Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Chương 160: Thì ra là bệnh kiều (23)
Sức mạnh của quần chúng rất chi là vĩ đại, không lâu sau, chuyện này liền lên trang đầu tin tức, thông qua sự truyền miệng của từng người, càng truyền lại càng thêm ly kỳ.
Chẳng qua toàn bộ mà nói thì đều bất lợi cho Thạch Cảnh và Mục La La là được rồi.
Mà thân phận của Mục La La cũng được đào ra.
Trong lúc nhất thời, cổ phiếu của tập đoàn Thạch thị cũng rơi xuống mức thấp nhất, có rất nhiều người từng mua cổ phiếu của bọn họ đều chửi ầm lên, tới tấp bán cổ phiếu trong tay với giá thấp nhất ra ngoài.
Thạch gia ——
Thạch phụ đang ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn biểu đồ đường về cổ phiếu gần đây mà tức giận đến mức run rẩy.
Bên cạnh ông, Thạch Cảnh giống như chó đang có tang trong nhà mà cúi đầu xuống.
Anh không rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, trên thực tế, từ ngày đó sau khi xảy ra chuyện kia, anh cũng có chút không hiểu rõ, vì sao loại video này lại xuất hiện ở trên màn hình quảng cáo.
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải là lúc để truy xét chuyện này, quan trọng nhất, đó là làm thế nào để cứu vớt lại đây.
"Ba... Nếu không chúng ta hãy mua chuộc phóng viên giải trí đi, để cho chuyện này ổn định lại một chút?"
Ba Thạch nghe xong, liền trực tiếp giáng một cái tát xuống người Thạch Cảnh.
"Thằng khốn, sớm đã nói với mày là không nên lui tới cùng với loại phụ nữ này rồi, mày không nghe, mua chuộc phóng viên sao? Hiện tại chuyện này đã huyên náo cả thành gió tanh mưa máu, mày còn muốn đè xuống được sao?"
"Con không phải..."
"Câm miệng, mày biết người bên ngoài nói thế nào không? Nói mày làm loạn, còn nói cha nào con nấy."
Thạch Cảnh co quắp lại, nói tiếp: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Dù sao thì đây cũng là ba Thạch tự mình dốc sức làm trong nhiều năm như vậy, ông im lặng lại, nói: "Tuần sau có một buổi đấu thầu, mày nhất định phải chụp lấy được mảnh đất kia, ba nghe trên tin tức nói, mảnh đất kia là một chỗ tốt, sau khi nắm được không những sẽ đền bù đủ tổn thất trong khoảng thời gian này của chúng ta, còn có thể khiến cho công ty của chúng ta kiếm được một khoản lớn."
Nghe đến đây, trong lòng Thạch Cảnh liền thấy vui vẻ, gần như có thể thấy được tương lai tốt đẹp.
"Ba, con nhất định sẽ làm tốt chuyện này."
Ba Thạch nghe thấy lời hứa của anh, lúc này mới thở dài một hơi.
"Còn có người phụ nữ kia, đứa bé trong bụng cô ta không giữ lại được rồi. Ba đoán có thể lần này chính là do cô ta đã giở trò quỷ, muốn vào cửa của Thạch gia chúng ta, không có cửa đâu!"
Thạch Cảnh vốn đã chán ghét Mục La La, lúc này ba Thạch vừa nói như vậy, anh cũng hiểu được chuyện này là do cô ta làm ra, khó trách đêm hôm đó cô ta lại chủ động bò lên giường của anh, xem ra đã sớm có chuẩn bị.
Như vậy, đứa bé này, không giữ lại được rồi, đừng trách anh nhẫn tâm, là do cô ta đã làm tổn hại tới ích lợi của anh trước.
"Được."
Trong mắt của anh hiện lên ánh sáng ngoan độc.
Bên kia, Mục La La cũng không tốt hơn chỗ nào. Kể từ sau ngày đó, cô liền biến thành chuột chạy qua đường*, công việc cũng bị mất.
*Chuột chạy qua đường: Được ví với bọn xấu đáng căm giận.
Đã không còn nguồn kinh tế, hơn nữa trong bụng của cô còn có cục cưng, cuộc sống liền lập tức trở nên vô cùng khó khăn.
Cô từng thử gọi điện cho Thạch Cảnh, nhưng mỗi lần gọi tới thì điện thoại đều tắt máy.
Đương nhiên, cô khẳng định không biết được, tấm thẻ điện thoại đã sớm bị Thạch Cảnh ném vào thùng rác.
Sau mấy lần thử đều không có kết quả, cô liền dự định tự mình đi tìm thạch cảnh.
Nhưng mà lại xảy ra việc ngoài ý muốn, cô bị vào người kéo vào trong một con hẻm nhỏ, những người kia rõ ràng đã đá đứa bé trong bụng của cô rơi ra.
Mục La La cảm giác được dưới thân đang chảy máu, nước mắt liền trực tiếp chảy ra.
"Tại sao các người lại làm vậy?"
"Vì sao hả, ai bảo cô mang thai chủng loại không nên mang."
Chịu đựng sự đau đớn ở bụng, Mục La La dùng sức cắn chặt môi, khó trách Thạch Cảnh lại không nhận điện thoại của cô, thì ra cô đã sớm trở thành một người bị vứt bỏ.
Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì lại đi giết chết con của cô.
Cô rất hận, Thạch Cảnh, anh nhất định sẽ bị báo ứng!
Vào lúc này trên đường có một người đi ngang qua, cô ấy nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng bấm gọi 120. Đưa Mục La La đang hấp hối đến bệnh viện.
"Thật sự là đáng thương mà..."
Lúc Mục La La tỉnh lại, y tá đang ở bên cạnh lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy thương hại.
Lòng của cô lập tức nhấp lên, giọng điệu của cô thập phần khẩn trương.
"Y tá, thân thể của tôi..."
"Hazz, thân thể của cô bị cưỡng chế sinh non, về sau có thể sẽ không có con lại được nữa."
Những lời này, giống như sấm sét giữa trời quang.
Về sau có thể sẽ không có con lại được?
Chẳng qua toàn bộ mà nói thì đều bất lợi cho Thạch Cảnh và Mục La La là được rồi.
Mà thân phận của Mục La La cũng được đào ra.
Trong lúc nhất thời, cổ phiếu của tập đoàn Thạch thị cũng rơi xuống mức thấp nhất, có rất nhiều người từng mua cổ phiếu của bọn họ đều chửi ầm lên, tới tấp bán cổ phiếu trong tay với giá thấp nhất ra ngoài.
Thạch gia ——
Thạch phụ đang ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn biểu đồ đường về cổ phiếu gần đây mà tức giận đến mức run rẩy.
Bên cạnh ông, Thạch Cảnh giống như chó đang có tang trong nhà mà cúi đầu xuống.
Anh không rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, trên thực tế, từ ngày đó sau khi xảy ra chuyện kia, anh cũng có chút không hiểu rõ, vì sao loại video này lại xuất hiện ở trên màn hình quảng cáo.
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải là lúc để truy xét chuyện này, quan trọng nhất, đó là làm thế nào để cứu vớt lại đây.
"Ba... Nếu không chúng ta hãy mua chuộc phóng viên giải trí đi, để cho chuyện này ổn định lại một chút?"
Ba Thạch nghe xong, liền trực tiếp giáng một cái tát xuống người Thạch Cảnh.
"Thằng khốn, sớm đã nói với mày là không nên lui tới cùng với loại phụ nữ này rồi, mày không nghe, mua chuộc phóng viên sao? Hiện tại chuyện này đã huyên náo cả thành gió tanh mưa máu, mày còn muốn đè xuống được sao?"
"Con không phải..."
"Câm miệng, mày biết người bên ngoài nói thế nào không? Nói mày làm loạn, còn nói cha nào con nấy."
Thạch Cảnh co quắp lại, nói tiếp: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Dù sao thì đây cũng là ba Thạch tự mình dốc sức làm trong nhiều năm như vậy, ông im lặng lại, nói: "Tuần sau có một buổi đấu thầu, mày nhất định phải chụp lấy được mảnh đất kia, ba nghe trên tin tức nói, mảnh đất kia là một chỗ tốt, sau khi nắm được không những sẽ đền bù đủ tổn thất trong khoảng thời gian này của chúng ta, còn có thể khiến cho công ty của chúng ta kiếm được một khoản lớn."
Nghe đến đây, trong lòng Thạch Cảnh liền thấy vui vẻ, gần như có thể thấy được tương lai tốt đẹp.
"Ba, con nhất định sẽ làm tốt chuyện này."
Ba Thạch nghe thấy lời hứa của anh, lúc này mới thở dài một hơi.
"Còn có người phụ nữ kia, đứa bé trong bụng cô ta không giữ lại được rồi. Ba đoán có thể lần này chính là do cô ta đã giở trò quỷ, muốn vào cửa của Thạch gia chúng ta, không có cửa đâu!"
Thạch Cảnh vốn đã chán ghét Mục La La, lúc này ba Thạch vừa nói như vậy, anh cũng hiểu được chuyện này là do cô ta làm ra, khó trách đêm hôm đó cô ta lại chủ động bò lên giường của anh, xem ra đã sớm có chuẩn bị.
Như vậy, đứa bé này, không giữ lại được rồi, đừng trách anh nhẫn tâm, là do cô ta đã làm tổn hại tới ích lợi của anh trước.
"Được."
Trong mắt của anh hiện lên ánh sáng ngoan độc.
Bên kia, Mục La La cũng không tốt hơn chỗ nào. Kể từ sau ngày đó, cô liền biến thành chuột chạy qua đường*, công việc cũng bị mất.
*Chuột chạy qua đường: Được ví với bọn xấu đáng căm giận.
Đã không còn nguồn kinh tế, hơn nữa trong bụng của cô còn có cục cưng, cuộc sống liền lập tức trở nên vô cùng khó khăn.
Cô từng thử gọi điện cho Thạch Cảnh, nhưng mỗi lần gọi tới thì điện thoại đều tắt máy.
Đương nhiên, cô khẳng định không biết được, tấm thẻ điện thoại đã sớm bị Thạch Cảnh ném vào thùng rác.
Sau mấy lần thử đều không có kết quả, cô liền dự định tự mình đi tìm thạch cảnh.
Nhưng mà lại xảy ra việc ngoài ý muốn, cô bị vào người kéo vào trong một con hẻm nhỏ, những người kia rõ ràng đã đá đứa bé trong bụng của cô rơi ra.
Mục La La cảm giác được dưới thân đang chảy máu, nước mắt liền trực tiếp chảy ra.
"Tại sao các người lại làm vậy?"
"Vì sao hả, ai bảo cô mang thai chủng loại không nên mang."
Chịu đựng sự đau đớn ở bụng, Mục La La dùng sức cắn chặt môi, khó trách Thạch Cảnh lại không nhận điện thoại của cô, thì ra cô đã sớm trở thành một người bị vứt bỏ.
Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì lại đi giết chết con của cô.
Cô rất hận, Thạch Cảnh, anh nhất định sẽ bị báo ứng!
Vào lúc này trên đường có một người đi ngang qua, cô ấy nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng bấm gọi 120. Đưa Mục La La đang hấp hối đến bệnh viện.
"Thật sự là đáng thương mà..."
Lúc Mục La La tỉnh lại, y tá đang ở bên cạnh lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy thương hại.
Lòng của cô lập tức nhấp lên, giọng điệu của cô thập phần khẩn trương.
"Y tá, thân thể của tôi..."
"Hazz, thân thể của cô bị cưỡng chế sinh non, về sau có thể sẽ không có con lại được nữa."
Những lời này, giống như sấm sét giữa trời quang.
Về sau có thể sẽ không có con lại được?
Tác giả :
Nhung Y