Bách Yêu Phổ 2
Chương 17: Vân Dương 5
《Bách yêu Phổ》
Cô bé quay người rời đi, đi được mấy bước, nhìn thấy mây đen trên trời vẫn chưa tan hết, lại giống như không yên tâm quay lại, mở ô của mình ra, dùng sức cắm vào hòn đó, vừa vặn che cho nó.
Cho đến khi bóng lưng cô bé biến mất ở một ngã rẽ khác, nó mới chậm chạp hồi thần lại, rồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, lòng hiếu kỳ lại nhanh chóng lan ra.
Cô bé này, rốt cuộc là người thế nào.
Mấy ngày sau, ánh mặt trời biến mất hồi lâu giờ mới ló mặt ra, bệnh trúng gió của nó cũng hết. Nó đoán có lẽ do hôm đó bị bệnh, yêu lực không đủ nên mới vô tình bị nàng nhìn thấy.
Mấy ngày này cũng rãnh rỗi, nó muốn đến nhìn tiểu a đầu không biết nói thêm lần nữa.
Hỏi thăm mấy yêu quái trong núi một phen, mới biết dưới núi có một thôn làng, người nó muốn tìm ở dưới đó.
Sáng sớm ngày hôm đó, lần đầu tiên nó rời xa khỏi chốn núi rừng quen thuộc, đứng trên một cái cây nằm ở góc thôn, nhìn hai cha con nhà nọ đang bận bịu chuyển hành lý.
Đó chính là cô bé đó, còn mặt một bộ đồ bẩn bẩn.
Có thôn dân đến chào tiễn biệt.
"Chuẩn bị xuất phát rồi sao"
"Đúng thế, cũng sắp xong rồi."
"Lần này đến kinh thành đường xá xa xôi, cha con hai người nhớ cẩn thận thật nhiều nhé. Đến đó rồi có người đón không."
"Yên tâm yên tâm, một người thân thích của ta sớm đã giới thiệu cho ta chỗ dừng chân rồi, nuôi ngựa cho một đại hộ ở trong kinh thành."
"Vậy thì tốt, nhưng phàm là những con trâu con ngựa từng nuôi, chỉ sợ không béo mập cường tráng thì không biết khi nào mới quay lại."
"Cũng không biết. Nhưng khẳng định sẽ trở về thôi, dù gì thì nơi đây mới chính là nhà của chúng ta."
Dù sao, khi hai cha con họ ngồi trên xe nhìn về hướng thôn làng rời đi, nó đã ngồi trong ở giữa mấy rương hành lý, ngoài ra nó còn chắc chắn rằng hai cha con họ không hề nhìn thấy được nó.
Cứ tùy tiện đi theo con người thế này dường như có điều gì đó không đứng, nhưng nó lại cảm thấy không sao cả, tuy rằng cô bé không thể nhìn thấy nó lần nữa, nhưng nó nguyện lòng nhìn thấy cô bé. Dù sao thì trước nay chưa từng có ai đắp mền cho nó, hay là lấy ô che cho nó. Cảm giác này thật sự rất tốt.
Vì thế, vào sáng sớm một ngày nào đó của mười năm trước, một chiếc xem lừa mang theo hai cha con và một con yêu quái, rời khỏi chốn sơn thôn đã sống rất nhiều năm, không hoang không mang mà đi về phía kinh thành phồn hoa tráng lệ.
"Muốn bắt ngươi đi cũng dễ quá nhỉ." Đào Yêu cười nói: "sống trên câu ở đế đô, cùng với sống trên cây ở quê cũ, có gì khác biệt không."
"Ở đây ồn ào náo nhiệt hơn một chút, nhưng cũng được, vẫn có thể ngủ ngon." Nó thành thực nói: "Vì thế cô rốt cuộc có đồng ý giúp ta lấy lại cánh không."
"Mười năm rồi, Đinh Tam Tứ chưa từng nhìn thấy người lần nữa sao." Nàng hỏi
"Không có." Nó khẳng định: "Mỗi một năm qua đi ta sẽ cường tráng hơn một phần, thân thể sẽ không vì yếu ớt mà dễ dàng sinh bệnh khiến cho nhân loại thấy được nữa."
"Nhưng người vẫn bị con chuột tinh kia ức kiếp." Nàng cười
Nó lại tức giận: "Cô chỉ muốn chế giễu ta sao."
Nàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Lấy lại cánh không khó, nhưng ngươi phải nói cho ra biết người rốt cuộc muốn làm gì."
"Qua vài ngày nữa, nàng sẽ phải đi rồi." Nó nhìn vào căn nhà chìm trong bóng đêm: "Có thể đời này kiếp này cũng không quay lại nơi này nữa."
"Vậy sao ngươi không tiếp tục đi cùng nàng nữa."
"Không đi theo nữa." Nó lắc đầu: "Lúc ta ở bên cạnh nàng, cuộc sống nàng cũng như thế. Ta cũng muốn giống như các yêu quái kia, có các loại năng lực, nhưng không được, ta chỉ là một Vân Dương mà thôi, cho dù tu luyện cả trăm ngàn năm, ta cũng vẫn là dáng vẻ này, nhiều nhất thì không còn bị phong hàn mà thôi." Nó ngừng một lát, ngẩng đầu nói: "Ta chỉ muốn trước khi nàng rời đi, tặng nàng một món quà, coi như là trả lại nhân tình năm đó."
"Món quà." Đào Yêu nhướn mày: "Trên vai người không có tay thì cũng không có gì, không tiền không có dung mạo không có thân thể, ngươi có thể tặng nàng cái gì chứ."
"Tặng nàng một ngày có thể nói chuyện." Nó nhăn mặt nhệch miệng cười, cư nhiên lại không tức giận vì những lời đả kích của Đào Yêu.
Đào Yêu sửng sốt.
"Nhưng trừ chuyện cái cánh, cô có thể giúp ta làm một việc không." Nó hỏi
Đào Yêu nhướng mày nói: "Ngươi biết trị bệnh cho yêu quái trước này đều có quy củ."
"Ta biết. Ta đồng ý."
Hôm nay, Đào Yêu nghĩ ra một cái cớ để Đinh Tam Tứ đến bãi ngựa làm việc, còn nàng thì lén lút đến Vọng Viên.
Không trèo tường, nàng lén la lén lút thò đầu vào từ cái cửa chính hơi khép lại.
Nhị thiếu gia vẫn ngồi ở chỗ cũ, quay lưng về phía nàng mà đọc sách uống trà.
Nàng cẩn thận đi vào trong cửa, hét một tiếng: "Nhị thiếu gia."
Người bên trong không có bất cứ phản ứng nào, đến tư thế cũng không thay đổi.
Nàng gãi đầu, Đào Yêu nàng đến yêu quái cũng không sợ, thế mà lại không dám bước bước qua ngưỡng cửa này, nhưng mà bắt buộc phải đi vào thôi.
Nàng hạ quyết tâm, bước một bước thật lớn đi vào, đứng trước mặt nhị thiếu gia, bày ra khuôn mặt cười giả lả: "Nhị thiếu gia, ta là tạp dịch mới tới, nuôi ngựa, ta họ Đào."
Lần đầu tiên nhìn nam nhân này gần như thế, mắt mày càng tinh tế hơn trước, nhưng lại không giống như những quý công tử bột sống trong nhung lụa ngoài kia, sương gió tang thương vốn không nên có bất cứ quan hệ gì đối với độ tuổi này của hắn, nhưng nó lại thấp thoáng như khắc ở trên mỗ cơ mặt của thiếu niên này.
Ngón tay thon dài của hắn lại lật qua thêm một trang sách, nhưng đến mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Tuy rằng rất muốn nắm lây hai vai hắn mà hung hăng lắc mạnh, gầm lên bắt hắn nhìn nàng một cái. Nàng xinh đẹp y hệt như cuốn sách kia thế này, cái tên không có mắt nhìn, nhưng mà không được, nàng là đến làm chính sự.
Nàng hít sâu một hơi, cũng không quan tâm trong lòng hắn đang nghĩ gì, trực tiếp nói: "Nhị thiếu gia, ngày kia Đinh Tam Tứ phải về quê gả đi rồi, sau này có khả năng sẽ không quay lại kinh thành nữa. Ngày mai nàng hẹn người ở vườn trúc, có lời muốn nói với người."
Ánh mắt hắn vẫn lần theo dòng chữ trên sách, giống như hoàn toàn không nhìn thấy nàng cũng không nghe thấy nàng nói gì.
"Không có ý gì khác, chỉ muốn nói chuyện với người mà thôi." Quỷ Y Đào Đô có bao giờ phải chịu đừng sự lãnh đạm này, Đào Yêu nhịn không được muốn há miệng cắn hắn, đang định rời đi thì lại quay đầu nhìn bóng lưng bất động ngồi ở kia nói: "Nàng ở đây mười năm rồi, chỉ muốn được một ngày, Đi hay không, tùy nhị thiếu gia."
Cho đến khi nàng đi khỏi Vọng Viên, thế giới của nam nhân kia tựa hồ như chỉ còn sách và trà của hắn, giống như căn bản chưa hề bị người khác làm phiền vậy.
Thật cô phụ lại cái tên của hắn, hừ.
Trong đêm, Đào Yêu nhìn Đinh Tam Tứ đang bận tới bận lui thu xếp hành lý, cô nương này là người đã dạy nàng vô số kinh nghiệm nuôi ngựa, ngày kia nàng phải rời đi rồi. Đinh lão đầu mua rất nhiều đồ tốt mang về, nói rằng là muốn làm của hồi môn cho nữ nhi.
"Ngày mai, ta giúp người hẹn nhị thiếu gia ở rừng trúc gặp mặt." Đào Yêu đột nhiên nói
Bàn tay đang cần y phục chuẩn bị gấp lại bị rơi xuống đất, căn bản không kịp nhặt lên, kích động chạy đến trước mặt Đào Yêu khoa tay ra hiệu.
Đào Yêu kéo tay nàng: "Đừng khoa tay nữa, nguyện vọng lớn nhất của cô là được trò chuyện cũng hắn trong rừng trúc, chỉ sợ rằng một ngày cũng không đủ. Cô nói gió thổi ở rừng trúc rất đẹp, bởi vì chiếc lá bị gió thổi rụng xuống y hệt như bông tuyết."
Nàng ngẩn người, khuôn mặt đỏ lựng, cho dù không nói được, Đào Yêu cũng có thể nhìn thấy nghi vấn vô cùng lớn trong mắt nàng.
"Nhưng thứ cô viết rồi vứt đi trong đêm, ta phí tâm phí sức nhặt từ đống rác xem qua rồi." Đào Yêu cười nói: "Vì thế muốn tặng cho cô một món quà."
Nàng trợn to mắt.
Đào Yêu kéo nàng đến trước cửa sổ, để nàng hít thở lấy không khí của cảnh đêm rộng lớn bên ngoài.
"Ta mà là cô, điều quan trọng nhất muốn làm đêm nay không phải là thu xếp hành lý, mà là nghĩ xem nếu cô có thể nói chuyện, thì điều muốn nói nhất với hắn là gì." Đào Yêu vỗ vai nàng, cười: "Thế gian này có rất nhiều thứ cô không thể nhìn thấy, cũng không thể nghĩ đến được, cứ tưởng rằng không có khả năng, nói không chứng một ngày nào đó nó lại bày trước mặt cô thì sao"
Nàng vẫn còn kinh ngạc, nắm lấy tay Đào Yêu, khuôn mặt khẩn trương giống như nói hay mau nói cho nàng biết chuyện gì đang phát sinh thế.
"Láy nữa ta sẽ cho cô một viên thuốc, sau đó nhớ lấy, sáng sớm ngày mai hai đi đến rừng trúc thiệt sớm đợi ở đó." Đào yêu nhè lười: "Rửa cái mặt cho sạch một chút."
Trên cái cây bên ngoài cửa sổ, có một thứ đang ngồi cuộn tròn trên cây, lười biếng nhìn hai cô nương trước cửa sổ, lười biếng đưa đôi cánh trên vai lên đập đập.
Trời vừa hửng sáng, một tia sáng trắng chui vào trong phòng, rơi xuống trên người Đinh Tam Tứ.
Sáng sớm trong rừng trúc, Đinh Tam Tứ nhéo nhéo ngón tay, thấp thỏm đứng ở đó, bên cạnh rõ ràng có một cái ghế đã cũng không ngồi xuống, cứ đi qua đi lại một chỗ không ngừng, thỉnh thoảng lại kéo kéo cổ họng mình, thứ phát ra những âm thanh mà trước đó đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Lúc này, Đào Yêu ngồi trước cửa Ti Phủ, là con đường bắt buộc phải đi qua đến vào khu rừng trúc.
Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu như trong một canh giờ mà Ti Cuồng Lan không xuất hiện, hì nàng chỉ có thể đích thân đi "mời" hắn đến, tuy rằng nàng có chút không thích nhập thân."
Hôm nay thời tiết không tính là tốt lắm, tuy rằng không có mưa, nhưng bầu trời vẫn có màu xám xịt, tựa hồ như đang dự cáo trước tâm trạng của người sẽ vô cùng tang thương.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong lòng Đào Yêu cũng càng cảm thấy thất vọng. Thiếu gia chính là thiếu gia, hắn đại khái là Đinh Tam Tứ có dáng vẻ thế nào cũng không biết, huống hồ muồn hắn thành toàn một nguyện vọng bé nhỏ của một cô nương, có thể căn bản chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Bỏ đi, đi bắt người nào.
Nàng phủi mông đứng dậy, vừa định đẩy cửa đi vào trong thì cửa lớn mở ra, nàng giật mình, thiếu chút nữa thì đụng phải người vừa bước ra.
Ti Cuồng Lan hôm nay không có chuẩn bị gì, chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo bào trắng, cũng không bối tóc, chỉ cột bừa một sợi dây phía sau lưng, nhưng mà cho dù như thế, hắn vẫn không giống với những vị công tử phóng đáng trên phố, có lẽ do eo lưng của hắn rất thẳng, cũng có lẽ ánh mắt quá lạnh lẽo, cũng có lẽ dung mạo và chiều cao của hắn mức xuất chúng, nói tóm lại cho dù dù hắn xuất hiện với tạo hình nào, thì trên đầu vẫn giống như có khắc mấy chữ "Vật sống chớ lại gần"
Hắn không thèm nhìn Đào Yêu một cái, đi thẳng về phía rừng trúc.
Vừa tức giận vừa vui mừng, chính là tâm trạng của Đào Yêu lúc này đây.
Còn Đinh Tam Tứ, tâm trạng của nàng bây giờ chỉ còn thừa lại hai chữ "kinh hỷ", trong lúc người đó ung dung đi về phía nàng.
"Nhị nhị thiếu gia." Nàng mở miệng nói, khuôn mặt càng đỏ hơn, tim cũng đập mạnh hơn.
Hắn dừng lại trước mặt nàng, nhìn cô nương thấp hơn mình một cái đầu trước mặt, nói: "Hóa ra cô biết nói sao"
Không biết thanh âm của hắn bình thường chính là như thế, còn cố ý tỏ ra ôn hòa, khác ra với bản chất lạnh lùng như băng của hắn khác xa một trời một vực."
Ngữ khí ôn nhu này, đối với nàng chính là sự cổ vũ lớn nhất.
"Thực ra đây là ta." Nàng nhất thời không biết trả lời thế nào, tròng mắt đảo liên hồi
"Không cần giải thích, đừng căng thẳng." Hắn ngồi xuống: "Cô cùng ngồi đi."
Nàng ngồi xuống, đến đầu cũng không dám quay.
"Ngày mai đi rồi sao." Hắn hỏi
Nàng gật đầu.
"Về quê gả chồng."
Nàng gật đầu
"Nhà chồng đáng tin không."
Nàng gật đầu, nói: "Là hàng xóm lớn lên cùng nhau, là người hậu đạo. Năm ngoái lúc cha ta về quê thăm, hắn đến cầu thân, hai nhà đã tác hợp rồi."
"Không có chút nào không tình nguyện sao." Hắn lại hỏi: "Nếu có, ta sẽ làm chủ cho cô."
Nàng vội lắc đầu: "Tuyệt đối không có, gả cho hắn, không hề ủy khuất gì ta cả."
"Được. Quay về ta nói Miêu quản gia chuẩn bị một phần lễ mọn, xem như là của hồi môn Ti gia tặng cô." Trên gương mặt hắn hiện lên chút ý cười.
Nàng thụ sủng nhược kinh nói: "Cái cái này sao được ạ, nhin thiếu gia không cần."
"Cô có biết ta ở trong nhà nói một không nói hai." Hắn nhìn nàng, không giận tự uy.
Nàng nhéo ngón tay, vội vàng đứng dậy tạ ơn.
"Là cô hẹn ta đến đây, hà tất phải cẳng thẳng đến thế." Hắn cười cười, đứng dậy nhìn xung quanh: "Cùng đi dạo đi, sắc thu tuy rằng không bằng cảnh xuân, nhưng phong cảnh của Thành Mộng Hà vẫn có thể thưởng thực được đó."
Nàng sửng sốt.
"Không muốn đi cùng ta." Hắn quay đầu
"Đi đi ta đi" Nàng gật đầu như gà mổ thóc, vội đi theo sau.
10.8.2020