Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi
Chương 51
“Chu Du!” Ngoài hành lang vang lên tiếng gào.
Chu Du run lập cập, không nhúc nhích.
Ba giây sau.
Cửa phòng sách bị đá văng, trên mặt Đồng Đồng còn dính nước đã vọt vào, nhíu mày, cơn giận bừng bừng.
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt, vừa định giải thích: “Anh —— ”
“Anh im mồm.” Đồng Đồng mắng hắn.
Cho tới bây giờ cô bé chưa từng thấy Đồng Đồng như vậy, cũng không khóc, thất thần nắm chắc chân gà trong tay.
“Lý Dương Dương, không sao chứ?” Đồng Đồng lo lắng nhìn cô bé.
“Không sao.” Lý Dương Dương lắc đầu, xoay người lại nhặt chân gà trên mặt đất lên.
“Lau mặt đi.” Đồng Đồng rút tờ khăn giấy đưa tới.
“Đồng Đồng…” Chu Du gọi cậu.
Đồng Đồng không để ý tới hắn.
Chu Du bĩu môi, tủi thân, oa một tiếng, khóc lóc chạy ra ngoài.
Chân gà của Lý Dương Dương cũng bị dọa rơi mất: “Anh trai kia bao tuổi rồi?”
“Không sao, không cần phải để ý đến cậu ta.” Đồng Đồng liếc nhìn thời gian, “Lấy bài thi tiếng Anh hôm nay ra.”
“Hay là anh đi an ủi anh ấy một chút đi.” Lý Dương Dương ngượng ngùng, “Lúc nãy em giả khóc đó, anh ấy… hình như khóc thật.”
“Đừng! Tôi không cần an ủi!” Giọng Chu Du ngoài cửa vang lên, “Cứ để một mình anh khóc ở bên ngoài!”
Đồng Đồng: “… … …”
“Xéo đi!” Đồng Đồng đi qua đóng chặt cửa lại.
Dạy xong hai mươi phút, Đồng Đồng cầm áo khoác cặp sách xuống lầu.
Chu Du đứng ngay đầu cầu thang, thuận tay lấy qua cặp sách cậu đeo trên bả vai.
“Em con tưởng là anh giận chứ.” Lý Dương Dương nhảy nhảy nhót nhót đi theo xuống, liếc mắt quan sát tên cao to này, “Tính tình vẫn tốt hơn ba em.”
“Cũng không phải tính tình anh tốt.” Chu Du cúi người đưa bánh ngọt vừa ra ngoài mua về, “Anh chỉ thích cậu ấy.”
“Em cũng thích ảnh.” Lý Dương Dương kiêu căng nhận lấy, “Ánh mắt hai chúng ta đều rất tốt.”
“Nói thế còn nghe được, chẳng qua, cậu ấy là của anh, không cho em thích.” Chu Du cười vỗ tay phát ra tiếng, ôm Đồng Đồng đi ra ngoài: “Tạm biệt, em gái.”
Hai người về đến nhà, đúng lúc gặp được Bùi Vân đi mua thức ăn về, hai người một trái một phải cùng cướp đồ ăn, xách lên lầu.
“Đợi lát nữa ba về, một giờ đúng ăn cơm.” Bùi Vân cười lấy lại đồ ăn trên tay hai người, “Điều hòa trong phòng đang mở, các con mau đi vào sưởi ấm.”
Điều hòa trong phòng chắc là mở rất lâu rồi, vừa đẩy cửa đi vào một cơn gió ấm, Đồng Đồng cởi áo khoác, ngồi trước bàn sách lấy bài thi hôm nay phải ôn tập ra.
Chu Du rút cái ghế ngồi xuống bên cạnh cậu: “Vẫn chưa lên lớp mười hai mà, lớp mười hai em sẽ không đi ngủ cũng muốn làm bài thi chứ.”
“Ngày mai mấy giờ bay.” Đồng Đồng mở rộng bài thi, rút nắp bút ra.
“Chín giờ.” Chu Du lập tức thêm vào, “Em đừng tiễn anh, anh sợ căn bản anh không đi được. Vả lại em còn phải dạy kèm cho con bé kia.”
“Được.” Đồng Đồng lưu loát đồng ý.
Chu Du hơi ngẩn ra: “Em cũng không chống cự một chút à?”
Đồng Đồng cúi đầu tính công thức không để ý tới hắn.
“Thật ra thì anh rất buồn đó.” Chu Du nằm sấp trên bàn.
“Buồn tiếp đi.” Đồng Đồng nói, dùng tốc độ cực nhanh quay đầu lại hôn một cái lên gò má hắn.
“Đừng chỉ hôn mà, liếm liếm.” Chu Du phản ứng cũng nhanh vô cùng, một tay mạnh mẽ giữ sau gáy cậu lại, hơi nghiêng đầu, hôn môi cậu.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt, có lẽ là điều hòa trong phòng mở cao quá, trong đầu Đồng Đồng hơi choáng váng.
Cậu hơi nheo mắt lại, bút nắm trong tay rơi xuống đất.
“Cạch ——” một tiếng, giống như tín hiệu được kéo vang.
Chu Du bật người đứng dậy, trực tiếp bế người từ trên ghế lên, đặt trên bàn học, hôn xuống.
Hơi thở Đồng Đồng hơi loạn, tay nắm lấy bài thi toán học lúc nãy còn chưa khô mực.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng âm thanh Bùi Vân nấu cơm ở bên ngoài.
Chu Du đè giọng nói chuyện bên tai cậu, hơi thở trầm xuống.
Đây thật là cảm giác yêu đương vụng trộm.
Đồng Đồng mất tự nhiên cong eo lên, tay bắt lấy tóc ngắn của Chu Du, muốn lôi hắn ra.
Chu Du không có việc gì sẽ thích hôn một cái, dính chốc lát, có đôi khi đùa quá mức, hai người ít nhiều đến sẽ có chút phản ứng.
Nhưng tuyệt đối chưa bào giờ nổi lên phản ứng giữa ban ngày ban mặt, còn bốc cháy mãnh liệt.
Đoán chừng hai người đều nghĩ đến mấy ngày phải xa nhau, cảm xúc không ổn.
Nhưng không thể là bây giờ, mẹ cậu còn ở bên ngoài!
Tay Chu Du đặt ngang hông Đồng Đồng đột nhiên thăm dò đi vào theo quần thể thao rộng thùng thình của Đồng Đồng.
“Đợi đã…” Đồng Đồng ý thức được, giơ tay đẩy hắn.
Sau khi tay Chu Du đi vào nhanh chóng bao vây che lên, thoáng nắm chặt.
“A…” Cơ thể Đồng Đồng chợt căng cứng, ngừng thở, túm chặt bả vai Chu Du. Sau vài giây, trái tim tạm dừng bắt đầu đập như trống bỏi.
Dường như Chu Du không đợi cơ hội phản ứng của cậu, cắn một vết lên cổ cậu.
Đồng Đồng đau ngửa đầu lên, hơi thở gấp gáp.
“... Anh là chó sao?” Đồng Đồng nhỏ giọng mắng hắn.
“Đúng, chó của em.” Đầu lưỡi Chu Du xẹt qua xương quai xanh của cậu, cười nhẹ, “Muốn buộc một sợi dây vào cổ không?”
“Anh thích loại da đen có thêm đinh tán.” Chu Du lại nói.
Lúc này rõ ràng là bầu không khí vi diệu kích thích, Đồng Đồng lại không nhịn được cười: “Sao anh lại…”
“Chuyên tâm một chút.” Động tác dưới tay Chu Du đột nhiên nắm chặt, Đồng Đồng kêu rên thành tiếng, nói không nên lời.
“Cộc —- cộc ——” Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Cả người Đồng Đồng Đồng run lên, theo bản năng vùi đầu vào ngực Chu Du, sợ đến nỗi ngừng hít thở.
“Ba con đang trên đường, khoảng mười phút nữa sẽ về, hai đứa đừng làm bài thi nữa, nghỉ ngơi một lát đi.” Giọng Bùi Vân truyền vào từ bên ngoài.
“Dì ơi, biết rồi ạ!” Chu Du cao giọng trả lời.
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa.
“Anh khóa cửa rồi, đồ ngốc.” Chu Du cúi đầu hôn hai cái lên đôi môi hồng hào của cậu, cười lên rút khăn giấy qua lau tay, “Cưng à em nhanh quá nhỉ?”
“Nói nhảm...” Đồng Đồng mất tự nhiên liếc nhìn xuống thân dưới của hắn, “Đó là em bị sợ…”
“Sắp ăn cơm rồi, anh không kịp.” Chu Du nói.
“Em lại không nói muốn làm giúp anh…” Mặt Đồng Đồng đỏ lên nhảy xuống bàn học, sửa sang lại bài thi vừa nãy bị đè nhăn.
“Đồng Đồng…” Chu Du dán sát vào.
“Ừm?” Đồng Đồng quay đầu nhìn hắn.
“Anh… muốn hỏi em… một chuyện….” Chu Du do do dự dự.
“Chuyện gì?” Đồng Đồng nghi hoặc.
“Em muốn làm không?” Chu Du khẽ hỏi dò.
Đồng Đồng sững sờ, cậu thậm chí không kịp phản ứng lại trong vài giây Chu Du đã nói gì.
Tiếp đó trong đầu cấp nhanh chóng hiện lên một vài cái không đứng đắn.
“Anh —— muốn ——” Chu Du kề sát bên tai cậu, cắn chữ rõ ràng chậm rãi.
Mặt Đồng Đồng vốn đã đỏ chợt nóng hầm hập, cậu dừng một chút gật nhẹ đầu.
“Vậy đợi anh đón năm mới xong…. trở về….” Đồng Đồng giảm thấp âm thanh nói.
Chu Du thừa nhận trong nháy mắt đó trong đầu hắn tất cả đều là nhiệt huyết dâng trào, hắn muốn nổ tung, hắn muốn máu tươi ngay tại trận.
Trong tay hắn có một thanh kiếm, hắn muốn bổ đôi mình ra.
Chu Du hối hận, hắn không muốn trở về đón năm mới.
Hối hận cũng vô dụng, sáng sớm hôm sau, Đồng Kinh Thân ra ngoài làm việc đúng lúc tiện đường mang Chu Du đi.
Sân bay cách chỗ họ thuê nhà rất xa, cho nên lúc Chu Du đi Đồng Đồng vẫn chưa thức dậy.
Lúc Đồng Đồng rời giường đã sắp chín giờ, điện thoại trên bàn học như căn chuẩn giờ vang lên.
Đồng Đồng dụi mắt, xuống giường. Cầm điện thoại lên, là Chu Du gọi đến.
Kết nối: “Alo?”
“Đồng Đồng, anh nhớ em quá đi.” Giọng Chu Du truyền tới, lẫn vào tạp âm bên kia, nghe rất đáng yêu.
“Lên máy bay rồi?” Đồng Đồng cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
“Vẫn chưa, lùi lại rồi.” Chu Du lại hừ một tiếng, “Anh rất nhớ em.”
Đồng Đồng kẹp điện thoại bên tai, bóp kem đánh răng ra, soi gương không nhịn được cười lên.
Cậu biết Chu Du muốn nghe gì, nhưng cậu không nói.
“Em không nhớ anh sao!” Cuối cùng Chu Du không nhịn được hỏi ra.
“... Vậy em cũng nhớ anh nha.” Đồng Đồng cười trả lời, “Em đánh răng đây, cúp trước, đến nơi thì gọi điện cho em.”
“Được.” Chu Du dán vào điện thoại hôn một cái.
Đồng Đồng thu thập xong, lúc chín giờ rưỡi xuất phát đến nhà Lý Dương Dương, hôm nay là buổi học cuối cùng.
Bên này rất khó gọi taxi, cậu đi xe buýt. Xuống trạm xe buýt, còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới đến chung cư nhà Lý Dương Dương.
Đồng Đồng đi về phía trước chốc lát, đột nhiên dừng lại, xoay người liếc nhìn.
Cậu cảm giác có người đang theo dõi cậu.
Trên đường dành cho người đi bộ này không có ai cả, cách cậu cũng rất xa.
Một người phụ nữ dắt một đứa trẻ, một người đàn ông xách cặp công văn, hai bà cụ cầm giỏ rau.
Đồng Đồng nhíu mày nhìn chăm chú trong chốc lát, không phát hiện ra có gì bất thường.
Chỉ có thể tăng tốc bước chân đi đến chung cư trước mặt.
Dạy kèm xong thanh toán phí dạy kèm xong, đi xuống từ chung cư đã sắp giữa trưa rồi.
Đồng Đồng ra khỏi thang máy, bước chân dừng lại, đột nhiên nhớ tới cảm giác bị người nhìn chằm chằm sáng nay.
Cậu đi theo một bà cụ ra khỏi chung cư, rồi đứng sau một cái cây, nhìn quanh một vòng trên con đường cậu đi ra ngoài.
Giữa trưa có rất nhiều người tản bộ trong vườn hoa nhỏ dưới chung cư, nhưng hoặc là tản bộ hoặc là dắt theo con.
Hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng dưới một thân cây ở rất xa không nhìn thấy được, bên cạnh bồn hoa tươi tốt cũng có hai người ngồi xổm.
Nếu như không phải Đồng Đồng cẩn thận đi tìm, thoáng chớp mắt thật sự không nhìn thấy.
Dưới gốc cây một người đàn ông trong đó tiến lên một bước, Đồng Đồng vô thức tránh sang bên. Tiếp đó thò đầu đi nhìn, người kia ngậm điếu thuốc, nửa bên mặt thiếu kiên nhẫn phun khói thuốc ra.
Là Tào Lỗi Giang.
Đồng Đồng sửng sốt một chút, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nháy mắt đã biết có chuyện gì.
Tào Lỗi Giang hoặc là muốn đánh cậu một trận để xả giận, hoặc là đánh cậu một trận lại đe dọa ba cậu.
Ở giữa khu chung cư có một đài phun nước rất to, nếu cậu vòng ra ngoài từ bên cạnh đài phun nước…
“Đinh đinh đinh —— ”
Chuông điện thoại vang lên, Đồng Đồng sợ đến nỗi rụt người xuống dưới, tay cấp tốc sờ vào túi quần.
Cậu vừa nghe điện thoại vừa nhìn xung quanh, bước nhanh trốn sang bên cạnh đài phun nước.
“Ai?” Đồng Đồng nhỏ giọng vừa hỏi vừa chạy chậm một đường về phía trước.
“… Em… em đã quên anh rồi?” Giọng nói kinh ngạc của Chu Du vang lên.
“Đến rồi?” Đồng Đồng nhíu mày cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở xa, tăng tốc bước chân đi về phía trước.
“Vừa tới, mẹ anh đến đón anh.” Chu Du nói, “Em dạy kèm xong rồi nhỉ?”
“Ừm, vừa xong.” Đồng Đồng trả lời.
“Ở đâu! Chạy rồi!” Một giọng nam không rõ ràng phát ra từ phía sau.
Đồng Đồng không dừng bước chân, khống chế âm thanh nói với đầu kia điện thoại: “Em phải lên xe, cúp trước, đợi lát nữa gọi cho anh.”
Đồng Đồng đợi Chu Du đáp lại xong mới cúp điện thoại.
Một bên cậu chạy về phía trước, một bên muốn bấm gọi cho ba cậu. Nhưng tay run kinh khủng ấn mãi mà không được.
Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Đồng Đồng chửi một tiếng, không cúi đầu nhìn điện thoại nữa, triệt để nhanh chân chạy về phía trước.
Phía trước là trạm xe buýt, lượng người đi rất đông. Cậu chỉ cần chạy đến đó, cậu không tin mấy tên đần kia còn có thể bắt cậu trước mặt nhiều người như vậy.
Đồng Đồng hiếm khi chạy mà không quan tâm như thế này, hơi thở trong mũi nhanh chóng bị cướp đi, trong phổi như bị bốc cháy, kéo phát đau.
Một chiếc xe chạy về phía trước sau lưng cậu, vừa khéo là chuyến xe buýt về nhà cậu.
Đồng Đồng lại tăng nhanh bước chân, chạy đến biển báo trạm dừng xe buýt, vì nhanh quá không bắt được xe, lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp xuống.
“Sao vậy?” Một ông cụ béo đỡ cậu một cái.
“Cháu không biết, cháu không quen bọn họ.” Đồng Đồng thở hổn hển quay đầu nhìn, chạy đến nỗi sắc mặt tái nhợt, sau lưng đeo cặp sách, một bộ dáng học sinh.
Mấy người đàn ông quần bó giày da chạy đằng sau, vừa nhìn chính là mấy tên lông bông.
Ông cụ béo cảnh giác nhìn mấy người đàn ông đuổi tới đằng sau, nắm lấy vai Đồng Đồng đẩy cậu lên xe.
Xe buýt đang di chuyển về phía trước.
Đồng Đồng ngồi vào ghế sau, thò đầu qua cửa sổ nhìn lại.
Cuối cùng mấy người phía sau cũng đuổi tới, Tào Lỗi Giang cởi mũ, tức hổn hển đá mấy phát lên biển báo trạm dừng xe buýt.
Xe chạy càng ngày càng xa.
Đồng Đồng xoay đầu lại, cậu cúi người, tay túm chặt thành ghế phía trước, cố gắng bình phục hơi thở.
Nhưng vẫn không ép lồng ngực đang phập phồng xuống được, cổ tay bị ấn trên lưng ghế đỏ một mảng.
Tay cậu cũng run lên, lấy điện thoại ra bấm gọi cho ba cậu.
Điện thoại kết nối rất nhanh, cậu cố gắng nói nhanh và ngắn gọn: “Con vừa dạy kèm xong đi ra đụng phải Tào Lỗi Giang, hắn dẫn theo mấy người chặn con, để con trốn thoát được, bây giờ con đang trên chuyến xe buýt về nhà.”
“Bây giờ ba lái xe đi đón con ngay, con đừng xuống xe buýt.” Đồng Kinh Thân nhanh chóng phán đoán, “Chú ý hơi thở, có mang thuốc trong người không?”
“Không có.” Đồng Đồng vừa mới nói một chuỗi lời kia đã sắp không thở nổi rồi.
“Ba sẽ đến trong mười phút.” Đồng Kinh Thân nói xong cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp máy, một cuộc gọi khác lại đến. Là Chu Du.
“Alo?” Đồng Đồng đè phẳng hơi thở.
“Anh về nhà rồi.” Chu Du nói.
“Ừm.” Đồng Đồng không dám nói nhiều, mở to miệng nhỏ giọng hít thở.
“Em sao vậy?” Chu Du nghe thấy hơi thở của cậu không ổn.
“Không sao mà.” Đồng Đồng ráng khống chế hơi thở, “Em vừa chạy hai bước đuổi theo xe buýt.”
“Đồng Đồng…” Giọng Chu Du trầm xuống, “Em không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Đồng Đồng giả vờ như nghi hoặc, “Có chuyện gì vậy?”
“Anh có sao.” Chu Du nói.
“Anh… anh làm sao?” Đồng Đồng nhíu mày lo lắng.
“Anh cứng rồi.” Chu Du nói.
Chu Du run lập cập, không nhúc nhích.
Ba giây sau.
Cửa phòng sách bị đá văng, trên mặt Đồng Đồng còn dính nước đã vọt vào, nhíu mày, cơn giận bừng bừng.
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt, vừa định giải thích: “Anh —— ”
“Anh im mồm.” Đồng Đồng mắng hắn.
Cho tới bây giờ cô bé chưa từng thấy Đồng Đồng như vậy, cũng không khóc, thất thần nắm chắc chân gà trong tay.
“Lý Dương Dương, không sao chứ?” Đồng Đồng lo lắng nhìn cô bé.
“Không sao.” Lý Dương Dương lắc đầu, xoay người lại nhặt chân gà trên mặt đất lên.
“Lau mặt đi.” Đồng Đồng rút tờ khăn giấy đưa tới.
“Đồng Đồng…” Chu Du gọi cậu.
Đồng Đồng không để ý tới hắn.
Chu Du bĩu môi, tủi thân, oa một tiếng, khóc lóc chạy ra ngoài.
Chân gà của Lý Dương Dương cũng bị dọa rơi mất: “Anh trai kia bao tuổi rồi?”
“Không sao, không cần phải để ý đến cậu ta.” Đồng Đồng liếc nhìn thời gian, “Lấy bài thi tiếng Anh hôm nay ra.”
“Hay là anh đi an ủi anh ấy một chút đi.” Lý Dương Dương ngượng ngùng, “Lúc nãy em giả khóc đó, anh ấy… hình như khóc thật.”
“Đừng! Tôi không cần an ủi!” Giọng Chu Du ngoài cửa vang lên, “Cứ để một mình anh khóc ở bên ngoài!”
Đồng Đồng: “… … …”
“Xéo đi!” Đồng Đồng đi qua đóng chặt cửa lại.
Dạy xong hai mươi phút, Đồng Đồng cầm áo khoác cặp sách xuống lầu.
Chu Du đứng ngay đầu cầu thang, thuận tay lấy qua cặp sách cậu đeo trên bả vai.
“Em con tưởng là anh giận chứ.” Lý Dương Dương nhảy nhảy nhót nhót đi theo xuống, liếc mắt quan sát tên cao to này, “Tính tình vẫn tốt hơn ba em.”
“Cũng không phải tính tình anh tốt.” Chu Du cúi người đưa bánh ngọt vừa ra ngoài mua về, “Anh chỉ thích cậu ấy.”
“Em cũng thích ảnh.” Lý Dương Dương kiêu căng nhận lấy, “Ánh mắt hai chúng ta đều rất tốt.”
“Nói thế còn nghe được, chẳng qua, cậu ấy là của anh, không cho em thích.” Chu Du cười vỗ tay phát ra tiếng, ôm Đồng Đồng đi ra ngoài: “Tạm biệt, em gái.”
Hai người về đến nhà, đúng lúc gặp được Bùi Vân đi mua thức ăn về, hai người một trái một phải cùng cướp đồ ăn, xách lên lầu.
“Đợi lát nữa ba về, một giờ đúng ăn cơm.” Bùi Vân cười lấy lại đồ ăn trên tay hai người, “Điều hòa trong phòng đang mở, các con mau đi vào sưởi ấm.”
Điều hòa trong phòng chắc là mở rất lâu rồi, vừa đẩy cửa đi vào một cơn gió ấm, Đồng Đồng cởi áo khoác, ngồi trước bàn sách lấy bài thi hôm nay phải ôn tập ra.
Chu Du rút cái ghế ngồi xuống bên cạnh cậu: “Vẫn chưa lên lớp mười hai mà, lớp mười hai em sẽ không đi ngủ cũng muốn làm bài thi chứ.”
“Ngày mai mấy giờ bay.” Đồng Đồng mở rộng bài thi, rút nắp bút ra.
“Chín giờ.” Chu Du lập tức thêm vào, “Em đừng tiễn anh, anh sợ căn bản anh không đi được. Vả lại em còn phải dạy kèm cho con bé kia.”
“Được.” Đồng Đồng lưu loát đồng ý.
Chu Du hơi ngẩn ra: “Em cũng không chống cự một chút à?”
Đồng Đồng cúi đầu tính công thức không để ý tới hắn.
“Thật ra thì anh rất buồn đó.” Chu Du nằm sấp trên bàn.
“Buồn tiếp đi.” Đồng Đồng nói, dùng tốc độ cực nhanh quay đầu lại hôn một cái lên gò má hắn.
“Đừng chỉ hôn mà, liếm liếm.” Chu Du phản ứng cũng nhanh vô cùng, một tay mạnh mẽ giữ sau gáy cậu lại, hơi nghiêng đầu, hôn môi cậu.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt, có lẽ là điều hòa trong phòng mở cao quá, trong đầu Đồng Đồng hơi choáng váng.
Cậu hơi nheo mắt lại, bút nắm trong tay rơi xuống đất.
“Cạch ——” một tiếng, giống như tín hiệu được kéo vang.
Chu Du bật người đứng dậy, trực tiếp bế người từ trên ghế lên, đặt trên bàn học, hôn xuống.
Hơi thở Đồng Đồng hơi loạn, tay nắm lấy bài thi toán học lúc nãy còn chưa khô mực.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng âm thanh Bùi Vân nấu cơm ở bên ngoài.
Chu Du đè giọng nói chuyện bên tai cậu, hơi thở trầm xuống.
Đây thật là cảm giác yêu đương vụng trộm.
Đồng Đồng mất tự nhiên cong eo lên, tay bắt lấy tóc ngắn của Chu Du, muốn lôi hắn ra.
Chu Du không có việc gì sẽ thích hôn một cái, dính chốc lát, có đôi khi đùa quá mức, hai người ít nhiều đến sẽ có chút phản ứng.
Nhưng tuyệt đối chưa bào giờ nổi lên phản ứng giữa ban ngày ban mặt, còn bốc cháy mãnh liệt.
Đoán chừng hai người đều nghĩ đến mấy ngày phải xa nhau, cảm xúc không ổn.
Nhưng không thể là bây giờ, mẹ cậu còn ở bên ngoài!
Tay Chu Du đặt ngang hông Đồng Đồng đột nhiên thăm dò đi vào theo quần thể thao rộng thùng thình của Đồng Đồng.
“Đợi đã…” Đồng Đồng ý thức được, giơ tay đẩy hắn.
Sau khi tay Chu Du đi vào nhanh chóng bao vây che lên, thoáng nắm chặt.
“A…” Cơ thể Đồng Đồng chợt căng cứng, ngừng thở, túm chặt bả vai Chu Du. Sau vài giây, trái tim tạm dừng bắt đầu đập như trống bỏi.
Dường như Chu Du không đợi cơ hội phản ứng của cậu, cắn một vết lên cổ cậu.
Đồng Đồng đau ngửa đầu lên, hơi thở gấp gáp.
“... Anh là chó sao?” Đồng Đồng nhỏ giọng mắng hắn.
“Đúng, chó của em.” Đầu lưỡi Chu Du xẹt qua xương quai xanh của cậu, cười nhẹ, “Muốn buộc một sợi dây vào cổ không?”
“Anh thích loại da đen có thêm đinh tán.” Chu Du lại nói.
Lúc này rõ ràng là bầu không khí vi diệu kích thích, Đồng Đồng lại không nhịn được cười: “Sao anh lại…”
“Chuyên tâm một chút.” Động tác dưới tay Chu Du đột nhiên nắm chặt, Đồng Đồng kêu rên thành tiếng, nói không nên lời.
“Cộc —- cộc ——” Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Cả người Đồng Đồng Đồng run lên, theo bản năng vùi đầu vào ngực Chu Du, sợ đến nỗi ngừng hít thở.
“Ba con đang trên đường, khoảng mười phút nữa sẽ về, hai đứa đừng làm bài thi nữa, nghỉ ngơi một lát đi.” Giọng Bùi Vân truyền vào từ bên ngoài.
“Dì ơi, biết rồi ạ!” Chu Du cao giọng trả lời.
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa.
“Anh khóa cửa rồi, đồ ngốc.” Chu Du cúi đầu hôn hai cái lên đôi môi hồng hào của cậu, cười lên rút khăn giấy qua lau tay, “Cưng à em nhanh quá nhỉ?”
“Nói nhảm...” Đồng Đồng mất tự nhiên liếc nhìn xuống thân dưới của hắn, “Đó là em bị sợ…”
“Sắp ăn cơm rồi, anh không kịp.” Chu Du nói.
“Em lại không nói muốn làm giúp anh…” Mặt Đồng Đồng đỏ lên nhảy xuống bàn học, sửa sang lại bài thi vừa nãy bị đè nhăn.
“Đồng Đồng…” Chu Du dán sát vào.
“Ừm?” Đồng Đồng quay đầu nhìn hắn.
“Anh… muốn hỏi em… một chuyện….” Chu Du do do dự dự.
“Chuyện gì?” Đồng Đồng nghi hoặc.
“Em muốn làm không?” Chu Du khẽ hỏi dò.
Đồng Đồng sững sờ, cậu thậm chí không kịp phản ứng lại trong vài giây Chu Du đã nói gì.
Tiếp đó trong đầu cấp nhanh chóng hiện lên một vài cái không đứng đắn.
“Anh —— muốn ——” Chu Du kề sát bên tai cậu, cắn chữ rõ ràng chậm rãi.
Mặt Đồng Đồng vốn đã đỏ chợt nóng hầm hập, cậu dừng một chút gật nhẹ đầu.
“Vậy đợi anh đón năm mới xong…. trở về….” Đồng Đồng giảm thấp âm thanh nói.
Chu Du thừa nhận trong nháy mắt đó trong đầu hắn tất cả đều là nhiệt huyết dâng trào, hắn muốn nổ tung, hắn muốn máu tươi ngay tại trận.
Trong tay hắn có một thanh kiếm, hắn muốn bổ đôi mình ra.
Chu Du hối hận, hắn không muốn trở về đón năm mới.
Hối hận cũng vô dụng, sáng sớm hôm sau, Đồng Kinh Thân ra ngoài làm việc đúng lúc tiện đường mang Chu Du đi.
Sân bay cách chỗ họ thuê nhà rất xa, cho nên lúc Chu Du đi Đồng Đồng vẫn chưa thức dậy.
Lúc Đồng Đồng rời giường đã sắp chín giờ, điện thoại trên bàn học như căn chuẩn giờ vang lên.
Đồng Đồng dụi mắt, xuống giường. Cầm điện thoại lên, là Chu Du gọi đến.
Kết nối: “Alo?”
“Đồng Đồng, anh nhớ em quá đi.” Giọng Chu Du truyền tới, lẫn vào tạp âm bên kia, nghe rất đáng yêu.
“Lên máy bay rồi?” Đồng Đồng cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
“Vẫn chưa, lùi lại rồi.” Chu Du lại hừ một tiếng, “Anh rất nhớ em.”
Đồng Đồng kẹp điện thoại bên tai, bóp kem đánh răng ra, soi gương không nhịn được cười lên.
Cậu biết Chu Du muốn nghe gì, nhưng cậu không nói.
“Em không nhớ anh sao!” Cuối cùng Chu Du không nhịn được hỏi ra.
“... Vậy em cũng nhớ anh nha.” Đồng Đồng cười trả lời, “Em đánh răng đây, cúp trước, đến nơi thì gọi điện cho em.”
“Được.” Chu Du dán vào điện thoại hôn một cái.
Đồng Đồng thu thập xong, lúc chín giờ rưỡi xuất phát đến nhà Lý Dương Dương, hôm nay là buổi học cuối cùng.
Bên này rất khó gọi taxi, cậu đi xe buýt. Xuống trạm xe buýt, còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới đến chung cư nhà Lý Dương Dương.
Đồng Đồng đi về phía trước chốc lát, đột nhiên dừng lại, xoay người liếc nhìn.
Cậu cảm giác có người đang theo dõi cậu.
Trên đường dành cho người đi bộ này không có ai cả, cách cậu cũng rất xa.
Một người phụ nữ dắt một đứa trẻ, một người đàn ông xách cặp công văn, hai bà cụ cầm giỏ rau.
Đồng Đồng nhíu mày nhìn chăm chú trong chốc lát, không phát hiện ra có gì bất thường.
Chỉ có thể tăng tốc bước chân đi đến chung cư trước mặt.
Dạy kèm xong thanh toán phí dạy kèm xong, đi xuống từ chung cư đã sắp giữa trưa rồi.
Đồng Đồng ra khỏi thang máy, bước chân dừng lại, đột nhiên nhớ tới cảm giác bị người nhìn chằm chằm sáng nay.
Cậu đi theo một bà cụ ra khỏi chung cư, rồi đứng sau một cái cây, nhìn quanh một vòng trên con đường cậu đi ra ngoài.
Giữa trưa có rất nhiều người tản bộ trong vườn hoa nhỏ dưới chung cư, nhưng hoặc là tản bộ hoặc là dắt theo con.
Hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng dưới một thân cây ở rất xa không nhìn thấy được, bên cạnh bồn hoa tươi tốt cũng có hai người ngồi xổm.
Nếu như không phải Đồng Đồng cẩn thận đi tìm, thoáng chớp mắt thật sự không nhìn thấy.
Dưới gốc cây một người đàn ông trong đó tiến lên một bước, Đồng Đồng vô thức tránh sang bên. Tiếp đó thò đầu đi nhìn, người kia ngậm điếu thuốc, nửa bên mặt thiếu kiên nhẫn phun khói thuốc ra.
Là Tào Lỗi Giang.
Đồng Đồng sửng sốt một chút, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nháy mắt đã biết có chuyện gì.
Tào Lỗi Giang hoặc là muốn đánh cậu một trận để xả giận, hoặc là đánh cậu một trận lại đe dọa ba cậu.
Ở giữa khu chung cư có một đài phun nước rất to, nếu cậu vòng ra ngoài từ bên cạnh đài phun nước…
“Đinh đinh đinh —— ”
Chuông điện thoại vang lên, Đồng Đồng sợ đến nỗi rụt người xuống dưới, tay cấp tốc sờ vào túi quần.
Cậu vừa nghe điện thoại vừa nhìn xung quanh, bước nhanh trốn sang bên cạnh đài phun nước.
“Ai?” Đồng Đồng nhỏ giọng vừa hỏi vừa chạy chậm một đường về phía trước.
“… Em… em đã quên anh rồi?” Giọng nói kinh ngạc của Chu Du vang lên.
“Đến rồi?” Đồng Đồng nhíu mày cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở xa, tăng tốc bước chân đi về phía trước.
“Vừa tới, mẹ anh đến đón anh.” Chu Du nói, “Em dạy kèm xong rồi nhỉ?”
“Ừm, vừa xong.” Đồng Đồng trả lời.
“Ở đâu! Chạy rồi!” Một giọng nam không rõ ràng phát ra từ phía sau.
Đồng Đồng không dừng bước chân, khống chế âm thanh nói với đầu kia điện thoại: “Em phải lên xe, cúp trước, đợi lát nữa gọi cho anh.”
Đồng Đồng đợi Chu Du đáp lại xong mới cúp điện thoại.
Một bên cậu chạy về phía trước, một bên muốn bấm gọi cho ba cậu. Nhưng tay run kinh khủng ấn mãi mà không được.
Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Đồng Đồng chửi một tiếng, không cúi đầu nhìn điện thoại nữa, triệt để nhanh chân chạy về phía trước.
Phía trước là trạm xe buýt, lượng người đi rất đông. Cậu chỉ cần chạy đến đó, cậu không tin mấy tên đần kia còn có thể bắt cậu trước mặt nhiều người như vậy.
Đồng Đồng hiếm khi chạy mà không quan tâm như thế này, hơi thở trong mũi nhanh chóng bị cướp đi, trong phổi như bị bốc cháy, kéo phát đau.
Một chiếc xe chạy về phía trước sau lưng cậu, vừa khéo là chuyến xe buýt về nhà cậu.
Đồng Đồng lại tăng nhanh bước chân, chạy đến biển báo trạm dừng xe buýt, vì nhanh quá không bắt được xe, lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp xuống.
“Sao vậy?” Một ông cụ béo đỡ cậu một cái.
“Cháu không biết, cháu không quen bọn họ.” Đồng Đồng thở hổn hển quay đầu nhìn, chạy đến nỗi sắc mặt tái nhợt, sau lưng đeo cặp sách, một bộ dáng học sinh.
Mấy người đàn ông quần bó giày da chạy đằng sau, vừa nhìn chính là mấy tên lông bông.
Ông cụ béo cảnh giác nhìn mấy người đàn ông đuổi tới đằng sau, nắm lấy vai Đồng Đồng đẩy cậu lên xe.
Xe buýt đang di chuyển về phía trước.
Đồng Đồng ngồi vào ghế sau, thò đầu qua cửa sổ nhìn lại.
Cuối cùng mấy người phía sau cũng đuổi tới, Tào Lỗi Giang cởi mũ, tức hổn hển đá mấy phát lên biển báo trạm dừng xe buýt.
Xe chạy càng ngày càng xa.
Đồng Đồng xoay đầu lại, cậu cúi người, tay túm chặt thành ghế phía trước, cố gắng bình phục hơi thở.
Nhưng vẫn không ép lồng ngực đang phập phồng xuống được, cổ tay bị ấn trên lưng ghế đỏ một mảng.
Tay cậu cũng run lên, lấy điện thoại ra bấm gọi cho ba cậu.
Điện thoại kết nối rất nhanh, cậu cố gắng nói nhanh và ngắn gọn: “Con vừa dạy kèm xong đi ra đụng phải Tào Lỗi Giang, hắn dẫn theo mấy người chặn con, để con trốn thoát được, bây giờ con đang trên chuyến xe buýt về nhà.”
“Bây giờ ba lái xe đi đón con ngay, con đừng xuống xe buýt.” Đồng Kinh Thân nhanh chóng phán đoán, “Chú ý hơi thở, có mang thuốc trong người không?”
“Không có.” Đồng Đồng vừa mới nói một chuỗi lời kia đã sắp không thở nổi rồi.
“Ba sẽ đến trong mười phút.” Đồng Kinh Thân nói xong cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp máy, một cuộc gọi khác lại đến. Là Chu Du.
“Alo?” Đồng Đồng đè phẳng hơi thở.
“Anh về nhà rồi.” Chu Du nói.
“Ừm.” Đồng Đồng không dám nói nhiều, mở to miệng nhỏ giọng hít thở.
“Em sao vậy?” Chu Du nghe thấy hơi thở của cậu không ổn.
“Không sao mà.” Đồng Đồng ráng khống chế hơi thở, “Em vừa chạy hai bước đuổi theo xe buýt.”
“Đồng Đồng…” Giọng Chu Du trầm xuống, “Em không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Đồng Đồng giả vờ như nghi hoặc, “Có chuyện gì vậy?”
“Anh có sao.” Chu Du nói.
“Anh… anh làm sao?” Đồng Đồng nhíu mày lo lắng.
“Anh cứng rồi.” Chu Du nói.
Tác giả :
Nhất Bả Sát Trư Đao