp qua?" Rốt cục, Tô Nguyện trước tiên bắt đầu đề tài.
Mộc Hi Trữ thuần thục cắt xong khối thịt bò, "Đúng vậy, lúc ấy cậu còn..." Hắn không có tiếp tục nói tiếp, chính là ý vị thâm trường cười cười.
Tô Nguyện đỏ mặt, mất tự nhiên thanh thanh cổ họng, "Khụ khụ cái kia, khi đó tôi không cẩn thận bị trẹo chân."
Mộc Hi Trữ buông dao nĩa, cầm lấy ly rượu vang bên cạnh nhấp một ngụm, động tác kia tao nhã biết bao, cực kỳ có giáo dưỡng.
"Không cần giải thích, tôi biết." Dừng một chút, cười rộ lên, "Anh ta thoạt nhìn thực yêu cậu."
Tô Nguyện nhớ tới trước khi xuất môn Phương Chính lôi kéo tay cậu ngàn dặn vạn dặn kêu cậu trên đường cẩn thận, gặp được nguy hiểm thì phải như thế nào blablabla... xác thực thực yêu, đều có chút dọa người rồi! σ[ ° △ °|||]︴
Khi cậu xấu hổ nhìn về phía Phương Nhiễm, chỉ thấy đối phương vẻ mặt "ta hiểu được"...
"A... Sớm a." Tô Nguyện kiên trì thập phần mất tự nhiên chào hỏi. A đáng chết!! Phương Chính, lão tử tuyệt không để yên cho anh!!
Phương Nhiễm đối cậu tràn ngập ý cười, cười đến Tô Nguyện da đầu run lên, "Hi, sớm nha, tối hôm qua như thế nào?"
Tô Nguyện nhất thời mặt bạo hồng, tường mỏng như vậy, tối hôm qua chính mình cũng đã cố kìm giọng lại, nhưng cuối cùng đều không khống chế được, cho nên Phương Nhiễm nhất định là biết hết!
QaQ má ơi, hình tượng tốt đẹp của lão tử a!
"Ân, ngủ rất ngon." Tô Nguyện nói bừa.
Phương Nhiễm cái hiểu cái không gật gật đầu, "Kia hy vọng anh dâu mỗi ngày đều giống tối hôm qua, tốt như vậy ~"
Cuối cùng nàng còn cười đến không rõ ý vị.
Tô Nguyện nhất thời muốn bật khóc với câu tiếp theo của Phương Nhiễm, "Anh cùng anh hai nên một!"
Nếu mỗi ngày buổi tối đều giống tối hôm qua......omg giết cậu đi!
Khi Phương Chính mua bữa sáng trở về chỉ thấy cục diện quỷ dị giữa hai người, một người cười đến vẻ mặt đáng khinh [?], một người vẻ mặt phẫn nộ [?]. Được rồi, hắn cũng không hiểu nổi.
Ăn xong bữa sáng, ba người quyết định hôm nay đi chơi ở công viên trò chơi một ngày, trước khi xuất môn, hai huynh muội Phương Chính đều mịt mờ nhìn Tô Nguyện một cái, Tô Nguyện phiết miệng không nhìn tới bọn họ, bước đi, sau đó... đột nhiên, cơn đau đến nhe răng ập tới.
Vì thế một ngày này, Tô Nguyện đều là xách túi, cầm một cây kẹo que trông mong nhìn bọn họ ngoạn lên ngoạn xuống rất kích thích...
Thật sự là một ngày khoái trá a...
Tô Nguyện một ngày này không biết lần thứ mấy ai oán trừng Phương Chính, đều do hắn! Lần sau nhất định phải trả đũa...
Chiều ngày hôm sau chính là ngày Phương Nhiễm phải lên máy bay, ngày cuối cùng này Phương Nhiễm tỏ vẻ nhất định phải xuất môn, nhưng mà không để cho Phương Chính đi cùng, Phương Chính liền lén đi theo nàng.
Bọn họ tự nhiên là biết Phương Nhiễm đi ra ngoài làm gì, loại duyên phận này nọ, thật sự không biết phải nói làm sao, cho dù bọn họ muốn hỗ trợ cũng là lòng có dư mà lực không đủ a.
Cuối cùng Phương Nhiễm tự nhiên là mang theo tiếc nuối ra sân bay, trước khi lên máy bay nàng luôn mãi dặn dò nếu bọn họ có nhìn thấy người kia nhất định phải nói cho nàng, còn nhớ rõ giúp nàng xin liên hệ, hai người tỏ vẻ biết rồi.
Chính là người này ở giữa biển người mờ mịt, gặp một người nào có dễ dàng như vậy...
Nhưng cố tình duyên phận này nọ chính là như vậy khó có thể cân nhắc, tỷ như hiện tại, Tô Nguyện vẻ mặt ngốc lăng nhìn nam nhân trước mắt.
Điệu bộ nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan tuấn mỹ, một đôi mắt sâu màu nâu tăng thêm vài phần nhã nhặn, toàn bộ đều tỏa ra khí chất nam nhi. Đúng vậy, đây là người mà Phương Nhiễm đau khổ tìm kiếm vài ngày qua.
"Xin chào, tôi là Mặt trời lặn Tây Sơn, tên thật Mộc Hi Trữ." Mộc Hi Trữ đối Tô Nguyện hữu hảo cười, sau đó bắt đầu giới thiệu chính mình.
Lời hắn nói đem Tô Nguyện đang ngốc lăng kéo trở về, Tô Nguyện như thế nào cũng không thể tin tưởng người trước mắt này chính là Mặt trời lặn Tây Sơn! Cậu cứ nghĩ Mặt trời lặn Tây Sơn sẽ là một tên trạch nam béo ục ịch, không nghĩ tới đối phương sẽ là một nam thần! A a a a a! Rất bất khả tư nghị! Hoàn toàn có thể dựa vào mặt kiếm ăn cơm thì ngươi đi viết tiểu thuyết làm gì a!
"Xin chào, tôi là Tâm Nguyện, tên thật Tô Nguyện." Tô Nguyện bảo trì tươi cười, nho nhã lễ độ.
Mộc Hi Trữ tiếp nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, nửa cúi đầu xem thực đơn, Tô Nguyện ở góc độ này xem vừa lúc có thể nhìn đến hắn có hàng lông mi nồng đậm thật dài, còn có ngón tay thon dài cùng móng tay tu bổ chỉnh tề hồng nhạt.
Tô Nguyện tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nhân viên phục vụ khi nhìn Mộc Hi Trữ, Tô Nguyện không nói gì =_=
Tô Nguyện tùy tiện chọn một phần, nói thật khẩu vị của cậu đã bị Phương Chính dưỡng đến kén ăn, đầu bếp bên ngoài làm cậu căn bản chướng mắt, cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.
"Cái kia... Mấy ngày hôm trước chúng ta có phải hay không gặp qua?" Rốt cục, Tô Nguyện trước tiên bắt đầu đề tài.
Mộc Hi Trữ thuần thục cắt xong khối thịt bò, "Đúng vậy, lúc ấy cậu còn..." Hắn không có tiếp tục nói tiếp, chính là ý vị thâm trường cười cười.
Tô Nguyện đỏ mặt, mất tự nhiên thanh thanh cổ họng, "Khụ khụ cái kia, khi đó tôi không cẩn thận bị trẹo chân."
Mộc Hi Trữ buông dao nĩa, cầm lấy ly rượu vang bên cạnh nhấp một ngụm, động tác kia tao nhã biết bao, cực kỳ có giáo dưỡng.
"Không cần giải thích, tôi biết." Dừng một chút, cười rộ lên, "Anh ta thoạt nhìn thực yêu cậu."
Tô Nguyện nhớ tới trước khi xuất môn Phương Chính lôi kéo tay cậu ngàn dặn vạn dặn kêu cậu trên đường cẩn thận, gặp được nguy hiểm thì phải như thế nào blablabla... xác thực thực yêu, đều có chút dọa người rồi! σ[ ° △ °|||]︴
Tác giả :
Yêu Nghiệt Đằng Đằng Vi Sư