Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử
Chương 55: Dưới Tru Tiên đài mới biết chân tình
Editor: Vivi
Ngự Tiên bay về Cửu Trùng Thiên, đúng lúc gặp Đạo Trạch, hai vị lão hữu Tinh Tôn, ném túi gấm qua chỗ hai người: "Này, ta thắng rồi."
Hai người móc được mấy cọng râu ra từ trong túi, hai mặt nhìn nhau ngơ ngác, một hồi lâu sau mới nhớ ra bọn họ từng cá cược chuyện gì, đều cười ha hả nói qua loa, ngày ấy lập ván cờ là do say rượu vui đùa, không lqd ngờ Ngự Tiên lại cho là thật.
Tinh tôn tóc trắng vóc người bé nhỏ, về cười nhạo Ngự Tiên xuống trần thăng, hỏi quần áo của nàng có phải bị trộm không, có bị người ta lừa làm phu nhân hay không.
Ngự Tiên tức giận tới mức muốn oánh nhau, vừa định vung tay áo, ném bọn họ vào Lò Luyện Đan, cẩn thận dạy dỗ một phen, bỗng nhiên thấy Đạo Trạch nhắc nhở, Tây Vương Mẫu đang tìm nàng khắp nơi.
Người yêu chiều nàng nhất là Vương Mẫu, người nàng sợ nhất cũng phải Vương Mẫu, Ngự Tiên phải kìm nén lửa giận đầy đầu, nhanh chóng chạy tới tiên cảnh Dao Trì, chờ sau khi trở về, nàng lại dạy dỗ hai tên này.
Dao Trì thuộc tầng thứ nhất của Thiên Giới, ở tận cùng phương Nam. Cách vạn trượng, mây mù nặng nề cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc lả lqd lướt thần tiên, tiên nữ nhảy múa trên những đám mây ngũ sắc, nhanh nhẹn như rồng bay phượng múa. Trên bản tọa sen hồng, một phụ nhân hiền lạnh ngồi ngay ngắn, trên người mặc bộ quần áo máu mây tía, trên búi tóc bạc đeo Thái Châu Quan, dáng người cao gầy không giận mà uy lqd phong, thấy Ngự Tiên lanh chanh láu táu xuất hiện, đôi mắt cười dịu dàng: "Tiểu Súc Sinh, cuối cùng con cũng quay về, những ngày này, con chạy tới chỗ nào phát điên hả, nhanh lên, lại đây để cho ta nhìn con nào."
Ngự Tiên chậm rãi cất bước đi qua, nói do dự: "Xin lỗi tổ mẫu, Tôn nhi đi một chuyến tới nhân gian, vừa về tới nơi, chuyện đầu tiên là tới đây thăm người."
Tây Vương Mẫu nhăn lông mày quan sát Ngự Tiên, đồng tử bất ngờ co lại một chút, sắc mặt thay đổi, phất tay cho các tiên nhân khác lui ra, lqd chỉ lưu lại một mình Ngự Tiên, hỏi liên tục: "Tại sao ngươi chỉ đi xem nhân gian mà lại mất trinh tiết, nói cho ta biết kẻ gây ra chuyện này là người phương nào?"
Ngự Tiên thấy Tây Vương Mẫu lửa giận ào ào, sao có thể nói cho nàng đó biết là ai, vội vàng quỳ xuống: "Là do con tự nguyện, không liên quan gì tới hắn..."
Tây Vương Mẫu trầm giọng nói: "Nam tử kia là người ngươi ngưỡng mộ, ngươi rất yêu hắn?"
Ngự Tiên bị hỏi vô cùng sửng sốt, ấp úng nói: "Con không biết..."
Tây Vương Mẫu vừa giận lại vừa thương, tôn nữ của nàng sống mấy vạn năm, một lòng học đấu pháp, hoàn toàn không hiểu tình cảm nam nữ, thế nên mới hồ đồ lờ mờ, bị lừa mất trinh tiết.
Tây Vương Mẫu ép hỏi mãi, cũng không hỏi ra được nguyên do, rơi vào đường cùng quyết định phạt nàng lịch kiếp hạ phàm, cũng để cho nàng trải nghiệm thêm, để nàng không bị lừa gạt, nhân tiện bắt luôn tên nam nhân bẩn thỉu.
Ngự Tiên bị thiên binh áp giải tới Tru Tiên đài, Đạo Trạch Tinh tôn đuổi theo tới thăm nàng, vốn tưởng rằng họ sẽ nói vào câu an ủi, không ngờ bọn họ cười vỗ vai Ngự Tiên: "Vương Mẫu anh minh, bắt ngươi đi Độ Kiếp, cuối cùng Tiên giới cũng được yên tĩnh."
Ngự Tiên có cảm giác hai mắt đã mù, rõ ràng nàng đã kết giáo với đám bạn xấu. Tây Vương Mẫu phạt nàng luân hồi mười đời, một đời trăm năm, cũng chính là ngàn năm.
Thật ra với Thần Tiên mà nói, ngàn năm cũng không được coi là bao nhiêu năm, đám Tiên Nhân chỉ nghĩ là Ngự Tiên thay đổi cách, hạ phàm đi chơi. Nhưng đối với thế gian, kẻ còn lại ở trên đỉnh núi kia lại là một thời gian dài vô cùng buồn chán...
Ngự Tiên quét mắt nhìn hai tên một cao một thấp, cuối cùng cảm thấy Đạo Trạch tương đối đáng tin.
"Đạo Trạch, ta có một chuyện nhờ ngươi giúp đỡ." Ngự Tiên dụng pháp lực cắt đứt dây thừng trói nàng, lạnh lùng nói với Thiên Binh áp giải nàng, "Ta nói với hắn mấy câu, nói xong sẽ nhảy xuống Tru Tiên đài."
"Cách Hào Sơn đi về phía nam ba trăm dặm, có đỉnh núi xanh ngát, chỗ đó có một con bạch xà đã có thể hóa thành người, tìm hắn sau đó lqd chuyển lời giúp ta một câu, nếu hắn nguyện ý, hãy đợi ta nghìn năm." Sắc mặt Ngự Tiên trầm lặng, thở dài, lại nói, "Thôi, vẫn nên nói cho hắn biết, đừng chờ ta..."
Ngự Tiên đi trên Tru Tiên đài, không chút do dự nhảy xuống mây mù ở dưới, gió nổi lên từng dải màu đỏ, giống như ngọn lửa nhảy nhót bay múa.
Nếu có duyên, có lẽ kiếp sau có thể gặp nhau. Nghĩ đến đây, mí mắt Ngự Tiên nặng nề nhắm lại, thổ lộ câu nói cuối cùng trước khi chuyển thế.
"Tiểu Bạch, hình như ta rất thích ngươi..."
Ngự Tiên bay về Cửu Trùng Thiên, đúng lúc gặp Đạo Trạch, hai vị lão hữu Tinh Tôn, ném túi gấm qua chỗ hai người: "Này, ta thắng rồi."
Hai người móc được mấy cọng râu ra từ trong túi, hai mặt nhìn nhau ngơ ngác, một hồi lâu sau mới nhớ ra bọn họ từng cá cược chuyện gì, đều cười ha hả nói qua loa, ngày ấy lập ván cờ là do say rượu vui đùa, không lqd ngờ Ngự Tiên lại cho là thật.
Tinh tôn tóc trắng vóc người bé nhỏ, về cười nhạo Ngự Tiên xuống trần thăng, hỏi quần áo của nàng có phải bị trộm không, có bị người ta lừa làm phu nhân hay không.
Ngự Tiên tức giận tới mức muốn oánh nhau, vừa định vung tay áo, ném bọn họ vào Lò Luyện Đan, cẩn thận dạy dỗ một phen, bỗng nhiên thấy Đạo Trạch nhắc nhở, Tây Vương Mẫu đang tìm nàng khắp nơi.
Người yêu chiều nàng nhất là Vương Mẫu, người nàng sợ nhất cũng phải Vương Mẫu, Ngự Tiên phải kìm nén lửa giận đầy đầu, nhanh chóng chạy tới tiên cảnh Dao Trì, chờ sau khi trở về, nàng lại dạy dỗ hai tên này.
Dao Trì thuộc tầng thứ nhất của Thiên Giới, ở tận cùng phương Nam. Cách vạn trượng, mây mù nặng nề cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc lả lqd lướt thần tiên, tiên nữ nhảy múa trên những đám mây ngũ sắc, nhanh nhẹn như rồng bay phượng múa. Trên bản tọa sen hồng, một phụ nhân hiền lạnh ngồi ngay ngắn, trên người mặc bộ quần áo máu mây tía, trên búi tóc bạc đeo Thái Châu Quan, dáng người cao gầy không giận mà uy lqd phong, thấy Ngự Tiên lanh chanh láu táu xuất hiện, đôi mắt cười dịu dàng: "Tiểu Súc Sinh, cuối cùng con cũng quay về, những ngày này, con chạy tới chỗ nào phát điên hả, nhanh lên, lại đây để cho ta nhìn con nào."
Ngự Tiên chậm rãi cất bước đi qua, nói do dự: "Xin lỗi tổ mẫu, Tôn nhi đi một chuyến tới nhân gian, vừa về tới nơi, chuyện đầu tiên là tới đây thăm người."
Tây Vương Mẫu nhăn lông mày quan sát Ngự Tiên, đồng tử bất ngờ co lại một chút, sắc mặt thay đổi, phất tay cho các tiên nhân khác lui ra, lqd chỉ lưu lại một mình Ngự Tiên, hỏi liên tục: "Tại sao ngươi chỉ đi xem nhân gian mà lại mất trinh tiết, nói cho ta biết kẻ gây ra chuyện này là người phương nào?"
Ngự Tiên thấy Tây Vương Mẫu lửa giận ào ào, sao có thể nói cho nàng đó biết là ai, vội vàng quỳ xuống: "Là do con tự nguyện, không liên quan gì tới hắn..."
Tây Vương Mẫu trầm giọng nói: "Nam tử kia là người ngươi ngưỡng mộ, ngươi rất yêu hắn?"
Ngự Tiên bị hỏi vô cùng sửng sốt, ấp úng nói: "Con không biết..."
Tây Vương Mẫu vừa giận lại vừa thương, tôn nữ của nàng sống mấy vạn năm, một lòng học đấu pháp, hoàn toàn không hiểu tình cảm nam nữ, thế nên mới hồ đồ lờ mờ, bị lừa mất trinh tiết.
Tây Vương Mẫu ép hỏi mãi, cũng không hỏi ra được nguyên do, rơi vào đường cùng quyết định phạt nàng lịch kiếp hạ phàm, cũng để cho nàng trải nghiệm thêm, để nàng không bị lừa gạt, nhân tiện bắt luôn tên nam nhân bẩn thỉu.
Ngự Tiên bị thiên binh áp giải tới Tru Tiên đài, Đạo Trạch Tinh tôn đuổi theo tới thăm nàng, vốn tưởng rằng họ sẽ nói vào câu an ủi, không ngờ bọn họ cười vỗ vai Ngự Tiên: "Vương Mẫu anh minh, bắt ngươi đi Độ Kiếp, cuối cùng Tiên giới cũng được yên tĩnh."
Ngự Tiên có cảm giác hai mắt đã mù, rõ ràng nàng đã kết giáo với đám bạn xấu. Tây Vương Mẫu phạt nàng luân hồi mười đời, một đời trăm năm, cũng chính là ngàn năm.
Thật ra với Thần Tiên mà nói, ngàn năm cũng không được coi là bao nhiêu năm, đám Tiên Nhân chỉ nghĩ là Ngự Tiên thay đổi cách, hạ phàm đi chơi. Nhưng đối với thế gian, kẻ còn lại ở trên đỉnh núi kia lại là một thời gian dài vô cùng buồn chán...
Ngự Tiên quét mắt nhìn hai tên một cao một thấp, cuối cùng cảm thấy Đạo Trạch tương đối đáng tin.
"Đạo Trạch, ta có một chuyện nhờ ngươi giúp đỡ." Ngự Tiên dụng pháp lực cắt đứt dây thừng trói nàng, lạnh lùng nói với Thiên Binh áp giải nàng, "Ta nói với hắn mấy câu, nói xong sẽ nhảy xuống Tru Tiên đài."
"Cách Hào Sơn đi về phía nam ba trăm dặm, có đỉnh núi xanh ngát, chỗ đó có một con bạch xà đã có thể hóa thành người, tìm hắn sau đó lqd chuyển lời giúp ta một câu, nếu hắn nguyện ý, hãy đợi ta nghìn năm." Sắc mặt Ngự Tiên trầm lặng, thở dài, lại nói, "Thôi, vẫn nên nói cho hắn biết, đừng chờ ta..."
Ngự Tiên đi trên Tru Tiên đài, không chút do dự nhảy xuống mây mù ở dưới, gió nổi lên từng dải màu đỏ, giống như ngọn lửa nhảy nhót bay múa.
Nếu có duyên, có lẽ kiếp sau có thể gặp nhau. Nghĩ đến đây, mí mắt Ngự Tiên nặng nề nhắm lại, thổ lộ câu nói cuối cùng trước khi chuyển thế.
"Tiểu Bạch, hình như ta rất thích ngươi..."
Tác giả :
Lưu Vân