Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Chương 97: Phấn đấu đi tướng quân (18)
Beta:Minh Nguyệt
"Ngươi......" Quyết Y vốn còn đang tồn tại oán niệm đối với hắn bỗng có chút luống cuống, hắn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, tuy rằng hắn quả thực muốn Thư Ninh chết, nhưng mà hắn cũng không có muốn hắn ta sẽ chết nhẹ nhàng như vậy.
Hoặc là nói, hắn thật sự nhát gan, bởi vì Quý Lạc sẽ không tha thứ cho hắn.
Quý Lạc ở bên trong còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chờ lúc sau cô vô tình làm rơi kim trâm, cố hết sức mà nhặt lên, hung hăng đâm vào cánh tay mình một nhát, đau, nhưng mà lại có thể khiến cô tạm thời thanh tỉnh.
Cô lảo đảo đi ra ngoài, lại thấy được cảnh tượng mà trong hồi ức cô cũng không dám nghĩ đến. Trên mặt Thư Ninh toàn là máu, nhưng bộ dáng lại vô cùng an bình, sau khi nhìn thấy Quý Lạc, trong nháy mắt hắn bỗng có chút khổ sở, khổ sở vì đã để Quý Lạc tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, khổ sở vì còn có rất nhiều chuyện hắn vẫn chưa cùng cô làm, khổ sở......
Hắn muốn mỉm cười, để cho Quý Lạc nhớ kỹ bộ dáng tốt đẹp nhất của hắn, nhưng mà vẫn thất bại, bởi vì máu tươi liên tục chảy ra nên làm cho hắn thập phần thống khổ, nhưng hắn vẫn khẽ mở môi, nói một câu cuối cùng: "Ta yêu nàng."
Không có thanh âm, Quý Lạc sững sờ đứng ở tại chỗ, vừa định nói lại một câu ta cũng yêu chàng, Thư Ninh lại nhắm mắt lại, làm Quý Lạc không kịp trở tay.
Cùng lúc đó, thanh âm nhắc nhở của hệ thống bỗng truyền đến, 【 Nhiệm vụ thất bại, mục tiêu nhiệm vụ không còn hơi thở! 】
Quý Lạc tựa hồ hiểu ra cái gì, cô nhắm chặt hai mắt, Quyết Y lúc này lại nghĩ muốn tới gần cô, hắn giải thích nói: "Quý Lạc, ta......"
"Cút!" Cây trâm trong tay Quý Lạc trực tiếp bay ra ngoài, vừa lúc cắm ở trên vai trái của Quyết Y, hắn đau đến nỗi hô nhỏ một tiếng.
"Ta quá ngốc, vì loại người như ngươi mà lãng phí thời gian lâu như vậy."
Nói xong, cô liền cười ha ha, sau đó bế Thư Ninh đang nằm ở trên mặt đất lên, ôn nhu mà nói: "Chúng ta về nhà, thực xin lỗi."
Hệ thống lúc này còn thêm phiền, vẫn luôn cảnh cáo cô phải trở lại không gian, Quý Lạc trực tiếp rống lên một câu: "Nếu nói nữa thì sẽ biến mất."
Thời điểm cô đem Thư Ninh trở về phủ Thượng Thư, Thượng Thư giống như là đã sớm đoán được kết cục, im lặng không nói, nhưng cả người như là già đi mười tuổi, vẻ mặt mệt mỏi.
Cô đem Thư Ninh tới phòng của hắn, bản thân thì an tĩnh ngồi xuống mặt đất, nắm tay hắn, không ngừng nói: "Thực xin lỗi Thư Ninh, là ta không bảo vệ tốt chàng."
Nhưng hiện tại cho dù cô có nói vô số lời xin lỗi thì cũng vô dụng, hắn sẽ không bao giờ ôn nhu mà cùng cô nói chuyện, sẽ không bao giờ sủng nịch mà nhìn cô, nghĩ đến đây, Quý Lạc liền cảm thấy thống khổ không chịu nổi.
Thời điểm cô nhìn thấy một bản chép tay bên gối đầu của Thư Ninh, không cầm lòng được liền cầm lấy rồi mở ra xem, phát hiện bên trong đều ghi lại tất cả mọi chuyện về cô.
"Vĩnh Nguyên ngày năm tháng ba năm mười bảy, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đang bị một đám người xấu vây quanh, ở thời điểm ta sợ hãi nhất, nàng đã xuất hiện, khi đó ta cảm thấy nàng thật tốt đẹp, thậm chí làm ta không rời được mắt, người luôn luôn yên tĩnh như ta lại phá lệ mà giữ nàng lại."
"Vĩnh Nguyên ngày sáu tháng ba năm mười bảy, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy nàng, tuy rằng lúc này là do ta tự mình chủ động tới, nhưng ta rất vui vẻ, bởi vì ta rốt cuộc cũng lấy hết can đảm để dậy sớm làm điểm tâm rồi đưa tới cho nàng, cho dù nàng không biết, nhưng nhìn thấy nàng vui vẻ, ta liền vui vẻ theo."
"Vĩnh Nguyên ngày mười hai tháng năm năm mười bảy, hôm nay chúng ta cùng đi du hồ, bởi vì nguyên nhân là ta, nên đã làm cho nàng bị liên luỵ, nhưng ta còn rất ích kỷ mà mừng thầm, bởi vì ta đã hôn được nàng rồi, có lẽ đối với nàng mà nói thì ta cái gì cũng không phải. Điều duy nhất làm ta không cao hứng chính là, nàng đã có người yêu."
"Ta không thích nàng gọi tên của Quyết Y, bởi vì nhũ danh của ta cũng gọi là Quyết Y, ta nghĩ chỉ muốn nàng đem ta trở thành một người độc lập, mà không phải là những người khác."
"Vĩnh Nguyên ngày mười chín tháng tám năm hai mươi, ta phải nhớ kỹ ngày này, đây sẽ là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của ta, nhưng ta cũng rất thống khổ, ta không biết còn có bao nhiêu thời gian để có thể bồi nàng."
"......"
Sau khi xem xong, Quý Lạc liền nhẹ nhàng in một nụ hôn ở trên môi hắn, đồng thời cũng làm ra một cái quyết định.
Thư Ninh, chờ ta.
"Ngươi......" Quyết Y vốn còn đang tồn tại oán niệm đối với hắn bỗng có chút luống cuống, hắn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, tuy rằng hắn quả thực muốn Thư Ninh chết, nhưng mà hắn cũng không có muốn hắn ta sẽ chết nhẹ nhàng như vậy.
Hoặc là nói, hắn thật sự nhát gan, bởi vì Quý Lạc sẽ không tha thứ cho hắn.
Quý Lạc ở bên trong còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chờ lúc sau cô vô tình làm rơi kim trâm, cố hết sức mà nhặt lên, hung hăng đâm vào cánh tay mình một nhát, đau, nhưng mà lại có thể khiến cô tạm thời thanh tỉnh.
Cô lảo đảo đi ra ngoài, lại thấy được cảnh tượng mà trong hồi ức cô cũng không dám nghĩ đến. Trên mặt Thư Ninh toàn là máu, nhưng bộ dáng lại vô cùng an bình, sau khi nhìn thấy Quý Lạc, trong nháy mắt hắn bỗng có chút khổ sở, khổ sở vì đã để Quý Lạc tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, khổ sở vì còn có rất nhiều chuyện hắn vẫn chưa cùng cô làm, khổ sở......
Hắn muốn mỉm cười, để cho Quý Lạc nhớ kỹ bộ dáng tốt đẹp nhất của hắn, nhưng mà vẫn thất bại, bởi vì máu tươi liên tục chảy ra nên làm cho hắn thập phần thống khổ, nhưng hắn vẫn khẽ mở môi, nói một câu cuối cùng: "Ta yêu nàng."
Không có thanh âm, Quý Lạc sững sờ đứng ở tại chỗ, vừa định nói lại một câu ta cũng yêu chàng, Thư Ninh lại nhắm mắt lại, làm Quý Lạc không kịp trở tay.
Cùng lúc đó, thanh âm nhắc nhở của hệ thống bỗng truyền đến, 【 Nhiệm vụ thất bại, mục tiêu nhiệm vụ không còn hơi thở! 】
Quý Lạc tựa hồ hiểu ra cái gì, cô nhắm chặt hai mắt, Quyết Y lúc này lại nghĩ muốn tới gần cô, hắn giải thích nói: "Quý Lạc, ta......"
"Cút!" Cây trâm trong tay Quý Lạc trực tiếp bay ra ngoài, vừa lúc cắm ở trên vai trái của Quyết Y, hắn đau đến nỗi hô nhỏ một tiếng.
"Ta quá ngốc, vì loại người như ngươi mà lãng phí thời gian lâu như vậy."
Nói xong, cô liền cười ha ha, sau đó bế Thư Ninh đang nằm ở trên mặt đất lên, ôn nhu mà nói: "Chúng ta về nhà, thực xin lỗi."
Hệ thống lúc này còn thêm phiền, vẫn luôn cảnh cáo cô phải trở lại không gian, Quý Lạc trực tiếp rống lên một câu: "Nếu nói nữa thì sẽ biến mất."
Thời điểm cô đem Thư Ninh trở về phủ Thượng Thư, Thượng Thư giống như là đã sớm đoán được kết cục, im lặng không nói, nhưng cả người như là già đi mười tuổi, vẻ mặt mệt mỏi.
Cô đem Thư Ninh tới phòng của hắn, bản thân thì an tĩnh ngồi xuống mặt đất, nắm tay hắn, không ngừng nói: "Thực xin lỗi Thư Ninh, là ta không bảo vệ tốt chàng."
Nhưng hiện tại cho dù cô có nói vô số lời xin lỗi thì cũng vô dụng, hắn sẽ không bao giờ ôn nhu mà cùng cô nói chuyện, sẽ không bao giờ sủng nịch mà nhìn cô, nghĩ đến đây, Quý Lạc liền cảm thấy thống khổ không chịu nổi.
Thời điểm cô nhìn thấy một bản chép tay bên gối đầu của Thư Ninh, không cầm lòng được liền cầm lấy rồi mở ra xem, phát hiện bên trong đều ghi lại tất cả mọi chuyện về cô.
"Vĩnh Nguyên ngày năm tháng ba năm mười bảy, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đang bị một đám người xấu vây quanh, ở thời điểm ta sợ hãi nhất, nàng đã xuất hiện, khi đó ta cảm thấy nàng thật tốt đẹp, thậm chí làm ta không rời được mắt, người luôn luôn yên tĩnh như ta lại phá lệ mà giữ nàng lại."
"Vĩnh Nguyên ngày sáu tháng ba năm mười bảy, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy nàng, tuy rằng lúc này là do ta tự mình chủ động tới, nhưng ta rất vui vẻ, bởi vì ta rốt cuộc cũng lấy hết can đảm để dậy sớm làm điểm tâm rồi đưa tới cho nàng, cho dù nàng không biết, nhưng nhìn thấy nàng vui vẻ, ta liền vui vẻ theo."
"Vĩnh Nguyên ngày mười hai tháng năm năm mười bảy, hôm nay chúng ta cùng đi du hồ, bởi vì nguyên nhân là ta, nên đã làm cho nàng bị liên luỵ, nhưng ta còn rất ích kỷ mà mừng thầm, bởi vì ta đã hôn được nàng rồi, có lẽ đối với nàng mà nói thì ta cái gì cũng không phải. Điều duy nhất làm ta không cao hứng chính là, nàng đã có người yêu."
"Ta không thích nàng gọi tên của Quyết Y, bởi vì nhũ danh của ta cũng gọi là Quyết Y, ta nghĩ chỉ muốn nàng đem ta trở thành một người độc lập, mà không phải là những người khác."
"Vĩnh Nguyên ngày mười chín tháng tám năm hai mươi, ta phải nhớ kỹ ngày này, đây sẽ là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của ta, nhưng ta cũng rất thống khổ, ta không biết còn có bao nhiêu thời gian để có thể bồi nàng."
"......"
Sau khi xem xong, Quý Lạc liền nhẹ nhàng in một nụ hôn ở trên môi hắn, đồng thời cũng làm ra một cái quyết định.
Thư Ninh, chờ ta.
Tác giả :
Nhung Y