Bại Liệt Thiếu Gia
Chương 28: Dãy đoạn Hoàng Liên Sơn (2)
To chuyện rồi, Huỳnh Đức Kính lúc này tâm trạng nhảy nhót. Ngước trước mặt được gọi là sếp Lương này chính là Lưu Hoàng Lương, chủ tịch hội liên hiệp cổ vật Việt Nam. Hắn ta nắm trong tay thực quyền khá lớn về mặt công bố di sản giám định khảo cổ, một công trình mang tầm vóc lớn bao giờ cũng phải trải qua kiểm định ngặt nghèo, cộng thêm ở trên ủng hộ rót vốn, và một yếu tố lớn không kém phần quan trọng là được công chúng thừa nhận mới có thể được vinh danh là cổ vật có giá trị. Mà người có thể khiến cổ vật được vinh danh không ai khác nắm thực quyền chính là tên Lưu Hoàng Lương trước mặt. Thử nghĩ nếu một tiến sĩ không có tên tuổi, công trình không mấy khả quan được nhà nước để ý đến đi, nếu như được vinh danh kết quả sẽ thay đổi như thế nào đây. Không phải là lập tức nổi danh trong nghề, trung ương chú ý đến lập tức sẽ suôn sẻ trơn tru từ A đến Z tham nghiệm công trình được đầu tư trọng điểm, chẳng mấy mà được thành công lưu danh vào sử sách như Đác Uyn hay sao.
Cũng không biết tại sao lần này Lưu Hoàng Lương lại có mặt ở đây, thế nhưng tính cách của Lưu Hoàng Lương xưa nay cả giới khảo cổ Việt Quốc đều biết rõ. Tên này trước mặt những Tiến Sĩ có công trình trọng điểm được trung ương chú ý đến thì đều thoa mặt phấn mà vỗ mông ngựa, còn với những công trình không đáng lưu danh thì những vị Tiến Sĩ đó hắn còn không thèm để một phần mặt mũi. Thậm chí những Tiến Sĩ đó muốn được đầu tư để tham nghiệm công trình, cũng còn phải nịnh nọt hắn để hắn công bố mới có khả năng vinh danh tốt. Như Huỳnh Đức Kính đây, tại sao hắn lại bị Lưu Hoàng Lương khinh mạt, ấy chẳng qua là vì công trình nghiên cứu người Vượn Cổ ở Việt Quốc đã đình trệ mấy năm nay, cộng thêm chủ đề nghiên cứu này đã có phần nhạt so với công chúng, cho nên khả năng được trung ương chú ý đến lại càng thấp, vì vậy với tính cách của Lưu Hoàng Lương, dĩ nhiên Huỳnh Đức Kính trước mặt gã một con kiến cũng chẳng bằng.
- Anh Lương! Tôi nói cho anh biết, người trước mắt anh tốt nhất không nên động vào!
Huỳnh Đức Kính mặc dù nghe lời của Lưu Hoàng Lương thô tục thấy nóng cả mặt thế nhưng cũng phải nhẹ giọng. Lưu Hoàng Lương nghe thấy vậy lại càng trợn tròn mắt mà nhắng:
- Thế thì thế nào? Hắn là cái rắm gì mà bảo tôi không được động vào!
Hai ngón tay trỏ Lưu Hoàng Lương chỉ chỉ mặt Vũ Minh trì miệt hắn thậm tệ, Vũ Minh tâm tình muốn phát hỏa, hắn cũng không phải là người giỏi nhẫn nhịn gì. Lập tức vung tay ‘pặc’ một tiếng, tiếng khớp tay va nhau kêu lên ròn rã.
Lưu Hoàng Lương đang hùng hùng hổ hổ, lập tức mặt đơ như tàu lá chuối. Hai tay theo phản xạ tự nhiên run run.
- A…!
Lúc này sau vài giây cảm giác đau nhức mới nhói đến độ cao nhất, Lưu Hoàng Lương nước trào khóe mắt kêu thảm thiết, nhìn lại chỉ thấy hai ngón tay gã đã lủng lẳng như không có xương từ lúc nào. Hai gã nhân viên dưới quyền lúc này nhìn ra tình hình liền hét lớn:
- Anh dám đánh anh Lương!!!
Lưu Hoàng Lương run run tay lấy bàn tay còn lại, lại giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào mặt Vũ Minh muốn nói gì đó nhưng lúc này đau không nói nổi, chỉ thấy mấp máy môi. Huỳnh Đức Kính cũng co giật tâm tình không thôi, ông ta không ngờ Vũ Minh lại dám đánh người thật, mà cái ông ta càng kinh ngạc ấy chính là Vũ Minh có thể vung tay một cái khiến ngón tay Lưu Hoàng Lương lập tức bị gãy, người này khẳng định cũng phải tập võ rất giỏi đi, thấy không khí ngày càng âm trầm, Huỳnh Đức Kính thấy mình không giải thích một chút chỉ sợ là sẽ to chuyện mất:
- Anh Lương, đây là cố vấn mới của Giáo Sư Cao Tự, không phải là người anh có thể dây vào, nếu anh không muốn làm cái chức chủ tịch hội liên hiệp nữa, thì cứ việc!
Lưu Hoàng Lương thực ra muốn hô lớn cho hai gã dưới quyền đánh Vũ Minh một trận, nhưng lúc này đau quá không nói nổi, muốn nghỉ một tí đỡ đau rồi nói sau. Nhưng lại nghe Huỳnh Đức Kính nói như vậy thì tâm tình cũng không khỏi co giật. Giáo Sư Cao Tự là ai cơ chứ, chẳng phải là một trong những người đứng đầu giới khoa học hay sao, người như vậy ngay cả trung ương đảng cũng phải nể mặt mũi, hắn chỉ là một tên chủ tịch hội liên hiệp còn ngại sống không đủ lâu. Huống hồ người này lại là cố vấn của Giáo Sư Cao Tự, hôm nay hắn muốn báo thù ngón tay bị bẻ gãy chỉ sợ không được nữa rồi.
Hớp hớp vài cái Lưu Hoàng Lương hằn hằn vài hơi cố nói:
- Nhanh, đưa tôi đi!
Hai gã dưới quyền vẫn còn muốn hung hăng, ái ngại nhìn Lưu Hoàng Lương một lượt rồi lại trừng mắt lớn nhìn Vũ Minh. Nhìn bộ dạng Lưu Hoàng Lương chắc là đau đến không chịu nổi nữa rồi, hai gã bèn bất đắc dĩ rìu ông sếp béo bụng này vội đi khỏi.
Huỳnh Đức Kính xa xa nhìn ba người biến mất lắc lắc đầu vài cái, quay lại nhìn chỉ thấy Vũ Minh cũng đang bần thần. Liền vỗ vỗ vai hắn rồi kéo hắn quay trở lại bàn, thức ăn lúc này đã được dọn sẵn ê hề một mâm cỗ đầy. Thế nhưng hai người lúc này tâm trạng vừa bị Lưu Hoàng Lương chọc cho một trận, nên không khí cũng không có thoải mái lắm như ban đầu.
Gắp qua gắp lại vài lần không khí bắt đầu rôm rả, bất giác sự việc Lưu Hoàng Lương quấy nhiễu khi nãy đã coi như không có. Huỳnh Đức Kính càng nói càng hăng, khoa chân múa tay khiến người ta phát loạn. Vũ Minh vừa ăn vừa gật đầu vài cái cho có lệ, thuận tiện dò xem có thông tin gì có thể khai thác từ phía Huỳnh Đức Kính, lại nói về gã Lương khi nãy, Vũ Minh qua miệng Huỳnh Đức Kính cũng biết được nhiều một ít. Thật không ngờ con người thiếu văn hóa mở miệng là chửi bới như vậy cũng có thể đảm nhiệm chức vị thật cao kia. Vũ Minh âm thầm tặc lưỡi, thật không ngờ xã hội bây giờ đã biến chất hơn mấy năm trước nhiều. Còn nhớ mấy năm trước kỉ cương áp chặt, cán bộ người người đều là gương mẫu, thậm chí chỉ có một chút gì đó mờ ám đã bị đả kích không nhỏ, còn bây giờ việc trước mắt bất bình tràn đầy, nhưng cũng khó có thể làm gì.
Ăn xong bữa cơm, Huỳnh Đức Kính còn muốn lôi kéo Vũ Minh một trận nhưng hắn thẳng thừng từ chối. Hỏi qua một chút địa điểm tập hợp của đoàn lần này, Vũ Minh liền tách khỏi Huỳnh Đức Kính, mặc cho ông ta có cố thân cận muốn chở hắn đi bất cứ nơi nào, thật khẩn thiết nhưng Vũ Minh cũng chỉ cười cho có lệ.
Rời khỏi nhà hàng, Vũ Minh phát triển thân thủ một chút, hắn chạy một đoạn thật dài và nhanh. Cũng đã đến lúc Vũ Minh phải tôi luyện thân thể rồi, hiện tại hắn đã đạt trạng thái cơ thể hoàn mỹ nhất, lúc này thi triển một vài bài tập khắc nghiệt để đề cao tố chất thân thể, sớm ngày tiến giai tu vi mới là quan trọng.
Lần đầu tiên chạy cố hết sức, Vũ Minh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, miệng thở phì phò. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi chảy dài nhễ nhại, ven đường có đôi ba hàng nước, cứ mỗi khi hắn chạy một đoạn cực hạn là lại dừng lại một chút, uống đến năm sáu chai nước khiến người ta tròn mắt kinh hãi rồi mới đi tiếp.
Trên đường phát hiện có một cửa hàng điện thoại, hắn chợt nhớ ra, vội đảo qua một chút. Dù gì thì gì, có một chiệc điện thoại sau này vẫn tiện hơn nhiều. Vừa bước vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng lập tức niểm nở đon đả giới thiệu cho hắn vô số điện thoại, nào là cảm ứng đời mới, hãng công nghệ nổi tiếng, cấu hình khủng giá sốc…vv khiến hắn chóng cả mặt. Hắn còn không nghĩ bây giờ lại có nhiều loại điện thoại như vậy, hơn nữa còn khó sử dụng. Cuối cùng hắn chốt một câu tỉnh bơ hỏi có loại 1280 hay không. Không khí trong cửa hàng lập tức ngột ngạt, thái độ nhân viên lập tức thay đổi đến chóng mặt, chỉ trả lời một cách nhạt nhẽo là không có, trong mắt còn có không ít sự khinh thường. Vũ Minh lắc đầu cười khổ, xem ra bao nhiêu năm mất trí, thế giới thực đã thay đổi quá nhiều.
Cuối cùng hắn đành phải ra khỏi cửa hàng, xem ra muốn mua một chiếc điện thoại không phải dễ dàng đi.
- A, Vũ Minh, cậu đến rồi!
Vũ Minh vừa đến địa chỉ mà Huỳnh Đức Kính đưa lúc trước, vừa bước vào căn phòng hắn được sắp xếp, lập tức giật mình thảng thốt kêu. Trong phòng hơn mười cặp mắt tròn phỗng nhìn hắn, ánh mắt còn không giấu nổi sự suốt ruột, như là đã chờ từ lâu lắm rồi. Nhìn kĩ lại một lượt, hóa ra toàn bộ là mấy vị Tiến Sĩ lúc ban ngày, một số vị khác thì có hơi lạ mặt.
Mấy người ban ngày thầm kêu khổ không đọ nổi mồm miệng với Huỳnh Đức Kính, ban đêm định đi đánh quả lẻ tìm Vũ Minh bồi dưỡng thân mật, ai ngờ mình lại không phải là kẻ duy nhất. Phát hiện ra có nhiều người cùng chung suy nghĩ, nhưng đã đến rồi thì cũng không thể về, ngộ nhỡ bị kẻ khác tranh thủ mất cơ hội thì phải hận thiên nhân quá bạc bẽo đi.
- Chào cậu!
Một vị Tiến Sĩ ban chiều khuôn mặt phúc hậu chất phác vội vã bước lên đưa bàn tay ra bắt tay Vũ Minh một cái nồng hậu. Mấy vị Tiến Sĩ khác cũng hấp tấp vội vã muốn là người đầu tiên làm quen nhưng chậm chân hơn bèn thở dài đứng chờ. Vị Tiến Sĩ bắt tay Vũ Minh vừa bắt tay vừa nói, còn không muốn bỏ ra, sợ rằng mình vừa bỏ tay ra đã có kẻ khác nhanh tay chen vào thì hỏng. Quả thật cảnh tượng này nếu để người ta nhìn thấy thì cũng không biết mấy vị Tiến Sĩ họ sùng bái cũng có lúc thật tức cười như vậy.
- Tôi là Dương Đình Vũ, Tiến Sĩ Vật Lý học, tôi đang tham nghiệm công trình vật lý học bức xạ!
- Hân hạnh, đã nhận biết qua!
- A, trước hết mời mọi người cứ vào trong ngồi đi đã, có gì từ từ rồi nói!
Vũ Minh nhanh miệng tỏ ra hành động trước, chỉ sợ hắn không kịp nói thì một đống làm quen ập lên đầu. Cũng còn không biết phải bắt tay đến bao giờ. Bây giờ đã là chín giờ tối, để mỗi một vị lần lượt giới thiệu huyên thuyên như thế này e rằng một hai giờ sáng cũng không xong mất. Mấy vị Tiến Sĩ phía sau còn đang hừng hực chờ đến lượt, một câu này của Vũ Minh lại như gáo nước, càng tự chửi mình tay chân chậm chạp.
Trong phòng có hơn mười người, nhưng ai nấy đều im lặng không một câu nói, tất cả chỉ đành trơ mắt nhìn Dương Đình Vũ hỏi qua hỏi lại Vũ Minh, dù sao thì người ta cũng làm quen được trước. Bây giờ mình chưa quen biết cũng không tiện đưa ra câu hỏi, còn mặt dày chen ngang để làm quen Vũ Minh thì mấy vị Tiến Sĩ còn tự thấy xấu hổ không làm được.
Lại qua hơn tiếng thời gian đồng hồ, cuối cùng cũng có người đưa ra câu hỏi, chủ đề bỗng chốc rôm rả. Dương Đình Vũ không còn được độc quyền Vũ Minh nhưng cũng có thể bồi dưỡng quan hệ không ít, hơn nữa Vũ Minh không ngờ còn chia sẻ được một số thông tin mà ông ta quan tâm, khiến tâm trạng ông ta phấn khích không thôi. Mấy vị Tiến Sĩ khác lạ mặt, nghe danh Vũ Minh mới đến để tìm hiểu, thấy hắn trả lời rõ ràng rành mạch là lại càng không thất vọng, thấy chuyến này của mình đi thật không uổng phí. Bèn gật đầu quyết tâm bám sát miếng mật này, không chừng con người này sẽ là chìa khóa đưa công trình của chính mình đi đến thành công.
Buổi nói chuyện kéo dài, đến khuya Vũ Minh bèn hứng chịu sương đao, mặt ngại mà lớn miệng mời mấy vị Tiến Sĩ rời khỏi. Mấy vị Tiến Sĩ đặt câu hỏi còn chưa đã, như sa mạc cát thiếu nước, muốn điên cuồng thăm dò. Nhưng cũng ý thức được bây giờ đã là đêm muộn, là chính mình còn không biết ý tứ ỳ lại. Nếu còn tham lam sợ rằng sẽ lưu ấn tượng xấu trong mắt Vũ Minh, đến lúc đó muốn khai thác thêm thông tin nữa thì không thể nào rồi.
Trong mấy vị Tiến Sĩ ở đây phần lớn liên quan đến ngành khảo cổ. Ngay cả Dương Đình Vũ, tuy là Tiến Sĩ vật lý, nhưng những công trình của ông ta nghiên cứu ra phần lớn đều để phục vụ cho nghành khảo cổ. Vũ Minh áp dụng một số phương pháp tu luyện, từ đó biết được đặc tính của môi trường, suy luận ra theo đặc tính khoa học, không ngờ lại làm cho Dương Đình Vũ mừng rỡ phát điên.
Buổi nói chuyện đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng người được lợi ích lớn nhất lại là Dương Đình Vũ, mấy vị khác thông tin đạt được chỉ như hớt váng. Thế nhưng cũng lại càng thèm khát, bởi Vũ Minh càng chứng tỏ khả năng hiểu biết của mình thì càng làm mấy người thật hận muốn phát điên, con người này vì sao lại không hề có bằng cấp. Với trình độ như vậy, cho dù là Tiến Sĩ hay Giáo Sư cũng khó có khả năng đưa ra suy luận siêu việt tuyệt luân tầm ấy.
Thật không biết từ khi nào Việt Quốc lại xuất hiện một nhân tài, trở về mỗi vị Tiến Sĩ đều có suy nghĩ lần hội nghị giới khoa học Việt Quốc lần tới. Sẽ đem Vũ Minh tôn danh trước toàn hội nghị, một người có kiến thức uyên thâm như vậy không sử dụng thì quốc gia coi như mất một kho báu lớn rồi.
Đóng cửa phòng lại Vũ Minh thở dài một tiếng, quăng mình lên giường nệm êm ái. Toàn thân hắn lúc này mới cảm thấy mỏi giữ dội. Hắn bèn phải ngồi dậy, vận qua một lần Kiện Thân Quyết cho thật thoải mái rồi mới đánh giấc đi ngủ, từ ngày mai Vũ Minh đã xác định chính mình phải lao vào trường kì khổ luyện. Tăng tiến tu vi bây giờ sẽ là mục tiêu số một của mình, lần này tham nghiệm di chỉ, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm. Nếu có thân thủ mau lẹ cũng là có chỗ dựa thật tốt, chỉ cần tình mạng còn bảo toàn. Một ngày hắn có thể trả hết món nợ, Phong Ngọc Kiếm Phái bị diệt môn, thù hại hắn bị tàn phế, tất cả các món nợ, gom một lần trả cho thật thống khoái, sau đó có thể trải qua bình yên ngày tháng phiêu diêu thật hạnh phúc.
Vũ Minh càng nghĩ càng thở dài, ánh mắt dần trở lên quyết tâm. Nhắm nghiền mắt lại, Vũ Minh lúc này đánh liều vận động Linh Thể Quyết, từng đoạn cơ kêu lên cầng cậc. Những đường gân thi thoảng nổi lên, mồ hôi ướt nhẹp. Hắn biết rằng Linh Thể Quyết là pháp môn tu luyện thân thể khắc nghiệt và tàn bạo nhất, thế nhưng muốn mình có thể sớm ngày trưởng thành. Trong điều kiện địa cầu thiếu thốn linh khí đến như vậy. Thì Linh Thể Quyết trường kì tôi luyện mỗi ngày lại là một pháp môn tuyệt đỉnh nhất.
Vì vậy, tôi luyện thân thể, truy cầu cực hạn, đây chính là hướng mà Vũ Minh muốn lựa chọn để tiến giai. Đây chính là lối rẽ con đường mà hắn lựa chọn. Kì thực chính Vũ Minh cũng không thể ngờ rằng, nhờ có quyết định này của hắn, mà sau này hắn có một chỗ dựa tuyệt đối so với các cao thủ cùng giai vị, gặp hắn đều phải thầm than sợ hãi. Phong Ngọc Kiếm Phái kiếp trước kì thật cũng có người tu luyện theo lối truy cầu cực hạn, không dựa vào đan dược hay linh khí, thế nhưng những người này chưa từng có ai bước qua được cảnh giới Trung Cấp Đạo Sư, chứ đừng nói là tiến đến Tiên Thiên truyền thuyết, người như vậy ngay cả toàn Đông Á Đại Lục cũng chưa từng có nghe qua.
Cũng không biết tại sao lần này Lưu Hoàng Lương lại có mặt ở đây, thế nhưng tính cách của Lưu Hoàng Lương xưa nay cả giới khảo cổ Việt Quốc đều biết rõ. Tên này trước mặt những Tiến Sĩ có công trình trọng điểm được trung ương chú ý đến thì đều thoa mặt phấn mà vỗ mông ngựa, còn với những công trình không đáng lưu danh thì những vị Tiến Sĩ đó hắn còn không thèm để một phần mặt mũi. Thậm chí những Tiến Sĩ đó muốn được đầu tư để tham nghiệm công trình, cũng còn phải nịnh nọt hắn để hắn công bố mới có khả năng vinh danh tốt. Như Huỳnh Đức Kính đây, tại sao hắn lại bị Lưu Hoàng Lương khinh mạt, ấy chẳng qua là vì công trình nghiên cứu người Vượn Cổ ở Việt Quốc đã đình trệ mấy năm nay, cộng thêm chủ đề nghiên cứu này đã có phần nhạt so với công chúng, cho nên khả năng được trung ương chú ý đến lại càng thấp, vì vậy với tính cách của Lưu Hoàng Lương, dĩ nhiên Huỳnh Đức Kính trước mặt gã một con kiến cũng chẳng bằng.
- Anh Lương! Tôi nói cho anh biết, người trước mắt anh tốt nhất không nên động vào!
Huỳnh Đức Kính mặc dù nghe lời của Lưu Hoàng Lương thô tục thấy nóng cả mặt thế nhưng cũng phải nhẹ giọng. Lưu Hoàng Lương nghe thấy vậy lại càng trợn tròn mắt mà nhắng:
- Thế thì thế nào? Hắn là cái rắm gì mà bảo tôi không được động vào!
Hai ngón tay trỏ Lưu Hoàng Lương chỉ chỉ mặt Vũ Minh trì miệt hắn thậm tệ, Vũ Minh tâm tình muốn phát hỏa, hắn cũng không phải là người giỏi nhẫn nhịn gì. Lập tức vung tay ‘pặc’ một tiếng, tiếng khớp tay va nhau kêu lên ròn rã.
Lưu Hoàng Lương đang hùng hùng hổ hổ, lập tức mặt đơ như tàu lá chuối. Hai tay theo phản xạ tự nhiên run run.
- A…!
Lúc này sau vài giây cảm giác đau nhức mới nhói đến độ cao nhất, Lưu Hoàng Lương nước trào khóe mắt kêu thảm thiết, nhìn lại chỉ thấy hai ngón tay gã đã lủng lẳng như không có xương từ lúc nào. Hai gã nhân viên dưới quyền lúc này nhìn ra tình hình liền hét lớn:
- Anh dám đánh anh Lương!!!
Lưu Hoàng Lương run run tay lấy bàn tay còn lại, lại giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào mặt Vũ Minh muốn nói gì đó nhưng lúc này đau không nói nổi, chỉ thấy mấp máy môi. Huỳnh Đức Kính cũng co giật tâm tình không thôi, ông ta không ngờ Vũ Minh lại dám đánh người thật, mà cái ông ta càng kinh ngạc ấy chính là Vũ Minh có thể vung tay một cái khiến ngón tay Lưu Hoàng Lương lập tức bị gãy, người này khẳng định cũng phải tập võ rất giỏi đi, thấy không khí ngày càng âm trầm, Huỳnh Đức Kính thấy mình không giải thích một chút chỉ sợ là sẽ to chuyện mất:
- Anh Lương, đây là cố vấn mới của Giáo Sư Cao Tự, không phải là người anh có thể dây vào, nếu anh không muốn làm cái chức chủ tịch hội liên hiệp nữa, thì cứ việc!
Lưu Hoàng Lương thực ra muốn hô lớn cho hai gã dưới quyền đánh Vũ Minh một trận, nhưng lúc này đau quá không nói nổi, muốn nghỉ một tí đỡ đau rồi nói sau. Nhưng lại nghe Huỳnh Đức Kính nói như vậy thì tâm tình cũng không khỏi co giật. Giáo Sư Cao Tự là ai cơ chứ, chẳng phải là một trong những người đứng đầu giới khoa học hay sao, người như vậy ngay cả trung ương đảng cũng phải nể mặt mũi, hắn chỉ là một tên chủ tịch hội liên hiệp còn ngại sống không đủ lâu. Huống hồ người này lại là cố vấn của Giáo Sư Cao Tự, hôm nay hắn muốn báo thù ngón tay bị bẻ gãy chỉ sợ không được nữa rồi.
Hớp hớp vài cái Lưu Hoàng Lương hằn hằn vài hơi cố nói:
- Nhanh, đưa tôi đi!
Hai gã dưới quyền vẫn còn muốn hung hăng, ái ngại nhìn Lưu Hoàng Lương một lượt rồi lại trừng mắt lớn nhìn Vũ Minh. Nhìn bộ dạng Lưu Hoàng Lương chắc là đau đến không chịu nổi nữa rồi, hai gã bèn bất đắc dĩ rìu ông sếp béo bụng này vội đi khỏi.
Huỳnh Đức Kính xa xa nhìn ba người biến mất lắc lắc đầu vài cái, quay lại nhìn chỉ thấy Vũ Minh cũng đang bần thần. Liền vỗ vỗ vai hắn rồi kéo hắn quay trở lại bàn, thức ăn lúc này đã được dọn sẵn ê hề một mâm cỗ đầy. Thế nhưng hai người lúc này tâm trạng vừa bị Lưu Hoàng Lương chọc cho một trận, nên không khí cũng không có thoải mái lắm như ban đầu.
Gắp qua gắp lại vài lần không khí bắt đầu rôm rả, bất giác sự việc Lưu Hoàng Lương quấy nhiễu khi nãy đã coi như không có. Huỳnh Đức Kính càng nói càng hăng, khoa chân múa tay khiến người ta phát loạn. Vũ Minh vừa ăn vừa gật đầu vài cái cho có lệ, thuận tiện dò xem có thông tin gì có thể khai thác từ phía Huỳnh Đức Kính, lại nói về gã Lương khi nãy, Vũ Minh qua miệng Huỳnh Đức Kính cũng biết được nhiều một ít. Thật không ngờ con người thiếu văn hóa mở miệng là chửi bới như vậy cũng có thể đảm nhiệm chức vị thật cao kia. Vũ Minh âm thầm tặc lưỡi, thật không ngờ xã hội bây giờ đã biến chất hơn mấy năm trước nhiều. Còn nhớ mấy năm trước kỉ cương áp chặt, cán bộ người người đều là gương mẫu, thậm chí chỉ có một chút gì đó mờ ám đã bị đả kích không nhỏ, còn bây giờ việc trước mắt bất bình tràn đầy, nhưng cũng khó có thể làm gì.
Ăn xong bữa cơm, Huỳnh Đức Kính còn muốn lôi kéo Vũ Minh một trận nhưng hắn thẳng thừng từ chối. Hỏi qua một chút địa điểm tập hợp của đoàn lần này, Vũ Minh liền tách khỏi Huỳnh Đức Kính, mặc cho ông ta có cố thân cận muốn chở hắn đi bất cứ nơi nào, thật khẩn thiết nhưng Vũ Minh cũng chỉ cười cho có lệ.
Rời khỏi nhà hàng, Vũ Minh phát triển thân thủ một chút, hắn chạy một đoạn thật dài và nhanh. Cũng đã đến lúc Vũ Minh phải tôi luyện thân thể rồi, hiện tại hắn đã đạt trạng thái cơ thể hoàn mỹ nhất, lúc này thi triển một vài bài tập khắc nghiệt để đề cao tố chất thân thể, sớm ngày tiến giai tu vi mới là quan trọng.
Lần đầu tiên chạy cố hết sức, Vũ Minh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, miệng thở phì phò. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi chảy dài nhễ nhại, ven đường có đôi ba hàng nước, cứ mỗi khi hắn chạy một đoạn cực hạn là lại dừng lại một chút, uống đến năm sáu chai nước khiến người ta tròn mắt kinh hãi rồi mới đi tiếp.
Trên đường phát hiện có một cửa hàng điện thoại, hắn chợt nhớ ra, vội đảo qua một chút. Dù gì thì gì, có một chiệc điện thoại sau này vẫn tiện hơn nhiều. Vừa bước vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng lập tức niểm nở đon đả giới thiệu cho hắn vô số điện thoại, nào là cảm ứng đời mới, hãng công nghệ nổi tiếng, cấu hình khủng giá sốc…vv khiến hắn chóng cả mặt. Hắn còn không nghĩ bây giờ lại có nhiều loại điện thoại như vậy, hơn nữa còn khó sử dụng. Cuối cùng hắn chốt một câu tỉnh bơ hỏi có loại 1280 hay không. Không khí trong cửa hàng lập tức ngột ngạt, thái độ nhân viên lập tức thay đổi đến chóng mặt, chỉ trả lời một cách nhạt nhẽo là không có, trong mắt còn có không ít sự khinh thường. Vũ Minh lắc đầu cười khổ, xem ra bao nhiêu năm mất trí, thế giới thực đã thay đổi quá nhiều.
Cuối cùng hắn đành phải ra khỏi cửa hàng, xem ra muốn mua một chiếc điện thoại không phải dễ dàng đi.
- A, Vũ Minh, cậu đến rồi!
Vũ Minh vừa đến địa chỉ mà Huỳnh Đức Kính đưa lúc trước, vừa bước vào căn phòng hắn được sắp xếp, lập tức giật mình thảng thốt kêu. Trong phòng hơn mười cặp mắt tròn phỗng nhìn hắn, ánh mắt còn không giấu nổi sự suốt ruột, như là đã chờ từ lâu lắm rồi. Nhìn kĩ lại một lượt, hóa ra toàn bộ là mấy vị Tiến Sĩ lúc ban ngày, một số vị khác thì có hơi lạ mặt.
Mấy người ban ngày thầm kêu khổ không đọ nổi mồm miệng với Huỳnh Đức Kính, ban đêm định đi đánh quả lẻ tìm Vũ Minh bồi dưỡng thân mật, ai ngờ mình lại không phải là kẻ duy nhất. Phát hiện ra có nhiều người cùng chung suy nghĩ, nhưng đã đến rồi thì cũng không thể về, ngộ nhỡ bị kẻ khác tranh thủ mất cơ hội thì phải hận thiên nhân quá bạc bẽo đi.
- Chào cậu!
Một vị Tiến Sĩ ban chiều khuôn mặt phúc hậu chất phác vội vã bước lên đưa bàn tay ra bắt tay Vũ Minh một cái nồng hậu. Mấy vị Tiến Sĩ khác cũng hấp tấp vội vã muốn là người đầu tiên làm quen nhưng chậm chân hơn bèn thở dài đứng chờ. Vị Tiến Sĩ bắt tay Vũ Minh vừa bắt tay vừa nói, còn không muốn bỏ ra, sợ rằng mình vừa bỏ tay ra đã có kẻ khác nhanh tay chen vào thì hỏng. Quả thật cảnh tượng này nếu để người ta nhìn thấy thì cũng không biết mấy vị Tiến Sĩ họ sùng bái cũng có lúc thật tức cười như vậy.
- Tôi là Dương Đình Vũ, Tiến Sĩ Vật Lý học, tôi đang tham nghiệm công trình vật lý học bức xạ!
- Hân hạnh, đã nhận biết qua!
- A, trước hết mời mọi người cứ vào trong ngồi đi đã, có gì từ từ rồi nói!
Vũ Minh nhanh miệng tỏ ra hành động trước, chỉ sợ hắn không kịp nói thì một đống làm quen ập lên đầu. Cũng còn không biết phải bắt tay đến bao giờ. Bây giờ đã là chín giờ tối, để mỗi một vị lần lượt giới thiệu huyên thuyên như thế này e rằng một hai giờ sáng cũng không xong mất. Mấy vị Tiến Sĩ phía sau còn đang hừng hực chờ đến lượt, một câu này của Vũ Minh lại như gáo nước, càng tự chửi mình tay chân chậm chạp.
Trong phòng có hơn mười người, nhưng ai nấy đều im lặng không một câu nói, tất cả chỉ đành trơ mắt nhìn Dương Đình Vũ hỏi qua hỏi lại Vũ Minh, dù sao thì người ta cũng làm quen được trước. Bây giờ mình chưa quen biết cũng không tiện đưa ra câu hỏi, còn mặt dày chen ngang để làm quen Vũ Minh thì mấy vị Tiến Sĩ còn tự thấy xấu hổ không làm được.
Lại qua hơn tiếng thời gian đồng hồ, cuối cùng cũng có người đưa ra câu hỏi, chủ đề bỗng chốc rôm rả. Dương Đình Vũ không còn được độc quyền Vũ Minh nhưng cũng có thể bồi dưỡng quan hệ không ít, hơn nữa Vũ Minh không ngờ còn chia sẻ được một số thông tin mà ông ta quan tâm, khiến tâm trạng ông ta phấn khích không thôi. Mấy vị Tiến Sĩ khác lạ mặt, nghe danh Vũ Minh mới đến để tìm hiểu, thấy hắn trả lời rõ ràng rành mạch là lại càng không thất vọng, thấy chuyến này của mình đi thật không uổng phí. Bèn gật đầu quyết tâm bám sát miếng mật này, không chừng con người này sẽ là chìa khóa đưa công trình của chính mình đi đến thành công.
Buổi nói chuyện kéo dài, đến khuya Vũ Minh bèn hứng chịu sương đao, mặt ngại mà lớn miệng mời mấy vị Tiến Sĩ rời khỏi. Mấy vị Tiến Sĩ đặt câu hỏi còn chưa đã, như sa mạc cát thiếu nước, muốn điên cuồng thăm dò. Nhưng cũng ý thức được bây giờ đã là đêm muộn, là chính mình còn không biết ý tứ ỳ lại. Nếu còn tham lam sợ rằng sẽ lưu ấn tượng xấu trong mắt Vũ Minh, đến lúc đó muốn khai thác thêm thông tin nữa thì không thể nào rồi.
Trong mấy vị Tiến Sĩ ở đây phần lớn liên quan đến ngành khảo cổ. Ngay cả Dương Đình Vũ, tuy là Tiến Sĩ vật lý, nhưng những công trình của ông ta nghiên cứu ra phần lớn đều để phục vụ cho nghành khảo cổ. Vũ Minh áp dụng một số phương pháp tu luyện, từ đó biết được đặc tính của môi trường, suy luận ra theo đặc tính khoa học, không ngờ lại làm cho Dương Đình Vũ mừng rỡ phát điên.
Buổi nói chuyện đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng người được lợi ích lớn nhất lại là Dương Đình Vũ, mấy vị khác thông tin đạt được chỉ như hớt váng. Thế nhưng cũng lại càng thèm khát, bởi Vũ Minh càng chứng tỏ khả năng hiểu biết của mình thì càng làm mấy người thật hận muốn phát điên, con người này vì sao lại không hề có bằng cấp. Với trình độ như vậy, cho dù là Tiến Sĩ hay Giáo Sư cũng khó có khả năng đưa ra suy luận siêu việt tuyệt luân tầm ấy.
Thật không biết từ khi nào Việt Quốc lại xuất hiện một nhân tài, trở về mỗi vị Tiến Sĩ đều có suy nghĩ lần hội nghị giới khoa học Việt Quốc lần tới. Sẽ đem Vũ Minh tôn danh trước toàn hội nghị, một người có kiến thức uyên thâm như vậy không sử dụng thì quốc gia coi như mất một kho báu lớn rồi.
Đóng cửa phòng lại Vũ Minh thở dài một tiếng, quăng mình lên giường nệm êm ái. Toàn thân hắn lúc này mới cảm thấy mỏi giữ dội. Hắn bèn phải ngồi dậy, vận qua một lần Kiện Thân Quyết cho thật thoải mái rồi mới đánh giấc đi ngủ, từ ngày mai Vũ Minh đã xác định chính mình phải lao vào trường kì khổ luyện. Tăng tiến tu vi bây giờ sẽ là mục tiêu số một của mình, lần này tham nghiệm di chỉ, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm. Nếu có thân thủ mau lẹ cũng là có chỗ dựa thật tốt, chỉ cần tình mạng còn bảo toàn. Một ngày hắn có thể trả hết món nợ, Phong Ngọc Kiếm Phái bị diệt môn, thù hại hắn bị tàn phế, tất cả các món nợ, gom một lần trả cho thật thống khoái, sau đó có thể trải qua bình yên ngày tháng phiêu diêu thật hạnh phúc.
Vũ Minh càng nghĩ càng thở dài, ánh mắt dần trở lên quyết tâm. Nhắm nghiền mắt lại, Vũ Minh lúc này đánh liều vận động Linh Thể Quyết, từng đoạn cơ kêu lên cầng cậc. Những đường gân thi thoảng nổi lên, mồ hôi ướt nhẹp. Hắn biết rằng Linh Thể Quyết là pháp môn tu luyện thân thể khắc nghiệt và tàn bạo nhất, thế nhưng muốn mình có thể sớm ngày trưởng thành. Trong điều kiện địa cầu thiếu thốn linh khí đến như vậy. Thì Linh Thể Quyết trường kì tôi luyện mỗi ngày lại là một pháp môn tuyệt đỉnh nhất.
Vì vậy, tôi luyện thân thể, truy cầu cực hạn, đây chính là hướng mà Vũ Minh muốn lựa chọn để tiến giai. Đây chính là lối rẽ con đường mà hắn lựa chọn. Kì thực chính Vũ Minh cũng không thể ngờ rằng, nhờ có quyết định này của hắn, mà sau này hắn có một chỗ dựa tuyệt đối so với các cao thủ cùng giai vị, gặp hắn đều phải thầm than sợ hãi. Phong Ngọc Kiếm Phái kiếp trước kì thật cũng có người tu luyện theo lối truy cầu cực hạn, không dựa vào đan dược hay linh khí, thế nhưng những người này chưa từng có ai bước qua được cảnh giới Trung Cấp Đạo Sư, chứ đừng nói là tiến đến Tiên Thiên truyền thuyết, người như vậy ngay cả toàn Đông Á Đại Lục cũng chưa từng có nghe qua.
Tác giả :
Lãnh Phát Công Tử