Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư
Quyển 2 - Chương 29
Các bộ khoái Quy Nghĩa huyện khác mang tiểu vương gia cùng vài nhân chứng may mắn còn sống sót về Quy Nghĩa huyện. Sau khi Tiểu Thất tỉnh lại, Lý Trung cũng tìm tới một chiếc xe ngựa, Tiểu Thất kéo theo thân thể vẫn còn hư nhược cùng Lan Khánh phải suốt đêm chạy về Quy Nghĩa.
Lý Trung là một người thành thật, khi lên xe vừa thấy Tiểu Thất liền thuận tiện nói hắn sẽ không kể chuyện này ra, Tiểu Thất nhìn hắn cảm kích rồi mới tiến vào xa sương.
Trong xa sương có trải một tấm đệm mềm bằng da thú, Tiểu Thất mới chỉ bước lên mấy bước, Lan Khánh đang nằm nghiêng phượng mâu thoáng liếc, Tiểu Thất tức thì run rẩy lui ra ngoài ngồi cùng Lý Trung tại vị trí điều khiển ngựa phía trước, không dám quấy rầy Tiểu Hắc đại nhân tâm tình không du khoái.
Chỉ là lộ trình trở về Quy Nghĩa huyện tương đối dài, chỗ ngồi bằng ván gỗ phía trước lại sứt mẻ làm cái mông Tiểu Thất chịu đủ lăng ngược phát đau, Tiểu Thất liên tục hanh hanh vài tiếng khiến Lý Trung lo lắng: “Có phải thân thể khó chịu?”
“Không có việc gì, chỉ là ngồi không thoải mái lắm.”
Lý Trung còn chưa kịp hỏi “ngồi vì sao không thoải mái”, tiếng nói êm tai lại có phần cứng ngắc bực bội từ trong thùng xe liền truyền lại.
Thanh âm kia hô: “Trần Tiểu Kê, còn không lăn vào đây cho ta!”
Tiểu Thất nghe được thanh âm Lan Khánh hô hoán tức khắc xốc liêm mạn lên, trên mặt mãn mãn ý cười hướng vị đại nhân bên trong nói: “Hắc hắc hắc, không biết sư huynh có gì phân phó?”
Tiểu Thất không dám vi phạm, dù có tiến vào trong xe nhưng vẫn chọn một vị trí không quá xa cũng chẳng quá gần, an phận ngồi xổm xuống.
“Hừ.” Mũi Lan Khánh nhẹ nhàng xuất khí.
“Sư huynh…” Tiểu Thất mới lên tiếng liền thấy Lan Khánh xoay người đưa lưng lại mình, một bộ không muốn cùng hắn nói chuyện.
Tiểu Thất sờ sờ mũi, nghĩ thầm, Lan Khánh còn đang tức giận, bản thân cũng không thể ngu ngốc tự kê đầu vào lưỡi đao, cho nên liền nhắm mắt điều chỉnh tư thế tương đối thư thái nằm xuống.
Không bao lâu, Tiểu Thất mệt mỏi mà ngủ bẵng đi, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong xe.
Lan Khánh trộm quay đầu liếc Tiểu Thất một cái, thấy Tiểu Thất cư nhiên không để ý tới hắn đã ngủ mê mệt, thật sự là đã giận càng thêm giận.
Hắn vươn tay vốn muốn nhéo cái mặt kia, bất qua tay vừa chạm tới bên má Tiểu Thất, thấy người này ngủ an ổn như vậy, rốt cuộc không hạ thủ được.
Lan Khánh ngẩn người nhìn Tiểu Thất, nhìn lâu thật lâu, thẳng đến chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi mới nhắm mắt lại, ở bên cạnh Tiểu Thất chậm rãi thiếp đi.
Thanh âm bánh xe nghiến trên mặt đường khách lạp khách lạp, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Nhưng vô luận ngoại giới có ồn ã hỗn loạn thế nào, trong tai Lan Khánh vẫn chỉ có duy nhất tiếng hít thở lên xuống bình ổn của Tiểu Thất.
Người này, là cõi niết bàn bên cạnh hắn, cũng là nơi tĩnh lặng duy nhất trong chốn hồng trần nhiễu nhương.
Lúc trở về Quy Nghĩa huyện đã là buổi tối, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đổi lại bộ dáng ngày thường trong nha môn đi vào phòng khách hậu đường.
Bên trong, Thi Vấn cùng Nam Hương đã có mặt. Tiểu Thất biết hai người này lo lắng việc bọn họ không cùng trở về bèn kể ngay ngày ấy mình cùng Lan Khánh trúng phải độc dược của tiểu vương gia nên vội vàng tìm một địa phương vận công bức độc, vì vậy mới không cùng mọi người trở về.
“Vậy độc đã giải hết chưa? Có cần gọi đại phu đến xem không?” Thi Vấn lo lắng hỏi.
“Hồi đại nhân, độc đã sớm giải sạch không còn một mảnh, không cần mời đại phu.” Tiểu Thất dắt theo khuôn mặt tươi cười trả lời Thi Vấn.
Lúc này, Lan Khánh ở một bên nghe Tiểu Thất nói ung dung như vậy, lại còn tự tiện giấu nhẹm đoạn ân ân a a giữa bọn hắn không báo, trong lòng phát nộ, hắn liền giơ chân đạp thật mạnh xuống bắp chân Tiểu Thất.
Tiểu Thất bị đạp kêu rên một tiếng, hắn hàm chứa nước mắt ai oán nhìn Lan Khánh, Lan Khánh lại ngoảnh mặt sang nơi khác, một bộ không muốn để ý tới Tiểu Thất.
Tiểu Thất bất đắc dĩ, Thi Vấn lại hỏi tình hình ba ngày trong vương phủ kia, Tiểu Thất đành phải kìm lệ nhất nhất trả lời. Nhưng khi nói đến gốc nguyệt hạ mỹ nhân đỏ như máu bị Tiểu Thất động vào đột nhiên nở hoa, sau đó Đàm Hoa xuất hiện thì cuồng phong đại tác (gió mạnh gào thét), gió lốc quất vỡ cả đồ sứ, Thi Vấn liền hỏi: “Đông Phương Lôi Dẫn phạm vào tội lớn tày trời, thật làm người khác phẫn nộ. Nhưng Đàm Hoa chẳng phải hồn phách không trọn vẹn cơ hồ ngay cả quỷ cũng làm không được ư, vì sao cuối cùng lại có thể cứu được các ngươi?”
Tiểu Thất dừng một chút, gãi gãi cằm nói: “Điểm ấy ta cũng có nghĩ tới. Ngày đó lão đạo sĩ ở Tiểu Thương sơn kia nói hồn phách Đàm Hoa bị tán đi còn lưu lại nơi trước khi chết, mà gốc hoa quỳnh kia nguyên vốn cũng là màu trắng, cho đến khoảng chừng khi Đàm Hoa chết mới đột nhiên hóa đỏ. Theo lý mà nói việc này tất có quan hệ, có lẽ phần hồn phách tản mất đó đã rớt lại hoa quỳnh, làm cho hoa quỳnh dị biến thành màu máu.”
“Lúc sau, hồn phách của hắn cùng phần hồn phách mất đi còn tồn tại trong hoa quỳnh hợp lại làm một, oan khí nhất thịnh liền truy đuổi Đông Phương Lôi Dẫn. Bất quá, đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta… Tình hình chính xác là như thế nào ta cũng không rõ…”
Lan Khánh hừ một tiếng. “Như thế nào cân nhắc đến cân nhắc đi vẫn nói chẳng rõ ràng! Ngươi vậy bảo cha ta phải làm sao thẩm án?”
“Ách…” Tiểu Thất cảm thấy hai ngày này bản thân vô luận nói cái gì làm cái gì khẳng định đều bị đại sư huynh chán ghét.
Lan Khánh thì thào: “Theo ta lâu như vậy mà cái gì cũng không học được. Đàm Hoa ở ngay ngoài cửa, muốn biết cái gì tìm hắn hỏi không phải xong luôn?” Dứt lời hướng ra ngoài quát một tiếng: “Đàm Hoa đi ra, đại nhân thẩm án!”
Ngoài viện âm âm ám ám đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một trận gió mang theo sương mù, gió kia nhẹ nhàng thổi vào trong phòng khách, đám người Thi Vấn lập tức lạnh sống lưng, nhưng cẩn thận nhìn nơi cửa lại vẫn không có bóng dáng thứ gì như trước kia.
“Có Đàm Hoa…” Thanh âm quỷ hồn xa xăm truyền đến, Đàm Hoa quỳ gối ở cửa, không dám tới gần vị đại nhân chính khí cùng lệ khí ngập trời bên trong.
“Đại nhân có thấy không? Đệ tử vẫn nhìn không thấy.” Nam Hương ở bên tai Thi Vấn khẽ nói.
Thi Vấn cũng lắc đầu, vốn muốn hỏi “Đàm Hoa đến chưa”, nhưng trông sắc mặt Tiểu Thất đã đột nhiên hóa trắng bệch, sau đó thụt lui khỏi vị trí của mình, rồi lại bị nhi tử bắt trở về liền hiểu ngay, đã đến rồi.
“Đàm Hoa, hồn phách của ngươi đã ngưng tụ?” Thi Vấn hỏi.
“Tạ đại nhân quan tâm, hồn phách tiểu dân đích xác đã ngưng chúng.” Đàm Hoa hướng Thi Vấn dập đầu, phủ phục trên mặt đất kể: “Ngày đó, hồn phách tán đi trước khi chết của tiểu dân theo một ngụm máu tươi bắn ra bám vào hoa quỳnh trong Túc vương phủ, lần này may được Tiểu Thất đại nhân cùng Tiểu Hắc đại nhân hỗ trợ, tiểu dân mới có thể cùng phần hồn phách trong hoa hợp lại làm một, không phải rơi vào cảnh hồn phi phách tán.”
Lan Khánh thuật lại lời Đàm Hoa cho cha hắn xong, Thi Vấn mới gật đầu, phóng tâm một chút. “Một khi đã như vậy liền hảo. Hiện giờ Đông Phương Lôi Dẫn cũng đã bị giam trong lao phòng, sau sẽ khai đường thẩm án, ngươi an tâm lui xuống, không cần tái vướng bận, bản quan nhất định trả lại công đạo cho ngươi cùng những người uổng mạng, phải chịu khổ cực.”
“Tạ… đại nhân…” Đàm Hoa cúi đầu khóc nức.
Tiểu Thất nhìn bóng dáng Lan Khánh một chút mới chậm rãi lần mò về nhĩ phòng của mình, nằm lên trên giường.
Qua không bao lâu, Lan Khánh trở về phòng, sau đó Tiểu Thất nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài tới tới lui lui, không biết là đang làm gì, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng hắn.
Tiểu Thất ngẩng đầu thấy Lan Khánh ôm chăn mềm cùng gối sứ của hắn đứng ở cửa nhìn mình. Thần tình trên mặt vẫn là thản nhiên, thấy không rõ lắm là vui hay giận.
Tiểu Thất há miệng, lại không biết lúc này nên nói cái gì. Lan Khánh thấy Tiểu Thất vẫn một mực không nói lời nào, sắc mặt tức khắc âm u, sau đó chạy về phòng mình đem chăn gối quăng, bản thân một mình ngủ.
Tiểu Thất yên lặng ngồi dậy, thở dài một hơi.
Việc xuân dược là hai người bọn họ đồng dạng thụ hại, Tiểu Thất cảm thấy mình nói Lan Khánh đừng để chuyện này ở trong lòng chính là không muốn hắn tự trách…. Tuy rằng theo tính tình Lan Khánh thì cũng khó mà tự trách, nhưng đó chẳng phải là phương pháp tốt nhất sao? Chỉ là không biết Lan Khánh làm sao, từ lúc đó liền trở nên âm dương quái gở, Tiểu Thất không nghĩ ra là câu nào khi đó đắc tội vị đại nhân này, có thể làm người này giận lâu như vậy, đã hai ngày rồi mà giận còn chưa có trôi đi.
Hắn nhớ tới trước đây khi Kim Trung Báo Quốc phó thác Lan Khánh cho hắn chiếu cố, Đinh Kim còn dặn dò hắn một phen: “Nha môn chúng ta chỉ có một Tiểu Hắc đại nhân… Chớ chọc hắn tức giận. Nếu ngươi thật sự chọc hắn giận, vậy tuyệt đối là ngươi sai, phải lập tức nhận tội…”
Tiểu Hắc đại nhân không chỉ là bảo bối của người trong nha môn mà còn là người hắn đặt ở trong lòng, khiến người này không vui trong thời gian dài như vậy, không cần những người đó nói, bản thân Tiểu Thất cũng cảm thấy không khoái hoạt.
Không cần những người đó nói, bản thân Tiểu Thất cũng cảm thấy không khoái hoạt*.
Tiểu Thất từ từ đi đến trước giường Lan Khánh, hơi hơi lại gần một chút, hắn ở trong màn đêm không ánh nến, chỉ có thể dựa vào nguyệt lượng quang mang nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Sư huynh…”
Lan Khánh nằm ở trên giường mở mắt nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi đừng nóng giận, ta biết đều là ta không đúng, là ta không tốt, ta chọc ngươi giận.”
“Hừ.” Cái mũi Lan Khánh xuất khí.
Tiểu Thất thấy Lan Khánh giờ không phải bộ dáng không thèm nghe hắn nói mà quay mặt đi, cũng không phát giận, nghĩ thầm tình thế rất tốt, liền nắm chặt thời cơ nói: “Cái kia… Ta vừa mới trở về đã nghe Oa Tử cùng Cái Tử nói gần đây phi cầm trên núi loáng cái hao hụt thật nhiều, thợ săn đều oán giận săn không được thú rừng. Oa Tử Cái Tử khẳng định có dấu hiệu gấu thường xuyên lui tới, vài lần trước cũng đều như vậy, gấu vừa ra động, muông thú trên núi nếu không phải bị ăn thì chính là chạy trốn không thấy tung ảnh.”
Tiểu Thất vừa nói như thế, cặp nhãn tình đen láy của Lan Khánh phút chốc sáng lên.
“Thi đại nhân nói bộ khoái chúng ta phải đặt an nguy dân chúng lên hàng đầu, biết nơi đó nguy hiểm liền nên vì bách tính cố gắng loại trừ hiểm nguy. Sư đệ ta vẫn luôn nghe theo lời dạy bảo của Thi đại nhân, cảm thấy lời đại nhân đều là chân lý, cho nên tối nay sư đệ muốn thỉnh sư huynh cùng đi đến ngọn núi kia…”
Tiểu Thất còn chưa nói hết, Lan Khánh đã tức khắc nhảy từ trên giường xuống, một bên kéo ngoại y mặc vào, một bên nhìn chăm chăm Tiểu Thất nói: “Đi bắt gấu đúng không, hảo hảo, ta hiện nay liền cùng ngươi đi!”
Tiểu Thất nở nụ cười, kỳ thực người này vẫn dễ dỗ lắm.
Lan Khánh cũng cười: “Chờ ta bắt được, ngươi phải thay ta lột da, thay ta nướng.” Nghĩ nghĩ còn nói: “Nếu ngươi không thích ăn mật gấu, ta cũng không ép ngươi.” Tiếp theo bắt lấy tay Tiểu Thất liền kéo người phóng ra ngoài.
Đêm đó đương nhiên không bắt được gấu. Bởi vì con duy nhất trên núi đã được chuyển cho Thi Vấn, mà Thi Vấn hiện này còn chưa ăn xong.
Gấu từ mấy tháng trước đã bị Lan Khánh bắt sạch, bất quá Lan Khánh vẫn chạy khắp núi khắp đồng truy đuổi lại còn bổ nhào tới chém giết một con thỏ hoang khiến Tiểu Thất ở một bên nhìn thấy sợ tới mức run lẩy bẩy.
Cuối cùng, trời có vẻ lất phất mưa, lửa trại nhóm lên, tất cả con mồi đều bị làm thịt sạch sẽ dâng lên ngũ tạng miếu của Lan Khánh.
Lan Khánh ưỡn cái bụng nhỏ ở trên tảng đá đánh ợ một cái, trên mặt lộ tiếu dung thỏa mãn.
Lan Khánh cười, Tiểu Thất cũng cười.
Đối với người này mà nói dù chỉ một chút khoái hoạt nho nhỏ cũng đã là toàn bộ hạnh phúc của hắn.
Tiểu Thất bất chợt cảm thấy, kỳ thật như vậy cũng tốt.
Ở lại bên người này, trông chừng hắn một đời vô ưu vô lự, khi tứ sư tỷ công đạo* hắn cả đời trông chừng Lan Khánh, hắn còn do dự, hiện giờ lại cảm thấy hẳn là có thể.
Hắn muốn lưu lại Quy Nghĩa huyện, muốn làm một quan sai nho nhỏ vì dân chúng đả bão bất bình (bênh vực kẻ yếu), sửa lại án oan.
Hắn muốn buông tha phần hồi ức thống khổ tựa như bàn châm đâm vào tim khiến huyết lưu không ngừng kia, muốn làm một bộ khoái Trần Thất lưu manh ở bên Thi Tiểu Hắc đại nhân. Hắn muốn chiếu cố người này, muốn người này vĩnh viễn vui vẻ, khoái khoái lạc lạc đuổi gà truy lộc truy báo, càng muốn từ nay về sau người này có thể luôn vui vẻ cười lên như thế.
Hai người cả đêm không ngủ săn thú từ trên núi trở về, nhưng hôm sau vẫn phải tuần thành như cũ không thể nghỉ ngơi.
Tiểu Thất một bên ngáp một bên cùng Lan Khánh tuần phố làm cho đại thẩm đại tỷ bán thức ăn hai bên cười không ngừng.
Ở một đầu thành có huyện dân bởi vì nghe đồn Tiểu Hắc đại nhân lần này đi Thanh Châu bắt được một tên đại dâm tặc trở về liền vui mừng biếu tặng nào gà, nào vịt, nào rau xanh củ cải gì đó, nói là thay nhị di bà của đại cô mụ, còn có tứ biểu thúc của tam thúc công tạ tạ Tiểu Hắc đại nhân vì dân trừ hại.
Chạng vạng, sau khi kết thúc công việc, Tiểu Thất chạy tới phòng bếp chực cơm, Tiểu Lan Hoa như thường lệ giữ lại mấy món ăn rất phong thịnh cho hắn.
Cơm no nê sau lại tìm không thấy Lan Khánh, mí mắt Tiểu Thất giật giật, có loại dự cảm bất hảo, vì thế hắn lập tức chạy tới nhà tù, đến nơi vừa vặn trông thấy Lan Khánh trên tay không biết dính thứ gì muốn vảy lên người quy đản tiểu vương gia…**
Lý Trung là một người thành thật, khi lên xe vừa thấy Tiểu Thất liền thuận tiện nói hắn sẽ không kể chuyện này ra, Tiểu Thất nhìn hắn cảm kích rồi mới tiến vào xa sương.
Trong xa sương có trải một tấm đệm mềm bằng da thú, Tiểu Thất mới chỉ bước lên mấy bước, Lan Khánh đang nằm nghiêng phượng mâu thoáng liếc, Tiểu Thất tức thì run rẩy lui ra ngoài ngồi cùng Lý Trung tại vị trí điều khiển ngựa phía trước, không dám quấy rầy Tiểu Hắc đại nhân tâm tình không du khoái.
Chỉ là lộ trình trở về Quy Nghĩa huyện tương đối dài, chỗ ngồi bằng ván gỗ phía trước lại sứt mẻ làm cái mông Tiểu Thất chịu đủ lăng ngược phát đau, Tiểu Thất liên tục hanh hanh vài tiếng khiến Lý Trung lo lắng: “Có phải thân thể khó chịu?”
“Không có việc gì, chỉ là ngồi không thoải mái lắm.”
Lý Trung còn chưa kịp hỏi “ngồi vì sao không thoải mái”, tiếng nói êm tai lại có phần cứng ngắc bực bội từ trong thùng xe liền truyền lại.
Thanh âm kia hô: “Trần Tiểu Kê, còn không lăn vào đây cho ta!”
Tiểu Thất nghe được thanh âm Lan Khánh hô hoán tức khắc xốc liêm mạn lên, trên mặt mãn mãn ý cười hướng vị đại nhân bên trong nói: “Hắc hắc hắc, không biết sư huynh có gì phân phó?”
Tiểu Thất không dám vi phạm, dù có tiến vào trong xe nhưng vẫn chọn một vị trí không quá xa cũng chẳng quá gần, an phận ngồi xổm xuống.
“Hừ.” Mũi Lan Khánh nhẹ nhàng xuất khí.
“Sư huynh…” Tiểu Thất mới lên tiếng liền thấy Lan Khánh xoay người đưa lưng lại mình, một bộ không muốn cùng hắn nói chuyện.
Tiểu Thất sờ sờ mũi, nghĩ thầm, Lan Khánh còn đang tức giận, bản thân cũng không thể ngu ngốc tự kê đầu vào lưỡi đao, cho nên liền nhắm mắt điều chỉnh tư thế tương đối thư thái nằm xuống.
Không bao lâu, Tiểu Thất mệt mỏi mà ngủ bẵng đi, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong xe.
Lan Khánh trộm quay đầu liếc Tiểu Thất một cái, thấy Tiểu Thất cư nhiên không để ý tới hắn đã ngủ mê mệt, thật sự là đã giận càng thêm giận.
Hắn vươn tay vốn muốn nhéo cái mặt kia, bất qua tay vừa chạm tới bên má Tiểu Thất, thấy người này ngủ an ổn như vậy, rốt cuộc không hạ thủ được.
Lan Khánh ngẩn người nhìn Tiểu Thất, nhìn lâu thật lâu, thẳng đến chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi mới nhắm mắt lại, ở bên cạnh Tiểu Thất chậm rãi thiếp đi.
Thanh âm bánh xe nghiến trên mặt đường khách lạp khách lạp, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Nhưng vô luận ngoại giới có ồn ã hỗn loạn thế nào, trong tai Lan Khánh vẫn chỉ có duy nhất tiếng hít thở lên xuống bình ổn của Tiểu Thất.
Người này, là cõi niết bàn bên cạnh hắn, cũng là nơi tĩnh lặng duy nhất trong chốn hồng trần nhiễu nhương.
Lúc trở về Quy Nghĩa huyện đã là buổi tối, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đổi lại bộ dáng ngày thường trong nha môn đi vào phòng khách hậu đường.
Bên trong, Thi Vấn cùng Nam Hương đã có mặt. Tiểu Thất biết hai người này lo lắng việc bọn họ không cùng trở về bèn kể ngay ngày ấy mình cùng Lan Khánh trúng phải độc dược của tiểu vương gia nên vội vàng tìm một địa phương vận công bức độc, vì vậy mới không cùng mọi người trở về.
“Vậy độc đã giải hết chưa? Có cần gọi đại phu đến xem không?” Thi Vấn lo lắng hỏi.
“Hồi đại nhân, độc đã sớm giải sạch không còn một mảnh, không cần mời đại phu.” Tiểu Thất dắt theo khuôn mặt tươi cười trả lời Thi Vấn.
Lúc này, Lan Khánh ở một bên nghe Tiểu Thất nói ung dung như vậy, lại còn tự tiện giấu nhẹm đoạn ân ân a a giữa bọn hắn không báo, trong lòng phát nộ, hắn liền giơ chân đạp thật mạnh xuống bắp chân Tiểu Thất.
Tiểu Thất bị đạp kêu rên một tiếng, hắn hàm chứa nước mắt ai oán nhìn Lan Khánh, Lan Khánh lại ngoảnh mặt sang nơi khác, một bộ không muốn để ý tới Tiểu Thất.
Tiểu Thất bất đắc dĩ, Thi Vấn lại hỏi tình hình ba ngày trong vương phủ kia, Tiểu Thất đành phải kìm lệ nhất nhất trả lời. Nhưng khi nói đến gốc nguyệt hạ mỹ nhân đỏ như máu bị Tiểu Thất động vào đột nhiên nở hoa, sau đó Đàm Hoa xuất hiện thì cuồng phong đại tác (gió mạnh gào thét), gió lốc quất vỡ cả đồ sứ, Thi Vấn liền hỏi: “Đông Phương Lôi Dẫn phạm vào tội lớn tày trời, thật làm người khác phẫn nộ. Nhưng Đàm Hoa chẳng phải hồn phách không trọn vẹn cơ hồ ngay cả quỷ cũng làm không được ư, vì sao cuối cùng lại có thể cứu được các ngươi?”
Tiểu Thất dừng một chút, gãi gãi cằm nói: “Điểm ấy ta cũng có nghĩ tới. Ngày đó lão đạo sĩ ở Tiểu Thương sơn kia nói hồn phách Đàm Hoa bị tán đi còn lưu lại nơi trước khi chết, mà gốc hoa quỳnh kia nguyên vốn cũng là màu trắng, cho đến khoảng chừng khi Đàm Hoa chết mới đột nhiên hóa đỏ. Theo lý mà nói việc này tất có quan hệ, có lẽ phần hồn phách tản mất đó đã rớt lại hoa quỳnh, làm cho hoa quỳnh dị biến thành màu máu.”
“Lúc sau, hồn phách của hắn cùng phần hồn phách mất đi còn tồn tại trong hoa quỳnh hợp lại làm một, oan khí nhất thịnh liền truy đuổi Đông Phương Lôi Dẫn. Bất quá, đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta… Tình hình chính xác là như thế nào ta cũng không rõ…”
Lan Khánh hừ một tiếng. “Như thế nào cân nhắc đến cân nhắc đi vẫn nói chẳng rõ ràng! Ngươi vậy bảo cha ta phải làm sao thẩm án?”
“Ách…” Tiểu Thất cảm thấy hai ngày này bản thân vô luận nói cái gì làm cái gì khẳng định đều bị đại sư huynh chán ghét.
Lan Khánh thì thào: “Theo ta lâu như vậy mà cái gì cũng không học được. Đàm Hoa ở ngay ngoài cửa, muốn biết cái gì tìm hắn hỏi không phải xong luôn?” Dứt lời hướng ra ngoài quát một tiếng: “Đàm Hoa đi ra, đại nhân thẩm án!”
Ngoài viện âm âm ám ám đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một trận gió mang theo sương mù, gió kia nhẹ nhàng thổi vào trong phòng khách, đám người Thi Vấn lập tức lạnh sống lưng, nhưng cẩn thận nhìn nơi cửa lại vẫn không có bóng dáng thứ gì như trước kia.
“Có Đàm Hoa…” Thanh âm quỷ hồn xa xăm truyền đến, Đàm Hoa quỳ gối ở cửa, không dám tới gần vị đại nhân chính khí cùng lệ khí ngập trời bên trong.
“Đại nhân có thấy không? Đệ tử vẫn nhìn không thấy.” Nam Hương ở bên tai Thi Vấn khẽ nói.
Thi Vấn cũng lắc đầu, vốn muốn hỏi “Đàm Hoa đến chưa”, nhưng trông sắc mặt Tiểu Thất đã đột nhiên hóa trắng bệch, sau đó thụt lui khỏi vị trí của mình, rồi lại bị nhi tử bắt trở về liền hiểu ngay, đã đến rồi.
“Đàm Hoa, hồn phách của ngươi đã ngưng tụ?” Thi Vấn hỏi.
“Tạ đại nhân quan tâm, hồn phách tiểu dân đích xác đã ngưng chúng.” Đàm Hoa hướng Thi Vấn dập đầu, phủ phục trên mặt đất kể: “Ngày đó, hồn phách tán đi trước khi chết của tiểu dân theo một ngụm máu tươi bắn ra bám vào hoa quỳnh trong Túc vương phủ, lần này may được Tiểu Thất đại nhân cùng Tiểu Hắc đại nhân hỗ trợ, tiểu dân mới có thể cùng phần hồn phách trong hoa hợp lại làm một, không phải rơi vào cảnh hồn phi phách tán.”
Lan Khánh thuật lại lời Đàm Hoa cho cha hắn xong, Thi Vấn mới gật đầu, phóng tâm một chút. “Một khi đã như vậy liền hảo. Hiện giờ Đông Phương Lôi Dẫn cũng đã bị giam trong lao phòng, sau sẽ khai đường thẩm án, ngươi an tâm lui xuống, không cần tái vướng bận, bản quan nhất định trả lại công đạo cho ngươi cùng những người uổng mạng, phải chịu khổ cực.”
“Tạ… đại nhân…” Đàm Hoa cúi đầu khóc nức.
Tiểu Thất nhìn bóng dáng Lan Khánh một chút mới chậm rãi lần mò về nhĩ phòng của mình, nằm lên trên giường.
Qua không bao lâu, Lan Khánh trở về phòng, sau đó Tiểu Thất nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài tới tới lui lui, không biết là đang làm gì, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng hắn.
Tiểu Thất ngẩng đầu thấy Lan Khánh ôm chăn mềm cùng gối sứ của hắn đứng ở cửa nhìn mình. Thần tình trên mặt vẫn là thản nhiên, thấy không rõ lắm là vui hay giận.
Tiểu Thất há miệng, lại không biết lúc này nên nói cái gì. Lan Khánh thấy Tiểu Thất vẫn một mực không nói lời nào, sắc mặt tức khắc âm u, sau đó chạy về phòng mình đem chăn gối quăng, bản thân một mình ngủ.
Tiểu Thất yên lặng ngồi dậy, thở dài một hơi.
Việc xuân dược là hai người bọn họ đồng dạng thụ hại, Tiểu Thất cảm thấy mình nói Lan Khánh đừng để chuyện này ở trong lòng chính là không muốn hắn tự trách…. Tuy rằng theo tính tình Lan Khánh thì cũng khó mà tự trách, nhưng đó chẳng phải là phương pháp tốt nhất sao? Chỉ là không biết Lan Khánh làm sao, từ lúc đó liền trở nên âm dương quái gở, Tiểu Thất không nghĩ ra là câu nào khi đó đắc tội vị đại nhân này, có thể làm người này giận lâu như vậy, đã hai ngày rồi mà giận còn chưa có trôi đi.
Hắn nhớ tới trước đây khi Kim Trung Báo Quốc phó thác Lan Khánh cho hắn chiếu cố, Đinh Kim còn dặn dò hắn một phen: “Nha môn chúng ta chỉ có một Tiểu Hắc đại nhân… Chớ chọc hắn tức giận. Nếu ngươi thật sự chọc hắn giận, vậy tuyệt đối là ngươi sai, phải lập tức nhận tội…”
Tiểu Hắc đại nhân không chỉ là bảo bối của người trong nha môn mà còn là người hắn đặt ở trong lòng, khiến người này không vui trong thời gian dài như vậy, không cần những người đó nói, bản thân Tiểu Thất cũng cảm thấy không khoái hoạt.
Không cần những người đó nói, bản thân Tiểu Thất cũng cảm thấy không khoái hoạt*.
Tiểu Thất từ từ đi đến trước giường Lan Khánh, hơi hơi lại gần một chút, hắn ở trong màn đêm không ánh nến, chỉ có thể dựa vào nguyệt lượng quang mang nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Sư huynh…”
Lan Khánh nằm ở trên giường mở mắt nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi đừng nóng giận, ta biết đều là ta không đúng, là ta không tốt, ta chọc ngươi giận.”
“Hừ.” Cái mũi Lan Khánh xuất khí.
Tiểu Thất thấy Lan Khánh giờ không phải bộ dáng không thèm nghe hắn nói mà quay mặt đi, cũng không phát giận, nghĩ thầm tình thế rất tốt, liền nắm chặt thời cơ nói: “Cái kia… Ta vừa mới trở về đã nghe Oa Tử cùng Cái Tử nói gần đây phi cầm trên núi loáng cái hao hụt thật nhiều, thợ săn đều oán giận săn không được thú rừng. Oa Tử Cái Tử khẳng định có dấu hiệu gấu thường xuyên lui tới, vài lần trước cũng đều như vậy, gấu vừa ra động, muông thú trên núi nếu không phải bị ăn thì chính là chạy trốn không thấy tung ảnh.”
Tiểu Thất vừa nói như thế, cặp nhãn tình đen láy của Lan Khánh phút chốc sáng lên.
“Thi đại nhân nói bộ khoái chúng ta phải đặt an nguy dân chúng lên hàng đầu, biết nơi đó nguy hiểm liền nên vì bách tính cố gắng loại trừ hiểm nguy. Sư đệ ta vẫn luôn nghe theo lời dạy bảo của Thi đại nhân, cảm thấy lời đại nhân đều là chân lý, cho nên tối nay sư đệ muốn thỉnh sư huynh cùng đi đến ngọn núi kia…”
Tiểu Thất còn chưa nói hết, Lan Khánh đã tức khắc nhảy từ trên giường xuống, một bên kéo ngoại y mặc vào, một bên nhìn chăm chăm Tiểu Thất nói: “Đi bắt gấu đúng không, hảo hảo, ta hiện nay liền cùng ngươi đi!”
Tiểu Thất nở nụ cười, kỳ thực người này vẫn dễ dỗ lắm.
Lan Khánh cũng cười: “Chờ ta bắt được, ngươi phải thay ta lột da, thay ta nướng.” Nghĩ nghĩ còn nói: “Nếu ngươi không thích ăn mật gấu, ta cũng không ép ngươi.” Tiếp theo bắt lấy tay Tiểu Thất liền kéo người phóng ra ngoài.
Đêm đó đương nhiên không bắt được gấu. Bởi vì con duy nhất trên núi đã được chuyển cho Thi Vấn, mà Thi Vấn hiện này còn chưa ăn xong.
Gấu từ mấy tháng trước đã bị Lan Khánh bắt sạch, bất quá Lan Khánh vẫn chạy khắp núi khắp đồng truy đuổi lại còn bổ nhào tới chém giết một con thỏ hoang khiến Tiểu Thất ở một bên nhìn thấy sợ tới mức run lẩy bẩy.
Cuối cùng, trời có vẻ lất phất mưa, lửa trại nhóm lên, tất cả con mồi đều bị làm thịt sạch sẽ dâng lên ngũ tạng miếu của Lan Khánh.
Lan Khánh ưỡn cái bụng nhỏ ở trên tảng đá đánh ợ một cái, trên mặt lộ tiếu dung thỏa mãn.
Lan Khánh cười, Tiểu Thất cũng cười.
Đối với người này mà nói dù chỉ một chút khoái hoạt nho nhỏ cũng đã là toàn bộ hạnh phúc của hắn.
Tiểu Thất bất chợt cảm thấy, kỳ thật như vậy cũng tốt.
Ở lại bên người này, trông chừng hắn một đời vô ưu vô lự, khi tứ sư tỷ công đạo* hắn cả đời trông chừng Lan Khánh, hắn còn do dự, hiện giờ lại cảm thấy hẳn là có thể.
Hắn muốn lưu lại Quy Nghĩa huyện, muốn làm một quan sai nho nhỏ vì dân chúng đả bão bất bình (bênh vực kẻ yếu), sửa lại án oan.
Hắn muốn buông tha phần hồi ức thống khổ tựa như bàn châm đâm vào tim khiến huyết lưu không ngừng kia, muốn làm một bộ khoái Trần Thất lưu manh ở bên Thi Tiểu Hắc đại nhân. Hắn muốn chiếu cố người này, muốn người này vĩnh viễn vui vẻ, khoái khoái lạc lạc đuổi gà truy lộc truy báo, càng muốn từ nay về sau người này có thể luôn vui vẻ cười lên như thế.
Hai người cả đêm không ngủ săn thú từ trên núi trở về, nhưng hôm sau vẫn phải tuần thành như cũ không thể nghỉ ngơi.
Tiểu Thất một bên ngáp một bên cùng Lan Khánh tuần phố làm cho đại thẩm đại tỷ bán thức ăn hai bên cười không ngừng.
Ở một đầu thành có huyện dân bởi vì nghe đồn Tiểu Hắc đại nhân lần này đi Thanh Châu bắt được một tên đại dâm tặc trở về liền vui mừng biếu tặng nào gà, nào vịt, nào rau xanh củ cải gì đó, nói là thay nhị di bà của đại cô mụ, còn có tứ biểu thúc của tam thúc công tạ tạ Tiểu Hắc đại nhân vì dân trừ hại.
Chạng vạng, sau khi kết thúc công việc, Tiểu Thất chạy tới phòng bếp chực cơm, Tiểu Lan Hoa như thường lệ giữ lại mấy món ăn rất phong thịnh cho hắn.
Cơm no nê sau lại tìm không thấy Lan Khánh, mí mắt Tiểu Thất giật giật, có loại dự cảm bất hảo, vì thế hắn lập tức chạy tới nhà tù, đến nơi vừa vặn trông thấy Lan Khánh trên tay không biết dính thứ gì muốn vảy lên người quy đản tiểu vương gia…**
Tác giả :
Tự Từ