Bách Nguyệt
Chương 6: Nếu thích thì cứ việc…
Kyubi ngồi trong phòng nhìn vết thương trên người Heisuke (mấy chương trước mình ghi nhầm tên anh này là Hetsuke) và Souji, ánh mắt cô thâm trầm nhìn sang Sanan. Trận đấu này cô không đến tham gia, cũng không quan tâm nó xảy ra thế nào, vì cô là người thích yên tĩnh, với lại một con thú săn mồi đang ăn kiên thì nên để nó tránh xa với con mồi ưa thích của mình, và thứ cô thích không gì khác là máu. Vậy nên Kyubi đành lầm lũi ở vườn dược mình trồng chơi đùa với nó, ngược lại đến sáng sớm hôm sau đội quân mới trở về, Hajikata nhìn cô mỉm cười, Sanan lại bắt lấy bả vai cô để cô dìu anh vào phòng nghỉ. Cuộc chiến ở Ikeyada là cuộc chiến thắng lợi của quân Shinsengumi, và cũng không tránh khỏi những tổn thất, đội quân Thiên Trù cũng đã không còn trốn thoát được bao nhiêu người, những số còn lại bắt đầu cho cuộc âm mưu cuối cùng trong Hoàng Cung. Nhưng bây giờ, Kyubi sẽ bắt tay vào việc chữa trị của mình giống như…một thầy thuốc. Cô ghét phải nói điều này, nhưng sự thật thì cô giết người dễ hơn là cứu người, việc cô làm vui vẻ nhất là giết chứ không phải cứu, về phương diện cứu sống ai đó cô hình như rất yếu a~. Sanan tỉnh dưỡng thương được một ngày lại đến phòng bệnh thăm cô, Kyubi ngồi trên bàn làm việc ngủ ngục ngay tại đó, anh nhẹ nhàng đến bế cô lên nệm đắp chăn cho Kyubi,ánh mắt từ bao giờ của anh đã dần hiện ra cái nhìn ôn nhu, và sủng nịnh, đưa bàn tay lên giúp cô vệt đi loạn tóc rối trên trán, nhìn cô gái trước mắt xoay ngủ. Dường như Kyubi khi lúc ngủ lại yên tĩnh,và hiền lành hơn rất nhiều khi cô thức đấy, Sanan mỉm cười với suy nghĩ của mình, rồi ngồi tại chỗ ngắm cô hơn cả buổi sáng, nếu Chizuru không đến gọi anh đi ăn cơm, thì chắc chắng, Sanan sẽ ngồi đó cho đến khi Kyubi thức giấc. Mà giấc ngủ của cô gái này sẽ kết thúc vào nửa đêm, cũng có nghĩa Sanan sẽ ngốc ở đó cho đến nửa đêm để làm một việc duy nhất….ngắm Kyubi.
Nửa đêm đó, đúng như dự tính của mọi người Kyubi tỉnh dậy, và việc đầu tiên là cô xuống nhà bếp tìm đồ ăn, lục tung mọi thứ nhưng không tìm thấy thức ăn. CÔ đành ê chề xoay người ra vườn rau xem có thứ gì ăn được hay không, nhưng hành động của cô đã làm thức giấc một người, hoặc anh ngủ không được nên mới đi dạo, lại vô tình nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, tưởng là chuột…khụ thực chất Kyubi bây giờ có khác gì con chuột ăn vụng đâu. Souji đứng phía sau nhìn cô gái loay hoay trên các lo nướng và xoan nồi để tìm thức ăn: “ Thật đáng yêu”. Đó là suy nghĩ duy nhất xuất hiện bên trong đầu của anh khi Souji nhìn thấy cái bóng dáng cứ thích chui rút rồi rón rén nhẹ nhàng tránh việc mọi người phát hiện như vậy quanh các dụng cụ chứa đựng thức ăn. Thật không may cho Kyubi, dù cô cố gắng nhẹ nhàng rón rén đến mức nào thì Souji lại có đôi tai thính để anh bắt gặp cảnh này. Cuối cùng khi không có thứ gì bỏ vào bụng, Kyubi mới chịu xoay người lửng thửng đi ra ngoài, mới bắt gặp được anh đứng tựa người vào cửa, với nụ cười trêu chọc nhìn cô. Kyubi nhìn anh, Souji nhìn cô. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đưa điện cho nhau, nhầm…khụ ta chỉ nói là hai người đang một suy nghĩ khác nhau và nhìn đối phương. Lúc này, không gian đã lắng lại thành giọt nước rơi xuống hồ, thì Souji mới nói chuyện.
“Mèo con ăn vụng!”
“Khụ…Tôi chỉ thức dậy trễ, và tìm đồ ăn thôi. Cái này cũng không cho là ăn vụng a~”
Kyubi đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ, ánh mắt tránh né với hướng nhìn đối diện của Souji, mặt cô có cảm giác ngượng nóng lên. Nhưng cô càng cố biện mình thì ý cười của Souji càng thâm sâu hơn, cho đến khi cô chịu không được ánh mắt đó, liền vòng qua người anh với câu nói nhanh gọn: “Tôi sẽ ra vườn xem một chút đồ ăn vậy”. Souji đã kịp nắm lấy cổ tay cô giật lại.
“Lúc nảy bữa cơm, Shinpachi đã dành thức ăn lại cho cô. Hôm nay trúng ngày tuần của tôi nên tiện đưa cho cô luôn. Không ngờ Kyubi đến đây là hóa mèo ăn vụng”
“….Tôi không cố ý”
Kyubi nhìn Souji cười to rồi đưa tay xoa đầu cô, dù sao cô bé này cũng có nhiều lúc đáng yêu không đỡ nổi, ai mà biết với việc cô bé này gặp trong tình trạng mất mặt cũng có ửng hồng trên má chứ. Nhưng Souji cũng công nhận, Kyubi đẹp hơn Chizuru, và còn hiểu biết hơn cả chị mình, anh không chắc hai người có phải chị em hay không nhưng giữa hai người anh không nhận ra được điểm giống nhau, từ tính tình cho đến khuôn mặt. Chizuru có ánh mắt to tròn, gương mặt trắng nõn, phụng phịu, rất đáng yêu, nhưng Kyubi lại chính là nét đẹp của tiểu mỹ nhân ẩn dấu, cô bé có ánh mắt sếch như hồ ly, con ngươi long lanh, sâu thẳm, chiếc mũi cao, làn da mịn màng. Souji cơ bản nhìn nhận Kyubi như một hồ ly nhỏ đang chơi đùa, cộng với chiến thuật khi anh nhìn Saito và Kyubi đánh nhau, có bất ngờ khi cô dùng tay không đã hạ đo ván được Saito trong vòng chưa đầy nửa nén nhang, nhưng vũ khí của cô lại là móng tay. Điều này càng khiến Souji khẳng định, cô gái này giống với hồ ly hơn là người, và nếu Kyubi là hồ ly thì sẽ thế nào nhỉ? Anh không biết, nhưng Souji tự tưởng tượng cho mình một đôi tai bông nhũ ở trên đầu cô, và chín cái đuôi đang khoe khẩy phía sai lưng. Khụ…Souji không phải kẻ biến thái, nhưng gần đây lỡ tay vớ lấy quyển sách trong phòng Kyubi về đọc, lại nhắc đến cái này không biết bao nhiêu lần rồi. Dẹp chuyện này qua một bên, Kyubi bị Souji kéo tay không thương tiếp vào phòng ăn, đặt cô ngồi yên trên ghế bàn ăn và xoay người đi bưng khay thức ăn lại cho cô, có thức ăn, Kyubi thiếu điều không mọc ra đuôi để khoe khẩy thôi, chứ ánh mắt cô gái trước mặt Souji đã sáng rực, viết rõ hai chữ “ Cho Ăn” rồi. Souji lại bắt đầu tưởng tượng mình đang nuôi một con cún con, không hơn không kém đâu.
--
Một năm trôi đi, mùa hè lại đến, Kyubi vẫn theo doanh trại Shinsengumi để sống, và đi theo sau lưng Chizuru để nhìn nhận về cuộc sống một lần nữa. Cho đến một ngày, Heisuke từ Edo trở về sau việc tuyển chọn cho thêm thành viên cho Shinsengumi, hôm đó, Chizuru cùng Heisuke và Souji đi tuần tra, và một sự việc xảy ra, thật ra nó rất bình thường, nhóm ba người Chizuru đã bắt gặp và giải thoát cho một cô gái bị các sammurai làm nhục tán tỉnh. Thật ra đây là chuyện thường xuyên của Shinsengumi thường làm, nhưng có một điều khác, là người con gái đó rất giống với Chizuru, và họ còn biết tên của Souji tổ trưởng đội nào. Kyubi đã nghe hai người Heisuke và Souji nói chuyện trong bữa cơm, và các quân lính bàn tán, ánh mắt cô trầm xuống, người mặc trang phục nữ, là người giống Chizuru chỉ sợ chỉ có một người, sau bao năm anh em thất lạc nhau, như vậy người đó đã trở lại. Kyubi biết đến lúc cô tìm thanh huyết katana của mình rồi. Thực ra nhiều năm như vậy chết đi, cô vẫn vươn vấn một điều duy nhất chính là nguyên nhân em trai mình giết mình, không những thế tước đoạt cả sinh mệnh gia tộc, cô không trách đứa nhỏ đấy, dù sao cũng giải thoát cho cô khỏi địa ngục, nhưng cô lại muốn nguyên nhân, và lý do rõ ràng, đứa em trai kia của cô trước giờ không phải rất yêu thương cô sao, tại sao đến khi chết một yêu cầu duy nhất muốn gặp thằng nhóc đó cũng không được? Sanan, Souji, Saito,..mọi người ở đây đều nhìn cô thay đổi thái độ, gần đây khi cô chạy ra ngoài cũng nhiều hơn, tìm lý do để xin đi theo đội tuần tra, gần đây, không hiểu tại sao Kyubi bắt đầu trầm lắng, không còn thích ngồi ngốc một chỗ nhìn khung cảnh mà ra sức tìm kiếm gì đó. Có nhiều lần họ lo ngại về sức khỏe của cô, nhưng chỉ được một ngày chuyện đâu cũng vào đấy, Kyubi còn thường xuyên biến mất nhiều hơn cả trước đó nữa kìa. Nhưng mỗi khi cô trở lại là một ánh mắt ủ rũ, và cơ thể mệt mỏi, Sanan nhìn cô, lại cố gắng ngồi một chỗ nguyên cứu tiếp việc cải tạo thuốc cho ĐỘi La Sát theo công trình sửa chữa và nguyên cứu của Kyubi, anh mong kết quả của loại thuốc này thực sự làm cô vui trở lại, khi chế tạo thuốc xong, chính anh đã cố tình trở thành chuột bạch để thử nghiệm thuốc, từ lúc đó, Sanan cũng không còn là người nữa. Tác dụng của thuốc khiến Sanan chết lâm sàn trong 24 tiếng đồng hồ, sau đó sống dậy với một tế bào khác. Sanan không nói chuyện này với ai khác ngoài Kyubi, chỉ thấy cô đưa ánh mắt rưng rưng và ôm anh vào lòng, lần cuối Kyubi biết Sanan vì cô mà biến mình thành quỷ, và công trình chế tạo thuốc cô đã thành công, tuy những thứ thuốc sau đó không bằng giống như của Sanan biến chất, nhưng đủ giúp tinh thần của ĐỘi La Sát tỉnh táo và không cần rối loạn đi giết người nữa, và bí mật được báo mật duy nhất trong đội La Sát không một kẻ nào biết đến. Sanan ngày một thần thiết với Kyubi hơn, nhưng cô vẫn giữ im việc làm của mình sắp tới, Sanan cũng dừng việc tò mò và âm thầm giúp cô. Sanan sau đó đã chuyển sang đứng đầu đội trưởng của đội La Sát, và tiếp tục làm việc với Shinsengumi. Vào một buổi sáng đẹp trời, bác sĩ Matsumoto Ryoujun đến khám bệnh cho doanh trại, Chizuru cùng Kyubi đều đến giúp ông một chút và chào hỏi, sau đó cô xoay người rời đi đến công việc của mình, ngày đó cô lại biến mất không tung tích. Ryoujun im lặng nhìn hoàn cảnh sống và cách sống của hai chị em lại thở dài không nói gì, xoay người rời đi, ông gặp riêng Souji nói chuyện về căn bệnh của anh ta, ông bất ngờ khi bệnh của cậu ta đang được chữa lành hẳn đi, chắc sẽ có một cao nhân nào đó trong quân đội này đúng không? Nhưng Souji lại không nhận biết được đó là ai khi nói đến việc này, nhưng trí óc đã hồi tưởng lại những hành động kì lạ của một cô gái hay đưa anh những thứ chất lỏng có màu đặc sệch, rất đắng và khó ngửi, người ấy nói anh phải uống chúng hằn ngày, và những đồ đạc của anh bắt đầu bị người kia đổi đi những thứ hương thảo dược kì lạ, mà anh chưa bao giờ nhận biết được. Nhiều lần Sanan nhìn căn phòng của anh cũng chỉ mỉm cười, và nói không biết người kia nghĩ cái gì, nhưng mà Sanan nói anh tin người đó đều có lý do riêng của mình. Vậy nên cứ thế, mỗi ngày anh lại bị người đó cho uống những thứ kì lạ, mà chưa từng anh uống được, nhưng Souji cũng thật khâm phục mình kiên trì đến như vậy để chìu theo ý của người đó đấy. Sau đó Kondou được khen là doanh trại rất tốt, những người kia nghe được lại nhìn nhau liếc mắt một cái, không phải họ không biết là công của ai đây. Nhưng mà người kia lại chạy đi đâu nữa rồi nhỉ. Heisuke cười vui vẻ khi nghe lời căn dặn của bác sĩ Ryoujun cho đội trưởng, cậu lại liên tưởng đến câu nói của ai đó.
“Dù đẹp trai nhưng ở dơ cũng chẳng ma nào muốn đến tán tỉnh đâu”
Tuy là câu nói đùa, nhưng đúng là thật, sau buổi dọn vệ sinh đầu tiên họ mới nhận định mình sống như thế nào, nên từ đó doanh trai dù chuyển qua bất cứ đâu lại có thêm một quy định mới, mỗi tuần sẽ có một buổi tổng dọn vệ sinh cho doanh trại. Dù sao họ cũng rảnh rỗi vào những chuyện này trong thời gian thư thả này.
Kyubi về đến doanh trại trời cũng tối, cô ở phòng mình ngủ đến sáng lại ra sau vườn giúp Chizuru dọn dẹp, sau khi chị đi rồi, cô lại dựa người vào bệ đá nhìn trời, miệng mấp máy vài câu hát, đoạn hát đến nửa bài lại dừng lại, liếc mắt nhìn phía trên kia, nơi có núi giả đang ở.
“Ngồi đó nghe hát cũng phải trả công đi chứ? Giọng hát cũng đâu phải chùa.”
Kazama nhìn cô gái vô tư nhìn mình kia, có vẻ anh không đủ sợ cho cô sao? Chizuru gặp họ còn run lên còn cô gái này thua xa chị mình đến một tuổi vậy mà…Nói sao đây, là ánh mắt thách thức anh?! Kyubi nhìn anh không nói, lại tiếp tục trêu tức.
“Bắt Chizurru không được lại muốn quay sang bắt tôi sao?”
“Đã biết tôi muốn bắt em vậy còn muốn giỡn nữa sao?”
Kyubi nhếch mép cười, khi nhìn thấy Kazama bắt đầu bắt nhịp trêu chọc với cô, thằng nhãi này cũng biết học nhanh lắm đấy, cô liền thở ra, vuốt lấy sợi tóc loạn trên vai mình.
“Nếu anh có đủ bản lĩnh…Thì đến đây!”
Nửa đêm đó, đúng như dự tính của mọi người Kyubi tỉnh dậy, và việc đầu tiên là cô xuống nhà bếp tìm đồ ăn, lục tung mọi thứ nhưng không tìm thấy thức ăn. CÔ đành ê chề xoay người ra vườn rau xem có thứ gì ăn được hay không, nhưng hành động của cô đã làm thức giấc một người, hoặc anh ngủ không được nên mới đi dạo, lại vô tình nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, tưởng là chuột…khụ thực chất Kyubi bây giờ có khác gì con chuột ăn vụng đâu. Souji đứng phía sau nhìn cô gái loay hoay trên các lo nướng và xoan nồi để tìm thức ăn: “ Thật đáng yêu”. Đó là suy nghĩ duy nhất xuất hiện bên trong đầu của anh khi Souji nhìn thấy cái bóng dáng cứ thích chui rút rồi rón rén nhẹ nhàng tránh việc mọi người phát hiện như vậy quanh các dụng cụ chứa đựng thức ăn. Thật không may cho Kyubi, dù cô cố gắng nhẹ nhàng rón rén đến mức nào thì Souji lại có đôi tai thính để anh bắt gặp cảnh này. Cuối cùng khi không có thứ gì bỏ vào bụng, Kyubi mới chịu xoay người lửng thửng đi ra ngoài, mới bắt gặp được anh đứng tựa người vào cửa, với nụ cười trêu chọc nhìn cô. Kyubi nhìn anh, Souji nhìn cô. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đưa điện cho nhau, nhầm…khụ ta chỉ nói là hai người đang một suy nghĩ khác nhau và nhìn đối phương. Lúc này, không gian đã lắng lại thành giọt nước rơi xuống hồ, thì Souji mới nói chuyện.
“Mèo con ăn vụng!”
“Khụ…Tôi chỉ thức dậy trễ, và tìm đồ ăn thôi. Cái này cũng không cho là ăn vụng a~”
Kyubi đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ, ánh mắt tránh né với hướng nhìn đối diện của Souji, mặt cô có cảm giác ngượng nóng lên. Nhưng cô càng cố biện mình thì ý cười của Souji càng thâm sâu hơn, cho đến khi cô chịu không được ánh mắt đó, liền vòng qua người anh với câu nói nhanh gọn: “Tôi sẽ ra vườn xem một chút đồ ăn vậy”. Souji đã kịp nắm lấy cổ tay cô giật lại.
“Lúc nảy bữa cơm, Shinpachi đã dành thức ăn lại cho cô. Hôm nay trúng ngày tuần của tôi nên tiện đưa cho cô luôn. Không ngờ Kyubi đến đây là hóa mèo ăn vụng”
“….Tôi không cố ý”
Kyubi nhìn Souji cười to rồi đưa tay xoa đầu cô, dù sao cô bé này cũng có nhiều lúc đáng yêu không đỡ nổi, ai mà biết với việc cô bé này gặp trong tình trạng mất mặt cũng có ửng hồng trên má chứ. Nhưng Souji cũng công nhận, Kyubi đẹp hơn Chizuru, và còn hiểu biết hơn cả chị mình, anh không chắc hai người có phải chị em hay không nhưng giữa hai người anh không nhận ra được điểm giống nhau, từ tính tình cho đến khuôn mặt. Chizuru có ánh mắt to tròn, gương mặt trắng nõn, phụng phịu, rất đáng yêu, nhưng Kyubi lại chính là nét đẹp của tiểu mỹ nhân ẩn dấu, cô bé có ánh mắt sếch như hồ ly, con ngươi long lanh, sâu thẳm, chiếc mũi cao, làn da mịn màng. Souji cơ bản nhìn nhận Kyubi như một hồ ly nhỏ đang chơi đùa, cộng với chiến thuật khi anh nhìn Saito và Kyubi đánh nhau, có bất ngờ khi cô dùng tay không đã hạ đo ván được Saito trong vòng chưa đầy nửa nén nhang, nhưng vũ khí của cô lại là móng tay. Điều này càng khiến Souji khẳng định, cô gái này giống với hồ ly hơn là người, và nếu Kyubi là hồ ly thì sẽ thế nào nhỉ? Anh không biết, nhưng Souji tự tưởng tượng cho mình một đôi tai bông nhũ ở trên đầu cô, và chín cái đuôi đang khoe khẩy phía sai lưng. Khụ…Souji không phải kẻ biến thái, nhưng gần đây lỡ tay vớ lấy quyển sách trong phòng Kyubi về đọc, lại nhắc đến cái này không biết bao nhiêu lần rồi. Dẹp chuyện này qua một bên, Kyubi bị Souji kéo tay không thương tiếp vào phòng ăn, đặt cô ngồi yên trên ghế bàn ăn và xoay người đi bưng khay thức ăn lại cho cô, có thức ăn, Kyubi thiếu điều không mọc ra đuôi để khoe khẩy thôi, chứ ánh mắt cô gái trước mặt Souji đã sáng rực, viết rõ hai chữ “ Cho Ăn” rồi. Souji lại bắt đầu tưởng tượng mình đang nuôi một con cún con, không hơn không kém đâu.
--
Một năm trôi đi, mùa hè lại đến, Kyubi vẫn theo doanh trại Shinsengumi để sống, và đi theo sau lưng Chizuru để nhìn nhận về cuộc sống một lần nữa. Cho đến một ngày, Heisuke từ Edo trở về sau việc tuyển chọn cho thêm thành viên cho Shinsengumi, hôm đó, Chizuru cùng Heisuke và Souji đi tuần tra, và một sự việc xảy ra, thật ra nó rất bình thường, nhóm ba người Chizuru đã bắt gặp và giải thoát cho một cô gái bị các sammurai làm nhục tán tỉnh. Thật ra đây là chuyện thường xuyên của Shinsengumi thường làm, nhưng có một điều khác, là người con gái đó rất giống với Chizuru, và họ còn biết tên của Souji tổ trưởng đội nào. Kyubi đã nghe hai người Heisuke và Souji nói chuyện trong bữa cơm, và các quân lính bàn tán, ánh mắt cô trầm xuống, người mặc trang phục nữ, là người giống Chizuru chỉ sợ chỉ có một người, sau bao năm anh em thất lạc nhau, như vậy người đó đã trở lại. Kyubi biết đến lúc cô tìm thanh huyết katana của mình rồi. Thực ra nhiều năm như vậy chết đi, cô vẫn vươn vấn một điều duy nhất chính là nguyên nhân em trai mình giết mình, không những thế tước đoạt cả sinh mệnh gia tộc, cô không trách đứa nhỏ đấy, dù sao cũng giải thoát cho cô khỏi địa ngục, nhưng cô lại muốn nguyên nhân, và lý do rõ ràng, đứa em trai kia của cô trước giờ không phải rất yêu thương cô sao, tại sao đến khi chết một yêu cầu duy nhất muốn gặp thằng nhóc đó cũng không được? Sanan, Souji, Saito,..mọi người ở đây đều nhìn cô thay đổi thái độ, gần đây khi cô chạy ra ngoài cũng nhiều hơn, tìm lý do để xin đi theo đội tuần tra, gần đây, không hiểu tại sao Kyubi bắt đầu trầm lắng, không còn thích ngồi ngốc một chỗ nhìn khung cảnh mà ra sức tìm kiếm gì đó. Có nhiều lần họ lo ngại về sức khỏe của cô, nhưng chỉ được một ngày chuyện đâu cũng vào đấy, Kyubi còn thường xuyên biến mất nhiều hơn cả trước đó nữa kìa. Nhưng mỗi khi cô trở lại là một ánh mắt ủ rũ, và cơ thể mệt mỏi, Sanan nhìn cô, lại cố gắng ngồi một chỗ nguyên cứu tiếp việc cải tạo thuốc cho ĐỘi La Sát theo công trình sửa chữa và nguyên cứu của Kyubi, anh mong kết quả của loại thuốc này thực sự làm cô vui trở lại, khi chế tạo thuốc xong, chính anh đã cố tình trở thành chuột bạch để thử nghiệm thuốc, từ lúc đó, Sanan cũng không còn là người nữa. Tác dụng của thuốc khiến Sanan chết lâm sàn trong 24 tiếng đồng hồ, sau đó sống dậy với một tế bào khác. Sanan không nói chuyện này với ai khác ngoài Kyubi, chỉ thấy cô đưa ánh mắt rưng rưng và ôm anh vào lòng, lần cuối Kyubi biết Sanan vì cô mà biến mình thành quỷ, và công trình chế tạo thuốc cô đã thành công, tuy những thứ thuốc sau đó không bằng giống như của Sanan biến chất, nhưng đủ giúp tinh thần của ĐỘi La Sát tỉnh táo và không cần rối loạn đi giết người nữa, và bí mật được báo mật duy nhất trong đội La Sát không một kẻ nào biết đến. Sanan ngày một thần thiết với Kyubi hơn, nhưng cô vẫn giữ im việc làm của mình sắp tới, Sanan cũng dừng việc tò mò và âm thầm giúp cô. Sanan sau đó đã chuyển sang đứng đầu đội trưởng của đội La Sát, và tiếp tục làm việc với Shinsengumi. Vào một buổi sáng đẹp trời, bác sĩ Matsumoto Ryoujun đến khám bệnh cho doanh trại, Chizuru cùng Kyubi đều đến giúp ông một chút và chào hỏi, sau đó cô xoay người rời đi đến công việc của mình, ngày đó cô lại biến mất không tung tích. Ryoujun im lặng nhìn hoàn cảnh sống và cách sống của hai chị em lại thở dài không nói gì, xoay người rời đi, ông gặp riêng Souji nói chuyện về căn bệnh của anh ta, ông bất ngờ khi bệnh của cậu ta đang được chữa lành hẳn đi, chắc sẽ có một cao nhân nào đó trong quân đội này đúng không? Nhưng Souji lại không nhận biết được đó là ai khi nói đến việc này, nhưng trí óc đã hồi tưởng lại những hành động kì lạ của một cô gái hay đưa anh những thứ chất lỏng có màu đặc sệch, rất đắng và khó ngửi, người ấy nói anh phải uống chúng hằn ngày, và những đồ đạc của anh bắt đầu bị người kia đổi đi những thứ hương thảo dược kì lạ, mà anh chưa bao giờ nhận biết được. Nhiều lần Sanan nhìn căn phòng của anh cũng chỉ mỉm cười, và nói không biết người kia nghĩ cái gì, nhưng mà Sanan nói anh tin người đó đều có lý do riêng của mình. Vậy nên cứ thế, mỗi ngày anh lại bị người đó cho uống những thứ kì lạ, mà chưa từng anh uống được, nhưng Souji cũng thật khâm phục mình kiên trì đến như vậy để chìu theo ý của người đó đấy. Sau đó Kondou được khen là doanh trại rất tốt, những người kia nghe được lại nhìn nhau liếc mắt một cái, không phải họ không biết là công của ai đây. Nhưng mà người kia lại chạy đi đâu nữa rồi nhỉ. Heisuke cười vui vẻ khi nghe lời căn dặn của bác sĩ Ryoujun cho đội trưởng, cậu lại liên tưởng đến câu nói của ai đó.
“Dù đẹp trai nhưng ở dơ cũng chẳng ma nào muốn đến tán tỉnh đâu”
Tuy là câu nói đùa, nhưng đúng là thật, sau buổi dọn vệ sinh đầu tiên họ mới nhận định mình sống như thế nào, nên từ đó doanh trai dù chuyển qua bất cứ đâu lại có thêm một quy định mới, mỗi tuần sẽ có một buổi tổng dọn vệ sinh cho doanh trại. Dù sao họ cũng rảnh rỗi vào những chuyện này trong thời gian thư thả này.
Kyubi về đến doanh trại trời cũng tối, cô ở phòng mình ngủ đến sáng lại ra sau vườn giúp Chizuru dọn dẹp, sau khi chị đi rồi, cô lại dựa người vào bệ đá nhìn trời, miệng mấp máy vài câu hát, đoạn hát đến nửa bài lại dừng lại, liếc mắt nhìn phía trên kia, nơi có núi giả đang ở.
“Ngồi đó nghe hát cũng phải trả công đi chứ? Giọng hát cũng đâu phải chùa.”
Kazama nhìn cô gái vô tư nhìn mình kia, có vẻ anh không đủ sợ cho cô sao? Chizuru gặp họ còn run lên còn cô gái này thua xa chị mình đến một tuổi vậy mà…Nói sao đây, là ánh mắt thách thức anh?! Kyubi nhìn anh không nói, lại tiếp tục trêu tức.
“Bắt Chizurru không được lại muốn quay sang bắt tôi sao?”
“Đã biết tôi muốn bắt em vậy còn muốn giỡn nữa sao?”
Kyubi nhếch mép cười, khi nhìn thấy Kazama bắt đầu bắt nhịp trêu chọc với cô, thằng nhãi này cũng biết học nhanh lắm đấy, cô liền thở ra, vuốt lấy sợi tóc loạn trên vai mình.
“Nếu anh có đủ bản lĩnh…Thì đến đây!”
Tác giả :
Chạng Vạng