Bách Luyện Thành Tiên
Chương 264: Cổ thú
Tuy có điều cố kỵ nhưng thân là môn chủ đương nhiên không thể lùi bước. Hừ lạnh một tiếng, hai tay Nhạc Huyền Phong không ngừng chớp động nhẹ nhàng chỉ về trước.
Thiết Hoàn kia liền rung lên phát ra quỷ hỏa màu đen lúc sáng lúc tối, phảng phất như yêu ma đang nhảy múa, cuối cùng huyễn hóa thành một quỷ đầu dữ tợn nhe răng lè lưỡi ra ngoài, nhìn qua khiến người khiếp sợ..
Đây là thần thông gì?
Tuyết Hồ vương cũng có chút rúng động, đối phương là tu yêu giả nhưng thi triển loại pháp thuật này lại có vài phần tương tự như tu ma giả Nhân giới.
Đương nhiên là Yêu tộc thành danh hơn vạn năm rất nhanh vẻ mặt lão trở lại trầm ổn, khoanh tay đứng quan sát.
Chỉ thấy quỷ đáu há cái mồm đỏ lòm như chậu máu hít vào thở ra phóng ra hắc vụ cuồn cuồn. Trong sương vụ có vô số hắc ảnh chớp lên, còn có tiếng ong ong vang truyền vào tai.
Là ma trùng!
Trùng này bề ngoài giống như hồ điệp nhưng miệng đầy răng sắc bén vô cùng, còn mang theo một loại khí tức man hoang quỷ dị.
Phệ Yêu điệp!
Tuyết Hồ vương kinh hô lên một tiếng biến sắc.
"Không có khả năng. Loại ma trùng này từ hơn mười vạn năm trước đã bị tiền bối Yêu tộc chúng ta diệt sát sạch sẽ tại Yêu Linh Đảo. Ngươi từ nơi nào có được?"
Cũng khó trách lão thất thố như vậy, hơn mười vạn năm trước tại Yêu Linh Đảo, Phệ yêu điệp từng dấy lên một trận tinh phong huyết vũ khiến Yêu tộc tổn thất thảm trọng. Nghe nói cuối cùng đã kinh động đến vài lão quái vật Ly Hợp kỳ đã sớm không quản chuyện thế sự. bọn họ ra tay cuối cùng mới diệt được trùng này.
Lần hạo kiếp đó Tuyết Hồ vương còn chưa sinh ra, song điển tịch trong tộc có ghi lại rất rõ ràng một chữ kinh tâm ấn tượng khắc sâu.
Về nguồn gốc, Phệ yêu điệp không phải là có trên Yêu Linh Đảo mà là do một gã tu sĩ đến khe hở không gian nuôi dưỡng. Gã kia tu vị chỉ là Ngưng Đan kỳ nhưng thiên sinh quái tài đem tinh lực cả đời dùng vào việc đào tạo ma trùng. Sau khi hắn tọa hóa lưu lại một loại tân ma trùng làm cho đông đảo Yêu tộc nơi Yêu Linh Đảo ăn đau khổ không thôi.
Phệ yêu điệp trùng này không có uy hiếp đối với tu sĩ Nhân tộc nhưng thiên sinh thích cắn nuốt yêu hồn của Yêu tộc. Theo điển tịch ghi lại ma trùng này rất khó thuần phục. Gã tu sĩ năm đó đó mặc dù nuôi dưỡng nhưng không thể khiến đám ma trùng nhận chủ.
Đại trưởng lão Huyền Phượng môn này sao lại làm được?
Chỉ thấy Nhạc Huyền Phong cười khẩy một tiếng, thấy đối phương lộ ra sợ hãi lập tức lòng tin tăng lên, đánh ra một đạo pháp quyết đem kiếm tiên phóng thích ra hào quang. Dường như trên không trung xuất hiện thêm một vầng thái dương. Vù vù âm thanh truyền vào tai, một đám tơ nhỏ màu bạc xuất hiện.
Hóa kiếm thành tơ!
Tuyết Hồ vương nhíu mày, đây chỉ là thần thông kiếm tu không phải bí pháp xuất sắc gì. Đôi phương muốn làm gì đây?
Nhưng rất nhanh các sợi tơ rung lên biến thành một con ngân xà chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay nhưng lại dài mấy trượng nhìn qua quỷ dị vô cùng.
"Quả nhiên không hổ là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, cho dù là vừa tiến giai cũng không thể xem thường."
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tuyết Hồ vương dần dần mất đi, trên mặt lại hiện vẻ cười châm chọc.
"Quả thật không tệ nhưng ngươi cho rằng bằng vào mấy miếng thần thông này mà có thể đánh bại bổn vương sao?"
Cũng không thấy lão có động tác gì ngoài việc bước lên phía trước từng bước, đầu vai rung nhẹ từ một liền hóa thành ba, ba gã Tuyết Hồ vương giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt.
"Đây là Hóa thân chi thuật? Không đúng… hóa thân chi thuật không thể huyền diệu như vậy."
Nhạc Huyền Phong cũng kinh ngạc nhưng chưa có động tác gì thì đối phương từ ba lại hóa thành chín, thật khiến người trợn mắt há mồm với bí thuật này.
Chín lão Tuyết Hồ vương này không chỉ tướng mạo giống nhau như tạc mà ngay cả linh áp trên người cũng không khác gì, thần thông này quả thật là mới thấy lần đầu.
Sau đó chín lão Tuyết Hồ vương phất tay xuất ra các kiện pháp bảo khác nhau.
Đao, thương, kiếm, kích, võng, bảo châu... tuy khác nhau nhưng uy lực hiển nhiên không tầm thường, tất cả đều là bảo vật đỉnh bậc.
Chung quanh nơi này vẫn chiến đấu kịch liệt nhưng bất luận tu sĩ hay là Yêu tộc cũng không dám hướng sang bên đây. Còn chưa chánh thức giao thủ mà đã có khí thế cực đại như vậy, hai đám nhân yêu cũng không muốn bị tai bay vạ gió.
***
Tại đáy hàn đàm, Lâm Hiên cũng đang cẩn thận tìm tòi nhưng đã một tuần trà vẫn chưa phát hiện được gì.
Hắn cũng không nóng vội, lại bay tới một khu vực khác. Đột nhiên một tảng đá lớn đập vào mắt.
Tảng đá này có vẻ u tối nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy trên đó có rất nhiều đường vân có vẻ thần bí cổ xưa.
Nhất là vị trí trung tâm có một hình đồ có mấy phần giống như Thái Cực Bát Quái đồ của đạo gia.
"Ơ?"
Thân hình Lâm Hiên vừa chuyển lập tức hạ xuống trước mặt tảng đá này. Sở học của hắn rất hỗn tạp, đã nhìn ra các đường vân giống một thượng cổ pháp trận vậy.
Cẩn thận xem xét một hồi nhưng không có manh mối, trận pháp này có vẻ cổ xưa trong Tuyền Cơ tâm đắc không thấy ghi lại.
Nguyệt nhi cũng cau mày suy tư, thiên phú trận pháp của nàng tuy hơn Lâm Hiên nhưng cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó.
Lâm Hiên vươn tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt đá thì có cảm giác ấm áp, nhưng trừ điều này thì không có gì kỳ lạ.
Đây là chỗ duy nhất trong hàn đàm có chút kỳ quái, Lâm Hiên đang muốn nghiên cứu một phen thì sau lưng đột nhiên truyền đến một cảm giác không ổn.
Lâm Hiên nhíu mày không chút nghĩ ngợi cả người bay vút lên.
"Ầm!"
Một hắc ảnh thật lớn xuất hiện nơi hắn vừa đứng, tròng mắt Lâm Hiên co rụt lại kinh hô lên một tiếng.
Cũng khó trách hắn kinh ngạc bởi vì thật có chút khó tin a!
Trước mắt là một quái vật cực lớn, hình dáng giống với con bạch tuộc nhưng hình thể vô cùng khổng lồ, chỉ là một cái xúc tua của nó có lẽ phải hai ba người mới có thể ôm hết.
Nhưng mà trên lưng lại có một cái mai rùa, hai mắt lóe ra nhãn thần lạnh như băng, bị nó nhìn chằm chằm khiến người cảm thấy không thoải mái.
Đây là quái vật gi?
Điều khiến Lâm Hiên kinh ngạc là đối phương khổng lồ như thế nhưng trên thân lại không có khí tức hay linh lực dao động. Cũng khó trách tại sao đến gần thế hắn mới phát hiện ra.
Nơi cấm địa của Huyền Phượng môn mà lại có Yêu tộc sinh sống. Nói điều này không phải là khiến thiên hạ chê cười sao? Song sự tình trước mắt Lâm Hiên không thể không tin.
Hắn liếm khóe miệng, trên người đối phương không có uy áp nhưng lại có cảm giác nguy hiểm như khi đối mặt với lão quái Nguyên Anh kỳ.
Trong đan điền Nguyên Anh cùng Ma Anh cũng tự tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngưng trọng.
Chẳng lẽ là cổ thú sao?
Cổ thú là chỉ một số quái vật thời kỳ thượng cổ, cũng không thuộc Yêu tộc nên không có cách tu luyện để tiến giai.
Nhưng cơ duyên xảo hợp, các cổ thú này nuốt được một ít thượng cổ linh quả hoặc là đã trải qua một cái biến cố kinh người nào đó, nên thọ nguyên cực dài dễ dàng sống đến mấy trăm vạn năm.
Có câu sống lâu thành tinh, tồn tại trên đời lâu như vậy đám cổ thú cũng sẽ trở nên phi thường lợi hại.
Truyền thuyết về cổ thú cũng không phải là chỉ có tại Yêu Linh Đảo. Khi tại Thất Tinh đảo Vân Hải Lâm Hiên từng nghe nói còn có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bị cổ thú sát diệt khiến người nghe mà khiếp vía. Tuy vậy đây chỉ là trường hợp đặc biệt hiếm như lông phượng sừng lân mà thôi. Đại bộ phận cổ thú cũng không lợi hại như vậy.
Có điều cổ thú trước mắt này dường như không kém Yêu tộc Hóa Hình kỳ. Trong lòng Lâm Hiên thầm kêu không may, pháp lực trong cơ thể lưu chuyển đem linh áp cường đại phát ra.
Mục đích của hắn rất đơn giản. Linh trí của cổ thú dù không thể so với Nhân tộc nhưng sống lâu như vậy nên vô cùng thông minh, để cho đối phương biết hắn cũng không dễ chọc biết khó mà lui.
Đáng tiếc thất bại. Bạch tuộc khổng lồ kia không lui bước mà trong mắt bắt đầu hiện ánh đỏ như máu.
Lâm Hiên thở ra, đã như vậy thì tiên hạ thủ vi cường.
Tay trái hắn giơ lên, từ trong tay áo bay ra hơn mười đạo kiếm quang xé gió mãnh mẽ đâm vào đối phương.
Cổ thú cũng không coi ra gì, đưa từng xúc tua như con giao long hướng qua đón đỡ lấy kiếm quang.
Trong lòng Lâm Hiên cười lạnh hai tay bắt quyết, kiếm quang liền tụ lại một nơi trong không trung biến thành một ánh đao lưỡi liềm đường kính dài mấy trượng hung hăng chém xuống!
Linh quang bắn ra bốn phía nhưng xúc tua kia ngay cả vết trầy cũng không có.
Có lầm hay không, thân thể cổ thú này phải nói là cứng rắn vô cùng!
Với thần thông hiện tại của Lâm Hiên. Một kích do kiếm quang ngưng tụ này đủ sánh cùng với một kích của pháp bảo bình thường. Xúc tua không hao tổn gì thì quả là lực phòng ngự kinh người.
Lâm Hiên biết gặp phải kình địch. Hắn đang muốn xuất bảo vật ra thì hắc ảnh lại công kích tới.
Trong lòng Lâm Hiên thầm lạnh nhưng trên mặt vẫn hững hờ, thân hình khẽ động liền thi triển ra Cửu Thiên vi bộ.
Uỳnh một tiếng. Hắc ảnh kia một lần nữa đánh trúng dưới thềm đá.
Ở cách đó vài trượng Lâm Hiên chưa kịp thở ra thì thần tình đã trở nên khẩn trương, vô số xúc tua như nương ảnh bắt hình đánh tới.
Đừng thấy thân hình bạch tuộc khổng lồ mà xem thường, động tác lại hết sức linh hoạt.
Nhất thời Lâm Hiên rơi vào thế hạ phong, thân hình hắn bay xuyên qua hắc ảnh. Mặc dù chưa bị đánh trúng nhưng khá kinh hiểm. Mặt thềm nơi hắn vừa đứng lại bị đánh cho nát bấy, Lâm Hiên vội vàng lui ra dụ quái vật rời đi. Nếu không may khối đá cổ kia bị đập nát thì hắn không còn chỗ mà khóc.
Nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện thì đúng là, ngày sợ mất của đêm trộm tới nhà. Chỉ thấy xúc tua của bạch tuộc đã giáng trúng vào tảng đá/ Lâm Hiên kinh hãi nhưng vừa nhìn lại đã trở nên vui mừng khôn xiết.
Chỉ thấy tảng đá kia không hư hao một chút nào, sợ rằng nó còn cứng rắn hơn pháp bảo. Quả nhiên là có bí mật!
Hắn đang còn nghĩ ngợi thì hắc ảnh lại xuất hiện trước mắt, mấy cái xúc tua từ bốn phương tám hướng kích đến che kín tất cả các góc độ có thể trốn tránh. Tình cảnh này đừng nói Cửu Thiên vi bộ mà dù là có thần thông thuấn di cũng vô ích.
Song Lâm Hiên cũng không bối rối, tay trái vừa lật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một tấm thuẫn bài do xương trắng tạo thành, ở chính giữa có một mặt quỷ dữ tợn thoát ra quỷ khí rờn rợn.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết lên đó, thuẫn bài lập tức bành trướng lên, mặt quỷ há mồm ra phun ra một đạo âm phong đem hắn bao bọc lại.
Tam Âm Bạch Cốt thuẫn!
Đây là bảo vật phòng ngự đỉnh cấp của Bạch Cốt lão ma Vạn Quỷ hồ, bị đệ tử trộm đi cuối cùng lại rơi vào tay Lâm Hiên.
Trong nháy mắt xúc tua kia liền hung hăng giáng vào quỉ vụ. Chỉ thấy phát ra những âm thanh ken két khiến người ghê răng, âm phong bị đánh tan mà mặt ngoài thuẫn bài cũng xuất hiện một vết nứt, đồng thời thân hình Lâm Hiên cũng bị quất bay.
Một kích thật đáng sợ. Lâm Hiên hít vào một hơi, sau khi bay xa hơn mười trượng liền ổn định thân hình.
Cổ thú này có phòng ngự kinh người mà lực công kích cũng khủng khiếp đến lão quái Nguyên Anh trung kỳ cũng không bằng.
Khí huyết trong lồng ngực cuồn cuồn, trên người Lâm Hiên mơ hồ phát ra sát khí. Phất tay áo một cái bắn ra một thanh bảo kiếm dài chưa tới một tấc, mặt ngoài xanh biếc như ngọc lưu ly, nhìn vào khiến người ta sinh ra cảm giác lành lạnh. Nguồn:
Thanh Hỏa! So về khả năng công sát thì Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn hiện tại không bằng pháp bảo này.
Mắt thấy xúc tua lần nữa đánh tới Lâm Hiên dùng Cửu Thiên vi bộ tránh đi đồng thời tay trái kết quyết hướng về phía tiên kiếm điểm một cái.
"Đi!" Theo tiếng quát khẽ của hắn, Thanh hỏa hóa thành một đạo hàn quang mãnh liệt lăng lệ chém tới.
Rẹt…. một tiếng như xé vải, trên xúc tua xuất hiện một đạo sáng màu đen nhưng rất nhanh đã bị bảo kiếm quét tan rồi hung hăng chém xuống.
Tức thời huyết hoa bắn tung tóe!
Nhìn thì Thanh Hỏa Kiếm khá nhỏ so với thân hình khổng lồ của bạch tuộc. Nhưng chuyện này không làm khó được Lâm Hiên, hắn bắt quyết đồng thời trong miệng lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ, lập tức thân kiếm phát ra ánh sáng xanh rực rỡ rồi hóa thành một thanh Cự kiếm.
Cự kiếm thuật!
Đây chính là thần thông mà chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển.
Bên tai truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa, một cái xuc tua của bạch tuộc đã bị chém đứt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, không uổng hắn đã mất nhiều công phu luyện ra pháp bảo này, uy lực quả nhiên không tầm thường.
Sau khi một kích đắc thủ, hắn tiếp tục thao túng Cự kiếm chém về đối thủ nhưng lúc này quái vật lập tức chui vào trong cái mai rùa.
Oành! Một thanh âm vang lên. Thanh hỏa cũng lưu lại được một dấu vết mờ trên cái mai rùa khổng lồ này.
Lâm Hiên nhíu mày lại sử ra đạo pháp quyết, hàn quang của Thanh Hỏa Kiếm tiếp tục đại thịnh, ra trở nên vô cùng chói mắt, hơn nữa nó tiếp tục bành trướng lên.
Quái vật cũng cảm giác được sự uy hiếp, cái đầu từ trong cái mai rùa thò ra phun một luồng chất lỏng đen như mực. Lúc này nước trong hồ đã trở nên đen kịt, thân thể bạch tuộc đã bắt đầu lẫn vào trong đó.
Muốn nhiễu loạn tầm nhìn sao?
Lúc này bằng mắt đã không thể phân biệt, hơn nữa phạm vi dò xét của thần thức cũng hẹp lại. Hơn nữa đột nhiên Lâm Hiên có cảm giác mê muội, huyết khí trong lồng ngực cuồn cuộn lên. Có độc!
Vẻ mặt Lâm Hiên lập tức khó coi đến cực điểm.
Khẽ rên một tiếng, xung quanh người hắn lập tức xuất hiện một tầng hỏa diễm màu xanh biếc.
Bích Huyễn U hỏa!
Lúc này cảm giác mê muội dần tan biến, Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm lấy độc trị độc quả nhiên là hữu dụng.
Bên cạnh truyền đến một tiếng vang khác lạ. Lâm Hiên kịp thời đem pháp lực truyền vào trong Tam Âm Bạch Cốt thuẫn, mặt quỷ lại mở miệng ra phun ra một đạo âm phong.
Keng keng những âm thanh quái dị truyền vào trong tai, tuy không nhận ra công kích gì của bạch tuộc những không lợi hại lắm, thuẫn bài đã đỡ được.
Hắn liền há miệng phun ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Đôi ngân hoàn sau khi lưu chuyển liền xuất ra mấy con Băng giao cùng Hỏa long giương nanh múa vuốt hướng về phía đối thủ.
Tròng mắt bạch tuộc co rụt lại tựa hồ cảm giác được uy hiếp, nó phát ra một tiếng gầm nhẹ đem mấy cái xúc tua còn lại hung mãnh ngạnh đấu với Băng giao và Hỏa long.
Sau đó từ trong miệng quái vật phun ra các đám dịch hình cầu to cỡ cái đầu có tính ăn mòn rất mạnh. Số Băng giao cùng Hỏa Long trong chốc lát liền bị tiêu diệt chỉ còn một nửa.
Đây là cái gì?
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc nhưng cũng không có quá để ý. Vừa rồi Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn chỉ phát ra một phần uy lực, mục đích chỉ là gây sự chú ý của đối phương.
Lúc này Thanh Hỏa Kiếm đã to lên tới bảy tám trượng. Với tu vị của Lâm Hiên thì đây đã là cực hạn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không hơn được là mấy.
"Đi!" Lâm Hiên điểm chỉ vào một cái. Đại kiếm mang theo uy áp khổng lồ chém xuống đầu quái vật.
Bạch tuộc lúc này mới phát hiện ra điều không ổn nhưng muốn trốn đã không kịp, chỉ có thể đem toàn thân co rút vào trong mai.
Ầm ầm nhưng tiếng nổ mạnh truyền vào tai, lập tức toàn thân cổ thú liền bị linh quang bao phủ. Cái mai của nó cho dù cực kỳ cứng rắn nhưng uy lực cực hạn của Thanh Hỏa Kiếm nào phải tầm thường, trên cái mai khổng lồ đã xuất hiện vết nứt.
Thiết Hoàn kia liền rung lên phát ra quỷ hỏa màu đen lúc sáng lúc tối, phảng phất như yêu ma đang nhảy múa, cuối cùng huyễn hóa thành một quỷ đầu dữ tợn nhe răng lè lưỡi ra ngoài, nhìn qua khiến người khiếp sợ..
Đây là thần thông gì?
Tuyết Hồ vương cũng có chút rúng động, đối phương là tu yêu giả nhưng thi triển loại pháp thuật này lại có vài phần tương tự như tu ma giả Nhân giới.
Đương nhiên là Yêu tộc thành danh hơn vạn năm rất nhanh vẻ mặt lão trở lại trầm ổn, khoanh tay đứng quan sát.
Chỉ thấy quỷ đáu há cái mồm đỏ lòm như chậu máu hít vào thở ra phóng ra hắc vụ cuồn cuồn. Trong sương vụ có vô số hắc ảnh chớp lên, còn có tiếng ong ong vang truyền vào tai.
Là ma trùng!
Trùng này bề ngoài giống như hồ điệp nhưng miệng đầy răng sắc bén vô cùng, còn mang theo một loại khí tức man hoang quỷ dị.
Phệ Yêu điệp!
Tuyết Hồ vương kinh hô lên một tiếng biến sắc.
"Không có khả năng. Loại ma trùng này từ hơn mười vạn năm trước đã bị tiền bối Yêu tộc chúng ta diệt sát sạch sẽ tại Yêu Linh Đảo. Ngươi từ nơi nào có được?"
Cũng khó trách lão thất thố như vậy, hơn mười vạn năm trước tại Yêu Linh Đảo, Phệ yêu điệp từng dấy lên một trận tinh phong huyết vũ khiến Yêu tộc tổn thất thảm trọng. Nghe nói cuối cùng đã kinh động đến vài lão quái vật Ly Hợp kỳ đã sớm không quản chuyện thế sự. bọn họ ra tay cuối cùng mới diệt được trùng này.
Lần hạo kiếp đó Tuyết Hồ vương còn chưa sinh ra, song điển tịch trong tộc có ghi lại rất rõ ràng một chữ kinh tâm ấn tượng khắc sâu.
Về nguồn gốc, Phệ yêu điệp không phải là có trên Yêu Linh Đảo mà là do một gã tu sĩ đến khe hở không gian nuôi dưỡng. Gã kia tu vị chỉ là Ngưng Đan kỳ nhưng thiên sinh quái tài đem tinh lực cả đời dùng vào việc đào tạo ma trùng. Sau khi hắn tọa hóa lưu lại một loại tân ma trùng làm cho đông đảo Yêu tộc nơi Yêu Linh Đảo ăn đau khổ không thôi.
Phệ yêu điệp trùng này không có uy hiếp đối với tu sĩ Nhân tộc nhưng thiên sinh thích cắn nuốt yêu hồn của Yêu tộc. Theo điển tịch ghi lại ma trùng này rất khó thuần phục. Gã tu sĩ năm đó đó mặc dù nuôi dưỡng nhưng không thể khiến đám ma trùng nhận chủ.
Đại trưởng lão Huyền Phượng môn này sao lại làm được?
Chỉ thấy Nhạc Huyền Phong cười khẩy một tiếng, thấy đối phương lộ ra sợ hãi lập tức lòng tin tăng lên, đánh ra một đạo pháp quyết đem kiếm tiên phóng thích ra hào quang. Dường như trên không trung xuất hiện thêm một vầng thái dương. Vù vù âm thanh truyền vào tai, một đám tơ nhỏ màu bạc xuất hiện.
Hóa kiếm thành tơ!
Tuyết Hồ vương nhíu mày, đây chỉ là thần thông kiếm tu không phải bí pháp xuất sắc gì. Đôi phương muốn làm gì đây?
Nhưng rất nhanh các sợi tơ rung lên biến thành một con ngân xà chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay nhưng lại dài mấy trượng nhìn qua quỷ dị vô cùng.
"Quả nhiên không hổ là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, cho dù là vừa tiến giai cũng không thể xem thường."
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tuyết Hồ vương dần dần mất đi, trên mặt lại hiện vẻ cười châm chọc.
"Quả thật không tệ nhưng ngươi cho rằng bằng vào mấy miếng thần thông này mà có thể đánh bại bổn vương sao?"
Cũng không thấy lão có động tác gì ngoài việc bước lên phía trước từng bước, đầu vai rung nhẹ từ một liền hóa thành ba, ba gã Tuyết Hồ vương giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt.
"Đây là Hóa thân chi thuật? Không đúng… hóa thân chi thuật không thể huyền diệu như vậy."
Nhạc Huyền Phong cũng kinh ngạc nhưng chưa có động tác gì thì đối phương từ ba lại hóa thành chín, thật khiến người trợn mắt há mồm với bí thuật này.
Chín lão Tuyết Hồ vương này không chỉ tướng mạo giống nhau như tạc mà ngay cả linh áp trên người cũng không khác gì, thần thông này quả thật là mới thấy lần đầu.
Sau đó chín lão Tuyết Hồ vương phất tay xuất ra các kiện pháp bảo khác nhau.
Đao, thương, kiếm, kích, võng, bảo châu... tuy khác nhau nhưng uy lực hiển nhiên không tầm thường, tất cả đều là bảo vật đỉnh bậc.
Chung quanh nơi này vẫn chiến đấu kịch liệt nhưng bất luận tu sĩ hay là Yêu tộc cũng không dám hướng sang bên đây. Còn chưa chánh thức giao thủ mà đã có khí thế cực đại như vậy, hai đám nhân yêu cũng không muốn bị tai bay vạ gió.
***
Tại đáy hàn đàm, Lâm Hiên cũng đang cẩn thận tìm tòi nhưng đã một tuần trà vẫn chưa phát hiện được gì.
Hắn cũng không nóng vội, lại bay tới một khu vực khác. Đột nhiên một tảng đá lớn đập vào mắt.
Tảng đá này có vẻ u tối nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy trên đó có rất nhiều đường vân có vẻ thần bí cổ xưa.
Nhất là vị trí trung tâm có một hình đồ có mấy phần giống như Thái Cực Bát Quái đồ của đạo gia.
"Ơ?"
Thân hình Lâm Hiên vừa chuyển lập tức hạ xuống trước mặt tảng đá này. Sở học của hắn rất hỗn tạp, đã nhìn ra các đường vân giống một thượng cổ pháp trận vậy.
Cẩn thận xem xét một hồi nhưng không có manh mối, trận pháp này có vẻ cổ xưa trong Tuyền Cơ tâm đắc không thấy ghi lại.
Nguyệt nhi cũng cau mày suy tư, thiên phú trận pháp của nàng tuy hơn Lâm Hiên nhưng cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó.
Lâm Hiên vươn tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt đá thì có cảm giác ấm áp, nhưng trừ điều này thì không có gì kỳ lạ.
Đây là chỗ duy nhất trong hàn đàm có chút kỳ quái, Lâm Hiên đang muốn nghiên cứu một phen thì sau lưng đột nhiên truyền đến một cảm giác không ổn.
Lâm Hiên nhíu mày không chút nghĩ ngợi cả người bay vút lên.
"Ầm!"
Một hắc ảnh thật lớn xuất hiện nơi hắn vừa đứng, tròng mắt Lâm Hiên co rụt lại kinh hô lên một tiếng.
Cũng khó trách hắn kinh ngạc bởi vì thật có chút khó tin a!
Trước mắt là một quái vật cực lớn, hình dáng giống với con bạch tuộc nhưng hình thể vô cùng khổng lồ, chỉ là một cái xúc tua của nó có lẽ phải hai ba người mới có thể ôm hết.
Nhưng mà trên lưng lại có một cái mai rùa, hai mắt lóe ra nhãn thần lạnh như băng, bị nó nhìn chằm chằm khiến người cảm thấy không thoải mái.
Đây là quái vật gi?
Điều khiến Lâm Hiên kinh ngạc là đối phương khổng lồ như thế nhưng trên thân lại không có khí tức hay linh lực dao động. Cũng khó trách tại sao đến gần thế hắn mới phát hiện ra.
Nơi cấm địa của Huyền Phượng môn mà lại có Yêu tộc sinh sống. Nói điều này không phải là khiến thiên hạ chê cười sao? Song sự tình trước mắt Lâm Hiên không thể không tin.
Hắn liếm khóe miệng, trên người đối phương không có uy áp nhưng lại có cảm giác nguy hiểm như khi đối mặt với lão quái Nguyên Anh kỳ.
Trong đan điền Nguyên Anh cùng Ma Anh cũng tự tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngưng trọng.
Chẳng lẽ là cổ thú sao?
Cổ thú là chỉ một số quái vật thời kỳ thượng cổ, cũng không thuộc Yêu tộc nên không có cách tu luyện để tiến giai.
Nhưng cơ duyên xảo hợp, các cổ thú này nuốt được một ít thượng cổ linh quả hoặc là đã trải qua một cái biến cố kinh người nào đó, nên thọ nguyên cực dài dễ dàng sống đến mấy trăm vạn năm.
Có câu sống lâu thành tinh, tồn tại trên đời lâu như vậy đám cổ thú cũng sẽ trở nên phi thường lợi hại.
Truyền thuyết về cổ thú cũng không phải là chỉ có tại Yêu Linh Đảo. Khi tại Thất Tinh đảo Vân Hải Lâm Hiên từng nghe nói còn có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bị cổ thú sát diệt khiến người nghe mà khiếp vía. Tuy vậy đây chỉ là trường hợp đặc biệt hiếm như lông phượng sừng lân mà thôi. Đại bộ phận cổ thú cũng không lợi hại như vậy.
Có điều cổ thú trước mắt này dường như không kém Yêu tộc Hóa Hình kỳ. Trong lòng Lâm Hiên thầm kêu không may, pháp lực trong cơ thể lưu chuyển đem linh áp cường đại phát ra.
Mục đích của hắn rất đơn giản. Linh trí của cổ thú dù không thể so với Nhân tộc nhưng sống lâu như vậy nên vô cùng thông minh, để cho đối phương biết hắn cũng không dễ chọc biết khó mà lui.
Đáng tiếc thất bại. Bạch tuộc khổng lồ kia không lui bước mà trong mắt bắt đầu hiện ánh đỏ như máu.
Lâm Hiên thở ra, đã như vậy thì tiên hạ thủ vi cường.
Tay trái hắn giơ lên, từ trong tay áo bay ra hơn mười đạo kiếm quang xé gió mãnh mẽ đâm vào đối phương.
Cổ thú cũng không coi ra gì, đưa từng xúc tua như con giao long hướng qua đón đỡ lấy kiếm quang.
Trong lòng Lâm Hiên cười lạnh hai tay bắt quyết, kiếm quang liền tụ lại một nơi trong không trung biến thành một ánh đao lưỡi liềm đường kính dài mấy trượng hung hăng chém xuống!
Linh quang bắn ra bốn phía nhưng xúc tua kia ngay cả vết trầy cũng không có.
Có lầm hay không, thân thể cổ thú này phải nói là cứng rắn vô cùng!
Với thần thông hiện tại của Lâm Hiên. Một kích do kiếm quang ngưng tụ này đủ sánh cùng với một kích của pháp bảo bình thường. Xúc tua không hao tổn gì thì quả là lực phòng ngự kinh người.
Lâm Hiên biết gặp phải kình địch. Hắn đang muốn xuất bảo vật ra thì hắc ảnh lại công kích tới.
Trong lòng Lâm Hiên thầm lạnh nhưng trên mặt vẫn hững hờ, thân hình khẽ động liền thi triển ra Cửu Thiên vi bộ.
Uỳnh một tiếng. Hắc ảnh kia một lần nữa đánh trúng dưới thềm đá.
Ở cách đó vài trượng Lâm Hiên chưa kịp thở ra thì thần tình đã trở nên khẩn trương, vô số xúc tua như nương ảnh bắt hình đánh tới.
Đừng thấy thân hình bạch tuộc khổng lồ mà xem thường, động tác lại hết sức linh hoạt.
Nhất thời Lâm Hiên rơi vào thế hạ phong, thân hình hắn bay xuyên qua hắc ảnh. Mặc dù chưa bị đánh trúng nhưng khá kinh hiểm. Mặt thềm nơi hắn vừa đứng lại bị đánh cho nát bấy, Lâm Hiên vội vàng lui ra dụ quái vật rời đi. Nếu không may khối đá cổ kia bị đập nát thì hắn không còn chỗ mà khóc.
Nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện thì đúng là, ngày sợ mất của đêm trộm tới nhà. Chỉ thấy xúc tua của bạch tuộc đã giáng trúng vào tảng đá/ Lâm Hiên kinh hãi nhưng vừa nhìn lại đã trở nên vui mừng khôn xiết.
Chỉ thấy tảng đá kia không hư hao một chút nào, sợ rằng nó còn cứng rắn hơn pháp bảo. Quả nhiên là có bí mật!
Hắn đang còn nghĩ ngợi thì hắc ảnh lại xuất hiện trước mắt, mấy cái xúc tua từ bốn phương tám hướng kích đến che kín tất cả các góc độ có thể trốn tránh. Tình cảnh này đừng nói Cửu Thiên vi bộ mà dù là có thần thông thuấn di cũng vô ích.
Song Lâm Hiên cũng không bối rối, tay trái vừa lật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một tấm thuẫn bài do xương trắng tạo thành, ở chính giữa có một mặt quỷ dữ tợn thoát ra quỷ khí rờn rợn.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết lên đó, thuẫn bài lập tức bành trướng lên, mặt quỷ há mồm ra phun ra một đạo âm phong đem hắn bao bọc lại.
Tam Âm Bạch Cốt thuẫn!
Đây là bảo vật phòng ngự đỉnh cấp của Bạch Cốt lão ma Vạn Quỷ hồ, bị đệ tử trộm đi cuối cùng lại rơi vào tay Lâm Hiên.
Trong nháy mắt xúc tua kia liền hung hăng giáng vào quỉ vụ. Chỉ thấy phát ra những âm thanh ken két khiến người ghê răng, âm phong bị đánh tan mà mặt ngoài thuẫn bài cũng xuất hiện một vết nứt, đồng thời thân hình Lâm Hiên cũng bị quất bay.
Một kích thật đáng sợ. Lâm Hiên hít vào một hơi, sau khi bay xa hơn mười trượng liền ổn định thân hình.
Cổ thú này có phòng ngự kinh người mà lực công kích cũng khủng khiếp đến lão quái Nguyên Anh trung kỳ cũng không bằng.
Khí huyết trong lồng ngực cuồn cuồn, trên người Lâm Hiên mơ hồ phát ra sát khí. Phất tay áo một cái bắn ra một thanh bảo kiếm dài chưa tới một tấc, mặt ngoài xanh biếc như ngọc lưu ly, nhìn vào khiến người ta sinh ra cảm giác lành lạnh. Nguồn:
Thanh Hỏa! So về khả năng công sát thì Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn hiện tại không bằng pháp bảo này.
Mắt thấy xúc tua lần nữa đánh tới Lâm Hiên dùng Cửu Thiên vi bộ tránh đi đồng thời tay trái kết quyết hướng về phía tiên kiếm điểm một cái.
"Đi!" Theo tiếng quát khẽ của hắn, Thanh hỏa hóa thành một đạo hàn quang mãnh liệt lăng lệ chém tới.
Rẹt…. một tiếng như xé vải, trên xúc tua xuất hiện một đạo sáng màu đen nhưng rất nhanh đã bị bảo kiếm quét tan rồi hung hăng chém xuống.
Tức thời huyết hoa bắn tung tóe!
Nhìn thì Thanh Hỏa Kiếm khá nhỏ so với thân hình khổng lồ của bạch tuộc. Nhưng chuyện này không làm khó được Lâm Hiên, hắn bắt quyết đồng thời trong miệng lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ, lập tức thân kiếm phát ra ánh sáng xanh rực rỡ rồi hóa thành một thanh Cự kiếm.
Cự kiếm thuật!
Đây chính là thần thông mà chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển.
Bên tai truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa, một cái xuc tua của bạch tuộc đã bị chém đứt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, không uổng hắn đã mất nhiều công phu luyện ra pháp bảo này, uy lực quả nhiên không tầm thường.
Sau khi một kích đắc thủ, hắn tiếp tục thao túng Cự kiếm chém về đối thủ nhưng lúc này quái vật lập tức chui vào trong cái mai rùa.
Oành! Một thanh âm vang lên. Thanh hỏa cũng lưu lại được một dấu vết mờ trên cái mai rùa khổng lồ này.
Lâm Hiên nhíu mày lại sử ra đạo pháp quyết, hàn quang của Thanh Hỏa Kiếm tiếp tục đại thịnh, ra trở nên vô cùng chói mắt, hơn nữa nó tiếp tục bành trướng lên.
Quái vật cũng cảm giác được sự uy hiếp, cái đầu từ trong cái mai rùa thò ra phun một luồng chất lỏng đen như mực. Lúc này nước trong hồ đã trở nên đen kịt, thân thể bạch tuộc đã bắt đầu lẫn vào trong đó.
Muốn nhiễu loạn tầm nhìn sao?
Lúc này bằng mắt đã không thể phân biệt, hơn nữa phạm vi dò xét của thần thức cũng hẹp lại. Hơn nữa đột nhiên Lâm Hiên có cảm giác mê muội, huyết khí trong lồng ngực cuồn cuộn lên. Có độc!
Vẻ mặt Lâm Hiên lập tức khó coi đến cực điểm.
Khẽ rên một tiếng, xung quanh người hắn lập tức xuất hiện một tầng hỏa diễm màu xanh biếc.
Bích Huyễn U hỏa!
Lúc này cảm giác mê muội dần tan biến, Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm lấy độc trị độc quả nhiên là hữu dụng.
Bên cạnh truyền đến một tiếng vang khác lạ. Lâm Hiên kịp thời đem pháp lực truyền vào trong Tam Âm Bạch Cốt thuẫn, mặt quỷ lại mở miệng ra phun ra một đạo âm phong.
Keng keng những âm thanh quái dị truyền vào trong tai, tuy không nhận ra công kích gì của bạch tuộc những không lợi hại lắm, thuẫn bài đã đỡ được.
Hắn liền há miệng phun ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Đôi ngân hoàn sau khi lưu chuyển liền xuất ra mấy con Băng giao cùng Hỏa long giương nanh múa vuốt hướng về phía đối thủ.
Tròng mắt bạch tuộc co rụt lại tựa hồ cảm giác được uy hiếp, nó phát ra một tiếng gầm nhẹ đem mấy cái xúc tua còn lại hung mãnh ngạnh đấu với Băng giao và Hỏa long.
Sau đó từ trong miệng quái vật phun ra các đám dịch hình cầu to cỡ cái đầu có tính ăn mòn rất mạnh. Số Băng giao cùng Hỏa Long trong chốc lát liền bị tiêu diệt chỉ còn một nửa.
Đây là cái gì?
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc nhưng cũng không có quá để ý. Vừa rồi Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn chỉ phát ra một phần uy lực, mục đích chỉ là gây sự chú ý của đối phương.
Lúc này Thanh Hỏa Kiếm đã to lên tới bảy tám trượng. Với tu vị của Lâm Hiên thì đây đã là cực hạn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không hơn được là mấy.
"Đi!" Lâm Hiên điểm chỉ vào một cái. Đại kiếm mang theo uy áp khổng lồ chém xuống đầu quái vật.
Bạch tuộc lúc này mới phát hiện ra điều không ổn nhưng muốn trốn đã không kịp, chỉ có thể đem toàn thân co rút vào trong mai.
Ầm ầm nhưng tiếng nổ mạnh truyền vào tai, lập tức toàn thân cổ thú liền bị linh quang bao phủ. Cái mai của nó cho dù cực kỳ cứng rắn nhưng uy lực cực hạn của Thanh Hỏa Kiếm nào phải tầm thường, trên cái mai khổng lồ đã xuất hiện vết nứt.
Tác giả :
Huyền Vũ