Bạch Nhật Huyên Tiêu
Chương 49: Hai bên gặp gỡ
Quen biết xong, Betty đầy nhiệt huyết ngồi bên cạnh cô, bắt đầu buôn mấy chuyện về quãng thời gian Bạch Nhật Tiêu học ở Mỹ, thi thoảng Martin cũng đế vào đôi ba câu. Theo lời Martin nói, cô đã biết được ‘lịch sử tồn tại’ của chiếc vòng cổ này, lúc đó cũng cảm giác được bàn tay Bạch Nhật Tiêu nắm tay mình còn siết lại thêm một tí.
Có thể nhìn thấy được mối quan hệ giữa Bạch Nhật Tiêu cùng Martin rất tốt. Cả cách anh nói chuyện với Martin cũng đầy tin cậy. Cả hai người luôn nói về chuyện mở rộng Hoàng Đình ở Mỹ. Trong lúc nói chuyện, cô cũng biết Martin có nhúng tay vào kế hoạch thu mua Bạch thị của Bạch Nhật Tiêu. Thì ra từ lúc vừa về nước, anh cũng đã bắt đầu sắp xếp Martin âm thầm mua vào cổ phần của Bạch thị, nhưng bởi vì những động thái này quá nhỏ, Bạch Vĩ Minh không hề chú tâm. Mà lúc đó ở Mỹ, mọi hành động của mình Bạch Nhật Tiêu đều cố ý tiết lộ cho Bạch Vĩ Minh, để cho ông biết, Bạch Nhật Tiêu không chơi đánh úp, mà cho ông ta thời gian chuẩn bị. Khi Mạc Thịnh đè giá cổ phiếu Bạch thị xuống là thời điểm Bạch Vĩ Minh nên mua vào tất cả cổ phần của Bạch thị, nhưng ông vẫn do dự. Thua chính ở điểm này.
Buổi sáng Bạch Nhật Tiêu phải đến Bạch thị tham gia Ban Giám đốc bởi số cổ phần anh khống chế trong Bạch thị. Nhờ vào đó, Bạch Nhật Tiêu có thể quyết định tương lai của Tập đoàn Tài chính nhà họ Bạch. Khó có lúc Bạch Nhật Huyên dậy sớm, cô dựa người vào tấm gương, cau mày nhìn Bạch Nhật Tiêu mặc âu phục thẳng thớm, “Hôm nay anh sẽ gặp ba đúng không?” Chuyện cô lo lắng nguyên cả một buổi tối rốt cuộc cũng có thể nói được. Cô không biết dựa theo tình tính của Bạch Nhật Tiêu có thể nào gây thêm xích mích gì với Bạch Vĩ Minh hay không, nhưng khả năng là không nhỏ.
Bạch Nhật Tiêu nhẹ nhàng cười, chạm nhẹ vào gương mặt cô. “Anh đi họp chứ không phải đi gặp ông ta. Đừng lo lắng, anh sẽ về sớm.” Anh mơn trớn bàn tay nhỏ bé hơn tay mình kia, lo lắng nói, “Ngoan ngoãn ăn cơm đấy nhớ chưa. Ăn nhiều một chút, đừng để đói.”
Bạch Nhật Huyên nghe lời gật gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng không thôi, “Anh gặp ba rồi có cãi nhau không vậy?” Cô đành nói trắng ra.
“Chỉ cần ông ta không chọc đến anh, anh sẽ không gây bất cứ xung đột nào nữa cả.” Bạch Nhật Tiêu ăn ngay nói thật. Nhưng mà muốn Bạch Vĩ Minh không chọc đến anh chỉ sợ rất khó. Dù sao anh cũng đoạt lấy vị trí của ông ta, khiến cho ông ta phải từ bỏ mọi thứ ở Bạch thị. Trong lòng căm phẫn như thế, sao có thể buông tha Bạch Nhật Tiêu được.
Lúc Mạc Thịnh đẩy cửa phòng họp ra, mọi cổ đông đều đứng dậy hoan nghênh tân Chủ tịch Bạch thị. Đương nhiên, Bạch Vĩ Minh thì không. Ông từ vị trí cao nhất của Bạch thị xuống, ngồi bên cạnh Bạch Nhật Tiêu. Những người khác đều kinh ngạc vì quan hệ cha con này, nhưng ai cũng không dám bình luận gì, chỉ lạnh run ngồi nhìn Bạch Nhật Tiêu bắt đầu ngồi vào chỗ của anh, bắt đầu nội dung cuộc họp.
Việc Bạch Nhật Tiêu nhậm chức tân Chủ tịch của Bạch thị, không ai có dị nghị gì. Dù sao, một tân binh mới hơn hai mươi tuổi lại có thể mua được Bạch thị, điều này đủ để chứng minh thực lực của Bạch Nhật Tiêu không thể khinh thường. Vả lại đây chính là sản nghiệp của Bạch thị, chỉ là từ tay cha trao qua tay con, không phải người ngoài gì cho cam. Trong cả cuộc họp Bạch Vĩ Minh không nói lời nào. Ông không thể phản đối, bởi vì lời của người sở hữu cổ phần cao nhất mới có giá trị, hiển nhiên không thể phản bác được lời của Bạch Nhật Tiêu. Chỉ là trong lòng có bất bình, ai cũng có thể nhìn thấy được ánh mắt giận dữ của người đàn ông này nhìn Bạch Nhật Tiêu.
Trái ngược với biểu cảm tức giận rất rõ ràng của Bạch Vĩ Minh, phải nói là Bạch Nhật Tiêu khá lơ đễnh, nhất là vẻ mặt luôn cười nhạt khiêu khích kia, đôi mắt cười như có như không, đầy sức uy hiếp của kẻ thống trị. “Trừng lâu như vậy, mắt của ông không mệt sao?” Bạch Nhật Tiêu nhẹ nhàng nhíu mày, “Nếu không có việc gì nữa, tôi nghĩ tôi nên về trước, Chủ tịch tiền nhiệm.”
Bạch Vĩ Minh nghiến răng nghiến lợi, “Mày cho là mày cầm được Bạch thị rồi thì giỏi hả? Tao nói cho mày biết, Bạch thị là của tao, sẽ có ngày tao cầm lại nguyên vẹn!”
Chán ghét trong mắt Bạch Nhật Tiêu bắt đầu dâng lên. “Bạch thị không phải của ông. Nếu ông có bản lĩnh lên làm Chủ tịch Bạch thị, tôi lúc nào cũng chờ ông đến lấy lại vị trí này.” Bạch Vĩ Minh dĩ nhiên là một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh, nhưng anh hùng cũng có lúc. Cho dù ông có năng lực đi nữa, cũng không có cách nào bẻ đôi được Bạch thị cùng Hoàng Đình. Chiều hướng phát triển là xáp nhật cùng liên kết Hoàng Đình cùng Bạch thị, tuy hai mà một.
“Điều tôi muốn, là ông nhìn lại mình một chút đi, nghĩ lại xem mấy năm nay ông đã làm cái gì.” Bạch Nhật Tiêu bình thản mở miệng nói.
“Khi nào thì đến phiên mày bảo tao làm việc?!!” Cơn giận Bạch Vĩ Minh không thể át được, “Đừng nghĩ mua được Bạch thị nghĩa là ngồi vững cái ghế Chủ tịch. Tao nói cho mày biết, đừng đắc ý quá sớm!!” Sắc mặt Bạch Nhật Tiêu hòa nhã bao nhiêu thì sắc mặt Bạch Vĩ Minh càng bão táp bấy nhiêu.
“Đương nhiên tôi phải cảm thấy đắc ý.” Bạch Nhật Tiêu ý thức được, cuộc nói chuyện này giữa hai người chỉ có thể giương cung bạt kiếm đến thế này thôi. Bạch Nhật Tiêu vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Có thể kéo ông từ vị trí Chủ tịch của Bạch thị cho đến cái chỗ này, chẳng lẽ tôi không thể kiêu ngạo được hay sao?” Anh hỏi ngược, trong giọng đầy kiểu trêu tức, mỗi một câu đều kích thích cơn giận không ngừng dâng lên của Bạch Vĩ Minh. “Cũng nhiều năm rồi, ông dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể thu Hoàng Đình dưới trướng mình. Tôi nhậm chức được ba năm, đã có thể dễ dàng thu mua được Bạch thị, dễ dàng ngồi vào cái vị trí Chủ tịch này. Hết thảy mọi thứ, không đủ để tôi cảm thấy nên đắc ý?”
“Mày cứ việc kiêu ngạo. Một ngày nào đó tao sẽ lấy lại Bạch thị cùng Hoàng Đình!” Bạch Vĩ Minh đập bàn đứng dậy, gân xanh nổi lên. Hiển nhiên mấy lời của Bạch Nhật Tiêu đã thành công đẩy cơn giận kia lên đến đỉnh. “Nếu không phải An Như Nguyệt chuyển nhượng cổ phần công ty cho mày, mày có thể đấu cùng tao? Tao nói cho mày biết, nếu không có chuyện đó, mày có thể đi đến bước này hay không?”
Bạch Nhật Tiêu nhìn Bạch Vĩ Minh, nói đơn giản, “Ông cứ khăng khăng mãi như vậy. Thế thì tại sao người của công ty ông lại cam lòng để tôi ngồi ở vị trí này? Vì sao cổ đông biết rõ có người muốn mua công ty mà vẫn bán tống bán tháo cổ phiếu trên thị trường? Vì sao ông lại bị miễn chức dễ dàng đến như vậy? Mấy điều đó ông chưa hề nghĩ đến? Một Chủ tịch vì bản thân tư lợi mà ảnh hưởng đến công ty, hành động theo cảm tình, khư khư cố chấp, Bạch thị không cần! Tới nay ông vẫn chưa tỉnh lại, chỉ bằng việc đấy mà muốn lấy Bạch thị trong tay tôi, ông có bản lĩnh đến mức đó sao?” Bạch Nhật Tiêu ‘thanh sắc câu lệ’ [1], không để ý đến việc nếu mình tiếp tục nói thì có chỗ nào để Bạch Vĩ Minh ngẩng đầu lên.
“Nếu ông còn chút lương tâm thì nên cẩn thận nghĩ xem mấy năm nay mình đã làm cái gì!” Bạch Nhật Tiêu khinh thường, quẳng lại một câu rồi rời khỏi phòng họp. Về phần Bạch Vĩ Minh, ông là một người thông minh thì nên biết, Bạch Nhật Tiêu căn bản không muốn tranh cái vị trí Chủ tịch Bạch thị làm gì.
Lúc Bạch Nhật Tiêu rời đi, Lynda mới vào phòng họp, cô thấy được một Bạch Vĩ Minh mà mình chưa từng gặp bao giờ. Thần sắc ông ảm đảm, ngồi sững một chỗ. Những lời của Bạch Nhật Tiêu hẳn đã đả kích và ảnh hưởng quá lớn. Người ở nơi cao, nào có thể tránh được việc mây mù che mắt. Cho dù vẫn ngồi ở vị trí Chủ tịch Bạch thị, nhưng những năm đó, vì mượn sức An thị, ông ép mình kết hôn cùng một người phụ nữ không yêu thương gì. Vì giữ vững sức mạnh Bạch thị, không để người đời dòm ngó chê cười, ông ép buộc từ bỏ tình cảm. Vì lợi ích hôn nhân, bắt cóc con gái ruột mình…
“Vĩ Minh…” Lynda cẩn thận gọi, “Chủ tịch đã mua vé máy bay về nước chiều nay.” Chủ tịch trong miệng cô là Bạch Nhật Tiêu. “Trước khi đi, anh ta đã ra một chỉ thị. Trong khoảng thời gian anh ta về nước, ngài tạm giữ chức vụ Chủ tịch thay thế…”
[1]: Thanh sắc câu lệ – Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Nhân thoại lục” của Triệu Lân triều nhà Đường.
Có thể nhìn thấy được mối quan hệ giữa Bạch Nhật Tiêu cùng Martin rất tốt. Cả cách anh nói chuyện với Martin cũng đầy tin cậy. Cả hai người luôn nói về chuyện mở rộng Hoàng Đình ở Mỹ. Trong lúc nói chuyện, cô cũng biết Martin có nhúng tay vào kế hoạch thu mua Bạch thị của Bạch Nhật Tiêu. Thì ra từ lúc vừa về nước, anh cũng đã bắt đầu sắp xếp Martin âm thầm mua vào cổ phần của Bạch thị, nhưng bởi vì những động thái này quá nhỏ, Bạch Vĩ Minh không hề chú tâm. Mà lúc đó ở Mỹ, mọi hành động của mình Bạch Nhật Tiêu đều cố ý tiết lộ cho Bạch Vĩ Minh, để cho ông biết, Bạch Nhật Tiêu không chơi đánh úp, mà cho ông ta thời gian chuẩn bị. Khi Mạc Thịnh đè giá cổ phiếu Bạch thị xuống là thời điểm Bạch Vĩ Minh nên mua vào tất cả cổ phần của Bạch thị, nhưng ông vẫn do dự. Thua chính ở điểm này.
Buổi sáng Bạch Nhật Tiêu phải đến Bạch thị tham gia Ban Giám đốc bởi số cổ phần anh khống chế trong Bạch thị. Nhờ vào đó, Bạch Nhật Tiêu có thể quyết định tương lai của Tập đoàn Tài chính nhà họ Bạch. Khó có lúc Bạch Nhật Huyên dậy sớm, cô dựa người vào tấm gương, cau mày nhìn Bạch Nhật Tiêu mặc âu phục thẳng thớm, “Hôm nay anh sẽ gặp ba đúng không?” Chuyện cô lo lắng nguyên cả một buổi tối rốt cuộc cũng có thể nói được. Cô không biết dựa theo tình tính của Bạch Nhật Tiêu có thể nào gây thêm xích mích gì với Bạch Vĩ Minh hay không, nhưng khả năng là không nhỏ.
Bạch Nhật Tiêu nhẹ nhàng cười, chạm nhẹ vào gương mặt cô. “Anh đi họp chứ không phải đi gặp ông ta. Đừng lo lắng, anh sẽ về sớm.” Anh mơn trớn bàn tay nhỏ bé hơn tay mình kia, lo lắng nói, “Ngoan ngoãn ăn cơm đấy nhớ chưa. Ăn nhiều một chút, đừng để đói.”
Bạch Nhật Huyên nghe lời gật gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng không thôi, “Anh gặp ba rồi có cãi nhau không vậy?” Cô đành nói trắng ra.
“Chỉ cần ông ta không chọc đến anh, anh sẽ không gây bất cứ xung đột nào nữa cả.” Bạch Nhật Tiêu ăn ngay nói thật. Nhưng mà muốn Bạch Vĩ Minh không chọc đến anh chỉ sợ rất khó. Dù sao anh cũng đoạt lấy vị trí của ông ta, khiến cho ông ta phải từ bỏ mọi thứ ở Bạch thị. Trong lòng căm phẫn như thế, sao có thể buông tha Bạch Nhật Tiêu được.
Lúc Mạc Thịnh đẩy cửa phòng họp ra, mọi cổ đông đều đứng dậy hoan nghênh tân Chủ tịch Bạch thị. Đương nhiên, Bạch Vĩ Minh thì không. Ông từ vị trí cao nhất của Bạch thị xuống, ngồi bên cạnh Bạch Nhật Tiêu. Những người khác đều kinh ngạc vì quan hệ cha con này, nhưng ai cũng không dám bình luận gì, chỉ lạnh run ngồi nhìn Bạch Nhật Tiêu bắt đầu ngồi vào chỗ của anh, bắt đầu nội dung cuộc họp.
Việc Bạch Nhật Tiêu nhậm chức tân Chủ tịch của Bạch thị, không ai có dị nghị gì. Dù sao, một tân binh mới hơn hai mươi tuổi lại có thể mua được Bạch thị, điều này đủ để chứng minh thực lực của Bạch Nhật Tiêu không thể khinh thường. Vả lại đây chính là sản nghiệp của Bạch thị, chỉ là từ tay cha trao qua tay con, không phải người ngoài gì cho cam. Trong cả cuộc họp Bạch Vĩ Minh không nói lời nào. Ông không thể phản đối, bởi vì lời của người sở hữu cổ phần cao nhất mới có giá trị, hiển nhiên không thể phản bác được lời của Bạch Nhật Tiêu. Chỉ là trong lòng có bất bình, ai cũng có thể nhìn thấy được ánh mắt giận dữ của người đàn ông này nhìn Bạch Nhật Tiêu.
Trái ngược với biểu cảm tức giận rất rõ ràng của Bạch Vĩ Minh, phải nói là Bạch Nhật Tiêu khá lơ đễnh, nhất là vẻ mặt luôn cười nhạt khiêu khích kia, đôi mắt cười như có như không, đầy sức uy hiếp của kẻ thống trị. “Trừng lâu như vậy, mắt của ông không mệt sao?” Bạch Nhật Tiêu nhẹ nhàng nhíu mày, “Nếu không có việc gì nữa, tôi nghĩ tôi nên về trước, Chủ tịch tiền nhiệm.”
Bạch Vĩ Minh nghiến răng nghiến lợi, “Mày cho là mày cầm được Bạch thị rồi thì giỏi hả? Tao nói cho mày biết, Bạch thị là của tao, sẽ có ngày tao cầm lại nguyên vẹn!”
Chán ghét trong mắt Bạch Nhật Tiêu bắt đầu dâng lên. “Bạch thị không phải của ông. Nếu ông có bản lĩnh lên làm Chủ tịch Bạch thị, tôi lúc nào cũng chờ ông đến lấy lại vị trí này.” Bạch Vĩ Minh dĩ nhiên là một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh, nhưng anh hùng cũng có lúc. Cho dù ông có năng lực đi nữa, cũng không có cách nào bẻ đôi được Bạch thị cùng Hoàng Đình. Chiều hướng phát triển là xáp nhật cùng liên kết Hoàng Đình cùng Bạch thị, tuy hai mà một.
“Điều tôi muốn, là ông nhìn lại mình một chút đi, nghĩ lại xem mấy năm nay ông đã làm cái gì.” Bạch Nhật Tiêu bình thản mở miệng nói.
“Khi nào thì đến phiên mày bảo tao làm việc?!!” Cơn giận Bạch Vĩ Minh không thể át được, “Đừng nghĩ mua được Bạch thị nghĩa là ngồi vững cái ghế Chủ tịch. Tao nói cho mày biết, đừng đắc ý quá sớm!!” Sắc mặt Bạch Nhật Tiêu hòa nhã bao nhiêu thì sắc mặt Bạch Vĩ Minh càng bão táp bấy nhiêu.
“Đương nhiên tôi phải cảm thấy đắc ý.” Bạch Nhật Tiêu ý thức được, cuộc nói chuyện này giữa hai người chỉ có thể giương cung bạt kiếm đến thế này thôi. Bạch Nhật Tiêu vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Có thể kéo ông từ vị trí Chủ tịch của Bạch thị cho đến cái chỗ này, chẳng lẽ tôi không thể kiêu ngạo được hay sao?” Anh hỏi ngược, trong giọng đầy kiểu trêu tức, mỗi một câu đều kích thích cơn giận không ngừng dâng lên của Bạch Vĩ Minh. “Cũng nhiều năm rồi, ông dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể thu Hoàng Đình dưới trướng mình. Tôi nhậm chức được ba năm, đã có thể dễ dàng thu mua được Bạch thị, dễ dàng ngồi vào cái vị trí Chủ tịch này. Hết thảy mọi thứ, không đủ để tôi cảm thấy nên đắc ý?”
“Mày cứ việc kiêu ngạo. Một ngày nào đó tao sẽ lấy lại Bạch thị cùng Hoàng Đình!” Bạch Vĩ Minh đập bàn đứng dậy, gân xanh nổi lên. Hiển nhiên mấy lời của Bạch Nhật Tiêu đã thành công đẩy cơn giận kia lên đến đỉnh. “Nếu không phải An Như Nguyệt chuyển nhượng cổ phần công ty cho mày, mày có thể đấu cùng tao? Tao nói cho mày biết, nếu không có chuyện đó, mày có thể đi đến bước này hay không?”
Bạch Nhật Tiêu nhìn Bạch Vĩ Minh, nói đơn giản, “Ông cứ khăng khăng mãi như vậy. Thế thì tại sao người của công ty ông lại cam lòng để tôi ngồi ở vị trí này? Vì sao cổ đông biết rõ có người muốn mua công ty mà vẫn bán tống bán tháo cổ phiếu trên thị trường? Vì sao ông lại bị miễn chức dễ dàng đến như vậy? Mấy điều đó ông chưa hề nghĩ đến? Một Chủ tịch vì bản thân tư lợi mà ảnh hưởng đến công ty, hành động theo cảm tình, khư khư cố chấp, Bạch thị không cần! Tới nay ông vẫn chưa tỉnh lại, chỉ bằng việc đấy mà muốn lấy Bạch thị trong tay tôi, ông có bản lĩnh đến mức đó sao?” Bạch Nhật Tiêu ‘thanh sắc câu lệ’ [1], không để ý đến việc nếu mình tiếp tục nói thì có chỗ nào để Bạch Vĩ Minh ngẩng đầu lên.
“Nếu ông còn chút lương tâm thì nên cẩn thận nghĩ xem mấy năm nay mình đã làm cái gì!” Bạch Nhật Tiêu khinh thường, quẳng lại một câu rồi rời khỏi phòng họp. Về phần Bạch Vĩ Minh, ông là một người thông minh thì nên biết, Bạch Nhật Tiêu căn bản không muốn tranh cái vị trí Chủ tịch Bạch thị làm gì.
Lúc Bạch Nhật Tiêu rời đi, Lynda mới vào phòng họp, cô thấy được một Bạch Vĩ Minh mà mình chưa từng gặp bao giờ. Thần sắc ông ảm đảm, ngồi sững một chỗ. Những lời của Bạch Nhật Tiêu hẳn đã đả kích và ảnh hưởng quá lớn. Người ở nơi cao, nào có thể tránh được việc mây mù che mắt. Cho dù vẫn ngồi ở vị trí Chủ tịch Bạch thị, nhưng những năm đó, vì mượn sức An thị, ông ép mình kết hôn cùng một người phụ nữ không yêu thương gì. Vì giữ vững sức mạnh Bạch thị, không để người đời dòm ngó chê cười, ông ép buộc từ bỏ tình cảm. Vì lợi ích hôn nhân, bắt cóc con gái ruột mình…
“Vĩ Minh…” Lynda cẩn thận gọi, “Chủ tịch đã mua vé máy bay về nước chiều nay.” Chủ tịch trong miệng cô là Bạch Nhật Tiêu. “Trước khi đi, anh ta đã ra một chỉ thị. Trong khoảng thời gian anh ta về nước, ngài tạm giữ chức vụ Chủ tịch thay thế…”
[1]: Thanh sắc câu lệ – Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Nhân thoại lục” của Triệu Lân triều nhà Đường.
Tác giả :
Quân Khuynh Tâm