Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư
Quyển 2 - Chương 21: Phiên ngoại : Khất cái oa ký sự
Tiểu Thất sợ quỷ, không phải không có nguyên nhân.
Năm ấy ba tuổi, mẹ hắn mang theo hắn xuôi nam.
Hắn còn nhớ rõ đó là một ngày tuyết hạ, bông tuyết như lông ngỗng từng mảnh từng mảnh rơi trên đỉnh đầu, hắn mặc một chiếc áo bông nhỏ dày tinh xảo, mẹ nắm tay hắn bước đi trong vô thức.
Sau nàng dừng tại góc đường người đến người đi, mẹ buông tay hắn, mở miệng đối với hắn nói: “Khiếu Nguyệt* ngoan, ở chỗ này chờ!”
Chờ thứ gì? Hắn nghi hoặc nhìn mẹ, nhưng mà mẹ không quay đầu lại tiếp tục đi, thân ảnh nàng biết mất nơi góc đường, không thấy nữa.
Hắn ngoan ngoãn chờ, ngoan ngoãn chờ, tiểu hài tử ba tuổi rất nghe lời không có chạy loạn, một đôi mắt hoa đào trong veo như nước vẫn nhìn mãi phương hướng mẹ ly khai.
Trời thật sự rất lạnh, rét đến mức hắn run lẩy bẩy, đói bụng nữa, chính là mẹ còn chưa trở lại.
Hắn ngồi xổm lên mặt đất, dùng bàn tay nho nhỏ cào một nắm tuyết chậm rãi ăn.
Sau tuy rằng chẳng còn quá đói bụng, nhưng mà lại càng lạnh hơn.
Đêm đã khuya, một lão khất cái ăn mặc rách nát đứng ở trước mặt hắn, giương một miệng răng rụng tá lả hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Mẹ gọi ta Tiểu Nguyệt.” Khi đó Tiểu Thất còn mang tên “Tiểu Nguyệt”* trả lời như vậy. Đối nhân không hề cảnh giác, im lặng mà nhu thuận.
Tiếp theo, hắn được lão khất cái mang đi.
Hắn nói: “Chỉ là, ta đang đợi mẹ.”
Lão khất cái đáp: “Mẹ ngươi sẽ không trở lại.”
***
Lão khất cái mang Tiểu Thất trở về ổ khất cái, ổ khất cái nằm trong một ngôi miếu đổ nát ngoài thành, bên trong ngoại trừ lão khất cái chỉ có hai người lớn, còn lại đều là hài tử bán đại bất tiểu.
Lão khất cái đem y phục trên người Tiểu Thất lột xuống, rồi đem áo bông thêu công thoạt nhìn phi thường tinh xảo kia cầm cố, lại mang trở về một bộ xiêm y tiểu hài tử vá chằng vá đụp nhưng rất sạch sẽ cùng lương thực đủ cho một ổ khất cái bọn họ ăn hơn tháng. Người trong ổ rất vui vẻ, Tiểu Thất thấy bọn họ vui vẻ, chính mình cũng có điểm vui vui.
Lúc lão khất cái giúp Tiểu Thất mặc đồ liền đem khối ngọc cửu trảo kim long (ngọc kim long cửu trảo chỉ con cháu hoàng thân mới có) đeo trên cổ Tiểu Thất buộc chặt bên trong y phục, cứ thế che kín nó.
Lão khất cái nói: “Ngọc này của ngươi rất giá trị, nói không chừng là mẹ ngươi cố y lưu lại trên người ngươi, ngày sau có lẽ phải dựa vào nó ngươi mới có thể cùng mẹ ngươi tái tương nhận không biết chừng.”
Tiểu Thất tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, chỉ là lúc này hắn không biết rốt cuộc hắn không gặp được mẹ, người sau nhận lãnh hắn trở về không phải mẹ, mà là cha.
***
Mỗi ngày, lão khất cái tối đến đều thực tâm tận lực dỗ hài tử ngủ.
Tối hôm Tiểu Thất vừa tới, lão khất cái điểm một cây nến nhặt được, để nến cách cằm không xa, hắn nói, bọn họ không ngủ, hắn sẽ bắt đầu kể chuyện xưa.
Đám tiểu khất cái không để ý tới hắn. Tiểu Thất cùng hai hài tử mới quen còn đang chơi con quay mới nhặt được, hắn gọi một tiểu hài tử đen như than trong đó là “đại ca ca”, người so ra trắng hơn chút là “tiểu ca ca”, bọn họ bảo Tiểu Thất về sau đi theo họ, bọn họ nói sẽ chiếu cố Tiểu Thất.
Lão khất cái bắt đầu kể chuyện xưa, lực chú ý của bọn tiểu khất cái đều bị hấp dẫn đến.
Lão khất cái u ám kể: “Thật lâu thật lâu trước kia, dưới chân một ngọn núi có một hộ nông gia. Nông gia có một tiểu hài tử tên A Bảo, buổi tối những khi phải lên giường chung quy ngủ không có được, ồn ào không yên tới tậnsáng hôm sau, buộc mọi người phải dậy sớm. Sau mẹ A Bảo liền nói cho hắn biết, trên núi có một lão hổ tinh rất đáng sợ chuyên ăn tiểu hài tử không chịu ngủ, buổi tối nó đều trộm mở cửa sổ mỗi hộ nhân gia, nếu phát hiện có tiểu hài tử không ngủ sẽ mở to mồm ăn luôn tiểu hài đó.”
“A Bảo không tin lời mẹ A Bảo, đêm hôm đó vẫn là rất khuya mới ngủ, chỉ là sau đó, vào lúc đêm đã khuya lắm khuya lắm, hắn nghe được tiếng cắn đồ vật khách khách khách khách…”
Nói đến đoạn hồi hộp, ngôi miếu đổ an tĩnh không một tiếng vang, từng hài tử đều nín thở ngưng thần nghe lão khất cái kể chuyện xưa.
Lão khất cái mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn ánh nến nói: “A Bảo trộm đẩy cửa sổ nhoài đầu nhìn ra bên ngoài, không nghĩ tới, nó lại thấy dưới cửa sổ một lão phụ nhân mặc quần áo nông phụ đang gặm xương cốt.”
“A Bảo mở miệng đối lão phụ nhân nói: ‘Lão bà bà, đã trễ thế này, ngươi ở bên cửa sổ nhà ta làm gì vậy?’ Lão phụ nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này A Bảo mới phát hiện lão phụ nhân không phải người, trên cổ của nàng cư nhiên lại là một đầu lão hổ đang giương mồm đầy máu âm trầm nói: ‘ta là tới ăn thịt tiểu hài tử hư hỏng không chịu ngủ! Tiểu Cẩu Tử cách vách cũng bởi vì không ngủ, bị ta ăn rồi. Ngươi cũng là tiểu hài hư không chịu ngủ, ta hiện tại chính là muốn đến ăn ngươi—‘”
Lão khất cái nói đến câu cuối cùng liền mạnh mẽ mở ra song chưởng làm bộ muốn đánh tới bọn tiểu khất cái, ánh nến dưới mặt hắn biến đổi vặn vẹo cực kỳ đáng sợ.
Bọn tiểu khất cái bị lão dọa thét chói tai liên tục, có mấy đứa cư nhiên “oa–” một tiếng khóc lớn, cả tòa miếu đổ nát lâm vào một mảnh hỗn loạn, còn nháo trong chốc lát, sau cùng bọn tiểu khất cái mới chịu ngừng lại, ôm chặt lấy nhau cố gắng mau chóng ngủ.
Chuyện xưa của lão khất cái rất hữu dụng. Buổi tối tiếp theo, hắn lại kể chuyện về một nữ quỷ dưới nguyệt hắc phong cao hiện ra bên ngoài miếu đổ chờ bắt tiểu khất cái không chịu ngủ.
Chuyện xưa hôm nay, bởi vì cái mặt lão khất cái vặn vẹo rất khủng bố, khuôn mặt lượn lờ ánh nến khủng bố kia lưu động một vòng tiểu khất cái, cuối cùng dừng lại trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất đáng thương vừa mới tròn ba tuổi cái gì cũng không hiểu cứ như vậy bị mặt lão khất cái dọa khóc thét.
Mà tiểu ca ca nói muốn chiếu cố hắn ngồi ở bên cạnh còn khóc so với hắn lợi hại gấp bội, gắt gao ôm lấy hắn, một bên khóc một bên rống: “Thật đáng sợ thật đáng sợ— nữ quỷ đừng tới bắt ta—”
Tiểu Thất kinh hách quá độ cũng kêu: “Đừng bắt ta—đừng bắt ta— ta sẽ ngoan ngoãn ngủ—”
***
Lão khất cái phát giác nguyên lai chuyện xưa so với sơn tinh yêu quái hiệu quả rất tốt, vì thế liên tiếp ba tháng đều kể chuyện xưa, nào là “quỷ chặt đầu”, nào là “thi vô danh”, rồi thì “thiên sứ đại chiến quỷ nhảy nhót”…
Kết quả từ đó trở đi, chữ “quỷ” này liền ở trong tâm hồn nhỏ bé của Tiểu Thất cùng tiểu ca ca kia vĩnh viễn lưu lại dấu vết khủng bố không thể xóa nhòa.
Thật lâu thật lâu về sau, hai người đều trưởng thành, một trở thành đại lão bản phía sau của Thiên Hương lâu mười tám tỉnh, nhân xưng “Ngọc Diệp công tử Duyên Lăng Nhất Diệp”; một thành dịch dung thánh nổi tiếng thiên hạ, còn có danh hào vang dội “Quỷ tượng bất tri danh”, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi bóng ma lão khất cái trước đây lưu lại trong lòng bọn họ—
Sợ quỷ sợ đến chết a~~!
***
*Khất cái oa ký sự: việc ghi lại về ổ khất cái. Phiên ngoại này kể về cuộc sống Tiểu Thất khi làm khất cái cùng Diên Lăng Nhất Kiếm (vị đại ca ca đen như than) và Diên Lăng Nhất Diệp (vị tiểu ca ca). Hai người này là trong Lãng đãng giang hồ chi thiết kiếm xuân thu, Nhất Kiếm đặc biệt là nhân vật chính ^^.
*Về hai tên Khiếu Nguyệt và Tiểu Nguyệt: “Khiếu” phiên âm là “xiào”, “Tiểu” phiên âm “xiǎo”, hai tên này đọc gần giống nhau.
***
Thế là hết nửa chặng đường ~
Năm ấy ba tuổi, mẹ hắn mang theo hắn xuôi nam.
Hắn còn nhớ rõ đó là một ngày tuyết hạ, bông tuyết như lông ngỗng từng mảnh từng mảnh rơi trên đỉnh đầu, hắn mặc một chiếc áo bông nhỏ dày tinh xảo, mẹ nắm tay hắn bước đi trong vô thức.
Sau nàng dừng tại góc đường người đến người đi, mẹ buông tay hắn, mở miệng đối với hắn nói: “Khiếu Nguyệt* ngoan, ở chỗ này chờ!”
Chờ thứ gì? Hắn nghi hoặc nhìn mẹ, nhưng mà mẹ không quay đầu lại tiếp tục đi, thân ảnh nàng biết mất nơi góc đường, không thấy nữa.
Hắn ngoan ngoãn chờ, ngoan ngoãn chờ, tiểu hài tử ba tuổi rất nghe lời không có chạy loạn, một đôi mắt hoa đào trong veo như nước vẫn nhìn mãi phương hướng mẹ ly khai.
Trời thật sự rất lạnh, rét đến mức hắn run lẩy bẩy, đói bụng nữa, chính là mẹ còn chưa trở lại.
Hắn ngồi xổm lên mặt đất, dùng bàn tay nho nhỏ cào một nắm tuyết chậm rãi ăn.
Sau tuy rằng chẳng còn quá đói bụng, nhưng mà lại càng lạnh hơn.
Đêm đã khuya, một lão khất cái ăn mặc rách nát đứng ở trước mặt hắn, giương một miệng răng rụng tá lả hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Mẹ gọi ta Tiểu Nguyệt.” Khi đó Tiểu Thất còn mang tên “Tiểu Nguyệt”* trả lời như vậy. Đối nhân không hề cảnh giác, im lặng mà nhu thuận.
Tiếp theo, hắn được lão khất cái mang đi.
Hắn nói: “Chỉ là, ta đang đợi mẹ.”
Lão khất cái đáp: “Mẹ ngươi sẽ không trở lại.”
***
Lão khất cái mang Tiểu Thất trở về ổ khất cái, ổ khất cái nằm trong một ngôi miếu đổ nát ngoài thành, bên trong ngoại trừ lão khất cái chỉ có hai người lớn, còn lại đều là hài tử bán đại bất tiểu.
Lão khất cái đem y phục trên người Tiểu Thất lột xuống, rồi đem áo bông thêu công thoạt nhìn phi thường tinh xảo kia cầm cố, lại mang trở về một bộ xiêm y tiểu hài tử vá chằng vá đụp nhưng rất sạch sẽ cùng lương thực đủ cho một ổ khất cái bọn họ ăn hơn tháng. Người trong ổ rất vui vẻ, Tiểu Thất thấy bọn họ vui vẻ, chính mình cũng có điểm vui vui.
Lúc lão khất cái giúp Tiểu Thất mặc đồ liền đem khối ngọc cửu trảo kim long (ngọc kim long cửu trảo chỉ con cháu hoàng thân mới có) đeo trên cổ Tiểu Thất buộc chặt bên trong y phục, cứ thế che kín nó.
Lão khất cái nói: “Ngọc này của ngươi rất giá trị, nói không chừng là mẹ ngươi cố y lưu lại trên người ngươi, ngày sau có lẽ phải dựa vào nó ngươi mới có thể cùng mẹ ngươi tái tương nhận không biết chừng.”
Tiểu Thất tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, chỉ là lúc này hắn không biết rốt cuộc hắn không gặp được mẹ, người sau nhận lãnh hắn trở về không phải mẹ, mà là cha.
***
Mỗi ngày, lão khất cái tối đến đều thực tâm tận lực dỗ hài tử ngủ.
Tối hôm Tiểu Thất vừa tới, lão khất cái điểm một cây nến nhặt được, để nến cách cằm không xa, hắn nói, bọn họ không ngủ, hắn sẽ bắt đầu kể chuyện xưa.
Đám tiểu khất cái không để ý tới hắn. Tiểu Thất cùng hai hài tử mới quen còn đang chơi con quay mới nhặt được, hắn gọi một tiểu hài tử đen như than trong đó là “đại ca ca”, người so ra trắng hơn chút là “tiểu ca ca”, bọn họ bảo Tiểu Thất về sau đi theo họ, bọn họ nói sẽ chiếu cố Tiểu Thất.
Lão khất cái bắt đầu kể chuyện xưa, lực chú ý của bọn tiểu khất cái đều bị hấp dẫn đến.
Lão khất cái u ám kể: “Thật lâu thật lâu trước kia, dưới chân một ngọn núi có một hộ nông gia. Nông gia có một tiểu hài tử tên A Bảo, buổi tối những khi phải lên giường chung quy ngủ không có được, ồn ào không yên tới tậnsáng hôm sau, buộc mọi người phải dậy sớm. Sau mẹ A Bảo liền nói cho hắn biết, trên núi có một lão hổ tinh rất đáng sợ chuyên ăn tiểu hài tử không chịu ngủ, buổi tối nó đều trộm mở cửa sổ mỗi hộ nhân gia, nếu phát hiện có tiểu hài tử không ngủ sẽ mở to mồm ăn luôn tiểu hài đó.”
“A Bảo không tin lời mẹ A Bảo, đêm hôm đó vẫn là rất khuya mới ngủ, chỉ là sau đó, vào lúc đêm đã khuya lắm khuya lắm, hắn nghe được tiếng cắn đồ vật khách khách khách khách…”
Nói đến đoạn hồi hộp, ngôi miếu đổ an tĩnh không một tiếng vang, từng hài tử đều nín thở ngưng thần nghe lão khất cái kể chuyện xưa.
Lão khất cái mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn ánh nến nói: “A Bảo trộm đẩy cửa sổ nhoài đầu nhìn ra bên ngoài, không nghĩ tới, nó lại thấy dưới cửa sổ một lão phụ nhân mặc quần áo nông phụ đang gặm xương cốt.”
“A Bảo mở miệng đối lão phụ nhân nói: ‘Lão bà bà, đã trễ thế này, ngươi ở bên cửa sổ nhà ta làm gì vậy?’ Lão phụ nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này A Bảo mới phát hiện lão phụ nhân không phải người, trên cổ của nàng cư nhiên lại là một đầu lão hổ đang giương mồm đầy máu âm trầm nói: ‘ta là tới ăn thịt tiểu hài tử hư hỏng không chịu ngủ! Tiểu Cẩu Tử cách vách cũng bởi vì không ngủ, bị ta ăn rồi. Ngươi cũng là tiểu hài hư không chịu ngủ, ta hiện tại chính là muốn đến ăn ngươi—‘”
Lão khất cái nói đến câu cuối cùng liền mạnh mẽ mở ra song chưởng làm bộ muốn đánh tới bọn tiểu khất cái, ánh nến dưới mặt hắn biến đổi vặn vẹo cực kỳ đáng sợ.
Bọn tiểu khất cái bị lão dọa thét chói tai liên tục, có mấy đứa cư nhiên “oa–” một tiếng khóc lớn, cả tòa miếu đổ nát lâm vào một mảnh hỗn loạn, còn nháo trong chốc lát, sau cùng bọn tiểu khất cái mới chịu ngừng lại, ôm chặt lấy nhau cố gắng mau chóng ngủ.
Chuyện xưa của lão khất cái rất hữu dụng. Buổi tối tiếp theo, hắn lại kể chuyện về một nữ quỷ dưới nguyệt hắc phong cao hiện ra bên ngoài miếu đổ chờ bắt tiểu khất cái không chịu ngủ.
Chuyện xưa hôm nay, bởi vì cái mặt lão khất cái vặn vẹo rất khủng bố, khuôn mặt lượn lờ ánh nến khủng bố kia lưu động một vòng tiểu khất cái, cuối cùng dừng lại trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất đáng thương vừa mới tròn ba tuổi cái gì cũng không hiểu cứ như vậy bị mặt lão khất cái dọa khóc thét.
Mà tiểu ca ca nói muốn chiếu cố hắn ngồi ở bên cạnh còn khóc so với hắn lợi hại gấp bội, gắt gao ôm lấy hắn, một bên khóc một bên rống: “Thật đáng sợ thật đáng sợ— nữ quỷ đừng tới bắt ta—”
Tiểu Thất kinh hách quá độ cũng kêu: “Đừng bắt ta—đừng bắt ta— ta sẽ ngoan ngoãn ngủ—”
***
Lão khất cái phát giác nguyên lai chuyện xưa so với sơn tinh yêu quái hiệu quả rất tốt, vì thế liên tiếp ba tháng đều kể chuyện xưa, nào là “quỷ chặt đầu”, nào là “thi vô danh”, rồi thì “thiên sứ đại chiến quỷ nhảy nhót”…
Kết quả từ đó trở đi, chữ “quỷ” này liền ở trong tâm hồn nhỏ bé của Tiểu Thất cùng tiểu ca ca kia vĩnh viễn lưu lại dấu vết khủng bố không thể xóa nhòa.
Thật lâu thật lâu về sau, hai người đều trưởng thành, một trở thành đại lão bản phía sau của Thiên Hương lâu mười tám tỉnh, nhân xưng “Ngọc Diệp công tử Duyên Lăng Nhất Diệp”; một thành dịch dung thánh nổi tiếng thiên hạ, còn có danh hào vang dội “Quỷ tượng bất tri danh”, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi bóng ma lão khất cái trước đây lưu lại trong lòng bọn họ—
Sợ quỷ sợ đến chết a~~!
***
*Khất cái oa ký sự: việc ghi lại về ổ khất cái. Phiên ngoại này kể về cuộc sống Tiểu Thất khi làm khất cái cùng Diên Lăng Nhất Kiếm (vị đại ca ca đen như than) và Diên Lăng Nhất Diệp (vị tiểu ca ca). Hai người này là trong Lãng đãng giang hồ chi thiết kiếm xuân thu, Nhất Kiếm đặc biệt là nhân vật chính ^^.
*Về hai tên Khiếu Nguyệt và Tiểu Nguyệt: “Khiếu” phiên âm là “xiào”, “Tiểu” phiên âm “xiǎo”, hai tên này đọc gần giống nhau.
***
Thế là hết nửa chặng đường ~
Tác giả :
Tự Từ