Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Chương 163: Thì ra là bệnh kiều (24)
Từ khi Thạch Cảnh tóm được mảnh đất này, việc xấu ở trong nhà liền liên tục đến, đầu tiên là vài công nhân xây nhà từ 11h đêm đến 1h sáng bị chết, càng về sau ngay cả những người mua nhà bỗng vô duyên vô cớ bị bệnh.
Một nhà Thạch Cảnh vốn còn trông cậy sẽ trở mình dựa vào việc này xem như là hoàn toàn hết thuốc chữa.
Hơn nữa lỗ thủng càng lúc càng lớn, cuối cùng phải bán công ty với giá thấp cho những công ty khác mới không đến nỗi phải đi ăn cơm tù.
Mà ba Thạch phụ thì quá thất vọng với hắn, một mình đi xa đến nơi đất khách, đi tìm con riêng lưu lạc ở bên ngoài của ông.
Nhưng mà từ nhỏ Thạch Cảnh đã ngậm thìa vàng lớn lên, làm sao có thể chịu được loại chênh lệch này.
Cũng không biết Mục La La có được thông tin từ đâu, tìm tới Thạch Cảnh một lần nữa.
Bởi vì làm lại công việc cũ, Mục La La cũng coi như có chút tiền, cho nên khi cô cho Thạch Cảnh một chút lợi lộc, Thạch Cảnh liền quyết một lòng đi theo Mục La La.
Thạch Cảnh cho rằng Mục La La còn yêu hắn, hơn nữa vẫn chưa biết chuyện con cô là do hắn làm.
Mà Mục La La, trong lòng đã sớm tràn đầy độc thủy (1), đầy rẫy vết thương.
(1) Có thể từ "độc thủy" này ở đây là đang muốn nói MLL đang bị hận thù ăn mòn hoặc trong nội tâm chứa đầy thù hận.
Mắt thấy Thạch Cảnh càng ngày càng ỷ lại cô, cô liền tìm một thời cơ tốt, chuốc say Thạch Cảnh, tự mình đưa đến trên giường một người đàn ông.
Ngày hôm sau khi Thạch Cảnh....tỉnh lại, chỉ cảm thấy thế giới đã sụp đổ, hắn nhìn người đàn ông lớn tuổi kia trước khi đi thì để lại một sấp tiền xếp chồng lên nhau, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Sau này, Thạch Cảnh giống như đã tập quen với cách kiếm tiền này, cuộc đời của hắn trôi qua trong sự lấy lòng đủ loại đàn ông cùng với cãi lộn với Mục La La.
Bên kia trôi qua bi thảm, Quý Lạc bên này có thể nói là đặc biệt thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, Sở Chu đưa cô đi du lịch thật nhiều nơi, trạm cuối cùng, là Nhật Bản.
Tuy rằng Sở Chu luôn nói là đúng lúc cây hoa anh đào nở rộ, nhưng Quý Lạc thì lại cho là hắn muốn chuốc say cô.
Bởi vì vào ban đêm, cô đã uống rất nhiều rượu gạo, sau đó ngày thứ hai, vừa bóp eo vừa nhìn vẻ mặt cười rực rỡ của người đứng ở trước giường.
Mỗi lần đều như thế, chờ cô uống say rồi, sau đó muốn làm gì thì làm với cô.
Quý Lạc xoay người, không muốn để ý đến hắn.
Sở Chu trực tiếp kéo cô từ trong chăn ra, sau đó giúp cô mặc lại quần áo tử tế, sau đó nắm lấy tay cô, đưa cô đi ra ngoài.
Không biết có phải là ảo giác không, Quý Lạc bỗng cảm thấy Sở Chu càng ngày càng giống một người ba.
Sau đó cô thuận miệng gọi: "Ba."
Vừa gọi xong, Sở Chu liền dừng bước, sau đó Quý Lạc bị lôi trở về, Sở Chu dùng hành động của hắn để chứng minh cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Ban đêm ở Tokyo rất đẹp, bầu trời vừa tối, đèn nê ông bên lề đường liền sáng lên.
Sở Chu rời khỏi một lúc, khi xuất hiện lại, hắn để cho Quý Lạc nhắm mắt lại.
Trong lòng Quý Lạc nói thật cũ rích, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Đợi lúc mở mắt ra, liền phát hiện trên cổ đeo một chuỗi thủy tinh, mặt trên là tạo hình của hoa anh đào, một đóa kề sát một đóa, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp.
Tay của cô không kìm lòng được mà xoa cánh hoa, nhất định vật này có giá không hề rẻ.
Đang suy nghĩ, cô liền thấy thân thể của Sở Chu thấp xuống, sau đó là dáng quỳ một gối xuống.
Ánh mắt của hắn vừa thâm tình vừa ấm áp, ánh mắt như vậy lại nhìn chằm chằm vào Quý Lạc, trong nháy mắt Quý Lạc có một loại cảm giác mình chính là toàn bộ thế giới của Sở Chu.
"Lạc Lạc, em đồng ý gả cho anh không?"
Quý Lạc đưa mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng gật đầu.
Sở Chu đứng lên, ôm cô.
Quý Lạc đột nhiên đẩy hắn ra, sau đó nói: "Đợi một chút, em cũng có thứ muốn cho anh."
Cô lấy cái gì đó từ trong túi ra, Sở Chu nhận lấy, mở thứ đó ra.
Đây là một bức tranh, là thứ mà Sở Chu quăng đi lúc trước.
Tranh được Quý Lạc giữ gìn rất tốt, Sở Chu vẽ hoa, Quý Lạc vẽ bướm, màu sắc rõ ràng.
Sở Chu nắm chặt ngón tay, cuối cùng hôn lên môi Quý Lạc.
"I love you..."
Giọng nói của hắn rất nhỏ, gần như biến mất ở giữa răng môi, khóe miệng Quý Lạc cong lên, không tiếng động trả lời lại.
"Em cũng yêu anh."
Một nhà Thạch Cảnh vốn còn trông cậy sẽ trở mình dựa vào việc này xem như là hoàn toàn hết thuốc chữa.
Hơn nữa lỗ thủng càng lúc càng lớn, cuối cùng phải bán công ty với giá thấp cho những công ty khác mới không đến nỗi phải đi ăn cơm tù.
Mà ba Thạch phụ thì quá thất vọng với hắn, một mình đi xa đến nơi đất khách, đi tìm con riêng lưu lạc ở bên ngoài của ông.
Nhưng mà từ nhỏ Thạch Cảnh đã ngậm thìa vàng lớn lên, làm sao có thể chịu được loại chênh lệch này.
Cũng không biết Mục La La có được thông tin từ đâu, tìm tới Thạch Cảnh một lần nữa.
Bởi vì làm lại công việc cũ, Mục La La cũng coi như có chút tiền, cho nên khi cô cho Thạch Cảnh một chút lợi lộc, Thạch Cảnh liền quyết một lòng đi theo Mục La La.
Thạch Cảnh cho rằng Mục La La còn yêu hắn, hơn nữa vẫn chưa biết chuyện con cô là do hắn làm.
Mà Mục La La, trong lòng đã sớm tràn đầy độc thủy (1), đầy rẫy vết thương.
(1) Có thể từ "độc thủy" này ở đây là đang muốn nói MLL đang bị hận thù ăn mòn hoặc trong nội tâm chứa đầy thù hận.
Mắt thấy Thạch Cảnh càng ngày càng ỷ lại cô, cô liền tìm một thời cơ tốt, chuốc say Thạch Cảnh, tự mình đưa đến trên giường một người đàn ông.
Ngày hôm sau khi Thạch Cảnh....tỉnh lại, chỉ cảm thấy thế giới đã sụp đổ, hắn nhìn người đàn ông lớn tuổi kia trước khi đi thì để lại một sấp tiền xếp chồng lên nhau, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Sau này, Thạch Cảnh giống như đã tập quen với cách kiếm tiền này, cuộc đời của hắn trôi qua trong sự lấy lòng đủ loại đàn ông cùng với cãi lộn với Mục La La.
Bên kia trôi qua bi thảm, Quý Lạc bên này có thể nói là đặc biệt thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, Sở Chu đưa cô đi du lịch thật nhiều nơi, trạm cuối cùng, là Nhật Bản.
Tuy rằng Sở Chu luôn nói là đúng lúc cây hoa anh đào nở rộ, nhưng Quý Lạc thì lại cho là hắn muốn chuốc say cô.
Bởi vì vào ban đêm, cô đã uống rất nhiều rượu gạo, sau đó ngày thứ hai, vừa bóp eo vừa nhìn vẻ mặt cười rực rỡ của người đứng ở trước giường.
Mỗi lần đều như thế, chờ cô uống say rồi, sau đó muốn làm gì thì làm với cô.
Quý Lạc xoay người, không muốn để ý đến hắn.
Sở Chu trực tiếp kéo cô từ trong chăn ra, sau đó giúp cô mặc lại quần áo tử tế, sau đó nắm lấy tay cô, đưa cô đi ra ngoài.
Không biết có phải là ảo giác không, Quý Lạc bỗng cảm thấy Sở Chu càng ngày càng giống một người ba.
Sau đó cô thuận miệng gọi: "Ba."
Vừa gọi xong, Sở Chu liền dừng bước, sau đó Quý Lạc bị lôi trở về, Sở Chu dùng hành động của hắn để chứng minh cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Ban đêm ở Tokyo rất đẹp, bầu trời vừa tối, đèn nê ông bên lề đường liền sáng lên.
Sở Chu rời khỏi một lúc, khi xuất hiện lại, hắn để cho Quý Lạc nhắm mắt lại.
Trong lòng Quý Lạc nói thật cũ rích, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Đợi lúc mở mắt ra, liền phát hiện trên cổ đeo một chuỗi thủy tinh, mặt trên là tạo hình của hoa anh đào, một đóa kề sát một đóa, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp.
Tay của cô không kìm lòng được mà xoa cánh hoa, nhất định vật này có giá không hề rẻ.
Đang suy nghĩ, cô liền thấy thân thể của Sở Chu thấp xuống, sau đó là dáng quỳ một gối xuống.
Ánh mắt của hắn vừa thâm tình vừa ấm áp, ánh mắt như vậy lại nhìn chằm chằm vào Quý Lạc, trong nháy mắt Quý Lạc có một loại cảm giác mình chính là toàn bộ thế giới của Sở Chu.
"Lạc Lạc, em đồng ý gả cho anh không?"
Quý Lạc đưa mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng gật đầu.
Sở Chu đứng lên, ôm cô.
Quý Lạc đột nhiên đẩy hắn ra, sau đó nói: "Đợi một chút, em cũng có thứ muốn cho anh."
Cô lấy cái gì đó từ trong túi ra, Sở Chu nhận lấy, mở thứ đó ra.
Đây là một bức tranh, là thứ mà Sở Chu quăng đi lúc trước.
Tranh được Quý Lạc giữ gìn rất tốt, Sở Chu vẽ hoa, Quý Lạc vẽ bướm, màu sắc rõ ràng.
Sở Chu nắm chặt ngón tay, cuối cùng hôn lên môi Quý Lạc.
"I love you..."
Giọng nói của hắn rất nhỏ, gần như biến mất ở giữa răng môi, khóe miệng Quý Lạc cong lên, không tiếng động trả lời lại.
"Em cũng yêu anh."
Tác giả :
Nhung Y