Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài
Chương 8 Sốt cao
Trận mưa to, đến sau nửa đêm mới dần dần ngừng.
Sáng sớm ngày thứ hai mặt trời lên cao, Ninh Vãn đêm qua đi ngủ quên kéo màn, vì thế sáng sớm đã bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức, cậu xoa mắt ngồi dậy, cảm thấy có gì đó không thích hợp, chống đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào —— căn nhà, quá an tĩnh.
Bởi vì đặc thù công việc, Thẩm Thư Vân làm việc và nghỉ ngơi phi thường quy luật, đồng hồ sinh học phi thường đúng giờ, cho dù tối hôm trước ngủ muộn, ngày hôm sau nhất định sẽ rời giường trước 8 giờ, làm điểm tâm.
Ninh Vãn cầm di động, đã 9 giờ. Cậu nhíu mày, hôm nay là thứ bảy, mà giờ này Thẩm Thư Vân còn chưa thấy dậy. Ninh Vãn suy nghĩ mãi, không yên lòng, lê dép lê đến trước cửa phòng ngủ Thẩm Thư Vân, gõ cửa hỏi: “Vân ca? Anh dậy chưa?”
Không có người trả lời.
Ninh Vãn đành phải gõ lần hai, tăng âm lượng: “Vân ca? Anh có bên trong không?”
Sau cánh cửa gỗ dày nặng, phát ra tiếng rên rỉ tia như có như không, rồi thanh âm quen thuộc từ phía sau cửa truyền đến: “Tôi…… Tôi không có việc gì…… Cậu không cần vào!”
Ninh Vãn nghe được thế càng nóng lòng, giờ phút này cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, trực tiếp phá cửa, xông vào. Nháy mắt cửa mở ra, Ninh Vãn thiếu chút nữa té ngã vì bị sặc hương hoa nhài nồng đậm!
Lập tức, khí huyết trong cơ thể Ninh Vãn bắt đầu sục sôi, dưới thân cũng bắt đầu nổi lên phản ứng. Nhưng Ninh Vãn biết hiện tại không phải thời điểm, cậu cắn răng cố nén, thô bạo ấn gân xanh rần rần nổi lên hai bên huyệt Thái Dương, đem dục vọng đang kêu gào áp xuống vài phần, mới đi đến bên cục chăn nho nhỏ nhô lên trên giường.
Thẩm Thư Vân vùi đầu trong chăn, bao mình lại như kén nhộng. Ninh Vãn duỗi tay đem người từ trong chăn kéo ra, nhiệt độ trên người Thẩm Thư Vân, mặc dù cách một lớp áo, nóng hổi khiến Ninh Vãn hoảng hốt. Cậu nhăn mày, duỗi tay sờ trán Thẩm Thư Vân —— trán anh ướt mồ hôi, nhiệt độ cao bất thường xuyên thấu qua lòng bàn tay: Thẩm Thư Vân phát sốt.
“Tại sao lại như vậy, tối hôm qua cảm lạnh sao?” Ninh Vãn khom lưng, muốn bế anh lên “Vân ca, tôi mang anh đi bệnh viện khám bệnh.”
Thẩm Thư Vân sốt đến hơi mơ đồ, nhưng trong tiềm thức của anh vừa nghe hai chữ “Bệnh viện” vẫn sinh ra kháng cự, tránh khỏi cánh tay đang chuẩn bị nhấc mình lên, gắt gao nắm chăn, dẩu miệng hét lên: “Tôi không đi!”
Ninh Vãn lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thư Vân trẻ con như vậy, có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, cậu cong lưng, lau mồ hôi đang mướt mát lăn dài từ trán đến mang tai Thẩm Thư Vân, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Sinh bệnh là phải đi bệnh viện nha, nếu không sao khỏi bệnh được, đúng không nào?”
Thẩm Thư Vân sốt đến mơ mơ màng màng, đôi mắt mở to vô thần, hơn nửa ngày mới nhận rõ trước mặt là Ninh Vãn, gương mặt vốn đỏ ửng do sốt lại càng đỏ thêm ba phần. Anh lắc đầu, chôn mặt vào gối đầu, nghẹn ngào: “Tôi thật sự không muốn đi bệnh viện, uống thuốc là đỡ rồi, thật sự.”
Thái độ Ninh Vãn phi thường kiên quyết: “Không được, chuyện này không thể từ chối.”
Dứt lời, cậu liền tìm áo khoác của Thẩm Thư Vân, bọc lên người anh, sau đó lại lần nữa bế Thẩm Thư Vân lên, mang ra ngoài cửa. Ninh Vãn ôm anh thật chặt, không cho anh cơ hội tránh thoát.
Thẩm Thư Vân phát sốt, tay chân vô lực mềm như bông sử, căn bản không có khả năng giãy dụa, đành trút giận đánh lên tức giận bả vai Ninh Vãn.
Ninh Vãn bả vai ăn đau, cúi đầu thấy Thẩm Thư Vân đang trừng mắt với mình, không khỏi nhếch miệng cười toe khoe hàm răng trắng: “Vân ca, đừng lộn xộn nhé, nếu không tôi ôm không vững, anh té xuống đất tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, cảm giác mình lúc ở trường học mấy đứa nhãi ranh chọc cho tức giận đau gan ruột, trong lòng yên lặng niệm kinh, tự mình khai đạo: Người khác khiến ta tức giận mà ta giận, tức giận cũng đâu khiến kẻ khác sinh bệnh, ngược lại mình tức giận như ý người ta, vừa hao tổn tinh thần lại mất sức……
Sáng sớm ngày thứ hai mặt trời lên cao, Ninh Vãn đêm qua đi ngủ quên kéo màn, vì thế sáng sớm đã bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức, cậu xoa mắt ngồi dậy, cảm thấy có gì đó không thích hợp, chống đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào —— căn nhà, quá an tĩnh.
Bởi vì đặc thù công việc, Thẩm Thư Vân làm việc và nghỉ ngơi phi thường quy luật, đồng hồ sinh học phi thường đúng giờ, cho dù tối hôm trước ngủ muộn, ngày hôm sau nhất định sẽ rời giường trước 8 giờ, làm điểm tâm.
Ninh Vãn cầm di động, đã 9 giờ. Cậu nhíu mày, hôm nay là thứ bảy, mà giờ này Thẩm Thư Vân còn chưa thấy dậy. Ninh Vãn suy nghĩ mãi, không yên lòng, lê dép lê đến trước cửa phòng ngủ Thẩm Thư Vân, gõ cửa hỏi: “Vân ca? Anh dậy chưa?”
Không có người trả lời.
Ninh Vãn đành phải gõ lần hai, tăng âm lượng: “Vân ca? Anh có bên trong không?”
Sau cánh cửa gỗ dày nặng, phát ra tiếng rên rỉ tia như có như không, rồi thanh âm quen thuộc từ phía sau cửa truyền đến: “Tôi…… Tôi không có việc gì…… Cậu không cần vào!”
Ninh Vãn nghe được thế càng nóng lòng, giờ phút này cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, trực tiếp phá cửa, xông vào. Nháy mắt cửa mở ra, Ninh Vãn thiếu chút nữa té ngã vì bị sặc hương hoa nhài nồng đậm!
Lập tức, khí huyết trong cơ thể Ninh Vãn bắt đầu sục sôi, dưới thân cũng bắt đầu nổi lên phản ứng. Nhưng Ninh Vãn biết hiện tại không phải thời điểm, cậu cắn răng cố nén, thô bạo ấn gân xanh rần rần nổi lên hai bên huyệt Thái Dương, đem dục vọng đang kêu gào áp xuống vài phần, mới đi đến bên cục chăn nho nhỏ nhô lên trên giường.
Thẩm Thư Vân vùi đầu trong chăn, bao mình lại như kén nhộng. Ninh Vãn duỗi tay đem người từ trong chăn kéo ra, nhiệt độ trên người Thẩm Thư Vân, mặc dù cách một lớp áo, nóng hổi khiến Ninh Vãn hoảng hốt. Cậu nhăn mày, duỗi tay sờ trán Thẩm Thư Vân —— trán anh ướt mồ hôi, nhiệt độ cao bất thường xuyên thấu qua lòng bàn tay: Thẩm Thư Vân phát sốt.
“Tại sao lại như vậy, tối hôm qua cảm lạnh sao?” Ninh Vãn khom lưng, muốn bế anh lên “Vân ca, tôi mang anh đi bệnh viện khám bệnh.”
Thẩm Thư Vân sốt đến hơi mơ đồ, nhưng trong tiềm thức của anh vừa nghe hai chữ “Bệnh viện” vẫn sinh ra kháng cự, tránh khỏi cánh tay đang chuẩn bị nhấc mình lên, gắt gao nắm chăn, dẩu miệng hét lên: “Tôi không đi!”
Ninh Vãn lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thư Vân trẻ con như vậy, có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, cậu cong lưng, lau mồ hôi đang mướt mát lăn dài từ trán đến mang tai Thẩm Thư Vân, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Sinh bệnh là phải đi bệnh viện nha, nếu không sao khỏi bệnh được, đúng không nào?”
Thẩm Thư Vân sốt đến mơ mơ màng màng, đôi mắt mở to vô thần, hơn nửa ngày mới nhận rõ trước mặt là Ninh Vãn, gương mặt vốn đỏ ửng do sốt lại càng đỏ thêm ba phần. Anh lắc đầu, chôn mặt vào gối đầu, nghẹn ngào: “Tôi thật sự không muốn đi bệnh viện, uống thuốc là đỡ rồi, thật sự.”
Thái độ Ninh Vãn phi thường kiên quyết: “Không được, chuyện này không thể từ chối.”
Dứt lời, cậu liền tìm áo khoác của Thẩm Thư Vân, bọc lên người anh, sau đó lại lần nữa bế Thẩm Thư Vân lên, mang ra ngoài cửa. Ninh Vãn ôm anh thật chặt, không cho anh cơ hội tránh thoát.
Thẩm Thư Vân phát sốt, tay chân vô lực mềm như bông sử, căn bản không có khả năng giãy dụa, đành trút giận đánh lên tức giận bả vai Ninh Vãn.
Ninh Vãn bả vai ăn đau, cúi đầu thấy Thẩm Thư Vân đang trừng mắt với mình, không khỏi nhếch miệng cười toe khoe hàm răng trắng: “Vân ca, đừng lộn xộn nhé, nếu không tôi ôm không vững, anh té xuống đất tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, cảm giác mình lúc ở trường học mấy đứa nhãi ranh chọc cho tức giận đau gan ruột, trong lòng yên lặng niệm kinh, tự mình khai đạo: Người khác khiến ta tức giận mà ta giận, tức giận cũng đâu khiến kẻ khác sinh bệnh, ngược lại mình tức giận như ý người ta, vừa hao tổn tinh thần lại mất sức……
Tác giả :
Bắc Cảnh Hữu Đống Ly