Bại Liệt Thiếu Gia
Chương 33: Miếu Thần Bà (2)
Vũ Minh bắt chân chéo nằm dưới thảm cỏ xanh mượt, trên một cái bãi hẹp góc đỉnh đồi. Hai mắt lim dim tận hưởng từng cơn gió nhẹ thổi thoáng qua thật khoan khoái. Cho đến lúc này hắn vẫn chưa cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài trạng thái cơ thể ngày càng thanh thần hơn. Thuận tiện một chút, Vũ Minh cảm thấy với bầu không khí như vậy vận công lúc này là tuyệt đối phù hợp.
Nghĩ vậy, hắn liền một lượt vận một vòng chu thiên, bỗng, hai khóe mắt hắn lập tức lóe sáng.
Đây, cái này không phải là Thiên Địa Linh Khí hay sao?
Vũ Minh mồm miệng lắp bắp muốn phát run, hắn liên tục lắc lắc đầu không muốn tin, giơ bàn tay lên vỗ mạnh vào má vài cái để xem là liệu hắn có phải có chút không thanh tỉnh. Áp chế lại tâm tình, Vũ Minh cẩn trọng vận thêm một vòng chu thiên nữa, tâm trạng lúc này của hắn đúng là kích động muốn phát điên. Quả thực không ngờ trong không khí có tồn tại Thiên Địa Linh Khí, thực sự chính là Thiên Địa Linh Khí, tuy rằng rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy. Làm cho Vũ Minh khi mới đến đây vẫn có một chút ngờ ngợ tại sao ngọn núi này lại có cảm giác thoải mái đến như vậy. Nguyên lai là có sự hiện diện của Thiên Địa Linh Khí, mà tu luyện đạo nhân trời sinh mẫn cảm với linh khí, cảm nhận được linh khí chẳng khác nào như cá gặp nước. Vũ Minh hưng phấn mà đánh thẳng vận công chu thiên hơn mười vòng vẫn chưa có ý muốn dừng lại.
Sau đó lần lượt đánh từng môn pháp quyết liên tục, trên trán mồ hôi lấm tấm, mồm miệng thở dốc nhưng Vũ Minh lại dường như cảm thấy không hề mệt mỏi mà càng có thêm sinh khí. Thân thể hưng phấn mà tràn đầy sức lực, nhắm mắt lại đắm trìm trong cảm giác cảm nhận được Linh Khí. Vũ Minh quên mất chính mình đang ở đâu, đến khi cảm thấy thân thể hoàn toàn rệu rã mệt nhoài, hắn mới mở mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện bây giờ trời đã ửng sáng. Kiểm tra lại tình trạng thân thể đã thấy chính mình từ đêm hôm qua đã đánh thẳng vào cảnh giới tu vi Hạ Đạo Học.
Khóe miệng Vũ Minh cười không khép lại nổi, cố gắng áp chế tâm tình nhưng hai hàng môi cứ trều ra không theo ý. Vung vài đường quyền tùy ý cảm thấy thân thể rất thanh thoát, Vũ Minh hưng phấn tung cước bộ một đoạn liền thấy mình như cảm nhận được không trung mà thật nhẹ nhàng lướt đi, tuy chưa có thể như kiếp trước, là dùng thân pháp điểm điểm trên nhành cây di chuyển phiêu thoát, thế nhưng tiến vào Hạ Đạo Học, đã có thể không chế tâm tình phi thường nhiều hơn, cộng thêm thân thể nhẹ nhàng, so ra với người bình thường có thể chạy nhanh gấp ba bốn lần, cảnh giới mượn lực cũng đã tăng một tầng, lúc này không dám chắc một vật hoang dã như Hắc Lang đã có thể tấn công được hắn.
Mượn lúc đang thử nghiệm thân thể, đồng thời lấy lại cảm giác huy hoàng kiếp trước, Vũ Minh chạy nhảy một mạch từ phía quả đồi này về chân núi Mỏ mà cả đoàn khảo cổ hạ trại. Nhớ hôm qua để hắn mon men đến nơi này, đi cũng mất chừng hơn ba mươi phút, phải vượt qua mấy quả đồi nhỏ mới tìm được vị trí thích hợp như vậy để dừng chân. Sớm hôm nay chạy nhảy một chút, chưa đầy năm phút đã có mặt trong đoàn, cả đoàn lúc này đa phần còn đang say ngủ, chỉ có vài cá nhân lác đác đã dậy làm một vài việc cá nhân.
Vũ Minh tưng hửng đi vào căn lều thứ ba trong góc, đây là căn lều nhỏ dành riêng cho hắn, tuy rằng căn lều này có thể ở được hai người. Thế nhưng Bì Nhân Thanh lại đặc biệt muốn sắp xếp cho hắn ở riêng một mình, mượn cớ tránh người quấy rầy. Nhưng kì thực tâm địa của Bì Nhân Thanh rất thâm sâu, bây giờ địa vị Vũ Minh vốn trong đoàn không phải bình thường, có rất nhiều Tiến Sĩ muốn tiếp cận thân mật độc chiếm hắn làm của riêng, ngay cả Bì Nhân Thanh tâm tình chững chạc, nhưng cũng không thoát khỏi ý nghĩ này, nếu sắp xếp bất cứ ai ở chung với Vũ Minh coi như quá tiện nghi cho người đó rồi. Chi bằng sắp xếp hắn một mình, như vậy khỏi đỡ mất công lo lắng ai độc chiếm, mà chính mình cũng có lý do chính đáng ngăn cản mọi người.
Bước vào căn lều nhỏ, dường như không có ai chú ý, Vũ Minh cẩn thận quan sát xung quanh một chút mới thò chân vào, nhưng khóe mắt vừa đến cửa, đã có một thứ đập vào mắt khiến hắn giật bắn mình.
Liễu Bảo Trang không ngờ đang ngủ ngon lành trong lều của hắn, hơn nữa bộ dáng của cô ta lúc này thật hết sức câu động. Vũ Minh khẽ than lên một tiếng:
- Cái đồ mặt lạnh này hết chỗ rồi hay sao mà lại chui vào đây ngủ!
Phát hiện Liễu Bảo Trang ngủ cũng không có đắp chăn, gió trời ở miền Tây Bắc này vào ban đêm với sáng sớm thì lạnh lắm, bèn tiện nghi thể hiện bản lĩnh đàn ông một chút, kéo chiếc chăn mỏng lên quá đầu Liễu Bảo Trang. Sau đó chính mình thở dài ngao ngán cầm một chiếc ghế nhỏ để trước lều khoan khoái ngồi xuống. Tiện nghi lại vận chu thiên một vòng nữa.
Thế nhưng Vũ Minh lập tức nhíu mày, không ngờ nơi này hắn lại không phát hiện được Thiên Địa Linh Khí nữa, mà chỉ có thể cảm nhận được tia sắc vị mờ nhạt của Tử Sắc Hoa. Nói như vậy, không phải bất cứ nơi nào ở đây cũng tồn tại Thiên Địa Linh Khí, hơn nữa hôm qua ở ngọn đồi kia hắn cũng không cảm nhận được sắc vị của Tử Sắc Hoa. Có nghĩa là nơi tồn tại Thiên Địa Linh Khí và nơi tồn tại Tử Sắc Hoa đều phải đi ngược chiều. Hai thứ này tồn tại đều làm hắn kinh ngạc, cùng một địa phương đều xuất hiện những thứ không tưởng. Hắn nhất định nhân lần này phải điều tra rõ ràng chuyện này một chút. Nơi có Thiên Địa Linh Khí kia tồn tại, khẳng định sẽ có một mạch Linh Tuyền. Như vậy hắn chỉ cần tìm ra được mạch Linh Tuyền đó thì chỉ cần sớm ngày hấp thu là có thể trở về cảnh giới Thượng Đạo Học như kiếp trước.
Nghĩ đến chuyện này thần tình hắn lại càng phấn khích, cơ thể của hắn giờ đã trở thành cơ thể tu luyện đạo nhân. Có nghĩa là sau này đều có thể tùy ý cảm nhận được Thiên Địa Linh Khí nếu tập trung, không nhất định phải vận động chu thiên. Như vậy cơ thể hắn chẳng khác nào chính là một cái la bàn di động chỉ đường đến mạch Linh Tuyền kia, hơn nữa còn rất tiện nghi. Còn về phần Tử Sắc Hoa, hắn cũng không có ham muốn nhiều lắm đối với thứ này.
Bởi vì Tử Sắc Hoa chỉ có thể luyện chế ra Tử Sắc Linh Đan, công dụng chỉ là để cường hoành hồn phách không có nhiều trọng yếu. Với điều kiện ở Địa Cầu Vũ Minh tính nhẩm cũng có rất ít yếu tố có thể ảnh hưởng đến hồn phách của hắn, cho nên thứ này bất quá không cần thiết. Nhưng nếu có được cũng rất tiện nghi, dùng để chế ra mấy khỏa Tử Sắc Linh Đan, sau này gặp phải tình huống như lúc gặp Mị Thể cũng có tác dụng cực lớn.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đóa Tử Sắc Hoa này xem ra muốn lấy cũng không phải là dễ lấy. Hắn tự biết rằng Tử Sắc Hoa mọc là tồn tại ở địa phương nào, nơi đó nhất định sẽ tồn tại một cái xác là Cương Thi, nếu ham muốn thứ mình không cần thiết lắm mà động phải con Cương Thi này thì rất nguy hiểm. Cương Thi trời sinh Cương Khí, thân thể rắn chắc khỏe mạnh vô bì, cơ hồ thời cổ đại hàng trăm giáp sĩ to lớn khỏe mạnh cũng không áp chế được nó. Vũ Minh cũng không đến nỗi ngu ngốc mà đi liều mạng để lấy một thứ mình không cần. Động phải quái vật kia thì hắn cũng khó mà sống nổi chứ đừng nói gì đến sau này một câu báo thù hai câu báo thù. Mải suy nghĩ miên man lắc đầu nguây nguẩy, bất giác từ lúc nào đã có một cặp mắt tròn sáng lung linh nhìn hắn.
- A!
Vũ Minh lắc bên này, lắc bên kia, cuối cùng quay đầu lại đụng độ đôi mắt kia lập tức giật thót mình.
- Anh làm chuyện gì xấu xa hay sao mà phải giật mình, trong tâm có quỷ?
Cặp mắt kia không ai khác chính là của Liễu Bảo Trang, vừa mới thức dậy đã phát hiện Vũ Minh nháo một hồi bên ngoài bèn ngái ngủ mà thò đầu ra ngoài nhìn hắn một cái, đúng lúc Vũ Minh quay lại phát hiện cô ta nên cô ta làu bàu vài tiếng ngáp ngáp mà dụi mắt.
Vũ Minh vung tay tiện nghi một cái gõ cốp lên đầu Liễu Bảo Trang.
- Ai nha!
Cô nàng kêu lớn trừng mắt nói:
- Không dưng tại sao đánh tôi?
- Tại sao chui vào lều của người khác ngủ, như vậy là rất không tốt?
- Vậy cái lều này của anh từ khi nào đã được tuyên bố chủ quyền, đồ dùng trong đoàn đều là của chung, như vậy cái lều này cũng có một phần là của tôi, như vậy nó chính là lều của tôi. Anh dựa vào cái gì mà đánh!
- Lý luận này ở đâu ra vậy?
Vũ Minh hoảng hốt, Liễu Bảo Trang khóe mắt phi thường sảng khoái nói:
- Đây chính là tính chất bắc cầu, không có luận điểm nào có thể phản bác!
- Mà! Tối qua anh đi đâu vậy? Tại sao cả đêm không có về?
- Liên quan tới cô?
- Không trả lời cũng được, có câu nào chứng tỏ là tôi quan tâm hả?
Liễu Bảo Trang chỉnh chỉnh lại đầu tóc một chút, sau đó chính mình bước ra khỏi lều của Vũ Minh phi thường tự nhiên. Kèm trong ánh mắt ngạc nhiên của Vũ Minh là một tia cười nhạt giảo quyệt tinh nghịch.
Vũ Minh thở dài hít hít vài hơi đảo mắt nhìn quanh liền lập tức đứng hình. Vô số vị Tiến Sĩ vừa mới thức dậy đang trợn tròn mắt nhìn về phía này, phát hiện Liễu Bảo Trang vừa mới bước ra khỏi lều của Vũ Minh, hơn nữa điệu bộ còn tỏ ra rất thỏa mãn, quần áo xộc xệch còn tiện nghi chỉnh lại một chút. Sau đó vuốt ve mấy lọn tóc ngân nga vài câu hát bước đi.
Trời ạ! Vũ Minh vỗ trán đến bốp một cái, cái này không phải là tự dựng chuyện cho người ta đàm tiếu hay sao. Liễu Bảo Trang ơi Liễu Bảo Trang, bà cô của tôi, cô có ngủ nhầm lều thì cũng không cần có thái độ như vậy!
Vũ Minh liên tục rủa mắng, hận một câu, rồi thống hận một từ. Cặp mắt vô số Tiến Sĩ kèm khuôn mặt kinh hãi, mồm miệng nhét vừa quả táo. Không ít vị Tiến Sĩ trong lòng có Liễu Bảo Trang nhìn thấy cảnh này trong lòng đều nhất thời trầm xuống. Liễu Bảo Trang lúc này vẫn đang vô ý, không phát hiện ra mọi người nghĩ gì về, chỉ giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo xinh xắn giảo hoạt chào mọi người một tiếng. Không biết rằng chính mình đã gây ra hành động phi thường hiểu nhầm cho nhiều người, còn làm bộ dạng tỉnh bơ như vậy, khiến không ít người có thái độ nghĩ khác về Liễu Bảo Trang.
Vũ Minh đầu đập xuống đùi, tiện thể đập luôn vài nhát xuống gối muốn tự sát. Thâm tâm điên cuồng gào loạn ba chữ tiểu yêu tinh Liễu Bảo Trang, hay cho thái độ của cô, để xem sau này chính cô đối mặt với họ như thế nào, đây gọi là tự gây nghiệt thì tự chịu.
Sau đó trong đoàn liền xuất hiện một vài tin đồn lan tràn, rằng là Vũ Minh đã một đêm với Liễu Bảo Trang, hơn nữa hắn dường như có thể đáp ứng được cô ta, khiến Liễu Bảo Trang rất thỏa mãn. Một số Tiến Sĩ tận mắt chứng kiến sau đó còn thêm mắm thêm muối, khiến tin đồn ngày một tệ hại. Còn nói rằng Vũ Minh này công nhận bề ngoài thật sự giả tạo, không ngờ đã dùng chiêu gì có thể một thoáng vài ngày đã cưa đổ Liễu Bảo Trang mặt lạnh, hơn nữa còn rất nhanh đã có một đêm thân mật.
Vì dù sao việc Vũ Minh ra ngoài cả đêm cũng không ai biết, cho nên những lời nói kia vô cớ đã thành chứng cứ xác thực, hơn nữa còn có vô số Tiến Sĩ tự mình khẳng định rằng chính mình đã tận mắt chứng kiến quá trình. Cho nên từ một lời đồn, sau đó cũng đã mặc nhiên bị coi thành sự thật. Từ đó vô số Tiến Sĩ trẻ có tình ý với Liễu Bảo Trang trong đoàn, qua lần này cũng liền cắt đứt tình ý, thống hận một hồi khóc chảy nước mắt.
Liễu Bảo Trang không biết rằng hành động vô tình của mình đã gây ra nhiều sóng gió như vậy. Bình thường vẫn phi thường gần gũi Vũ Minh, hơn nữa khoảng cách cũng không có giãn cách một chút nào. Khiến cho tin đồn kia mọi người lại càng khẳng định là thật, chỉ có Vũ Minh là người duy nhất biết rõ chuyện này, thế nhưng hắn vẫn cười giảo quyệt một cái mà không hé răng một lời. Trong lòng chỉ rất thoải mái, coi như lần này là trả thù một đoạn thời gian Liễu Bảo Trang hành hạ hắn. Hơn nữa đây cũng không phải là hắn cố ý hãm hại, là do cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
Sau buổi sáng nhộn nhịp vô số lời bàn tán linh tinh, nhưng cuối cùng mọi người cũng bị công việc cuốn hút. Lao đầu vào chuyện môn, bất giác sự việc sáng sớm nay của Vũ Minh và Liễu Bảo Trang cũng đã bị ném qua một bên, thay vào đó là hàng loạt kế hoạch được đề ra hết sức nghiễm túc. Tòng Lĩnh lần này được bổ nhiệm vào tham mưu kế hoạch, hơn một đoạn đường dài có rất nhiều khó khăn nguy hiểm. Cuối cùng nhờ kinh nghiệm tinh tường của Tòng Lĩnh, đã chọn ra được lối đi thích hợp và tiện nghi nhất cho đoàn. Con đường này tuy di chuyển chậm chạp, nhưng tuyệt đối an toàn. Có thể từ đó liên tục tiếp tế cho những tháng ngày chìm sâu trong núi.
Ước chừng kế hoạch lần này đến ngôi cổ mộ di tích kia khai quật cũng phải đến cả tháng trời, thậm chí là nửa năm vẫn ít. Thế nên lựa chọn một con đường an toàn sâu trong dãy núi để liên tục tiếp tế cho đoàn là một lựa chọn sáng suốt.
Sau khi vạch xong kế hoạch, Tòng Lĩnh còn tiện thể nhắc nhở mọi người một chút về một vài nguy hiểm có thể gặp phải. Trong đó có một nguy hiểm mang tính phản khoa học mà Tòng Lĩnh vừa đề cập đã khiến mọi người cười rộn rã, duy chỉ có Vũ Minh là đăm chiêu, cho rằng lời Tòng Lĩnh nói không phải là không có cơ sở. Thứ nguy hiểm mà Tòng Lĩnh nhắc đến, chính là một truyền thuyết lâu đời của những bộ tộc vùng Tây Bắc về dãy Hoàng Liên Sơn. Truyền thuyết Thần Bà Điện.
Truyền Thuyết này nói ra thì rất dài, cho nên Tòng Lĩnh chỉ đơn giản cảnh cáo mọi người một chút. Rằng con đường lần này vạch ra tuy rất an toàn, nhưng vẫn phải đi qua Miếu Thần Bà, nếu đi qua đây mọi người nên tôn trọng một chút, tránh lộn xộn, nếu không như là Tòng Lĩnh cho rằng, Thần Bà tức giận, lúc ấy hậu quả phi thưởng khủng khiếp.
Bất quá lời này nói ra không ai tin Tòng Lĩnh, chỉ có Vũ Minh cẩn thận suy nghĩ một chút. Sau đó chính mình lôi kéo Tòng Lĩnh ra một chỗ hỏi cặn kẽ mọi chuyện. Bởi sau một lần chứng kiến một thứ khủng khiếp như Mị Thể xuất hiện, hơn nữa lại còn có thể cảm nhận được Tử Sắc Hoa thì Vũ Minh lại càng cho rằng những lời Tòng Lĩnh nói là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Địa Cầu thế giới rất có thể không như hắn suy nghĩ, vô số bí ẩn liên tục xuất hiện làm hắn kinh ngạc nên không thể không cẩn trọng một chút.
Nghĩ vậy, hắn liền một lượt vận một vòng chu thiên, bỗng, hai khóe mắt hắn lập tức lóe sáng.
Đây, cái này không phải là Thiên Địa Linh Khí hay sao?
Vũ Minh mồm miệng lắp bắp muốn phát run, hắn liên tục lắc lắc đầu không muốn tin, giơ bàn tay lên vỗ mạnh vào má vài cái để xem là liệu hắn có phải có chút không thanh tỉnh. Áp chế lại tâm tình, Vũ Minh cẩn trọng vận thêm một vòng chu thiên nữa, tâm trạng lúc này của hắn đúng là kích động muốn phát điên. Quả thực không ngờ trong không khí có tồn tại Thiên Địa Linh Khí, thực sự chính là Thiên Địa Linh Khí, tuy rằng rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy. Làm cho Vũ Minh khi mới đến đây vẫn có một chút ngờ ngợ tại sao ngọn núi này lại có cảm giác thoải mái đến như vậy. Nguyên lai là có sự hiện diện của Thiên Địa Linh Khí, mà tu luyện đạo nhân trời sinh mẫn cảm với linh khí, cảm nhận được linh khí chẳng khác nào như cá gặp nước. Vũ Minh hưng phấn mà đánh thẳng vận công chu thiên hơn mười vòng vẫn chưa có ý muốn dừng lại.
Sau đó lần lượt đánh từng môn pháp quyết liên tục, trên trán mồ hôi lấm tấm, mồm miệng thở dốc nhưng Vũ Minh lại dường như cảm thấy không hề mệt mỏi mà càng có thêm sinh khí. Thân thể hưng phấn mà tràn đầy sức lực, nhắm mắt lại đắm trìm trong cảm giác cảm nhận được Linh Khí. Vũ Minh quên mất chính mình đang ở đâu, đến khi cảm thấy thân thể hoàn toàn rệu rã mệt nhoài, hắn mới mở mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện bây giờ trời đã ửng sáng. Kiểm tra lại tình trạng thân thể đã thấy chính mình từ đêm hôm qua đã đánh thẳng vào cảnh giới tu vi Hạ Đạo Học.
Khóe miệng Vũ Minh cười không khép lại nổi, cố gắng áp chế tâm tình nhưng hai hàng môi cứ trều ra không theo ý. Vung vài đường quyền tùy ý cảm thấy thân thể rất thanh thoát, Vũ Minh hưng phấn tung cước bộ một đoạn liền thấy mình như cảm nhận được không trung mà thật nhẹ nhàng lướt đi, tuy chưa có thể như kiếp trước, là dùng thân pháp điểm điểm trên nhành cây di chuyển phiêu thoát, thế nhưng tiến vào Hạ Đạo Học, đã có thể không chế tâm tình phi thường nhiều hơn, cộng thêm thân thể nhẹ nhàng, so ra với người bình thường có thể chạy nhanh gấp ba bốn lần, cảnh giới mượn lực cũng đã tăng một tầng, lúc này không dám chắc một vật hoang dã như Hắc Lang đã có thể tấn công được hắn.
Mượn lúc đang thử nghiệm thân thể, đồng thời lấy lại cảm giác huy hoàng kiếp trước, Vũ Minh chạy nhảy một mạch từ phía quả đồi này về chân núi Mỏ mà cả đoàn khảo cổ hạ trại. Nhớ hôm qua để hắn mon men đến nơi này, đi cũng mất chừng hơn ba mươi phút, phải vượt qua mấy quả đồi nhỏ mới tìm được vị trí thích hợp như vậy để dừng chân. Sớm hôm nay chạy nhảy một chút, chưa đầy năm phút đã có mặt trong đoàn, cả đoàn lúc này đa phần còn đang say ngủ, chỉ có vài cá nhân lác đác đã dậy làm một vài việc cá nhân.
Vũ Minh tưng hửng đi vào căn lều thứ ba trong góc, đây là căn lều nhỏ dành riêng cho hắn, tuy rằng căn lều này có thể ở được hai người. Thế nhưng Bì Nhân Thanh lại đặc biệt muốn sắp xếp cho hắn ở riêng một mình, mượn cớ tránh người quấy rầy. Nhưng kì thực tâm địa của Bì Nhân Thanh rất thâm sâu, bây giờ địa vị Vũ Minh vốn trong đoàn không phải bình thường, có rất nhiều Tiến Sĩ muốn tiếp cận thân mật độc chiếm hắn làm của riêng, ngay cả Bì Nhân Thanh tâm tình chững chạc, nhưng cũng không thoát khỏi ý nghĩ này, nếu sắp xếp bất cứ ai ở chung với Vũ Minh coi như quá tiện nghi cho người đó rồi. Chi bằng sắp xếp hắn một mình, như vậy khỏi đỡ mất công lo lắng ai độc chiếm, mà chính mình cũng có lý do chính đáng ngăn cản mọi người.
Bước vào căn lều nhỏ, dường như không có ai chú ý, Vũ Minh cẩn thận quan sát xung quanh một chút mới thò chân vào, nhưng khóe mắt vừa đến cửa, đã có một thứ đập vào mắt khiến hắn giật bắn mình.
Liễu Bảo Trang không ngờ đang ngủ ngon lành trong lều của hắn, hơn nữa bộ dáng của cô ta lúc này thật hết sức câu động. Vũ Minh khẽ than lên một tiếng:
- Cái đồ mặt lạnh này hết chỗ rồi hay sao mà lại chui vào đây ngủ!
Phát hiện Liễu Bảo Trang ngủ cũng không có đắp chăn, gió trời ở miền Tây Bắc này vào ban đêm với sáng sớm thì lạnh lắm, bèn tiện nghi thể hiện bản lĩnh đàn ông một chút, kéo chiếc chăn mỏng lên quá đầu Liễu Bảo Trang. Sau đó chính mình thở dài ngao ngán cầm một chiếc ghế nhỏ để trước lều khoan khoái ngồi xuống. Tiện nghi lại vận chu thiên một vòng nữa.
Thế nhưng Vũ Minh lập tức nhíu mày, không ngờ nơi này hắn lại không phát hiện được Thiên Địa Linh Khí nữa, mà chỉ có thể cảm nhận được tia sắc vị mờ nhạt của Tử Sắc Hoa. Nói như vậy, không phải bất cứ nơi nào ở đây cũng tồn tại Thiên Địa Linh Khí, hơn nữa hôm qua ở ngọn đồi kia hắn cũng không cảm nhận được sắc vị của Tử Sắc Hoa. Có nghĩa là nơi tồn tại Thiên Địa Linh Khí và nơi tồn tại Tử Sắc Hoa đều phải đi ngược chiều. Hai thứ này tồn tại đều làm hắn kinh ngạc, cùng một địa phương đều xuất hiện những thứ không tưởng. Hắn nhất định nhân lần này phải điều tra rõ ràng chuyện này một chút. Nơi có Thiên Địa Linh Khí kia tồn tại, khẳng định sẽ có một mạch Linh Tuyền. Như vậy hắn chỉ cần tìm ra được mạch Linh Tuyền đó thì chỉ cần sớm ngày hấp thu là có thể trở về cảnh giới Thượng Đạo Học như kiếp trước.
Nghĩ đến chuyện này thần tình hắn lại càng phấn khích, cơ thể của hắn giờ đã trở thành cơ thể tu luyện đạo nhân. Có nghĩa là sau này đều có thể tùy ý cảm nhận được Thiên Địa Linh Khí nếu tập trung, không nhất định phải vận động chu thiên. Như vậy cơ thể hắn chẳng khác nào chính là một cái la bàn di động chỉ đường đến mạch Linh Tuyền kia, hơn nữa còn rất tiện nghi. Còn về phần Tử Sắc Hoa, hắn cũng không có ham muốn nhiều lắm đối với thứ này.
Bởi vì Tử Sắc Hoa chỉ có thể luyện chế ra Tử Sắc Linh Đan, công dụng chỉ là để cường hoành hồn phách không có nhiều trọng yếu. Với điều kiện ở Địa Cầu Vũ Minh tính nhẩm cũng có rất ít yếu tố có thể ảnh hưởng đến hồn phách của hắn, cho nên thứ này bất quá không cần thiết. Nhưng nếu có được cũng rất tiện nghi, dùng để chế ra mấy khỏa Tử Sắc Linh Đan, sau này gặp phải tình huống như lúc gặp Mị Thể cũng có tác dụng cực lớn.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đóa Tử Sắc Hoa này xem ra muốn lấy cũng không phải là dễ lấy. Hắn tự biết rằng Tử Sắc Hoa mọc là tồn tại ở địa phương nào, nơi đó nhất định sẽ tồn tại một cái xác là Cương Thi, nếu ham muốn thứ mình không cần thiết lắm mà động phải con Cương Thi này thì rất nguy hiểm. Cương Thi trời sinh Cương Khí, thân thể rắn chắc khỏe mạnh vô bì, cơ hồ thời cổ đại hàng trăm giáp sĩ to lớn khỏe mạnh cũng không áp chế được nó. Vũ Minh cũng không đến nỗi ngu ngốc mà đi liều mạng để lấy một thứ mình không cần. Động phải quái vật kia thì hắn cũng khó mà sống nổi chứ đừng nói gì đến sau này một câu báo thù hai câu báo thù. Mải suy nghĩ miên man lắc đầu nguây nguẩy, bất giác từ lúc nào đã có một cặp mắt tròn sáng lung linh nhìn hắn.
- A!
Vũ Minh lắc bên này, lắc bên kia, cuối cùng quay đầu lại đụng độ đôi mắt kia lập tức giật thót mình.
- Anh làm chuyện gì xấu xa hay sao mà phải giật mình, trong tâm có quỷ?
Cặp mắt kia không ai khác chính là của Liễu Bảo Trang, vừa mới thức dậy đã phát hiện Vũ Minh nháo một hồi bên ngoài bèn ngái ngủ mà thò đầu ra ngoài nhìn hắn một cái, đúng lúc Vũ Minh quay lại phát hiện cô ta nên cô ta làu bàu vài tiếng ngáp ngáp mà dụi mắt.
Vũ Minh vung tay tiện nghi một cái gõ cốp lên đầu Liễu Bảo Trang.
- Ai nha!
Cô nàng kêu lớn trừng mắt nói:
- Không dưng tại sao đánh tôi?
- Tại sao chui vào lều của người khác ngủ, như vậy là rất không tốt?
- Vậy cái lều này của anh từ khi nào đã được tuyên bố chủ quyền, đồ dùng trong đoàn đều là của chung, như vậy cái lều này cũng có một phần là của tôi, như vậy nó chính là lều của tôi. Anh dựa vào cái gì mà đánh!
- Lý luận này ở đâu ra vậy?
Vũ Minh hoảng hốt, Liễu Bảo Trang khóe mắt phi thường sảng khoái nói:
- Đây chính là tính chất bắc cầu, không có luận điểm nào có thể phản bác!
- Mà! Tối qua anh đi đâu vậy? Tại sao cả đêm không có về?
- Liên quan tới cô?
- Không trả lời cũng được, có câu nào chứng tỏ là tôi quan tâm hả?
Liễu Bảo Trang chỉnh chỉnh lại đầu tóc một chút, sau đó chính mình bước ra khỏi lều của Vũ Minh phi thường tự nhiên. Kèm trong ánh mắt ngạc nhiên của Vũ Minh là một tia cười nhạt giảo quyệt tinh nghịch.
Vũ Minh thở dài hít hít vài hơi đảo mắt nhìn quanh liền lập tức đứng hình. Vô số vị Tiến Sĩ vừa mới thức dậy đang trợn tròn mắt nhìn về phía này, phát hiện Liễu Bảo Trang vừa mới bước ra khỏi lều của Vũ Minh, hơn nữa điệu bộ còn tỏ ra rất thỏa mãn, quần áo xộc xệch còn tiện nghi chỉnh lại một chút. Sau đó vuốt ve mấy lọn tóc ngân nga vài câu hát bước đi.
Trời ạ! Vũ Minh vỗ trán đến bốp một cái, cái này không phải là tự dựng chuyện cho người ta đàm tiếu hay sao. Liễu Bảo Trang ơi Liễu Bảo Trang, bà cô của tôi, cô có ngủ nhầm lều thì cũng không cần có thái độ như vậy!
Vũ Minh liên tục rủa mắng, hận một câu, rồi thống hận một từ. Cặp mắt vô số Tiến Sĩ kèm khuôn mặt kinh hãi, mồm miệng nhét vừa quả táo. Không ít vị Tiến Sĩ trong lòng có Liễu Bảo Trang nhìn thấy cảnh này trong lòng đều nhất thời trầm xuống. Liễu Bảo Trang lúc này vẫn đang vô ý, không phát hiện ra mọi người nghĩ gì về, chỉ giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo xinh xắn giảo hoạt chào mọi người một tiếng. Không biết rằng chính mình đã gây ra hành động phi thường hiểu nhầm cho nhiều người, còn làm bộ dạng tỉnh bơ như vậy, khiến không ít người có thái độ nghĩ khác về Liễu Bảo Trang.
Vũ Minh đầu đập xuống đùi, tiện thể đập luôn vài nhát xuống gối muốn tự sát. Thâm tâm điên cuồng gào loạn ba chữ tiểu yêu tinh Liễu Bảo Trang, hay cho thái độ của cô, để xem sau này chính cô đối mặt với họ như thế nào, đây gọi là tự gây nghiệt thì tự chịu.
Sau đó trong đoàn liền xuất hiện một vài tin đồn lan tràn, rằng là Vũ Minh đã một đêm với Liễu Bảo Trang, hơn nữa hắn dường như có thể đáp ứng được cô ta, khiến Liễu Bảo Trang rất thỏa mãn. Một số Tiến Sĩ tận mắt chứng kiến sau đó còn thêm mắm thêm muối, khiến tin đồn ngày một tệ hại. Còn nói rằng Vũ Minh này công nhận bề ngoài thật sự giả tạo, không ngờ đã dùng chiêu gì có thể một thoáng vài ngày đã cưa đổ Liễu Bảo Trang mặt lạnh, hơn nữa còn rất nhanh đã có một đêm thân mật.
Vì dù sao việc Vũ Minh ra ngoài cả đêm cũng không ai biết, cho nên những lời nói kia vô cớ đã thành chứng cứ xác thực, hơn nữa còn có vô số Tiến Sĩ tự mình khẳng định rằng chính mình đã tận mắt chứng kiến quá trình. Cho nên từ một lời đồn, sau đó cũng đã mặc nhiên bị coi thành sự thật. Từ đó vô số Tiến Sĩ trẻ có tình ý với Liễu Bảo Trang trong đoàn, qua lần này cũng liền cắt đứt tình ý, thống hận một hồi khóc chảy nước mắt.
Liễu Bảo Trang không biết rằng hành động vô tình của mình đã gây ra nhiều sóng gió như vậy. Bình thường vẫn phi thường gần gũi Vũ Minh, hơn nữa khoảng cách cũng không có giãn cách một chút nào. Khiến cho tin đồn kia mọi người lại càng khẳng định là thật, chỉ có Vũ Minh là người duy nhất biết rõ chuyện này, thế nhưng hắn vẫn cười giảo quyệt một cái mà không hé răng một lời. Trong lòng chỉ rất thoải mái, coi như lần này là trả thù một đoạn thời gian Liễu Bảo Trang hành hạ hắn. Hơn nữa đây cũng không phải là hắn cố ý hãm hại, là do cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
Sau buổi sáng nhộn nhịp vô số lời bàn tán linh tinh, nhưng cuối cùng mọi người cũng bị công việc cuốn hút. Lao đầu vào chuyện môn, bất giác sự việc sáng sớm nay của Vũ Minh và Liễu Bảo Trang cũng đã bị ném qua một bên, thay vào đó là hàng loạt kế hoạch được đề ra hết sức nghiễm túc. Tòng Lĩnh lần này được bổ nhiệm vào tham mưu kế hoạch, hơn một đoạn đường dài có rất nhiều khó khăn nguy hiểm. Cuối cùng nhờ kinh nghiệm tinh tường của Tòng Lĩnh, đã chọn ra được lối đi thích hợp và tiện nghi nhất cho đoàn. Con đường này tuy di chuyển chậm chạp, nhưng tuyệt đối an toàn. Có thể từ đó liên tục tiếp tế cho những tháng ngày chìm sâu trong núi.
Ước chừng kế hoạch lần này đến ngôi cổ mộ di tích kia khai quật cũng phải đến cả tháng trời, thậm chí là nửa năm vẫn ít. Thế nên lựa chọn một con đường an toàn sâu trong dãy núi để liên tục tiếp tế cho đoàn là một lựa chọn sáng suốt.
Sau khi vạch xong kế hoạch, Tòng Lĩnh còn tiện thể nhắc nhở mọi người một chút về một vài nguy hiểm có thể gặp phải. Trong đó có một nguy hiểm mang tính phản khoa học mà Tòng Lĩnh vừa đề cập đã khiến mọi người cười rộn rã, duy chỉ có Vũ Minh là đăm chiêu, cho rằng lời Tòng Lĩnh nói không phải là không có cơ sở. Thứ nguy hiểm mà Tòng Lĩnh nhắc đến, chính là một truyền thuyết lâu đời của những bộ tộc vùng Tây Bắc về dãy Hoàng Liên Sơn. Truyền thuyết Thần Bà Điện.
Truyền Thuyết này nói ra thì rất dài, cho nên Tòng Lĩnh chỉ đơn giản cảnh cáo mọi người một chút. Rằng con đường lần này vạch ra tuy rất an toàn, nhưng vẫn phải đi qua Miếu Thần Bà, nếu đi qua đây mọi người nên tôn trọng một chút, tránh lộn xộn, nếu không như là Tòng Lĩnh cho rằng, Thần Bà tức giận, lúc ấy hậu quả phi thưởng khủng khiếp.
Bất quá lời này nói ra không ai tin Tòng Lĩnh, chỉ có Vũ Minh cẩn thận suy nghĩ một chút. Sau đó chính mình lôi kéo Tòng Lĩnh ra một chỗ hỏi cặn kẽ mọi chuyện. Bởi sau một lần chứng kiến một thứ khủng khiếp như Mị Thể xuất hiện, hơn nữa lại còn có thể cảm nhận được Tử Sắc Hoa thì Vũ Minh lại càng cho rằng những lời Tòng Lĩnh nói là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Địa Cầu thế giới rất có thể không như hắn suy nghĩ, vô số bí ẩn liên tục xuất hiện làm hắn kinh ngạc nên không thể không cẩn trọng một chút.
Tác giả :
Lãnh Phát Công Tử