Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc
Chương 3: Bối bạn hữu lý [3]
BÁT
Bụng đói mà uống nhiều nước như vậy tuyệt đối không phải một chuyện khoái trá, nhất là phải không ngừng nhảy xuống xe ngựa, lại không ngừng đuổi theo nhảy lên lại.
Tuyết Y Hầu bị hắn ra ra vào vào mang theo gió thổi đến dị thường mất kiên nhẫn, “Ngươi không nhịn một chút được sao?”
Phùng Cổ Đạo đóng cửa lại thở dài nói, “Hầu gia, trên đời này có rất nhiều chuyện nhịn không được.”
“Ngươi là ám chỉ bản hầu ném ngươi xuống xe?”
Phùng Cổ Đạo ôm quyền nói, “Cực mong muốn nhưng, không dám xin người.”
Tuyết Y Hầu nói, “Đã như vậy, ngươi hãy tự đem bản thân ném xuống một trăm lần đi.”
…
Phùng Cổ Đạo liếm liếm môi ba lần, mới nói, “Một trăm lần mà Hầu gia nói là?”
“Chín mươi chín cộng một lần.”
…
Vì vậy, dưới bóng cây xanh trên con đường nhỏ trong rừng, một chiếc xe ngựa tinh xảo xen lẫn trong vài chiếc xe ngựa chạy đi chầm chậm. Bên cạnh đó có một thân ảnh không ngừng nhảy lên càng xe, rồi lại nhảy xuống càng xe, trong miệng còn lẩm bẩm đếm một hai ba bốn…
.
Càng tới gần Thái Nguyên, tin tức về Minh Tôn càng hồi báo thường xuyên hơn.
Để giữ chân Minh Tôn, Tuyết Y Hầu trước sau phái ra ba nhóm nhân mã liên hợp với quan phủ địa phương tập nã hắn.
Nhưng hổ lạc bình dương vẫn là mãnh hổ.
Minh Tôn một đường quá quan trảm tướng*, phá tan phòng tuyến dày đặc, đã chạy tới Dương Tuyền.
*(muốn qua được cửa ải thì giết vị tướng canh giữ, ý nói vượt mọi khó khăn để tiến lên phía trước)
Tuyết Y Hầu đem báo cáo của trạm dịch ném qua một bên, hỏi, “Ngươi nghĩ Minh Tôn kia có phải là Minh Tôn thật không?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Có thể không phải.”
“Hay cho câu có thể không phải.” Tuyết Y Hầu nói, “Lúc đầu không phải ngươi nói đây là một cái bẫy sao?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Lúc đầu thì nói như vậy.”
“Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại vẫn có thể là cái bẫy.”
Ngón tay đặt tại đầu gối của Tuyết Y Hầu nhẹ nhàng búng, “Phùng Cổ Đạo, hẳn ngươi còn nhớ rõ bản hầu vì sao dung túng cho ngươi như vậy?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Bởi vì Hầu gia yêu quý nhân tài.”
Tuyết Y Hầu sửa đúng, “Bởi vì bản hầu yêu quý nhân tài hữu dụng cho bản hầu.”
Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta vẫn cho rằng, phía trước là cái bẫy.”
“Nga?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Tuy ta chưa từng thấy được dung mạo của Minh Tôn , nhưng đối với phương thức làm việc của hắn vẫn biết một hai. So với Ám Tôn Viên Ngạo Sách cả gan làm loạn, Minh Tôn coi như tâm tế như phát, bộ bộ vi doanh*. Nếu không khi trước hắn cũng không chắp tay nhường ra Bễ Nghễ sơn, rời xa quê nhà. Trải qua Bễ Nghễ sơn nhất dịch, Minh Tôn từ lâu đã là chim sợ cành cong, tuyệt đối không thể nghênh ngang xuất hiện trong tầm mắt của Hầu gia.”
*(tâm tế như phát, bộ bộ vi doanh: tâm tư tinh tế như sợi tóc, mỗi nước đi đều suy tính từng điểm nhỏ. Ý nói làm người vô cùng kỹ tính, cẩn thận)
Tuyết Y Hầu thờ ơ nói, “Cho nên, Minh Tôn nhất định sẽ nấp ở nơi bản hầu không nhìn thấy?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Không hẳn là không nhìn thấy, nhưng nhất định là chưa từng chú ý tới.”
“Tỷ như?”
“Tô Hàng.”
Tuyết Y Hầu mỉm cười nói, “Ngươi có vẻ rất thích Tô Hàng. Bất quá Dương Tuyền cách nơi này không xa, dự đoán của ngươi rất nhanh sẽ được chứng thực.”
Phùng Cổ Đạo do dự một chút, “Ta có một yêu cầu quá đáng, còn thỉnh Hầu gia ân chuẩn.”
“Yêu cầu quá đáng?” Tuyết Y Hầu điều chỉnh tư thế ngồi, thản nhiên hỏi, “Chẳng lẽ có liên quan tới sư phụ ngươi?”
“Hầu gia đúng là nhìn rõ mọi việc.” Phùng Cổ Đạo nói, “Quả thật là về sư phụ ta. Tuy rằng Minh Tôn này chưa chắc là thật, nhưng bên người Minh Tôn này tất nhiên sẽ có một trưởng lão thật sự, nếu lỡ người kia là sư phụ ta, mong Hầu gia có thể nương tình.”
“Không phải ngươi nói đệ tử của ông ta rất nhiều sao, không thiếu một kẻ là ngươi?”
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Tuy rằng ông không thiếu một người là ta, nhưng ta chỉ có một sư phụ là ông.”
Tuyết Y Hầu cười khẽ, “Không ngờ ngươi lại có vài phần hiếu tâm đối với sư phụ như vậy.”
“Lẽ nào trong cảm nhận của Hầu gia, ta chính là một kẻ vô tình vô nghĩa?”
“Chí ít không dính chút nào tới có tình có nghĩa.”
Phùng Cổ Đạo ngốc ngốc nói, “Hầu gia quả nhiên thẳng thắn.”
“Đối với ngươi, bản hầu cần phải bịa chuyện sao?” Tuyết Y Hầu chậm rãi nhắm mắt lại, nốt ruồi son bên đuôi mày như một điểm chu sa, tôn cả gương mặt đến cực kỳ diễm lệ.
Phùng Cổ Đạo bình tĩnh thu lại ánh mắt.
.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Có tiếng mưa tí tách rơi trên mặt đất.
A Lục ở bên ngoài nói, “Hầu gia, trời mưa rồi.”
Tuyết Y Hầu mi nhãn bất động, đạm nhiên nói, “Đợi mưa tạnh.”
Tiếng mưa rơi rả rích, liên miên không ngừng, rơi trên đỉnh xe tròn một đêm, nhưng không có dấu hiệu sẽ ngừng.
Đợi khi sắc trời hơi lộ ra một vệt xám đen ở phương đông, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ngựa khụy gối ngã xuống đất.
Ngay sau đó là thị vệ hét lớn, “Ai?!”
A Lục cơ linh nhảy ra xe ngựa của mình, canh giữ trước xe ngựa của Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu mở mắt, lặng lẽ nhìn hỏa quang rất nhanh nhoáng lên lại rất nhanh bị nước mưa dập tắt ở bên ngoài.
Phùng Cổ Đạo giật giật cái chân tê rần, đẩy cửa ra, ló đầu ra nhỏ giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
A Lục không nhịn được mà trừng mắt liếc hắn, “Thích khách.”
Phùng Cổ Đạo nhíu nhíu mày, thấp giọng nói, “Cái giá mà Minh Tôn trả cho Huyết Đồ đường nhất định rất cao.”
A Lục nói, “Hình như không phải Huyết Đồ đường.”
Trong lúc nói mấy câu này, các thị vệ đã giao thủ với thích khách.
A Lục nhảy lên đỉnh của chiếc xe ngựa phía trước, thu hết tình huống bốn phía vào đáy mắt, “Đối phương tổng cộng ba người. Một người già, hai người còn trẻ.”
Phùng Cổ Đạo mâu quang chợt lóe nói, “Vũ khí của người già kia có phải là một cây quải trượng không?”
“Không phải.”
Phùng Cổ Đạo thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải một cây quải trượng bình thường, là một cây quải trượng bằng thiết.” A Lục bổ sung.
Phùng Cổ Đạo rủa khẽ một tiếng, quay đầu lại bồi cười với Tuyết Y Hầu, “Là sư phụ ta.”
Tuyết Y Hầu biếng nhác nói, “Ngươi có thể ngăn cản ông ta không?”
Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Nếu như để ông một quải trượng đánh chết ta, nói không chừng tâm tình ông sẽ tốt lên không tiếp tục đánh nữa.”
Tuyết Y Hầu nói, “Đó cũng là một biện pháp.”
Bên ngoài tiếng kêu rên của thị vệ liên tiếp vang lên, hiển nhiên đối phương nhân số không nhiều, nhưng mỗi người đều là cao thủ, hơn nữa đã chiếm thượng phong.
A Lục cao giọng kêu lên một tiếng, bèn nhảy khỏi đỉnh xe gia nhập chiến cuộc.
Tuyết Y Hầu nhíu mày, “Ta ghét ngày mưa.”
Phùng Cổ Đạo nghĩ: Thì tại ngươi ghét, cho nên đối phương mới thích.
“Ta càng ghét ngày mưa lại bị quấy nhiễu.” Nói tới chữ nhiễu, thanh âm của Tuyết Y Hầu như mũi tên bắn ra cửa xe.
Đồng thời bắn ra còn có Phùng Cổ Đạo.
Nói cụ thể là, hắn bị nắm sau gáy, ném bay ra ngoài.
Lão giả kia thấy thân ảnh Phùng Cổ Đạo bay tới, trong mắt nộ ý đại thịnh, liên tiếp kêu lên vài tiếng “Tới hảo”, quải trượng trong tay không chút lưu tình mà đánh xuống đầu hắn.
Phùng Cổ Đạo ở giữa không trung đã không có chỗ mượn lực, xoay người vô lực, chỉ có thể rút kiếm trong tay áo ra, kiên trì nghênh đón.
Kiếm và thiết quải trượng giao nhau, đốm lửa tung tóe khắp nơi.
Phùng Cổ Đạo mượn lực phản đạn quay trở lại càng xe.
Nước mưa rơi vào trên người hắn, từ sau gáy chảy vào nội sam, lạnh thấu tim. Giống như ánh mắt mà lúc này lão giả nhìn hắn.
“Ranh con! Vong ân phụ nghĩa, thức ăn cho chó xin được nhờ bán đứng bản giáo ăn có ngon không?!” Lão giả đem thiết quải gõ đến tiếng vang rung trời.
Phùng Cổ Đạo cúi đầu nói, “Đệ tử có khổ tâm.”
“Khổ tâm? Khổ tâm cái gì? Ngọ Dạ Tam Thi châm?” Lão giả tiếp tục chửi ầm lên, “Ngươi là cái thứ lang tâm cẩu phế! Không chịu ngẫm lại năm xưa nếu không có ta, ngươi sớm không biết đầu thai nơi nào rồi. Hiện tại bất quá chỉ là Tam Thi châm nho nhỏ lại khiến ngươi đem lương tâm cho chó ăn. Minh Tôn làm như vậy là vì tốt cho ngươi, không muốn ngươi đi nhầm đường.”
Phùng Cổ Đạo phản bác, “Nam nhi phải lập chí sẵn sàng góp sức cho triều đình, dương danh lập vạn. Sao có thể ngày ngày làm đồng bọn với Ma giáo yêu nghiệt?”
“Ma giáo yêu nghiệt?!” Lão giả không mắng nữa, trực tiếp cầm thiết quải xông tới đánh hắn.
Phùng Cổ Đạo nào dám liều mạng, rụt cổ lại chạy về phía Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu lúc này đang lấy một địch hai. A Lục và thị vệ đều bị y đuổi sang một bên lược trận.
Chỉ là hai người trẻ tuổi kia cũng không phải đèn cạn dầu, song kiếm hợp bích, tuy không phải thiên hạ vô địch, nhưng cũng phối hợp ăn ý, cực ít lộ ra kẽ hở.
Tuyết Y Hầu bị nước mưa xối vào khiến lửa giận trong lòng càng cháy càng cao, lãnh quang chợt lóe trong mắt, kiếm đột nhiên giống như linh xà, từ trong khẽ hở của những giọt mưa nhanh nhẹn nhoáng lên, vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa hai người trẻ tuổi. Vô thức, bọn hắn đồng thời huy kiếm đón lấy. Nhưng, kiếm của Tuyết Y Hầu đột nhiên biến mất.
Hai người trẻ tuổi trong lòng kinh hãi, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, thanh kiếm nọ liền xuất hiện trước mắt, ở góc độ bọn hắn tuyệt đối tránh không thoát.
Đương.
Một thanh ngọc tiêu mạnh mẽ kích lên thân kiếm, kích cho kiếm lệch đi vài tấc, từ chỗ cách yết hầu hai người trẻ tuổi ba tấc xẹt qua.
Tuyết Y Hầu nhướng mày, thuận tay vung lên một đóa kiếm hoa, đánh ngọc tiêu bay lên giữa không trung, đón vào trong tay.
“Không hổ là Tuyết Y Hầu mà hoàng đế coi trọng nhất, quả nhiên hảo thân thủ.” Thân ảnh với y phục lam nhạt thanh nhã tuyệt tục như áng mây xa vời, lững lờ trôi vào trong màn mưa trên bầu trời rộng.
Tuyết Y Hầu thu hồi kiếm, khóe miệng loan loan, “Minh Tôn?”
Lúc này, Phùng Cổ Đạo vừa vặn vọt tới bên cạnh y, cẩn cẩn dực dực trốn vào vòng vây của đám thị vệ, trong miệng còn la lét, “Hầu gia cứu mạng.”
Tuyết Y Hầu đang định nói gì đó, lão giả đã nổi giận đùng đùng đuổi tới, “Ranh con! Ta dạy ngươi lâu như vậy, ngươi ngay cả dũng khí đối địch cũng không học được sao?” Chòm râu ướt sũng của lão suýt chút nữa bị tức đến vểnh lên.
Phùng Cổ Đạo ló đầu ra nói, “Biết rõ đánh không lại còn tiến lên, đó không gọi dũng khí, mà gọi là hào hùng chịu chết.”
“Vậy ngươi còn không ra đây hào hùng chịu chết!” Lão giả hận không thể đem thiết quải ném qua.
Phùng Cổ Đạo nói, “Ta thừa nhận, cái này ta học không được.”
Thân ảnh thiên lam khẽ cười ra tiếng, “Phùng Cổ Đạo, ngươi vẫn trước sau như một chọc người chán ghét.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Không dám không dám, ta đối với ngươi cũng không thích được là bao.”
Tuyết Y Hầu hỏi, “Hắn là Minh Tôn?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Từ thanh âm và giọng điệu mà nói, chính là hắn.”
Tuyết Y Hầu hỏi, “Ngươi còn nhớ rõ điều kiện lúc trước đáp ứng ta là gì không?”
Sắc mặt Phùng Cổ Đạo trắng bệch, “Bắt giữ Minh Tôn.”
“Cơ hội ngay trước mắt. Nếu ngươi có thể làm được, bản hầu sẽ đặc xá cho việc dự đoán không chính xác của ngươi.”
Phùng Cổ Đạo lầu bầu, “Ta nói là cái bẫy, rõ ràng là cái bẫy.”
“Hửm?” Mi đầu của Tuyết Y Hầu nhướng lên một cái.
Phùng Cổ Đạo đành phải bất chấp, giơ kiếm hướng thân ảnh thiên lam kia phóng đi.
Cùng lúc đó, kiếm của Tuyết Y Hầu lần thứ hai lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai người trẻ tuổi.
CỬU
Mưa càng rơi càng lớn.
Phùng Cổ Đạo vừa chạy vừa cảm thấy trên người lạnh thấu tim.
Thân ảnh thiên lam đã gần ngay trước mắt, hắn thậm chí có thể thấy rõ ràng hướng chảy của hạt thủy châu trên chiếc mặt nạ bạc.
“Nhiều năm như vậy, hy vọng võ công ngươi có sở tinh tiến.” Trong thanh âm của lam y nhân mang theo một cổ tiếu ý nhàn nhạt.
Cước bộ của Phùng Cổ Đạo đột nhiên ngừng lại.
“Bởi vì,” Lam y nhân chậm rãi nói, “Lần này thật sự là sinh tử tương bác (đấu tranh sống chết).”
Chữ bác chưa hạ xuống, ngón tay người nọ đã đến gần.
Phùng Cổ Đạo nghiêng người nhoáng lên, kiếm trong tay áo như thiểm điện xoát xoát công kích liên tiếp ba chiêu.
Nhưng lam y nhân như đã sớm định liệu, phần eo nhẹ nhàng khom về phía sau, tay kia như nhành liễu trong gió, nhẹ nhàng đảo qua thân kiếm của hắn.
Phùng Cổ Đạo chỉ cảm thấy kiếm trong tay hơi chấn động, lập tức xoay cổ tay, cầm kiếm đâm lên phía trên.
Khoảnh khắc kiếm đảo qua trước mắt, hắn thấy vết rạn trải rộng như mạng nhện trên thân kiếm.
“Ngay cả kiếm của mình cũng không giữ được.” Lam y nhân than nhẹ, như quỷ mị mà trượt ra xa năm trượng.
Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn Tuyết Y Hầu đang đấu với sư phụ hắn, do dự một lát, liền đuổi theo hướng lam y nhân.
Khinh công của lam y nhân hơn xa hắn, nhưng lại giống như muốn trêu chọc, chạy ra mấy trượng lại cố ý đứng lại chờ một chút, để hắn đuổi không kịp, nhưng cũng không mất dấu.
Phùng Cổ Đạo thấy hắn càng chạy càng tiến vào nơi hẻo lánh, cắn răng một cái, chuẩn bị xoay người chạy về.
Lam y nhân đột nhiên dừng bước cười khẽ, “Ngươi lo lắng cái gì? Hắn đã theo kịp rồi.”
Phùng Cổ Đạo mâu quang chợt lóe, rung lên thanh kiếm trong tay, thân như thiểm điện hướng hắn bổ tới.
Lần này lam y nhân không chạy nữa, mà là lấy ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thanh kiếm nọ, “Thanh kiếm này làm ra không dễ, cứ như vậy hủy đi, có phần đáng tiếc.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy buông tay.”
“Nhưng để nó rơi vào trong tay kẻ không được việc như ngươi…” Lam y nhân lật cổ tay, kiếm keng một tiếng bị bẻ gãy, “Ta cảm thấy càng đáng tiếc hơn.”
Phùng Cổ Đạo không kịp đau lòng, ngực đã trúng một chưởng của hắn, cả người bay về phía sau.
Bay ra khoảng hai trượng, hắn té ngã xuống đất, khóe mắt vừa vặn thoáng nhìn thấy thân ảnh bạch sắc bên cạnh.
“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo cúi đầu phun ra một búng máu đen, lau miệng nói, “Ngươi đến thật đúng lúc.”
Tuyết Y Hầu cả người bị mưa lạnh thấm ướt đẫm, trên người đã sớm không còn quý khí cao cao tại thượng trước đây, ngược lại nốt ruồi son trên mi sừng càng thêm tiên diễm, lộ ra một cổ yêu dã không nói nên lời.
“Bó tay chịu trói, ta tha cho ngươi không chết.” Y nhìn chằm chằm lam y nhân, lạnh lùng nói.
Lam y nhân xòe tay, “Ta không phải đang chờ ngươi đến trói sao?”
Tuyết Y Hầu mười ngón liên đạn (liên tiếp búng ra).
Mấy trăm hạt vũ châu nhất thời như đạn châu bắn tới lam y nhân.
Lam y nhân hai tay chậm rãi vẽ ra một vòng tròn.
Vũ châu chưa kịp đến gần, đã theo vòng tròn kia bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
Lam y nhân đột nhiên đem vòng tròn trở tay đẩy ra ngoài.
Tuyết Y Hầu không chút nghĩ ngợi mà giơ lên ngọc tiêu chuyển ra một vòng tròn giống như thế.
Nhưng cũng không có bất luận hạt vũ châu nào đột kích.
Lam y nhân nói, “Chiêu thức giống vậy, ta không thèm học.”
Môi Tuyết Y Hầu nhếch lên một cái.
“Vòng tròn của Hầu gia không như vòng tròn của ngươi!” Phùng Cổ Đạo phủi phủi y phục đứng lên, cười lấy lòng, “Ta giúp ngươi giành lại mặt mũi.”
Tuyết Y Hầu trừng mắt liếc hắn.
Phùng Cổ Đạo lập tức sửa lời, “Hầu gia, ngươi tấn công phía trước hắn, ta vòng qua, tấn công phía sau hắn.”
Tuyết Y Hầu không mặn không nhạt hỏi, “Vì sao không phải ngươi tấn công phía trước hắn?”
Phùng Cổ Đạo thành thật trả lời, “Vị trí đó tương đối quan trọng… cũng tương đối nguy hiểm.”
Tuyết Y Hầu hừ nhẹ một tiếng, sau đó đã tách ra hai trượng, giao thủ với lam y nhân.
Phùng Cổ Đạo ở tại chỗ giật giật gân cốt, bỗng nhiên thoáng thấy ánh mắt mà Tuyết Y Hầu bắn tới trong lúc đang giao thủ, vội vã chạy tới hỗ trợ.
“Ngoan cố chống lại là không có kết quả tốt.” Phùng Cổ Đạo vòng ra sau lưng lam y nhân, khuyên nhủ, “Mọi người cùng nhau cải tà quy chính thật là tốt.”
Lam y nhân không quay đầu lại mà đánh ra một chưởng.
“A!” Phùng Cổ Đạo nhảy ra thật xa.
Tuyết Y Hầu tức giận đến nỗi tiện tay tặng cho hắn một hạt vũ châu.
Bởi hạt vũ châu nọ trộn lẫn trong rất nhiều vũ châu, cho nên Phùng Cổ Đạo nhất thời không lưu ý, cánh tay liền bị bắn một cái.
“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hiện tại hình như không phải lúc quân pháp bất vị thân.”
Tuyết Y Hầu một bên ngăn địch, một bên hồi đáp, “Thân nhân của bản hầu đều là hoàng thân quốc thích, ngươi thì tính cái gì?”
“Tâm phúc của hoàng thân quốc thích.” Phùng Cổ Đạo lại tiến lên tham chiến.
Tuy rằng võ công hắn không bằng Tuyết Y Hầu và lam y nhân, nhưng nhiều người dù sao cũng thêm một phần trợ lực, tư thái của lam y nhân rất nhanh đã không tiêu sái như trước nữa, chậm rãi bị vây hạ phong.
“Lão phu đến giúp ngươi!” Trên con đường, lão giả nhẹ nhàng gõ quải trượng lên mặt đất, thân thể như tên bắn phóng tới chỗ bọn họ.
Lúc này Phùng Cổ Đạo rụt đầu nói, “Hầu gia! Sư phụ ta!”
Tuyết Y Hầu tức giận nói, “Không cần giới thiệu lại đâu.” Y nói, xoay người liền tung một chưởng.
Vô số vũ châu bị chưởng phong của y cuốn theo, bay về phía lão giả.
Lão giả xoay quải trượng vẫy ngang.
Vũ châu đều bị quét rơi.
“Hầu gia, không bằng chúng ta…” Phùng Cổ Đạo còn chưa nói xong, liền thấy đất đá ở sườn núi bên đường sạt lở, cuồn cuộn hướng về phía bọn họ mà đến.
Hầu như là vô thức, Phùng Cổ Đạo lắc mình muốn chộp lấy vai của Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu thấy vai vừa trầm xuống, liền tách ra, trong tay cầm ngọc tiêu như cũ hướng lam y nhân công tới.
“Ranh con!”
Ngay khi Phùng Cổ Đạo còn muốn nói gì đó, đầu thiết quải của lão giả đã tống đến.
Phùng Cổ Đạo xoay người, khi thiết quải từ trước mặt đảo đến trước ngực thì ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thiết quải của lão.
Lão giả giãy một chút, không tránh khỏi, trên mặt hiện lên một tia khó hiểu.
Phùng Cổ Đạo hất hất cằm về bên phải, cười lạnh nói, “Ngươi cho là muốn đồng quy vu tận thì đồng quy vu tận sao?” Ngón tay hắn đẩy về phía trước, lão giả lập tức quát to một tiếng, rút lui vài bước.
Lúc này, đã có thể nghe được rõ ràng tiếng đất đá lăn xuống.
Phùng Cổ Đạo xoay người, chạy đến bên cạnh Tuyết Y Hầu nói, “Hầu gia, bảo mệnh quan trọng hơn.”
Tuyết Y Hầu đang hăng say đánh với lam y nhân, con mắt không chớp nói, “Chỉ là đất đá, há có thể làm khó dễ được ta?”
Phùng Cổ Đạo nhìn về phía lam y nhân, “Ngươi không phải cũng nghĩ quẩn như vậy chứ?”
Trả lời hắn chính là tiếng cười của lam y nhân.
“Chết tiệt! Ta không thèm đùa với tên nhãi ranh nhà ngươi nữa!” Lão giả phi thân về phía lam y nhân, “Minh Tôn, chúng ta đi!”
Đất đá đã phô thiên cái địa mà lăn xuống.
Lam y nhân vỗ một chưởng về phía Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu không chút nghĩ ngợi liền nghênh chưởng.
Tích tắc khi hai chưởng tương giao, y liền biết mình bị lừa. Bởi vì chưởng của lam y nhân căn bản không hề có lực. Hắn là liều mạng thụ thương nhằm mượn chưởng lực của mình để phản đạn, đẩy bản thân lên cao.
Quả nhiên, lam y nhân đã nhảy cao hai trượng, nhưng hiển nhiên cự ly như vậy cũng không đủ xa, đất đá dồn dập vẫn như cũ lăn phía trên hắn và lão giả.
Mặt đất bị trùng kích đến lung lay không vững.
Tuyết Y Hầu nhìn đất đá cuộn trào mãnh liệt càng lúc càng gần, không chút suy nghĩ đã phi thân nhảy lên. Nhưng sau khi nhảy lên, y phát hiện việc mà mình nên làm trước đó chính là suy nghĩ, bởi vì một chân của y bị Phùng Cổ Đạo nắm lại kéo trở về.
Không kịp quở mắng, đất đá đã đồng thời bao phủ cả hai.
Trong lúc trời đất đảo lộn, y cảm thấy có một bàn tay kiên định nắm chặt lấy chân mình.
.
Sắc trời quang đãng.
Không trung thỉnh thoảng có loài chim hớn hở bay qua.
Phía dưới có tiếng nước chảy róc rách, làm cho tâm tình sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái.
Tuyết Y Hầu mở mắt, qua một lát mới thanh thanh sở sở, nhớ lại từ đầu tới đuôi sự việc vừa mới phát sinh.
Trong miệng còn lưu lại vị đất cát, khiến người buồn nôn. Y muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa khẽ động, trên đùi đã truyền đến một cơn đau nhức. Y dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay sờ sờ xương đùi, sau đó lãnh tĩnh ngầm phán đoán, bị gãy xương đùi rồi, phải lập tức nối thẳng, dùng thứ gì đó cố định, nếu không chờ khi xương liền lại thì sẽ bị lệch, phiền to.
Bất quá hoàn cảnh của y hiển nhiên không cho phép y làm nhiều như vậy.
Y nhìn quanh bốn phía.
Mình bị ngã xuống bên vách núi, may là vách núi lại có cành cây ngăn trở, nếu không chỗ gãy có thể không phải xương đùi, mà là xương cổ rồi.
Tiếng nước gần như thế, nói rõ vách núi không cao. Chỉ là bên cạnh y không có trái cây và nguồn nước, vị trí này lại rất hung hiểm, đất dưới chân ẩm ướt, rất trơn, khi đứng không vững có thể sẽ trực tiếp ngã xuống.
Y phân tích hoàn cảnh xung quanh thật lâu, đột nhiên nhớ tới một việc ——
Phùng Cổ Đạo đâu?
Giữa lúc y nhớ đến, chợt nghe được một thanh âm quen thuộc từ dưới vách núi vang lên, “Hầu gia, ngươi tỉnh rồi à?” Ngay sau đó, Phùng Cổ Đạo ló ra nửa cái đầu.
Tuyết Y Hầu bắt đầu nghĩ, nếu như hiện tại y một chưởng đánh chết hắn, như vậy y có còn phương pháp nào khác để bản thân bình an rời khỏi nơi này hay không.
Chờ Phùng Cổ Đạo cả người từ dưới vách núi bò lên trên, y cho ra kết luận —— Không có.
Vì vậy, Phùng Cổ Đạo ngay dưới tình huống hoàn toàn vô tri, may mắn tránh được một kiếp.
“Hầu gia, ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Phùng Cổ Đạo mới vừa ở phía dưới rửa mặt, sơ lý tóc tai, cho nên ngoại trừ y phục có chút bẩn, cả người thoạt nhìn vẫn khá thanh sảng.
Nhưng Tuyết Y Hầu thì ngược lại, hoàn toàn thành Ô Y Hầu rồi.
“Ngươi nói xem?” Nếu như không phải hắn tại thời khắc quyết định kéo y, y làm sao lại chật vật như vậy? Tuyết Y Hầu tàn bạo trừng hắn.
Phùng Cổ Đạo hiển nhiên rất rõ ràng nguyên nhân y trừng mình, cười gượng nói, “Đa tạ ơn cứu viện của Hầu gia lúc đó.”
…
Y là cứu viện sao?
Y rõ ràng là bị kéo xuống nước!
Tuyết Y Hầu dùng tiếng hừ lạnh trả lời câu cảm tạ của hắn.
“Nếu Hầu gia không có yêu cầu gì, chúng ta lên đường trở về thôi?” Phùng Cổ Đạo nói rồi muốn đứng lên.
“Chân ta gãy rồi.” Tuyết Y Hầu lãnh tĩnh nói.
Phùng Cổ Đạo sửng sốt một lúc, cúi đầu hỏi, “Cái gì?”
“… Chân ta gãy rồi.”
Phùng Cổ Đạo nhìn chân y, hỏi, “Mấy cái?”
Tuyết Y Hầu cắn răng nói, “Một cái.”
“Vậy còn đỡ, ta giúp ngươi đi tìm một cây quải trượng.”
“Cố định chân ta trước đã.” Những thường thức này là sư phụ y từ nhỏ đã dạy, cho nên y nhớ rất rõ ràng.
“Nhưng mà…” Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Ta không biết.”
Tuyết Y Hầu ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ngươi nghĩ ta dám trông cậy vào ngươi sao?”
“Ta đi tìm cành cây.” Phùng Cổ Đạo rất thức thời không tiếp câu nói này.
Bụng đói mà uống nhiều nước như vậy tuyệt đối không phải một chuyện khoái trá, nhất là phải không ngừng nhảy xuống xe ngựa, lại không ngừng đuổi theo nhảy lên lại.
Tuyết Y Hầu bị hắn ra ra vào vào mang theo gió thổi đến dị thường mất kiên nhẫn, “Ngươi không nhịn một chút được sao?”
Phùng Cổ Đạo đóng cửa lại thở dài nói, “Hầu gia, trên đời này có rất nhiều chuyện nhịn không được.”
“Ngươi là ám chỉ bản hầu ném ngươi xuống xe?”
Phùng Cổ Đạo ôm quyền nói, “Cực mong muốn nhưng, không dám xin người.”
Tuyết Y Hầu nói, “Đã như vậy, ngươi hãy tự đem bản thân ném xuống một trăm lần đi.”
…
Phùng Cổ Đạo liếm liếm môi ba lần, mới nói, “Một trăm lần mà Hầu gia nói là?”
“Chín mươi chín cộng một lần.”
…
Vì vậy, dưới bóng cây xanh trên con đường nhỏ trong rừng, một chiếc xe ngựa tinh xảo xen lẫn trong vài chiếc xe ngựa chạy đi chầm chậm. Bên cạnh đó có một thân ảnh không ngừng nhảy lên càng xe, rồi lại nhảy xuống càng xe, trong miệng còn lẩm bẩm đếm một hai ba bốn…
.
Càng tới gần Thái Nguyên, tin tức về Minh Tôn càng hồi báo thường xuyên hơn.
Để giữ chân Minh Tôn, Tuyết Y Hầu trước sau phái ra ba nhóm nhân mã liên hợp với quan phủ địa phương tập nã hắn.
Nhưng hổ lạc bình dương vẫn là mãnh hổ.
Minh Tôn một đường quá quan trảm tướng*, phá tan phòng tuyến dày đặc, đã chạy tới Dương Tuyền.
*(muốn qua được cửa ải thì giết vị tướng canh giữ, ý nói vượt mọi khó khăn để tiến lên phía trước)
Tuyết Y Hầu đem báo cáo của trạm dịch ném qua một bên, hỏi, “Ngươi nghĩ Minh Tôn kia có phải là Minh Tôn thật không?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Có thể không phải.”
“Hay cho câu có thể không phải.” Tuyết Y Hầu nói, “Lúc đầu không phải ngươi nói đây là một cái bẫy sao?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Lúc đầu thì nói như vậy.”
“Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại vẫn có thể là cái bẫy.”
Ngón tay đặt tại đầu gối của Tuyết Y Hầu nhẹ nhàng búng, “Phùng Cổ Đạo, hẳn ngươi còn nhớ rõ bản hầu vì sao dung túng cho ngươi như vậy?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Bởi vì Hầu gia yêu quý nhân tài.”
Tuyết Y Hầu sửa đúng, “Bởi vì bản hầu yêu quý nhân tài hữu dụng cho bản hầu.”
Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta vẫn cho rằng, phía trước là cái bẫy.”
“Nga?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Tuy ta chưa từng thấy được dung mạo của Minh Tôn , nhưng đối với phương thức làm việc của hắn vẫn biết một hai. So với Ám Tôn Viên Ngạo Sách cả gan làm loạn, Minh Tôn coi như tâm tế như phát, bộ bộ vi doanh*. Nếu không khi trước hắn cũng không chắp tay nhường ra Bễ Nghễ sơn, rời xa quê nhà. Trải qua Bễ Nghễ sơn nhất dịch, Minh Tôn từ lâu đã là chim sợ cành cong, tuyệt đối không thể nghênh ngang xuất hiện trong tầm mắt của Hầu gia.”
*(tâm tế như phát, bộ bộ vi doanh: tâm tư tinh tế như sợi tóc, mỗi nước đi đều suy tính từng điểm nhỏ. Ý nói làm người vô cùng kỹ tính, cẩn thận)
Tuyết Y Hầu thờ ơ nói, “Cho nên, Minh Tôn nhất định sẽ nấp ở nơi bản hầu không nhìn thấy?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Không hẳn là không nhìn thấy, nhưng nhất định là chưa từng chú ý tới.”
“Tỷ như?”
“Tô Hàng.”
Tuyết Y Hầu mỉm cười nói, “Ngươi có vẻ rất thích Tô Hàng. Bất quá Dương Tuyền cách nơi này không xa, dự đoán của ngươi rất nhanh sẽ được chứng thực.”
Phùng Cổ Đạo do dự một chút, “Ta có một yêu cầu quá đáng, còn thỉnh Hầu gia ân chuẩn.”
“Yêu cầu quá đáng?” Tuyết Y Hầu điều chỉnh tư thế ngồi, thản nhiên hỏi, “Chẳng lẽ có liên quan tới sư phụ ngươi?”
“Hầu gia đúng là nhìn rõ mọi việc.” Phùng Cổ Đạo nói, “Quả thật là về sư phụ ta. Tuy rằng Minh Tôn này chưa chắc là thật, nhưng bên người Minh Tôn này tất nhiên sẽ có một trưởng lão thật sự, nếu lỡ người kia là sư phụ ta, mong Hầu gia có thể nương tình.”
“Không phải ngươi nói đệ tử của ông ta rất nhiều sao, không thiếu một kẻ là ngươi?”
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Tuy rằng ông không thiếu một người là ta, nhưng ta chỉ có một sư phụ là ông.”
Tuyết Y Hầu cười khẽ, “Không ngờ ngươi lại có vài phần hiếu tâm đối với sư phụ như vậy.”
“Lẽ nào trong cảm nhận của Hầu gia, ta chính là một kẻ vô tình vô nghĩa?”
“Chí ít không dính chút nào tới có tình có nghĩa.”
Phùng Cổ Đạo ngốc ngốc nói, “Hầu gia quả nhiên thẳng thắn.”
“Đối với ngươi, bản hầu cần phải bịa chuyện sao?” Tuyết Y Hầu chậm rãi nhắm mắt lại, nốt ruồi son bên đuôi mày như một điểm chu sa, tôn cả gương mặt đến cực kỳ diễm lệ.
Phùng Cổ Đạo bình tĩnh thu lại ánh mắt.
.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Có tiếng mưa tí tách rơi trên mặt đất.
A Lục ở bên ngoài nói, “Hầu gia, trời mưa rồi.”
Tuyết Y Hầu mi nhãn bất động, đạm nhiên nói, “Đợi mưa tạnh.”
Tiếng mưa rơi rả rích, liên miên không ngừng, rơi trên đỉnh xe tròn một đêm, nhưng không có dấu hiệu sẽ ngừng.
Đợi khi sắc trời hơi lộ ra một vệt xám đen ở phương đông, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ngựa khụy gối ngã xuống đất.
Ngay sau đó là thị vệ hét lớn, “Ai?!”
A Lục cơ linh nhảy ra xe ngựa của mình, canh giữ trước xe ngựa của Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu mở mắt, lặng lẽ nhìn hỏa quang rất nhanh nhoáng lên lại rất nhanh bị nước mưa dập tắt ở bên ngoài.
Phùng Cổ Đạo giật giật cái chân tê rần, đẩy cửa ra, ló đầu ra nhỏ giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
A Lục không nhịn được mà trừng mắt liếc hắn, “Thích khách.”
Phùng Cổ Đạo nhíu nhíu mày, thấp giọng nói, “Cái giá mà Minh Tôn trả cho Huyết Đồ đường nhất định rất cao.”
A Lục nói, “Hình như không phải Huyết Đồ đường.”
Trong lúc nói mấy câu này, các thị vệ đã giao thủ với thích khách.
A Lục nhảy lên đỉnh của chiếc xe ngựa phía trước, thu hết tình huống bốn phía vào đáy mắt, “Đối phương tổng cộng ba người. Một người già, hai người còn trẻ.”
Phùng Cổ Đạo mâu quang chợt lóe nói, “Vũ khí của người già kia có phải là một cây quải trượng không?”
“Không phải.”
Phùng Cổ Đạo thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải một cây quải trượng bình thường, là một cây quải trượng bằng thiết.” A Lục bổ sung.
Phùng Cổ Đạo rủa khẽ một tiếng, quay đầu lại bồi cười với Tuyết Y Hầu, “Là sư phụ ta.”
Tuyết Y Hầu biếng nhác nói, “Ngươi có thể ngăn cản ông ta không?”
Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Nếu như để ông một quải trượng đánh chết ta, nói không chừng tâm tình ông sẽ tốt lên không tiếp tục đánh nữa.”
Tuyết Y Hầu nói, “Đó cũng là một biện pháp.”
Bên ngoài tiếng kêu rên của thị vệ liên tiếp vang lên, hiển nhiên đối phương nhân số không nhiều, nhưng mỗi người đều là cao thủ, hơn nữa đã chiếm thượng phong.
A Lục cao giọng kêu lên một tiếng, bèn nhảy khỏi đỉnh xe gia nhập chiến cuộc.
Tuyết Y Hầu nhíu mày, “Ta ghét ngày mưa.”
Phùng Cổ Đạo nghĩ: Thì tại ngươi ghét, cho nên đối phương mới thích.
“Ta càng ghét ngày mưa lại bị quấy nhiễu.” Nói tới chữ nhiễu, thanh âm của Tuyết Y Hầu như mũi tên bắn ra cửa xe.
Đồng thời bắn ra còn có Phùng Cổ Đạo.
Nói cụ thể là, hắn bị nắm sau gáy, ném bay ra ngoài.
Lão giả kia thấy thân ảnh Phùng Cổ Đạo bay tới, trong mắt nộ ý đại thịnh, liên tiếp kêu lên vài tiếng “Tới hảo”, quải trượng trong tay không chút lưu tình mà đánh xuống đầu hắn.
Phùng Cổ Đạo ở giữa không trung đã không có chỗ mượn lực, xoay người vô lực, chỉ có thể rút kiếm trong tay áo ra, kiên trì nghênh đón.
Kiếm và thiết quải trượng giao nhau, đốm lửa tung tóe khắp nơi.
Phùng Cổ Đạo mượn lực phản đạn quay trở lại càng xe.
Nước mưa rơi vào trên người hắn, từ sau gáy chảy vào nội sam, lạnh thấu tim. Giống như ánh mắt mà lúc này lão giả nhìn hắn.
“Ranh con! Vong ân phụ nghĩa, thức ăn cho chó xin được nhờ bán đứng bản giáo ăn có ngon không?!” Lão giả đem thiết quải gõ đến tiếng vang rung trời.
Phùng Cổ Đạo cúi đầu nói, “Đệ tử có khổ tâm.”
“Khổ tâm? Khổ tâm cái gì? Ngọ Dạ Tam Thi châm?” Lão giả tiếp tục chửi ầm lên, “Ngươi là cái thứ lang tâm cẩu phế! Không chịu ngẫm lại năm xưa nếu không có ta, ngươi sớm không biết đầu thai nơi nào rồi. Hiện tại bất quá chỉ là Tam Thi châm nho nhỏ lại khiến ngươi đem lương tâm cho chó ăn. Minh Tôn làm như vậy là vì tốt cho ngươi, không muốn ngươi đi nhầm đường.”
Phùng Cổ Đạo phản bác, “Nam nhi phải lập chí sẵn sàng góp sức cho triều đình, dương danh lập vạn. Sao có thể ngày ngày làm đồng bọn với Ma giáo yêu nghiệt?”
“Ma giáo yêu nghiệt?!” Lão giả không mắng nữa, trực tiếp cầm thiết quải xông tới đánh hắn.
Phùng Cổ Đạo nào dám liều mạng, rụt cổ lại chạy về phía Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu lúc này đang lấy một địch hai. A Lục và thị vệ đều bị y đuổi sang một bên lược trận.
Chỉ là hai người trẻ tuổi kia cũng không phải đèn cạn dầu, song kiếm hợp bích, tuy không phải thiên hạ vô địch, nhưng cũng phối hợp ăn ý, cực ít lộ ra kẽ hở.
Tuyết Y Hầu bị nước mưa xối vào khiến lửa giận trong lòng càng cháy càng cao, lãnh quang chợt lóe trong mắt, kiếm đột nhiên giống như linh xà, từ trong khẽ hở của những giọt mưa nhanh nhẹn nhoáng lên, vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa hai người trẻ tuổi. Vô thức, bọn hắn đồng thời huy kiếm đón lấy. Nhưng, kiếm của Tuyết Y Hầu đột nhiên biến mất.
Hai người trẻ tuổi trong lòng kinh hãi, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, thanh kiếm nọ liền xuất hiện trước mắt, ở góc độ bọn hắn tuyệt đối tránh không thoát.
Đương.
Một thanh ngọc tiêu mạnh mẽ kích lên thân kiếm, kích cho kiếm lệch đi vài tấc, từ chỗ cách yết hầu hai người trẻ tuổi ba tấc xẹt qua.
Tuyết Y Hầu nhướng mày, thuận tay vung lên một đóa kiếm hoa, đánh ngọc tiêu bay lên giữa không trung, đón vào trong tay.
“Không hổ là Tuyết Y Hầu mà hoàng đế coi trọng nhất, quả nhiên hảo thân thủ.” Thân ảnh với y phục lam nhạt thanh nhã tuyệt tục như áng mây xa vời, lững lờ trôi vào trong màn mưa trên bầu trời rộng.
Tuyết Y Hầu thu hồi kiếm, khóe miệng loan loan, “Minh Tôn?”
Lúc này, Phùng Cổ Đạo vừa vặn vọt tới bên cạnh y, cẩn cẩn dực dực trốn vào vòng vây của đám thị vệ, trong miệng còn la lét, “Hầu gia cứu mạng.”
Tuyết Y Hầu đang định nói gì đó, lão giả đã nổi giận đùng đùng đuổi tới, “Ranh con! Ta dạy ngươi lâu như vậy, ngươi ngay cả dũng khí đối địch cũng không học được sao?” Chòm râu ướt sũng của lão suýt chút nữa bị tức đến vểnh lên.
Phùng Cổ Đạo ló đầu ra nói, “Biết rõ đánh không lại còn tiến lên, đó không gọi dũng khí, mà gọi là hào hùng chịu chết.”
“Vậy ngươi còn không ra đây hào hùng chịu chết!” Lão giả hận không thể đem thiết quải ném qua.
Phùng Cổ Đạo nói, “Ta thừa nhận, cái này ta học không được.”
Thân ảnh thiên lam khẽ cười ra tiếng, “Phùng Cổ Đạo, ngươi vẫn trước sau như một chọc người chán ghét.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Không dám không dám, ta đối với ngươi cũng không thích được là bao.”
Tuyết Y Hầu hỏi, “Hắn là Minh Tôn?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Từ thanh âm và giọng điệu mà nói, chính là hắn.”
Tuyết Y Hầu hỏi, “Ngươi còn nhớ rõ điều kiện lúc trước đáp ứng ta là gì không?”
Sắc mặt Phùng Cổ Đạo trắng bệch, “Bắt giữ Minh Tôn.”
“Cơ hội ngay trước mắt. Nếu ngươi có thể làm được, bản hầu sẽ đặc xá cho việc dự đoán không chính xác của ngươi.”
Phùng Cổ Đạo lầu bầu, “Ta nói là cái bẫy, rõ ràng là cái bẫy.”
“Hửm?” Mi đầu của Tuyết Y Hầu nhướng lên một cái.
Phùng Cổ Đạo đành phải bất chấp, giơ kiếm hướng thân ảnh thiên lam kia phóng đi.
Cùng lúc đó, kiếm của Tuyết Y Hầu lần thứ hai lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai người trẻ tuổi.
CỬU
Mưa càng rơi càng lớn.
Phùng Cổ Đạo vừa chạy vừa cảm thấy trên người lạnh thấu tim.
Thân ảnh thiên lam đã gần ngay trước mắt, hắn thậm chí có thể thấy rõ ràng hướng chảy của hạt thủy châu trên chiếc mặt nạ bạc.
“Nhiều năm như vậy, hy vọng võ công ngươi có sở tinh tiến.” Trong thanh âm của lam y nhân mang theo một cổ tiếu ý nhàn nhạt.
Cước bộ của Phùng Cổ Đạo đột nhiên ngừng lại.
“Bởi vì,” Lam y nhân chậm rãi nói, “Lần này thật sự là sinh tử tương bác (đấu tranh sống chết).”
Chữ bác chưa hạ xuống, ngón tay người nọ đã đến gần.
Phùng Cổ Đạo nghiêng người nhoáng lên, kiếm trong tay áo như thiểm điện xoát xoát công kích liên tiếp ba chiêu.
Nhưng lam y nhân như đã sớm định liệu, phần eo nhẹ nhàng khom về phía sau, tay kia như nhành liễu trong gió, nhẹ nhàng đảo qua thân kiếm của hắn.
Phùng Cổ Đạo chỉ cảm thấy kiếm trong tay hơi chấn động, lập tức xoay cổ tay, cầm kiếm đâm lên phía trên.
Khoảnh khắc kiếm đảo qua trước mắt, hắn thấy vết rạn trải rộng như mạng nhện trên thân kiếm.
“Ngay cả kiếm của mình cũng không giữ được.” Lam y nhân than nhẹ, như quỷ mị mà trượt ra xa năm trượng.
Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn Tuyết Y Hầu đang đấu với sư phụ hắn, do dự một lát, liền đuổi theo hướng lam y nhân.
Khinh công của lam y nhân hơn xa hắn, nhưng lại giống như muốn trêu chọc, chạy ra mấy trượng lại cố ý đứng lại chờ một chút, để hắn đuổi không kịp, nhưng cũng không mất dấu.
Phùng Cổ Đạo thấy hắn càng chạy càng tiến vào nơi hẻo lánh, cắn răng một cái, chuẩn bị xoay người chạy về.
Lam y nhân đột nhiên dừng bước cười khẽ, “Ngươi lo lắng cái gì? Hắn đã theo kịp rồi.”
Phùng Cổ Đạo mâu quang chợt lóe, rung lên thanh kiếm trong tay, thân như thiểm điện hướng hắn bổ tới.
Lần này lam y nhân không chạy nữa, mà là lấy ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thanh kiếm nọ, “Thanh kiếm này làm ra không dễ, cứ như vậy hủy đi, có phần đáng tiếc.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy buông tay.”
“Nhưng để nó rơi vào trong tay kẻ không được việc như ngươi…” Lam y nhân lật cổ tay, kiếm keng một tiếng bị bẻ gãy, “Ta cảm thấy càng đáng tiếc hơn.”
Phùng Cổ Đạo không kịp đau lòng, ngực đã trúng một chưởng của hắn, cả người bay về phía sau.
Bay ra khoảng hai trượng, hắn té ngã xuống đất, khóe mắt vừa vặn thoáng nhìn thấy thân ảnh bạch sắc bên cạnh.
“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo cúi đầu phun ra một búng máu đen, lau miệng nói, “Ngươi đến thật đúng lúc.”
Tuyết Y Hầu cả người bị mưa lạnh thấm ướt đẫm, trên người đã sớm không còn quý khí cao cao tại thượng trước đây, ngược lại nốt ruồi son trên mi sừng càng thêm tiên diễm, lộ ra một cổ yêu dã không nói nên lời.
“Bó tay chịu trói, ta tha cho ngươi không chết.” Y nhìn chằm chằm lam y nhân, lạnh lùng nói.
Lam y nhân xòe tay, “Ta không phải đang chờ ngươi đến trói sao?”
Tuyết Y Hầu mười ngón liên đạn (liên tiếp búng ra).
Mấy trăm hạt vũ châu nhất thời như đạn châu bắn tới lam y nhân.
Lam y nhân hai tay chậm rãi vẽ ra một vòng tròn.
Vũ châu chưa kịp đến gần, đã theo vòng tròn kia bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
Lam y nhân đột nhiên đem vòng tròn trở tay đẩy ra ngoài.
Tuyết Y Hầu không chút nghĩ ngợi mà giơ lên ngọc tiêu chuyển ra một vòng tròn giống như thế.
Nhưng cũng không có bất luận hạt vũ châu nào đột kích.
Lam y nhân nói, “Chiêu thức giống vậy, ta không thèm học.”
Môi Tuyết Y Hầu nhếch lên một cái.
“Vòng tròn của Hầu gia không như vòng tròn của ngươi!” Phùng Cổ Đạo phủi phủi y phục đứng lên, cười lấy lòng, “Ta giúp ngươi giành lại mặt mũi.”
Tuyết Y Hầu trừng mắt liếc hắn.
Phùng Cổ Đạo lập tức sửa lời, “Hầu gia, ngươi tấn công phía trước hắn, ta vòng qua, tấn công phía sau hắn.”
Tuyết Y Hầu không mặn không nhạt hỏi, “Vì sao không phải ngươi tấn công phía trước hắn?”
Phùng Cổ Đạo thành thật trả lời, “Vị trí đó tương đối quan trọng… cũng tương đối nguy hiểm.”
Tuyết Y Hầu hừ nhẹ một tiếng, sau đó đã tách ra hai trượng, giao thủ với lam y nhân.
Phùng Cổ Đạo ở tại chỗ giật giật gân cốt, bỗng nhiên thoáng thấy ánh mắt mà Tuyết Y Hầu bắn tới trong lúc đang giao thủ, vội vã chạy tới hỗ trợ.
“Ngoan cố chống lại là không có kết quả tốt.” Phùng Cổ Đạo vòng ra sau lưng lam y nhân, khuyên nhủ, “Mọi người cùng nhau cải tà quy chính thật là tốt.”
Lam y nhân không quay đầu lại mà đánh ra một chưởng.
“A!” Phùng Cổ Đạo nhảy ra thật xa.
Tuyết Y Hầu tức giận đến nỗi tiện tay tặng cho hắn một hạt vũ châu.
Bởi hạt vũ châu nọ trộn lẫn trong rất nhiều vũ châu, cho nên Phùng Cổ Đạo nhất thời không lưu ý, cánh tay liền bị bắn một cái.
“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hiện tại hình như không phải lúc quân pháp bất vị thân.”
Tuyết Y Hầu một bên ngăn địch, một bên hồi đáp, “Thân nhân của bản hầu đều là hoàng thân quốc thích, ngươi thì tính cái gì?”
“Tâm phúc của hoàng thân quốc thích.” Phùng Cổ Đạo lại tiến lên tham chiến.
Tuy rằng võ công hắn không bằng Tuyết Y Hầu và lam y nhân, nhưng nhiều người dù sao cũng thêm một phần trợ lực, tư thái của lam y nhân rất nhanh đã không tiêu sái như trước nữa, chậm rãi bị vây hạ phong.
“Lão phu đến giúp ngươi!” Trên con đường, lão giả nhẹ nhàng gõ quải trượng lên mặt đất, thân thể như tên bắn phóng tới chỗ bọn họ.
Lúc này Phùng Cổ Đạo rụt đầu nói, “Hầu gia! Sư phụ ta!”
Tuyết Y Hầu tức giận nói, “Không cần giới thiệu lại đâu.” Y nói, xoay người liền tung một chưởng.
Vô số vũ châu bị chưởng phong của y cuốn theo, bay về phía lão giả.
Lão giả xoay quải trượng vẫy ngang.
Vũ châu đều bị quét rơi.
“Hầu gia, không bằng chúng ta…” Phùng Cổ Đạo còn chưa nói xong, liền thấy đất đá ở sườn núi bên đường sạt lở, cuồn cuộn hướng về phía bọn họ mà đến.
Hầu như là vô thức, Phùng Cổ Đạo lắc mình muốn chộp lấy vai của Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu thấy vai vừa trầm xuống, liền tách ra, trong tay cầm ngọc tiêu như cũ hướng lam y nhân công tới.
“Ranh con!”
Ngay khi Phùng Cổ Đạo còn muốn nói gì đó, đầu thiết quải của lão giả đã tống đến.
Phùng Cổ Đạo xoay người, khi thiết quải từ trước mặt đảo đến trước ngực thì ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thiết quải của lão.
Lão giả giãy một chút, không tránh khỏi, trên mặt hiện lên một tia khó hiểu.
Phùng Cổ Đạo hất hất cằm về bên phải, cười lạnh nói, “Ngươi cho là muốn đồng quy vu tận thì đồng quy vu tận sao?” Ngón tay hắn đẩy về phía trước, lão giả lập tức quát to một tiếng, rút lui vài bước.
Lúc này, đã có thể nghe được rõ ràng tiếng đất đá lăn xuống.
Phùng Cổ Đạo xoay người, chạy đến bên cạnh Tuyết Y Hầu nói, “Hầu gia, bảo mệnh quan trọng hơn.”
Tuyết Y Hầu đang hăng say đánh với lam y nhân, con mắt không chớp nói, “Chỉ là đất đá, há có thể làm khó dễ được ta?”
Phùng Cổ Đạo nhìn về phía lam y nhân, “Ngươi không phải cũng nghĩ quẩn như vậy chứ?”
Trả lời hắn chính là tiếng cười của lam y nhân.
“Chết tiệt! Ta không thèm đùa với tên nhãi ranh nhà ngươi nữa!” Lão giả phi thân về phía lam y nhân, “Minh Tôn, chúng ta đi!”
Đất đá đã phô thiên cái địa mà lăn xuống.
Lam y nhân vỗ một chưởng về phía Tuyết Y Hầu.
Tuyết Y Hầu không chút nghĩ ngợi liền nghênh chưởng.
Tích tắc khi hai chưởng tương giao, y liền biết mình bị lừa. Bởi vì chưởng của lam y nhân căn bản không hề có lực. Hắn là liều mạng thụ thương nhằm mượn chưởng lực của mình để phản đạn, đẩy bản thân lên cao.
Quả nhiên, lam y nhân đã nhảy cao hai trượng, nhưng hiển nhiên cự ly như vậy cũng không đủ xa, đất đá dồn dập vẫn như cũ lăn phía trên hắn và lão giả.
Mặt đất bị trùng kích đến lung lay không vững.
Tuyết Y Hầu nhìn đất đá cuộn trào mãnh liệt càng lúc càng gần, không chút suy nghĩ đã phi thân nhảy lên. Nhưng sau khi nhảy lên, y phát hiện việc mà mình nên làm trước đó chính là suy nghĩ, bởi vì một chân của y bị Phùng Cổ Đạo nắm lại kéo trở về.
Không kịp quở mắng, đất đá đã đồng thời bao phủ cả hai.
Trong lúc trời đất đảo lộn, y cảm thấy có một bàn tay kiên định nắm chặt lấy chân mình.
.
Sắc trời quang đãng.
Không trung thỉnh thoảng có loài chim hớn hở bay qua.
Phía dưới có tiếng nước chảy róc rách, làm cho tâm tình sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái.
Tuyết Y Hầu mở mắt, qua một lát mới thanh thanh sở sở, nhớ lại từ đầu tới đuôi sự việc vừa mới phát sinh.
Trong miệng còn lưu lại vị đất cát, khiến người buồn nôn. Y muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa khẽ động, trên đùi đã truyền đến một cơn đau nhức. Y dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay sờ sờ xương đùi, sau đó lãnh tĩnh ngầm phán đoán, bị gãy xương đùi rồi, phải lập tức nối thẳng, dùng thứ gì đó cố định, nếu không chờ khi xương liền lại thì sẽ bị lệch, phiền to.
Bất quá hoàn cảnh của y hiển nhiên không cho phép y làm nhiều như vậy.
Y nhìn quanh bốn phía.
Mình bị ngã xuống bên vách núi, may là vách núi lại có cành cây ngăn trở, nếu không chỗ gãy có thể không phải xương đùi, mà là xương cổ rồi.
Tiếng nước gần như thế, nói rõ vách núi không cao. Chỉ là bên cạnh y không có trái cây và nguồn nước, vị trí này lại rất hung hiểm, đất dưới chân ẩm ướt, rất trơn, khi đứng không vững có thể sẽ trực tiếp ngã xuống.
Y phân tích hoàn cảnh xung quanh thật lâu, đột nhiên nhớ tới một việc ——
Phùng Cổ Đạo đâu?
Giữa lúc y nhớ đến, chợt nghe được một thanh âm quen thuộc từ dưới vách núi vang lên, “Hầu gia, ngươi tỉnh rồi à?” Ngay sau đó, Phùng Cổ Đạo ló ra nửa cái đầu.
Tuyết Y Hầu bắt đầu nghĩ, nếu như hiện tại y một chưởng đánh chết hắn, như vậy y có còn phương pháp nào khác để bản thân bình an rời khỏi nơi này hay không.
Chờ Phùng Cổ Đạo cả người từ dưới vách núi bò lên trên, y cho ra kết luận —— Không có.
Vì vậy, Phùng Cổ Đạo ngay dưới tình huống hoàn toàn vô tri, may mắn tránh được một kiếp.
“Hầu gia, ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Phùng Cổ Đạo mới vừa ở phía dưới rửa mặt, sơ lý tóc tai, cho nên ngoại trừ y phục có chút bẩn, cả người thoạt nhìn vẫn khá thanh sảng.
Nhưng Tuyết Y Hầu thì ngược lại, hoàn toàn thành Ô Y Hầu rồi.
“Ngươi nói xem?” Nếu như không phải hắn tại thời khắc quyết định kéo y, y làm sao lại chật vật như vậy? Tuyết Y Hầu tàn bạo trừng hắn.
Phùng Cổ Đạo hiển nhiên rất rõ ràng nguyên nhân y trừng mình, cười gượng nói, “Đa tạ ơn cứu viện của Hầu gia lúc đó.”
…
Y là cứu viện sao?
Y rõ ràng là bị kéo xuống nước!
Tuyết Y Hầu dùng tiếng hừ lạnh trả lời câu cảm tạ của hắn.
“Nếu Hầu gia không có yêu cầu gì, chúng ta lên đường trở về thôi?” Phùng Cổ Đạo nói rồi muốn đứng lên.
“Chân ta gãy rồi.” Tuyết Y Hầu lãnh tĩnh nói.
Phùng Cổ Đạo sửng sốt một lúc, cúi đầu hỏi, “Cái gì?”
“… Chân ta gãy rồi.”
Phùng Cổ Đạo nhìn chân y, hỏi, “Mấy cái?”
Tuyết Y Hầu cắn răng nói, “Một cái.”
“Vậy còn đỡ, ta giúp ngươi đi tìm một cây quải trượng.”
“Cố định chân ta trước đã.” Những thường thức này là sư phụ y từ nhỏ đã dạy, cho nên y nhớ rất rõ ràng.
“Nhưng mà…” Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Ta không biết.”
Tuyết Y Hầu ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ngươi nghĩ ta dám trông cậy vào ngươi sao?”
“Ta đi tìm cành cây.” Phùng Cổ Đạo rất thức thời không tiếp câu nói này.
Tác giả :
Tô Du Bính