Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 66-4: Vì yêu mà dũng cảm (4)
Ngày 1 tháng 12, trời mưa.
Hai ngày nay chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu liền tràn ngập tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng bọn chúng uất ức kêu: "Mẹ, mẹ. . . . . ." , thế giới của tôi đều là một mảnh bi thương…
Ngày 2 tháng 12, trời mưa.
Là báo ứng sao? Bởi vì mẹ không bảo vệ các con thật tốt, cho nên ngay cả trời cao cũng cảm thấy mẹ không thích hợp làm mẹ của các con. Ông ấy đã một lần nữa tước đi quyền lợi có được các con của mẹ, vì vậy các con thật sự không trở về được nữa…
Thật xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt. Thật xin lỗi, mẹ đã làm cho các con chịu khổ. . . . . . Nếu như có kiếp sau, có thể tha thứ cho mẹ hay không, cho mẹ một cơ hội, đừng không để ý đến mẹ. Trở lại bên cạnh mẹ được không? Mẹ bảo đảm, lần này, mẹ nhất định sẽ bồi thường cho các con thật tốt, che gió chắn mưa cho các con, nuôi các con khôn lớn, tuyệt đối không để cho các con chịu bất kỳ khổ sở nào…
Ngày 7 tháng 12, trời âm u.
Cuối cùng bươm buớm vẫn chỉ bay lang thang, thiêu thân dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạy thoát được số phận bị lửa thiêu. Em không muốn chịu thua, nhưng thật sự rất mệt mỏi. Ở trong trận đấu tình yêu dài đằng đẵng này, gần như đã rút sạch tất cả hơi sức của em, nếu không phải là không bỏ được, nếu không phải là không bỏ được thì có lẽ sẽ không phải rơi vào kết quả thương tích đầy mình như thế này. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng mà em lại chưa từng hối hận, có tình yêu, có anh, có kỉ niệm, tất cả đều tràn đầy cả cuộc đời em như vậy. Dù có khổ sở nhiều hơn nữa thì cuối cùng rồi cũng sẽ chết đi.
Nhưng Vi Nhiên, nếu như bi thương là kết cục đã định trước của chúng ta thì không thể ích kỷ như vậy nữa, kéo cả anh và em cùng nhau rơi xuống địa ngục, để cho anh tiếp tục công việc khổ cực như vậy.
Anh xem, nhiều ngày như vậy, anh luôn sa sút tinh thần hơn em, trong mắt thường giấu đau đớn. Anh đứng trước mặt em, cẩn cẩn thận thận quan tâm đến tâm trạng của em như vậy. Phượng Vi Nhiên, nhưng anh có biết hay không, rằng em cũng đau lòng biết bao khi nhìn thấy anh như vậy?
Ngày 8, tháng 12.
Chia tay, rốt cuộc vẫn phải nói ra miệng. Ngoài cửa sổ ánh sao óng ánh, lòng của em nhưng lại như mưa to trút xuống, một mảnh ẩm ướt. Em quay lưng về phía anh, từng câu nói trái lương tâm khạc ra từ trong miệng, cố làm ra vẻ lạnh lẽo vô tình, tự cho là gạt được mình, gạt được anh… Nhưng cuối cùng ngay cả xoay người nhìn anh một cái em cũng không có can đảm, em sợ em vừa nhìn thấy bộ dạng bị tổn thương của anh thì cái gì nên ngụy trang em cũng duy trì không nổi nữa. Cho nên, cứ như vậy đi, không thể nắm tay ở bên nhau thì hãy quên đi tất cả. Anh còn con đường anh phải đi, chỉ cần anh được tốt nhất thì đây chính là kết cục tốt nhất mà em có thể làm được.
Nếu như may mắn chúng ta có thể gặp lại vào kiếp sau, thì đến lúc đó có thể đừng yêu mệt mỏi như vậy nữa có được không?
. . . . . .
Phượng Vi Nhiên nhanh chóng lật xem một lượt, trong đôi mắt in bóng những dòng chữ trên trang giấy kia cũng dần dần biến sắc.
Chữ viết thanh tú sạch sẽ, mang theo nỗi thê lương phát ra từ tận đáy lòng người viết. Giống như dẫn anh đi vào sâu trong lòng cô, vào trong thế giới mà anh vẫn luôn tìm kiếm nhưng lại chưa bao giờ tìm thấy dấu vết kia, hiểu được những cay đắng ngọt bùi giấu trong lòng mà cô chưa từng nói ra.
Thì ra đứa bé kia cũng là của anh, cho tới nay cô luôn vì mình không bảo vệ con tốt mà tự trách, khổ sở; thì ra từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng muốn rời khỏi anh, dù là chịu nhiều tổn thương hơn nữa thì cô vẫn luôn lựa chọn ở lại bên cạnh anh, chỉ vì cô yêu anh, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thì ra tình yêu của cô đối với anh nhiều hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cô là yêu anh như vậy, yêu đến không màng mọi thứ, yêu đến vết thương chồng chất, cũng yêu đến trong khi mình đang mang trăm ngàn vết thương mà vẫn đau lòng khi thấy anh khổ sở, mà lơ là bản thân; thì ra. . . . . . Cô chịu hết tất cả khổ sở, là vì anh.
Một câu đơn giản ngắn ngủi lại xen lẫn vô cùng đau đớn, kiên cường trong tuyệt vọng, cố gắng kiên cường trong tuyệt vọng…
Anh giống như nhìn thấy cô nở nụ cười quyến rũ xoay người lại nhìn anh, trong cặp mắt sâu thẳm xinh đẹp là nồng nặc ưu thương, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra nửa phần ở trước mặt người khác.
Hai ngày nay chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu liền tràn ngập tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng bọn chúng uất ức kêu: "Mẹ, mẹ. . . . . ." , thế giới của tôi đều là một mảnh bi thương…
Ngày 2 tháng 12, trời mưa.
Là báo ứng sao? Bởi vì mẹ không bảo vệ các con thật tốt, cho nên ngay cả trời cao cũng cảm thấy mẹ không thích hợp làm mẹ của các con. Ông ấy đã một lần nữa tước đi quyền lợi có được các con của mẹ, vì vậy các con thật sự không trở về được nữa…
Thật xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt. Thật xin lỗi, mẹ đã làm cho các con chịu khổ. . . . . . Nếu như có kiếp sau, có thể tha thứ cho mẹ hay không, cho mẹ một cơ hội, đừng không để ý đến mẹ. Trở lại bên cạnh mẹ được không? Mẹ bảo đảm, lần này, mẹ nhất định sẽ bồi thường cho các con thật tốt, che gió chắn mưa cho các con, nuôi các con khôn lớn, tuyệt đối không để cho các con chịu bất kỳ khổ sở nào…
Ngày 7 tháng 12, trời âm u.
Cuối cùng bươm buớm vẫn chỉ bay lang thang, thiêu thân dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạy thoát được số phận bị lửa thiêu. Em không muốn chịu thua, nhưng thật sự rất mệt mỏi. Ở trong trận đấu tình yêu dài đằng đẵng này, gần như đã rút sạch tất cả hơi sức của em, nếu không phải là không bỏ được, nếu không phải là không bỏ được thì có lẽ sẽ không phải rơi vào kết quả thương tích đầy mình như thế này. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng mà em lại chưa từng hối hận, có tình yêu, có anh, có kỉ niệm, tất cả đều tràn đầy cả cuộc đời em như vậy. Dù có khổ sở nhiều hơn nữa thì cuối cùng rồi cũng sẽ chết đi.
Nhưng Vi Nhiên, nếu như bi thương là kết cục đã định trước của chúng ta thì không thể ích kỷ như vậy nữa, kéo cả anh và em cùng nhau rơi xuống địa ngục, để cho anh tiếp tục công việc khổ cực như vậy.
Anh xem, nhiều ngày như vậy, anh luôn sa sút tinh thần hơn em, trong mắt thường giấu đau đớn. Anh đứng trước mặt em, cẩn cẩn thận thận quan tâm đến tâm trạng của em như vậy. Phượng Vi Nhiên, nhưng anh có biết hay không, rằng em cũng đau lòng biết bao khi nhìn thấy anh như vậy?
Ngày 8, tháng 12.
Chia tay, rốt cuộc vẫn phải nói ra miệng. Ngoài cửa sổ ánh sao óng ánh, lòng của em nhưng lại như mưa to trút xuống, một mảnh ẩm ướt. Em quay lưng về phía anh, từng câu nói trái lương tâm khạc ra từ trong miệng, cố làm ra vẻ lạnh lẽo vô tình, tự cho là gạt được mình, gạt được anh… Nhưng cuối cùng ngay cả xoay người nhìn anh một cái em cũng không có can đảm, em sợ em vừa nhìn thấy bộ dạng bị tổn thương của anh thì cái gì nên ngụy trang em cũng duy trì không nổi nữa. Cho nên, cứ như vậy đi, không thể nắm tay ở bên nhau thì hãy quên đi tất cả. Anh còn con đường anh phải đi, chỉ cần anh được tốt nhất thì đây chính là kết cục tốt nhất mà em có thể làm được.
Nếu như may mắn chúng ta có thể gặp lại vào kiếp sau, thì đến lúc đó có thể đừng yêu mệt mỏi như vậy nữa có được không?
. . . . . .
Phượng Vi Nhiên nhanh chóng lật xem một lượt, trong đôi mắt in bóng những dòng chữ trên trang giấy kia cũng dần dần biến sắc.
Chữ viết thanh tú sạch sẽ, mang theo nỗi thê lương phát ra từ tận đáy lòng người viết. Giống như dẫn anh đi vào sâu trong lòng cô, vào trong thế giới mà anh vẫn luôn tìm kiếm nhưng lại chưa bao giờ tìm thấy dấu vết kia, hiểu được những cay đắng ngọt bùi giấu trong lòng mà cô chưa từng nói ra.
Thì ra đứa bé kia cũng là của anh, cho tới nay cô luôn vì mình không bảo vệ con tốt mà tự trách, khổ sở; thì ra từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng muốn rời khỏi anh, dù là chịu nhiều tổn thương hơn nữa thì cô vẫn luôn lựa chọn ở lại bên cạnh anh, chỉ vì cô yêu anh, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thì ra tình yêu của cô đối với anh nhiều hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cô là yêu anh như vậy, yêu đến không màng mọi thứ, yêu đến vết thương chồng chất, cũng yêu đến trong khi mình đang mang trăm ngàn vết thương mà vẫn đau lòng khi thấy anh khổ sở, mà lơ là bản thân; thì ra. . . . . . Cô chịu hết tất cả khổ sở, là vì anh.
Một câu đơn giản ngắn ngủi lại xen lẫn vô cùng đau đớn, kiên cường trong tuyệt vọng, cố gắng kiên cường trong tuyệt vọng…
Anh giống như nhìn thấy cô nở nụ cười quyến rũ xoay người lại nhìn anh, trong cặp mắt sâu thẳm xinh đẹp là nồng nặc ưu thương, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra nửa phần ở trước mặt người khác.
Tác giả :
Hạ Lan Âm