Bách Luyện Thành Tiên
Chương 395: Quái vật khôi giáp quỉ dị
Khoảng cách chỉ trăm dặm, rất nhanh đã tới trước cột sáng nọ.
Lâm Hiên còn tế ra vài món bảo vật phòng ngự nữa, rồi mới tiến nhập vào trong cột sáng.
Sau khi đi vào, trong đầu truyền đến một cảm giác mê muội quen thuộc, tương tự như khi truyền tống.
Chỉ thấy cột sáng nọ lóe lên rồi tan đi, hắn cùng với Cầm Tâm đã mất biến mất. Mà ngọn núi vừa bị hút lên không trung lại ầm ầm rơi xuống, đất đá bắn ra như mưa.
Cách đó mấy ngàn dặm, La gia lão tổ vừa sợ vừa giận, dường như không thể tin được: "Không thể nào, ở Vô Đinh Hà ngoài chúng ta lại còn có tu tiên giả khác?"
"Có thể là đám người Cửu Đầu lão tổ cùng Hỏa Giao Vương hay không?" Sắc mặt Huyết La đồng tử cũng khó coi, hung tợn mở miệng. Bình tâm mà nói hắn có điểm vô lễ, bất quá lúc này La gia lão tổ nào còn tâm tư để ý.
"Đoán nhiều làm gì, mau tiến vào trong, bất kể thế nào cũng không thể để kẻ khác cướp đi Tu La thần huyết " Trong mắt La gia lão tổ bắn ra hung quang, râu tóc đều dựng lên.
Chưa dứt lời thì thân hình lão chợt lóe, phía trước hơn mười dặm có một cột sáng khác. Đám tu sĩ La gia bám sát theo sau.
Lúc này Lâm Hiên trong một vùng ngân quang xa lạ.
Truyền tống cự ly ngắn, Hiên khẽ lưu chuyển pháp lực trong cơ thể, cảm giác choáng váng đã biến mất. Trong tay mềm mại ấm áp, mũi cũng ngửi được hương thơm, Cầm Tâm vẫn được hắn ôm vào ngực.
"Cầm Tâm, nàng vẫn ổn chứ?"
"Thiếp không sao".
Nghe vậy thì Lâm Hiên gật đầu, nhẹ nhàng buông nàng ra. Hiện hai người đang đứng là trong một pháp trận tinh xảo to cỡ một trượng, được làm từ bạch ngọc điêu khắc mà thành, ở trên rất nhiều họa văn thâm ảo, với tạo nghệ trận pháp của Lâm Hiên mà cũng không chút nhìn ra chút manh mối.
Truyền Tống Trận này chỉ truyền tống cự ly ngắn. Phù văn ở trên quá huyền ảo, như vậy trận này không đơn giản chỉ để truyền tống.
Thấy Lâm Hiên cau mày suy tư. Cầm Tâm quan tâm lên tiếng:
"Phu quân, chàng đang nghĩ cái gì?"
Lâm Hiên lúc này mới thanh tỉnh lại, hiện tại không có thời gian để trì hoãn. Hắn đưa tay vỗ vào bên hông, lấy ra một cái ngọc giản còn trống, đem những phù văn ảo diệu này ghi vào bên trong.
"Phu quân cảm thấy thứ này hữu dụng sao?" Cầm Tâm kinh ngạc nhiên mở miệng.
"Ta có nghiên cứu qua trận pháp chi đạo một chút, thứ này rất ảo diệu. Ghi lại biết đâu có lúc hữu dụng" Lâm Hiên chậm rãi nói rồi chậm rãi đánh giá bốn phía. Chỉ thấy thanh sơn thủy tú ánh vào mắt.
"Phu quân, linh khí thật đậm đặc"
"Không sai" Lâm Hiên gật đầu, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên: "Tại Nhân giới ta chưa bao giờ gặp qua linh mạch có phẩm chất tốt thế này, chẳng lẽ Tu La Vương không thích tu hành ở âm mạch sao?"
Mỗi khi nghe nói đến Tu La Vương, trên mặt Nguyệt nhi lại hiện vẻ không yên nhưng Lâm Hiên không chú ý tới. Hắn đem thần thức thả ra thì rất nhanh có phát hiện.
"Phía trước không xa có một cung điện đã hư hại, hẳn là hành cung Tu La vương".
"Ừm, có lẽ Tu La thần huyết ở bên trong, chúng ta đi" Cầm Tâm gật đầu, hai người hóa thành một đạo kinh hồng bay vút.
Chừng nửa canh giờ sau, một ngọn đại sơn cao chừng vạn trượng hiện ra, trên sườn phủ kín những đóa mây trắng. Thấp thoáng thấy được một số đình đài lầu các, mặc dù đã tàn phá theo thời gian nhưng vẫn toát ra khí thế làm người kính sợ.
Lâm Hiên mừng rỡ thì một tiếng thét kinh hô truyền vào trong tai.
Ngay sau đó bóng người chợt lóe, Cầm Tâm đang lơ lửng bên cạnh hắn biến mất. Lâm Hiên có cảm giác thân thể bị cả nghìn cân ép lên.
Cấm không cấm chế!
Lâm Hiên thoáng kinh ngạc rồi khôi phục bình thường. Hai tay bắt quyết, một tầng thanh quang chói mắt bao phủ toàn thân, pháp lực lưu chuyển triệt tiêu cự lực đang ép xuống.
Nhưng chợt sắc mặt hắn lại cuồng biết, cự lực vừa tiêu tan bỗng gia tăng cường độ mạnh mẽ hơn cả mười lần lúc nãy.
Tiếng xương cốt rắc rắc truyền vào trong tai, nếu Lâm Hiên chưa tu luyện qua Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thì chỉ sợ thân thể đã thành thịt vụn. Hắn kinh hãi, không dám tiếp tục chống chọi, thân thể bị ép mạnh xuống đất.
Oành! Thân hình như thiên thạch bắn xuống khiến bụi đất mù mịt. Mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu hơn mười trượng.
"Phu quân!" Cầm Tâm lo lắng kêu lên, nàng cũng chịu ảnh hưởng của cấm không cấm chế nhưng không phản kháng nên chỉ nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Lâm Hiên tự phụ có đại thần thông nên kết quả thảm hơn nhiều. Tu La vương là tuyệt đại thiên kiêu tài trí kiệt xuất, lãnh địa của nàng há lại để kẻ khác kinh nhờn.
"Không cần lo lắng, ta không sao." Thanh quang lóe lên, Lâm Hiên đã xuất hiện trên miệng hố. Hai mắt nheo lại như đang nghĩ điều gì.
Lúc này hai người đứng dưới chân núi, ngẩng đầu lên càng cảm nhận sâu sắc vẻ hùng vĩ tráng lệ của ngọn núi này.
"Ồ, kia là gì?"
Thì ra bên phải bọn họ có một cầu thang bạch ngọc quanh co. Khi mới tới nơi này đã dùng thần thức kiểm tra nhưng không phát hiện ra. Chẳng lẽ đây là huyễn thuật?
Sau khi bước lên cầu thang Lâm Hiên không khỏi cảm thán. Cầu thang này kéo dài từ chân núi tới đỉnh núi, phải đến cả vạn bậc nhưng đều được tạo thành từ mỹ ngọc phát ra linh khí nhàn nhạt.
"Phu quân, đi thôi!"
Cầm Tâm cũng nhìn ra được giá trị của ngọc thạch này nhưng không thể mang theo được bao nhiêu.
"Có lẽ phía trước còn rất nhiều bảo vật. Là biệt phủ của Tu La vương, thiếp cho rằng sẽ không chỉ có một giọt Tu La thần huyết."
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu, cầu thang này đã có giá trị lớn đến vậy, chắc chẳn bảo vật trong biệt phủ sẽ không ít. Chẳng qua hắn lên tiếng:"Cầm Tâm, để ta thử trước một chút."
Vừa gặp phải cấm không cấm chế vô cùng đáng sợ, Lâm Hiên lo lắng bậc đá này sẽ thương tổn tới Cầm Tâm.
Được trượng phu quan tâm, Cầm Tâm nở nụ cười ngọt ngào lui về sau.
Tiếp theo, Lâm Hiên tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn hóa thành một lồng sáng bảo vệ toàn thân, lại lấy ra mấy tấm phù triện. Sau đó mới chậm rãi bước lên cầu thang.
Lâm Hiên đi bảy tám bước thấy không có gì bất thường thì mới thở phào, gọi Cầm Tâm cùng lên.
Hắn không hề hay biết, đoàn người La gia đang theo một cầu thang khác đi lên đỉnh núi này. Ngoài ra còn có Cửu Đầu lão tổ, Không Minh của Vạn Phật Tông cùng với một thanh niên toàn thân đầy tà khí, đây chính là cổ thú bạch tuộc đã thành công thoát khỏi thú thân, tu vị cũng bạo tăng. Không biết sức mạnh quỷ dị nào khiến bọn họ đều lên những thềm đá khác nhau.
Lúc này, Lâm Hiên cùng Cầm Tâm đang rúng động không thôi, chậm rãi đi lên. Hai trăm năm huyết vũ tinh phong, đây là đần gặp phải không gian quỉ dị áp chế hoàn toàn thần thức thế này.
"Thiếu gia, có cái gì đó đang tới." Thanh âm gấp gáp của Nguyệt nhi vang lên bên tai. Nơi này có cấm chế quỷ dị nhưng không hề ảnh hưởng tới nàng.
Sắc mặt Lâm Hiên cũng trở lên ngưng trọng.
"Nguyệt nhi, vật kia ở đâu?"
"Thiếu gia, ở bên trái cách nơi này hơn hai dặm, là một con tiên hạc, chẳng qua…" Lời còn chưa dứt vẻ mặt của tiểu nha đầu đã tỏ ra khiếp sợ.
"Chẳng qua làm sao…?"
Lâm Hiên vừa hỏi xong thì hai mắt cũng mở to. Chỉ thấy đằng xa chân trời xuất hiện một chấm đen, hắn dùng Linh Nhãn thuật thì có thể thấy rõ ràng. Đó là một con tiên hạc một chân, hai cánh của nó dài đến hai mươi trượng.
"Phu quân, nơi này có cấm không cấm chế, sao tiên hạc kia vẫn có thể bay được?" Cầm Tâm ấp úng mở miệng. Nàng chưa từng thấy qua một con tiên hạc lớn thế này.
"Ta cũng không rõ, nên cẩn thận một chút" Lâm Hiên lập tức tế ra một đôi ngân hoàn sáng lạn xoay tròn trên đỉnh đầu. Cầm Tâm cũng lấy ra thụ cầm ôm trước ngực.
****
Cùng lúc đó, tại A Tu La cung hư vô mờ mịt, nơi nơi hoang tàn đổ nát nhưng vẫn toát ra khí tức tôn quý không lẫn vào đâu, bốn phía ngưng tụ linh lực sung túc.
Thực lực Tu La vương có thể so với chân tiên, trong cơ thể nàng không tồn tại âm khí quỷ lực mà là tiên khí tinh thuần.
Mấy trăm vạn năm trước nơi này vốn tồn tại một tiên mạch phẩm chất không tồi, chỉ có duy nhất ở Nhân giới.
Sau khi chiến, Tu La vương ngã xuống thì tu sĩ Linh giới có chân tiên chống lưng, mở cuộc phản công quy mô lớn, hành cung tại Nhân giới của nàng cũng bị tổn thất thảm trọng. Các tộc Linh giới đương nhiên là hận Tu La vương đến thấu xương, phá hủy hành cung cùng tiên mạch, khiến nó vĩnh viễn không thể khôi phục.
Hành cung tuy bị các tộc ở Linh giới cướp bóc sạch sẽ nhưng có một căn lầu giữa cung điện vẫn còn nguyên vẹn.
Đây chính là gian phòng mà nàng thích nhất khi còn sống. Đã từng hạ phong ấn đáng sợ đến cực hạn, chân tiên có thể khai giải nhưng đám tu sĩ ở Linh giới muốn xông vào thì chỉ còn đường chết. Vì bài trừ phong ấn này mà đã có hai vị cao thủ Độ Kiếp kỳ ngã xuống.
"Cạch cạch…" âm thanh cổ quái truyền vào trong tai. Lúc này đám Lâm Hiên, Thiên Châu La gia đang còn ở trên cầu thang nhưng nơi đây đã quỷ dị xuất hiện một bóng người.
Rất nhanh, bóng người đã dừng lại. Phía trước mấy trượng là một lầu các không hề bị tổn hao, tẩm cung của Tu La vương.
Nếu như nơi này còn sinh linh khác xuất hiện, cho dù là tu sĩ Ly Hợp kỳ thì cũng trợn mắt há mồm, bởi bóng người kia lại là một bộ khôi giáp.
Khôi giáp này trông có phần hư hại. Điều quỷ dị là bên trong đó không hề có ai, tựa như nó tự thông linh sống dậy.
Thật ra bên trong khôi giáp là âm khí như mực, hơn nữa còn có ba hồn bảy vía của một tu sĩ sau khi ngã xuống, đã dùng bí pháp sử dụng khôi giáp này làm vật kí gửi.
Có thể lưu giữ nguyên thần của tu sĩ, khôi giáp này hiển nhiên không phải phàm vật. Tám chín phần xuất xứ từ Linh giới.
Nhìn khu kiến trúc trước mặt, hai mắt khôi giáp bắn ra bốn phía tinh quang đỏ như máu, trong đó có vài phần tham lam.
"Một trăm vạn năm, lão phu bị nhốt ở đây đủ một trăm vạn năm. Nếu không phải ta ăn được Ma La quả, đem thân thể chuyển thành cực âm quỷ vật thì đã sớm hồn phi phách tán. Hắc hắc, cấm chế tất sát chi cục từng diệt sát cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Linh giới quả thực không giả. Năm đó lão phu không biết trời cao đất dày, khi biết được truyền thuyết về Tu La vương thì đã dùng mấy trăm năm thọ nguyên còn lại tìm kiếm Vô Định Hà, vọng tưởng sẽ lấy được trọng bảo của Tu La vương, cuối cùng phải nhận kết quả thế này." Quái vật kia lẩm bẩm một mình, lời nói tràn đầy vẻ thê lương thống khổ.
"Bất quá cấm chế có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn cản được tuế nguyệt. Rất nhanh thôi, tẩm cung của Tu La vương sẽ lại xuất hiện trên thế gian. Chỉ cần lấy được trọng bảo thì đừng nói ngưng tụ hồn phách, trọng tổ thân thể phi thăng Linh giới cũng là việc dễ dàng"
Khôi giáp kia vừa nói xong thì lập tức giương chỉ bắn ra một đạo quang trụ, khẽ vặn vẹo rồi hóa thành một con Mặc Giao có hai cánh bay thẳng về phía tẩm cung của Tu La vương.
Nó mới đến gần độ ba thước thì chung quanh đột nhiên xuât hiện một tầng sáng màu hồng, Mặc Giao lập tức bị thôn phệ, tiếp theo đó từ bên trong xuất hiện một tia thiểm điện màu vàng kim.
Bất quá khôi giáp kia đã bị nhốt tại nơi đây cả trăm vạn năm, đương nhiên biết rõ sự huyền ảo của cấm chế, sau khi phóng ra quang trụ thì lập tức rút lui về đằng sau. Một rãnh sâu xuất hiện đúng chỗ vừa nãy hắn mới đứng.
Công kích không thu được hiệu quả nhưng khôi giáp quái vật lại vui mừng gật đầu "Không tệ, , cấm chế này quả nhiên đã yếu bớt. Không bao lâu nữa là có thể mở ra tẩm cung."
Lời còn chưa dứt thì một thanh âm vang vọng đã truyền vào trong tai. Khôi giáp quái vật biến sắc, ánh mắt trở lên đỏ thẫm "Không thể nào!"
Hắn hét lên một tiếng, sau đó thân hình chợt lóe bắn về phía đông nam cung điện.
Nơi này có cấm không cấm chế nhưng dùng Kinh Thân thuật nên di chuyển rất nhẹ nhàng, không chậm hơn so với phi hành là bao. Hắn rất quen thuộc với nơi đây nên sau vài lần ngoặt đã tới nơi cần đến.
Nơi này đổ nát hoang, khôi giáp quái vật liền phất tay trái bắn ra một đạo âm phong quét sạch loạn thạch phía trước, lập tức một tấm gương cao độ một thân người lộ ra.
Gương này được khảm trên một ngọn núi nhỏ, phía ngay dưới là một pháp trận nhỏ có điểm tương tự với pháp trận đã truyền tống Lâm Hiên vào vầng trăng, có điều nhìn kỹ thì sẽ thấy có điểm khác lạ.
Khôi giáp quái vật lấy hai khối tinh thạch to bằng nắm tay đặt vào trong hai cái hốc trên trận rồi lập tức kháp quyết.
Thanh âm ông ông truyền vào tai, pháp trận được khởi động, linh quang lập lòe bị hút vào trong gương.
Mặt gương rạn nứt vô dần dần hiện lên hình ảnh.
Trong gương xuất hiện hơn mười tu sĩ đang giao đấu với thạch tượng, các loại kiếm tiên pháp bảo bay rợp trời, thực lực yếu nhất cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, còn lão giả áo xám dẫn đầu khiến khôi giáp quái vật kinh hô hít một hơi thật sâu.
"Tu sĩ Ly Hợp kỳ!"
Có điểm phiền phức! Hắn lại vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, hình ảnh chuyển tiếp sang một cầu thang ngọc thạch khác, một tăng nhân áo xám đang nhanh chóng di chuyển.
Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đại viên mãn. Tiểu bối không biết sống chết!
Khôi lỗi cười lạnh một tiếng, chuyển sang nơi khác thì tròng mắt co rút lại lại khi thấy tổ hợp trong gương. Yêu tộc Ly Hợp kỳ, nếu là thiên địa linh tộc thì còn mạnh hơn tu sĩ cùng cấp.
Đáng giận!
Qua nửa tuần trà thì hồng quang trong mắt khôi lỗi mới dần dần dịu lại. Đoạn cười lạnh một tiếng nói: "Muốn chiếm tiện nghi của ta sao, hắc hắc, nhiều người cũng tốt, bổn tôn bị nhốt ở đây bao nhiêu năm coi như không uổng. Mặc dù phần lớn cấm chế bị tu sĩ Linh giới hủy hoại nhưng vẫn còn tồn tại một số dùng được. Hắc hắc, các ngươi sẽ hối hận vì đã tới nơi này đoạt bảo"
Ngay sau đó hắn liền đánh ra một đạo pháp quyết, muốn nhìn xem tại cầu thang tiếp theo là nhân vật l nào.
Hình ảnh trong kính lại một lần nữa lưu chuyển, tiếp theo là một thiếu niên mang đầy tà khí.
Khôi giáp quái vật kinh ngạc rồi cười nhạt: "Không ngờ rằng cổ thú Chương Ngư tại Minh Hà đã thành hình nhân tộc, dám đến nơi này thì thực không biết sống chết. Sớm biết vậy thì đã sớm giết nó cho rồi."
Khôi giáp quái vật tựa hồ không thèm để ý cổ thú, lại tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết.
Mặt kính nhộn nhạo như sóng, Lâm Hiên cùng Cầm Tâm liền hiện ra trên mặt kính.
"Một nam một nữ Nguyên Anh kỳ, còn có một quỷ nữ Ngưng Đan kỳ" Khôi giáp quái vật vốn không để ý, có điều khi nhìn bảo vật trên đỉnh đầu Lâm Hiên thì lộ vẻ không thể tin.
Ngay cả khi nhìn thấy La gia lão tổ và Cửu Đầu lão yêu thì hắn cũng không kinh ngạc đến vậy.
"Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn?"
Khôi lỗi lẩm bẩm. Hồng quang trong mắt đại thịnh, cả người như ở trạng thái hưng phấn cực độ "Dùng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn làm pháp bảo, vậy nhất định tiểu tử này tu luyện Cửu Thiên Huyền Công. Hắc, quá tốt rồi, lão thiên thật có mắt mở mắt, bổn tôn như đã vén vân tìm nguyệt rồi."
Từ giọng nói kích động cũng có thể biết khôi lỗi hận không thể lập tức nuốt Lâm Hiên vào bụng. Ánh mắt hắn đầy vẻ tham lam, nếu có nước miếng thì chỉ sợ đã chảy ra rồi.
Bên kia, Lâm Hiên không hề hay biết bản thân đã trở thành mục tiêu của khôi giáp.Lúc này hắn đang cẩn thận đề phòng, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không ngừng bay múa quanh người.
Mặc dù không cảm nhận được pháp lực dao động trên thân con tiên hạc kia nhưng trực giác biết đối phương rất khó đối phó.
Hình thể của tiên hạc kia to lớn như vậy, mỗi lần vỗ cánh đã bay được cả mấy trăm trượng. Rất nhanh đã đến giữa đỉnh đầu Lâm Hiên, cấm không cấm chế không hề ảnh hưởng đến nó.
Tiên hạc chỉ thoáng cúi đầu nhìn xuống rồi tiếp tục vỗ cánh bay đi.
"Phù!"
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, nếu phải đấu với con tiên cầm khổng lồ này thì dù thắng không dễ dàng. Không hổ là biệt phủ của Tu La vương, mọi thứ đều mạnh hơn Nhân giới rất nhiều.
Lâm Hiên quay đầu, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá tiểu nha đầu.
"Thiếu gia, sao chàng nhìn muội như vậy?" Nguyệt nhi cúi mặt, hai bàn tay nhỏ bé của trở nên thừa thãi không biết để nơi nào, ấp úng mở miệng.
"Không có gì, Nguyệt nhi, thần thức của nàng không bị cản trở sao?" Lâm Hiên nhẹ giọng hỏi. Thật ra trong lòng hắn đang có thiên ngôn vạn ngữ, biết Nguyệt nhi có chuyện dấu nhưng nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu thì không đành lòng bức nàng.
"Ưm" Nguyệt nhi gật đầu, trong lòng cũng thấp thỏm. Chăng qua sự tình liên quan đến Tu La vương thì nàng không biết mở miệng thế nào.
"Vậy thì tốt rồi, tiếp theo cần Nguyệt nhi giúp đỡ, ta và Cầm Tâm không thể dùng thần thức. Có nguy hiểm gì nói cho ta" Lâm Hiên ôn hòa mở miệng.
"Thiếu gia, muội biết rồi." Nguyệt nhi khẽ gật đầu, sau đó trở lại tay áo Lâm Hiên.
Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Từ đầu Lâm Hiên đã xác định chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, cầu thang ngọc thạch này vô cùng quỷ dị. Chỉ là một đường đi tới, ngoại trừ gặp con tiên hạc khổng lồ kia thì chưa từng gặp xuất hiện nguy hiểm. Trong lòng Lâm Hiên âm thầm kinh ngạc, càng trở nên cẩn thận.
Tại các cầu thang ngọc thạch khác thì quần tu đều những gặp gỡ thú vị.
Oành!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai, đám tu sĩ La gia đều tỏ ra buồn bực. Lúc nãy là một nhóm thạch tượng phục kích, bây giờ lại gặp một đám âm giáp quỷ binh.
Quỷ binh này khác với âm hồn quỷ vật, công thủ tiến thoái nhịp nhàng hệt như quân đội thế tục.
Tu vị không quá cao nhưng am hiểu thuật phối hợp, dựa vào trận pháp và sát khí để vây khốn đối phương khiến chúng tu sĩ La gia cảm thấy rất khó đối phó.
Ngọc thủ La Tử Sơ khẽ phất lên tế ra một thanh tiên kiếm hỏa hồng. Chỉ là tên quỷ binh Ngưng Đan kỳ kia không hề hoảng sợ, không né tránh mà lại giơ một tay lên.
"Ha ha, chỉ là một tồn tại Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi mà dám đón đỡ kiếm tiên của ta sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của La Tử Sơ lộ vẻ khinh thường.
Nhưng rất nhanh vẻ mặt của nàng đã thay đổi, bốn quỷ binh chung quanh đồng loạt đặt tay lên trên người con quỷ binh mà nàng công kích. Một màn khó tin xuất hiện.
Hống!
Nương theo tiếng rống thê lương, quỷ binh kia tỏa ra âm khí bàng bạc, tu vị của nó phút chốc tăng vọt, đoạn giơ cây trường thương trong tay cố sức đẩy bay thế công của tiên kiếm.
Tròng mắt La Tử Sơ co lại. Mặc dù thần thức bị áp chế nhưng vẫn cảm nhận được khí thế của đối phương. Trong khoảnh khắc bạo trướng lên tới Nguyên Anh kỳ.
Chẳng lẽ còn có thể truyền pháp lực cho nhau theo phương thức như vậy?
Những quỷ binh kia thì đâu để thời gian cho La Tử Sơ suy nghĩ, lập tức huy vũ trường mâu đánh ra mấy đạo thiểm điện màu đen.
Mấy tu sĩ La gia còn lại cũng đang kịch chiến với quỷ binh.
Huyết La đồng tử cũng không ngoại lệ, hắn tuy chiếm thượng phong nhưng chỉ ngăn chặn được nhiều quỷ binh hơn mà thôi.
Đương nhiên bí pháp chất chồng pháp lực khiến tu vị tăng vọt cũng có điểm yếu, mỗi lần chất chồng không thể duy trì quá lâu, nếu không thân thể của quỷ binh sẽ không chịu nổi. Chỉ là bọn chúng phối hợp rất ăn ý, muốn phá giải không phải dễ.
Sắc mặt La gia lão tổ trở nên lo lắng, dù sớm đoán được việc đoạt bảo sẽ không dễ dàng, có điều đã chưa đi được mấy bước đã liên tiếp gặp phải hai đợt quái vật đáng sợ.
Chẳng lẽ có người động tay chân?
Bốn phía La gia lão tổ có năm tên quỷ tướng Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong mặc giáp tay cầm binh khí bao vây.
Những quỷ tướng đều cao hơn hai thước, cầm các loại vũ khí khác nhau, âm lực bắn ra bốn phía, trong miệng không ngừng rít gào tổ chức công kích La gia lão tổ.
"Muốn chết!"
La gia lão tổ thực sự đã bị chọc giận, phất tay phóng ra một đạo quang hà, bên trong mơ hồ thấy hồng quang quỷ dị chớp động
Phốc phốc phốc….
Tại đỉnh đầu hoặc ngực, đan điền những quỷ tướng kia đều đã xuất hiện các lỗ thủng cỡ ngón tay. Đám này lập tức mất đi sinh cơ, hóa thành một đống bạch cốt.
Không hổ là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, mấy tên quỷ tướng không thể ngăn cản.
Bí pháp chất chồng pháp lực tuy bất phàm nhưng cũng chỉ là lối tắt, không thể đối phó được với cường giả chân chính.
Ánh mắt La gia lão tổ lạnh như băng quét qua bốn phía, thân hình dần mờ như khói, tiếng rống của đám quỷ binh bỗng ngưng bặt. Toàn bộ đều đã ngã xuống.
"May là có lão tổ đồng hành, những âm hồn quỷ vật thật khó tiêu diệt"
Âm thanh sùng bái truyền vào trong tai nhưng La gia lão tổ xem nhưng không thấy, sắc mặt trở lên ngưng trọng: "Gặp phải loại quái vật này ở đây, chẳng lẽ có người đứng đằng sau giở trò? Nhưng dù thế nào nhất định cũng phải lấy bằng được Tu La thần huyết."
La gia lão tổ cũng không nói nhiều lập tức đi về phía trước. Cả đoàn người trầm mặc theo sát phía sau.
Song không ai biết, chỉ một khắc cầu thang ngọc thạch cứng rắn bỗng xuất hiện vết nứt, nương theo âm khí nồng đầm phun trào là một cái cây sinh trưởng nhanh chóng. Bằng mắt thường có thể thấy khi cao đến hai trượng mới ngưng, sau đó nở ra một đóa uất kim hương đen nhánh như mức, từ thân cây mọc ra vô số dây leo cuốn lấy thi thể quỷ binh quỷ tướng vào trong đóa hoa. Tiếng nhai nuốt rợn người chậm rãi truyền ra.
Những người khác cũng gặp ít nhiều phiền toái.
Không Minh Vạn Phật Tông đang bước đi thì cảnh vật trước mặt bỗng thay đổi, bậc thang ngọc thạch biến thành một sơn động rộng hơn trượng, từ trong xuất hiện mấy lão thử rất lớn hung dữ, nhắm về phía cổ của lão mà cắn.
"A Di Đà Phật!"
Không Minh niệm một tiếng phật hiệu như chuông đồng. Đây là thần thông Sư Tử Hống bí truyền của Phật môn, trực tiếp công kích vào thần thức của đối phương, hơn nữa có thể bài trừ ảo thuật.
Mấy con cự thử đi đầu miệng mũi trào máu nhưng vẫn không hề chậm lại, dùng sức vọt mạnh tới.
Thi triển Sư Tử Hống chỉ đả thương cự thử chí không hề thấy có gì khác. Chẳng lẽ nơi đây không phải là huyễn thuật tạo thành? Ánh mắt Không Minh kinh ngạc nhưng tay lập tức tế ra một chuỗi tràng hạt.
Tại một bậc thang khác, thanh niên tà dị do cổ thú bạch tuộc biến thành đang gặp phải một con cự viên cao đến bảy tám trượng, ba người Cửu Đầu lão tổ cũng bị một đám âm giáp quỷ binh cuốn lấy.
Cùng lúc đó tại hành cung Tu La, khôi giáp quái vật kia đang đứng trước tấm gương, tay cầm một chiếc viên bàn hình dạng cổ quái, liên tục đánh từng đạo pháp quyết lên viên bàn. Thi thoảng vẻ mặt lại tỏ ra giận dữ, thỉnh thoảng lại thở dài chán nản.
"Đáng giận, phần lớn cấm chế ở A Tu La hành cung đã bị tu sĩ Linh giới bài trừ, chỉ còn lại một số uy lực kém hơn trước rất nhiều. Nếu không mấy đám kia sao có thể chống đỡ."
Có thể thấy được mấy vệt sáng đang lấp lòe trên viên bàn, đại biểu cho các bậc thang ngọc thạch. Điểm cuối thông tới khu kiến trúc trên đỉnh núi. Phía trên đều có các hình đồ hắc sắc âm ảnh, khôi giáp quái vật đang khởi động những thứ đó. Chỉ duy nhất cầu thang Lâm Hiên đang đi là hắn không động tới.
Dĩ nhiên hắn cũng không phải có ý tốt gì, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên tràn đầy vẻ tham lam. Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt không thể rời khỏi đỉnh núi, khôi giáp quái vật đã trực tiếp đi tìm Lâm Hiên rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tiểu tử đi nhanh lên một chút, bổn tôn đang chờ." Thanh âm của quái vật khàn khàn khó nghe, ẩn chứa vẻ đắc ý.
Đột nhiên tròng mắt hắn hơi co lại, thần sắc tỏ vẻ lo lắng: "Không ổn, tiểu tử kia lại bước vào trận pháp đó. Đáng chết, sao hắn lại chọn con đường này. Trận pháp đó ta cũng không có cách khống chế, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể xông qua sao?"
Trong lòng quái vật đang mong cho Lâm Hiên có thể sống sót.
Mà Lâm Hiên nào biết có người đang lo lắng cho mình, cũng không biết phía trước có cạm bẫy gì. Hắn cùng Cầm Tâm đi đã được nửa canh giờ nhưng chưa từng gặp qua thứ bất thường gì.
Lâm Hiên còn tế ra vài món bảo vật phòng ngự nữa, rồi mới tiến nhập vào trong cột sáng.
Sau khi đi vào, trong đầu truyền đến một cảm giác mê muội quen thuộc, tương tự như khi truyền tống.
Chỉ thấy cột sáng nọ lóe lên rồi tan đi, hắn cùng với Cầm Tâm đã mất biến mất. Mà ngọn núi vừa bị hút lên không trung lại ầm ầm rơi xuống, đất đá bắn ra như mưa.
Cách đó mấy ngàn dặm, La gia lão tổ vừa sợ vừa giận, dường như không thể tin được: "Không thể nào, ở Vô Đinh Hà ngoài chúng ta lại còn có tu tiên giả khác?"
"Có thể là đám người Cửu Đầu lão tổ cùng Hỏa Giao Vương hay không?" Sắc mặt Huyết La đồng tử cũng khó coi, hung tợn mở miệng. Bình tâm mà nói hắn có điểm vô lễ, bất quá lúc này La gia lão tổ nào còn tâm tư để ý.
"Đoán nhiều làm gì, mau tiến vào trong, bất kể thế nào cũng không thể để kẻ khác cướp đi Tu La thần huyết " Trong mắt La gia lão tổ bắn ra hung quang, râu tóc đều dựng lên.
Chưa dứt lời thì thân hình lão chợt lóe, phía trước hơn mười dặm có một cột sáng khác. Đám tu sĩ La gia bám sát theo sau.
Lúc này Lâm Hiên trong một vùng ngân quang xa lạ.
Truyền tống cự ly ngắn, Hiên khẽ lưu chuyển pháp lực trong cơ thể, cảm giác choáng váng đã biến mất. Trong tay mềm mại ấm áp, mũi cũng ngửi được hương thơm, Cầm Tâm vẫn được hắn ôm vào ngực.
"Cầm Tâm, nàng vẫn ổn chứ?"
"Thiếp không sao".
Nghe vậy thì Lâm Hiên gật đầu, nhẹ nhàng buông nàng ra. Hiện hai người đang đứng là trong một pháp trận tinh xảo to cỡ một trượng, được làm từ bạch ngọc điêu khắc mà thành, ở trên rất nhiều họa văn thâm ảo, với tạo nghệ trận pháp của Lâm Hiên mà cũng không chút nhìn ra chút manh mối.
Truyền Tống Trận này chỉ truyền tống cự ly ngắn. Phù văn ở trên quá huyền ảo, như vậy trận này không đơn giản chỉ để truyền tống.
Thấy Lâm Hiên cau mày suy tư. Cầm Tâm quan tâm lên tiếng:
"Phu quân, chàng đang nghĩ cái gì?"
Lâm Hiên lúc này mới thanh tỉnh lại, hiện tại không có thời gian để trì hoãn. Hắn đưa tay vỗ vào bên hông, lấy ra một cái ngọc giản còn trống, đem những phù văn ảo diệu này ghi vào bên trong.
"Phu quân cảm thấy thứ này hữu dụng sao?" Cầm Tâm kinh ngạc nhiên mở miệng.
"Ta có nghiên cứu qua trận pháp chi đạo một chút, thứ này rất ảo diệu. Ghi lại biết đâu có lúc hữu dụng" Lâm Hiên chậm rãi nói rồi chậm rãi đánh giá bốn phía. Chỉ thấy thanh sơn thủy tú ánh vào mắt.
"Phu quân, linh khí thật đậm đặc"
"Không sai" Lâm Hiên gật đầu, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên: "Tại Nhân giới ta chưa bao giờ gặp qua linh mạch có phẩm chất tốt thế này, chẳng lẽ Tu La Vương không thích tu hành ở âm mạch sao?"
Mỗi khi nghe nói đến Tu La Vương, trên mặt Nguyệt nhi lại hiện vẻ không yên nhưng Lâm Hiên không chú ý tới. Hắn đem thần thức thả ra thì rất nhanh có phát hiện.
"Phía trước không xa có một cung điện đã hư hại, hẳn là hành cung Tu La vương".
"Ừm, có lẽ Tu La thần huyết ở bên trong, chúng ta đi" Cầm Tâm gật đầu, hai người hóa thành một đạo kinh hồng bay vút.
Chừng nửa canh giờ sau, một ngọn đại sơn cao chừng vạn trượng hiện ra, trên sườn phủ kín những đóa mây trắng. Thấp thoáng thấy được một số đình đài lầu các, mặc dù đã tàn phá theo thời gian nhưng vẫn toát ra khí thế làm người kính sợ.
Lâm Hiên mừng rỡ thì một tiếng thét kinh hô truyền vào trong tai.
Ngay sau đó bóng người chợt lóe, Cầm Tâm đang lơ lửng bên cạnh hắn biến mất. Lâm Hiên có cảm giác thân thể bị cả nghìn cân ép lên.
Cấm không cấm chế!
Lâm Hiên thoáng kinh ngạc rồi khôi phục bình thường. Hai tay bắt quyết, một tầng thanh quang chói mắt bao phủ toàn thân, pháp lực lưu chuyển triệt tiêu cự lực đang ép xuống.
Nhưng chợt sắc mặt hắn lại cuồng biết, cự lực vừa tiêu tan bỗng gia tăng cường độ mạnh mẽ hơn cả mười lần lúc nãy.
Tiếng xương cốt rắc rắc truyền vào trong tai, nếu Lâm Hiên chưa tu luyện qua Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thì chỉ sợ thân thể đã thành thịt vụn. Hắn kinh hãi, không dám tiếp tục chống chọi, thân thể bị ép mạnh xuống đất.
Oành! Thân hình như thiên thạch bắn xuống khiến bụi đất mù mịt. Mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu hơn mười trượng.
"Phu quân!" Cầm Tâm lo lắng kêu lên, nàng cũng chịu ảnh hưởng của cấm không cấm chế nhưng không phản kháng nên chỉ nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Lâm Hiên tự phụ có đại thần thông nên kết quả thảm hơn nhiều. Tu La vương là tuyệt đại thiên kiêu tài trí kiệt xuất, lãnh địa của nàng há lại để kẻ khác kinh nhờn.
"Không cần lo lắng, ta không sao." Thanh quang lóe lên, Lâm Hiên đã xuất hiện trên miệng hố. Hai mắt nheo lại như đang nghĩ điều gì.
Lúc này hai người đứng dưới chân núi, ngẩng đầu lên càng cảm nhận sâu sắc vẻ hùng vĩ tráng lệ của ngọn núi này.
"Ồ, kia là gì?"
Thì ra bên phải bọn họ có một cầu thang bạch ngọc quanh co. Khi mới tới nơi này đã dùng thần thức kiểm tra nhưng không phát hiện ra. Chẳng lẽ đây là huyễn thuật?
Sau khi bước lên cầu thang Lâm Hiên không khỏi cảm thán. Cầu thang này kéo dài từ chân núi tới đỉnh núi, phải đến cả vạn bậc nhưng đều được tạo thành từ mỹ ngọc phát ra linh khí nhàn nhạt.
"Phu quân, đi thôi!"
Cầm Tâm cũng nhìn ra được giá trị của ngọc thạch này nhưng không thể mang theo được bao nhiêu.
"Có lẽ phía trước còn rất nhiều bảo vật. Là biệt phủ của Tu La vương, thiếp cho rằng sẽ không chỉ có một giọt Tu La thần huyết."
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu, cầu thang này đã có giá trị lớn đến vậy, chắc chẳn bảo vật trong biệt phủ sẽ không ít. Chẳng qua hắn lên tiếng:"Cầm Tâm, để ta thử trước một chút."
Vừa gặp phải cấm không cấm chế vô cùng đáng sợ, Lâm Hiên lo lắng bậc đá này sẽ thương tổn tới Cầm Tâm.
Được trượng phu quan tâm, Cầm Tâm nở nụ cười ngọt ngào lui về sau.
Tiếp theo, Lâm Hiên tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn hóa thành một lồng sáng bảo vệ toàn thân, lại lấy ra mấy tấm phù triện. Sau đó mới chậm rãi bước lên cầu thang.
Lâm Hiên đi bảy tám bước thấy không có gì bất thường thì mới thở phào, gọi Cầm Tâm cùng lên.
Hắn không hề hay biết, đoàn người La gia đang theo một cầu thang khác đi lên đỉnh núi này. Ngoài ra còn có Cửu Đầu lão tổ, Không Minh của Vạn Phật Tông cùng với một thanh niên toàn thân đầy tà khí, đây chính là cổ thú bạch tuộc đã thành công thoát khỏi thú thân, tu vị cũng bạo tăng. Không biết sức mạnh quỷ dị nào khiến bọn họ đều lên những thềm đá khác nhau.
Lúc này, Lâm Hiên cùng Cầm Tâm đang rúng động không thôi, chậm rãi đi lên. Hai trăm năm huyết vũ tinh phong, đây là đần gặp phải không gian quỉ dị áp chế hoàn toàn thần thức thế này.
"Thiếu gia, có cái gì đó đang tới." Thanh âm gấp gáp của Nguyệt nhi vang lên bên tai. Nơi này có cấm chế quỷ dị nhưng không hề ảnh hưởng tới nàng.
Sắc mặt Lâm Hiên cũng trở lên ngưng trọng.
"Nguyệt nhi, vật kia ở đâu?"
"Thiếu gia, ở bên trái cách nơi này hơn hai dặm, là một con tiên hạc, chẳng qua…" Lời còn chưa dứt vẻ mặt của tiểu nha đầu đã tỏ ra khiếp sợ.
"Chẳng qua làm sao…?"
Lâm Hiên vừa hỏi xong thì hai mắt cũng mở to. Chỉ thấy đằng xa chân trời xuất hiện một chấm đen, hắn dùng Linh Nhãn thuật thì có thể thấy rõ ràng. Đó là một con tiên hạc một chân, hai cánh của nó dài đến hai mươi trượng.
"Phu quân, nơi này có cấm không cấm chế, sao tiên hạc kia vẫn có thể bay được?" Cầm Tâm ấp úng mở miệng. Nàng chưa từng thấy qua một con tiên hạc lớn thế này.
"Ta cũng không rõ, nên cẩn thận một chút" Lâm Hiên lập tức tế ra một đôi ngân hoàn sáng lạn xoay tròn trên đỉnh đầu. Cầm Tâm cũng lấy ra thụ cầm ôm trước ngực.
****
Cùng lúc đó, tại A Tu La cung hư vô mờ mịt, nơi nơi hoang tàn đổ nát nhưng vẫn toát ra khí tức tôn quý không lẫn vào đâu, bốn phía ngưng tụ linh lực sung túc.
Thực lực Tu La vương có thể so với chân tiên, trong cơ thể nàng không tồn tại âm khí quỷ lực mà là tiên khí tinh thuần.
Mấy trăm vạn năm trước nơi này vốn tồn tại một tiên mạch phẩm chất không tồi, chỉ có duy nhất ở Nhân giới.
Sau khi chiến, Tu La vương ngã xuống thì tu sĩ Linh giới có chân tiên chống lưng, mở cuộc phản công quy mô lớn, hành cung tại Nhân giới của nàng cũng bị tổn thất thảm trọng. Các tộc Linh giới đương nhiên là hận Tu La vương đến thấu xương, phá hủy hành cung cùng tiên mạch, khiến nó vĩnh viễn không thể khôi phục.
Hành cung tuy bị các tộc ở Linh giới cướp bóc sạch sẽ nhưng có một căn lầu giữa cung điện vẫn còn nguyên vẹn.
Đây chính là gian phòng mà nàng thích nhất khi còn sống. Đã từng hạ phong ấn đáng sợ đến cực hạn, chân tiên có thể khai giải nhưng đám tu sĩ ở Linh giới muốn xông vào thì chỉ còn đường chết. Vì bài trừ phong ấn này mà đã có hai vị cao thủ Độ Kiếp kỳ ngã xuống.
"Cạch cạch…" âm thanh cổ quái truyền vào trong tai. Lúc này đám Lâm Hiên, Thiên Châu La gia đang còn ở trên cầu thang nhưng nơi đây đã quỷ dị xuất hiện một bóng người.
Rất nhanh, bóng người đã dừng lại. Phía trước mấy trượng là một lầu các không hề bị tổn hao, tẩm cung của Tu La vương.
Nếu như nơi này còn sinh linh khác xuất hiện, cho dù là tu sĩ Ly Hợp kỳ thì cũng trợn mắt há mồm, bởi bóng người kia lại là một bộ khôi giáp.
Khôi giáp này trông có phần hư hại. Điều quỷ dị là bên trong đó không hề có ai, tựa như nó tự thông linh sống dậy.
Thật ra bên trong khôi giáp là âm khí như mực, hơn nữa còn có ba hồn bảy vía của một tu sĩ sau khi ngã xuống, đã dùng bí pháp sử dụng khôi giáp này làm vật kí gửi.
Có thể lưu giữ nguyên thần của tu sĩ, khôi giáp này hiển nhiên không phải phàm vật. Tám chín phần xuất xứ từ Linh giới.
Nhìn khu kiến trúc trước mặt, hai mắt khôi giáp bắn ra bốn phía tinh quang đỏ như máu, trong đó có vài phần tham lam.
"Một trăm vạn năm, lão phu bị nhốt ở đây đủ một trăm vạn năm. Nếu không phải ta ăn được Ma La quả, đem thân thể chuyển thành cực âm quỷ vật thì đã sớm hồn phi phách tán. Hắc hắc, cấm chế tất sát chi cục từng diệt sát cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Linh giới quả thực không giả. Năm đó lão phu không biết trời cao đất dày, khi biết được truyền thuyết về Tu La vương thì đã dùng mấy trăm năm thọ nguyên còn lại tìm kiếm Vô Định Hà, vọng tưởng sẽ lấy được trọng bảo của Tu La vương, cuối cùng phải nhận kết quả thế này." Quái vật kia lẩm bẩm một mình, lời nói tràn đầy vẻ thê lương thống khổ.
"Bất quá cấm chế có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn cản được tuế nguyệt. Rất nhanh thôi, tẩm cung của Tu La vương sẽ lại xuất hiện trên thế gian. Chỉ cần lấy được trọng bảo thì đừng nói ngưng tụ hồn phách, trọng tổ thân thể phi thăng Linh giới cũng là việc dễ dàng"
Khôi giáp kia vừa nói xong thì lập tức giương chỉ bắn ra một đạo quang trụ, khẽ vặn vẹo rồi hóa thành một con Mặc Giao có hai cánh bay thẳng về phía tẩm cung của Tu La vương.
Nó mới đến gần độ ba thước thì chung quanh đột nhiên xuât hiện một tầng sáng màu hồng, Mặc Giao lập tức bị thôn phệ, tiếp theo đó từ bên trong xuất hiện một tia thiểm điện màu vàng kim.
Bất quá khôi giáp kia đã bị nhốt tại nơi đây cả trăm vạn năm, đương nhiên biết rõ sự huyền ảo của cấm chế, sau khi phóng ra quang trụ thì lập tức rút lui về đằng sau. Một rãnh sâu xuất hiện đúng chỗ vừa nãy hắn mới đứng.
Công kích không thu được hiệu quả nhưng khôi giáp quái vật lại vui mừng gật đầu "Không tệ, , cấm chế này quả nhiên đã yếu bớt. Không bao lâu nữa là có thể mở ra tẩm cung."
Lời còn chưa dứt thì một thanh âm vang vọng đã truyền vào trong tai. Khôi giáp quái vật biến sắc, ánh mắt trở lên đỏ thẫm "Không thể nào!"
Hắn hét lên một tiếng, sau đó thân hình chợt lóe bắn về phía đông nam cung điện.
Nơi này có cấm không cấm chế nhưng dùng Kinh Thân thuật nên di chuyển rất nhẹ nhàng, không chậm hơn so với phi hành là bao. Hắn rất quen thuộc với nơi đây nên sau vài lần ngoặt đã tới nơi cần đến.
Nơi này đổ nát hoang, khôi giáp quái vật liền phất tay trái bắn ra một đạo âm phong quét sạch loạn thạch phía trước, lập tức một tấm gương cao độ một thân người lộ ra.
Gương này được khảm trên một ngọn núi nhỏ, phía ngay dưới là một pháp trận nhỏ có điểm tương tự với pháp trận đã truyền tống Lâm Hiên vào vầng trăng, có điều nhìn kỹ thì sẽ thấy có điểm khác lạ.
Khôi giáp quái vật lấy hai khối tinh thạch to bằng nắm tay đặt vào trong hai cái hốc trên trận rồi lập tức kháp quyết.
Thanh âm ông ông truyền vào tai, pháp trận được khởi động, linh quang lập lòe bị hút vào trong gương.
Mặt gương rạn nứt vô dần dần hiện lên hình ảnh.
Trong gương xuất hiện hơn mười tu sĩ đang giao đấu với thạch tượng, các loại kiếm tiên pháp bảo bay rợp trời, thực lực yếu nhất cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, còn lão giả áo xám dẫn đầu khiến khôi giáp quái vật kinh hô hít một hơi thật sâu.
"Tu sĩ Ly Hợp kỳ!"
Có điểm phiền phức! Hắn lại vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, hình ảnh chuyển tiếp sang một cầu thang ngọc thạch khác, một tăng nhân áo xám đang nhanh chóng di chuyển.
Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đại viên mãn. Tiểu bối không biết sống chết!
Khôi lỗi cười lạnh một tiếng, chuyển sang nơi khác thì tròng mắt co rút lại lại khi thấy tổ hợp trong gương. Yêu tộc Ly Hợp kỳ, nếu là thiên địa linh tộc thì còn mạnh hơn tu sĩ cùng cấp.
Đáng giận!
Qua nửa tuần trà thì hồng quang trong mắt khôi lỗi mới dần dần dịu lại. Đoạn cười lạnh một tiếng nói: "Muốn chiếm tiện nghi của ta sao, hắc hắc, nhiều người cũng tốt, bổn tôn bị nhốt ở đây bao nhiêu năm coi như không uổng. Mặc dù phần lớn cấm chế bị tu sĩ Linh giới hủy hoại nhưng vẫn còn tồn tại một số dùng được. Hắc hắc, các ngươi sẽ hối hận vì đã tới nơi này đoạt bảo"
Ngay sau đó hắn liền đánh ra một đạo pháp quyết, muốn nhìn xem tại cầu thang tiếp theo là nhân vật l nào.
Hình ảnh trong kính lại một lần nữa lưu chuyển, tiếp theo là một thiếu niên mang đầy tà khí.
Khôi giáp quái vật kinh ngạc rồi cười nhạt: "Không ngờ rằng cổ thú Chương Ngư tại Minh Hà đã thành hình nhân tộc, dám đến nơi này thì thực không biết sống chết. Sớm biết vậy thì đã sớm giết nó cho rồi."
Khôi giáp quái vật tựa hồ không thèm để ý cổ thú, lại tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết.
Mặt kính nhộn nhạo như sóng, Lâm Hiên cùng Cầm Tâm liền hiện ra trên mặt kính.
"Một nam một nữ Nguyên Anh kỳ, còn có một quỷ nữ Ngưng Đan kỳ" Khôi giáp quái vật vốn không để ý, có điều khi nhìn bảo vật trên đỉnh đầu Lâm Hiên thì lộ vẻ không thể tin.
Ngay cả khi nhìn thấy La gia lão tổ và Cửu Đầu lão yêu thì hắn cũng không kinh ngạc đến vậy.
"Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn?"
Khôi lỗi lẩm bẩm. Hồng quang trong mắt đại thịnh, cả người như ở trạng thái hưng phấn cực độ "Dùng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn làm pháp bảo, vậy nhất định tiểu tử này tu luyện Cửu Thiên Huyền Công. Hắc, quá tốt rồi, lão thiên thật có mắt mở mắt, bổn tôn như đã vén vân tìm nguyệt rồi."
Từ giọng nói kích động cũng có thể biết khôi lỗi hận không thể lập tức nuốt Lâm Hiên vào bụng. Ánh mắt hắn đầy vẻ tham lam, nếu có nước miếng thì chỉ sợ đã chảy ra rồi.
Bên kia, Lâm Hiên không hề hay biết bản thân đã trở thành mục tiêu của khôi giáp.Lúc này hắn đang cẩn thận đề phòng, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không ngừng bay múa quanh người.
Mặc dù không cảm nhận được pháp lực dao động trên thân con tiên hạc kia nhưng trực giác biết đối phương rất khó đối phó.
Hình thể của tiên hạc kia to lớn như vậy, mỗi lần vỗ cánh đã bay được cả mấy trăm trượng. Rất nhanh đã đến giữa đỉnh đầu Lâm Hiên, cấm không cấm chế không hề ảnh hưởng đến nó.
Tiên hạc chỉ thoáng cúi đầu nhìn xuống rồi tiếp tục vỗ cánh bay đi.
"Phù!"
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, nếu phải đấu với con tiên cầm khổng lồ này thì dù thắng không dễ dàng. Không hổ là biệt phủ của Tu La vương, mọi thứ đều mạnh hơn Nhân giới rất nhiều.
Lâm Hiên quay đầu, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá tiểu nha đầu.
"Thiếu gia, sao chàng nhìn muội như vậy?" Nguyệt nhi cúi mặt, hai bàn tay nhỏ bé của trở nên thừa thãi không biết để nơi nào, ấp úng mở miệng.
"Không có gì, Nguyệt nhi, thần thức của nàng không bị cản trở sao?" Lâm Hiên nhẹ giọng hỏi. Thật ra trong lòng hắn đang có thiên ngôn vạn ngữ, biết Nguyệt nhi có chuyện dấu nhưng nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu thì không đành lòng bức nàng.
"Ưm" Nguyệt nhi gật đầu, trong lòng cũng thấp thỏm. Chăng qua sự tình liên quan đến Tu La vương thì nàng không biết mở miệng thế nào.
"Vậy thì tốt rồi, tiếp theo cần Nguyệt nhi giúp đỡ, ta và Cầm Tâm không thể dùng thần thức. Có nguy hiểm gì nói cho ta" Lâm Hiên ôn hòa mở miệng.
"Thiếu gia, muội biết rồi." Nguyệt nhi khẽ gật đầu, sau đó trở lại tay áo Lâm Hiên.
Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Từ đầu Lâm Hiên đã xác định chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, cầu thang ngọc thạch này vô cùng quỷ dị. Chỉ là một đường đi tới, ngoại trừ gặp con tiên hạc khổng lồ kia thì chưa từng gặp xuất hiện nguy hiểm. Trong lòng Lâm Hiên âm thầm kinh ngạc, càng trở nên cẩn thận.
Tại các cầu thang ngọc thạch khác thì quần tu đều những gặp gỡ thú vị.
Oành!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai, đám tu sĩ La gia đều tỏ ra buồn bực. Lúc nãy là một nhóm thạch tượng phục kích, bây giờ lại gặp một đám âm giáp quỷ binh.
Quỷ binh này khác với âm hồn quỷ vật, công thủ tiến thoái nhịp nhàng hệt như quân đội thế tục.
Tu vị không quá cao nhưng am hiểu thuật phối hợp, dựa vào trận pháp và sát khí để vây khốn đối phương khiến chúng tu sĩ La gia cảm thấy rất khó đối phó.
Ngọc thủ La Tử Sơ khẽ phất lên tế ra một thanh tiên kiếm hỏa hồng. Chỉ là tên quỷ binh Ngưng Đan kỳ kia không hề hoảng sợ, không né tránh mà lại giơ một tay lên.
"Ha ha, chỉ là một tồn tại Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi mà dám đón đỡ kiếm tiên của ta sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của La Tử Sơ lộ vẻ khinh thường.
Nhưng rất nhanh vẻ mặt của nàng đã thay đổi, bốn quỷ binh chung quanh đồng loạt đặt tay lên trên người con quỷ binh mà nàng công kích. Một màn khó tin xuất hiện.
Hống!
Nương theo tiếng rống thê lương, quỷ binh kia tỏa ra âm khí bàng bạc, tu vị của nó phút chốc tăng vọt, đoạn giơ cây trường thương trong tay cố sức đẩy bay thế công của tiên kiếm.
Tròng mắt La Tử Sơ co lại. Mặc dù thần thức bị áp chế nhưng vẫn cảm nhận được khí thế của đối phương. Trong khoảnh khắc bạo trướng lên tới Nguyên Anh kỳ.
Chẳng lẽ còn có thể truyền pháp lực cho nhau theo phương thức như vậy?
Những quỷ binh kia thì đâu để thời gian cho La Tử Sơ suy nghĩ, lập tức huy vũ trường mâu đánh ra mấy đạo thiểm điện màu đen.
Mấy tu sĩ La gia còn lại cũng đang kịch chiến với quỷ binh.
Huyết La đồng tử cũng không ngoại lệ, hắn tuy chiếm thượng phong nhưng chỉ ngăn chặn được nhiều quỷ binh hơn mà thôi.
Đương nhiên bí pháp chất chồng pháp lực khiến tu vị tăng vọt cũng có điểm yếu, mỗi lần chất chồng không thể duy trì quá lâu, nếu không thân thể của quỷ binh sẽ không chịu nổi. Chỉ là bọn chúng phối hợp rất ăn ý, muốn phá giải không phải dễ.
Sắc mặt La gia lão tổ trở nên lo lắng, dù sớm đoán được việc đoạt bảo sẽ không dễ dàng, có điều đã chưa đi được mấy bước đã liên tiếp gặp phải hai đợt quái vật đáng sợ.
Chẳng lẽ có người động tay chân?
Bốn phía La gia lão tổ có năm tên quỷ tướng Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong mặc giáp tay cầm binh khí bao vây.
Những quỷ tướng đều cao hơn hai thước, cầm các loại vũ khí khác nhau, âm lực bắn ra bốn phía, trong miệng không ngừng rít gào tổ chức công kích La gia lão tổ.
"Muốn chết!"
La gia lão tổ thực sự đã bị chọc giận, phất tay phóng ra một đạo quang hà, bên trong mơ hồ thấy hồng quang quỷ dị chớp động
Phốc phốc phốc….
Tại đỉnh đầu hoặc ngực, đan điền những quỷ tướng kia đều đã xuất hiện các lỗ thủng cỡ ngón tay. Đám này lập tức mất đi sinh cơ, hóa thành một đống bạch cốt.
Không hổ là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, mấy tên quỷ tướng không thể ngăn cản.
Bí pháp chất chồng pháp lực tuy bất phàm nhưng cũng chỉ là lối tắt, không thể đối phó được với cường giả chân chính.
Ánh mắt La gia lão tổ lạnh như băng quét qua bốn phía, thân hình dần mờ như khói, tiếng rống của đám quỷ binh bỗng ngưng bặt. Toàn bộ đều đã ngã xuống.
"May là có lão tổ đồng hành, những âm hồn quỷ vật thật khó tiêu diệt"
Âm thanh sùng bái truyền vào trong tai nhưng La gia lão tổ xem nhưng không thấy, sắc mặt trở lên ngưng trọng: "Gặp phải loại quái vật này ở đây, chẳng lẽ có người đứng đằng sau giở trò? Nhưng dù thế nào nhất định cũng phải lấy bằng được Tu La thần huyết."
La gia lão tổ cũng không nói nhiều lập tức đi về phía trước. Cả đoàn người trầm mặc theo sát phía sau.
Song không ai biết, chỉ một khắc cầu thang ngọc thạch cứng rắn bỗng xuất hiện vết nứt, nương theo âm khí nồng đầm phun trào là một cái cây sinh trưởng nhanh chóng. Bằng mắt thường có thể thấy khi cao đến hai trượng mới ngưng, sau đó nở ra một đóa uất kim hương đen nhánh như mức, từ thân cây mọc ra vô số dây leo cuốn lấy thi thể quỷ binh quỷ tướng vào trong đóa hoa. Tiếng nhai nuốt rợn người chậm rãi truyền ra.
Những người khác cũng gặp ít nhiều phiền toái.
Không Minh Vạn Phật Tông đang bước đi thì cảnh vật trước mặt bỗng thay đổi, bậc thang ngọc thạch biến thành một sơn động rộng hơn trượng, từ trong xuất hiện mấy lão thử rất lớn hung dữ, nhắm về phía cổ của lão mà cắn.
"A Di Đà Phật!"
Không Minh niệm một tiếng phật hiệu như chuông đồng. Đây là thần thông Sư Tử Hống bí truyền của Phật môn, trực tiếp công kích vào thần thức của đối phương, hơn nữa có thể bài trừ ảo thuật.
Mấy con cự thử đi đầu miệng mũi trào máu nhưng vẫn không hề chậm lại, dùng sức vọt mạnh tới.
Thi triển Sư Tử Hống chỉ đả thương cự thử chí không hề thấy có gì khác. Chẳng lẽ nơi đây không phải là huyễn thuật tạo thành? Ánh mắt Không Minh kinh ngạc nhưng tay lập tức tế ra một chuỗi tràng hạt.
Tại một bậc thang khác, thanh niên tà dị do cổ thú bạch tuộc biến thành đang gặp phải một con cự viên cao đến bảy tám trượng, ba người Cửu Đầu lão tổ cũng bị một đám âm giáp quỷ binh cuốn lấy.
Cùng lúc đó tại hành cung Tu La, khôi giáp quái vật kia đang đứng trước tấm gương, tay cầm một chiếc viên bàn hình dạng cổ quái, liên tục đánh từng đạo pháp quyết lên viên bàn. Thi thoảng vẻ mặt lại tỏ ra giận dữ, thỉnh thoảng lại thở dài chán nản.
"Đáng giận, phần lớn cấm chế ở A Tu La hành cung đã bị tu sĩ Linh giới bài trừ, chỉ còn lại một số uy lực kém hơn trước rất nhiều. Nếu không mấy đám kia sao có thể chống đỡ."
Có thể thấy được mấy vệt sáng đang lấp lòe trên viên bàn, đại biểu cho các bậc thang ngọc thạch. Điểm cuối thông tới khu kiến trúc trên đỉnh núi. Phía trên đều có các hình đồ hắc sắc âm ảnh, khôi giáp quái vật đang khởi động những thứ đó. Chỉ duy nhất cầu thang Lâm Hiên đang đi là hắn không động tới.
Dĩ nhiên hắn cũng không phải có ý tốt gì, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên tràn đầy vẻ tham lam. Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt không thể rời khỏi đỉnh núi, khôi giáp quái vật đã trực tiếp đi tìm Lâm Hiên rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tiểu tử đi nhanh lên một chút, bổn tôn đang chờ." Thanh âm của quái vật khàn khàn khó nghe, ẩn chứa vẻ đắc ý.
Đột nhiên tròng mắt hắn hơi co lại, thần sắc tỏ vẻ lo lắng: "Không ổn, tiểu tử kia lại bước vào trận pháp đó. Đáng chết, sao hắn lại chọn con đường này. Trận pháp đó ta cũng không có cách khống chế, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể xông qua sao?"
Trong lòng quái vật đang mong cho Lâm Hiên có thể sống sót.
Mà Lâm Hiên nào biết có người đang lo lắng cho mình, cũng không biết phía trước có cạm bẫy gì. Hắn cùng Cầm Tâm đi đã được nửa canh giờ nhưng chưa từng gặp qua thứ bất thường gì.
Tác giả :
Huyền Vũ