Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư
Quyển 2 - Chương 9
“A!” Nghe thế, Lan Khánh đột nhiên kêu lên, tiếp theo giữ chặt tay Minh Tông lão đạo sĩ, dùng một loại lực đạo làm người ta không thể kháng cự đem lão đạo sĩ kéo đến trước quan tài Đàm Hoa.
Tiểu Thất chứng kiến lão đạo sĩ đột nhiên run bắn, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Tiểu Thất hoài nghi, lão nhân gia mắt bị mù này có phải cũng giống Đàm Hoa phiêu phiêu nhiên nhiên, đều thấy được lệ khí hãi nhân trên người Lan Khánh hay không.
Phải rồi, nhất định là thấy được. Người tu đạo so với người khác có lẽ càng sợ thứ này hơn, cho nên Lan Khánh mới chỉ tới gần đã bị hù dọa.
Tiểu Thất từ từ đi đến, toàn thân chen giữa Minh Tông cùng Lan Khánh, thực sự là đem Minh Tông ép sang bên cạnh, tách người khỏi Lan Khánh một chút.
“Như thế nào lại qua đây giúp vui, ngáng trở ta, ngươi tránh ra!” Lan Khánh bực tức vung tay hướng đến Tiểu Thất.
Tiểu Thất lập tức dãn mặt cười nói: “Sư huynh cũng nhường chút chỗ cho sư đệ nhìn xem, ta cũng thật tò mò a.”
“Vậy ngươi không được ngáng trở ta, dịch đầu qua bên!” Lan Khánh lúc này mới thu tay về.
“Vâng vâng vâng!” Tiểu Thất làm ra một cái tư thế kỳ quái, đầu cùng nửa người trên ngửa ra sau, nhưng hạ bàn vẫn dừng tại chỗ. Hẳn ngểnh đầu cùng Lan Khánh nói.
Lan Khánh liếc Tiểu Thất, tầm mắt không đếm xỉa lướt qua hắn, thẳng hướng Minh Tông đạo sĩ nói: “Lão đầu, ngươi giúp ta xem xem, ta tưới máu lên xương cốt hắn, Tiểu Thất cũng làm như thế liền nhìn thấy Đàm Hoa, vậy khi nào hắn mới tới tìm gặp ta? Ta muốn thấy rõ mắt mũi, không muốn chỉ là một đám sương.”
“Lão, lão đầu?” Minh Tông hiển nhiên chưa từng nghe người nào xưng hô như vậy, nhất thời quá kinh ngạc.
“Lớn mật, dám gọi sư phụ chúng ta là lão đầu!” Hai đạo đồng phấn nộn tức giận kêu lên.
“Bằng không phải gọi là gì?” Lan Khánh nghi hoặc.
“Ít nhất phải gọi đạo trưởng!” Đạo đồng nghiêm túc trả lời.
“Hảo, lão đầu đạo trưởng, ngươi mau giảng, nói xong ta còn đem sự tình làm một lần, sau đó sẽ phong quan đi tuần thành. Ngươi biết rõ ta bề bộn nhiều việc, thật sự không có thời gian nghe ngươi lải nhải lâu lắc.” Vẻ mặt Lan Khánh còn cực kỳ nghiêm túc, chờ nghe đáp án của Minh Tông.
Minh Tông lão đạo sĩ mặt có chút đen, nhưng vẫn chậm rãi vươn tay ra, để hai đạo đồng một người ổn định thân thể hắn, một người nắm tay hắn từ từ hướng thi thể Đàm Hoa sờ soạng.
Minh Tông sờ sờ ngũ quan cùng hai tay, tiếp theo là một khoảng thời gian rất dài không nói chuyện, thẳng đến khi Lan Khánh chịu không nổi muốn chạy ra bên ngoài, hắn mới chậm rãi thở dài, ngữ khí thương xót nói: “Hài tử này trước khi chết chịu đủ kinh hách, muốn trốn lại trốn không thoát, đã vạn phần sợ hãi lại bị tươi sống đánh chết, bởi vậy hồn phách mới tan, lúc này hội tụ không được đầy đủ.”
“Làm sao ngươi biết? Ngươi cũng là ngỗ tác sao? Ngươi cũng biết khám nghiệm tử thi sao?” Lan Khánh nghe người này cư nhiên biết Đàm Hoa là bị tươi sống đánh chết, ngữ khí lập tức nhảy vọt vài phần: “Hắn là bị cưỡng gian đến chết, trước khi chết phải chịu đánh thật sự thảm, thậm chí thủ cốt cũng bị chặt đứt, sau thi thể lại bị người ta ném sông, lúc này mới một đường phiêu dạt về Quy Nghĩa huyện, được Tiểu Trư của ta ngửi thấy mới đem hắn mang về huyện nha.”
“Bần đạo không phải ngỗ tác cũng không biết khám nghiệm tử thi, chỉ là thấy được một vài thứ.” Tiếp theo Minh Tông hỏi: “Là Trần công tử cho hắn một giọt máu?”
“Thấy được? Ngươi không phải người mù sao?” Lan Khánh lại vươn tay muốn vén mí mắt người ta, lúc này ra tay không những mạnh mẽ còn mang theo kình phong, may mắn Tiểu Thất đỡ được đúng lúc, nếu không, mắt lão nhân gia sẽ trực tiếp xuất hiện hai hố máu.
Tâm can Tiểu Thất có điểm run rẩy, đem tay Lan Khánh nắm chặt rồi nói: “Ta đó là không cẩn thận cọ mạnh vào, máu xông ra mới dính lên xương cốt hắn.”
Minh Tông gật đầu nói: “Quỷ hồn hồn phách không được đầy đủ vốn không thể ngưng hồn, nhưng hiện giờ là tiết tháng bảy, vạn quỷ tẫn xuất, dương gian âm khí đại thịnh, đối với hắn thành ra là có ích, hơn nữa lại nhờ một giọt máu quý nhân phúc trạch thâm hậu lúc này mới có thể ngưng hồn.
“Quý nhân? Lão đầu ngươi nói Tiểu Thất?” Lan Khánh buồn bực.
Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, người này toàn thân đều mặc đồ trong nha môn. Y phục quan sai chuẩn mực, một lượng bạc một bộ; tạo sắc quan ngoa Tiểu Lan Hoa khâu cho cũng không mất tiền. Làm sao lại quý? Còn thứ hắn mặc chính là quan phục mùa hè cũng thật mát do Nam tiên sinh đặc biệt tìm may cho riêng hắn, so với Tiểu Thất có quý hơn một chút.
“Ai... Sư huynh ngươi làm chi nhìn ta như vậy…?” Biểu tình Tiểu Thất có chút ủy khuất. “Nói ta có tổ tông che chở phúc trạch thâm hậu đại khái cũng đúng, ngài xem, ta cùng ngài nhảy vào nước lại xông vô lửa, còn lên núi đao rồi lại xuống chảo dầu, vài lần không phải đều mém chết thì lại được sống, đích xác xưng là có chút quý đi!”
Lan Khánh nghĩ nghĩ.”Ngươi nói cũng có đạo lý.” Nhưng bởi vì canh giờ đã không còn sớm, kiên nhẫn xem chừng cũng đã dùng sạch, hắn liền hướng Minh Tông cả giận nói: “Vậy ta đây, ta khi nào mới có thể thấy rõ tảng quỷ là cái dạng gì?”
“Quỷ tính là tảng sao?” Tiểu Thất hỏi.
“Rõ là giống y một tảng sương mù dày đặc phiêu tới phiêu đi, không tính tảng chẳng lẽ tính lượng sao?” Lan Khánh cả giận nói.
“Ách, sư huynh ngài nói phải a.” Tiểu Thất thủy chung nói không thắng Lan Khánh. Lan Khánh nói chuyện không thể chiếu theo lý thường.
Minh Tông lão đạo điểm đầu nói: “Thế gian vạn vật chung quy cũng do một chữ duyên, thấy được hay không đều là duyên phận gây nên, vị tiểu huynh đệ này cũng hà tất cưỡng cầu.” Hắn lấy ra một mảnh phù từ trong lòng ngực, tiếp theo lại lấy một thanh kiếm gỗ đào dài ba thước, sau đó chính là một trận khoa tay múa chân kiêm niệm chú đối Lan Khánh.
Tiểu Thất lúc này nghe hắn niệm chính là: “Rầm rầm rầm, sét đánh trời mưa tẩy ếch nhái; phịch phịch phịch, mẹ ngươi ngày mai sinh oa oa.”
“...” Này chú ngữ cái gì a... Tiểu Thất lại bắt đầu hoài nghi, người này rốt cuộc là có bản lĩnh, hay chỉ là hạng thần côn hết ăn lại uống mà thôi.
Minh Tông làm phép xong, thở hắt ra thật dài, đạo đồng lập tức rất thân mật đem phù nhận lấy, giao cho Lan Khánh còn đang mở to mắt sáng trong nhìn Minh Tông tác pháp. Hai gã tiểu đạo đồng cùng kêu lên: “Một mảnh ba lượng, phù này đặt xuôi có thể bảo bình an, đặt ngược có thể gặp quỷ thần. Sư phụ thi pháp thực đả thương nguyên khí, ba lượng là giá công bằng, còn phải đi về mua tham thang (xúp) uống, không phải bịp ngươi.”
Lan Khánh thật cao hứng đem phù bỏ vào trong ngực, sau đó từ túi tiền trinh bên hông lấy ra ba lượng bạc đưa đạo đồng.
Hắn vừa lòng vuốt vuốt lồng ngực mình, nhe răng cười xán lạn với Tiểu Thất.
Cho dù nhân bì diện cụ có thể đem dung mạo độc nhất vô nhị che đi bảy tám phần, nhưng tươi cười xán lạn cùng ánh mắt ngây thơ khờ dại như vậy vẫn khiến Tiểu Thất lập tức lóa mắt, tim đều nhanh rớt ra nhảy loạn vài cái.
Tiểu Thất cũng giống Lan Khánh, vươn tay vỗ vỗ lồng ngực chính mình, chẳng qua Lan Khánh vỗ chỉ là mảnh hoàng phù, còn Tiểu Thất vỗ chính là trái tim đang cuồng khiêu bùm bụp bùm bụp.
Nãi nãi cái hùng a...
Bách Lý Thất ngươi định lực càng ngày càng kém…
Giằng co cả buổi, rốt cục, hai gã đạo đồng nâng lão đạo sĩ muốn rời đi, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đưa người đến cửa nghiệm thi phòng, Minh Tông lão đạo sĩ lại đột nhiên xoay người lại nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện.”
“Lão đạo trưởng, thỉnh thuyết.” Tiểu Thất nói.
“Bởi vì hồn phách kia là dựa vào quỷ khí tháng bảy cùng Trần công tử tích huyết mới ngưng hồn được, loại quỷ hồn này địa phủ không thu, hơn nữa tháng bảy qua, quỷ khí tan đi, chỉ sợ cũng hồn phi phách tán.” Minh Tông nói.
Tiểu Thất nhíu mày, nghĩ thầm không tốt, lập tức hỏi: “Không biết lão đạo trưởng có biện pháp gì có thể bảo tồn hồn phách hắn.”
Lão đạo sĩ đáp: “Cái này so ra hao phí công phu, hồn phách không được đầy đủ còn muốn bảo tồn quỷ, phương pháp duy nhất chỉ có đem phần hồn phách bị tán đi trở về hợp lại làm một mới có thể. Nếu tìm không được, cho dù đại la thần tiên muốn cứu cũng vô pháp.”
Nghe nói như thế, Tiểu Thất khuôn mặt kiên cường liền lộ vẻ khổ sở. Hắn nói: “Ta cũng không phải thần tiên, biển người mênh mông, biển quỷ càng bát ngát, ta biết đến đâu tìm phần hồn phách tản mất của hắn đây?”
Minh Tông đột nhiên nói: “Tử ở nơi nào liền sinh ở nơi đó.”
“Lão đạo trưởng, ngươi nói rõ chút có được không?” Tiểu Thất nói.
“Không có ‘có được không’?” Minh Tông quay đầu, thản nhiên trả lời: “Đây là thiên cơ, thiên cơ không thể tiết lộ, chỉ có thể từ người hữu duyên tự mình thấu đáo. Bần đạo chỉ có thể tận lực miên bạc (vải bông mỏng, ý chỉ lực mỏng), sau khi hồi cung tái chuyên tâm vì vị quỷ huynh đệ kia viết một đạo phù, trợ hắn tái ngưng hồn mấy ngày, chính là lúc sau đành tuân theo thiên mệnh.”
Hai gã đạo đồng tiếp lời: “Sư phụ đi ra ngoài đã lâu, lão nhân gia thân thể không tốt rất dễ dàng mệt mỏi, chúng ta phải về. Ngươi nếu có sự tình gì không hiểu thấu đáo có thể tới Nguyên Sướng Cung trên Tiểu Thương Sơn ngoài Quy Nghĩa huyện tìm sư phụ. Thời gian làm việc là từ lúc thái dương tức khởi đến chính ngọ thì nghỉ ngơi, kế tiếp liền không tiếp khách. Sư phụ hôm nay tổn thương nguyên khí, phải ngày mai mới có thể đem phù đưa tới. Tiền tạ ngưng hồn phù ba lượng bạc, muốn trả trước hay trả sau?”
“Trả trước.” Lan Khánh không nói đến câu thứ hai, vì để cha hắn có thể xử án thuận lợi, hắn liền nới lỏng túi tiền trinh, lại móc ra ba lượng bạc cấp hai tiểu đồng.
“... Sư huynh, lương bổng của ngươi cũng không nhiều, vung tiền ra như vậy, ta xem còn đau lòng thay ngươi.” Tiểu Thất nói.
Lan Khánh gật đầu.”Tiêu hết Nam tiên sinh lại cho thêm, không đau lòng.”
Tiểu Thất nghe vậy thầm nghĩ, trong nha môn cũng không nhiều bạc khả dụng, một mình Nam Hương phải duy trì sinh kế mọi người, còn phải chiếu cố một tên xài tiền như nước, quả thực vất vả.
Minh Tông cùng hai gã tiểu đạo đồng tại lúc bọn họ bàn bạc thỏa đáng đã lập tức lướt tường đi ra.
Tiểu Thất nhìn thân ảnh ba người bồng bềnh biến mất, lúc này mới kinh giác một vấn đề, Lan Khánh chiếm được dàn xếp thỏa ý, mà hắn còn chưa a!
Tiểu Thất vội vàng kêu lên: “Đạo trưởng từ từ, ngươi còn không cho ta bùa vừa có thể bảo bình an vừa không làm cho quỷ hồn phi phách tán a!”
Thanh âm già nua từ sau tường truyền đến: “Phương pháp tối không đả thương hồn phách đó là lấy đồng tử niệu (nước tiểu trai tơ:))), một ngày tắm rửa tịnh thân ba lượt. Nhưng cũng chỉ làm hồn phách không tới gần được, còn nhìn vẫn thấy.”
Lưỡng đạo đồng cùng kêu lên: “Biện pháp sư phụ đưa ra, không cần bạc.”
“Đồng tử niệu?” Tiểu Thất lần đầu tiên nghe thấy tắm bằng đồng tử niệu có thể phòng ngừa thứ dơ bẩn này nọ tới gần.
Tiểu Thất còn đang đắm chìm trong chấn động dùng đồng tử niệu tắm rửa mới có thể cách xa xa Đàm Hoa, nghe thấy Lan Khánh hỏi liền trả lời: “Chính là đồng nam chưa phá thân, chưa gần nữ sắc.”
“Là vậy? Rất khó tìm sao?” Lan Khánh hỏi.
“Cũng không hẳn.” Tiểu Thất ngây ngốc nói: “Ta coi hai đồ đệ của lão đạo sĩ kia mới khoảng mười tuổi, đối với chuyện nam nữ hẳn vẫn còn mộng mộng mê mê, hẳn chính là đồng nam chưa gần qua nữ sắc.”
Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, thấy hắn hốc mắt một vòng đen, lại nghĩ tới người này lá gan thật sự rất rất rất nhỏ, vì thế chân liền đạp xuất, muốn truy theo phương hướng lão đạo sĩ rời đi.
“Làm cái gì?” Tiểu Thất vội vàng giữ chặt Lan Khánh.
Lan Khánh nói: “Đi đem hai tiểu hài tử bắt trở về, sau đó cởi quần uy hiếp bọn họ lưu nước tiểu lại.”
Tiếp theo nghĩ nghĩ, lại nói: “Không được, lão đầu đạo sĩ nói một ngày phải tắm rửa ba lượt, vậy không chỉ lưu nước tiểu, cả người cũng phải lưu lại, như vậy mới có thể mỗi ngày đều có nước tiểu cho ngươi.”
Vẻ mặt Lan Khánh còn thật sự nghiêm túc, Tiểu Thất biết hắn nói được làm được, Lan Khánh tái phóng đến phía trước, Tiểu Thất liền ra sức chặn ngang ôm lấy hắn, mới khiến người không hùng hổ xông ra ngoài.
“Sư huynh, không nên không nên, hai hài tử kia còn nhỏ, ngươi đi như vậy sẽ khiến người sợ hãi!”
“Nhưng ta không đi, ngươi sẽ bị quỷ dọa!” Lan Khánh nói.
Tiểu Thất nghe Lan Khánh nói câu kia, nhất thời cảm thấy thật sự là vân khai thấy nguyệt minh, Lan Khánh cư nhiên suy nghĩ cho hắn, còn sợ hắn bị quỷ dọa mà vì hắn làm việc này, nói không ấm lòng rõ ràng là giả. Nhưng một câu kế tiếp của Lan Khánh lại làm cho tâm Tiểu Thất mới sôi trào lên một chút lại liền nguội ngắt.
“Chỉ cần hắn không tới gần ngươi được, ngươi cũng không sợ, về sau chúng ta có thể cầm phù lão đầu cho ta buổi tối ra ngoài bắt quỷ oan khuất, sau đó tất cả đều mang về cho cha ta thẩm án!”
Lan Khánh nói đến đây biểu tình hí hửng….
“...” Tiểu Thất không nói gì. “Sư huynh, buổi tối phải dùng để ngủ, không phải đi trảo quỷ...”
“Không, buổi tối đương nhiên là dùng để trảo quỷ!” Lan Khánh đang cao hứng, nói như thế nào cũng không nghe, Tiểu Thất số chết ôm hắn, hắn liền số chết vùng vẫy.
Trần Báo cùng An Quốc lúc này vừa từ tam ban ban phòng bên cạnh nghiệm thi phòng đi ra, nhìn thấy hai người kia đang thân thể vật lộn, nghĩ thầm lại xảy ra chuyện gì, đang muốn đi qua hỗ trợ, không ngờ Lan Khánh giãy giụa không ngớt vừa nhấc chân đạp thật mạnh vào hình cốt Tiểu Thất, khuỷu tay lại chọi thẳng ngực hắn, một cái thủ đoạn khiến Tiểu Thất đau đến thiếu điều quỵ cả người.
Lan Khánh giãy thoát Tiểu Thất, liền muốn nhảy tới trên tường, Tiểu Thất hoảng loạn hô: “Đừng a, đừng a, hai hài tử kia chịu không nổi ngươi gây sức ép đâu. Đồng tử niệu đừng tìm bọn họ lấy, dùng của chính ta là được!”
“A?” Lan Khánh quay đầu.”Vì cái gì dùng của ngươi là được?”
“Bởi vì ta cũng là thân đồng tử!” Tiểu Thất gào lên.
Lúc sau, Tiểu Thất nghẹn một chút, kinh giác chính mình trong lúc rối ren đến tột cùng nói cái gì!
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, thấy hai người Trần Báo An Quốc thần tình quái gở, trên mặt là cười nhảm cũng là kinh ngạc. Một lúc lâu, Trần Báo mới nói: “Tiểu Thất a, thực nhìn không ra, đã lớn đến từng này tuổi, ngươi vẫn còn là con gà giò a… Phốc…”
“…” Hai người này tại sao lại ở chỗ này?
Lập tức Tiểu Thất cảm thấy từ nay về sau, bản thân rốt cuộc không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão.
Hắn chậm rãi thẳng lưng, phủi phủi vạt áo căn bản không dính tro bụi, sau đó khụ một tiếng, xoay người đi hướng nghiệm thi phòng.
“Cái gì là gà giò (đồng tử kê)?” Lan Khánh nhìn Trần Báo, hỏi.
Vốn dĩ Tiểu Thất bực bội đi vào thuận tay kéo Lan Khánh cùng trở về nghiệm thi phòng, Lan Khánh nghiêng đầu trông Trần Báo, chính là chờ Trần Báo trả lời, nhưng Trần Báo lại nhịn không được, cùng An Quốc bên cạnh, hai người đồng thời cười nghiêng cười ngả, lạc không cách nào nén xuống.
“Không ngờ tới chính là gà giò.. Chả trách Nam tiên sinh yên tâm để hắn ở cùng một chỗ với Tiểu Đầu Nhi... Ha... Không có kinh nghiệm... Nói vậy muốn làm cái gì cũng phịch dậy không nổi...”
Tiểu Thất rành rành trong bụng mắc ói đến phát hắc, sắc mặt lại đỏ đến nóng bỏng.
Phải a, Bách Lý Thất hắn hai mươi bảy tuổi cũng còn chưa chạm qua nữ nhân, tối đa… tối đa trước kia cũng chỉ có mấy cái thiếp thân nha hoàn vô cùng xinh đẹp cùng hắn đồng tháp mà ngủ thôi.
Nhưng đại gia hắn chẳng qua chưa gặp được người yêu thích, chứ đâu phải không kinh nghiệm kiêm không ai muốn. Hai cái đó khác biệt rất lớn, nhưng hai vị này hoàn toàn không rõ điểm ấy, lại còn cười đến thực khiến người nộ khí xung thiên.
“Tiểu Thất, cái gì là gà giò, ăn thế nào?” Lan Khánh hỏi. “Ta chỉ nghe qua gà ăn mày*.” Dứt lời, còn sụt sụt sịt sịt hút nước miếng. “Gà ăn mày ăn thật ngon a!”
“... Sư huynh ngươi đừng nói nữa có được không?” Tiểu Thất buồn bực.
Tiểu Thất chứng kiến lão đạo sĩ đột nhiên run bắn, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Tiểu Thất hoài nghi, lão nhân gia mắt bị mù này có phải cũng giống Đàm Hoa phiêu phiêu nhiên nhiên, đều thấy được lệ khí hãi nhân trên người Lan Khánh hay không.
Phải rồi, nhất định là thấy được. Người tu đạo so với người khác có lẽ càng sợ thứ này hơn, cho nên Lan Khánh mới chỉ tới gần đã bị hù dọa.
Tiểu Thất từ từ đi đến, toàn thân chen giữa Minh Tông cùng Lan Khánh, thực sự là đem Minh Tông ép sang bên cạnh, tách người khỏi Lan Khánh một chút.
“Như thế nào lại qua đây giúp vui, ngáng trở ta, ngươi tránh ra!” Lan Khánh bực tức vung tay hướng đến Tiểu Thất.
Tiểu Thất lập tức dãn mặt cười nói: “Sư huynh cũng nhường chút chỗ cho sư đệ nhìn xem, ta cũng thật tò mò a.”
“Vậy ngươi không được ngáng trở ta, dịch đầu qua bên!” Lan Khánh lúc này mới thu tay về.
“Vâng vâng vâng!” Tiểu Thất làm ra một cái tư thế kỳ quái, đầu cùng nửa người trên ngửa ra sau, nhưng hạ bàn vẫn dừng tại chỗ. Hẳn ngểnh đầu cùng Lan Khánh nói.
Lan Khánh liếc Tiểu Thất, tầm mắt không đếm xỉa lướt qua hắn, thẳng hướng Minh Tông đạo sĩ nói: “Lão đầu, ngươi giúp ta xem xem, ta tưới máu lên xương cốt hắn, Tiểu Thất cũng làm như thế liền nhìn thấy Đàm Hoa, vậy khi nào hắn mới tới tìm gặp ta? Ta muốn thấy rõ mắt mũi, không muốn chỉ là một đám sương.”
“Lão, lão đầu?” Minh Tông hiển nhiên chưa từng nghe người nào xưng hô như vậy, nhất thời quá kinh ngạc.
“Lớn mật, dám gọi sư phụ chúng ta là lão đầu!” Hai đạo đồng phấn nộn tức giận kêu lên.
“Bằng không phải gọi là gì?” Lan Khánh nghi hoặc.
“Ít nhất phải gọi đạo trưởng!” Đạo đồng nghiêm túc trả lời.
“Hảo, lão đầu đạo trưởng, ngươi mau giảng, nói xong ta còn đem sự tình làm một lần, sau đó sẽ phong quan đi tuần thành. Ngươi biết rõ ta bề bộn nhiều việc, thật sự không có thời gian nghe ngươi lải nhải lâu lắc.” Vẻ mặt Lan Khánh còn cực kỳ nghiêm túc, chờ nghe đáp án của Minh Tông.
Minh Tông lão đạo sĩ mặt có chút đen, nhưng vẫn chậm rãi vươn tay ra, để hai đạo đồng một người ổn định thân thể hắn, một người nắm tay hắn từ từ hướng thi thể Đàm Hoa sờ soạng.
Minh Tông sờ sờ ngũ quan cùng hai tay, tiếp theo là một khoảng thời gian rất dài không nói chuyện, thẳng đến khi Lan Khánh chịu không nổi muốn chạy ra bên ngoài, hắn mới chậm rãi thở dài, ngữ khí thương xót nói: “Hài tử này trước khi chết chịu đủ kinh hách, muốn trốn lại trốn không thoát, đã vạn phần sợ hãi lại bị tươi sống đánh chết, bởi vậy hồn phách mới tan, lúc này hội tụ không được đầy đủ.”
“Làm sao ngươi biết? Ngươi cũng là ngỗ tác sao? Ngươi cũng biết khám nghiệm tử thi sao?” Lan Khánh nghe người này cư nhiên biết Đàm Hoa là bị tươi sống đánh chết, ngữ khí lập tức nhảy vọt vài phần: “Hắn là bị cưỡng gian đến chết, trước khi chết phải chịu đánh thật sự thảm, thậm chí thủ cốt cũng bị chặt đứt, sau thi thể lại bị người ta ném sông, lúc này mới một đường phiêu dạt về Quy Nghĩa huyện, được Tiểu Trư của ta ngửi thấy mới đem hắn mang về huyện nha.”
“Bần đạo không phải ngỗ tác cũng không biết khám nghiệm tử thi, chỉ là thấy được một vài thứ.” Tiếp theo Minh Tông hỏi: “Là Trần công tử cho hắn một giọt máu?”
“Thấy được? Ngươi không phải người mù sao?” Lan Khánh lại vươn tay muốn vén mí mắt người ta, lúc này ra tay không những mạnh mẽ còn mang theo kình phong, may mắn Tiểu Thất đỡ được đúng lúc, nếu không, mắt lão nhân gia sẽ trực tiếp xuất hiện hai hố máu.
Tâm can Tiểu Thất có điểm run rẩy, đem tay Lan Khánh nắm chặt rồi nói: “Ta đó là không cẩn thận cọ mạnh vào, máu xông ra mới dính lên xương cốt hắn.”
Minh Tông gật đầu nói: “Quỷ hồn hồn phách không được đầy đủ vốn không thể ngưng hồn, nhưng hiện giờ là tiết tháng bảy, vạn quỷ tẫn xuất, dương gian âm khí đại thịnh, đối với hắn thành ra là có ích, hơn nữa lại nhờ một giọt máu quý nhân phúc trạch thâm hậu lúc này mới có thể ngưng hồn.
“Quý nhân? Lão đầu ngươi nói Tiểu Thất?” Lan Khánh buồn bực.
Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, người này toàn thân đều mặc đồ trong nha môn. Y phục quan sai chuẩn mực, một lượng bạc một bộ; tạo sắc quan ngoa Tiểu Lan Hoa khâu cho cũng không mất tiền. Làm sao lại quý? Còn thứ hắn mặc chính là quan phục mùa hè cũng thật mát do Nam tiên sinh đặc biệt tìm may cho riêng hắn, so với Tiểu Thất có quý hơn một chút.
“Ai... Sư huynh ngươi làm chi nhìn ta như vậy…?” Biểu tình Tiểu Thất có chút ủy khuất. “Nói ta có tổ tông che chở phúc trạch thâm hậu đại khái cũng đúng, ngài xem, ta cùng ngài nhảy vào nước lại xông vô lửa, còn lên núi đao rồi lại xuống chảo dầu, vài lần không phải đều mém chết thì lại được sống, đích xác xưng là có chút quý đi!”
Lan Khánh nghĩ nghĩ.”Ngươi nói cũng có đạo lý.” Nhưng bởi vì canh giờ đã không còn sớm, kiên nhẫn xem chừng cũng đã dùng sạch, hắn liền hướng Minh Tông cả giận nói: “Vậy ta đây, ta khi nào mới có thể thấy rõ tảng quỷ là cái dạng gì?”
“Quỷ tính là tảng sao?” Tiểu Thất hỏi.
“Rõ là giống y một tảng sương mù dày đặc phiêu tới phiêu đi, không tính tảng chẳng lẽ tính lượng sao?” Lan Khánh cả giận nói.
“Ách, sư huynh ngài nói phải a.” Tiểu Thất thủy chung nói không thắng Lan Khánh. Lan Khánh nói chuyện không thể chiếu theo lý thường.
Minh Tông lão đạo điểm đầu nói: “Thế gian vạn vật chung quy cũng do một chữ duyên, thấy được hay không đều là duyên phận gây nên, vị tiểu huynh đệ này cũng hà tất cưỡng cầu.” Hắn lấy ra một mảnh phù từ trong lòng ngực, tiếp theo lại lấy một thanh kiếm gỗ đào dài ba thước, sau đó chính là một trận khoa tay múa chân kiêm niệm chú đối Lan Khánh.
Tiểu Thất lúc này nghe hắn niệm chính là: “Rầm rầm rầm, sét đánh trời mưa tẩy ếch nhái; phịch phịch phịch, mẹ ngươi ngày mai sinh oa oa.”
“...” Này chú ngữ cái gì a... Tiểu Thất lại bắt đầu hoài nghi, người này rốt cuộc là có bản lĩnh, hay chỉ là hạng thần côn hết ăn lại uống mà thôi.
Minh Tông làm phép xong, thở hắt ra thật dài, đạo đồng lập tức rất thân mật đem phù nhận lấy, giao cho Lan Khánh còn đang mở to mắt sáng trong nhìn Minh Tông tác pháp. Hai gã tiểu đạo đồng cùng kêu lên: “Một mảnh ba lượng, phù này đặt xuôi có thể bảo bình an, đặt ngược có thể gặp quỷ thần. Sư phụ thi pháp thực đả thương nguyên khí, ba lượng là giá công bằng, còn phải đi về mua tham thang (xúp) uống, không phải bịp ngươi.”
Lan Khánh thật cao hứng đem phù bỏ vào trong ngực, sau đó từ túi tiền trinh bên hông lấy ra ba lượng bạc đưa đạo đồng.
Hắn vừa lòng vuốt vuốt lồng ngực mình, nhe răng cười xán lạn với Tiểu Thất.
Cho dù nhân bì diện cụ có thể đem dung mạo độc nhất vô nhị che đi bảy tám phần, nhưng tươi cười xán lạn cùng ánh mắt ngây thơ khờ dại như vậy vẫn khiến Tiểu Thất lập tức lóa mắt, tim đều nhanh rớt ra nhảy loạn vài cái.
Tiểu Thất cũng giống Lan Khánh, vươn tay vỗ vỗ lồng ngực chính mình, chẳng qua Lan Khánh vỗ chỉ là mảnh hoàng phù, còn Tiểu Thất vỗ chính là trái tim đang cuồng khiêu bùm bụp bùm bụp.
Nãi nãi cái hùng a...
Bách Lý Thất ngươi định lực càng ngày càng kém…
Giằng co cả buổi, rốt cục, hai gã đạo đồng nâng lão đạo sĩ muốn rời đi, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đưa người đến cửa nghiệm thi phòng, Minh Tông lão đạo sĩ lại đột nhiên xoay người lại nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện.”
“Lão đạo trưởng, thỉnh thuyết.” Tiểu Thất nói.
“Bởi vì hồn phách kia là dựa vào quỷ khí tháng bảy cùng Trần công tử tích huyết mới ngưng hồn được, loại quỷ hồn này địa phủ không thu, hơn nữa tháng bảy qua, quỷ khí tan đi, chỉ sợ cũng hồn phi phách tán.” Minh Tông nói.
Tiểu Thất nhíu mày, nghĩ thầm không tốt, lập tức hỏi: “Không biết lão đạo trưởng có biện pháp gì có thể bảo tồn hồn phách hắn.”
Lão đạo sĩ đáp: “Cái này so ra hao phí công phu, hồn phách không được đầy đủ còn muốn bảo tồn quỷ, phương pháp duy nhất chỉ có đem phần hồn phách bị tán đi trở về hợp lại làm một mới có thể. Nếu tìm không được, cho dù đại la thần tiên muốn cứu cũng vô pháp.”
Nghe nói như thế, Tiểu Thất khuôn mặt kiên cường liền lộ vẻ khổ sở. Hắn nói: “Ta cũng không phải thần tiên, biển người mênh mông, biển quỷ càng bát ngát, ta biết đến đâu tìm phần hồn phách tản mất của hắn đây?”
Minh Tông đột nhiên nói: “Tử ở nơi nào liền sinh ở nơi đó.”
“Lão đạo trưởng, ngươi nói rõ chút có được không?” Tiểu Thất nói.
“Không có ‘có được không’?” Minh Tông quay đầu, thản nhiên trả lời: “Đây là thiên cơ, thiên cơ không thể tiết lộ, chỉ có thể từ người hữu duyên tự mình thấu đáo. Bần đạo chỉ có thể tận lực miên bạc (vải bông mỏng, ý chỉ lực mỏng), sau khi hồi cung tái chuyên tâm vì vị quỷ huynh đệ kia viết một đạo phù, trợ hắn tái ngưng hồn mấy ngày, chính là lúc sau đành tuân theo thiên mệnh.”
Hai gã đạo đồng tiếp lời: “Sư phụ đi ra ngoài đã lâu, lão nhân gia thân thể không tốt rất dễ dàng mệt mỏi, chúng ta phải về. Ngươi nếu có sự tình gì không hiểu thấu đáo có thể tới Nguyên Sướng Cung trên Tiểu Thương Sơn ngoài Quy Nghĩa huyện tìm sư phụ. Thời gian làm việc là từ lúc thái dương tức khởi đến chính ngọ thì nghỉ ngơi, kế tiếp liền không tiếp khách. Sư phụ hôm nay tổn thương nguyên khí, phải ngày mai mới có thể đem phù đưa tới. Tiền tạ ngưng hồn phù ba lượng bạc, muốn trả trước hay trả sau?”
“Trả trước.” Lan Khánh không nói đến câu thứ hai, vì để cha hắn có thể xử án thuận lợi, hắn liền nới lỏng túi tiền trinh, lại móc ra ba lượng bạc cấp hai tiểu đồng.
“... Sư huynh, lương bổng của ngươi cũng không nhiều, vung tiền ra như vậy, ta xem còn đau lòng thay ngươi.” Tiểu Thất nói.
Lan Khánh gật đầu.”Tiêu hết Nam tiên sinh lại cho thêm, không đau lòng.”
Tiểu Thất nghe vậy thầm nghĩ, trong nha môn cũng không nhiều bạc khả dụng, một mình Nam Hương phải duy trì sinh kế mọi người, còn phải chiếu cố một tên xài tiền như nước, quả thực vất vả.
Minh Tông cùng hai gã tiểu đạo đồng tại lúc bọn họ bàn bạc thỏa đáng đã lập tức lướt tường đi ra.
Tiểu Thất nhìn thân ảnh ba người bồng bềnh biến mất, lúc này mới kinh giác một vấn đề, Lan Khánh chiếm được dàn xếp thỏa ý, mà hắn còn chưa a!
Tiểu Thất vội vàng kêu lên: “Đạo trưởng từ từ, ngươi còn không cho ta bùa vừa có thể bảo bình an vừa không làm cho quỷ hồn phi phách tán a!”
Thanh âm già nua từ sau tường truyền đến: “Phương pháp tối không đả thương hồn phách đó là lấy đồng tử niệu (nước tiểu trai tơ:))), một ngày tắm rửa tịnh thân ba lượt. Nhưng cũng chỉ làm hồn phách không tới gần được, còn nhìn vẫn thấy.”
Lưỡng đạo đồng cùng kêu lên: “Biện pháp sư phụ đưa ra, không cần bạc.”
“Đồng tử niệu?” Tiểu Thất lần đầu tiên nghe thấy tắm bằng đồng tử niệu có thể phòng ngừa thứ dơ bẩn này nọ tới gần.
Tiểu Thất còn đang đắm chìm trong chấn động dùng đồng tử niệu tắm rửa mới có thể cách xa xa Đàm Hoa, nghe thấy Lan Khánh hỏi liền trả lời: “Chính là đồng nam chưa phá thân, chưa gần nữ sắc.”
“Là vậy? Rất khó tìm sao?” Lan Khánh hỏi.
“Cũng không hẳn.” Tiểu Thất ngây ngốc nói: “Ta coi hai đồ đệ của lão đạo sĩ kia mới khoảng mười tuổi, đối với chuyện nam nữ hẳn vẫn còn mộng mộng mê mê, hẳn chính là đồng nam chưa gần qua nữ sắc.”
Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, thấy hắn hốc mắt một vòng đen, lại nghĩ tới người này lá gan thật sự rất rất rất nhỏ, vì thế chân liền đạp xuất, muốn truy theo phương hướng lão đạo sĩ rời đi.
“Làm cái gì?” Tiểu Thất vội vàng giữ chặt Lan Khánh.
Lan Khánh nói: “Đi đem hai tiểu hài tử bắt trở về, sau đó cởi quần uy hiếp bọn họ lưu nước tiểu lại.”
Tiếp theo nghĩ nghĩ, lại nói: “Không được, lão đầu đạo sĩ nói một ngày phải tắm rửa ba lượt, vậy không chỉ lưu nước tiểu, cả người cũng phải lưu lại, như vậy mới có thể mỗi ngày đều có nước tiểu cho ngươi.”
Vẻ mặt Lan Khánh còn thật sự nghiêm túc, Tiểu Thất biết hắn nói được làm được, Lan Khánh tái phóng đến phía trước, Tiểu Thất liền ra sức chặn ngang ôm lấy hắn, mới khiến người không hùng hổ xông ra ngoài.
“Sư huynh, không nên không nên, hai hài tử kia còn nhỏ, ngươi đi như vậy sẽ khiến người sợ hãi!”
“Nhưng ta không đi, ngươi sẽ bị quỷ dọa!” Lan Khánh nói.
Tiểu Thất nghe Lan Khánh nói câu kia, nhất thời cảm thấy thật sự là vân khai thấy nguyệt minh, Lan Khánh cư nhiên suy nghĩ cho hắn, còn sợ hắn bị quỷ dọa mà vì hắn làm việc này, nói không ấm lòng rõ ràng là giả. Nhưng một câu kế tiếp của Lan Khánh lại làm cho tâm Tiểu Thất mới sôi trào lên một chút lại liền nguội ngắt.
“Chỉ cần hắn không tới gần ngươi được, ngươi cũng không sợ, về sau chúng ta có thể cầm phù lão đầu cho ta buổi tối ra ngoài bắt quỷ oan khuất, sau đó tất cả đều mang về cho cha ta thẩm án!”
Lan Khánh nói đến đây biểu tình hí hửng….
“...” Tiểu Thất không nói gì. “Sư huynh, buổi tối phải dùng để ngủ, không phải đi trảo quỷ...”
“Không, buổi tối đương nhiên là dùng để trảo quỷ!” Lan Khánh đang cao hứng, nói như thế nào cũng không nghe, Tiểu Thất số chết ôm hắn, hắn liền số chết vùng vẫy.
Trần Báo cùng An Quốc lúc này vừa từ tam ban ban phòng bên cạnh nghiệm thi phòng đi ra, nhìn thấy hai người kia đang thân thể vật lộn, nghĩ thầm lại xảy ra chuyện gì, đang muốn đi qua hỗ trợ, không ngờ Lan Khánh giãy giụa không ngớt vừa nhấc chân đạp thật mạnh vào hình cốt Tiểu Thất, khuỷu tay lại chọi thẳng ngực hắn, một cái thủ đoạn khiến Tiểu Thất đau đến thiếu điều quỵ cả người.
Lan Khánh giãy thoát Tiểu Thất, liền muốn nhảy tới trên tường, Tiểu Thất hoảng loạn hô: “Đừng a, đừng a, hai hài tử kia chịu không nổi ngươi gây sức ép đâu. Đồng tử niệu đừng tìm bọn họ lấy, dùng của chính ta là được!”
“A?” Lan Khánh quay đầu.”Vì cái gì dùng của ngươi là được?”
“Bởi vì ta cũng là thân đồng tử!” Tiểu Thất gào lên.
Lúc sau, Tiểu Thất nghẹn một chút, kinh giác chính mình trong lúc rối ren đến tột cùng nói cái gì!
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, thấy hai người Trần Báo An Quốc thần tình quái gở, trên mặt là cười nhảm cũng là kinh ngạc. Một lúc lâu, Trần Báo mới nói: “Tiểu Thất a, thực nhìn không ra, đã lớn đến từng này tuổi, ngươi vẫn còn là con gà giò a… Phốc…”
“…” Hai người này tại sao lại ở chỗ này?
Lập tức Tiểu Thất cảm thấy từ nay về sau, bản thân rốt cuộc không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão.
Hắn chậm rãi thẳng lưng, phủi phủi vạt áo căn bản không dính tro bụi, sau đó khụ một tiếng, xoay người đi hướng nghiệm thi phòng.
“Cái gì là gà giò (đồng tử kê)?” Lan Khánh nhìn Trần Báo, hỏi.
Vốn dĩ Tiểu Thất bực bội đi vào thuận tay kéo Lan Khánh cùng trở về nghiệm thi phòng, Lan Khánh nghiêng đầu trông Trần Báo, chính là chờ Trần Báo trả lời, nhưng Trần Báo lại nhịn không được, cùng An Quốc bên cạnh, hai người đồng thời cười nghiêng cười ngả, lạc không cách nào nén xuống.
“Không ngờ tới chính là gà giò.. Chả trách Nam tiên sinh yên tâm để hắn ở cùng một chỗ với Tiểu Đầu Nhi... Ha... Không có kinh nghiệm... Nói vậy muốn làm cái gì cũng phịch dậy không nổi...”
Tiểu Thất rành rành trong bụng mắc ói đến phát hắc, sắc mặt lại đỏ đến nóng bỏng.
Phải a, Bách Lý Thất hắn hai mươi bảy tuổi cũng còn chưa chạm qua nữ nhân, tối đa… tối đa trước kia cũng chỉ có mấy cái thiếp thân nha hoàn vô cùng xinh đẹp cùng hắn đồng tháp mà ngủ thôi.
Nhưng đại gia hắn chẳng qua chưa gặp được người yêu thích, chứ đâu phải không kinh nghiệm kiêm không ai muốn. Hai cái đó khác biệt rất lớn, nhưng hai vị này hoàn toàn không rõ điểm ấy, lại còn cười đến thực khiến người nộ khí xung thiên.
“Tiểu Thất, cái gì là gà giò, ăn thế nào?” Lan Khánh hỏi. “Ta chỉ nghe qua gà ăn mày*.” Dứt lời, còn sụt sụt sịt sịt hút nước miếng. “Gà ăn mày ăn thật ngon a!”
“... Sư huynh ngươi đừng nói nữa có được không?” Tiểu Thất buồn bực.
Tác giả :
Tự Từ