Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 73-1: Nam thần nữ thần (1)
"Tiểu Bạch, chúng ta đi xem phim đi." Quý Nghiên lắc tay Bạch Thắng nói.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cô còn nhớ rõ sau lần hẹn hò đầu tiên hai người ở bên nhau, cô đã chuẩn bị tất cả sẽ giống như các đôi tình nhân khác, cùng anh ăn một bữa cơm, đi dạo phố, sau đó cùng đi xem phim, nhưng kết quả lại bị anh nhẹ nhàng nói một câu đi ra mắt gia đình mà đã khiến cho toàn bộ kế hoạch của cô đổ bể. Nhưng mà hôm nay dường như cũng rất hạnh phúc, chỉ còn lại xem phim thôi.
Bạch Thắng lên tiếng: "Được."
Anh chưa từng thấy Quý Nghiên vui vẻ nhiều như hôm nay.
Từ khi anh biết Quý Nghiên tới nay, ở trong mắt cô luôn có một sự tang thương và u buồn không cách nào xóa tan được. Cho dù là lúc cười thì vẻ mặt cũng giống như đang có tâm sự. Mặc dù cũng có lúc vui vẻ đúng nghĩa, nhưng lại không vui vẻ bằng hôm nay.
Hôm nay cô đã thật sự thả lỏng, không có bất kỳ băn khoăn hay gánh nặng nào, một Quý Nghiên nhẹ nhàng, trọn vẹn.
Anh thích nhìn cô cười.
Cũng muốn làm cho cô mãi giữ vững nụ cười vui vẻ như vậy.
Hai người đến rạp chiếu phim, hôm nay mọi người đi chơi rất đông, nhất là tới rạp chiếu phim, người người kẹt cứng. Quý Nghiên nắm tay Bạch Thắng thật chặt, không muốn buông ra. Rất sợ không cẩn thận sẽ bị dòng người chen lấn đẩy đi.
Cô thầm nghĩ, dù có nhiều người hơn nữa thì cũng không chen lấn đẩy tiểu Bạch của cô đi được, bọn họ cứ nắm tay như vậy, đi tiếp một đời một kiếp.
Bạch Thắng cười khẽ.
Ở ngoài cổng có dán rất nhiều áp phích tuyên truyền, Quý Nghiên liếc mắt liền thấy tấm lớn nhất, cô kinh ngạc kêu lên: "A, người đó không phải là Tịch Nhược sao?"
Bạch Thắng cũng nhìn thấy, tấm áp-phích của Y Tịch Nhược lớn hơn mấy tấm khác, vả lại show diễn cũng là nhiều nhất, tất cả đã đủ cho thấy cô ấy nổi tiếng bao nhiêu.
Quý Nghiên nói: "Vừa vặn hai mươi phút sau thì có một suất chiếu, chúng ta đi xem cái này đi."
Bạch Thắng không có dị nghị gì.
Lúc anh đi mua vé thì Quý Nghiên đứng ở bên cạnh chờ anh, ánh mắt vô thức đảo một vòng quanh đại sảnh, áp-phích của Y Tịch Nhược chiếm phần lớn ở đây, nơi nào trong rạp chiếu phim có thể dán thì cũng đều được dán kín. Còn có rất nhiều người mê phim điện ảnh cầm điện thoại di động chụp hình, nam sinh nữ sinh đều có, còn có rất nhiều đàn ông lớn tuổi cũng chụp, Quý Nghiên bị hấp dẫn, không nhịn được lầm bầm một câu: "Thế giới hài hòa quá tốt đẹp."
Đúng lúc Bạch Thắng mua vé xong trở lại, giơ vé trong tay nói với cô: "Đi thôi."
Quý Nghiên gật đầu.
Bạch Thắng mua là vé chiếu rạp VIP, rạp rất lớn, đầu tiên đập vào tầm mắt chính là màn ảnh to rộng đặt ngay giữa sân khấu. Bọn họ ngồi xuống một hàng sau cùng, trong rạp VIP chỉ có tám chỗ ngồi, mỗi chỗ đều là ghế sa lon có chức năng mát xa rất thoải mái khi xem phim, trên bàn nhỏ trước mặt để cola và Popcorn, còn có một chút đồ ăn vặt. Phục vụ cũng là cực kỳ chu đáo.
Có thể ngồi ở chỗ này đều là người cực phú cực quý, các cặp đôi chiếm đa số, cũng có mấy phú hào.
Đây là bộ phim bom tấn Hollywood, mới vừa ra mắt không lâu, hôm nay là lần chiếu đầu tiên trong nước, không ngờ bọn họ may mắn đụng phải. Chỉ là vào cái ngày Giáng Sinh này, rất nhiều bộ phim đều chọn hôm này mà chiếu, đó cũng là rất bình thường.
Mở đầu là trailer, Quý Nghiên vừa ăn popcorn vừa xem, không thể không nói vẻ đẹp của Y Tịch Nhược thật sự rất mê người, cô ấy giống Y Bối Nặc nhiều hơn, hết sức làm cho người ta kinh ngạc. Kỹ năng diễn suất càng thêm không thể bắt bẻ, từng vẻ mặt đều cực kỳ sinh động, hơn nữa khí chất của cô ấy rất xuất chúng, có chứa một loại hơi thở đặc biệt của Quý thiên kim, nhìn xung quanh, muôn hoa mất màu. Nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác quá yếu ớt, ngược lại, đây là một cô gái rất tiêu sái, đi bộ cũng giống như mang theo gió, phong hoa vô hạn.
Bạch Thắng vắt chéo chân, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu nhìn Quý Nghiên. Khi cô xem phim rất nghiêm túc, ăn cái gì cũng giống như chỉ theo bản năng, không cần nhìn cũng có thể bắt được chính xác, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn màn ảnh. Sườn mặt của Quý Nghiên thật sự rất đẹp, da thịt rất trắng, hình dáng rõ ràng, hơn nữa ngũ quan tinh xảo, cằm có vẻ thon gọn, yên lặng, đều khiến người khác không nhẫn tâm đi phá hư phần tốt đẹp này.
Ai ngờ lúc này Quý Nghiên vừa vặn nghiêng đầu nhìn qua, cười nói: "Thật may đó không phải là súng thật, nếu không người kia chắc chắn đã mất mạng."
Bạch Thắng không chút để ý nhíu mày, coi như là trả lời.
Quý Nghiên không cảm thấy có gì không đúng, nói tiếp: "Anh nói xem, ngộ nhỡ khi Tịch Nhược quay phim, theo thói quen không cẩn thận coi người khác như đối tượng làm nhiệm vụ rồi ‘rắc rắc’ cho người ta mất cái thì làm sao đây?"
Bạch Thắng: "Em nghĩ hơn nhiều rồi."
Phụt. . . . . . Khúc gỗ anh thỉnh thoảng cũng phải bày tỏ một chút suy nghĩ đi chứ!
Nhưng cảnh Tịch Nhược hành động thật sự rất xuất sắc, bởi vì là phim hành động Hollywood nên ở trong phim Y Tịch Nhược đóng vai là một tội phạm quan trọng thông minh tuyệt đỉnh quốc tế, thủ đoạn phạm tội của cộ ấy thần thông quảng đại, năng lực ngụy trang thân phận càng thêm vượt qua người thường, luật sư, y tá, nữ tiếp viên hàng không, tất cả đều đã từng là thân phận của cô ấy.
Cô ấy còn giỏi trong việc làm giả chi phiếu ngân hàng, lừa gạt ít nhất là mấy chục triệu đô la. FBI một mực truy nã cô ấy, nam chủ chính là một điệp viên cao cấp của FBI, đuổi theo cô ấy mấy năm, mấy màn ngươi chạy ta đuổi của hai người ở trong phim vô cùng nhiều, có lúc cũng đánh nhau, Y Tịch Nhược vốn là cao thủ, hoàn toàn không cần người đóng thế, cảnh hành động có thể tự mình hoàn thành, cô ấy ra tay hết sức gọn gàng, đồng thời cũng điều khiển lực độ rất tốt, sẽ không làm người khác bị thương, có thể phối hợp tốt với máy quay phim, cho nên ra thành phẩm có hiệu quả vô cùng tốt.
Cực kỳ đẹp mắt.
Quý Nghiên cảm thán: "Không hổ là nữ thần mà, nhiều giải thưởng quốc tế lớn như vậy không phải là lấy không công, lúc nào thì em mới có thể có bản lĩnh này đây?"
Thật ra thì lúc mới xem phim, Quý Nghiên vẫn là không cách nào tin tưởng Y Tịch Nhược lại là sát thủ đứng đầu quốc tế, bởi vì điều đó quá mức chấn động rồi! Nhưng khi vừa nhìn thấy cô ấy ra tay thì cô lại không thể không tin tưởng, Y Tịch Nhược giơ tay nhấc chân đều là phong phạm siêu sao, trong mắt ánh lên một chút lạnh nhạt, đánh nhau thành thạo, cũng không phải chỉ cần có kỹ năng diễn suất là đủ, mà người không có lịch duyệt chân thật thì rất khó làm được.
Chỉ là điểm này cũng không có ảnh hưởng đến hành động của cô ấy, mọi người cũng sẽ không bởi vì bản thân cô ấy phong hoa mà không để ý đến kỹ năng diễn suất của cô ấy, mà ngược lại càng thêm bị cuốn hút bởi kỹ năng diễn suất của cô ấy, mặc kệ là người trong hay ngoài nước, cũng đều đồng loạt khen ngợi, Y Tịch Nhược tuyệt đối là một diễn viên có thực lực siêu mạnh.
Bạch Thắng nhàn nhạt nhìn màn ảnh một cái, đúng lúc là một màn Y Tịch Nhược đang đùa giỡn nam chủ, cô ấy quả thật rất có sức quyến rũ, nhưng mà. . . . . .
Bạch Thắng đột nhiên kéo đầu Quý Nghiên qua, hôn thật sâu lên môi cô.
Con ngươi Quý Nghiên phóng đại, bị hành động bất ngờ của anh doạ cho sợ hết hồn, ở đây là rạp chiếu phim đó! Còn có người khác ở đây. . . . . . Chỉ là vừa nghĩ tới lúc nãy bọn họ còn ở một nơi có nhiều người hơn, không khí điên cuồng hơn mà hôn thì Quý Nghiên lại không còn quá kinh ngạc nữa.
Hôm nay bọn họ thật sự đã làm không ít chuyện có tính thách thức!
Quý Nghiên yên lặng nghĩ.
Bạch Thắng cũng không hôn quá lâu, rất nhanh liền rời đi. Anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, cong môi nói: "Em chính là nữ thần của cuộc đời anh!"
Trong lòng Quý Nghiên khẽ động, bên môi lộ ra một nụ cười mềm mại, đây cũng là lời tâm tình dễ nghe nhất mà đời này cô từng được nghe.
Cô không nhịn được nói: "Hôm nay anh quét mật lên miệng có đúng không?"
Lời tâm tình như vậy, thật sự là rất mê người. Trước kia lúc người khác thổ lộ với cô, biết bao nhiêu lời nói mỹ miều, cảm động, tình sâu nặng nhường nào cũng đều đã từng được nghe, lúc còn học cấp 3, mấy người ủy viên của ban văn nghệ còn đặc biệt vì cô viết mà một bài thơ tình, lại còn chọn ngày dạ hội mà đứng trước toàn trường đọc cho cô nghe, lúc ấy cô chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết thôi, mặc dù bài thơ đó quả thật viết rất rất hay, thậm chí có nhiều nữ sinh còn cảm động ứa nước mắt, tràn đầy hâm mộ nhìn cô. Lúc bọn cô học cấp 3 thì nhà trường rất cởi mở, cho nên còn có giáo viên thuyết phục cô nói: "Người ta đã thật lòng như vậy, trò cũng đồng ý đi thôi."
Quý Nghiên bị sét đánh (đứng hình) không nhẹ.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cô còn nhớ rõ sau lần hẹn hò đầu tiên hai người ở bên nhau, cô đã chuẩn bị tất cả sẽ giống như các đôi tình nhân khác, cùng anh ăn một bữa cơm, đi dạo phố, sau đó cùng đi xem phim, nhưng kết quả lại bị anh nhẹ nhàng nói một câu đi ra mắt gia đình mà đã khiến cho toàn bộ kế hoạch của cô đổ bể. Nhưng mà hôm nay dường như cũng rất hạnh phúc, chỉ còn lại xem phim thôi.
Bạch Thắng lên tiếng: "Được."
Anh chưa từng thấy Quý Nghiên vui vẻ nhiều như hôm nay.
Từ khi anh biết Quý Nghiên tới nay, ở trong mắt cô luôn có một sự tang thương và u buồn không cách nào xóa tan được. Cho dù là lúc cười thì vẻ mặt cũng giống như đang có tâm sự. Mặc dù cũng có lúc vui vẻ đúng nghĩa, nhưng lại không vui vẻ bằng hôm nay.
Hôm nay cô đã thật sự thả lỏng, không có bất kỳ băn khoăn hay gánh nặng nào, một Quý Nghiên nhẹ nhàng, trọn vẹn.
Anh thích nhìn cô cười.
Cũng muốn làm cho cô mãi giữ vững nụ cười vui vẻ như vậy.
Hai người đến rạp chiếu phim, hôm nay mọi người đi chơi rất đông, nhất là tới rạp chiếu phim, người người kẹt cứng. Quý Nghiên nắm tay Bạch Thắng thật chặt, không muốn buông ra. Rất sợ không cẩn thận sẽ bị dòng người chen lấn đẩy đi.
Cô thầm nghĩ, dù có nhiều người hơn nữa thì cũng không chen lấn đẩy tiểu Bạch của cô đi được, bọn họ cứ nắm tay như vậy, đi tiếp một đời một kiếp.
Bạch Thắng cười khẽ.
Ở ngoài cổng có dán rất nhiều áp phích tuyên truyền, Quý Nghiên liếc mắt liền thấy tấm lớn nhất, cô kinh ngạc kêu lên: "A, người đó không phải là Tịch Nhược sao?"
Bạch Thắng cũng nhìn thấy, tấm áp-phích của Y Tịch Nhược lớn hơn mấy tấm khác, vả lại show diễn cũng là nhiều nhất, tất cả đã đủ cho thấy cô ấy nổi tiếng bao nhiêu.
Quý Nghiên nói: "Vừa vặn hai mươi phút sau thì có một suất chiếu, chúng ta đi xem cái này đi."
Bạch Thắng không có dị nghị gì.
Lúc anh đi mua vé thì Quý Nghiên đứng ở bên cạnh chờ anh, ánh mắt vô thức đảo một vòng quanh đại sảnh, áp-phích của Y Tịch Nhược chiếm phần lớn ở đây, nơi nào trong rạp chiếu phim có thể dán thì cũng đều được dán kín. Còn có rất nhiều người mê phim điện ảnh cầm điện thoại di động chụp hình, nam sinh nữ sinh đều có, còn có rất nhiều đàn ông lớn tuổi cũng chụp, Quý Nghiên bị hấp dẫn, không nhịn được lầm bầm một câu: "Thế giới hài hòa quá tốt đẹp."
Đúng lúc Bạch Thắng mua vé xong trở lại, giơ vé trong tay nói với cô: "Đi thôi."
Quý Nghiên gật đầu.
Bạch Thắng mua là vé chiếu rạp VIP, rạp rất lớn, đầu tiên đập vào tầm mắt chính là màn ảnh to rộng đặt ngay giữa sân khấu. Bọn họ ngồi xuống một hàng sau cùng, trong rạp VIP chỉ có tám chỗ ngồi, mỗi chỗ đều là ghế sa lon có chức năng mát xa rất thoải mái khi xem phim, trên bàn nhỏ trước mặt để cola và Popcorn, còn có một chút đồ ăn vặt. Phục vụ cũng là cực kỳ chu đáo.
Có thể ngồi ở chỗ này đều là người cực phú cực quý, các cặp đôi chiếm đa số, cũng có mấy phú hào.
Đây là bộ phim bom tấn Hollywood, mới vừa ra mắt không lâu, hôm nay là lần chiếu đầu tiên trong nước, không ngờ bọn họ may mắn đụng phải. Chỉ là vào cái ngày Giáng Sinh này, rất nhiều bộ phim đều chọn hôm này mà chiếu, đó cũng là rất bình thường.
Mở đầu là trailer, Quý Nghiên vừa ăn popcorn vừa xem, không thể không nói vẻ đẹp của Y Tịch Nhược thật sự rất mê người, cô ấy giống Y Bối Nặc nhiều hơn, hết sức làm cho người ta kinh ngạc. Kỹ năng diễn suất càng thêm không thể bắt bẻ, từng vẻ mặt đều cực kỳ sinh động, hơn nữa khí chất của cô ấy rất xuất chúng, có chứa một loại hơi thở đặc biệt của Quý thiên kim, nhìn xung quanh, muôn hoa mất màu. Nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác quá yếu ớt, ngược lại, đây là một cô gái rất tiêu sái, đi bộ cũng giống như mang theo gió, phong hoa vô hạn.
Bạch Thắng vắt chéo chân, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu nhìn Quý Nghiên. Khi cô xem phim rất nghiêm túc, ăn cái gì cũng giống như chỉ theo bản năng, không cần nhìn cũng có thể bắt được chính xác, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn màn ảnh. Sườn mặt của Quý Nghiên thật sự rất đẹp, da thịt rất trắng, hình dáng rõ ràng, hơn nữa ngũ quan tinh xảo, cằm có vẻ thon gọn, yên lặng, đều khiến người khác không nhẫn tâm đi phá hư phần tốt đẹp này.
Ai ngờ lúc này Quý Nghiên vừa vặn nghiêng đầu nhìn qua, cười nói: "Thật may đó không phải là súng thật, nếu không người kia chắc chắn đã mất mạng."
Bạch Thắng không chút để ý nhíu mày, coi như là trả lời.
Quý Nghiên không cảm thấy có gì không đúng, nói tiếp: "Anh nói xem, ngộ nhỡ khi Tịch Nhược quay phim, theo thói quen không cẩn thận coi người khác như đối tượng làm nhiệm vụ rồi ‘rắc rắc’ cho người ta mất cái thì làm sao đây?"
Bạch Thắng: "Em nghĩ hơn nhiều rồi."
Phụt. . . . . . Khúc gỗ anh thỉnh thoảng cũng phải bày tỏ một chút suy nghĩ đi chứ!
Nhưng cảnh Tịch Nhược hành động thật sự rất xuất sắc, bởi vì là phim hành động Hollywood nên ở trong phim Y Tịch Nhược đóng vai là một tội phạm quan trọng thông minh tuyệt đỉnh quốc tế, thủ đoạn phạm tội của cộ ấy thần thông quảng đại, năng lực ngụy trang thân phận càng thêm vượt qua người thường, luật sư, y tá, nữ tiếp viên hàng không, tất cả đều đã từng là thân phận của cô ấy.
Cô ấy còn giỏi trong việc làm giả chi phiếu ngân hàng, lừa gạt ít nhất là mấy chục triệu đô la. FBI một mực truy nã cô ấy, nam chủ chính là một điệp viên cao cấp của FBI, đuổi theo cô ấy mấy năm, mấy màn ngươi chạy ta đuổi của hai người ở trong phim vô cùng nhiều, có lúc cũng đánh nhau, Y Tịch Nhược vốn là cao thủ, hoàn toàn không cần người đóng thế, cảnh hành động có thể tự mình hoàn thành, cô ấy ra tay hết sức gọn gàng, đồng thời cũng điều khiển lực độ rất tốt, sẽ không làm người khác bị thương, có thể phối hợp tốt với máy quay phim, cho nên ra thành phẩm có hiệu quả vô cùng tốt.
Cực kỳ đẹp mắt.
Quý Nghiên cảm thán: "Không hổ là nữ thần mà, nhiều giải thưởng quốc tế lớn như vậy không phải là lấy không công, lúc nào thì em mới có thể có bản lĩnh này đây?"
Thật ra thì lúc mới xem phim, Quý Nghiên vẫn là không cách nào tin tưởng Y Tịch Nhược lại là sát thủ đứng đầu quốc tế, bởi vì điều đó quá mức chấn động rồi! Nhưng khi vừa nhìn thấy cô ấy ra tay thì cô lại không thể không tin tưởng, Y Tịch Nhược giơ tay nhấc chân đều là phong phạm siêu sao, trong mắt ánh lên một chút lạnh nhạt, đánh nhau thành thạo, cũng không phải chỉ cần có kỹ năng diễn suất là đủ, mà người không có lịch duyệt chân thật thì rất khó làm được.
Chỉ là điểm này cũng không có ảnh hưởng đến hành động của cô ấy, mọi người cũng sẽ không bởi vì bản thân cô ấy phong hoa mà không để ý đến kỹ năng diễn suất của cô ấy, mà ngược lại càng thêm bị cuốn hút bởi kỹ năng diễn suất của cô ấy, mặc kệ là người trong hay ngoài nước, cũng đều đồng loạt khen ngợi, Y Tịch Nhược tuyệt đối là một diễn viên có thực lực siêu mạnh.
Bạch Thắng nhàn nhạt nhìn màn ảnh một cái, đúng lúc là một màn Y Tịch Nhược đang đùa giỡn nam chủ, cô ấy quả thật rất có sức quyến rũ, nhưng mà. . . . . .
Bạch Thắng đột nhiên kéo đầu Quý Nghiên qua, hôn thật sâu lên môi cô.
Con ngươi Quý Nghiên phóng đại, bị hành động bất ngờ của anh doạ cho sợ hết hồn, ở đây là rạp chiếu phim đó! Còn có người khác ở đây. . . . . . Chỉ là vừa nghĩ tới lúc nãy bọn họ còn ở một nơi có nhiều người hơn, không khí điên cuồng hơn mà hôn thì Quý Nghiên lại không còn quá kinh ngạc nữa.
Hôm nay bọn họ thật sự đã làm không ít chuyện có tính thách thức!
Quý Nghiên yên lặng nghĩ.
Bạch Thắng cũng không hôn quá lâu, rất nhanh liền rời đi. Anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, cong môi nói: "Em chính là nữ thần của cuộc đời anh!"
Trong lòng Quý Nghiên khẽ động, bên môi lộ ra một nụ cười mềm mại, đây cũng là lời tâm tình dễ nghe nhất mà đời này cô từng được nghe.
Cô không nhịn được nói: "Hôm nay anh quét mật lên miệng có đúng không?"
Lời tâm tình như vậy, thật sự là rất mê người. Trước kia lúc người khác thổ lộ với cô, biết bao nhiêu lời nói mỹ miều, cảm động, tình sâu nặng nhường nào cũng đều đã từng được nghe, lúc còn học cấp 3, mấy người ủy viên của ban văn nghệ còn đặc biệt vì cô viết mà một bài thơ tình, lại còn chọn ngày dạ hội mà đứng trước toàn trường đọc cho cô nghe, lúc ấy cô chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết thôi, mặc dù bài thơ đó quả thật viết rất rất hay, thậm chí có nhiều nữ sinh còn cảm động ứa nước mắt, tràn đầy hâm mộ nhìn cô. Lúc bọn cô học cấp 3 thì nhà trường rất cởi mở, cho nên còn có giáo viên thuyết phục cô nói: "Người ta đã thật lòng như vậy, trò cũng đồng ý đi thôi."
Quý Nghiên bị sét đánh (đứng hình) không nhẹ.
Tác giả :
Hạ Lan Âm