Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 88: Lần đầu tiên (hạ)
Hai người hôn đến khó thở, lần đầu tiên Quý Nghiên nóng như vậy miệng đáp lại anh. Không có thái độ thẹn thùng như bình thường, giữa lông mày và mắt đều quyến rũ mê người.
Không khí kéo dài nóng lên.
Mồ hôi trên mặt Quý nghiên không ngừng lăn xuống, Bạch Thắng cũng chảy mồ hôi, mồ hôi giao với nhau ở cùng một chỗ, hội tụ thành từng giọt một, không tiếng động rơi vào giữa dòng nước dưới người.
Bất tri bất giác sau lưng trắng nõn chống đỡ lên bồn tắm, hai tay cô ý thức ôm cổ của Bạch Thắng, thân thể tuyết trắng nóng ran không ngừng đong đưa, kích thích vô số bọt nước. Thân thể trống không muốn tìm kiếm nhiều an ủi hơn, cô nằm sấp ở trên vai hắn, nơi đẫy đà dán lên ngực gầy gò của anh, hai thân thể chặt chẽ không rời. Khi ngón tay đi xuống thăm dò vào giữa hai chân thì Quý Nghiên cũng nhịn không được nữa, lông mày dãn ra miệng rên lên ra tiếng.
"Ừ. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . ."
"Nghiên Nghiên, buông lỏng được chứ?"
Âm thanh người đàn ông khàn khàn tràn ngập kiên nhẫn trấn an cô, lần nữa nâng mặt của cô lên, miếng nóng hôn lên môi của cô, cùng đầu lưỡi cô dây dưa chung một chỗ .
Từng điểm từng điểm công chiếm ý chí của cô, để cho cô không nhịn được trầm luân!
Rất nhanh, cảm giác khó chịu sâu hơn một chút, theo ngón tay thứ hai tiến vào, miệng khó nhịn âm thanh tràn ra, ngay sau đó lại bị anh nuốt hết khi miệng nóng hôn sâu hơn. Bạch Thắng cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, tận lực đợi cô thích ứng trước.
"Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . ."
Cô từng lần một gọi anh, mang theo khó nhịn khát vọng, cùng một chút lo lắng.
Trên khuông mặt của người con gái yêu kiều hiện lên đôi môi ẩm ướt lông mày tươi đẹp, lông mi thật dài dính vào đã ướt một cái, ánh mắt mê loạn câu hồn nhìn anh, cánh môi sưng đỏ, miệng khó nhịn than một tiếng còn không ngừng tràn ra, khiến người đàn ông như muốn mất khống chế. . . . . .
"Không phải sợ. . . . . ."
Giọng điệu dửng dưng, lộ ra nhẹ nhõm, an ủi nội tâm Quý Nghiên thấp thỏm lo âu. Cho dù bị hạthuốc, Quý Nghiên vẫn có ý thức, biết sau đó phải xảy ra cái gì.
Thân thể có chút không ngừng run rẩy, lại rất muốn anh. Cô không biết làm sao dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ có thể men theo cảm giác, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên khóe môi mỏng của anh, lại khẩn trương ngay cả mắt cũng không dám mở ra. Cho nên cũng không có nhìn thấy, Bạch Thắng thấy cô chủ động hôn lên anh thì khóe môi chậm rãi nâng lên, mặt mày anh tuấn hòa nhã, hiện lên gợn sóng mừng rỡ.
Anh không do dự nữa, rút tay ra, thân thể dũng mãnh nhưng trầm xuống, tiến vào cô.
"A!"
Trong không gian vang lên tiếng hô đau bén nhọn ở sương mù lượn quanh này, khuôn mặt Quý Nghiên nhỏ nhắn khổ sở nhíu chung một chỗ, chân mày càng vặn chặt thêm. Nước mắt theo tiếng mà rơi, một giọt tiếp một giọt, ở trên mặt cô xuyên thành một sợi dây nhỏ trong suốt.
Đau quá.
Thân thể giống như bị xé ra, trên khuôn mặt đỏ ửng nhất thời bị tái nhợt thay thế, mười ngón tay cong lên, móng tay không nhịn được ở trên lưng của Bạch Thắng rơi xuống từng vết cào đỏ bắt mắt.
"Nghiên Nghiên, không cần cắn môi."
Bạch Thắng hôn cô một cái, tràn đầy thương yêu mà nói. Anh không dám dùng lực quá mạnh, từng phát từng phát, chỉ rất chậm ở trong cơ thể cô luật động, vả lại thời khắc cũng chú ý nét mặt của cô, Quý Nghiên đau khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô vốn khít khao, lại chưa biết mùi đời, nhất thời khó thừa nhận sự to lớn ở anh. Nhưng từ ban đầu kêu đau, sau Quý Nghiên vẫn chưa kêu lên tiếng nữa, cô từ nhỏ đã là đứa bé có sự nhẫn nại cực mạnh, dù ở tình huống nào, trước sau như một cái tính kiên cường cũng thành thói quen nhẫn nại của cô, lại đau, đau đến chết vẫn cắn răng nhịn được.
Mồ hôi chảy đầy mặt.
Bạch Thắng rất đau lòng, cái bộ dáng này của cô. Ở trước mặt anh, cô không cần nhẫn nại, cũng không cần tự mình uất ức. Quý Nghiên đối đãi người bên cạnh, luôn tình nguyện để mình uất ức, cũng sẽ suy nghĩ cho người khác trước tiên. Anh không hy vọng khi đối mặt anh thì cô cũng như thế.
"Tiểu Bạch. . . . . . Em muốn ở trên giường. . . . . ."
Quý Nghiên nhỏ giọng nói, trên mặt đỏ ửng không bình thường đã dần dần rút đi, thay vào đó là cô gái thẹn thùng. Sau lưng cô là vách tường cùng bồn tắm kiên cố lạnh ngắt, nước dưới người cũng bất giác thay đổi nhiệt độ, vừa thừa nhận động tác chậm chạp ra vào của anh, cô chỉ cảm thấy rất không thoải mái.
"Được."
Bạch Thắng ôm cô đứng dậy, hai người vẫn dán sát chặt chẽ như cũ, Quý Nghiên ôm cổ anh, hai chân vòng trên người anh, bởi vì bên trong phòng mở máy sưởi, ngược lại không cảm thấy rất lạnh. Bạch Thắng thuận tay cầm khăn tắm bên cạnh, khoác vào trên người Quý Nghiên, vừa đi vừa giúp cô xoa nước đọng trên người.
Vật kia của anh để ở trong thân thể cô không động, cũng không lui ra bên ngoài, ma sát làm Quý Nghiên ngứa ngáy, vừa mới đè xuống khát vọng lại bắt đầu nhảy lên cao. Lòng cô ngứa ngáy khó nhịn hơi động đậy một chút, vật nào đó vốn yên lặng đột nhiên lại phát động , rục rịch ngóc đầu dậy.
"Bà xã!"
"Ừ. . . . . ."
Anh chợt khẽ gọi, cô nhẹ giọng lên tiếng, một cách tự nhiên, giống như bản năng trong đầu lập tức phản ứng.
Bạch Thắng khẽ cười một cái, đuôi lông mày tuấn nhã khẽ giơ lên. Không bao lâu, thân thể Quý Nghiên đã rơi vào ở bên trong giường mềm mại, trăm ngàn sợ tóc dài tản ra ở trên gối, rơi xuống đầy gối.
Đụng như sóng biển một lớp lại tiếp một lớp, từ cẩn thận tiến vào, một chút xíu thối lui khỏi, con ngươi nóng bỏng thủy chung nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, một khi phát hiện cô có điều cau mày, liền an phận ngừng lại, tình cảm thương yêu mà có không lời nào có thể miêu tả được.
Cho đến đau đớn cô dần dần tản đi, chờ đón cảm giác vui vẻ xa lạ, động tác dong ruổi càng ngày càng nhanh. . . . . .
Đây là một loại cảm giác cô chưa bao giờ biết, giống như đám mây trôi lơ lửng ở giữa trời, liên tiếp, không có cảm giác thật, hư ảo có chút không chân thật. Nhưng cô không cự tuyệt được, dễ dàng bị anh bao phủ như sóng nhiệt tình ở bên trong, chỉ có thể đi theo anh cùng nhau trầm luân.
"Ừ. . . . . ."
Khi cô rốt cuộc có thể hoàn toàn thích ứng anh đang tồn tại trong cơ thể cô thì khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần không tự chủ được liền giãn ra, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp động người. Tiếng câu hồn yêu kiều từ giữa cánh môi ửng đỏ tràn ra, nhuộm tia vui vẻ, một tiếng cao hơn tiếng trước.
Giống như một đóa bách hợp nở rộ, mỹ lệ mát mẻ, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn tới hái, thoả đáng sắp đặt, không cách nào tự kềm chế.
Động tác của anh càng phát ra không có cố kỵ, dũng mãnh làm cho người ta có chút không chịu nổi, ngay tiếp theo tiếng rên người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều cũng càng phát ra dồn dập, gió lay động rèm cửa, ánh trăng vì căn phòng mờ tối che lên một tầng sắc màu mông lung. . . . . .
Một gian phòng kiều diễm.
Bóng tối rời đi, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây chiếu đến. Gian phòng một mảnh sáng rỡ, lên hai người trên chiếc giường to lớn, cô gái đang ngủ say. Chăn tơ tằm trắng như tuyết chảy xuống, lộ ra tấm lưng cô trắng nõn sáng bóng. Trên da thịt như ngọc có nhàn nhạt vết hôn, còn có chút ít bởi vì vô cùng kịch liệt mà gặm cắn ra dấu vết, trải qua ánh mặt trời chiếu sáng, ở trên da thịt tuyết trắng có vẻ đặc biệt dễ thấy, vừa nhìn là có thể làm cho người ta đoán được cô tối hôm qua trải qua cái gì.
Cảm giác có nhiều tiếng gõ cửa cùng tiết tấu vang lên, Quý Nghiên lặng lẽ mở to con mắt, lúc này mới từ từ tỉnh lại, trong phòng lớn như thế, giờ phút này chỉ có một mình cô. Mới vừa thức tỉnh đại não trong chốc lát còn trống rỗng, ánh mắt trong suốt lộ ra chút mê man, cô nhìn sang bên cạnh giường ngủ trống không, không khỏi ngẩn người.
Trên người một trận mát mẻ, giữa hai chân cũng truyền tới cảm giác khó chịu, từng đoạn ngắn mơ hồ dần dần hiện lên trong đầu. Người đàn ông có lực va chạm, tiếng thở dốc thô trọng, mồ hôi vung vẩy, còn có bá đạo đoạt lấy, một loạt hình ảnh chân thực mắc cỡ như thế lại hư ảo hiện lên ở trí nhớ của cô, sắc mặt Quý Nghiên quẫn bách, thậm chí có chút hoài nghi mình có phải mộng xuân hay không?
Nhưng . . . . . . Cô cúi đầu nhìn qua mình, dưới chăn, trên người không một mảnh vải không nói, còn tràn đầy dấu vết hồng hồng loang lổ, giữa hai chân đau nhói cũng nhắc nhở cô tối hôm qua ở đây xảy ra cái gì. Cô tối hôm qua, dường như còn rất chủ động? Quý Nghiên che mặt, thật mất mặt a!
Nhưng Tiểu Bạch đâu?
Bên cạnh giường ngủ cũng đã lạnh, anh hẳn đã rời đi rất lâu rồi, trong lòng Quý Nghiên mơ hồ có chút mất mát. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, theo bản năng mở miệng nói nói: "Mời vào."
Là Lúc Băng tới đưa đồ ăn, Quý Nghiên nhìn gương mặt cô lạnh lùng chậm rãi đi vào, không khỏi có chút xấu hổ. Lại nghĩ đến mình còn chưa có mặc quần áo, quả thật ảo não muốn chết, quả quyết dùng chăn che lấy chính mình bao hết sức chặt . Lúc Băng nhàn nhạt liếc cô một cái, đem bữa ăn đặt ở trên bàn bên cạnh, mặt không vẻ gì nói: "Cơm trưa của cô."
Phốc.
Quý Nghiên thiếu chút nữa phun, cô che giấu kinh ngạc ở trong tròng mắt, cố làm vẻ bình tĩnh nói: "Cám ơn."
Lúc Băng cũng không hề rời đi.
Đứng ở trước giường lạnh lẽo nhìn cô.
Quý Nghiên nghi ngờ nói: "Có chuyện gì sao?"
" Giữa cô và Ngôn Quyết có khúc mắc sao?" Lúc Băng dứt khoát hỏi.
"Không có." Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi.
"Cô nói láo." Ánh mắt Lúc Băng lộ ra một tia lạnh lùng.
Quý Nghiên không giải thích được.
"Bới móc hắn ở một phương diện cũng coi như?" Quý Nghiên dừng một chút."Tôi phát hiện sao cô thích trông nom chuyện của tôi như vậy?"
Điểm này để cho cô cực kỳ khó chịu!
Lúc Băng khinh thường hừ một tiếng, lãnh lẽo nói: "Nếu như cô dám làm chuyện tổn thương tới thủ lĩnh, tôi sẽ là người thứ nhất giết cô."
"Cô nghĩ quá nhiều."
Lúc Băng lại không có để ý cô, đủ loại cao quý đẹp lạnh lùng rời đi.
Quý Nghiên im lặng.
Chưa từng gặp qua người phụ nữ nào so với cô ta kỳ quái hơn.
Quý Nghiên vén chăn lên, xuống giường, nhưng khi hai chân mới vừa chạm xuống đất, thiếu chút nữa liền đứng không vững ngã trên mặt đất. Bị đau một cái há miệng, Quý Nghiên cắn răng, tùy tiện từ tủ quần áo rút bộ quần áo mặc vào, đi vàophòng tắm.
Nước trong vòi hoa sen ấm áp phun ở trên người cô, chậm rãi tắm rửa sạch sẽ. Cảm giác đau nhức trên người cũng dần dần tiêu tán chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo bị nước chảy tẩy rửa, cô nhắm mắt lại, vẻ mặt như có một khoảng cách giữa thiếu nữ cùng phụ nữ yêu mị.
Sau khi mặc chỉnh tề, Quý Nghiên mới đi đến bên cạnh bàn, ngồi ở trước bàn, đơn giản ba món ăn một món canh, còn mơ hồ bốc hơi nóng. Ánh mắt cô rơi vào tờ giấy nhỏ dưới chén đĩa khác kia, cầm lên nhìn một chút, chữ viết có lực đầy ý nghĩa mà cô quen thuộc.
—— xin lỗi, buổi sáng nhận được lời mời của Đàm thị trưởng, phải đi ra ngoài một chuyến. Làm cho em một chút đồ ăn, tỉnh lại liền ăn vào, không để mình đói bụng.
Nhìn những chữ này, có thể tưởng tượng đến khuôn mặt tuấn tú thanh nhã, Mộc Tây đã từng nói đùa, người đàn ông khi cởi quần áo chính là cầm thú! Quý Nghiên trải qua tối hôm qua, không khỏi yên lặng có chút khen ngợi. Thể lực của anh thật là tốt, chơi đùa cô quá mức, cũng không biết muốn bao nhiêu lần. Gương mặt Quý Nghiên hồng đỏ bừng, không biết mới vừa tắm xong bị khí nóng bốc lên, mà đỏ bừng như lửa muốn thiêu cháy.
Nhưng khóe môi, vẫn nhịn không được nâng lên một đường cong mờ.
Không khí kéo dài nóng lên.
Mồ hôi trên mặt Quý nghiên không ngừng lăn xuống, Bạch Thắng cũng chảy mồ hôi, mồ hôi giao với nhau ở cùng một chỗ, hội tụ thành từng giọt một, không tiếng động rơi vào giữa dòng nước dưới người.
Bất tri bất giác sau lưng trắng nõn chống đỡ lên bồn tắm, hai tay cô ý thức ôm cổ của Bạch Thắng, thân thể tuyết trắng nóng ran không ngừng đong đưa, kích thích vô số bọt nước. Thân thể trống không muốn tìm kiếm nhiều an ủi hơn, cô nằm sấp ở trên vai hắn, nơi đẫy đà dán lên ngực gầy gò của anh, hai thân thể chặt chẽ không rời. Khi ngón tay đi xuống thăm dò vào giữa hai chân thì Quý Nghiên cũng nhịn không được nữa, lông mày dãn ra miệng rên lên ra tiếng.
"Ừ. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . ."
"Nghiên Nghiên, buông lỏng được chứ?"
Âm thanh người đàn ông khàn khàn tràn ngập kiên nhẫn trấn an cô, lần nữa nâng mặt của cô lên, miếng nóng hôn lên môi của cô, cùng đầu lưỡi cô dây dưa chung một chỗ .
Từng điểm từng điểm công chiếm ý chí của cô, để cho cô không nhịn được trầm luân!
Rất nhanh, cảm giác khó chịu sâu hơn một chút, theo ngón tay thứ hai tiến vào, miệng khó nhịn âm thanh tràn ra, ngay sau đó lại bị anh nuốt hết khi miệng nóng hôn sâu hơn. Bạch Thắng cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, tận lực đợi cô thích ứng trước.
"Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . ."
Cô từng lần một gọi anh, mang theo khó nhịn khát vọng, cùng một chút lo lắng.
Trên khuông mặt của người con gái yêu kiều hiện lên đôi môi ẩm ướt lông mày tươi đẹp, lông mi thật dài dính vào đã ướt một cái, ánh mắt mê loạn câu hồn nhìn anh, cánh môi sưng đỏ, miệng khó nhịn than một tiếng còn không ngừng tràn ra, khiến người đàn ông như muốn mất khống chế. . . . . .
"Không phải sợ. . . . . ."
Giọng điệu dửng dưng, lộ ra nhẹ nhõm, an ủi nội tâm Quý Nghiên thấp thỏm lo âu. Cho dù bị hạthuốc, Quý Nghiên vẫn có ý thức, biết sau đó phải xảy ra cái gì.
Thân thể có chút không ngừng run rẩy, lại rất muốn anh. Cô không biết làm sao dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ có thể men theo cảm giác, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên khóe môi mỏng của anh, lại khẩn trương ngay cả mắt cũng không dám mở ra. Cho nên cũng không có nhìn thấy, Bạch Thắng thấy cô chủ động hôn lên anh thì khóe môi chậm rãi nâng lên, mặt mày anh tuấn hòa nhã, hiện lên gợn sóng mừng rỡ.
Anh không do dự nữa, rút tay ra, thân thể dũng mãnh nhưng trầm xuống, tiến vào cô.
"A!"
Trong không gian vang lên tiếng hô đau bén nhọn ở sương mù lượn quanh này, khuôn mặt Quý Nghiên nhỏ nhắn khổ sở nhíu chung một chỗ, chân mày càng vặn chặt thêm. Nước mắt theo tiếng mà rơi, một giọt tiếp một giọt, ở trên mặt cô xuyên thành một sợi dây nhỏ trong suốt.
Đau quá.
Thân thể giống như bị xé ra, trên khuôn mặt đỏ ửng nhất thời bị tái nhợt thay thế, mười ngón tay cong lên, móng tay không nhịn được ở trên lưng của Bạch Thắng rơi xuống từng vết cào đỏ bắt mắt.
"Nghiên Nghiên, không cần cắn môi."
Bạch Thắng hôn cô một cái, tràn đầy thương yêu mà nói. Anh không dám dùng lực quá mạnh, từng phát từng phát, chỉ rất chậm ở trong cơ thể cô luật động, vả lại thời khắc cũng chú ý nét mặt của cô, Quý Nghiên đau khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô vốn khít khao, lại chưa biết mùi đời, nhất thời khó thừa nhận sự to lớn ở anh. Nhưng từ ban đầu kêu đau, sau Quý Nghiên vẫn chưa kêu lên tiếng nữa, cô từ nhỏ đã là đứa bé có sự nhẫn nại cực mạnh, dù ở tình huống nào, trước sau như một cái tính kiên cường cũng thành thói quen nhẫn nại của cô, lại đau, đau đến chết vẫn cắn răng nhịn được.
Mồ hôi chảy đầy mặt.
Bạch Thắng rất đau lòng, cái bộ dáng này của cô. Ở trước mặt anh, cô không cần nhẫn nại, cũng không cần tự mình uất ức. Quý Nghiên đối đãi người bên cạnh, luôn tình nguyện để mình uất ức, cũng sẽ suy nghĩ cho người khác trước tiên. Anh không hy vọng khi đối mặt anh thì cô cũng như thế.
"Tiểu Bạch. . . . . . Em muốn ở trên giường. . . . . ."
Quý Nghiên nhỏ giọng nói, trên mặt đỏ ửng không bình thường đã dần dần rút đi, thay vào đó là cô gái thẹn thùng. Sau lưng cô là vách tường cùng bồn tắm kiên cố lạnh ngắt, nước dưới người cũng bất giác thay đổi nhiệt độ, vừa thừa nhận động tác chậm chạp ra vào của anh, cô chỉ cảm thấy rất không thoải mái.
"Được."
Bạch Thắng ôm cô đứng dậy, hai người vẫn dán sát chặt chẽ như cũ, Quý Nghiên ôm cổ anh, hai chân vòng trên người anh, bởi vì bên trong phòng mở máy sưởi, ngược lại không cảm thấy rất lạnh. Bạch Thắng thuận tay cầm khăn tắm bên cạnh, khoác vào trên người Quý Nghiên, vừa đi vừa giúp cô xoa nước đọng trên người.
Vật kia của anh để ở trong thân thể cô không động, cũng không lui ra bên ngoài, ma sát làm Quý Nghiên ngứa ngáy, vừa mới đè xuống khát vọng lại bắt đầu nhảy lên cao. Lòng cô ngứa ngáy khó nhịn hơi động đậy một chút, vật nào đó vốn yên lặng đột nhiên lại phát động , rục rịch ngóc đầu dậy.
"Bà xã!"
"Ừ. . . . . ."
Anh chợt khẽ gọi, cô nhẹ giọng lên tiếng, một cách tự nhiên, giống như bản năng trong đầu lập tức phản ứng.
Bạch Thắng khẽ cười một cái, đuôi lông mày tuấn nhã khẽ giơ lên. Không bao lâu, thân thể Quý Nghiên đã rơi vào ở bên trong giường mềm mại, trăm ngàn sợ tóc dài tản ra ở trên gối, rơi xuống đầy gối.
Đụng như sóng biển một lớp lại tiếp một lớp, từ cẩn thận tiến vào, một chút xíu thối lui khỏi, con ngươi nóng bỏng thủy chung nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, một khi phát hiện cô có điều cau mày, liền an phận ngừng lại, tình cảm thương yêu mà có không lời nào có thể miêu tả được.
Cho đến đau đớn cô dần dần tản đi, chờ đón cảm giác vui vẻ xa lạ, động tác dong ruổi càng ngày càng nhanh. . . . . .
Đây là một loại cảm giác cô chưa bao giờ biết, giống như đám mây trôi lơ lửng ở giữa trời, liên tiếp, không có cảm giác thật, hư ảo có chút không chân thật. Nhưng cô không cự tuyệt được, dễ dàng bị anh bao phủ như sóng nhiệt tình ở bên trong, chỉ có thể đi theo anh cùng nhau trầm luân.
"Ừ. . . . . ."
Khi cô rốt cuộc có thể hoàn toàn thích ứng anh đang tồn tại trong cơ thể cô thì khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần không tự chủ được liền giãn ra, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp động người. Tiếng câu hồn yêu kiều từ giữa cánh môi ửng đỏ tràn ra, nhuộm tia vui vẻ, một tiếng cao hơn tiếng trước.
Giống như một đóa bách hợp nở rộ, mỹ lệ mát mẻ, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn tới hái, thoả đáng sắp đặt, không cách nào tự kềm chế.
Động tác của anh càng phát ra không có cố kỵ, dũng mãnh làm cho người ta có chút không chịu nổi, ngay tiếp theo tiếng rên người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều cũng càng phát ra dồn dập, gió lay động rèm cửa, ánh trăng vì căn phòng mờ tối che lên một tầng sắc màu mông lung. . . . . .
Một gian phòng kiều diễm.
Bóng tối rời đi, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây chiếu đến. Gian phòng một mảnh sáng rỡ, lên hai người trên chiếc giường to lớn, cô gái đang ngủ say. Chăn tơ tằm trắng như tuyết chảy xuống, lộ ra tấm lưng cô trắng nõn sáng bóng. Trên da thịt như ngọc có nhàn nhạt vết hôn, còn có chút ít bởi vì vô cùng kịch liệt mà gặm cắn ra dấu vết, trải qua ánh mặt trời chiếu sáng, ở trên da thịt tuyết trắng có vẻ đặc biệt dễ thấy, vừa nhìn là có thể làm cho người ta đoán được cô tối hôm qua trải qua cái gì.
Cảm giác có nhiều tiếng gõ cửa cùng tiết tấu vang lên, Quý Nghiên lặng lẽ mở to con mắt, lúc này mới từ từ tỉnh lại, trong phòng lớn như thế, giờ phút này chỉ có một mình cô. Mới vừa thức tỉnh đại não trong chốc lát còn trống rỗng, ánh mắt trong suốt lộ ra chút mê man, cô nhìn sang bên cạnh giường ngủ trống không, không khỏi ngẩn người.
Trên người một trận mát mẻ, giữa hai chân cũng truyền tới cảm giác khó chịu, từng đoạn ngắn mơ hồ dần dần hiện lên trong đầu. Người đàn ông có lực va chạm, tiếng thở dốc thô trọng, mồ hôi vung vẩy, còn có bá đạo đoạt lấy, một loạt hình ảnh chân thực mắc cỡ như thế lại hư ảo hiện lên ở trí nhớ của cô, sắc mặt Quý Nghiên quẫn bách, thậm chí có chút hoài nghi mình có phải mộng xuân hay không?
Nhưng . . . . . . Cô cúi đầu nhìn qua mình, dưới chăn, trên người không một mảnh vải không nói, còn tràn đầy dấu vết hồng hồng loang lổ, giữa hai chân đau nhói cũng nhắc nhở cô tối hôm qua ở đây xảy ra cái gì. Cô tối hôm qua, dường như còn rất chủ động? Quý Nghiên che mặt, thật mất mặt a!
Nhưng Tiểu Bạch đâu?
Bên cạnh giường ngủ cũng đã lạnh, anh hẳn đã rời đi rất lâu rồi, trong lòng Quý Nghiên mơ hồ có chút mất mát. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, theo bản năng mở miệng nói nói: "Mời vào."
Là Lúc Băng tới đưa đồ ăn, Quý Nghiên nhìn gương mặt cô lạnh lùng chậm rãi đi vào, không khỏi có chút xấu hổ. Lại nghĩ đến mình còn chưa có mặc quần áo, quả thật ảo não muốn chết, quả quyết dùng chăn che lấy chính mình bao hết sức chặt . Lúc Băng nhàn nhạt liếc cô một cái, đem bữa ăn đặt ở trên bàn bên cạnh, mặt không vẻ gì nói: "Cơm trưa của cô."
Phốc.
Quý Nghiên thiếu chút nữa phun, cô che giấu kinh ngạc ở trong tròng mắt, cố làm vẻ bình tĩnh nói: "Cám ơn."
Lúc Băng cũng không hề rời đi.
Đứng ở trước giường lạnh lẽo nhìn cô.
Quý Nghiên nghi ngờ nói: "Có chuyện gì sao?"
" Giữa cô và Ngôn Quyết có khúc mắc sao?" Lúc Băng dứt khoát hỏi.
"Không có." Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi.
"Cô nói láo." Ánh mắt Lúc Băng lộ ra một tia lạnh lùng.
Quý Nghiên không giải thích được.
"Bới móc hắn ở một phương diện cũng coi như?" Quý Nghiên dừng một chút."Tôi phát hiện sao cô thích trông nom chuyện của tôi như vậy?"
Điểm này để cho cô cực kỳ khó chịu!
Lúc Băng khinh thường hừ một tiếng, lãnh lẽo nói: "Nếu như cô dám làm chuyện tổn thương tới thủ lĩnh, tôi sẽ là người thứ nhất giết cô."
"Cô nghĩ quá nhiều."
Lúc Băng lại không có để ý cô, đủ loại cao quý đẹp lạnh lùng rời đi.
Quý Nghiên im lặng.
Chưa từng gặp qua người phụ nữ nào so với cô ta kỳ quái hơn.
Quý Nghiên vén chăn lên, xuống giường, nhưng khi hai chân mới vừa chạm xuống đất, thiếu chút nữa liền đứng không vững ngã trên mặt đất. Bị đau một cái há miệng, Quý Nghiên cắn răng, tùy tiện từ tủ quần áo rút bộ quần áo mặc vào, đi vàophòng tắm.
Nước trong vòi hoa sen ấm áp phun ở trên người cô, chậm rãi tắm rửa sạch sẽ. Cảm giác đau nhức trên người cũng dần dần tiêu tán chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo bị nước chảy tẩy rửa, cô nhắm mắt lại, vẻ mặt như có một khoảng cách giữa thiếu nữ cùng phụ nữ yêu mị.
Sau khi mặc chỉnh tề, Quý Nghiên mới đi đến bên cạnh bàn, ngồi ở trước bàn, đơn giản ba món ăn một món canh, còn mơ hồ bốc hơi nóng. Ánh mắt cô rơi vào tờ giấy nhỏ dưới chén đĩa khác kia, cầm lên nhìn một chút, chữ viết có lực đầy ý nghĩa mà cô quen thuộc.
—— xin lỗi, buổi sáng nhận được lời mời của Đàm thị trưởng, phải đi ra ngoài một chuyến. Làm cho em một chút đồ ăn, tỉnh lại liền ăn vào, không để mình đói bụng.
Nhìn những chữ này, có thể tưởng tượng đến khuôn mặt tuấn tú thanh nhã, Mộc Tây đã từng nói đùa, người đàn ông khi cởi quần áo chính là cầm thú! Quý Nghiên trải qua tối hôm qua, không khỏi yên lặng có chút khen ngợi. Thể lực của anh thật là tốt, chơi đùa cô quá mức, cũng không biết muốn bao nhiêu lần. Gương mặt Quý Nghiên hồng đỏ bừng, không biết mới vừa tắm xong bị khí nóng bốc lên, mà đỏ bừng như lửa muốn thiêu cháy.
Nhưng khóe môi, vẫn nhịn không được nâng lên một đường cong mờ.
Tác giả :
Hạ Lan Âm