Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài
Chương 67 Lửa lớn
Lúc Ninh Vãn đến thành phố B, đúng vào một buổi trưa nắng nóng, B thành gần biển, gió thổi từ đó mang theo vị mằn mặn và cảm giác ẩm ướt, ánh mặt trời cực kỳ gay gắt, những chỗ da bị phơi bị chúng làm cho bỏng rát. Ninh Vãn xuống máy bay, liền có xe riêng tới đón, là một chiếc Mercedes-Benz G series màu đen, xe đã được cải trang tỉ mỉ, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là xe của Tả Diên.
Vừa mở cửa xe, liền thấy Tả Diên dựa vào ghế sau, sắc mặt không giấu được sự mỏi mệt. Trên vai cô ta khoác một chếc áo vest nữ, bên dưới vẫn là chiếc sườn xám thường mặc, thoạt nhìn như vừa vội vàng ra cửa, quần áo còn chưa kịp chỉn chu. Ninh Vãn lên xe xuống chỗ trống bên cạnh cô ta, thuận tay đóng cửa xe, cửa xe mới vừa đóng lại, xe ngay lập tức rồ ga khởi động, chạy với tốc độ cao ra khỏi sân bay.
Ngay khi cửa xe đóng lại, trong xe không có lưu thông không khí, Ninh Vãn chỉ ngửi thấy mùi thuốc mỡ nồng nặc đắng ngắt, không khỏi quay đầu đánh giá Tả Diên. Tả Diên dựa vào cửa xe, lười nhác ngáp một cái, nghiêng đầu ấn hạ cửa sổ xe, tiếp theo từ trong áo khoác lấy ra một chiếc hộp đen dài nhỏ, rút ra một điếu thuốc kiểu nữ, bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ninh Vãn thì hỏi cậu: “Cậu có phiền để tôi hút một điếu không?”
Ninh Vãn lắc lắc đầu.
Tả Diên châm lửa, hút hơn nửa điếu, mới chủ động mở miệng nói: “Thanh bang đầu bên kia bắt đầu hành động, hai ngày trước động thủ, tôi bị vài vết thương nhỏ. Thuốc ông già đưa thật sự là khó ngửi chết đi được, mùi nặng như vậy, xịt nước hoa mấy lần vẫn không lấn át được.”
“Chẳng lẽ chỉ là tranh giành miếng đất gần bến tàu cạnh bờ biển kia sao?” Ninh Vãn không hiểu chuyện trên đường đi của bọn họ, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói “Kỳ thật…… Miếng đất kia không tốt như cô tưởng tượng, tôi làm đánh giá phân tích, tốt nhất cô nên mua trong giá thầu 50 triệu để có chỗ cho lợi nhuận. Nếu không, vượt qua con số này, dù nơi này về sau sẽ được chính phủ mua lại trong tương lai, cũng sẽ là một quá trình dài, không nên dốc hết ra mà mua bán.”
Tả Diên phun ra một ngụm khói, một đôi mắt như hồ ly bị khói thuốc che lại, nhìn không ra cảm xúc: “Cậu không hiểu, miếng đất đối với chúng tôi mà nói, chính là vùng giao tranh. Chúng tôi có dụng ý của chúng tôi.”
“Được thôi. Vậy tôi có thể hỏi, làm sao có thể có ân oán sâu sắc như vậy giữa hai phe các người?”
Vấn đề này Tả Diên không lảng tránh, tàn thuốc đã cháy đến đầu lọc hơi lắc lư, không chút để ý mà nói: “Đại khái là bởi vì vài thập niên trước, nữ nhân của đại ca tụi nó chết dưới tay ba tôi. Sau đó lại đã xảy ra rất nhiều chuyện…… Nói ngắn lại, mấy năm nay qua đi, thù hận chất chồng, kỳ thực ngay cả chính mình cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.”
“Cho nên cô mới muốn tẩy trắng?”
Tả Diên thấp giọng đáp, không nói cái gì nữa.
Hai người chìm vào im lặng kéo dài, trong im lặng này, chiếc xe đã chạy đến nơi.
“Gay chết tiệt, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới…… Ngày mai buổi sáng phải đấu giá, thế mà chiều nay mới đến.” Tả Diên xoa xoa giữa mày, thở dài, “Vẫn là cảm ơn cậu có thể tới.”
“Không có gì, dù sao chuyện này cũng là do cha tôi dặn dò. Nhưng chúng ta đã nói rồi, đây thật sự là lần cuối cùng …” Ninh Vãn mở cửa xe, bỏ lại một câu trước khi cửa xe lại đóng lại, “Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình với anh ấy. Tôi thực sự không muốn bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì làm phiền chúng tôi.”
Ninh Vãn nếu đã đồng ý tới giúp Tả Diên, chính là thực sự đã chuẩn bị hết sức mình. Dù là nguyên vật liệu hay kế hoạch, đều đã chuẩn bị hoàn hảo, hơn nữa trong mấy năm nay cậu tiếp nhận đại bộ phận xí nghiệp Ninh thị, qua mài dũa, kinh nghiệm phong phú cùng thủ đoạn của Ninh Vãn giống như một thanh kiếm sắc tút khỏi vỏ, lưỡi kiếm tinh tế cùng kỹ thuật chuẩn nhanh tay, dồn ép đối thủ rất nhiều trong cuộc đấu thầu, thành công trợ giúp Tả Diên bắt lấy miếng đất cùng với đầu tư, có thể nói là toàn quân đại thắng.
Bọn họ cùng nhau dùng bữa trưa thịnh soạn trong nhà hàng của khách sạn, đến buổi chiều họ thảo luận một số vấn đề hợp tác với nhà đầu tư, cho đến khi trợ giúp xong hợp đồng cho Tả Diên, đã là buổi tối tám giờ. Ninh Vãn duỗi cái eo lười, tính toán thành công làm xong sẽ chuồn luôn, lên máy bay trở lại Singapore, từ chối lời mời ăn tối của Tả Diên. Cậu nghĩ vài tiếng nữa sẽ gặp lại Thẩm Thư Vân, nhào vào trong ổ chăn, cảm giác vô cùng tuyệt vời, một ngày mệt mỏi cũng tan không ít, khép lại máy tính liền chào tạm biệt Tả Diên.
Không nghĩ tới ở thời điểm này, Tả Diên đột nhiên đã mở miệng, lại lần nữa giữ lại nói: “Nhà hàng này ăn rất ngon, đặc biệt là món bồ câu quay, rất nổi tiếng, tôi khui rượu vang đỏ, chúc mừng hôm nay thắng lợi. Lại nói thời gian cũng không còn sớm, cậu hà tất vội vã chạy trở về như vậy, ở chỗ này một đêm, sáng mai tôi phái người đưa cậu trở về cũng không muộn.”
Tả Diên cũng không phải con người thích lá mặt lá trái, hơn nữa giữa hai người cũng không có tình cảm sâu đậm như vậy, Tả Diên làm gì mà luyến tiếc mình như vậy, Ninh Vãn nhíu mày, nghe lời nói Tả Diên không thích hợp, vì thế quay đầu hỏi thẳng: “Làm sao vậy, Tả tiểu thư?”
Ánh mắt của Ninh Vãn sắc bén, lớp ngụy trang trên mặt Tả Diên đã bị đâm thủng, cô ta rối rắm một hồi, cuối cùng quyết định không hề giấu giếm: “Ninh Vãn, Thanh bang hình như đã tra được địa chỉ của anh ở Singapore, tôi sợ có người đêm nay sẽ đi tìm, cho nên cậu vẫn nên ở thành phố B trốn trước đã, ít nhất ở nơi này là an toàn, có người bảo hộ chúng ta.”
“Cái gì?” Ninh Vãn ngẩn người, hai mắt đột nhiên trợn to, thiếu chút nữa hất máy tính trong tay xuống đất, “Cô biết tin này từ khi nào?”
“Đại khái ba bốn giờ trước.”
Ninh Vãn cắn răng nói: “Cô nên nói với tôi sớm hơn, căn nhà ở Singapore kia, tiên sinh của tôi cũng ở đó!”
Cậu nói xong xoay người muốn đi, bị Tả Diên một phen giữ chặt.
Hết chương 67
Vừa mở cửa xe, liền thấy Tả Diên dựa vào ghế sau, sắc mặt không giấu được sự mỏi mệt. Trên vai cô ta khoác một chếc áo vest nữ, bên dưới vẫn là chiếc sườn xám thường mặc, thoạt nhìn như vừa vội vàng ra cửa, quần áo còn chưa kịp chỉn chu. Ninh Vãn lên xe xuống chỗ trống bên cạnh cô ta, thuận tay đóng cửa xe, cửa xe mới vừa đóng lại, xe ngay lập tức rồ ga khởi động, chạy với tốc độ cao ra khỏi sân bay.
Ngay khi cửa xe đóng lại, trong xe không có lưu thông không khí, Ninh Vãn chỉ ngửi thấy mùi thuốc mỡ nồng nặc đắng ngắt, không khỏi quay đầu đánh giá Tả Diên. Tả Diên dựa vào cửa xe, lười nhác ngáp một cái, nghiêng đầu ấn hạ cửa sổ xe, tiếp theo từ trong áo khoác lấy ra một chiếc hộp đen dài nhỏ, rút ra một điếu thuốc kiểu nữ, bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ninh Vãn thì hỏi cậu: “Cậu có phiền để tôi hút một điếu không?”
Ninh Vãn lắc lắc đầu.
Tả Diên châm lửa, hút hơn nửa điếu, mới chủ động mở miệng nói: “Thanh bang đầu bên kia bắt đầu hành động, hai ngày trước động thủ, tôi bị vài vết thương nhỏ. Thuốc ông già đưa thật sự là khó ngửi chết đi được, mùi nặng như vậy, xịt nước hoa mấy lần vẫn không lấn át được.”
“Chẳng lẽ chỉ là tranh giành miếng đất gần bến tàu cạnh bờ biển kia sao?” Ninh Vãn không hiểu chuyện trên đường đi của bọn họ, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói “Kỳ thật…… Miếng đất kia không tốt như cô tưởng tượng, tôi làm đánh giá phân tích, tốt nhất cô nên mua trong giá thầu 50 triệu để có chỗ cho lợi nhuận. Nếu không, vượt qua con số này, dù nơi này về sau sẽ được chính phủ mua lại trong tương lai, cũng sẽ là một quá trình dài, không nên dốc hết ra mà mua bán.”
Tả Diên phun ra một ngụm khói, một đôi mắt như hồ ly bị khói thuốc che lại, nhìn không ra cảm xúc: “Cậu không hiểu, miếng đất đối với chúng tôi mà nói, chính là vùng giao tranh. Chúng tôi có dụng ý của chúng tôi.”
“Được thôi. Vậy tôi có thể hỏi, làm sao có thể có ân oán sâu sắc như vậy giữa hai phe các người?”
Vấn đề này Tả Diên không lảng tránh, tàn thuốc đã cháy đến đầu lọc hơi lắc lư, không chút để ý mà nói: “Đại khái là bởi vì vài thập niên trước, nữ nhân của đại ca tụi nó chết dưới tay ba tôi. Sau đó lại đã xảy ra rất nhiều chuyện…… Nói ngắn lại, mấy năm nay qua đi, thù hận chất chồng, kỳ thực ngay cả chính mình cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.”
“Cho nên cô mới muốn tẩy trắng?”
Tả Diên thấp giọng đáp, không nói cái gì nữa.
Hai người chìm vào im lặng kéo dài, trong im lặng này, chiếc xe đã chạy đến nơi.
“Gay chết tiệt, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới…… Ngày mai buổi sáng phải đấu giá, thế mà chiều nay mới đến.” Tả Diên xoa xoa giữa mày, thở dài, “Vẫn là cảm ơn cậu có thể tới.”
“Không có gì, dù sao chuyện này cũng là do cha tôi dặn dò. Nhưng chúng ta đã nói rồi, đây thật sự là lần cuối cùng …” Ninh Vãn mở cửa xe, bỏ lại một câu trước khi cửa xe lại đóng lại, “Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình với anh ấy. Tôi thực sự không muốn bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì làm phiền chúng tôi.”
Ninh Vãn nếu đã đồng ý tới giúp Tả Diên, chính là thực sự đã chuẩn bị hết sức mình. Dù là nguyên vật liệu hay kế hoạch, đều đã chuẩn bị hoàn hảo, hơn nữa trong mấy năm nay cậu tiếp nhận đại bộ phận xí nghiệp Ninh thị, qua mài dũa, kinh nghiệm phong phú cùng thủ đoạn của Ninh Vãn giống như một thanh kiếm sắc tút khỏi vỏ, lưỡi kiếm tinh tế cùng kỹ thuật chuẩn nhanh tay, dồn ép đối thủ rất nhiều trong cuộc đấu thầu, thành công trợ giúp Tả Diên bắt lấy miếng đất cùng với đầu tư, có thể nói là toàn quân đại thắng.
Bọn họ cùng nhau dùng bữa trưa thịnh soạn trong nhà hàng của khách sạn, đến buổi chiều họ thảo luận một số vấn đề hợp tác với nhà đầu tư, cho đến khi trợ giúp xong hợp đồng cho Tả Diên, đã là buổi tối tám giờ. Ninh Vãn duỗi cái eo lười, tính toán thành công làm xong sẽ chuồn luôn, lên máy bay trở lại Singapore, từ chối lời mời ăn tối của Tả Diên. Cậu nghĩ vài tiếng nữa sẽ gặp lại Thẩm Thư Vân, nhào vào trong ổ chăn, cảm giác vô cùng tuyệt vời, một ngày mệt mỏi cũng tan không ít, khép lại máy tính liền chào tạm biệt Tả Diên.
Không nghĩ tới ở thời điểm này, Tả Diên đột nhiên đã mở miệng, lại lần nữa giữ lại nói: “Nhà hàng này ăn rất ngon, đặc biệt là món bồ câu quay, rất nổi tiếng, tôi khui rượu vang đỏ, chúc mừng hôm nay thắng lợi. Lại nói thời gian cũng không còn sớm, cậu hà tất vội vã chạy trở về như vậy, ở chỗ này một đêm, sáng mai tôi phái người đưa cậu trở về cũng không muộn.”
Tả Diên cũng không phải con người thích lá mặt lá trái, hơn nữa giữa hai người cũng không có tình cảm sâu đậm như vậy, Tả Diên làm gì mà luyến tiếc mình như vậy, Ninh Vãn nhíu mày, nghe lời nói Tả Diên không thích hợp, vì thế quay đầu hỏi thẳng: “Làm sao vậy, Tả tiểu thư?”
Ánh mắt của Ninh Vãn sắc bén, lớp ngụy trang trên mặt Tả Diên đã bị đâm thủng, cô ta rối rắm một hồi, cuối cùng quyết định không hề giấu giếm: “Ninh Vãn, Thanh bang hình như đã tra được địa chỉ của anh ở Singapore, tôi sợ có người đêm nay sẽ đi tìm, cho nên cậu vẫn nên ở thành phố B trốn trước đã, ít nhất ở nơi này là an toàn, có người bảo hộ chúng ta.”
“Cái gì?” Ninh Vãn ngẩn người, hai mắt đột nhiên trợn to, thiếu chút nữa hất máy tính trong tay xuống đất, “Cô biết tin này từ khi nào?”
“Đại khái ba bốn giờ trước.”
Ninh Vãn cắn răng nói: “Cô nên nói với tôi sớm hơn, căn nhà ở Singapore kia, tiên sinh của tôi cũng ở đó!”
Cậu nói xong xoay người muốn đi, bị Tả Diên một phen giữ chặt.
Hết chương 67
Tác giả :
Bắc Cảnh Hữu Đống Ly