Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 12
Bắt đầu từ hôm đó, Nghiêm Cẩn và người bạn nhỏ Mai Khôi đã trở thành “khuê mật[1]” không có gì không nói với nhau, lúc không có người, hai đứa sẽ mở miệng nói chuyện, lúc có người không thuận tiện, chúng liền mím miệng nói chuyện. Ban ngày Nghiêm Cẩn bị bắt đến công ty học tập huấn luyện, còn Mai Khôi thì đến trường mẫu giáo. Hai chỗ cách nhau một con đường, Nghiêm Cẩn vốn tưởng rằng sẽ buồn chán đến chết, nhưng phát hiện mặc dù là khoảng cách như thế này, nếu như rất chuyên tâm dùng lực tập trung ý niệm, lại cũng có thể nói chuyện được với Con Rùa Nhỏ, lần này cậu rất vui vẻ.
[1] Khuê mật: Chỉ tình bạn tốt đẹp của các bạn nữ, không có gì không thể tâm sự với nhau.
Phải biết là trong công ty của bố toàn là người lớn, Thủy Linh và Bát Bát cũng thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, để cậu một mình bị nhốt trong phòng làm việc, căn bản không có ai chơi cùng cậu. Cậu bị hạ lệnh phải luyện vận khí, luyện pháp thuật, còn phải ngồi thiền niệm kinh văn. Cậu không phải hòa thượng, cậu rõ ràng là Tiểu Ma Vương hoạt bát đáng yêu trong tổ hợp đệ nhất thiên hạ, vậy mà lại phải ngồi thiền niệm kinh, đây còn có thiên lý hay không? Hơn nữa ông bố Nghiêm Lạc còn cắt mạng Internet máy tính của cậu đi, không có mạng, cũng chẳng có phim truyền hình cậu thích, cậu chính là một đứa trẻ “lạc hậu” đáng thương bi đát.
Bây giờ có Mai Khôi có thể nói chuyện với cậu, vậy thì tốt quá rồi. Năng lực của Mai Khôi càng dùng càng thành thục, hội thoại của hai đứa cũng ngày càng dễ dàng thuận lợi. Thần kỳ hơn là, Mai Khôi không những có thể nói chuyện với cậu, mà còn có thể để cậu nhìn thấy chuyện của trường mẫu giáo, điều này thỏa mãn rất lớn tính hóng chuyện của cậu.
Thằng mập cãi nhau với Ngưu Ngưu rồi, Tình Tình đổi cặp sách mới, núi xếp hình gỗ của Nữu Nữu thành phân chó rồi, chỉ cần Mai Khôi có thể nhìn thấy, cô bé liền thông qua ý niệm truyện tới cho cậu xem. Có lần Nghiêm Cẩn còn dùng phương pháp như thế giúp Mai Khôi thắng một bàn cờ nhảy, điều này khiến Mai Khôi vui vẻ cả một ngày, phải biết là ở trong trường học từ trước đến nay cô bé chưa từng thắng.
Nghiêm Cẩn ở trong công ty rất an phận, không chạy loạn nhảy lung tung khắp nơi, không phá đập làm tổn hại đồ vật, không dụ dỗ nịnh nọt khắp nới, có thể ngoan ngoãn ở lại trong phòng làm việc cả ngày, điều này khiến Nghiêm Lạc rất hài lòng. Nhưng mà trường mẫu giáo bên này giáo viên lại báo cáo với Tiểu Tiểu, nói Mai Khôi thường xuyên thẫn thờ đờ đẫn, càng ngày càng không hòa nhập với đám đông.
Tiểu Tiểu bây giờ thương Mai Khôi thấm đến tận xương cốt, thật sự hận không thể cướp cô bé từ chỗ Mai Khánh Hải về làm con gái mình luôn cho xong. Cho nên vừa nghe tin Mai Khôi ở trong trường học càng ngày càng cô đơn, trong lòng vô cùng lo lắng. Bạn nói xem trong nhả một đứa trẻ thì quá nghịch ngợm, đơn giản chỉ cần cắm thêm cho một chiếc đuôi là có thể làm Tôn Ngộ Không rồi, một đứa trẻ sao lại yên tĩnh ngoan ngoãn quá mức, hai đứa này nếu như có thể trung hòa một chút, vậy thì tốt biết bao nhiêu. Cho nên cô thường đem bọn trẻ đặt cạnh nhau, hy vọng chúng có thể ảnh hưởng một chút đến nhau.
Đáng tiếc hai đứa trẻ này tuy ở với nhau càng ngày càng hòa hợp, thậm chí hai bên còn như đi guốc trong bụng đối phương, nhưng mà đứa nghịch ngợm thì vẫn cứ nghịch ngợm, đứa lặng lẽ thì vẫn cứ lặng lẽ.
Cứ như thế, chớp mắt một cái đã hai năm trôi qua rồi, Nghiêm Cẩn đã đến tuổi đi học tiểu học. Cậu bạn nhỏ Nghiêm Cẩn vốn dĩ cho rằng lần này chắc chắn thoát khỏi móng vuốt của bố rồi, kết quả ông bố vĩ đại kia của cậu tuyên bố, trường học Nhã Mã dành riêng cho trẻ con có năng lực đặc biệt do tập đoàn Nhã Mã của ông đầu tư xây dựng có thể bắt đầu vận hành rồi, từ tiểu học cho đến trung học phổ thông, chế độ giáo dục hoàn chỉnh, đội ngũ giáo viên hùng hậu. Còn Tiểu Ma Vương Nghiêm Cẩn đương nhiên là phải thành học sinh khóa đầu tiên của ngôi trường này.
Nghiêm Cẩn buồn bã, đến cuối cùng vẫn nằm trong phạm vi thế lực của bố cậu. Nhưng mà sau đó cậu nghe ngóng được, trường học xây dựng trên núi Đồng Các, cách thành phố tương đối xa, tất cả các học sinh của họ đều bắt buộc ở lại trường. Ông bố Diêm Vương kia của cậu không giữ chức vụ, không dạy học ở trường, đổi cách nói khác, vậy là vào trường học rồi cơ hội có thể gặp được bố đã ít lại càng ít, lần này Nghiêm Cẩn sống lại rồi, lại lần nữa thấy ánh sáng. Cậu đưa ra yêu cầu, để Mai Khôi cũng đến đó học, nhưng kiến nghị này lập tức bị mẹ cậu bác bỏ: “Mai Khôi là trẻ con nhà bình thường, cô bé nên đi học ở trường học bình thường, cô bé đã rất hướng nội rồi, lại nhút nhát, nên kết giao bạn bè nhiều mới đúng, trẻ con trong trường học Nhã Mã không là hàng ma sư, người có siêu năng lực, thì là trẻ con của Thần tộc, Linh giới, hơn nữa bài vở các con phải học cũng không giống, không thích hợp với Mai Khôi”.
Nghiêm Cẩn không thể tiết lộ năng lực của Con Rùa Nhỏ, có nỗi khổ không thể nói ra được, cậu không nỡ rời xa Con Rùa Nhỏ, sau này ai buôn chuyện cùng với cậu, ai nghe cậu càu nhàu oán thán đây.
Buổi bối hôm nay, theo lệ thường cậu cùng nói chuyện cách qua sàn nhà với Mai Khôi, nhắc đến chuyện này, Mai Khôi nói: “Anh, đừng lo lắng, em nỗ lực luyện tập, cự ly xa hơn nữa, nói chưa biết chừng em vẫn có thể nói chuyện được với anh đó”.
“Vậy nếu như em luyện tập không được thì sao? Em… em… em… ngày mai em phải học máy tính thật tốt cho anh, chúng ta có thể chat webcam trên mạng, nếu không thì, anh gọi điện thoại cho em, tuy không được trực tiếp nói chuyện thuận tiện như thế này, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể liên lạc được. Không có anh ở bên, em phải tự mình cố gắng, mỗi ngày đều phải báo cáo với anh một chút chuyện xảy ra trong ngày của em.”
“Được.”
“Vậy bây giờ em đang làm gì?”
“Đọc truyện tranh.”
“Em vừa đọc truyện tranh vừa có thể dùng đầu óc nói chuyện với anh?”
“Đúng rồi, nếu không thì với trình độ thích nói chuyện của anh, một ngày em đều không thể làm việc gì khác rồi.” Anh trai Nghiêm Cẩn này của cô bé chính là lắm mồm siêu cấp.
Nghiêm Cẩn không phục, nếu như cậu cần dùng đầu óc làm chuyện khác, thì không thể dùng đầu óc nói chuyện nữa, Con Rùa Nhỏ này thật là càng ngày càng lợi hại. Cậu sai khiến theo thói quen: “Để anh cũng xem xem, anh kiểm tra một chút em đọc sách gì nào?”.
Mai Khôi đem hình ảnh nhìn thấy truyền cho Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn cùng cô bé xem hai trang, không có hứng thú nữa: “Thứ ngốc nghếch như thế này em cũng đọc, càng đọc càng đần”.
Mai Khôi chu miệng lên, không để ý đến cậu, thu hình ảnh lại. Nghiêm Cẩn nhảy xuống khỏi giường cầm quần áo, nói với Mai Khôi: “Anh phải đi tắm rửa, em ngắt đường truyền một lát, không được tiếp nhận tin tức từ đầu óc anh nữa”.
“Được rồi.” Mai Khôi rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, Nghiêm Cẩn thích nhất điểm này của cô bé.
Nhưng khi tắm rửa, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, cậu bắt đầu gọi Con Rùa Nhỏ của cậu: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời”. Không ai để ý đến cậu, Nghiêm Cẩn tập trung ý niệm gắng sức gọi, sau mấy lần cuối cùng nghe thấy câu trả lời: “Chẳng phải nói tắm rửa không nói chuyện sao?”
“Anh nghĩ đến một chuyện quan trọng, để chúc mừng anh mới lên tiểu học, anh quyết định phải kết giao với một bạn gái.”
“Được thôi.”
“Vì sao em không hỏi anh muốn qua lại với ai?”
“Mẫn Lệ mà, trong đầu anh đã nghĩ đến, em biết rồi.”
“Xí, Con Rùa Nhỏ, em không thể như thế này, chúng ta đang nói chuyện, biết ý nghĩa của nói chuyện là gì không? Em phải phối hợp hỏi han anh, có qua có lại mới là nói chuyện. Mau, em hỏi anh đi.”
“Ồ, vậy anh trai, anh muốn tìm ai làm bạn gái anh?”
“Mẫn Lệ đó.”
“Ồ, vậy, vì sao?”
Nghiêm Cẩn vui vẻ, Con Rùa Nhỏ phối hợp quá tốt, thật ngoan, câu trả lời Mai Khôi sớm đã biết: “Cô ấy cùng đi học với anh này, không cần yêu đương xa cách, cô ấy vừa xinh đẹp, vừa có năng lực, nói cô ấy là bạn gái anh cũng sẽ không mất mặt, hơn nữa cô ấy mạnh như vậy, sau này có thể áp chế được hai nghìn chín trăm chín mươi chín bà vợ khác của anh. Như thế nào, thích hợp chứ?”
“Ừm, rất tốt.”
Đạt được sự tán đồng, Nghiêm Cẩn hơi đắc ý, lại hỏi: “Em còn đang xem truyện tranh à?”
“Không có, em phải tập trung tinh thần ngăn chặn hết tin tức hình ảnh tắm rửa của anh, em không muốn nhìn cái này”.
Nghiêm Cẩn hơi đần ra, đỏ mặt: “Mau cắt đứt, cắt đứt, không nói nữa”. Mai Khôi quả nhiên lập tức không lên tiếng nữa, Nghiêm Cẩn vừa tốc độ xoa bọt xà phòng lên người vừa nghĩ thiệt thòi rồi, thiệt thòi rồi, lại mất mặt rồi.
Nhưng tắm rửa xong xuôi, cậu nằm trên giường dưỡng giấc ngủ cả ngày, cuối cùng không kìm được gọi: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy hãy trả lời”.
Lần này Mai Khôi trả lời rất nhanh, nhưng mà có chút mơ hồ, cô bé buồn ngủ rồi. Nghiêm Cẩn thực sự không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn nói với cô bé: “Vậy ngày mai anh đưa bạn gái anh đến cho em gặp”.
“Được.” Thực ra gặp hay không đều như nhau, bởi vì Mai Khôi và Mẫn Lệ học cùng một trường mẫu giáo, sớm đã quen biết rồi, nhưng mà mối tình đầu của anh Nghiêm Cẩn của cô nghiêm túc như thế, kiểu gì cô cũng phải cổ vũ.
Nhưng Mai Khôi không ngờ rằng, mối tình đầu của Nghiêm Cẩn chỉ duy trì được trong một tuần.
Hôm đó, Tiểu Tiểu đưa bọn chúng đi dạo phố, để ba đứa trẻ cùng nhau ăn kem, còn mình thì đi vào cửa hàng mua đồ. Thói xấu thâm căn cố đế thích bắt nạt Con Rùa Nhỏ của Nghiêm Cẩn lại nổi lên, cậu nhét một miếng chanh chua vào miệng Mai Khôi, khiến cô bé chua đến mức mặt nhăn nhó như chiếc bánh bao, suýt chảy cả nước mắt, biểu cảm đó khiến Nghiêm Cẩn và Mẫn Lệ bật cười khanh khách.
Mẫn Lệ sảng khoái phóng khoáng, trẻ con mới sáu tuổi đã rất có dáng của người lớn rồi. Cô bé cũng rất thích Mai Khôi, nhìn thấy vẻ đáng yêu như thế này của cô bé, Mẫn Lệ không nhịn được một tay ôm Mai Khôi lại, hôn mạnh lên má cô bé một cái.
Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy vậy, liền tức giận! Cậu đập một cái, chiếc thìa nhỏ nảy lên: “Tại sao cậu lại hôn Con Rùa Nhỏ?”.
“Vì sao không thể hôn, Con Rùa Nhỏ đâu có bận tâm đâu.” Mẫn Lệ cũng nổi giận rồi, lớn giọng như vậy làm gì, hôn em gái lại chẳng phải là chuyện phóng hỏa giết người gì.
“Cái gì mà không bận tâm, tôi bận tâm.” Nghiêm Cẩn càng giận, kêu la càng to, một chân còn đá vào ghế.
Mai Khôi sợ đến mức không dám cử động, Mẫn Lệ lại nhảy lên hai tay chống hông: “Cậu hung dữ gì chứ, đánh nhau tôi cũng không sợ cậu”. Mẫn Lệ sinh ra trong gia tộc hàng ma, từ nhỏ được huấn luyện, đánh nhau là chuyện thường.
Nghiêm Cẩn thật sự xông đến muốn đánh nhau với Mẫn Lệ, may mà hai đứa trẻ bình thường lúc huấn luyện đã giao đấu qua, lần đánh nhau này có bài có bản, Nghiêm Cẩn coi như vẫn có chừng mực, và không động đến thần lực của cậu.
Nhưng tiệm kem này thì xui xẻo rồi, cửa tiệm bị phá một nửa, lại không phải là xã hội đen làm, mà là hai đứa trẻ động thủ, làm cho chủ cửa hàng báo cảnh sát cũng không được, không báo cảnh sát cũng chẳng xong. Đợi Tiểu Tiểu quay lại, nhìn thấy chính là con trai nhà mình chỉ vào mũi Mẫn Lệ quát: “Tôi muốn chia tay với cậu!”
Tiểu Tiểu suýt chút nữa bị tức đến nghẹn thở. Cậu con trai này thật sự là làm mất mặt quá, một thằng nhóc con, một tuần trước tuyên bố nói yêu đương kết bạn gái rồi, qua lại còn là cô bé nhà người quen, điều này thì cũng bỏ đi, người lớn bọn học có thể coi như trẻ con chơi đùa, nhưng bây giờ mới mấy ngày, lại dám phá cửa tiệm nói chia tay?
Cô xin lỗi lên xin lỗi xuống phía cửa hàng, hứa là nhất định sẽ bồi thường toàn bộ phí sửa chữa, trả không ít tiền, khổ sở cả nửa ngày mới coi như bình ổn được sự việc. Trên đường về nhà, Mẫn Lệ giận đùng đùng với Nghiêm Cẩn, mỗi người đi một bên. Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Mẫn Kỳ, bảo anh đến nhà đón Mẫn Lệ. Sau đó cô hỏi Mai Khôi chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mai Khôi rất thật thà trả lời: “Chị Mẫn Lệ hôn cháu một cái, anh Nghiêm Cẩn liền tức giận”.
Tiểu Tiểu không nói nữa, được, mới sáu tuổi lòng ghen tuông đã lớn như thế này rồi.
Cô khuyên con trai: “Nghiêm Cẩn, Mẫn Lệ nhà người ta coi Mai Khôi là em gái, hôn một cái chỉ là biểu thị tình yêu thương em gái, con tức giận gì chứ? Trẻ con phải đoàn kết yêu thương nhau”.
“Ai muốn đoàn kết yêu thương nhau với bạn ấy, con đã chia tay với bạn ấy rồi.” Nghiêm Cẩn lửa giận chưa tan, hoàn toàn không nghe lọt tai lời mẹ nói.
Mai Khôi cũng nói giúp Mẫn Lệ: “Anh, em sẽ không cướp chị đi, anh đừng tức giận”.
Tiểu Tiểu cũng vội nói: “Đúng vậy, Mai Khôi sẽ không cướp bạn gái của con, Mẫn Lệ người ta không phải là ý đó, con thật là ghen bừa bãi”.
Nghiêm Cẩn không đáp lời, dùng lực bước chân đi. Cậu tức giận, cậu chính là tức giận, ghen tuông à, mẹ chẳng hiểu chút gì cả, ngốc giống như Con Rùa Nhỏ vậy. Rõ ràng Con Rùa Nhỏ bị người ta lợi dụng rồi, hai người này lại chẳng lo lắng gì cả, con gái cũng không thể lợi dụng con gái, Con Rùa Nhỏ do cậu bảo vệ, bạn gái cậu bắt nạt Con Rùa Nhỏ, vậy làm sao được! Cậu kiên quyết không thể đồng ý!
Cứ như vậy, mối tình đầu của Tiểu Ma Vương đã kết thúc với tuyên cáo bạn gái lợi dùng Con Rùa Nhỏ!
[1] Khuê mật: Chỉ tình bạn tốt đẹp của các bạn nữ, không có gì không thể tâm sự với nhau.
Phải biết là trong công ty của bố toàn là người lớn, Thủy Linh và Bát Bát cũng thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, để cậu một mình bị nhốt trong phòng làm việc, căn bản không có ai chơi cùng cậu. Cậu bị hạ lệnh phải luyện vận khí, luyện pháp thuật, còn phải ngồi thiền niệm kinh văn. Cậu không phải hòa thượng, cậu rõ ràng là Tiểu Ma Vương hoạt bát đáng yêu trong tổ hợp đệ nhất thiên hạ, vậy mà lại phải ngồi thiền niệm kinh, đây còn có thiên lý hay không? Hơn nữa ông bố Nghiêm Lạc còn cắt mạng Internet máy tính của cậu đi, không có mạng, cũng chẳng có phim truyền hình cậu thích, cậu chính là một đứa trẻ “lạc hậu” đáng thương bi đát.
Bây giờ có Mai Khôi có thể nói chuyện với cậu, vậy thì tốt quá rồi. Năng lực của Mai Khôi càng dùng càng thành thục, hội thoại của hai đứa cũng ngày càng dễ dàng thuận lợi. Thần kỳ hơn là, Mai Khôi không những có thể nói chuyện với cậu, mà còn có thể để cậu nhìn thấy chuyện của trường mẫu giáo, điều này thỏa mãn rất lớn tính hóng chuyện của cậu.
Thằng mập cãi nhau với Ngưu Ngưu rồi, Tình Tình đổi cặp sách mới, núi xếp hình gỗ của Nữu Nữu thành phân chó rồi, chỉ cần Mai Khôi có thể nhìn thấy, cô bé liền thông qua ý niệm truyện tới cho cậu xem. Có lần Nghiêm Cẩn còn dùng phương pháp như thế giúp Mai Khôi thắng một bàn cờ nhảy, điều này khiến Mai Khôi vui vẻ cả một ngày, phải biết là ở trong trường học từ trước đến nay cô bé chưa từng thắng.
Nghiêm Cẩn ở trong công ty rất an phận, không chạy loạn nhảy lung tung khắp nơi, không phá đập làm tổn hại đồ vật, không dụ dỗ nịnh nọt khắp nới, có thể ngoan ngoãn ở lại trong phòng làm việc cả ngày, điều này khiến Nghiêm Lạc rất hài lòng. Nhưng mà trường mẫu giáo bên này giáo viên lại báo cáo với Tiểu Tiểu, nói Mai Khôi thường xuyên thẫn thờ đờ đẫn, càng ngày càng không hòa nhập với đám đông.
Tiểu Tiểu bây giờ thương Mai Khôi thấm đến tận xương cốt, thật sự hận không thể cướp cô bé từ chỗ Mai Khánh Hải về làm con gái mình luôn cho xong. Cho nên vừa nghe tin Mai Khôi ở trong trường học càng ngày càng cô đơn, trong lòng vô cùng lo lắng. Bạn nói xem trong nhả một đứa trẻ thì quá nghịch ngợm, đơn giản chỉ cần cắm thêm cho một chiếc đuôi là có thể làm Tôn Ngộ Không rồi, một đứa trẻ sao lại yên tĩnh ngoan ngoãn quá mức, hai đứa này nếu như có thể trung hòa một chút, vậy thì tốt biết bao nhiêu. Cho nên cô thường đem bọn trẻ đặt cạnh nhau, hy vọng chúng có thể ảnh hưởng một chút đến nhau.
Đáng tiếc hai đứa trẻ này tuy ở với nhau càng ngày càng hòa hợp, thậm chí hai bên còn như đi guốc trong bụng đối phương, nhưng mà đứa nghịch ngợm thì vẫn cứ nghịch ngợm, đứa lặng lẽ thì vẫn cứ lặng lẽ.
Cứ như thế, chớp mắt một cái đã hai năm trôi qua rồi, Nghiêm Cẩn đã đến tuổi đi học tiểu học. Cậu bạn nhỏ Nghiêm Cẩn vốn dĩ cho rằng lần này chắc chắn thoát khỏi móng vuốt của bố rồi, kết quả ông bố vĩ đại kia của cậu tuyên bố, trường học Nhã Mã dành riêng cho trẻ con có năng lực đặc biệt do tập đoàn Nhã Mã của ông đầu tư xây dựng có thể bắt đầu vận hành rồi, từ tiểu học cho đến trung học phổ thông, chế độ giáo dục hoàn chỉnh, đội ngũ giáo viên hùng hậu. Còn Tiểu Ma Vương Nghiêm Cẩn đương nhiên là phải thành học sinh khóa đầu tiên của ngôi trường này.
Nghiêm Cẩn buồn bã, đến cuối cùng vẫn nằm trong phạm vi thế lực của bố cậu. Nhưng mà sau đó cậu nghe ngóng được, trường học xây dựng trên núi Đồng Các, cách thành phố tương đối xa, tất cả các học sinh của họ đều bắt buộc ở lại trường. Ông bố Diêm Vương kia của cậu không giữ chức vụ, không dạy học ở trường, đổi cách nói khác, vậy là vào trường học rồi cơ hội có thể gặp được bố đã ít lại càng ít, lần này Nghiêm Cẩn sống lại rồi, lại lần nữa thấy ánh sáng. Cậu đưa ra yêu cầu, để Mai Khôi cũng đến đó học, nhưng kiến nghị này lập tức bị mẹ cậu bác bỏ: “Mai Khôi là trẻ con nhà bình thường, cô bé nên đi học ở trường học bình thường, cô bé đã rất hướng nội rồi, lại nhút nhát, nên kết giao bạn bè nhiều mới đúng, trẻ con trong trường học Nhã Mã không là hàng ma sư, người có siêu năng lực, thì là trẻ con của Thần tộc, Linh giới, hơn nữa bài vở các con phải học cũng không giống, không thích hợp với Mai Khôi”.
Nghiêm Cẩn không thể tiết lộ năng lực của Con Rùa Nhỏ, có nỗi khổ không thể nói ra được, cậu không nỡ rời xa Con Rùa Nhỏ, sau này ai buôn chuyện cùng với cậu, ai nghe cậu càu nhàu oán thán đây.
Buổi bối hôm nay, theo lệ thường cậu cùng nói chuyện cách qua sàn nhà với Mai Khôi, nhắc đến chuyện này, Mai Khôi nói: “Anh, đừng lo lắng, em nỗ lực luyện tập, cự ly xa hơn nữa, nói chưa biết chừng em vẫn có thể nói chuyện được với anh đó”.
“Vậy nếu như em luyện tập không được thì sao? Em… em… em… ngày mai em phải học máy tính thật tốt cho anh, chúng ta có thể chat webcam trên mạng, nếu không thì, anh gọi điện thoại cho em, tuy không được trực tiếp nói chuyện thuận tiện như thế này, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể liên lạc được. Không có anh ở bên, em phải tự mình cố gắng, mỗi ngày đều phải báo cáo với anh một chút chuyện xảy ra trong ngày của em.”
“Được.”
“Vậy bây giờ em đang làm gì?”
“Đọc truyện tranh.”
“Em vừa đọc truyện tranh vừa có thể dùng đầu óc nói chuyện với anh?”
“Đúng rồi, nếu không thì với trình độ thích nói chuyện của anh, một ngày em đều không thể làm việc gì khác rồi.” Anh trai Nghiêm Cẩn này của cô bé chính là lắm mồm siêu cấp.
Nghiêm Cẩn không phục, nếu như cậu cần dùng đầu óc làm chuyện khác, thì không thể dùng đầu óc nói chuyện nữa, Con Rùa Nhỏ này thật là càng ngày càng lợi hại. Cậu sai khiến theo thói quen: “Để anh cũng xem xem, anh kiểm tra một chút em đọc sách gì nào?”.
Mai Khôi đem hình ảnh nhìn thấy truyền cho Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn cùng cô bé xem hai trang, không có hứng thú nữa: “Thứ ngốc nghếch như thế này em cũng đọc, càng đọc càng đần”.
Mai Khôi chu miệng lên, không để ý đến cậu, thu hình ảnh lại. Nghiêm Cẩn nhảy xuống khỏi giường cầm quần áo, nói với Mai Khôi: “Anh phải đi tắm rửa, em ngắt đường truyền một lát, không được tiếp nhận tin tức từ đầu óc anh nữa”.
“Được rồi.” Mai Khôi rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, Nghiêm Cẩn thích nhất điểm này của cô bé.
Nhưng khi tắm rửa, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, cậu bắt đầu gọi Con Rùa Nhỏ của cậu: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời”. Không ai để ý đến cậu, Nghiêm Cẩn tập trung ý niệm gắng sức gọi, sau mấy lần cuối cùng nghe thấy câu trả lời: “Chẳng phải nói tắm rửa không nói chuyện sao?”
“Anh nghĩ đến một chuyện quan trọng, để chúc mừng anh mới lên tiểu học, anh quyết định phải kết giao với một bạn gái.”
“Được thôi.”
“Vì sao em không hỏi anh muốn qua lại với ai?”
“Mẫn Lệ mà, trong đầu anh đã nghĩ đến, em biết rồi.”
“Xí, Con Rùa Nhỏ, em không thể như thế này, chúng ta đang nói chuyện, biết ý nghĩa của nói chuyện là gì không? Em phải phối hợp hỏi han anh, có qua có lại mới là nói chuyện. Mau, em hỏi anh đi.”
“Ồ, vậy anh trai, anh muốn tìm ai làm bạn gái anh?”
“Mẫn Lệ đó.”
“Ồ, vậy, vì sao?”
Nghiêm Cẩn vui vẻ, Con Rùa Nhỏ phối hợp quá tốt, thật ngoan, câu trả lời Mai Khôi sớm đã biết: “Cô ấy cùng đi học với anh này, không cần yêu đương xa cách, cô ấy vừa xinh đẹp, vừa có năng lực, nói cô ấy là bạn gái anh cũng sẽ không mất mặt, hơn nữa cô ấy mạnh như vậy, sau này có thể áp chế được hai nghìn chín trăm chín mươi chín bà vợ khác của anh. Như thế nào, thích hợp chứ?”
“Ừm, rất tốt.”
Đạt được sự tán đồng, Nghiêm Cẩn hơi đắc ý, lại hỏi: “Em còn đang xem truyện tranh à?”
“Không có, em phải tập trung tinh thần ngăn chặn hết tin tức hình ảnh tắm rửa của anh, em không muốn nhìn cái này”.
Nghiêm Cẩn hơi đần ra, đỏ mặt: “Mau cắt đứt, cắt đứt, không nói nữa”. Mai Khôi quả nhiên lập tức không lên tiếng nữa, Nghiêm Cẩn vừa tốc độ xoa bọt xà phòng lên người vừa nghĩ thiệt thòi rồi, thiệt thòi rồi, lại mất mặt rồi.
Nhưng tắm rửa xong xuôi, cậu nằm trên giường dưỡng giấc ngủ cả ngày, cuối cùng không kìm được gọi: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy hãy trả lời”.
Lần này Mai Khôi trả lời rất nhanh, nhưng mà có chút mơ hồ, cô bé buồn ngủ rồi. Nghiêm Cẩn thực sự không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn nói với cô bé: “Vậy ngày mai anh đưa bạn gái anh đến cho em gặp”.
“Được.” Thực ra gặp hay không đều như nhau, bởi vì Mai Khôi và Mẫn Lệ học cùng một trường mẫu giáo, sớm đã quen biết rồi, nhưng mà mối tình đầu của anh Nghiêm Cẩn của cô nghiêm túc như thế, kiểu gì cô cũng phải cổ vũ.
Nhưng Mai Khôi không ngờ rằng, mối tình đầu của Nghiêm Cẩn chỉ duy trì được trong một tuần.
Hôm đó, Tiểu Tiểu đưa bọn chúng đi dạo phố, để ba đứa trẻ cùng nhau ăn kem, còn mình thì đi vào cửa hàng mua đồ. Thói xấu thâm căn cố đế thích bắt nạt Con Rùa Nhỏ của Nghiêm Cẩn lại nổi lên, cậu nhét một miếng chanh chua vào miệng Mai Khôi, khiến cô bé chua đến mức mặt nhăn nhó như chiếc bánh bao, suýt chảy cả nước mắt, biểu cảm đó khiến Nghiêm Cẩn và Mẫn Lệ bật cười khanh khách.
Mẫn Lệ sảng khoái phóng khoáng, trẻ con mới sáu tuổi đã rất có dáng của người lớn rồi. Cô bé cũng rất thích Mai Khôi, nhìn thấy vẻ đáng yêu như thế này của cô bé, Mẫn Lệ không nhịn được một tay ôm Mai Khôi lại, hôn mạnh lên má cô bé một cái.
Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy vậy, liền tức giận! Cậu đập một cái, chiếc thìa nhỏ nảy lên: “Tại sao cậu lại hôn Con Rùa Nhỏ?”.
“Vì sao không thể hôn, Con Rùa Nhỏ đâu có bận tâm đâu.” Mẫn Lệ cũng nổi giận rồi, lớn giọng như vậy làm gì, hôn em gái lại chẳng phải là chuyện phóng hỏa giết người gì.
“Cái gì mà không bận tâm, tôi bận tâm.” Nghiêm Cẩn càng giận, kêu la càng to, một chân còn đá vào ghế.
Mai Khôi sợ đến mức không dám cử động, Mẫn Lệ lại nhảy lên hai tay chống hông: “Cậu hung dữ gì chứ, đánh nhau tôi cũng không sợ cậu”. Mẫn Lệ sinh ra trong gia tộc hàng ma, từ nhỏ được huấn luyện, đánh nhau là chuyện thường.
Nghiêm Cẩn thật sự xông đến muốn đánh nhau với Mẫn Lệ, may mà hai đứa trẻ bình thường lúc huấn luyện đã giao đấu qua, lần đánh nhau này có bài có bản, Nghiêm Cẩn coi như vẫn có chừng mực, và không động đến thần lực của cậu.
Nhưng tiệm kem này thì xui xẻo rồi, cửa tiệm bị phá một nửa, lại không phải là xã hội đen làm, mà là hai đứa trẻ động thủ, làm cho chủ cửa hàng báo cảnh sát cũng không được, không báo cảnh sát cũng chẳng xong. Đợi Tiểu Tiểu quay lại, nhìn thấy chính là con trai nhà mình chỉ vào mũi Mẫn Lệ quát: “Tôi muốn chia tay với cậu!”
Tiểu Tiểu suýt chút nữa bị tức đến nghẹn thở. Cậu con trai này thật sự là làm mất mặt quá, một thằng nhóc con, một tuần trước tuyên bố nói yêu đương kết bạn gái rồi, qua lại còn là cô bé nhà người quen, điều này thì cũng bỏ đi, người lớn bọn học có thể coi như trẻ con chơi đùa, nhưng bây giờ mới mấy ngày, lại dám phá cửa tiệm nói chia tay?
Cô xin lỗi lên xin lỗi xuống phía cửa hàng, hứa là nhất định sẽ bồi thường toàn bộ phí sửa chữa, trả không ít tiền, khổ sở cả nửa ngày mới coi như bình ổn được sự việc. Trên đường về nhà, Mẫn Lệ giận đùng đùng với Nghiêm Cẩn, mỗi người đi một bên. Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Mẫn Kỳ, bảo anh đến nhà đón Mẫn Lệ. Sau đó cô hỏi Mai Khôi chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mai Khôi rất thật thà trả lời: “Chị Mẫn Lệ hôn cháu một cái, anh Nghiêm Cẩn liền tức giận”.
Tiểu Tiểu không nói nữa, được, mới sáu tuổi lòng ghen tuông đã lớn như thế này rồi.
Cô khuyên con trai: “Nghiêm Cẩn, Mẫn Lệ nhà người ta coi Mai Khôi là em gái, hôn một cái chỉ là biểu thị tình yêu thương em gái, con tức giận gì chứ? Trẻ con phải đoàn kết yêu thương nhau”.
“Ai muốn đoàn kết yêu thương nhau với bạn ấy, con đã chia tay với bạn ấy rồi.” Nghiêm Cẩn lửa giận chưa tan, hoàn toàn không nghe lọt tai lời mẹ nói.
Mai Khôi cũng nói giúp Mẫn Lệ: “Anh, em sẽ không cướp chị đi, anh đừng tức giận”.
Tiểu Tiểu cũng vội nói: “Đúng vậy, Mai Khôi sẽ không cướp bạn gái của con, Mẫn Lệ người ta không phải là ý đó, con thật là ghen bừa bãi”.
Nghiêm Cẩn không đáp lời, dùng lực bước chân đi. Cậu tức giận, cậu chính là tức giận, ghen tuông à, mẹ chẳng hiểu chút gì cả, ngốc giống như Con Rùa Nhỏ vậy. Rõ ràng Con Rùa Nhỏ bị người ta lợi dụng rồi, hai người này lại chẳng lo lắng gì cả, con gái cũng không thể lợi dụng con gái, Con Rùa Nhỏ do cậu bảo vệ, bạn gái cậu bắt nạt Con Rùa Nhỏ, vậy làm sao được! Cậu kiên quyết không thể đồng ý!
Cứ như vậy, mối tình đầu của Tiểu Ma Vương đã kết thúc với tuyên cáo bạn gái lợi dùng Con Rùa Nhỏ!
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong