Bạch Si Dã Tố Công
Chương 5
Chờ Triệu Vân Tề rửa mặt xong, lúc hai người dùng cơm sắc trời cũng đã bắt đầu ngả màu hoàng hôn.
Nguyên Tùy Phong thật sự không muốn mang theo Triệu Vân Tề, cái kẻ đang thỏa mãn vuốt bụng tròn vì ăn no kia cùng đến Bái Nguyệt giáo một chút nào.
Hôm nay nghĩ kĩ lại, hầu hết các giáo phái dị tộc đều khá thần bí, tựa như trên giang hồ ai cũng biết Bái Nguyệt giáo ở đâu, nhưng không một ai có thể chiếm được lợi từ Bái Nguyệt giáo.
Hơn nữa nghe nói tổ chức Thiên Dẫn cũng đang định thôn tính Bái Nguyệt giáo, nhưng vẫn không thành công vì nơi Bái Nguyệt giáo tọa trấn là chỗ mà ngay cả Thiên Dẫn cũng khó lòng mà can thiệp vào.
Không biết bọn họ lần này đi vào, đối phương có đồng ý cứu chữa không? Còn có, Triệu Y Ly bị Thiên Dẫn bắt đi, không biết bây giờ ra sao rồi?
Ngày ấy Triệu Y Ly dường như bị thương khá nặng, bây giờ Nguyên Tùy Phong không những mất hết võ công, mà bên người còn dẫn theo một tên ngốc hồ đồ Triệu Vân Tề, không biết khi nào mới cứu được Triệu Y Ly về nữa? Cũng không biết tên ngu ngốc võ công khi thì hiện khi thì mất này có công dụng không nữa? Ai mà dám trông cậy vào Triệu Vân Tề? Tên kia bản thân hắn còn chưa tự chiếu cố được
Trong lòng mang nhiều phiền não, ngực cũng buồn phiền, khiến đầu trở nên choáng váng.
“Tiểu Nguyên, ngươi mệt mỏi sao?” Triệu Vân Tề ở kề bên thấy sắc mặt hắn khó coi, ngực cảm thấy thật đau. Hiện tại Tùy Phong trông suy yếu khiến y bỗng hoài niệm một người ngày trước vẫn rất khỏe mạnh, cho dù y không dám lớn mật với hắn, nhưng lúc ấy Tùy Phong cũng rất có tinh thần
“Hanh, muốn cười sao? Nếu không phải do thứ độc chết tiệt kia, hiện tạ ta... ” Nguyên Tùy Phong nói được một nửa bổng thấy thân thể lay động, nguyên lai là do Triệu Vân Tề đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo hắn ngồi lên lưng y.
“Yên tâm đi, tiểu Nguyên. Ly nhi nói cho ta biết khi sinh bệnh thì tìm đại phu kê đơn thuốc, sau khi uống sẽ vô sự nha?” Triệu Vân Tề một bên vui vè như trẻ con, một bên quay đầu lại nói với Nguyên Tùy Phong đang suy sụp tinh thần “Ngươi mệt ta liền cõng ngươi đi. Nột, ta cũng có thể ôm ngươi nha. Như thế cũng không vi phạm chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ngươi đừng nóng giận”
Nguyên Tùy Phong trầm mặc một hồi, thanh âm buồn bực: “Mau đi cho ta”
Triệu Vân Tề tất nhiên cước bộ nhanh hơn, toàn lực mà đi theo hướng Tùy Phong chỉ. Tùy Phong nghĩ với nội lực của tên ngu ngốc này mà dồn vào sức bàn chân thì xem ra dân chúng bình thường khó lòng mà thấy nổi diện mục của họ đi? Bất tri bất giác người trên lưng nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Triệu Vân Tề.
Hai bên gió đập vào mặt, thực sự làm cho người ta không khỏi thư thái hắn lên.
“A, đây là cái gì?” Triệu Vân Tề đang lao vụt thì bỗng dưng dưng lại, Nguyên Tùy Phong cũng chăm chú nhìn theo, nguyên lai là bọn họ đã chạy vào trong một đám trẻ con đang chơi hội chùa, mà Triệu Vân Tề đối với bọn trẻ đeo mặt nạ cực kì hứng thú.
Nguyên Tùy Phong quay đầu nhìn thấy đôi mắt ước ao của Triệu Vân Tề dành cho mấy đứa trẻ mặt hồng hồng lục lục, thần thái dường như rất muốn làm thử.
Chẳng hiểu vì sao, hắn chợt nghĩ Triệu Vân Tề mặc dù thường có cử chỉ của trẻ con, nhưng hắn lúc này đối diện với vẻ mặt ngu si của y hoàn toàn không chán ghét, trái lại thấy y mục trùng khẩu ngốc trông thật thú vị, Nguyên Tùy Phong lấy ra hai đồng tiền đưa cho người bán hàng rong, cầm lên mặt nạ màu đỏ đưa y.
Hắn nhìn y thật kinh hỉ nhìn vật trong tay hắn, trong lòng âm thầm buồn cười, tái liếc mắt đến cái trán bị gió làm cho trơn bóng, trên mặt không có một giọt mồ hôi, cũng không khỏi thầm thán nội lực của tên ngu ngốc này cũng thật cao siêu.
Lúc này hắn nhìn thấy Triệu Vân Tề rất thích cái mặt nạ kia, tâm bỗng khẽ động, nhưng do thói quen nên trên mặt vẫn vô diện biểu tình, liền lấy mặt nạ đeo vào mặt Triệu Vân Tề.
Quả nhiên khiến cho Y mừng rỡ như được lên trời, tiếp tục cõng Tùy Phong lao nhanh về phía trước, chạy vài bước mượn lực bay lên nóc nhà
Mang theo Nguyên Tùy Phong chạy rất nhanh hướng đến Bái Nguyệt Giáo, chỉ cần gặp hố hoặc mặt nước thì mới dừng lại, quay lại tự rung đùi đắc ý một trận khiến Tùy Phong nhịn không được cười khẽ, dần dần cũng quên đi mất trong người còn đang mang kịch độc
Khi đi đến trấn tiếp theo Nguyên Tùy Phong khó khăn khuyên can mãi Triệu Vân Tề mới chịu bỏ mặt nạ xuống, buổi chiều lúc ngủ, hắn liền đặt mặt nạ lên đầu Triệu Vân Tề đang vù vù ngủ bên cạnh, mỉm cười hồi tưởng lại mấy ngày nay Triệu Vân Tề luôn luôn nghe lời hắn, nhịn không được liên tưởng người này thật giống đại cẩu nha! Không biết Triệu Y Ly khi đối mặt với đại ca như vậy có liên tưởng tương đồng không?
Vừa nghĩ đến Triệu Y Ly, lòng Nguyên Tùy Phong không khỏi trầm xuống, hắn lúc này kì quái phát hiện: tựa hồ khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trước đây vẫn ở trong lòng hắn, dường như gần đây đã lâu không nghĩ đến?
Tại sao lại như vậy? Nguyên Tùy phong thì thào tự hỏi, liếc mắt nhìn Triệu Vân Tề đang ngủ bên cạnh, phản xạ lập tức quay người không liếc nhìn y nữa
Qua hơn mười ngày nữa, Nguyên Tùy Phong và Triệu Vân Tề rốt cục cũng đã đến ngọn núi nơi Bái Nguyệt giáo trụ.
Mà mấy ngày này, Tùy Phong đều dựa vào nội lực cường hãn của Triệu Vân Tề miễn cưỡng chặn lại độc phát.
Nửa đêm chính là lúc độc phát mạnh nhất, là thời khắc Tùy Phong thống khổ nhất. Cho dù Triệu Vân Tề truyền nội lực giúp hắn điều tức, nhưng độc tố vẫn đang lan dần trong cơ thể hắn khiến cơ thể hắn lúc thì lạnh như băng lúc thì nóng như lửa
Cứ như vậy lặp lại nhiều lần, mỗi khi đông lạnh như vậy thần trí hắn không còn rõ ràng nữa, Nguyên Tùy Phong liền hi vọng có một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy hắn, cái ôm của người kia hoàn toàn không để ý thân thể hắn có bao nhiêu băng lãnh vẫn cứ ôm chặt lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm hắn.
Mà lúc Tùy Phong lung lay nắm chặt y phục lúc nóng, hắn vẫn nghe tiếng khăn mát chà lau, tiếng nước nhẹ nhàng, quần áo cẩn thận được cởi ra, cái gì đó lạnh lạnh ươn ướt được đặt trên trán.....
Đến sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Tùy Phong phát giác ra thói quen sáng sớm của hắn là bất giác tìm kiếm khuôn mặt thật thà chất phát của Triệu Vân Tề, hơn nữa đối với khuôn mặt không một tia hờn giận của y hắn đã thực sự không thể trách cứ được gì nữa rồi, chỉ có thể thầm oán chất độc chết tiệt này, khiến hắn lâu nay bị tên ngu ngốc này ăn đậu hủ mà vẫn không thể căm tức!
Bên người truyền đến tiếng động lớn kéo lại tâm trí sớm đã đi vào cõi thần tiên của Nguyên Tùy Phong.
Nhìn thấy thần sắc tiều tụy của Triệu Vân Tề tâm không khỏi khẽ động. Khuôn mặt y lộ ra đau đớn giống như là tiểu hài tử nhìn thấy chú chim nhỏ yêu quý mà mình nuôi dưỡng chết đi, khổ sở đến hai hàng lông mày cũng nhíu lại gần nhau.
“Rừng cây này thật cổ quái!” Đột nhiên không biết từ đâu vang lên thanh âm của nam tử? Nhìn sang mới thấy đó là một nam tử diện mục tuấn mỹ, trong tay còn đỡ một nữ nhân yêu kiều diễm lệ. Cử chỉ của hai người rất thân mật, chắc là phu phụ đi?
Lúc Nguyên Tùy Phong đảo mắt nhìn lại Triệu Vân Tề, thấy ánh mắt y nhìn hắn cũng giống như nam tử kia nhìn thê tử, nhãn thần lo lắng thẳng tắp nhìn hắn, cư nhiên lòng hoảng hốt, không dám đối diệm.
“Bái Nguyệt giáo chủ am hiểu kỳ môn độn giáp thuật, chúng ta muốn gặp hắn chắc phải gặp nhiều trắc trở đây” Phía trước lại xuất hiện một trưởng giả khác cũng đang nhíu mày nói chuyện. Nói xong liền liên tục ho khan, hai gã thiếu niên phía sau hắn lập tức tiến lên vỗ nhẹ lưng, thần thái vô cùng tôn kính
Xem ra bọn họ cũng là đến Bái Nguyệt giáo cầu y.
Nguyên Tùy Phong từ trước đến nay thích một mình một chỗ, cũng không cùng bọn họ tiếp lời, hắn liếc nhìn một lược rừng cây chắn phía trước họ, sau đó tựa sát vào tai Triệu Vân Tề nhẹ nhàng nói phương hướng cho Triệu Vân Tề
Triệu Vân Tề lập tức nhích người, y tuy rằng không biết độc trong người tiểu Nguyên có bao nhiêu lợi hại, nhưng y biết rõ bệnh của tiểu Nguyên lúc này rất phiền phức, lập tức theo lời hắn mà đi.
Mà mấy người cầu y đang do dự đứng trước chân núi Bái Nguyệt giáo liên lập tức đi theo. Nguyên Tùy Phong cũng không ngăn cản, lặng lẽ chỉ huy Triệu Vân Tề đi đến phía trước, tại trong rừng cây nhảy né, không cần nửa canh giờ đã qua được cánh rừng.
“Vị công tử này thật quá tài giỏi, hai phu phụ ta ở đây mấy ngày nay căn bản vô pháp qua khỏi trận pháp này, công tử liếc mắt một cái liền nhìn ra... “
“Lên núi” Nguyên Tùy Phong lạnh lùng cắt lời nam nhân đang đỡ thê tử kia, căn bản là không thèm liếc nhìn đối phương, cúi đầu phân phó Triệu Vân Tề.
Nam tử ngẩn ra, trên khuôn mặt ôn hòa lộ ra nụ cười xấu hổ, nắm chạt lấy thê tử hưởng tổng đà Bái Nguyệt giáo lao đi.
Triệu Vân Tề công lực hơn xa những người giang hồ này, chưa đầy một khắc liên lên đến đỉnh núi. Hai người liền nhìn thấy một ngôi nhà tinh xảo do núi đá lỗi thiết mà kiến thành, đột nhiên có bóng ngượi xuất hiện bên người họ.
“Yêu, lại là các ngươi?” Nguyên Tùy Phong nghe thấy thanh âm khá quen, giương mắt nhìn lên, đó chính là thiếu niên miêu tộc gặp ở tiệm cơm
“Đông Tử!” Triệu Vân Tề lần thứ hai nhìn thấy bằng hữu của mình đương nhiên phi thường hài lòng, nếu như không phải cõng theo Nguyên Tùy Phong, y chắc chắn sẽ nhảy lên vui vẻ ôm lấy.
“Ha ha, lần trước ta còn chưa có cơ hội hỏi tên ngươi.” Đông Tử cười dài lấy tay vỗ vỗ đầu Triệu Vân Tề, hắn nhìn tuổi thực còn nhỏ nhưng động tác lại cứ như trưởng bối của Triệu Vân Tề
Nguyên Tùy Phong thấy được điều này lập tức tràn đầy mất hứng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đông Tử, bây giờ hắn đối với tất cả những ai xem Triệu Vân Tề là hài tử đều không vừa mắt.
“Yêu, tiểu tử này sao lại trúng phải loại độc ghê gớm như vây!” Hồng y thiếu nữ từ trong phòng bước ra thấy thế liền châm chọc
“Đông Tử, ta là Triệu Vân Tề, hắn là tiểu Nguyên” Triệu Vân Tề bào danh xong, lập tức nhìn chăm chú Đông Tử hỏi: “Đông Tử ngươi biết đại phu ở đâu không? tiểu Nguyên nói cho ta ở đây có một người có thể chữa bệnh.”
“Ai? Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà, tuy rằng ta rất thích ngươi, nhưng quy củ là quy củ” Đông Tử khó xử nhìn Triệu Vân Tề “Người cao to, nếu ngươi hoàn thành chuyện ta yêu cầu, ta lập tức sẽ chữa bệnh cho bằng hữu ngươi.”
“Hảo, nguyên lai Đông Tử là đại phu a? Ngươi nói mau, là chuyện gì?” Triệu Vân Tề lòng tràn đầy vui mừng lập tức gật đầu đáp ứng
Lúc này đoàn gười đến Bái Nguyệt giáo cầu y cũng đã đến, Đông Tử xoay người lại liếc mắt Nguyên Tùy Phong, hồng y nữ nhân bên người hắn cười nói: “Ngươi còn có chút vận khí, có được y bên người”
Nguyên Tùy Phong trầm mặc không lên tiếng, nhưng trong lòng biết hắn trúng phải loại độc tương đối phiền phức, nếu không có công lực của Triệu Vân Tề chống đỡ hắn chắc đã sớm chết rồi.
“Đạm giáo chủ, thỉnh cầu ngài chữa bệnh cho thê tử của ta! Mặc kệ ngài muốn ta làm cài gì, ta đều đáp ứng.” Vị nam tử dắt theo thê tử cầu y thành tâm bái nói
“Đạm giáo chủ, thỉnh cầu ngài vô luận thế nào cũng giúp chúng ta cứu sống phụ thân, mặc kệ ngài muốn vàng bạc châu báu, thần binh lợi khí gì thì chúng ta đều có thể đáp ứng!”
“Đạm giáo chủ…”
Nguyên Tùy Phong thấy đám người giang hồ vây quanh Đông Tử cẩn cẩn dực nói, nhịn không được hỏi: “Ngươi là Bái Nguyệt giáo chủ?”
“Xem là vậy đi, ở đây ngoại trừ lão bà của ta còn lại không có ai có quyền ra lệnh cho ta” Đông Tử cười tủm tỉm dùng bàn tay nhỏ bé gải gải lỗ tai, xoay người mi lộng mị nhãn đối Băng nhi nói.
Nguyên Tùy Phong lúc này chân chính lấy làm kinh hãi, nếu giang hồ đồn không nhầm, Bái Nguyệt giáo chủ tuổi gần năm mươi như thế nào Đông Tử chỉ dạng thiếu niên chưa đến hai mươi?
“Nhìn cái gì? Lại đứng chung với bọn họ thành một đoàn đi.” Đông Tử đâu phải không biết Nguyên Tuỳ Phong nghĩ gì, không khỏi trừng mắt liếc bệnh nhân đang đờ ra kia. lệnh Triệu Vân Tề đứng lại cùng đám người cầu y.
“Cái lão yêu quái này!” Nguyên Tuỳ Phong chửi thầm trong miệng. May mà trước mắt Đạm Đông cùng Băng Nhai vây đầy người, có vô số kỳ trân dị bảo, trong nhất thời bị đoàn người lôi kéo sự chú ý, nói nhao nhao ồn ào nên cũng không chú ý đến câu nói của Nguyên Tuỳ Phong.
Nguyên Tuỳ Phong tùy ý liếc qua chẩn kim được khắc hai đóa bạch ngọc gút lại với nhau cùng một chỗ, liên hoa cỡ bàn tay. Đóa liên ngọc vô giá cánh hoa gần cả trăm phiến, hai đóa hoa tinh xảo được ánh ánh chiếu rọi, cánh hoa hiện lên ánh sáng trong suốt khiến người vừa gặp liền yêu thích khó lòng buông tha.
Nguyên Tuỳ Phong đương nhiên biết nhìn hàng, hắn biết vật này là kỳ trân vô cùng quý hiếm, giá của nó đủ để sống cả đời, dù là liên ngọc chế thô ráp cũng là hàng cao cấp.
Một bảo vật khác chính là một trường kiếm đen sắc bén, ám quang lành lạnh, tuy rằng nhìn qua đơn sơ nhưng đến gần liền cảm thấy một cỗ khí lành lạnh, do người cầm trong tay không dám nhúc nhích, đợi người nọ rút kiếm dĩ nhiên là không tiếng động. Vật này quả thật là một thanh thần binh lợi khí.
Chẩn kim mê người như vậy bày ra trước mặt nếu như là người không có định lực tốt thấy chỉ sợ là khó tránh khỏi choáng váng hoa mắt, miệng lưỡi khô ráp. Đạm Đông tuy cười hì hì nhìn từng thứ sờ soạng một hồi tựa như rất thích thú khiến người cầu y không khỏi vui sướng.
Nhưng Nguyên Tuỳ Phong nhìn ra được trong mắt vị Đạm Đông cổ quái này kì thực cũng không hiện lên tia nhìn ham muốn, chỉ có mấy kẻ nóng vội muốn lấy lòng hắn tựa hồ thật sự hưởng thụ.
“Ngươi nghiêm túc cho ta, nhanh lên cho ta” Băng nhi bên cạnh véo lỗ tai Đạm Đông, nũng nịu trách mắng.
“Ai, ta cũng rất muốn những bảo vật này nha.” Đạm Đông hô đau giãy khỏi tay thê tử, cuối nhìn nhìn lại hắc kiếm lặng lẽ giương mắt đối đám người kia nói: “Bất quá quy củ là quy củ, tổ tông đã định ra thì ta phải tuân thủ.”
“Chẳng hay phải làm thế nào Đạm giáo chủ mới bằng lòng trị liệu?” Trong có người có người không dằn nổi hỏi, bọn họ không có ai có cam đảm dùng sức mạnh. Không chỉ lo lắng Đạm Đông biết dùng độc mà còn lo lắng độc vật kỳ dị ở quanh.
Nhưng Triệu Vân Tề lại thực hưng phấn, nếu không phải vì bị Nguyên Tuỳ Phong mắng thì y đã nhảy lên cây, núi đá lấy tay bắt lấy mấy con tiểu trùng, lục xà, bò cạp ngũ sắt to lớn mà y không biết là tên gì đó thật là thú vị.
“Đi theo ta” Sau khi Đạm Đông quay đi, Băng Nhi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ nói.
Một đám người liền không một tiếng động theo sát phía sau Đạm Đông và Băng Nhi, nhìn những thú vật hoang dã nơi đây không còn ai dám tranh cãi ầm ĩ nữa. Dọc theo đường đi đầy tiếng ‘sàn sạc’ của rắn độc và bò sát, càng làm cho đám người ngoại trừ Tùy Phong và Vân Tề ra đều cảm thấy sợ hãi, một âm thanh cũng không dám động.
“Kì thật qui củ của ta lại rất đơn giản” Đạm Đông đứng trước một miệng hồ dừng lại, chỉ vào sương trắng cuồn cuộn dưới chân là một hồ nước sâu không thấy đáy cười nói: “Nếu các ngươi có thể nhảy xuống ta sẽ đích thân chữa bệnh cho thân nhân của các ngươi”
Vị Bái Nguyệt giáo chủ nổi tiếng khó khăn yêu cầu lại đơn giản như thế sao? Mọi người nhất tề tâm sinh nghi hoặc, nếu vậy tại sao nhiều năm qua vẫn không có ai thực hiện được? Nhưng Triệu Vân Tề lại không nghĩ nhiều như vậy, y chỉ reo lên một tiếng vui sướng, buông ra cánh tay đang đỡ lấy Nguyên Tuỳ Phong ra muốn tiến lên nhảy xuống. Nguyên Tuỳ Phong nhíu mày níu lấy lay áo y, liếc mắt nghiêm khắc cảnh cáo y liền dọa cho họ Triệu cao lớn không dám động đậy.
“Đạm giáo chủ, ngài không phải nói đùa đi?” Vị dẫn theo thê tử trầm mặt trong chốc lát liền dẫn đầu nói.
“Ta sẽ không nói đùa với những người cầu y” Đạm Đông không chút để ý liếc mắt nhìn qua tiểu phúc hơi hở ra của vị nữ tử kia một cái, bất ngờ nói: “Thê tử của ngươi lông mày thu liễm, hô hấp đoản nhịp, rõ ràng bị nội thương khí mạch hư hại. Lại thêm đang mang bầu khoảng bốn, năm tháng, ngươi thì lại không muốn bỏ đứa nhỏ, thầy lang tầm thường thì sẽ không dám trị, kỳ thật ngươi xuống núi tùy tiện tìm một thầy lang y thật tạm được, phá đi đứa nhỏ thì tính mạng của thê tử ngươi sẽ được bảo trụ. Nếu để thêm vài tháng nữa thì tính mạng cả hai sẽ khó giữ.”
“Đúng, đúng Đạm giáo chủ ngài nói cực kì chính xác” Nam tử kia nghe xong cảm thấy vừa mừng vừa sợ, hắn vừa nãy thấy Đạm Đông dung mạo còn nhỏ tuổi, chỉ nghe giang hồ đồn đại nhưng cũng đối với y tôn kính cực kì, hiện giờ lại thấy đối phương chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra được bệnh trạng của thê tử không khỏi càng thêm bội phục, trong lòng cũng dấy lên hy vọng: “Nhưng phu thê ta không muốn mất đi đứa nhỏ này, ta nghĩ chỉ cần Đạm giáo chủ ra tay cứu giúp thì có thể giữ được phải không?”
“Đó là tất nhiên, chỉ cần ngươi làm được việc ta yêu cấu, cứu thê tử của như cũng chỉ như ăn một bữa sáng thôi.’ Đạm Đông nói xong thì vung tay với Băng nhi.
Mọi người không tự chủ nhìn về phía cô gái trẻ, chỉ thấy nàng tà tà cười, tay cầm một con dã lang khi mới vừa đến cửa hồ nàng bắt được, vung tay một cái liền ném nó xuống hồ.
Tiếp theo mọi người chỉ nghe thấy dã lang rên dài lên một tiếng sau liền không còn âm thanh nào nữa.
Băng nhi nhếch môi gỡ ra từ bên vách núi lấy ra một cái vợt dài, đỉnh có một cái võng sắt dài, thả xuống mặt hồ một lát liền vớt lên một con vật lớn
Nhưng chỉ thấy là con lang lúc nãy giơ chỉ còn lại xương cốt, Băng nhi nhẹ lắc thêm vài cái thì xương cốt cũng không thấy nữa như hóa thành hư ảo trong lòng nước.
“Ta đã quên nói cho các ngươi: hồ nước này có tác dụng ăn mòn xương thịt” Đạm Đông nâng quai hàm, tựa tiếu phi tiếu nhìn đám người mặt đại biến sắc, trong mắt càng tăng thêm phần châm chọc.
Hoàn hảo là tên ngốc tử kia ban nãy không nhảy xuống, mặc kệ là cầu y vô vọng nhưng Nguyên Tuỳ Phong không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, hơi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vân Tề đang xoa đầu trừng lớn mắt nhìn hồ nước biết là đối phương nhất định đang cảm thấy khó hiểu tại sao con lang nháy mắt liền không còn xương cốt, vẻ mặt ngơ ngác, trái liếc phải nhìn, bộ dạng cực kì tò mò khiến Nguyên Tuỳ Phong buồn cười thiếu chút nữa thôi là cười ra tiếng rồi.
Đạm Đông và Băng Nhi thoáng nhìn qua, đối với Triệu Vân Tề và Nguyên Tuỳ Phong có chút vi diệu.
“Thế nào, các ngươi có nhảy hay không?” Đạm Đông nhàn nhã kéo tay áo: “Chỉ cần các ngươi làm được, ta lập tức sẽ chữa bệnh cho người thân của kẻ đó.”
“Này, này…..”
“Này kia cái gì, không nhảy thì xin mời xuống núi, tiểu Thanh sẽ dẫn đường cho các người.” Băng nhi nói xong, đôi môi khẽ gọi, một con ưng khổng lồ liền bay xuống trên vai nàng, ngẩng đầu cao ngạo nhìn đám người.
“Đạm giáo chủ ngài như thế này là muốn gây khó dễ sao?” Một đứa con của lão nhân bị thương nhíu mày nói: “Ngài như vậy thì tốt đẹp gì? Này không phải bức người sao?”
“Ta thích thế đấy, ngươi quản được sao?” Đạm Đông vẻ mặt như thường: “Không muốn nhảy thì ngươi ngay lập tức dẫn phụ thân rời đi đi, bất quá nếu không ai trong các ngươi chịu nhảy thì phụ thân của các người cũng gần khong chống đỡ được nữa rồi.”
“Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Hừ, phụ thân ngươi tâm mạch hao tổn, nguyên khí tiêu tán, các ngươi càng bồi bổ cho hắn thì hắn càng suy yếu.” Đạm Đông nhẹ giọng nói: “Nếu các ngươi không làm được việc ta yêu cầu thì ta tin tưởng trên đời này không ai có thể cứu được phụ thân các ngươi”
“Ta, ta lệnh ngươi mau trị cho cha ta, nếu không... “ Thiếu niên cắn răng quát, đồng thời nắm lấy thanh đao bên người muốn uy hiếp Đạm Đông.
Nhưng thân mình hắn chỉ mới vừa động, mọi người chỉ thấy Đạm Đông nhẹ huơ tay áo, bỗng dưới chân rung động và ngay cả thiếu niên đang muốn lại gần Đạm Đông cũng vậy, những hòn đá dưới đất không chút khách khí mà không ngừng công kích hắn, trong nháy mắt bức hắn lui về chỗ cũ
“Hôm nay vì ta thấy có một vị bằng hữu đến nên tâm tình không tồi cho nên chỉ cho ngươi nằm trên giường nửa năm thôi.” Đạm Đông liếc nhìn thiếu niên chỉ vào Triệu Vân Tề lành lạnh nói: “Ngươi nên cảm tạ người cao to ấy đi, nếu không một khi ta đã đánh người thì sẽ không chừa lại đường sống.”
Vừa dứt lời thiếu niên kia liền phun ra một ngụm máu, ngã vào người huynh đệ rốt cục đứng dậy không nổi nữa. Nguyên Tuỳ Phong thấy hết thảy, nhìn thấy trong đám người không ít người biết rõ không địch lại Bái Nguyệt giáo liền bắt đầu lui bước. Mà nữ tử mang bầu kia cũng không nỡ lòng nhìn phu quân hi sinh mạng mình nên cũng đang ôn nhu giục phu quân đưa nàng xuống núi.
Nam tử kia sắc mặt xanh mét, khó xử tỏ vẻ không nỡ nhưng thê tử lại yêu thương nhất quyết khuyên can. Trải qua khuyên bảo mãi nam tử ki cũng xấu hổ mà ôm nàng theo cự ưng xuống dưới chân núi.
Còn bên lão giả kia thì sau khi giao thiếu niên bị thương cho hạ nhân thì lại có người muốn tiến lên nhưng bị lão ngăn lại. Xem vẻ mặt lão liền biết lão cũng không muốn vì thân tàn của lão mà táng mạng.
Nguyên Tuỳ Phong đến lúc này không khỏi cười lạnh. Hắn nhớ rõ vợ chồng kia dọc đường đi ân ái đến cỡ nào, khi lên núi thì trượng phu kia làm ra bộ dạng hận không thể đau thay vợ. Nhưng mới vừa rồi khi phải lựa chọn thì chỉ mới nghe thê tử khuyên vài câu thì quyết tâm liền mất sạch?
Còn thiếu niên kia thì khi xuất kiếm với Đạm Đông chỉ nhanh nhưng không mãnh, ý định là để Đạm Đông làm hắn bị thương nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng. Như thế thì hắn không cần nhảy xuống hồ cứu phụ thân nữa mà cũng không bị mang danh bất hiếu, khó trách khi Đạm Đông nhìn tên tiểu nhân này thì trong mắt càng thêm châm biếm.
Như thế nào là người trung nguyên vợ chồng ân nghĩa sâu nặng, phụ từ tử hiếu, làm sao không thể khiến Đạm Đông nhạo báng? Liền ngay cả Nguyên Tuỳ Phong chỉ đứng một bên quan sat cũng thấy gò má nóng lên, xấu hổ vì cùng thân phận là người trung nguyên khi đối diện với Đạm Đông.
“Đông Tử, có phải chỉ cần ta nhảy xuống là ngươi sẽ chữa hết bệnh cho tiểu Nguyên?” Triệu Vân Tề nắm lấy tay áo Đạm Đông hàm hậu cười nói.
“Ngu ngốc, không được đi!” Tùy Phong nghe vậy giận dữ, liếc mắt oán giận y, hắn mới không muốn thiếu nợ ân tình y.
“Đúng vậy nha.” Đạm Đông liếc nhìn Nguyên Tuỳ Phong một cái “Vị bằng hữu này của ngươi bệnh cũng lợi hại lắm, nếu mà thêm vài ngày nữa thì e là cả ta cũng không cứu nổi. Ân, nói đơn giản tiểu Nguyên của ngươi giờ thân thể rất nguy nha, ở trong cơ thể như một cái động, mà cái động ấy sẽ hư thối, sau đó thịt hắn nha, nội tạng hắn nha, xương hắn nha sẽ hoá thành máu loãng chảy ra từ cái động ấy nha.....” Đạm Đông xấu xa cười sau khi nói xong còn cố tình tìm một ví dụ so sánh mà Triệu Vân Tề có thể hiểu được mà giải thích.
Nói thế càng làm Tùy Phong hận tên Bái Nguyệt giáo chủ này cực kì, vội vàng tiến lên lấy tay bắt lấy Triệu Vân Tề, rất sợ tên ngốc này sẽ làm chuyện dại khờ.
“Oa, ta không muốn tiểu Nguyên biến thành bộ dạng khó coi đó đâu.” Triệu Vân Tề vốn đã rất đau lòng tiểu Nguyên của y vốn khỏe mạnh trắng hồng mấy ngày nay suy yếu thành như vậy, mà hiện giờ nghe Đạm Đông nói ra lại khủng bố như thế càng gấp đến lợi hại.
Chưa để Tùy Phong quát xong đã quay người chạy đến bờ hồ không chút trì hoãn nhảy xuống. Ngay sau đó Nguyên Tuỳ Phong chỉ nghe thấy một tiếng phù phù trọng vật rơi xuống nước.
Nguyên Tùy Phong thật sự không muốn mang theo Triệu Vân Tề, cái kẻ đang thỏa mãn vuốt bụng tròn vì ăn no kia cùng đến Bái Nguyệt giáo một chút nào.
Hôm nay nghĩ kĩ lại, hầu hết các giáo phái dị tộc đều khá thần bí, tựa như trên giang hồ ai cũng biết Bái Nguyệt giáo ở đâu, nhưng không một ai có thể chiếm được lợi từ Bái Nguyệt giáo.
Hơn nữa nghe nói tổ chức Thiên Dẫn cũng đang định thôn tính Bái Nguyệt giáo, nhưng vẫn không thành công vì nơi Bái Nguyệt giáo tọa trấn là chỗ mà ngay cả Thiên Dẫn cũng khó lòng mà can thiệp vào.
Không biết bọn họ lần này đi vào, đối phương có đồng ý cứu chữa không? Còn có, Triệu Y Ly bị Thiên Dẫn bắt đi, không biết bây giờ ra sao rồi?
Ngày ấy Triệu Y Ly dường như bị thương khá nặng, bây giờ Nguyên Tùy Phong không những mất hết võ công, mà bên người còn dẫn theo một tên ngốc hồ đồ Triệu Vân Tề, không biết khi nào mới cứu được Triệu Y Ly về nữa? Cũng không biết tên ngu ngốc võ công khi thì hiện khi thì mất này có công dụng không nữa? Ai mà dám trông cậy vào Triệu Vân Tề? Tên kia bản thân hắn còn chưa tự chiếu cố được
Trong lòng mang nhiều phiền não, ngực cũng buồn phiền, khiến đầu trở nên choáng váng.
“Tiểu Nguyên, ngươi mệt mỏi sao?” Triệu Vân Tề ở kề bên thấy sắc mặt hắn khó coi, ngực cảm thấy thật đau. Hiện tại Tùy Phong trông suy yếu khiến y bỗng hoài niệm một người ngày trước vẫn rất khỏe mạnh, cho dù y không dám lớn mật với hắn, nhưng lúc ấy Tùy Phong cũng rất có tinh thần
“Hanh, muốn cười sao? Nếu không phải do thứ độc chết tiệt kia, hiện tạ ta... ” Nguyên Tùy Phong nói được một nửa bổng thấy thân thể lay động, nguyên lai là do Triệu Vân Tề đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo hắn ngồi lên lưng y.
“Yên tâm đi, tiểu Nguyên. Ly nhi nói cho ta biết khi sinh bệnh thì tìm đại phu kê đơn thuốc, sau khi uống sẽ vô sự nha?” Triệu Vân Tề một bên vui vè như trẻ con, một bên quay đầu lại nói với Nguyên Tùy Phong đang suy sụp tinh thần “Ngươi mệt ta liền cõng ngươi đi. Nột, ta cũng có thể ôm ngươi nha. Như thế cũng không vi phạm chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ngươi đừng nóng giận”
Nguyên Tùy Phong trầm mặc một hồi, thanh âm buồn bực: “Mau đi cho ta”
Triệu Vân Tề tất nhiên cước bộ nhanh hơn, toàn lực mà đi theo hướng Tùy Phong chỉ. Tùy Phong nghĩ với nội lực của tên ngu ngốc này mà dồn vào sức bàn chân thì xem ra dân chúng bình thường khó lòng mà thấy nổi diện mục của họ đi? Bất tri bất giác người trên lưng nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Triệu Vân Tề.
Hai bên gió đập vào mặt, thực sự làm cho người ta không khỏi thư thái hắn lên.
“A, đây là cái gì?” Triệu Vân Tề đang lao vụt thì bỗng dưng dưng lại, Nguyên Tùy Phong cũng chăm chú nhìn theo, nguyên lai là bọn họ đã chạy vào trong một đám trẻ con đang chơi hội chùa, mà Triệu Vân Tề đối với bọn trẻ đeo mặt nạ cực kì hứng thú.
Nguyên Tùy Phong quay đầu nhìn thấy đôi mắt ước ao của Triệu Vân Tề dành cho mấy đứa trẻ mặt hồng hồng lục lục, thần thái dường như rất muốn làm thử.
Chẳng hiểu vì sao, hắn chợt nghĩ Triệu Vân Tề mặc dù thường có cử chỉ của trẻ con, nhưng hắn lúc này đối diện với vẻ mặt ngu si của y hoàn toàn không chán ghét, trái lại thấy y mục trùng khẩu ngốc trông thật thú vị, Nguyên Tùy Phong lấy ra hai đồng tiền đưa cho người bán hàng rong, cầm lên mặt nạ màu đỏ đưa y.
Hắn nhìn y thật kinh hỉ nhìn vật trong tay hắn, trong lòng âm thầm buồn cười, tái liếc mắt đến cái trán bị gió làm cho trơn bóng, trên mặt không có một giọt mồ hôi, cũng không khỏi thầm thán nội lực của tên ngu ngốc này cũng thật cao siêu.
Lúc này hắn nhìn thấy Triệu Vân Tề rất thích cái mặt nạ kia, tâm bỗng khẽ động, nhưng do thói quen nên trên mặt vẫn vô diện biểu tình, liền lấy mặt nạ đeo vào mặt Triệu Vân Tề.
Quả nhiên khiến cho Y mừng rỡ như được lên trời, tiếp tục cõng Tùy Phong lao nhanh về phía trước, chạy vài bước mượn lực bay lên nóc nhà
Mang theo Nguyên Tùy Phong chạy rất nhanh hướng đến Bái Nguyệt Giáo, chỉ cần gặp hố hoặc mặt nước thì mới dừng lại, quay lại tự rung đùi đắc ý một trận khiến Tùy Phong nhịn không được cười khẽ, dần dần cũng quên đi mất trong người còn đang mang kịch độc
Khi đi đến trấn tiếp theo Nguyên Tùy Phong khó khăn khuyên can mãi Triệu Vân Tề mới chịu bỏ mặt nạ xuống, buổi chiều lúc ngủ, hắn liền đặt mặt nạ lên đầu Triệu Vân Tề đang vù vù ngủ bên cạnh, mỉm cười hồi tưởng lại mấy ngày nay Triệu Vân Tề luôn luôn nghe lời hắn, nhịn không được liên tưởng người này thật giống đại cẩu nha! Không biết Triệu Y Ly khi đối mặt với đại ca như vậy có liên tưởng tương đồng không?
Vừa nghĩ đến Triệu Y Ly, lòng Nguyên Tùy Phong không khỏi trầm xuống, hắn lúc này kì quái phát hiện: tựa hồ khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trước đây vẫn ở trong lòng hắn, dường như gần đây đã lâu không nghĩ đến?
Tại sao lại như vậy? Nguyên Tùy phong thì thào tự hỏi, liếc mắt nhìn Triệu Vân Tề đang ngủ bên cạnh, phản xạ lập tức quay người không liếc nhìn y nữa
Qua hơn mười ngày nữa, Nguyên Tùy Phong và Triệu Vân Tề rốt cục cũng đã đến ngọn núi nơi Bái Nguyệt giáo trụ.
Mà mấy ngày này, Tùy Phong đều dựa vào nội lực cường hãn của Triệu Vân Tề miễn cưỡng chặn lại độc phát.
Nửa đêm chính là lúc độc phát mạnh nhất, là thời khắc Tùy Phong thống khổ nhất. Cho dù Triệu Vân Tề truyền nội lực giúp hắn điều tức, nhưng độc tố vẫn đang lan dần trong cơ thể hắn khiến cơ thể hắn lúc thì lạnh như băng lúc thì nóng như lửa
Cứ như vậy lặp lại nhiều lần, mỗi khi đông lạnh như vậy thần trí hắn không còn rõ ràng nữa, Nguyên Tùy Phong liền hi vọng có một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy hắn, cái ôm của người kia hoàn toàn không để ý thân thể hắn có bao nhiêu băng lãnh vẫn cứ ôm chặt lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm hắn.
Mà lúc Tùy Phong lung lay nắm chặt y phục lúc nóng, hắn vẫn nghe tiếng khăn mát chà lau, tiếng nước nhẹ nhàng, quần áo cẩn thận được cởi ra, cái gì đó lạnh lạnh ươn ướt được đặt trên trán.....
Đến sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Tùy Phong phát giác ra thói quen sáng sớm của hắn là bất giác tìm kiếm khuôn mặt thật thà chất phát của Triệu Vân Tề, hơn nữa đối với khuôn mặt không một tia hờn giận của y hắn đã thực sự không thể trách cứ được gì nữa rồi, chỉ có thể thầm oán chất độc chết tiệt này, khiến hắn lâu nay bị tên ngu ngốc này ăn đậu hủ mà vẫn không thể căm tức!
Bên người truyền đến tiếng động lớn kéo lại tâm trí sớm đã đi vào cõi thần tiên của Nguyên Tùy Phong.
Nhìn thấy thần sắc tiều tụy của Triệu Vân Tề tâm không khỏi khẽ động. Khuôn mặt y lộ ra đau đớn giống như là tiểu hài tử nhìn thấy chú chim nhỏ yêu quý mà mình nuôi dưỡng chết đi, khổ sở đến hai hàng lông mày cũng nhíu lại gần nhau.
“Rừng cây này thật cổ quái!” Đột nhiên không biết từ đâu vang lên thanh âm của nam tử? Nhìn sang mới thấy đó là một nam tử diện mục tuấn mỹ, trong tay còn đỡ một nữ nhân yêu kiều diễm lệ. Cử chỉ của hai người rất thân mật, chắc là phu phụ đi?
Lúc Nguyên Tùy Phong đảo mắt nhìn lại Triệu Vân Tề, thấy ánh mắt y nhìn hắn cũng giống như nam tử kia nhìn thê tử, nhãn thần lo lắng thẳng tắp nhìn hắn, cư nhiên lòng hoảng hốt, không dám đối diệm.
“Bái Nguyệt giáo chủ am hiểu kỳ môn độn giáp thuật, chúng ta muốn gặp hắn chắc phải gặp nhiều trắc trở đây” Phía trước lại xuất hiện một trưởng giả khác cũng đang nhíu mày nói chuyện. Nói xong liền liên tục ho khan, hai gã thiếu niên phía sau hắn lập tức tiến lên vỗ nhẹ lưng, thần thái vô cùng tôn kính
Xem ra bọn họ cũng là đến Bái Nguyệt giáo cầu y.
Nguyên Tùy Phong từ trước đến nay thích một mình một chỗ, cũng không cùng bọn họ tiếp lời, hắn liếc nhìn một lược rừng cây chắn phía trước họ, sau đó tựa sát vào tai Triệu Vân Tề nhẹ nhàng nói phương hướng cho Triệu Vân Tề
Triệu Vân Tề lập tức nhích người, y tuy rằng không biết độc trong người tiểu Nguyên có bao nhiêu lợi hại, nhưng y biết rõ bệnh của tiểu Nguyên lúc này rất phiền phức, lập tức theo lời hắn mà đi.
Mà mấy người cầu y đang do dự đứng trước chân núi Bái Nguyệt giáo liên lập tức đi theo. Nguyên Tùy Phong cũng không ngăn cản, lặng lẽ chỉ huy Triệu Vân Tề đi đến phía trước, tại trong rừng cây nhảy né, không cần nửa canh giờ đã qua được cánh rừng.
“Vị công tử này thật quá tài giỏi, hai phu phụ ta ở đây mấy ngày nay căn bản vô pháp qua khỏi trận pháp này, công tử liếc mắt một cái liền nhìn ra... “
“Lên núi” Nguyên Tùy Phong lạnh lùng cắt lời nam nhân đang đỡ thê tử kia, căn bản là không thèm liếc nhìn đối phương, cúi đầu phân phó Triệu Vân Tề.
Nam tử ngẩn ra, trên khuôn mặt ôn hòa lộ ra nụ cười xấu hổ, nắm chạt lấy thê tử hưởng tổng đà Bái Nguyệt giáo lao đi.
Triệu Vân Tề công lực hơn xa những người giang hồ này, chưa đầy một khắc liên lên đến đỉnh núi. Hai người liền nhìn thấy một ngôi nhà tinh xảo do núi đá lỗi thiết mà kiến thành, đột nhiên có bóng ngượi xuất hiện bên người họ.
“Yêu, lại là các ngươi?” Nguyên Tùy Phong nghe thấy thanh âm khá quen, giương mắt nhìn lên, đó chính là thiếu niên miêu tộc gặp ở tiệm cơm
“Đông Tử!” Triệu Vân Tề lần thứ hai nhìn thấy bằng hữu của mình đương nhiên phi thường hài lòng, nếu như không phải cõng theo Nguyên Tùy Phong, y chắc chắn sẽ nhảy lên vui vẻ ôm lấy.
“Ha ha, lần trước ta còn chưa có cơ hội hỏi tên ngươi.” Đông Tử cười dài lấy tay vỗ vỗ đầu Triệu Vân Tề, hắn nhìn tuổi thực còn nhỏ nhưng động tác lại cứ như trưởng bối của Triệu Vân Tề
Nguyên Tùy Phong thấy được điều này lập tức tràn đầy mất hứng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đông Tử, bây giờ hắn đối với tất cả những ai xem Triệu Vân Tề là hài tử đều không vừa mắt.
“Yêu, tiểu tử này sao lại trúng phải loại độc ghê gớm như vây!” Hồng y thiếu nữ từ trong phòng bước ra thấy thế liền châm chọc
“Đông Tử, ta là Triệu Vân Tề, hắn là tiểu Nguyên” Triệu Vân Tề bào danh xong, lập tức nhìn chăm chú Đông Tử hỏi: “Đông Tử ngươi biết đại phu ở đâu không? tiểu Nguyên nói cho ta ở đây có một người có thể chữa bệnh.”
“Ai? Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà, tuy rằng ta rất thích ngươi, nhưng quy củ là quy củ” Đông Tử khó xử nhìn Triệu Vân Tề “Người cao to, nếu ngươi hoàn thành chuyện ta yêu cầu, ta lập tức sẽ chữa bệnh cho bằng hữu ngươi.”
“Hảo, nguyên lai Đông Tử là đại phu a? Ngươi nói mau, là chuyện gì?” Triệu Vân Tề lòng tràn đầy vui mừng lập tức gật đầu đáp ứng
Lúc này đoàn gười đến Bái Nguyệt giáo cầu y cũng đã đến, Đông Tử xoay người lại liếc mắt Nguyên Tùy Phong, hồng y nữ nhân bên người hắn cười nói: “Ngươi còn có chút vận khí, có được y bên người”
Nguyên Tùy Phong trầm mặc không lên tiếng, nhưng trong lòng biết hắn trúng phải loại độc tương đối phiền phức, nếu không có công lực của Triệu Vân Tề chống đỡ hắn chắc đã sớm chết rồi.
“Đạm giáo chủ, thỉnh cầu ngài chữa bệnh cho thê tử của ta! Mặc kệ ngài muốn ta làm cài gì, ta đều đáp ứng.” Vị nam tử dắt theo thê tử cầu y thành tâm bái nói
“Đạm giáo chủ, thỉnh cầu ngài vô luận thế nào cũng giúp chúng ta cứu sống phụ thân, mặc kệ ngài muốn vàng bạc châu báu, thần binh lợi khí gì thì chúng ta đều có thể đáp ứng!”
“Đạm giáo chủ…”
Nguyên Tùy Phong thấy đám người giang hồ vây quanh Đông Tử cẩn cẩn dực nói, nhịn không được hỏi: “Ngươi là Bái Nguyệt giáo chủ?”
“Xem là vậy đi, ở đây ngoại trừ lão bà của ta còn lại không có ai có quyền ra lệnh cho ta” Đông Tử cười tủm tỉm dùng bàn tay nhỏ bé gải gải lỗ tai, xoay người mi lộng mị nhãn đối Băng nhi nói.
Nguyên Tùy Phong lúc này chân chính lấy làm kinh hãi, nếu giang hồ đồn không nhầm, Bái Nguyệt giáo chủ tuổi gần năm mươi như thế nào Đông Tử chỉ dạng thiếu niên chưa đến hai mươi?
“Nhìn cái gì? Lại đứng chung với bọn họ thành một đoàn đi.” Đông Tử đâu phải không biết Nguyên Tuỳ Phong nghĩ gì, không khỏi trừng mắt liếc bệnh nhân đang đờ ra kia. lệnh Triệu Vân Tề đứng lại cùng đám người cầu y.
“Cái lão yêu quái này!” Nguyên Tuỳ Phong chửi thầm trong miệng. May mà trước mắt Đạm Đông cùng Băng Nhai vây đầy người, có vô số kỳ trân dị bảo, trong nhất thời bị đoàn người lôi kéo sự chú ý, nói nhao nhao ồn ào nên cũng không chú ý đến câu nói của Nguyên Tuỳ Phong.
Nguyên Tuỳ Phong tùy ý liếc qua chẩn kim được khắc hai đóa bạch ngọc gút lại với nhau cùng một chỗ, liên hoa cỡ bàn tay. Đóa liên ngọc vô giá cánh hoa gần cả trăm phiến, hai đóa hoa tinh xảo được ánh ánh chiếu rọi, cánh hoa hiện lên ánh sáng trong suốt khiến người vừa gặp liền yêu thích khó lòng buông tha.
Nguyên Tuỳ Phong đương nhiên biết nhìn hàng, hắn biết vật này là kỳ trân vô cùng quý hiếm, giá của nó đủ để sống cả đời, dù là liên ngọc chế thô ráp cũng là hàng cao cấp.
Một bảo vật khác chính là một trường kiếm đen sắc bén, ám quang lành lạnh, tuy rằng nhìn qua đơn sơ nhưng đến gần liền cảm thấy một cỗ khí lành lạnh, do người cầm trong tay không dám nhúc nhích, đợi người nọ rút kiếm dĩ nhiên là không tiếng động. Vật này quả thật là một thanh thần binh lợi khí.
Chẩn kim mê người như vậy bày ra trước mặt nếu như là người không có định lực tốt thấy chỉ sợ là khó tránh khỏi choáng váng hoa mắt, miệng lưỡi khô ráp. Đạm Đông tuy cười hì hì nhìn từng thứ sờ soạng một hồi tựa như rất thích thú khiến người cầu y không khỏi vui sướng.
Nhưng Nguyên Tuỳ Phong nhìn ra được trong mắt vị Đạm Đông cổ quái này kì thực cũng không hiện lên tia nhìn ham muốn, chỉ có mấy kẻ nóng vội muốn lấy lòng hắn tựa hồ thật sự hưởng thụ.
“Ngươi nghiêm túc cho ta, nhanh lên cho ta” Băng nhi bên cạnh véo lỗ tai Đạm Đông, nũng nịu trách mắng.
“Ai, ta cũng rất muốn những bảo vật này nha.” Đạm Đông hô đau giãy khỏi tay thê tử, cuối nhìn nhìn lại hắc kiếm lặng lẽ giương mắt đối đám người kia nói: “Bất quá quy củ là quy củ, tổ tông đã định ra thì ta phải tuân thủ.”
“Chẳng hay phải làm thế nào Đạm giáo chủ mới bằng lòng trị liệu?” Trong có người có người không dằn nổi hỏi, bọn họ không có ai có cam đảm dùng sức mạnh. Không chỉ lo lắng Đạm Đông biết dùng độc mà còn lo lắng độc vật kỳ dị ở quanh.
Nhưng Triệu Vân Tề lại thực hưng phấn, nếu không phải vì bị Nguyên Tuỳ Phong mắng thì y đã nhảy lên cây, núi đá lấy tay bắt lấy mấy con tiểu trùng, lục xà, bò cạp ngũ sắt to lớn mà y không biết là tên gì đó thật là thú vị.
“Đi theo ta” Sau khi Đạm Đông quay đi, Băng Nhi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ nói.
Một đám người liền không một tiếng động theo sát phía sau Đạm Đông và Băng Nhi, nhìn những thú vật hoang dã nơi đây không còn ai dám tranh cãi ầm ĩ nữa. Dọc theo đường đi đầy tiếng ‘sàn sạc’ của rắn độc và bò sát, càng làm cho đám người ngoại trừ Tùy Phong và Vân Tề ra đều cảm thấy sợ hãi, một âm thanh cũng không dám động.
“Kì thật qui củ của ta lại rất đơn giản” Đạm Đông đứng trước một miệng hồ dừng lại, chỉ vào sương trắng cuồn cuộn dưới chân là một hồ nước sâu không thấy đáy cười nói: “Nếu các ngươi có thể nhảy xuống ta sẽ đích thân chữa bệnh cho thân nhân của các ngươi”
Vị Bái Nguyệt giáo chủ nổi tiếng khó khăn yêu cầu lại đơn giản như thế sao? Mọi người nhất tề tâm sinh nghi hoặc, nếu vậy tại sao nhiều năm qua vẫn không có ai thực hiện được? Nhưng Triệu Vân Tề lại không nghĩ nhiều như vậy, y chỉ reo lên một tiếng vui sướng, buông ra cánh tay đang đỡ lấy Nguyên Tuỳ Phong ra muốn tiến lên nhảy xuống. Nguyên Tuỳ Phong nhíu mày níu lấy lay áo y, liếc mắt nghiêm khắc cảnh cáo y liền dọa cho họ Triệu cao lớn không dám động đậy.
“Đạm giáo chủ, ngài không phải nói đùa đi?” Vị dẫn theo thê tử trầm mặt trong chốc lát liền dẫn đầu nói.
“Ta sẽ không nói đùa với những người cầu y” Đạm Đông không chút để ý liếc mắt nhìn qua tiểu phúc hơi hở ra của vị nữ tử kia một cái, bất ngờ nói: “Thê tử của ngươi lông mày thu liễm, hô hấp đoản nhịp, rõ ràng bị nội thương khí mạch hư hại. Lại thêm đang mang bầu khoảng bốn, năm tháng, ngươi thì lại không muốn bỏ đứa nhỏ, thầy lang tầm thường thì sẽ không dám trị, kỳ thật ngươi xuống núi tùy tiện tìm một thầy lang y thật tạm được, phá đi đứa nhỏ thì tính mạng của thê tử ngươi sẽ được bảo trụ. Nếu để thêm vài tháng nữa thì tính mạng cả hai sẽ khó giữ.”
“Đúng, đúng Đạm giáo chủ ngài nói cực kì chính xác” Nam tử kia nghe xong cảm thấy vừa mừng vừa sợ, hắn vừa nãy thấy Đạm Đông dung mạo còn nhỏ tuổi, chỉ nghe giang hồ đồn đại nhưng cũng đối với y tôn kính cực kì, hiện giờ lại thấy đối phương chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra được bệnh trạng của thê tử không khỏi càng thêm bội phục, trong lòng cũng dấy lên hy vọng: “Nhưng phu thê ta không muốn mất đi đứa nhỏ này, ta nghĩ chỉ cần Đạm giáo chủ ra tay cứu giúp thì có thể giữ được phải không?”
“Đó là tất nhiên, chỉ cần ngươi làm được việc ta yêu cấu, cứu thê tử của như cũng chỉ như ăn một bữa sáng thôi.’ Đạm Đông nói xong thì vung tay với Băng nhi.
Mọi người không tự chủ nhìn về phía cô gái trẻ, chỉ thấy nàng tà tà cười, tay cầm một con dã lang khi mới vừa đến cửa hồ nàng bắt được, vung tay một cái liền ném nó xuống hồ.
Tiếp theo mọi người chỉ nghe thấy dã lang rên dài lên một tiếng sau liền không còn âm thanh nào nữa.
Băng nhi nhếch môi gỡ ra từ bên vách núi lấy ra một cái vợt dài, đỉnh có một cái võng sắt dài, thả xuống mặt hồ một lát liền vớt lên một con vật lớn
Nhưng chỉ thấy là con lang lúc nãy giơ chỉ còn lại xương cốt, Băng nhi nhẹ lắc thêm vài cái thì xương cốt cũng không thấy nữa như hóa thành hư ảo trong lòng nước.
“Ta đã quên nói cho các ngươi: hồ nước này có tác dụng ăn mòn xương thịt” Đạm Đông nâng quai hàm, tựa tiếu phi tiếu nhìn đám người mặt đại biến sắc, trong mắt càng tăng thêm phần châm chọc.
Hoàn hảo là tên ngốc tử kia ban nãy không nhảy xuống, mặc kệ là cầu y vô vọng nhưng Nguyên Tuỳ Phong không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, hơi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vân Tề đang xoa đầu trừng lớn mắt nhìn hồ nước biết là đối phương nhất định đang cảm thấy khó hiểu tại sao con lang nháy mắt liền không còn xương cốt, vẻ mặt ngơ ngác, trái liếc phải nhìn, bộ dạng cực kì tò mò khiến Nguyên Tuỳ Phong buồn cười thiếu chút nữa thôi là cười ra tiếng rồi.
Đạm Đông và Băng Nhi thoáng nhìn qua, đối với Triệu Vân Tề và Nguyên Tuỳ Phong có chút vi diệu.
“Thế nào, các ngươi có nhảy hay không?” Đạm Đông nhàn nhã kéo tay áo: “Chỉ cần các ngươi làm được, ta lập tức sẽ chữa bệnh cho người thân của kẻ đó.”
“Này, này…..”
“Này kia cái gì, không nhảy thì xin mời xuống núi, tiểu Thanh sẽ dẫn đường cho các người.” Băng nhi nói xong, đôi môi khẽ gọi, một con ưng khổng lồ liền bay xuống trên vai nàng, ngẩng đầu cao ngạo nhìn đám người.
“Đạm giáo chủ ngài như thế này là muốn gây khó dễ sao?” Một đứa con của lão nhân bị thương nhíu mày nói: “Ngài như vậy thì tốt đẹp gì? Này không phải bức người sao?”
“Ta thích thế đấy, ngươi quản được sao?” Đạm Đông vẻ mặt như thường: “Không muốn nhảy thì ngươi ngay lập tức dẫn phụ thân rời đi đi, bất quá nếu không ai trong các ngươi chịu nhảy thì phụ thân của các người cũng gần khong chống đỡ được nữa rồi.”
“Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Hừ, phụ thân ngươi tâm mạch hao tổn, nguyên khí tiêu tán, các ngươi càng bồi bổ cho hắn thì hắn càng suy yếu.” Đạm Đông nhẹ giọng nói: “Nếu các ngươi không làm được việc ta yêu cầu thì ta tin tưởng trên đời này không ai có thể cứu được phụ thân các ngươi”
“Ta, ta lệnh ngươi mau trị cho cha ta, nếu không... “ Thiếu niên cắn răng quát, đồng thời nắm lấy thanh đao bên người muốn uy hiếp Đạm Đông.
Nhưng thân mình hắn chỉ mới vừa động, mọi người chỉ thấy Đạm Đông nhẹ huơ tay áo, bỗng dưới chân rung động và ngay cả thiếu niên đang muốn lại gần Đạm Đông cũng vậy, những hòn đá dưới đất không chút khách khí mà không ngừng công kích hắn, trong nháy mắt bức hắn lui về chỗ cũ
“Hôm nay vì ta thấy có một vị bằng hữu đến nên tâm tình không tồi cho nên chỉ cho ngươi nằm trên giường nửa năm thôi.” Đạm Đông liếc nhìn thiếu niên chỉ vào Triệu Vân Tề lành lạnh nói: “Ngươi nên cảm tạ người cao to ấy đi, nếu không một khi ta đã đánh người thì sẽ không chừa lại đường sống.”
Vừa dứt lời thiếu niên kia liền phun ra một ngụm máu, ngã vào người huynh đệ rốt cục đứng dậy không nổi nữa. Nguyên Tuỳ Phong thấy hết thảy, nhìn thấy trong đám người không ít người biết rõ không địch lại Bái Nguyệt giáo liền bắt đầu lui bước. Mà nữ tử mang bầu kia cũng không nỡ lòng nhìn phu quân hi sinh mạng mình nên cũng đang ôn nhu giục phu quân đưa nàng xuống núi.
Nam tử kia sắc mặt xanh mét, khó xử tỏ vẻ không nỡ nhưng thê tử lại yêu thương nhất quyết khuyên can. Trải qua khuyên bảo mãi nam tử ki cũng xấu hổ mà ôm nàng theo cự ưng xuống dưới chân núi.
Còn bên lão giả kia thì sau khi giao thiếu niên bị thương cho hạ nhân thì lại có người muốn tiến lên nhưng bị lão ngăn lại. Xem vẻ mặt lão liền biết lão cũng không muốn vì thân tàn của lão mà táng mạng.
Nguyên Tuỳ Phong đến lúc này không khỏi cười lạnh. Hắn nhớ rõ vợ chồng kia dọc đường đi ân ái đến cỡ nào, khi lên núi thì trượng phu kia làm ra bộ dạng hận không thể đau thay vợ. Nhưng mới vừa rồi khi phải lựa chọn thì chỉ mới nghe thê tử khuyên vài câu thì quyết tâm liền mất sạch?
Còn thiếu niên kia thì khi xuất kiếm với Đạm Đông chỉ nhanh nhưng không mãnh, ý định là để Đạm Đông làm hắn bị thương nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng. Như thế thì hắn không cần nhảy xuống hồ cứu phụ thân nữa mà cũng không bị mang danh bất hiếu, khó trách khi Đạm Đông nhìn tên tiểu nhân này thì trong mắt càng thêm châm biếm.
Như thế nào là người trung nguyên vợ chồng ân nghĩa sâu nặng, phụ từ tử hiếu, làm sao không thể khiến Đạm Đông nhạo báng? Liền ngay cả Nguyên Tuỳ Phong chỉ đứng một bên quan sat cũng thấy gò má nóng lên, xấu hổ vì cùng thân phận là người trung nguyên khi đối diện với Đạm Đông.
“Đông Tử, có phải chỉ cần ta nhảy xuống là ngươi sẽ chữa hết bệnh cho tiểu Nguyên?” Triệu Vân Tề nắm lấy tay áo Đạm Đông hàm hậu cười nói.
“Ngu ngốc, không được đi!” Tùy Phong nghe vậy giận dữ, liếc mắt oán giận y, hắn mới không muốn thiếu nợ ân tình y.
“Đúng vậy nha.” Đạm Đông liếc nhìn Nguyên Tuỳ Phong một cái “Vị bằng hữu này của ngươi bệnh cũng lợi hại lắm, nếu mà thêm vài ngày nữa thì e là cả ta cũng không cứu nổi. Ân, nói đơn giản tiểu Nguyên của ngươi giờ thân thể rất nguy nha, ở trong cơ thể như một cái động, mà cái động ấy sẽ hư thối, sau đó thịt hắn nha, nội tạng hắn nha, xương hắn nha sẽ hoá thành máu loãng chảy ra từ cái động ấy nha.....” Đạm Đông xấu xa cười sau khi nói xong còn cố tình tìm một ví dụ so sánh mà Triệu Vân Tề có thể hiểu được mà giải thích.
Nói thế càng làm Tùy Phong hận tên Bái Nguyệt giáo chủ này cực kì, vội vàng tiến lên lấy tay bắt lấy Triệu Vân Tề, rất sợ tên ngốc này sẽ làm chuyện dại khờ.
“Oa, ta không muốn tiểu Nguyên biến thành bộ dạng khó coi đó đâu.” Triệu Vân Tề vốn đã rất đau lòng tiểu Nguyên của y vốn khỏe mạnh trắng hồng mấy ngày nay suy yếu thành như vậy, mà hiện giờ nghe Đạm Đông nói ra lại khủng bố như thế càng gấp đến lợi hại.
Chưa để Tùy Phong quát xong đã quay người chạy đến bờ hồ không chút trì hoãn nhảy xuống. Ngay sau đó Nguyên Tuỳ Phong chỉ nghe thấy một tiếng phù phù trọng vật rơi xuống nước.
Tác giả :
Bạo Kì