Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?
Chương 14
Ariane yêu quý,
Chris vừa đi ăn trưa nên tớ tranh thủ cơ hội chiếm cái máy vi tính.
Một tiếng nữa tớ phải gọi lại cho Laura (cô bạn cùng câu lạc bộ đọc sách của tớ), cô ấy đang cố thuyết phục tớ tối nay đi ăn ở một nhà hàng thịt nướng. Lập luận của cô ấy rất đơn giản: đó là nơi lý tưởng để gặp gỡ những người độc thân. Vả lại cô ấy cũng có lý: đàn ông thường sẵn sàng ăn thịt hơn là ăn chay. Rất nhiều phụ nữ biết điều đó nên những “ngôi nhà bíp tết” đã trở thành địa điểm tán tỉnh chính thức, gần như là ngang bằng với các quán bar.
Vậy thì điều gì khiến tớ thấy phiền? Hãy bàn đến việc tớ ăn đúng nghi lễ Do Thái, điều này khiến tớ sẽ phải lựa chọn giữa một đĩa xa lát rau nhỏ và một đĩa khoai tây chiên. Vấn đề của tớ là tớ không biết tán tỉnh. Tớ rất nhút nhát. Thế đấy. Tớ thấy gặp ai đó do mai mối là chuyện rất bình thường vì ta luôn biết “người ấy đến từ đâu”. Nhưng ý nghĩ kết nối với những người xa lạ hoàn hảo lại khiến tớ không được thoải mái.
Mặt khác chẳng mấy nữa tớ sẽ hẹn hò với tất cả những người quanh tớ mất nên tớ phải mở rộng chân trời của mình thôi. Thế nên tớ tin mình sẽ chấp nhận món không thịt nướng.
Tớ đồng ý: Bérénice cần được hưởng chế độ điều trị ưu đãi và tớ sẽ làm cho cô nàng thứ gì đó thật ra trò. (Nếu cô nàng biết, tớ nghĩ cô nàng sẽ thà chết còn hơn là phó thác bản thân cho trí tưởng tượng bệnh hoạn trong tớ.)
MẸ KIẾP! Ông anh tớ về rồi.
Chào nhé!
Justine.
Justine yêu quý,
Lẽ ra Chris phải ăn trưa lâu hơn chứ, tớ thấy lo lắng cho hệ tiêu hóa của anh ấy đấy.
Tớ không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tớ vừa trải qua hai mươi tư giờ khủng khiếp.
Tại V, dĩ nhiên rồi.
Tối qua, lẽ ra bọn tớ đi ăn mừng một cái tin tự cho là tốt lành.
Tớ về nhà, tớ làm đẹp bản thân, và rồi... Cậu đoán xem? Tớ biết cậu đang nhăn mặt, tớ sẽ khiến cậu bực tức ngay đây.
Phải đấy, lại một kế hoạch chết tiệt nữa.
Tớ quyết định sẽ thôi quay vòng vòng trong lúc đợi anh ấy, tớ đã xếp bàn của mình ra trước cửa sổ để vẽ tranh. Thật thoải mái, và khi tớ quên được sự tồn tại của anh ấy thì tớ cảm thấy hoàn toàn dễ chịu. Điện thoại đã đổ chuông một lần nhưng đó là một cô gái muốn bán loại bảo hiểm cho phép người mua nhận bồi thường trong trường hợp phải nhập viện điều trị. Tớ bảo cô ta: “Mai chị hãy gọi lại, chồng tôi hẳn sẽ sớm cần đến đấy”. Một khoảng im lặng kéo dài rồi cô ta hỏi tớ xem liệu chồng tớ có bị kiệt sức không, tớ đáp: “Có đấy, vì tôi sắp đạp cho anh ấy một phát vào mặt.”
Tớ gác máy, tớ rất xấu hổ nhưng điều đó lại khiến tớ dễ chịu.
Rồi màn đêm buông xuống, tớ lờ đi cho tới khi không nhìn thấy ngòi bút chì nữa, thế là phải quay ra nhìn giờ và lúc đó là 22h05 nên tớ bắt đầu phát điên. Tớ gọi vào di động của anh ấy, như thường lệ, máy anh ấy hết pin nên tớ để lại một tin nhắn chửi bới không thương tiếc.
Tớ đi tẩy trang, ăn một hộp sữa chua rồi đi ngủ.
Tớ đã ngủ gà ngủ gật trước một loạt bi đông và tránh không nhìn giờ nhưng cuối cùng cũng thiếp đi. Khi tớ mở mắt thì đã ba giờ sáng. V vẫn chưa về. Tớ nghĩ đến chuyện gọi cho cậu, nhưng nếu thế thì lại phải mở máy tính của tớ ra và tìm trong đống email cũ cái email có số điện thoại của cậu; mà với tình trạng thần kinh tớ thế này thì có vẻ như tớ sẽ chẳng làm nổi.
Tớ đã lao đầu vào làm việc nhà và tự hỏi mình nên gọi cho cảnh sát hay bệnh viện trước. Lúc tớ đang lôi đồ trong máy giặt ra thì anh ấy về tớ nhà, 3h40 sáng.
Thảm hại... Và gần như say xỉn. Anh ấy không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng anh ấy chẳng làm gì xấu cả, chỉ đơn giản là ông chủ của anh ấy từ Luân Đôn tới và đám bạn đồng nghiệp đã nằn nì ông ta tổ chức ăn mừng việc anh ấy được thăng chức (nên chắc đây chính là tin mới tốt lành), anh ấy không thể chối từ; nghĩ rằng buổi lễ ăn mừng chỉ mất một tiếng đồng hồ, bla bla bla... Anh ấy tin tớ đã ngủ từ lâu và không tưởng tượng được là tớ vẫn đứng đó đầy lo lắng.
Tớ chẳng muốn nghe gì hết và đã tống cổ anh ấy ra tràng kỷ ngủ. (Thỏa mãn bản thân một cách ti tiện: tớ còn không thèm đưa gối cho anh ấy khi anh ấy hỏi nữa.)
Cậu sẽ nghĩ tớ là một con điên, nhưng đã đến lúc tớ phải tự nhủ rằng sẽ đơn giản hơn nếu anh ấy lừa dối tớ. Lẽ ra anh ấy nên có một lý do thực sự cho việc về muộn, cho việc lơ là tớ và quên điện thoại di động của anh ấy. Như vậy hẳn sẽ rất khó chịu, nhưng thế lại đáng giá hơn ý nghĩ: “Anh ấy đã quên tớ”.
Song trên thực tế, lần duy nhất bọn tớ nói chuyện này với nhau, anh ấy mở to mắt và bảo: “Anh chết chìm trong công việc, chán ngấy vì cứ phải đi đi về về, anh cảm thấy tội lỗi vì làm một người chồng vắng mặt, vậy mà em còn nói với anh về một cô nhân tình ư? Em không biết rằng thứ đó chỉ tổ rước thêm một cơn xì trét khác à?” Thật chẳng được lịch thiệp cho lắm khi bị xếp vào hàng ngũ những điều gây phiền nhiễu hàng ngày, nhưng cũng hợp lý thôi. Tớ thấy rõ là anh ấy nói sự thật.
Sáng nay tớ đã thức giấc vẫn trong tâm trạng tức giận và rất lo lắng. Đầu tiên tớ sợ là cứ thăng chức với bia bọt sau giờ làm thế này, Luân Đôn sẽ biến V thành một kẻ nghiện rượu mất.
Ở Pháp, người ta nói rất nhiều về nạn nghiện rượu thượng lưu, nhưng tớ ít bận tâm đến các tính từ, với tớ, một kẻ nghiện rượu, thượng lưu hay không, thì vẫn chẳng là gì khác ngoài một kẻ say xỉn.
Sau đó, tớ tự nhủ rằng nếu mình cứ đêm đêm lo buồn thế này thì chắc chắn mình sẽ sớm già trước tuổi thôi.
Hôm nay anh ấy ngủ dậy trong tình trạng vô cùng thảm thương.
Tớ được nghe một bài diễn văn tràng giang đại hải (“Đúng, anh tệ thật, nhưng điều quan trọng nhất là anh yêu em. Anh không lừa dối em, và ngay cả khi công việc chiếm hết thời gian của anh, em vẫn nên nhớ là tất cả những gì anh làm, anh đều làm vì em...”).
Anh ấy đã thấy tớ không được xúc động trước bài diễn văn này cho lắm bởi tớ từng nghe nó rồi và điều duy nhất quan trọng với tớ là tớ tin chắc anh ấy sẽ tái phạm.
Thế là anh ấy đánh lạc hướng tớ bằng cách hỏi: “Em không thấy anh gầy đi sao?” Tớ bèn đáp: “Em không biết, em có thấy anh đâu.”
Anh ấy mặc quần áo xong xuôi rồi bảo tớ là anh ấy phải ra ngoài đi chợ; tớ trả lời: “Em hy vọng anh không có ý định mua hoa tặng em!” Giá mà cậu thấy gương mặt anh ấy... Rồi tớ tự cho phép mình tàn bạo một chút bằng cách nói thêm: “Nhưng anh có thể mua cho mẹ anh vì chúng ta sẽ đến nhà bà ăn trưa.”
Anh ấy đi khỏi nhà với vẻ vô cùng ăn năn rồi quay về với một bó hoa duy nhất, mặt mũi đầy chán nản. Anh ấy biết mình đã sập bẫy: tặng hoa tớ anh ấy sẽ bị nhiếc móc, không tặng hoa tớ anh ấy sẽ mất vũ khí van xin hòa bình.
Suốt bữa trưa, tớ lờ tịt anh ấy đi, bố mẹ anh ấy không nhận thấy gì cả, họ còn mải mê ăn mừng việc anh ấy được thăng chức. Rồi khi trở về, trong ô tô, anh ấy cầm tay tớ. Tớ chìa cho anh ấy một ngón tay (ngón giữa) và bảo: “Đây là tất cả những gì anh xứng đáng được hưởng.”
Anh ấy phá lên cười, và nhiệt kế trong ô tô tăng lên vài độ.
Phần ngày còn lại trôi qua êm đềm, tớ dần cảm thấy thư giãn khi một câu hỏi lướt qua tâm trí tớ: “Bali thì sao?”
Anh ấy vặn vẹo người trên ghế bành rồi trả lời: “Nói thật là anh đã không nhắc đến chuyện này, nhưng chúng ta có thể phải hoãn chuyến đi lại vài tuần. Khoảng thời gian đủ để anh đảm nhận nhiệm vụ mới được giao.” Từ “có thể” khiến tớ tức điên. Tớ biết cách làm chủ những lời đồng ý, tớ biết cách làm chủ những lời phản đối; nhưng những lời “có thể” thì khiến tớ tức điên.
Suy cho cùng vài tuần hay vài tháng cũng chẳng quan trọng, phải không?
Tớ kể với cậu tất tật những chuyện này không phải để biết xem cậu nghĩ gì về chúng (tớ đã có được một suy nghĩ mơ hồ rồi), mà chỉ để nhắc cho cậu nhớ cuộc sống của người phụ nữ kết hôn khó chịu đến dường nào. Khi bọn mình gặp nhau, cậu nói rằng cậu thích được ở vị trí của tớ; nhưng tớ tin lúc đọc những dòng này cậu sẽ hết tiếc nuối vì vẫn đang được ở vị trí của cậu.
Với tất cả đống lộn xộn này tớ không biết làm thế nào cậu sống sót được qua ngày cuối tuần. Nhất là khi biết cậu thích chứng khoái cảm đau, tớ lại càng lo lắng thêm chút ít.
Cuối cùng, tớ đoán là vài tiếng đồng hồ nữa cậu sẽ đau khắp mình mẩy, ăn một bát ngũ cốc và vừa hút thuốc vừa xem The Practice; ít ra cũng chẳng có ai đến phá thối cuộc sống của cậu.
Ôm hôn cậu,
A.
TB: lúc trở về nhà, tớ nhận được tin nhắn của một anh bạn cũ nhắn là bạn gái anh ta đã dính bầu và họ muốn cưới nhau “để em bé có bố mẹ bình thường”. Những kẻ ngu ngốc. Đây chắc chắn là một trong những tin nhắc dở hơi cám hấp nhất tớ nhận được trong đời. Tớ đã gọi lại để chúc mừng họ và cảm thấy nhẹ bẫng người khi gặp ngay máy trả lời tự động.
Ariane yêu quý,
Sao lại chỉ “gần như say xỉn”? Chán ngấy đám đàn ông không bao giờ kết thúc nổi những gì họ đã khởi sự này rồi...
Lúc đọc thư cậu, tớ đã bật cười khi tưởng tượng ra cảnh Vincent lượn lờ quanh cửa hàng hoa.
Tớ khó lòng nhớ nổi gương mặt anh ấy, nhưng tớ nhớ rất rõ vẻ mặt anh ấy lúc hai đứa mình tranh luận về hôn nhân. Anh ấy nở nụ cười vui sướng. Đúng nụ cười tớ vẫn phô ra mỗi lần bạn bè tớ nói tiếng Ba Tư và tớ tuyệt đối không hiểu gì, nhưng tớ thấy hạnh phúc vì được cô đơn trong thế giới của riêng mình. Như thường lệ tớ lại lạc đề rồi.
Ừm, tớ tưởng tượng ra cảnh Vincent ở chỗ cửa hàng hoa, ý thức rõ mình thảm hại thế nào (tớ định viết là mình giống Vua Đần thế nào nhưng lại sợ làm cậu phật ý), và đang phải đấu tranh nội tâm gay gắt. Làm gì đây với một người phụ nữ không còn cho bạn cơ hội xoa dịu cô ấy bằng những bó hoa nữa? Cứ phía trước thẳng tiến và đặt mình vào tình huống một bé trai lại trót không vâng lời ư? Hay để ý đến thái độ chối từ của cô ấy... Dù anh ấy có làm cách nào thì cũng không thể làm cậu thỏa mãn được, tớ tin chắc như vậy, bởi một tên tội phạm không hoa còn khiến tội của hắn tăng nặng hơn nữa, đúng không nào?
Ồ, cậu có lý, sáng nay thì tớ không muốn ở vào vị trí của cậu đâu, ở vào vị trí của Vincent thì lại càng không.
Dĩ nhiên là anh ấy yêu cậu.
Tớ tự hỏi liệu bản thân anh ấy có hơi ngán ngẩm với việc mình được thăng chức không. Đôi khi ngay cả những tay cần cù vĩ đại nhất cũng khó mà đảm đương được hết trách nhiệm của họ. Nên đi nhậu đến say xỉn với đám bạn hữu còn dễ hơn là về nhà để lại gặp mặt người vợ mà anh ta biết là anh ta không thể lòe bịp được vì cô ấy hiểu anh ta tới tận chân tơ kẽ tóc mất rồi.
Tóm lại, cho tớ gửi lời chúc mừng anh ấy (và táng cho anh ấy một cú vào đầu nữa).
Nói đến ngày cuối tuần của tớ, thông tin quan trọng nhất trong thư cậu là chuyến đi đến Bali có vẻ như bị hoãn lại. Cậu cần được nghỉ ngơi, và nếu tớ nhớ không lầm thì cậu thích nghỉ ngơi trong thành phố mà, vậy tại sao lại không đến NY cơ chứ? Chẳng phải cậu từng bảo tớ là cậu có bà bác ở đây sao? Nếu cậu không muốn đến nhà bác cậu thì hãy đến ở nhà tớ.
Hứa với tớ là sẽ nghĩ tới chuyện này nhé.
Khách hàng đến, hẹn cậu sau.
Justine
J yêu quý,
Như thường lệ, cậu đã nhìn đúng.
Tớ nhận ra V về muộn là vì anh ấy có một vài điều khó lòng đối mặt. Và dù tớ muốn hay không thì tớ vẫn là thực tế trước mắt anh ấy.
Tớ tự hỏi liệu có phải cặp đôi nào cũng thế không: vợ = trách nhiệm. Với toàn bộ nghĩa vụ bắt buộc mà từ này bao hàm. Tớ thấy thế thật bất công, bởi nếu suốt nửa tuần tớ phải cố quên đi mình đã kết hôn bên cạnh lũ bạn độc thân, thì cũng chỉ là để thoát khỏi cái lưới khắc nghiệt phủ lên đầu bọn tớ mà bọn tớ không hề hay biết.
Tớ cũng thích được là cô bạn gái được anh ấy cùng uống đến say mỗi khi anh ấy chán chuyện phải tỏ ra nghiêm túc.
Nhưng điều này thì tớ không thể nói với anh ấy được. Những người như Vincent có cách nhìn rất lạc hậu về người phụ nữ mà họ đã chọn làm vợ, và tớ tin anh ấy chẳng muốn thay đổi cách nhìn đó đâu.
Cậu đã bỏ rơi tớ vì đám khách hàng, cậu bán cho họ thứ nữ trang xinh đẹp gì vậy?
Điều đó làm tớ nhớ lại chuyện hôm cưới tớ, bà cô tớ cho tớ mượn một cái nhẫn đẹp tuyệt: một viên kim cương tam giác khổng lồ có những sọc dọc rõ dài. Tớ nhìn nó suốt buổi lễ. Những ai quan sát tớ hẳn sẽ nghĩ là tớ cụp mắt chứng tỏ mình phục tùng và tôn trọng chồng, hoặc cha xứ, hoặc cả hai; nhưng sự thật là tớ không thể rời mắt khỏi thứ đồ vật lộng lẫy kia.
Tớ không biết tại sao nhưng khi cậu nhắc đến các khách hàng, tớ lại tưởng tượng ra cậu đứng sau quầy, đầu đội một cái mũ giấy và bán bỏng ngô.
Cậu có lý, ta nên có thời gian bên nhau, tớ rất muốn khám phá thế giới của cậu và tớ đã quyết định đến NY.
Vincent cũng đồng ý. Hẳn cậu sẽ bảo tớ: anh ấy đâu có quyền lựa chọn.
Cảm ơn cậu vì lời mời, nhưng tớ yêu bà bác tớ nên tớ sẽ ổn khi ở nhà bà. Vả lại trước khi chia sẻ mái nhà với một ai đó dù chỉ vài ngày, thì cả hai đều phải thực sự thấu hiểu nhau. Dù sao thì qua mạng vẫn cứ là tốt hơn. Tớ tự hỏi điều gì khiến tớ phát ngôn như vậy, phần đứa trẻ được nuông chiều hay phần gái già trong tớ... (Phải, ta có thể lấy chồng mà vẫn trở thành gái già, bằng chứng nhé.)
Vả lại từ tuần trước tớ đã tự hỏi về cụm từ “giữa hai lứa tuổi”.
Tớ nghĩ nó được áp dụng cho những người khoảng ngũ tuần nhưng tớ không còn tin chắc cho lắm. Tớ bắt đầu nghi ngờ kể từ sau lần đi xem phim Spy games với Ambre. Lúc ra khỏi rạp, tớ tự hỏi mình sẽ chấm ai nếu phải chọn giữa Brad Pitt và Robert Redford. Giả thuyết thường chẳng mấy chắc chắn, tớ đồng ý, nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là ta chẳng bao giờ đưa ra nổi quyết định. Redford bao nhiêu tuổi ấy nhỉ... sáu mươi lăm hay bảy mươi? Được rồi, nom ông ấy vẫn luôn quyến rũ nhưng rõ là sự chần chừ của chúng ta thể hiện tình trạng già đi mà không lớp kem nào khắc phục nổi.
Tớ nghĩ sẽ đến NY ngay tuần tới.
Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ tớ phải làm lại hộ chiếu, đó không chỉ là công việc lao dịch mà nó còn đặt tớ vào tình thế gian nan này nữa: điền ô “Nghề nghiệp”. Trong thế giới tốt đẹp nhất trần đời hẳn tớ sẽ điền “Stylist”, nhưng vì ở đây thế giới chẳng được cải thiện gì cả nên còn lâu tớ mới được làm nghề đó và trên thực tế tớ phải mất nhiều thời gian cho việc bán quần áo hơn là vẽ ra những thứ tớ mơ ước. Các mẫu của tớ được ưa chuộng, cô hàng xóm lại đặt hàng một chiếc áo phông vẽ hình và đó là cái thứ năm bán được trong tháng này... Rốt cuộc thì chắc chắn đó cũng không đủ trả tiền thuê nhà mà hộ chiếu của tớ lại thuộc phạm trù hết sức duy vật... Dù sao tớ cũng sẽ không điền “Nhân viên bán hàng” vào đâu! Được rồi, tớ sẽ xem xét vụ này, trong thời gian chờ ở tòa thị chính, tớ sẽ nghĩ đến nó.
Tớ rất nóng lòng muốn được tiếp tục những cuộc tranh luận giữa chúng ta, những cuộc tranh luận “thực sự”, trước một chai saké cho cậu, một bánh cà rốt và rượu vang cho tớ (Ối ôi, kết hợp mới kỳ cục làm sao, tớ sẽ uống cà phê và xốc nách cậu đưa về nhà khi cậu say xỉn...)
Dù sao thì cũng đừng làm tớ hút thuốc trở lại nhé!
Hôn cậu,
A.
TB: tớ đã nói với V chuyện cậu chúc mừng anh ấy, anh ấy trả lời là cho anh ấy ôm hôn cậu; tớ nhận thấy rằng cậu đã dễ dàng có được vị trí trong thế giới của anh ấy mà không phải tốn một lời cỏn con nào.
Ariane,
Tớ vừa nhận được tin nhắn của câu, vậy là cậu sẽ đi New York à? Freundshaft again.
Tớ đã gọi lại cho cậu nhưng chỉ có tiếng máy trả lời tự động và tớ nhớ ra hôm nay sinh nhật mẹ chồng cậu. Tớ rất thích có một bà mẹ chồng, kể cả một bà mà tớ ghét. Ai đó để gọi điện bàn chuyện tổ chức các ngày lễ - “giáng sinh làm ở nhà mẹ hay nhà con?” -, ai đó cho cậu những lời khuyên tệ hại mà cậu có thể bỏ qua, ai đó đối xử với cậu như mẹ ruột, tránh cho cậu điều tệ hại nhất, ai đó luôn hiện diện ngay cả khi cậu không yêu cậu.
Cậu còn nhớ những tấm phù hiệu mà tớ làm hồi bọn mình đi New York không? Tớ tin chắc là cậu quên rồi. Tớ rất muốn đi cùng cậu, nhưng cậu lại không rủ tớ. Ôi, tớ không trách cậu đâu, cậu đâu có cố ý, chỉ là vì cậu không nghĩ đến thôi. Còn tớ thì lại không dám nằn nì. Nếu một ngày nào đó tớ thú nhận với cậu hẳn cậu sẽ mắng tớ chết.
Mùa hè này chuyện gì sẽ xảy ra?
Tớ ghét mùa hè khi tớ vẫn cứ độc thân thế này. Những kỳ nghỉ cuối tuần đẹp trời chẳng có nghĩa lý gì cả, những kỳ nghỉ liên miên từ ngày 14 tháng Bảy và ngày 15 tháng Tám mà ta phải qua bằng mọi giá nếu không sẽ bị bơ vơ trong khu nhà mình. Và những cô gái khác mỉm cười ngồi bên hiên các quán cà phê. Tớ không thể chịu nổi điều đó nữa. Hôm qua, ở một ngã tư lúc đèn đỏ, có một đôi hôn nhau trong chiếc ô tô đỗ trước tớ. Khi đèn xanh tớ đã bấm còi như một con điên.
Họ giật nảy mình. Thật đáng đời họ.
Đã cả thế kỷ rồi tớ không đi chơi, tớ còn ít nhất ba tuần nghỉ phép nữa, không có chuyện tớ lại bắt đầu một hành trình vô lý đầu, nếu chỉ để gặp lại đám bạn hữu ở nơi này nơi kia thôi.
Tớ sẽ đi chơi với Léa vì cậu ấy rủ tớ. Tớ sẽ bảo với cậu ấy là đồng ý, nhưng chỉ với điều kiện là cậu ấy không mang theo máy vi tính. Và cậu ấy phải ngừng ca thán chuyện mặt trời làm cậu ấy nổi tàn nhang.
Nếu năm bốn mươi tuổi mà tớ vẫn còn đi nghỉ với một cô bạn gái thân nữa thì tớ sẽ tự sát mất.
Cậu định đi New York bao lâu? Lẽ ra tớ phải bảo cậu gọi lại cho tớ mới đúng, dù gọi muộn.
Đây là lần thứ ba trong tuần tớ viết cho cậu.
Tớ cũng không biết sẽ làm gì với những lá thư này. Như tớ hiểu bản thân mình thì tớ sẽ không bao giờ gửi chúng cho cậu.
Ambre
Chris vừa đi ăn trưa nên tớ tranh thủ cơ hội chiếm cái máy vi tính.
Một tiếng nữa tớ phải gọi lại cho Laura (cô bạn cùng câu lạc bộ đọc sách của tớ), cô ấy đang cố thuyết phục tớ tối nay đi ăn ở một nhà hàng thịt nướng. Lập luận của cô ấy rất đơn giản: đó là nơi lý tưởng để gặp gỡ những người độc thân. Vả lại cô ấy cũng có lý: đàn ông thường sẵn sàng ăn thịt hơn là ăn chay. Rất nhiều phụ nữ biết điều đó nên những “ngôi nhà bíp tết” đã trở thành địa điểm tán tỉnh chính thức, gần như là ngang bằng với các quán bar.
Vậy thì điều gì khiến tớ thấy phiền? Hãy bàn đến việc tớ ăn đúng nghi lễ Do Thái, điều này khiến tớ sẽ phải lựa chọn giữa một đĩa xa lát rau nhỏ và một đĩa khoai tây chiên. Vấn đề của tớ là tớ không biết tán tỉnh. Tớ rất nhút nhát. Thế đấy. Tớ thấy gặp ai đó do mai mối là chuyện rất bình thường vì ta luôn biết “người ấy đến từ đâu”. Nhưng ý nghĩ kết nối với những người xa lạ hoàn hảo lại khiến tớ không được thoải mái.
Mặt khác chẳng mấy nữa tớ sẽ hẹn hò với tất cả những người quanh tớ mất nên tớ phải mở rộng chân trời của mình thôi. Thế nên tớ tin mình sẽ chấp nhận món không thịt nướng.
Tớ đồng ý: Bérénice cần được hưởng chế độ điều trị ưu đãi và tớ sẽ làm cho cô nàng thứ gì đó thật ra trò. (Nếu cô nàng biết, tớ nghĩ cô nàng sẽ thà chết còn hơn là phó thác bản thân cho trí tưởng tượng bệnh hoạn trong tớ.)
MẸ KIẾP! Ông anh tớ về rồi.
Chào nhé!
Justine.
Justine yêu quý,
Lẽ ra Chris phải ăn trưa lâu hơn chứ, tớ thấy lo lắng cho hệ tiêu hóa của anh ấy đấy.
Tớ không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tớ vừa trải qua hai mươi tư giờ khủng khiếp.
Tại V, dĩ nhiên rồi.
Tối qua, lẽ ra bọn tớ đi ăn mừng một cái tin tự cho là tốt lành.
Tớ về nhà, tớ làm đẹp bản thân, và rồi... Cậu đoán xem? Tớ biết cậu đang nhăn mặt, tớ sẽ khiến cậu bực tức ngay đây.
Phải đấy, lại một kế hoạch chết tiệt nữa.
Tớ quyết định sẽ thôi quay vòng vòng trong lúc đợi anh ấy, tớ đã xếp bàn của mình ra trước cửa sổ để vẽ tranh. Thật thoải mái, và khi tớ quên được sự tồn tại của anh ấy thì tớ cảm thấy hoàn toàn dễ chịu. Điện thoại đã đổ chuông một lần nhưng đó là một cô gái muốn bán loại bảo hiểm cho phép người mua nhận bồi thường trong trường hợp phải nhập viện điều trị. Tớ bảo cô ta: “Mai chị hãy gọi lại, chồng tôi hẳn sẽ sớm cần đến đấy”. Một khoảng im lặng kéo dài rồi cô ta hỏi tớ xem liệu chồng tớ có bị kiệt sức không, tớ đáp: “Có đấy, vì tôi sắp đạp cho anh ấy một phát vào mặt.”
Tớ gác máy, tớ rất xấu hổ nhưng điều đó lại khiến tớ dễ chịu.
Rồi màn đêm buông xuống, tớ lờ đi cho tới khi không nhìn thấy ngòi bút chì nữa, thế là phải quay ra nhìn giờ và lúc đó là 22h05 nên tớ bắt đầu phát điên. Tớ gọi vào di động của anh ấy, như thường lệ, máy anh ấy hết pin nên tớ để lại một tin nhắn chửi bới không thương tiếc.
Tớ đi tẩy trang, ăn một hộp sữa chua rồi đi ngủ.
Tớ đã ngủ gà ngủ gật trước một loạt bi đông và tránh không nhìn giờ nhưng cuối cùng cũng thiếp đi. Khi tớ mở mắt thì đã ba giờ sáng. V vẫn chưa về. Tớ nghĩ đến chuyện gọi cho cậu, nhưng nếu thế thì lại phải mở máy tính của tớ ra và tìm trong đống email cũ cái email có số điện thoại của cậu; mà với tình trạng thần kinh tớ thế này thì có vẻ như tớ sẽ chẳng làm nổi.
Tớ đã lao đầu vào làm việc nhà và tự hỏi mình nên gọi cho cảnh sát hay bệnh viện trước. Lúc tớ đang lôi đồ trong máy giặt ra thì anh ấy về tớ nhà, 3h40 sáng.
Thảm hại... Và gần như say xỉn. Anh ấy không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng anh ấy chẳng làm gì xấu cả, chỉ đơn giản là ông chủ của anh ấy từ Luân Đôn tới và đám bạn đồng nghiệp đã nằn nì ông ta tổ chức ăn mừng việc anh ấy được thăng chức (nên chắc đây chính là tin mới tốt lành), anh ấy không thể chối từ; nghĩ rằng buổi lễ ăn mừng chỉ mất một tiếng đồng hồ, bla bla bla... Anh ấy tin tớ đã ngủ từ lâu và không tưởng tượng được là tớ vẫn đứng đó đầy lo lắng.
Tớ chẳng muốn nghe gì hết và đã tống cổ anh ấy ra tràng kỷ ngủ. (Thỏa mãn bản thân một cách ti tiện: tớ còn không thèm đưa gối cho anh ấy khi anh ấy hỏi nữa.)
Cậu sẽ nghĩ tớ là một con điên, nhưng đã đến lúc tớ phải tự nhủ rằng sẽ đơn giản hơn nếu anh ấy lừa dối tớ. Lẽ ra anh ấy nên có một lý do thực sự cho việc về muộn, cho việc lơ là tớ và quên điện thoại di động của anh ấy. Như vậy hẳn sẽ rất khó chịu, nhưng thế lại đáng giá hơn ý nghĩ: “Anh ấy đã quên tớ”.
Song trên thực tế, lần duy nhất bọn tớ nói chuyện này với nhau, anh ấy mở to mắt và bảo: “Anh chết chìm trong công việc, chán ngấy vì cứ phải đi đi về về, anh cảm thấy tội lỗi vì làm một người chồng vắng mặt, vậy mà em còn nói với anh về một cô nhân tình ư? Em không biết rằng thứ đó chỉ tổ rước thêm một cơn xì trét khác à?” Thật chẳng được lịch thiệp cho lắm khi bị xếp vào hàng ngũ những điều gây phiền nhiễu hàng ngày, nhưng cũng hợp lý thôi. Tớ thấy rõ là anh ấy nói sự thật.
Sáng nay tớ đã thức giấc vẫn trong tâm trạng tức giận và rất lo lắng. Đầu tiên tớ sợ là cứ thăng chức với bia bọt sau giờ làm thế này, Luân Đôn sẽ biến V thành một kẻ nghiện rượu mất.
Ở Pháp, người ta nói rất nhiều về nạn nghiện rượu thượng lưu, nhưng tớ ít bận tâm đến các tính từ, với tớ, một kẻ nghiện rượu, thượng lưu hay không, thì vẫn chẳng là gì khác ngoài một kẻ say xỉn.
Sau đó, tớ tự nhủ rằng nếu mình cứ đêm đêm lo buồn thế này thì chắc chắn mình sẽ sớm già trước tuổi thôi.
Hôm nay anh ấy ngủ dậy trong tình trạng vô cùng thảm thương.
Tớ được nghe một bài diễn văn tràng giang đại hải (“Đúng, anh tệ thật, nhưng điều quan trọng nhất là anh yêu em. Anh không lừa dối em, và ngay cả khi công việc chiếm hết thời gian của anh, em vẫn nên nhớ là tất cả những gì anh làm, anh đều làm vì em...”).
Anh ấy đã thấy tớ không được xúc động trước bài diễn văn này cho lắm bởi tớ từng nghe nó rồi và điều duy nhất quan trọng với tớ là tớ tin chắc anh ấy sẽ tái phạm.
Thế là anh ấy đánh lạc hướng tớ bằng cách hỏi: “Em không thấy anh gầy đi sao?” Tớ bèn đáp: “Em không biết, em có thấy anh đâu.”
Anh ấy mặc quần áo xong xuôi rồi bảo tớ là anh ấy phải ra ngoài đi chợ; tớ trả lời: “Em hy vọng anh không có ý định mua hoa tặng em!” Giá mà cậu thấy gương mặt anh ấy... Rồi tớ tự cho phép mình tàn bạo một chút bằng cách nói thêm: “Nhưng anh có thể mua cho mẹ anh vì chúng ta sẽ đến nhà bà ăn trưa.”
Anh ấy đi khỏi nhà với vẻ vô cùng ăn năn rồi quay về với một bó hoa duy nhất, mặt mũi đầy chán nản. Anh ấy biết mình đã sập bẫy: tặng hoa tớ anh ấy sẽ bị nhiếc móc, không tặng hoa tớ anh ấy sẽ mất vũ khí van xin hòa bình.
Suốt bữa trưa, tớ lờ tịt anh ấy đi, bố mẹ anh ấy không nhận thấy gì cả, họ còn mải mê ăn mừng việc anh ấy được thăng chức. Rồi khi trở về, trong ô tô, anh ấy cầm tay tớ. Tớ chìa cho anh ấy một ngón tay (ngón giữa) và bảo: “Đây là tất cả những gì anh xứng đáng được hưởng.”
Anh ấy phá lên cười, và nhiệt kế trong ô tô tăng lên vài độ.
Phần ngày còn lại trôi qua êm đềm, tớ dần cảm thấy thư giãn khi một câu hỏi lướt qua tâm trí tớ: “Bali thì sao?”
Anh ấy vặn vẹo người trên ghế bành rồi trả lời: “Nói thật là anh đã không nhắc đến chuyện này, nhưng chúng ta có thể phải hoãn chuyến đi lại vài tuần. Khoảng thời gian đủ để anh đảm nhận nhiệm vụ mới được giao.” Từ “có thể” khiến tớ tức điên. Tớ biết cách làm chủ những lời đồng ý, tớ biết cách làm chủ những lời phản đối; nhưng những lời “có thể” thì khiến tớ tức điên.
Suy cho cùng vài tuần hay vài tháng cũng chẳng quan trọng, phải không?
Tớ kể với cậu tất tật những chuyện này không phải để biết xem cậu nghĩ gì về chúng (tớ đã có được một suy nghĩ mơ hồ rồi), mà chỉ để nhắc cho cậu nhớ cuộc sống của người phụ nữ kết hôn khó chịu đến dường nào. Khi bọn mình gặp nhau, cậu nói rằng cậu thích được ở vị trí của tớ; nhưng tớ tin lúc đọc những dòng này cậu sẽ hết tiếc nuối vì vẫn đang được ở vị trí của cậu.
Với tất cả đống lộn xộn này tớ không biết làm thế nào cậu sống sót được qua ngày cuối tuần. Nhất là khi biết cậu thích chứng khoái cảm đau, tớ lại càng lo lắng thêm chút ít.
Cuối cùng, tớ đoán là vài tiếng đồng hồ nữa cậu sẽ đau khắp mình mẩy, ăn một bát ngũ cốc và vừa hút thuốc vừa xem The Practice; ít ra cũng chẳng có ai đến phá thối cuộc sống của cậu.
Ôm hôn cậu,
A.
TB: lúc trở về nhà, tớ nhận được tin nhắn của một anh bạn cũ nhắn là bạn gái anh ta đã dính bầu và họ muốn cưới nhau “để em bé có bố mẹ bình thường”. Những kẻ ngu ngốc. Đây chắc chắn là một trong những tin nhắc dở hơi cám hấp nhất tớ nhận được trong đời. Tớ đã gọi lại để chúc mừng họ và cảm thấy nhẹ bẫng người khi gặp ngay máy trả lời tự động.
Ariane yêu quý,
Sao lại chỉ “gần như say xỉn”? Chán ngấy đám đàn ông không bao giờ kết thúc nổi những gì họ đã khởi sự này rồi...
Lúc đọc thư cậu, tớ đã bật cười khi tưởng tượng ra cảnh Vincent lượn lờ quanh cửa hàng hoa.
Tớ khó lòng nhớ nổi gương mặt anh ấy, nhưng tớ nhớ rất rõ vẻ mặt anh ấy lúc hai đứa mình tranh luận về hôn nhân. Anh ấy nở nụ cười vui sướng. Đúng nụ cười tớ vẫn phô ra mỗi lần bạn bè tớ nói tiếng Ba Tư và tớ tuyệt đối không hiểu gì, nhưng tớ thấy hạnh phúc vì được cô đơn trong thế giới của riêng mình. Như thường lệ tớ lại lạc đề rồi.
Ừm, tớ tưởng tượng ra cảnh Vincent ở chỗ cửa hàng hoa, ý thức rõ mình thảm hại thế nào (tớ định viết là mình giống Vua Đần thế nào nhưng lại sợ làm cậu phật ý), và đang phải đấu tranh nội tâm gay gắt. Làm gì đây với một người phụ nữ không còn cho bạn cơ hội xoa dịu cô ấy bằng những bó hoa nữa? Cứ phía trước thẳng tiến và đặt mình vào tình huống một bé trai lại trót không vâng lời ư? Hay để ý đến thái độ chối từ của cô ấy... Dù anh ấy có làm cách nào thì cũng không thể làm cậu thỏa mãn được, tớ tin chắc như vậy, bởi một tên tội phạm không hoa còn khiến tội của hắn tăng nặng hơn nữa, đúng không nào?
Ồ, cậu có lý, sáng nay thì tớ không muốn ở vào vị trí của cậu đâu, ở vào vị trí của Vincent thì lại càng không.
Dĩ nhiên là anh ấy yêu cậu.
Tớ tự hỏi liệu bản thân anh ấy có hơi ngán ngẩm với việc mình được thăng chức không. Đôi khi ngay cả những tay cần cù vĩ đại nhất cũng khó mà đảm đương được hết trách nhiệm của họ. Nên đi nhậu đến say xỉn với đám bạn hữu còn dễ hơn là về nhà để lại gặp mặt người vợ mà anh ta biết là anh ta không thể lòe bịp được vì cô ấy hiểu anh ta tới tận chân tơ kẽ tóc mất rồi.
Tóm lại, cho tớ gửi lời chúc mừng anh ấy (và táng cho anh ấy một cú vào đầu nữa).
Nói đến ngày cuối tuần của tớ, thông tin quan trọng nhất trong thư cậu là chuyến đi đến Bali có vẻ như bị hoãn lại. Cậu cần được nghỉ ngơi, và nếu tớ nhớ không lầm thì cậu thích nghỉ ngơi trong thành phố mà, vậy tại sao lại không đến NY cơ chứ? Chẳng phải cậu từng bảo tớ là cậu có bà bác ở đây sao? Nếu cậu không muốn đến nhà bác cậu thì hãy đến ở nhà tớ.
Hứa với tớ là sẽ nghĩ tới chuyện này nhé.
Khách hàng đến, hẹn cậu sau.
Justine
J yêu quý,
Như thường lệ, cậu đã nhìn đúng.
Tớ nhận ra V về muộn là vì anh ấy có một vài điều khó lòng đối mặt. Và dù tớ muốn hay không thì tớ vẫn là thực tế trước mắt anh ấy.
Tớ tự hỏi liệu có phải cặp đôi nào cũng thế không: vợ = trách nhiệm. Với toàn bộ nghĩa vụ bắt buộc mà từ này bao hàm. Tớ thấy thế thật bất công, bởi nếu suốt nửa tuần tớ phải cố quên đi mình đã kết hôn bên cạnh lũ bạn độc thân, thì cũng chỉ là để thoát khỏi cái lưới khắc nghiệt phủ lên đầu bọn tớ mà bọn tớ không hề hay biết.
Tớ cũng thích được là cô bạn gái được anh ấy cùng uống đến say mỗi khi anh ấy chán chuyện phải tỏ ra nghiêm túc.
Nhưng điều này thì tớ không thể nói với anh ấy được. Những người như Vincent có cách nhìn rất lạc hậu về người phụ nữ mà họ đã chọn làm vợ, và tớ tin anh ấy chẳng muốn thay đổi cách nhìn đó đâu.
Cậu đã bỏ rơi tớ vì đám khách hàng, cậu bán cho họ thứ nữ trang xinh đẹp gì vậy?
Điều đó làm tớ nhớ lại chuyện hôm cưới tớ, bà cô tớ cho tớ mượn một cái nhẫn đẹp tuyệt: một viên kim cương tam giác khổng lồ có những sọc dọc rõ dài. Tớ nhìn nó suốt buổi lễ. Những ai quan sát tớ hẳn sẽ nghĩ là tớ cụp mắt chứng tỏ mình phục tùng và tôn trọng chồng, hoặc cha xứ, hoặc cả hai; nhưng sự thật là tớ không thể rời mắt khỏi thứ đồ vật lộng lẫy kia.
Tớ không biết tại sao nhưng khi cậu nhắc đến các khách hàng, tớ lại tưởng tượng ra cậu đứng sau quầy, đầu đội một cái mũ giấy và bán bỏng ngô.
Cậu có lý, ta nên có thời gian bên nhau, tớ rất muốn khám phá thế giới của cậu và tớ đã quyết định đến NY.
Vincent cũng đồng ý. Hẳn cậu sẽ bảo tớ: anh ấy đâu có quyền lựa chọn.
Cảm ơn cậu vì lời mời, nhưng tớ yêu bà bác tớ nên tớ sẽ ổn khi ở nhà bà. Vả lại trước khi chia sẻ mái nhà với một ai đó dù chỉ vài ngày, thì cả hai đều phải thực sự thấu hiểu nhau. Dù sao thì qua mạng vẫn cứ là tốt hơn. Tớ tự hỏi điều gì khiến tớ phát ngôn như vậy, phần đứa trẻ được nuông chiều hay phần gái già trong tớ... (Phải, ta có thể lấy chồng mà vẫn trở thành gái già, bằng chứng nhé.)
Vả lại từ tuần trước tớ đã tự hỏi về cụm từ “giữa hai lứa tuổi”.
Tớ nghĩ nó được áp dụng cho những người khoảng ngũ tuần nhưng tớ không còn tin chắc cho lắm. Tớ bắt đầu nghi ngờ kể từ sau lần đi xem phim Spy games với Ambre. Lúc ra khỏi rạp, tớ tự hỏi mình sẽ chấm ai nếu phải chọn giữa Brad Pitt và Robert Redford. Giả thuyết thường chẳng mấy chắc chắn, tớ đồng ý, nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là ta chẳng bao giờ đưa ra nổi quyết định. Redford bao nhiêu tuổi ấy nhỉ... sáu mươi lăm hay bảy mươi? Được rồi, nom ông ấy vẫn luôn quyến rũ nhưng rõ là sự chần chừ của chúng ta thể hiện tình trạng già đi mà không lớp kem nào khắc phục nổi.
Tớ nghĩ sẽ đến NY ngay tuần tới.
Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ tớ phải làm lại hộ chiếu, đó không chỉ là công việc lao dịch mà nó còn đặt tớ vào tình thế gian nan này nữa: điền ô “Nghề nghiệp”. Trong thế giới tốt đẹp nhất trần đời hẳn tớ sẽ điền “Stylist”, nhưng vì ở đây thế giới chẳng được cải thiện gì cả nên còn lâu tớ mới được làm nghề đó và trên thực tế tớ phải mất nhiều thời gian cho việc bán quần áo hơn là vẽ ra những thứ tớ mơ ước. Các mẫu của tớ được ưa chuộng, cô hàng xóm lại đặt hàng một chiếc áo phông vẽ hình và đó là cái thứ năm bán được trong tháng này... Rốt cuộc thì chắc chắn đó cũng không đủ trả tiền thuê nhà mà hộ chiếu của tớ lại thuộc phạm trù hết sức duy vật... Dù sao tớ cũng sẽ không điền “Nhân viên bán hàng” vào đâu! Được rồi, tớ sẽ xem xét vụ này, trong thời gian chờ ở tòa thị chính, tớ sẽ nghĩ đến nó.
Tớ rất nóng lòng muốn được tiếp tục những cuộc tranh luận giữa chúng ta, những cuộc tranh luận “thực sự”, trước một chai saké cho cậu, một bánh cà rốt và rượu vang cho tớ (Ối ôi, kết hợp mới kỳ cục làm sao, tớ sẽ uống cà phê và xốc nách cậu đưa về nhà khi cậu say xỉn...)
Dù sao thì cũng đừng làm tớ hút thuốc trở lại nhé!
Hôn cậu,
A.
TB: tớ đã nói với V chuyện cậu chúc mừng anh ấy, anh ấy trả lời là cho anh ấy ôm hôn cậu; tớ nhận thấy rằng cậu đã dễ dàng có được vị trí trong thế giới của anh ấy mà không phải tốn một lời cỏn con nào.
Ariane,
Tớ vừa nhận được tin nhắn của câu, vậy là cậu sẽ đi New York à? Freundshaft again.
Tớ đã gọi lại cho cậu nhưng chỉ có tiếng máy trả lời tự động và tớ nhớ ra hôm nay sinh nhật mẹ chồng cậu. Tớ rất thích có một bà mẹ chồng, kể cả một bà mà tớ ghét. Ai đó để gọi điện bàn chuyện tổ chức các ngày lễ - “giáng sinh làm ở nhà mẹ hay nhà con?” -, ai đó cho cậu những lời khuyên tệ hại mà cậu có thể bỏ qua, ai đó đối xử với cậu như mẹ ruột, tránh cho cậu điều tệ hại nhất, ai đó luôn hiện diện ngay cả khi cậu không yêu cậu.
Cậu còn nhớ những tấm phù hiệu mà tớ làm hồi bọn mình đi New York không? Tớ tin chắc là cậu quên rồi. Tớ rất muốn đi cùng cậu, nhưng cậu lại không rủ tớ. Ôi, tớ không trách cậu đâu, cậu đâu có cố ý, chỉ là vì cậu không nghĩ đến thôi. Còn tớ thì lại không dám nằn nì. Nếu một ngày nào đó tớ thú nhận với cậu hẳn cậu sẽ mắng tớ chết.
Mùa hè này chuyện gì sẽ xảy ra?
Tớ ghét mùa hè khi tớ vẫn cứ độc thân thế này. Những kỳ nghỉ cuối tuần đẹp trời chẳng có nghĩa lý gì cả, những kỳ nghỉ liên miên từ ngày 14 tháng Bảy và ngày 15 tháng Tám mà ta phải qua bằng mọi giá nếu không sẽ bị bơ vơ trong khu nhà mình. Và những cô gái khác mỉm cười ngồi bên hiên các quán cà phê. Tớ không thể chịu nổi điều đó nữa. Hôm qua, ở một ngã tư lúc đèn đỏ, có một đôi hôn nhau trong chiếc ô tô đỗ trước tớ. Khi đèn xanh tớ đã bấm còi như một con điên.
Họ giật nảy mình. Thật đáng đời họ.
Đã cả thế kỷ rồi tớ không đi chơi, tớ còn ít nhất ba tuần nghỉ phép nữa, không có chuyện tớ lại bắt đầu một hành trình vô lý đầu, nếu chỉ để gặp lại đám bạn hữu ở nơi này nơi kia thôi.
Tớ sẽ đi chơi với Léa vì cậu ấy rủ tớ. Tớ sẽ bảo với cậu ấy là đồng ý, nhưng chỉ với điều kiện là cậu ấy không mang theo máy vi tính. Và cậu ấy phải ngừng ca thán chuyện mặt trời làm cậu ấy nổi tàn nhang.
Nếu năm bốn mươi tuổi mà tớ vẫn còn đi nghỉ với một cô bạn gái thân nữa thì tớ sẽ tự sát mất.
Cậu định đi New York bao lâu? Lẽ ra tớ phải bảo cậu gọi lại cho tớ mới đúng, dù gọi muộn.
Đây là lần thứ ba trong tuần tớ viết cho cậu.
Tớ cũng không biết sẽ làm gì với những lá thư này. Như tớ hiểu bản thân mình thì tớ sẽ không bao giờ gửi chúng cho cậu.
Ambre
Tác giả :
Agathe Hochberg