Bách Luyện Thành Tiên
Chương 262: Tảo môn tiền tuyết
Tại trận nhãn, lão giả râu trắng hai tay múa may sử ra một đạo pháp quyết.
Lúc này Huyền Thiên Linh Phượng trận bị thúc đẩy đến cực hạn, Phượng Hoàng tựa hồ cũng bắt đầu đánh mất thần trí, hai mắt tràn đầy màu đỏ như bị trúng cuồng hóa chi thuật.
Trong tiếng thanh minh, nó hóa thành một hỏa cầu cực lớn giống như thiên thạch hung hăng lao về phía đối thủ.
Tuyết Hồ đại công chúa tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, môi anh đào khẽ hé mở phun ra một tràng chú ngữ cổ xưa mà huyền bí, ngọc thủ duỗi ra hướng về bảo vật trước người điểm nhẹ.
Bụp...
Một bức Sơn Hà Đồ lớn hơn một thước mở ra trước mặt.
Bảo phiến rung rung, linh khí cuồn cuộn rồi một ngọn núi hiện ra trước mắt đám người. Núi cao đứng ngạo nghễ sừng sững tới trăm trượng. So với Phượng Hoàng thì khí tức tựa có vẻ mạnh mẽ hơn.
Thân là bách điểu chi vương không sợ hãi bất cứ điều gì, mắt thấy ngọn núi chặn đường, hai cánh Phượng Hoàng khẽ rung, lập tức hàng ngàn hỏa cầu xuất hiện trên bầu trời dày như mưa hung hăng rơi lên ngọn núi.
Tuyết Hồ công chúa lại như không thấy, duỗi ngón tay ngọc ra hướng về phía Vạn Pháp Đồ điểm ra.
Nhất thời linh lực cuồn cuộn yêu khí trùng thiên, tiếng kêu to thanh thúy không ngừng truyền đến khiến cả mặt đất lắc lư rung động không ngớt.
Đây mới là thực lực chân chính của Tuyết Hồ công chúa?
Đừng nói là cả đám tu sĩ đều trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả đám lão quái yêu tộc Hóa Hình kỳ cũng đồng thời kinh ngạc.
Băng Mạc Hoang Nguyên rộng lớn khôn cùng, Tuyết Hồ nhất tộc tuy là bá chủ một phương nhưng còn có đại bộ phận yêu tộc khác phồn thịnh sinh sống, lần này đám quái vật Hóa Hình kỳ ở đây có hơn phân nửa không phải là Tuyết Hồ tộc.
Nếu không có Tuyết Hồ Vương là đại yêu thú hậu kỳ có thể đàn áp quần yêu, chỉ sợ địa vị của vương tộc đã trên bờ vực thẳm. Những năm gần đây đám Băng hệ yêu thú khác cũng phát triển rất mạnh, cho dù Tuyết Hồ Vương cũng không thể đàn áp được dã tâm bừng bừng của đám gia hỏa này, dường như bọn chúng đang rục rịch chuẩn bị kế hoạch gì đó.
Đây cũng là điểm vì sao sau khi Phượng Hoàng động thủ. Tuyết Hồ Vương lại không đích thân xuất thủ, mà để cho nữ nhi thi triển thần thông lập uy.
Kha nhi quả nhiên không có phụ sự trọng vọng của lão, lúc này thần thông của nàng cũng không kém hơn bao nhiêu so với đại yêu tộc hậu kỳ .
Nhìn thần sắc rúng động của đám gia hỏa ngoại tộc đứng phía sau. Khóe miệng Tuyết Hồ Vương lộ tia trào phúng. Đợi sau này cứu Hương nhi ra bồi dưỡng cho tốt, mấy trăm năm sau bản tộc chắc chắn sẽ xưng bá Yêu Linh Đảo.
Nghĩ tới đây với tâm cơ như Tuyết Hồ Vương cũng không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Quay đầu lại lão thấp giọng phân phó vài câu.
Lại có một đội yêu thú cấp ba khoảng hơn trăm con hóa thành độn quang các màu nhằm hướng Huyền Phượng môn bay vút đi.
Nhưng sự xuất hiện của bọn này khiến đám yêu tộc cấp hai đang thất kinh lần nữa ổn định lại đội ngũ, khí thế như dời núi lấp bể tiếp tục xông tới.
Vòng bảo hộ cực lớn hộ sơn dù chưa bị phá vỡ nhưng tất cả linh lực đều tập trung tại Phượng Hoàng, mà vị Thần Điểu này lại bị Tuyết Hồ tộc công chúa cuốn lấy nên lúc này vô pháp ngăn cản đám yêu tộc khác.
Sau lần tự bạo của thất Cự Nhân, số lượng yêu thú cấp thấp giảm mạnh nhưng vẫn còn tới hơn vạn đông đúc chen chúc khiến người thầm lạnh.
Đường Tùng liếm khóe môi nứt nẻ xông tới đám sư điệt bên cạnh phân phó vài câu. Chỉ thấy có mấy hồng y đệ tử phóng lên cao, bọn này từ trong túi trữ vật lấy ra một cây lệnh kỳ đỏ tươi đồng thời đánh ra vài đạo pháp quyết, cuối cùng niệm ra những tràng chú ngữ cổ xưa phức tạp...
Cùng thời điểm này tại một số phòng tuyến khác của Huyền Phượng môn, đám tu sĩ khác cũng hành sự tương tự .Lúc này cần phải phối hợp lẫn nhau, thực lực thông qua trận kỳ liên kết được tăng lên. Một số yêu thú liền xông lên trước muốn đại chiến cùng bọn họ.
Rất nhanh đủ loại pháp thuật hình thành trong tay đám tu sĩ như là hỏa cầu quang trụ cự phong, thậm chí huyễn hóa ra linh thú đánh tới đối phương. Nhưng đám yêu thú cũng không phải ngu ngốc, vừa rồi bọn chúng công trận đã ăn không ít quả đắng nên đã có chuẩn bị.
Một tiếng rống trầm thấp vang lên, đám yêu thú đồng thời ngẩng đầu lên há miệng phun ra các đạo yêu hỏa màu xám trắng to bằng cánh tay, lại thêm vô số độc vụ màu sắc sặc sỡ tràn lan. Bên trận doanh của đám tu sĩ bí thuật cũng đã được phát động. Lúc này song phương bắt đầu ác chiến.
Những thứ pháp thuật này uy lực không tính là gì thế nhưng hàng ngàn hàng vạn tụ cùng một chỗ thì ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng tuyệt không dám coi thường.
Cả bầu trời trầm xuống quang điểm lóe sáng dày đặc, các đạo sáng bay lượn rực rỡ đầy trời. Lâm Hiên trốn ở một bên cũng biến sắc lặng lẽ lùi ra xa vài dặm.
Rất nhanh công kích của song phương bắt đầu chính diện giao phong, thanh âm dày đặc giống như ngàn vạn chiến mã lao nhanh tới lặp đi lặp lại nhiều lần khiến người nghe cảm thấy đinh tai nhức óc.
Khắp nơi tràn ngập các đạo linh lực gió lốc như muốn xé rách không gian, chiến sự như thế này nếu phàm nhân tại đây thì sớm bị dư lực biến thành tro bụi.
Dưới mặt đất lắc lư mà trên bầu trời gió thổi mây tan giống như ngày tận thế vậy.
Lúc này hàng nghìn hàng vạn yêu thú cùng tu yêu giả đang chiến đấu vô cùng ác liệt. Lâm Hiên cảm giác như đang trở lại thời kì Hồng hoang, Nhân tộc cùng với yêu tộc đại chiến.
Lúc này rất nhiều cột sáng bí thuật ở giữa không trung triệt tiêu lẫn nhau, chỉ còn lại nửa phần là đánh tới trận doanh đối phương. Nhân tộc vốn thông thạo phối hợp tác chiến, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ mượn trận kỳ để phòng ngự có thể sanh với cao thủ Ngưng Đan Kỳ, còn yêu thú cấp thấp đều đem vòng bảo hộ tự tế ra.
Sau đợt công kích thứ nhất, nhóm tu sĩ đã giết được một số yêu thú. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, với khoảng cách quá gần, tu sĩ Huyền Phượng Môn chỉ tung ra hai lần bí thuật đối phương đã vọt tới trước mặt.
Đối mặt với đông đảo quái vật không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều lộ ra vẻ sợ hãi, hoàn cảnh này bọn họ thật ra chưa từng trải qua. Sức chiến đấu bị giảm bớtn, còn chưa kịp đem Linh Khí trong tay tế ra đã bị yêu thú cắn mất đầu, thoáng chốc phòng tuyến đầu của Huyền Phượng môn đã trở nên lung lay.
Trở lại một nơi ở đầu phòng tuyến. Thấy mấy thân truyền đệ tử bị lợi trảo của đám yêu thú xé rách làm hai, hai mắt Đường Tùng đỏ lên. Thân là Ngưng Đan Kỳ trung kỳ tu tiên giả có phong độ nhàn nhã nhưng lúc này nóng vội hận không thể phân thân tới cứu đồ nhi, vì hắn cũng đang bị đám yêu thú cuồng bạo công kích.
Vừa mới chặt được một cái đầu thì gã yêu thú Song Đầu Sư lại mọc ra một cái đầu mới.
Còn một quái vật thân người đầu bò nhìn chẳng chút cân xứng, thậm chí có vẻ buồn cười.
Cuối cùng là một quái vật thân hình như con thỏ nhưng hình thể to không khác gì một con trâu. hơn nữa toàn thân hoa văn vằn vện loang lổ giống như một lão hổ, trên đầu lại có đội thứ gì như một cái vương miện.
Đám quái vật quái dị này Đường Tùng tuy là Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả kiến thức uyên bác mà cũng chưa từng nghe nói qua.
Ba tên này đều là yêu thú cấp hai đỉnh phong liên thủ vây công khiến hắn không dám khinh thường, có trời mới biết đám gia hỏa này có thần thông quỉ dị nào không.
Đường Tùng hít sâu một hơi bình tâm tĩnh khí, đem pháp bảo Thiết Côn ra khu sử. Tức thời trong khoảng không gian nhỏ này âm thanh như tiếng sấm nổ rền vang lên bên tai, ngân quang trên bầu trời cuồng loạn liên miên. Cùng một màn này ở phòng tuyến khác cũng không ngừng chiến đấu kịch liệt.
***
Khi mới vừa đối đầu cùng yêu thú, Huyền Phượng môn tổn thất không ít đệ tử nhưng trải qua thời gian ngắn ngủi đám tu sĩ cũng dần dần ổn định lại.
Có thể thành công tiến giai Trúc Cơ đương nhiên không phải là kẻ bất tài, đối mặt với thế công mãnh liệt của yêu thú. Sợ hãi cũng không thoát. bình tĩnh ứng chiến thì còn có một đường sinh cơ, Năm ba huynh đệ có giao tình tụ thành một tốp tổ chức nghênh địch.
Nhất thời tiếng gầm rú liên tiếp nổi lên, song phương đều cố gắng chém giết, linh khí bay loạn trời. Liên tiếp có tiếng la thảm cùng huyết hoa bắn lên, cả bầu trời như nhiễm toàn một màu đỏ của máu. Mỗi thoáng trôi qua đều có tu sĩ cùng yêu thú ngã xuống.
Tại thời khắc này tánh mạng có vẻ như yếu ớt hơn bao giờ hết. Có điều chiến cuộc đang lâm vào giằng co, không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn.
Trở lại với Lâm Hiên, lúc này quan sát một hồi chân mày hắn nhíu lại chậm rãi đứng lên.
"Thiếu gia, ngươi định hành sự sao?"
"Ừm." Lâm Hiên gật nhẹ đầu nói: "Cục diện hôm nay rất hỗn loạn, là cơ hội tốt nhất để lẻn vào Huyền Phượng môn."
"Nhưng hiện tại song phương giao chiến cũng chỉ có đám đệ tử cấp thấp mà thôi, đám lão quái còn đang đứng xa tọa thủ. Ta cảm thấy nên chờ một lát nữa thời cơ sẽ tốt hơn." Nguyệt Nhi vuốt ngực nhỏ giọng đề nghị.
"Hà tất phải đợi nữa, không mạo hiểm một chút sao còn thời gian trộm bảo."
Nguyệt Nhi nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ không phục cùng chút lo lắng nhưng cũng im lặng.
Thân hình Lâm Hiên vừa chuyển hóa thành một đạo kinh hồng mờ ảo bay vào khu vực song phương đang giao chiến.
Với khả năng độn thuật của hắn hầu như các yêu thú hay tu tiên giả của Huyền Phượng môn lúc này không kịp phát hiện ra.
Thỉnh thoảng có kẻ thần thức đặc biệt linh mẫn mới cảm ứng có vật gì đó lướt qua đầu, ngẩng đầu kinh hãi nhìn lên nhưng thân đang trong vòng chiến, tự nhiên không để tâm truy cứu liền đem sự tình quỷ dị này vứt sang một bên.
Trận chiến đang hồi ác liệt. Nhắc tới cũng khéo Lâm Hiên vừa vặn bay vượt qua bên trái vị Viện Kha công chúa kia, đương nhiên vẫn là khoảng cách xa gần một dặm đối phương hẳn cũng không để ý.
Thế nhưng một có một điều hắn không ngờ, Viện Kha tuy không phát hiện ra đạo độn quang quỉ dị kia thế nhưng thần sắc trong chốc lát lại hiện vẻ kinh ngạc, cái mũi dọc dừa khẽ chun lại, lập tức trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra thần sắc cuồng hỉ.
Tuyết Hồ công chúa không còn lòng dạ nào dây dưa cùng Phượng Hoàng, lại không tiếc hao tổn pháp lực thi triển ra thiên lý truyền âm, đôi môi đào khẽ nhúc nhích quay đầu lại nói một câu gì đó.
Sau đó thân hình vừa chuyển bỏ qua Phượng Hoàng phi độn tới phòng tuyến của Huyền Phượng môn.
Sự tình đột ngột phát sinh khiến Nhân tộc cùng Yêu tộc đều đầy vẻ ngạc nhiên.
Tuyết Hồ Vương nhận được truyền âm của nàng trong lòng rất vui mừng quay đầu lại lạnh lùng truyền hạ mệnh lệnh tất cả tiến công.
Đám yêu thú Hóa Hình kỳ vô cùng kinh ngạc nhưng không dám nghi vấn, tất cả chuyển thân bay lên phía trước chém giết.
"Phụ vương, có tin tức của tiểu muội rồi sao?" Mở miệng lên tiếng chính là Tuyết Hồ Thiếu chủ.
"Không sai, tỷ tỷ ngươi vừa truyền âm nói đã cảm ứng thấy khí tức của Hương Nhi từ một tu sĩ, chín phần là ở trong tay đối phương"
"Ra là thế." Tuyết Hồ Thiếu chủ gật nhẹ đầu sau đó trên mặt lại lộ ra vài phần lo lắng: "Tỷ tỷ một mình đuổi theo có ổn không, hay là chúng ta đi giúp đỡ?"
"Hừ, ngươi quá coi thường Kha nhi đó. Hiện tại trong tay có truyền thừa chi bảo của bản tộc, luận thực lực chỉ kém phụ thân một chút. Đối phương cũng đâu phải là đại tu sĩ, tuyệt đối trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nó. Chúng ta chỉ cần cẩn thận đề phòng mấy lão quái của Huyền Phượng môn, đừng để bọn chúng tới quấy nhiễu tỷ tỷ ngươi."
Lời Tuyết Hồ Vương còn chưa dứt thân hình đã hóa thành một đạo bạch quang bay về phía Phượng Hoàng nơi xa xa.
Trải qua một phen vật lộn cùng Đại công chúa Tuyết Hồ, hồn lực của thần điểu đã bị tiêu hao khá nhiều thế nhưng trừ Tuyết Hồ Vương, những người khác cũng không có cách ứng phó.
Chỉ thấy Tuyết Hồ Vương đưa tay nhẹ nhàng để về phía trước, ngay lập tức một Đại Thủ bạch sắc to tới bảy tám trượng lăng không như sao xẹt bắn tới Phượng Hoàng
Cảm nhận được uy áp đáng sợ kia, Phượng Hoàng không dám chậm trễ hai cánh vỗ lên phóng ra một đại hỏa trụ to hơn một trượng màu đỏ sẫm, vặn vẹo hóa thành một con hỏa xà, ngẩn đầu lè lưỡi hung hăng nghênh đón đại thủ.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hỏa xà trông dữ tợn nhưng lại bị đại thủ dễ dàng đánh nát đầu tan thành mây khói.
Phượng Hoàng kinh hãi rít một tiếng, toàn thân phát ra hồng quang chói mắt rồi một tầng sáng màu hồng rực rỡ bao quanh thân thể. Đại thủ tuy bị chậm nhưng vẫn trực tiếp đánh lên mặt trên của hộ tráo.
Giống như ném một hòn đá lên mặt hồ phẳng lặng. Từng vòng gợn sóng nổi lên tỏa ra liên tục nhưng cuối cùng vòng hộ tráo này cũng ngăn được khí thế của đại thủ, có điều khóe miệng Tuyết Hồ Vương lại lộ một tia trào phúng.
Chỉ thấy thân hình lão lắc lư biến mất quỷ dị ngay tại chỗ.
Đây chính là Súc Địa thuật, tuy cảnh giới Nguyên anh có thể tu tập nhưng cần phải tiến giai tới hậu kỳ mới nắm được ảo diệu. Bí pháp này rất huyền diệu, so với thuấn di thuật chỉ kém một chút. Tuyết Hồ Vương chỉ lắc mình một cái đã tới trước vòng hộ tráo của Phượng Hoàng.
Lão duỗi đầu các đầu ngón tay nhọn rồi co lại hướng tới phía trước điểm loạn. Vô số bạch sắc trảo ảnh nổi lên xen lẫn tiếng xé gió vù vù cào lên mặt hộ tráo.
Lúc này Phượng Hoàng trở tay không kịp, trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi. Nó cũng không phải là bách điểu chi vương chẳng qua chỉ là một tia phân hồn do Huyền Phượng tiên tử mà thôi.
Âm thanh như xé vải vang lên hộ tráo lập tức vỡ tan, sau đó vang lên tiếng rên rỉ của Phượng Hoàng. Nửa cánh của nó đã bị xé đứt.
Phượng Hoàng đã trọng thương thì tại trận nhãn, lão giả râu trắng cũng phun ra một ngụm máu huyết. Để phát ra uy lực cực đại của Cửu Thiên Linh Phượng trận, lão đã luyện bảo tới tâm thần hợp nhất. Bảo vật bổn mạng dùng mấy trăm năm để khổ tu, trận này bị hủy khiến lão bị thương không nhẹ.
"Sư huynh vẫn ổn chứ?" Thanh âm cung trang nữ tử truyền ra, các lão quái Nguyên Anh kỳ bên cạnh cũng đều lộ ra vẻ quan tâm.
"Không có việc gì, chỉ là chút thương mọn." Lão giả râu trắng cười khổ lắc đầu nói tiếp: "Chư vị sư đệ sư muội. Hóa Hình kỳ yêu thú của đối phương cũng đã xuất động, các ngươi cũng mau đi trợ giúp chậm trễ phòng tuyến sẽ thất thủ, cơ nghiệp của bổn môn cũng gặp nguy hiểm!"
Hơn hai mươi lão quái cũng đều lộ vẻ ngưng trọng cùng thi triển thần thông gia nhập trận chiến.
Cung trang nữ tử đang muốn hóa thành kinh hồng bay đi thì âm thanh lão giả truyền vào tai: "Hà sư muội, đợi một chút.".
"Sư huynh có gì phân phó." Nữ tử dừng lại gót sen có chút kinh ngạc mở miệng.
"Sư muội, Tuyết Hồ Vương tự thân xuất thủ, tên gia hỏa này chính là đại yêu thú hậu kỳ, Linh phượng nhiều nhất cũng chỉ có thể vây khốn hắn một khắc mà thôi, một khi hộ phái đại trận bị công phá chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn. Địch lại hắn cũng chỉ có đại trưởng lão, làm phiền sư muội ngươi tới hàn đàm một chuyến." Lão giả râu trắng cười khổ nói.
Cung trang nữ tử nghe xong trên mặt lộ chút chần chờ rốt cục cũng gật nhẹ đầu nói: "Được, tiểu muội phải đi thỉnh chưởng môn sư huynh mới được."
"Làm phiền muội." Lão giả mừng rỡ nói.
"Huynh cũng nên bảo trọng." Nói xong nàng liền hóa thành một đạo kinh hồng hướng về phía sau núi mà bay đi.
Lúc này cả Thiên Kình Phong cũng chỉ còn lại lão giả. Đưa tay lau khóe miệng vẻ mặt lão vô cùng ngưng trọng, thế nào cũng phải chống trụ bổn môn không thể bị hủy bởi trường hạo kiếp này.
Lúc này màn trời đầy huyết quang, mấy ngàn tu sĩ cùng cả vạn Yêu tộc sinh tử chém giết, cho dù là ngoài ngàn dặm cũng có thể ngửi thấy được mùi huyết tanh trong không khí.
Cách chỗ này ngàn dặm tại phia đông nam, tại chân một ngọn núi nhỏ vô danh có hai hắc bào tu sĩ sóng vai đứng ở trên một tảng đá lớn.
Phía sau bọn họ còn có một đám tu tiên giả phỏng chừng tối thiểu cũng có hai ba ngàn người. Hơn nữa tu vị thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ trong đó còn có bốn năm trăm tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Hai hắc bào tu sĩ khí thế bất phàm, tuy đã đem linh áp thu liễm nhưng có thể thấy đây là lão quái Nguyên Anh kỳ.
Nhiều tu tiên giả như vậy tụ tập cùng một chỗ là vì cái gì?
Một lát sau từ phía trên bầu trời bay trở lại một đạo kinh hồng hào quang thu liễm lộ ra một tu sĩ vận hoàng sam quỳ xuống nói: "Tham kiến hai vị sư bá."
"Không cần đa lễ, Cát sự điệt. Tin tức xác thực không?" Mở miệng là hắc bào tu sĩ bên phải, trên đầu người này đội một chiếc mũ hình dáng rất kỳ lạ.
"Đúng vậy sư bá, Tuyết Hồ tộc đã vây quanh tổng đàn của Huyền Phượng môn, nhưng so với lời của Cổ tiền bối còn nghiêm trọng hơn nhiều. Chỉ riêng yêu thú cấp thấp đã có hơn mấy vạn. Quái vật Hóa Hình kỳ cũng có vài chục, hơn nữa Tuyết Hồ Vương lại tự mình xuất thủ, Huyền Thiên Linh Phượng trận đã bị công phá." Hoàng sam tu sĩ cúi đầu xuống cung kính mở miệng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"A, nói như vậy yêu thú lần này đã dốc toàn bộ lực lượng. Xem ra chúng ta không nhất định phải nhúng tay vào cũng nước đục này." Hắc bào nhân đội mũ dùng tay vỗ trán chậm rãi mở miệng.
"Cái gì sư huynh,người nói bỏ sao, Huyền Phượng Môn đã phái Cổ đạo hữu tới trước mặt chúng ta cầu viện, làm như vậy có điểm không ổn!" Một hắc bào tu sĩ khác khoảng ngoài tứ tuần mặt vuông tai lớn, lắc đầu không tán thành lắm.
"Ồ, ngươi nói xem có chỗ nào không ổn?"
"Cái này còn phải hỏi sao, Ngũ Phượng Đao môn chúng ta gần đây cùng Huyền Phượng môn tương trợ lẫn nhau. Nhớ ngày trước bổn phái bị yêu thú vây công thiếu chút nữa không thủ vững được, nếu không có vài vị đạo hữu của Huyền Phượng môn kịp thời đến chỉ sợ chúng ta đã không còn ở trên thế gian này. Hôm nay đối phương gặp nạn chúng ta sao có thể bàng quan đứng nhìn."
"Sư đệ, ngươi nói rất đúng." Tu sĩ đội mũ thở dài nói tiếp: "Huyền Phượng môn đúng là có ân với bản phái nhưng lần trước tiếp ứng nhưng chỉ là nhấc tay mà thôi. Còn lần này sự tình trọng đại. Lần này chúng ta triệu tập đại bộ phận đệ tử tinh anh tới đây nhưng e rằng cũng không tránh khỏi kết cục hủy diệt."
"Sư huynh, ngươi không có khoa trương địch nhân như vậy chứ?" Tu sĩ mặt vuông tai lớn nghe vậy giật nảy mình ấp úng nói.
"Hừ, vi huynh cũng không phải dọa người. Chẳng qua là vì tiền đồ của bổn môn mà lo lắng, ngươi không nghe Cát sư điệt nói sao. Lần này Tuyết Hồ Vương tự thân xuất thủ. Băng Mạc Hoang Nguyên yêu thú đã dốc toàn bộ lực lượng chính là vì tìm tiểu công chúa thất lạc của chúng. Không biết tại sao Huyền Phượng môn lại cuốn vào vòng xoáy này. chỉ có điều tám chín phần là không phải chuyện tốt rồi."
"Chúng ta làm sao bây giờ, dẹp đường hồi môn sao?" Tu sĩ mặt vuông cũng có chút rúng động nói.
"Quay trở về cũng không ổn, yêu thú tuy mạnh nhưng thực lực của Huyền Phượng môn cũng không phải nhỏ. Nếu như bọn họ sống qua kiếp nạn này mà biết chúng ta không quản tới lời cứu viện. Ngươi nói xem bọn họ sẽ đối với bổn phái như thế nào?"
"Cái này…" Tu sĩ mặt vuông gãi đầu khó xử.
"Tạm thời án binh bất động ở chỗ này chờ đợi tin tức, nếu như tình hình quá bất lợi Huyền Phượng môn bị họa diệt môn, bổn phái tự nhiên không thể ngây ngốc nhảy vào đống lửa. Nếu như bọn họ có sát chiêu tối hậu có thể thoát được trường hạo kiếp này chúng ta sẽ chạy tới tiếp ứng." Tu sĩ đội mũ mỉm cười nói.
"Ha ha sư huynh quả nhiên cao minh, chúng ta quyết định như vậy đi".
"Cát sư điệt, ngươi chọn mấy kẻ nhanh nhẹn tiếp tục thăm dò tin tức, nhất định phải chuẩn xác kịp lúc."
"Dạ!"
Hoàng sam tu sĩ thi lễ, sau đó chọn thêm vài vị sư huynh đệ thi triển thần thông hóa thành vài đạo kinh hồng màu sắc bất đồng nhanh chóng biến mất nơi phía chân trời.
Viện quân của Ngũ Phượng Đao vẫn án binh bất động, mà tình hình tương tự cũng diễn ra ở mấy môn phái khác, tu tiên giả quả tình bạc nghĩa, gặp phải sự tình nghiêm trọng đầu tiên lo đến sự được mất của bản thân trước sau đó mới nhìn tình hình của người.
Chỉ có tiểu gia tộc họ Trương là một nhánh của Huyền Phượng môn, tổ tiên là ký danh đệ tử đời thứ năm của chưởng môn phái. Lúc được tin bổn môn bị vây công, Trương gia tận lực huy động đệ tử tinh nhuệ lập tức đi cứu viện.
Nhưng Tuyết Hồ Vương thân là Hóa Hình hậu kỳ đại yêu thú, tự nhiên là lão hồ ly vô cùng gian xảo, cũng đã nghĩ tới chiêu bài cầu viện binh của đối thủ. Tại vài nơi hiểm địa đều có bố trí mai phục.
Trương gia chỉ là một tiểu gia tộc nên nhân thủ không nhiều, cao thủ cũng chỉ hơn trăm người, gia chủ cũng chỉ là Ngưng Đan trung kỳ. Kết quả có thể đoán được, viện binh chưa tới đã rơi vào trong vòng mai phục toàn bộ bị tiêu diệt, thật là đáng tiếc cho một gia tộc trọng nghĩa khinh thân.
Hiện tại tình hình Huyền Phượng môn ngày càng bất lợi, lúc này Lâm Hiên không gặp ngăn trở, hắn đã tiềm nhập tiến vào nơi sâu nhất trong tổng đàn môn phái.
Lâm Hiên thở ra một hơi, chuyện chém giết nơi đây khiến hắn cảm thấy áp lực, mùi huyết tanh bay trong không khí quả là thực sự khiến người khó chịu.
Đột nhiên sắc mặt Lâm Hiên đại biến, một luồng khí tức cường đại đang hướng về bên này mà bay tới.
Linh áp có phần quen thuộc. Là đại công chúa Tuyết Hồ tộc, không phải là ả đang liều mạng đấu với Phượng Hoàng sao?
Vừa rồi khi xuyên qua chiến trận bởi vì quá mức hỗn loạn, Lâm Hiên cũng không phát hiện ả theo dõi hắn tới tận đây.
Lâm Hiên không có hứng thú dây dưa với ả. Chỉ sợ hắn cũng không thể địch lại, đối với bình trà cổ quái kia Lâm Hiên cũng có chút kiêng kị.
Tay trái vừa lật, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược màu trắng tuyết, Lâm Hiên đem Ẩn Linh đan nuốt vào sau đó bấm niệm pháp quyết thi triển Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên huyền công.
Khí tức của hắn lập tức biến mất tựa như hòa vào không khí vậy.
Sau đó Lâm Hiên nín thở ngưng tức thi triển kinh thân mà đi, đã lâu rồi Lâm Hiên không có sử dụng bí thuật này. Thế nhưng không ngờ bất kể là mượn phương thức ẩn thân nào, đối phương cũng có thể phát hiện ra.
Làm sao có thể? Lâm Hiên cảm thấy kinh ngạc, Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên huyền Công huyền diệu vô cùng. Sau khi Kết Anh theo lý cho dù là Hóa Hình hậu kỳ cũng không thể phát hiện ra.
Chẳng lẽ ả có thủ đoạn đặc biệt nhưng điều này rất khó hiểu. Ả có thể xác định vị trí chẳng lẽ là trên người Hương nhi có phù chú?
Lâm Hiên lắc đầu, nếu là như vậy bọn họ sớm đã tìm được vị tiểu công chúa ham chơi này, cũng không phải đợi cho tới bây giờ.
Lâm Hiên cũng đã cẩn thận đã kiểm tra trên người Tiểu Tuyết Hồ vốn không có ấn ký thần thức nào mà.
Nói như vậy vấn đề hiện đang ở trên người hắn? ý niệm trong đầu trong đầu Lâm Hiên cấp tốc xoay chuyển. Nếu không nhanh đối phương đuổi đến thì phiền phức to.
"Thiếu gia, có thể liên quan đến mùi hương hay không." Thanh âm Nguyệt Nhi kịp thời vang lên. "Đúng rồi...." trong đầu Lâm Hiên lóe lên một tia sáng như vén đám mây mù ra, Một số động vật có cái mũi cực thính, thí dụ như lão cẩu ở thế gian chứ đừng nói chi là yêu thú.
Mấy hôm nay hắn dùng đan dược để làm mồi dụ, lại dùng vài thủ đoạn nhỏ vất vả mới đem tiểu hồ ly tạm thời ở trong linh thú túi. Nhưng cùng tiểu gia hỏa này cùng một chỗ nhiều ngày như vậy khẳng định là dính mùi của nó. Có lẽ hắn không để ý nhưng tỷ tỷ của nha đầu nhất định là đã ngửi ra.
Bây giờ nên tính sao? Phương pháp tốt nhất là thi triển độn thổ thuật, chỉ cần chìm xuống dưới đất mùi vị sẽ được bùn đất che dấu, nhưng phương pháp này cũng có nhược điểm là linh khí dao động có thể khiến thân thể bại lộ, Lâm Hiên chần chờ một lát đột nhiên tròng mắt xoay động, ánh mắt hắn nhìn về một tòa kiến trúc nho nhỏ, vẻ mặt trở nên trấn định rồi lách mình tiến nhập vào bên trong.
"Ơ?" Tại một nơi bạch sắc kinh hồng lóe lên, quang hoa thu liễm lộ ra dung nhan một nữ tử tuyệt mỹ. Da thịt trắng muốt như ngọc toàn thân mang theo khí tức vũ mị, chính là Tuyết Hồ tộc đại công chúa.
"Sao khí tức của đối phương lại biết mất quỉ dị như vậy!"
Trên mặt Viện Kha tràn đầy vẻ kinh nghi cùng ngưng trọng, Có lẽ đối phương đã phát hiện ra có người đuổi theo nhưng làm sao có thể biết phương pháp mà nàng truy tung chứ. Dù sao dựa theo lối mòn suy nghĩ của tu sĩ, truy tung chủ yếu là dựa vào linh khí phát ra.
Không ngờ người này lại vô cùng gian xảo, không những đã nhìn ra phương pháp ảo diệu của nàng mà trong thời gian ngắn còn có thể ẩn dấu khí tức của Hương nhi trên người hắn.
Hắn làm như thế nào? trên người nữ tử của Tuyết Hồ tộc vốn có một mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng, hơn nữa dù có nhảy vào nước cũng không thể chốc lát phai được. Viện Kha công chúa ngoài kinh sợ cũng hết sức tò mò.
Thật ra thủ đoạn của Lâm Hiên cũng không tính là cao minh gì, chính xác mà nói là có một điểm vận khí. Hiện tại chỗ hắn ẩn mình là một tòa dược viện nhỏ bên trong chứa đầy thảo dược, hương hoa xộc vào mũi tự nhiên lấn át được mùi trên người.
Lúc này Lâm Hiên lấy một vài bông hoa giống như oải hương để sát lên người.
Bình tâm mà nói điều này có điểm lãng phí của trời, bởi vì này Xích Huyết Mai này có thể dùng để luyện chế đan dược tăng tiến pháp lực Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, nhưng mà thời khắc này Lâm Hiên ngộ biến phải tòng quyền.
"Gia hỏa này chạy đi đâu rồi?" Trên mặt Viện Kha tràn đầy vẻ kinh nghi, dùng cái mũi thon nhỏ liên tục chun lại những cũng không phát hiện được gì, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ ảo não, thật vất vả mới có manh mối về tiểu muội. Chẳng lẽ lại như vớt trăng trong nước sao?
Nàng không cam lòng đang muốn thi triển bí thuật khác thì phương xa bay tới vài đạo kinh hồng màu tím.
Sau khi quang hoa thu lại lộ ra một loạt tu tiên giả mặc tử bào cao thấp gầy béo không đồng nhất, nhưng cảnh giới lại tương đồng đều là Ngưng Đan hậu kỳ.
Mấy người này đều là đệ tử mà Huyền Phượng môn lưu lại ở những nơi trọng yếu của môn phái nhằm đề phòng có gian tế lẻn vào, xem ra lúc này quả nhiên là phát huy tác dụng.
Lại nói Tuyết Hồ tộc đại công chúa này cũng thật xui xẻo, lúc trước tập trung truy đuổi Lâm Hiên nàng cũng đã thu liễm khí tức.
Có điều sau khi Lâm Hiên trốn sau dược viên, Tuyết Hồ công chúa này vừa sợ vừa vội vàng nên không cẩn thận mà để lộ ra khí tức.
Lúc này vẻ mặt của Viện Kha trầm xuống lạnh lùng nhìn vài tđệ tử Huyền Phượng môn.
"Ngươi là Hóa Hình kỳ Yêu tộc?" Bảy tên tu sĩ dùng thần thức quét qua sau đó đồng thời biến sắc nói.
Nhất thời vẻ mặt bọn chúng trở nên sợ hãi, vốn cho rằng có thể lập công không ngờ đụng phải thiết bản. Gã tu sĩ cầm đầu vẻ mặt đau khổ, thế nhưng lúc này đã không có đường lùi. Mù quáng chạy trốn càng dễ cho đối phương tiêu diệt từng người.
"Mọi người không cần hoảng, lập trận vây lấy đối phương mau." Một tu sĩ vận bào tím hô lên một tiếng, bàn tay lật một cái lấy ra một cái lệnh kỳ lớn cỡ bàn tay chế theo lối cổ xưa, hiển nhiên là vật bất phàm.
Chú ngữ trầm thấp từ trong miệng đám tu sĩ tuôn ra, lệnh kỳ phiêu động rồi vô số sương màu màu tím từ bên trong cuồn cuộn tuôn ra.
Có điều sắc mặt Viện Kha lộ vẻ trào phúng ,không có hứng thú dây dưa cùng vài tên tiểu bối vô dụng này. Nàng hừ nhẹ một tiếng, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng điểm tới phía trước. Động tác là vô cùng nhu hòa thế nhưng uy lực không phải tầm thường. Chỉ thấy trong đám sương mù phát ra một tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên có người đã ăn thiệt thòi.
"Hả." Trên mặt Tuyết Hồ công chúa hiện vẻ kinh ngạc thu lại nụ cười, vừa rồi nàng đã thi triển ra Huyền Âm Chỉ, luận uy lực đủ để so sánh cùng với pháp bảo của mấy lão quái Nguyên Anh kỳ. Kẻ không biết liều mạng đón đỡ sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ sẽ không chịu được một kích bạo thể mà chết.
Từ tiếng kêu rên có thể nhận ra đám người chỉ bị thương nhẹ, rõ ràng không phải là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bình thường.
Xem ra có phiền toái, đang cong nghĩ ngợi thì bảy đạo sương mù màu tím đã nhập thành một thể đem nàng vây ở giữa. Sương mù tựa như một vật sống di chuyển, tràn đầy khí tức thần bí quỷ dị.
Lúc này Viện Kha cũng không dám kinh thường, cánh tay nhẹ duỗi vẽ ra một pháp ấn hoa sen.
"Đi!" Trong tiếng quát khẽ, bàn tay trắng muốt của nàng phát ra hào quang, dường như còn còn một mùi hương kì lạ, một cánh sen do linh lực tụ thành tách ra mỹ lệ vô cùng, xoay tròn bay tới tầng sương vụ màu tím.
Tựa như chậm mà lại nhanh, từ trong đóa sen truyền đến một cỗ yêu lực cuồn cuộn nặng tới ngàn cân.
Đây là thần thông gì?
Trong sương vụ, sắc mặt bảy tu sĩ đều lộ vẻ sợ hãi. Đối phương tựa hồ không phải Yêu tộc Hóa Hình kỳ bình thường, xem ra phen này bọn họ lành ít dữ nhiều.
Chú thích: (1) trích trong câu: Tự tảo môn tiền tuyết, mạc vấn nhân ốc thượng sương.
Mỗi người hãy tự quét tuyết trước sân mình. Đừng thắc mắc chuyện sương rơi trên mái nhà người khác. Tự cải thiện mình nêu gương lành cho kẻ khác.
Lúc này Huyền Thiên Linh Phượng trận bị thúc đẩy đến cực hạn, Phượng Hoàng tựa hồ cũng bắt đầu đánh mất thần trí, hai mắt tràn đầy màu đỏ như bị trúng cuồng hóa chi thuật.
Trong tiếng thanh minh, nó hóa thành một hỏa cầu cực lớn giống như thiên thạch hung hăng lao về phía đối thủ.
Tuyết Hồ đại công chúa tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, môi anh đào khẽ hé mở phun ra một tràng chú ngữ cổ xưa mà huyền bí, ngọc thủ duỗi ra hướng về bảo vật trước người điểm nhẹ.
Bụp...
Một bức Sơn Hà Đồ lớn hơn một thước mở ra trước mặt.
Bảo phiến rung rung, linh khí cuồn cuộn rồi một ngọn núi hiện ra trước mắt đám người. Núi cao đứng ngạo nghễ sừng sững tới trăm trượng. So với Phượng Hoàng thì khí tức tựa có vẻ mạnh mẽ hơn.
Thân là bách điểu chi vương không sợ hãi bất cứ điều gì, mắt thấy ngọn núi chặn đường, hai cánh Phượng Hoàng khẽ rung, lập tức hàng ngàn hỏa cầu xuất hiện trên bầu trời dày như mưa hung hăng rơi lên ngọn núi.
Tuyết Hồ công chúa lại như không thấy, duỗi ngón tay ngọc ra hướng về phía Vạn Pháp Đồ điểm ra.
Nhất thời linh lực cuồn cuộn yêu khí trùng thiên, tiếng kêu to thanh thúy không ngừng truyền đến khiến cả mặt đất lắc lư rung động không ngớt.
Đây mới là thực lực chân chính của Tuyết Hồ công chúa?
Đừng nói là cả đám tu sĩ đều trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả đám lão quái yêu tộc Hóa Hình kỳ cũng đồng thời kinh ngạc.
Băng Mạc Hoang Nguyên rộng lớn khôn cùng, Tuyết Hồ nhất tộc tuy là bá chủ một phương nhưng còn có đại bộ phận yêu tộc khác phồn thịnh sinh sống, lần này đám quái vật Hóa Hình kỳ ở đây có hơn phân nửa không phải là Tuyết Hồ tộc.
Nếu không có Tuyết Hồ Vương là đại yêu thú hậu kỳ có thể đàn áp quần yêu, chỉ sợ địa vị của vương tộc đã trên bờ vực thẳm. Những năm gần đây đám Băng hệ yêu thú khác cũng phát triển rất mạnh, cho dù Tuyết Hồ Vương cũng không thể đàn áp được dã tâm bừng bừng của đám gia hỏa này, dường như bọn chúng đang rục rịch chuẩn bị kế hoạch gì đó.
Đây cũng là điểm vì sao sau khi Phượng Hoàng động thủ. Tuyết Hồ Vương lại không đích thân xuất thủ, mà để cho nữ nhi thi triển thần thông lập uy.
Kha nhi quả nhiên không có phụ sự trọng vọng của lão, lúc này thần thông của nàng cũng không kém hơn bao nhiêu so với đại yêu tộc hậu kỳ .
Nhìn thần sắc rúng động của đám gia hỏa ngoại tộc đứng phía sau. Khóe miệng Tuyết Hồ Vương lộ tia trào phúng. Đợi sau này cứu Hương nhi ra bồi dưỡng cho tốt, mấy trăm năm sau bản tộc chắc chắn sẽ xưng bá Yêu Linh Đảo.
Nghĩ tới đây với tâm cơ như Tuyết Hồ Vương cũng không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Quay đầu lại lão thấp giọng phân phó vài câu.
Lại có một đội yêu thú cấp ba khoảng hơn trăm con hóa thành độn quang các màu nhằm hướng Huyền Phượng môn bay vút đi.
Nhưng sự xuất hiện của bọn này khiến đám yêu tộc cấp hai đang thất kinh lần nữa ổn định lại đội ngũ, khí thế như dời núi lấp bể tiếp tục xông tới.
Vòng bảo hộ cực lớn hộ sơn dù chưa bị phá vỡ nhưng tất cả linh lực đều tập trung tại Phượng Hoàng, mà vị Thần Điểu này lại bị Tuyết Hồ tộc công chúa cuốn lấy nên lúc này vô pháp ngăn cản đám yêu tộc khác.
Sau lần tự bạo của thất Cự Nhân, số lượng yêu thú cấp thấp giảm mạnh nhưng vẫn còn tới hơn vạn đông đúc chen chúc khiến người thầm lạnh.
Đường Tùng liếm khóe môi nứt nẻ xông tới đám sư điệt bên cạnh phân phó vài câu. Chỉ thấy có mấy hồng y đệ tử phóng lên cao, bọn này từ trong túi trữ vật lấy ra một cây lệnh kỳ đỏ tươi đồng thời đánh ra vài đạo pháp quyết, cuối cùng niệm ra những tràng chú ngữ cổ xưa phức tạp...
Cùng thời điểm này tại một số phòng tuyến khác của Huyền Phượng môn, đám tu sĩ khác cũng hành sự tương tự .Lúc này cần phải phối hợp lẫn nhau, thực lực thông qua trận kỳ liên kết được tăng lên. Một số yêu thú liền xông lên trước muốn đại chiến cùng bọn họ.
Rất nhanh đủ loại pháp thuật hình thành trong tay đám tu sĩ như là hỏa cầu quang trụ cự phong, thậm chí huyễn hóa ra linh thú đánh tới đối phương. Nhưng đám yêu thú cũng không phải ngu ngốc, vừa rồi bọn chúng công trận đã ăn không ít quả đắng nên đã có chuẩn bị.
Một tiếng rống trầm thấp vang lên, đám yêu thú đồng thời ngẩng đầu lên há miệng phun ra các đạo yêu hỏa màu xám trắng to bằng cánh tay, lại thêm vô số độc vụ màu sắc sặc sỡ tràn lan. Bên trận doanh của đám tu sĩ bí thuật cũng đã được phát động. Lúc này song phương bắt đầu ác chiến.
Những thứ pháp thuật này uy lực không tính là gì thế nhưng hàng ngàn hàng vạn tụ cùng một chỗ thì ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng tuyệt không dám coi thường.
Cả bầu trời trầm xuống quang điểm lóe sáng dày đặc, các đạo sáng bay lượn rực rỡ đầy trời. Lâm Hiên trốn ở một bên cũng biến sắc lặng lẽ lùi ra xa vài dặm.
Rất nhanh công kích của song phương bắt đầu chính diện giao phong, thanh âm dày đặc giống như ngàn vạn chiến mã lao nhanh tới lặp đi lặp lại nhiều lần khiến người nghe cảm thấy đinh tai nhức óc.
Khắp nơi tràn ngập các đạo linh lực gió lốc như muốn xé rách không gian, chiến sự như thế này nếu phàm nhân tại đây thì sớm bị dư lực biến thành tro bụi.
Dưới mặt đất lắc lư mà trên bầu trời gió thổi mây tan giống như ngày tận thế vậy.
Lúc này hàng nghìn hàng vạn yêu thú cùng tu yêu giả đang chiến đấu vô cùng ác liệt. Lâm Hiên cảm giác như đang trở lại thời kì Hồng hoang, Nhân tộc cùng với yêu tộc đại chiến.
Lúc này rất nhiều cột sáng bí thuật ở giữa không trung triệt tiêu lẫn nhau, chỉ còn lại nửa phần là đánh tới trận doanh đối phương. Nhân tộc vốn thông thạo phối hợp tác chiến, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ mượn trận kỳ để phòng ngự có thể sanh với cao thủ Ngưng Đan Kỳ, còn yêu thú cấp thấp đều đem vòng bảo hộ tự tế ra.
Sau đợt công kích thứ nhất, nhóm tu sĩ đã giết được một số yêu thú. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, với khoảng cách quá gần, tu sĩ Huyền Phượng Môn chỉ tung ra hai lần bí thuật đối phương đã vọt tới trước mặt.
Đối mặt với đông đảo quái vật không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều lộ ra vẻ sợ hãi, hoàn cảnh này bọn họ thật ra chưa từng trải qua. Sức chiến đấu bị giảm bớtn, còn chưa kịp đem Linh Khí trong tay tế ra đã bị yêu thú cắn mất đầu, thoáng chốc phòng tuyến đầu của Huyền Phượng môn đã trở nên lung lay.
Trở lại một nơi ở đầu phòng tuyến. Thấy mấy thân truyền đệ tử bị lợi trảo của đám yêu thú xé rách làm hai, hai mắt Đường Tùng đỏ lên. Thân là Ngưng Đan Kỳ trung kỳ tu tiên giả có phong độ nhàn nhã nhưng lúc này nóng vội hận không thể phân thân tới cứu đồ nhi, vì hắn cũng đang bị đám yêu thú cuồng bạo công kích.
Vừa mới chặt được một cái đầu thì gã yêu thú Song Đầu Sư lại mọc ra một cái đầu mới.
Còn một quái vật thân người đầu bò nhìn chẳng chút cân xứng, thậm chí có vẻ buồn cười.
Cuối cùng là một quái vật thân hình như con thỏ nhưng hình thể to không khác gì một con trâu. hơn nữa toàn thân hoa văn vằn vện loang lổ giống như một lão hổ, trên đầu lại có đội thứ gì như một cái vương miện.
Đám quái vật quái dị này Đường Tùng tuy là Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả kiến thức uyên bác mà cũng chưa từng nghe nói qua.
Ba tên này đều là yêu thú cấp hai đỉnh phong liên thủ vây công khiến hắn không dám khinh thường, có trời mới biết đám gia hỏa này có thần thông quỉ dị nào không.
Đường Tùng hít sâu một hơi bình tâm tĩnh khí, đem pháp bảo Thiết Côn ra khu sử. Tức thời trong khoảng không gian nhỏ này âm thanh như tiếng sấm nổ rền vang lên bên tai, ngân quang trên bầu trời cuồng loạn liên miên. Cùng một màn này ở phòng tuyến khác cũng không ngừng chiến đấu kịch liệt.
***
Khi mới vừa đối đầu cùng yêu thú, Huyền Phượng môn tổn thất không ít đệ tử nhưng trải qua thời gian ngắn ngủi đám tu sĩ cũng dần dần ổn định lại.
Có thể thành công tiến giai Trúc Cơ đương nhiên không phải là kẻ bất tài, đối mặt với thế công mãnh liệt của yêu thú. Sợ hãi cũng không thoát. bình tĩnh ứng chiến thì còn có một đường sinh cơ, Năm ba huynh đệ có giao tình tụ thành một tốp tổ chức nghênh địch.
Nhất thời tiếng gầm rú liên tiếp nổi lên, song phương đều cố gắng chém giết, linh khí bay loạn trời. Liên tiếp có tiếng la thảm cùng huyết hoa bắn lên, cả bầu trời như nhiễm toàn một màu đỏ của máu. Mỗi thoáng trôi qua đều có tu sĩ cùng yêu thú ngã xuống.
Tại thời khắc này tánh mạng có vẻ như yếu ớt hơn bao giờ hết. Có điều chiến cuộc đang lâm vào giằng co, không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn.
Trở lại với Lâm Hiên, lúc này quan sát một hồi chân mày hắn nhíu lại chậm rãi đứng lên.
"Thiếu gia, ngươi định hành sự sao?"
"Ừm." Lâm Hiên gật nhẹ đầu nói: "Cục diện hôm nay rất hỗn loạn, là cơ hội tốt nhất để lẻn vào Huyền Phượng môn."
"Nhưng hiện tại song phương giao chiến cũng chỉ có đám đệ tử cấp thấp mà thôi, đám lão quái còn đang đứng xa tọa thủ. Ta cảm thấy nên chờ một lát nữa thời cơ sẽ tốt hơn." Nguyệt Nhi vuốt ngực nhỏ giọng đề nghị.
"Hà tất phải đợi nữa, không mạo hiểm một chút sao còn thời gian trộm bảo."
Nguyệt Nhi nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ không phục cùng chút lo lắng nhưng cũng im lặng.
Thân hình Lâm Hiên vừa chuyển hóa thành một đạo kinh hồng mờ ảo bay vào khu vực song phương đang giao chiến.
Với khả năng độn thuật của hắn hầu như các yêu thú hay tu tiên giả của Huyền Phượng môn lúc này không kịp phát hiện ra.
Thỉnh thoảng có kẻ thần thức đặc biệt linh mẫn mới cảm ứng có vật gì đó lướt qua đầu, ngẩng đầu kinh hãi nhìn lên nhưng thân đang trong vòng chiến, tự nhiên không để tâm truy cứu liền đem sự tình quỷ dị này vứt sang một bên.
Trận chiến đang hồi ác liệt. Nhắc tới cũng khéo Lâm Hiên vừa vặn bay vượt qua bên trái vị Viện Kha công chúa kia, đương nhiên vẫn là khoảng cách xa gần một dặm đối phương hẳn cũng không để ý.
Thế nhưng một có một điều hắn không ngờ, Viện Kha tuy không phát hiện ra đạo độn quang quỉ dị kia thế nhưng thần sắc trong chốc lát lại hiện vẻ kinh ngạc, cái mũi dọc dừa khẽ chun lại, lập tức trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra thần sắc cuồng hỉ.
Tuyết Hồ công chúa không còn lòng dạ nào dây dưa cùng Phượng Hoàng, lại không tiếc hao tổn pháp lực thi triển ra thiên lý truyền âm, đôi môi đào khẽ nhúc nhích quay đầu lại nói một câu gì đó.
Sau đó thân hình vừa chuyển bỏ qua Phượng Hoàng phi độn tới phòng tuyến của Huyền Phượng môn.
Sự tình đột ngột phát sinh khiến Nhân tộc cùng Yêu tộc đều đầy vẻ ngạc nhiên.
Tuyết Hồ Vương nhận được truyền âm của nàng trong lòng rất vui mừng quay đầu lại lạnh lùng truyền hạ mệnh lệnh tất cả tiến công.
Đám yêu thú Hóa Hình kỳ vô cùng kinh ngạc nhưng không dám nghi vấn, tất cả chuyển thân bay lên phía trước chém giết.
"Phụ vương, có tin tức của tiểu muội rồi sao?" Mở miệng lên tiếng chính là Tuyết Hồ Thiếu chủ.
"Không sai, tỷ tỷ ngươi vừa truyền âm nói đã cảm ứng thấy khí tức của Hương Nhi từ một tu sĩ, chín phần là ở trong tay đối phương"
"Ra là thế." Tuyết Hồ Thiếu chủ gật nhẹ đầu sau đó trên mặt lại lộ ra vài phần lo lắng: "Tỷ tỷ một mình đuổi theo có ổn không, hay là chúng ta đi giúp đỡ?"
"Hừ, ngươi quá coi thường Kha nhi đó. Hiện tại trong tay có truyền thừa chi bảo của bản tộc, luận thực lực chỉ kém phụ thân một chút. Đối phương cũng đâu phải là đại tu sĩ, tuyệt đối trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nó. Chúng ta chỉ cần cẩn thận đề phòng mấy lão quái của Huyền Phượng môn, đừng để bọn chúng tới quấy nhiễu tỷ tỷ ngươi."
Lời Tuyết Hồ Vương còn chưa dứt thân hình đã hóa thành một đạo bạch quang bay về phía Phượng Hoàng nơi xa xa.
Trải qua một phen vật lộn cùng Đại công chúa Tuyết Hồ, hồn lực của thần điểu đã bị tiêu hao khá nhiều thế nhưng trừ Tuyết Hồ Vương, những người khác cũng không có cách ứng phó.
Chỉ thấy Tuyết Hồ Vương đưa tay nhẹ nhàng để về phía trước, ngay lập tức một Đại Thủ bạch sắc to tới bảy tám trượng lăng không như sao xẹt bắn tới Phượng Hoàng
Cảm nhận được uy áp đáng sợ kia, Phượng Hoàng không dám chậm trễ hai cánh vỗ lên phóng ra một đại hỏa trụ to hơn một trượng màu đỏ sẫm, vặn vẹo hóa thành một con hỏa xà, ngẩn đầu lè lưỡi hung hăng nghênh đón đại thủ.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hỏa xà trông dữ tợn nhưng lại bị đại thủ dễ dàng đánh nát đầu tan thành mây khói.
Phượng Hoàng kinh hãi rít một tiếng, toàn thân phát ra hồng quang chói mắt rồi một tầng sáng màu hồng rực rỡ bao quanh thân thể. Đại thủ tuy bị chậm nhưng vẫn trực tiếp đánh lên mặt trên của hộ tráo.
Giống như ném một hòn đá lên mặt hồ phẳng lặng. Từng vòng gợn sóng nổi lên tỏa ra liên tục nhưng cuối cùng vòng hộ tráo này cũng ngăn được khí thế của đại thủ, có điều khóe miệng Tuyết Hồ Vương lại lộ một tia trào phúng.
Chỉ thấy thân hình lão lắc lư biến mất quỷ dị ngay tại chỗ.
Đây chính là Súc Địa thuật, tuy cảnh giới Nguyên anh có thể tu tập nhưng cần phải tiến giai tới hậu kỳ mới nắm được ảo diệu. Bí pháp này rất huyền diệu, so với thuấn di thuật chỉ kém một chút. Tuyết Hồ Vương chỉ lắc mình một cái đã tới trước vòng hộ tráo của Phượng Hoàng.
Lão duỗi đầu các đầu ngón tay nhọn rồi co lại hướng tới phía trước điểm loạn. Vô số bạch sắc trảo ảnh nổi lên xen lẫn tiếng xé gió vù vù cào lên mặt hộ tráo.
Lúc này Phượng Hoàng trở tay không kịp, trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi. Nó cũng không phải là bách điểu chi vương chẳng qua chỉ là một tia phân hồn do Huyền Phượng tiên tử mà thôi.
Âm thanh như xé vải vang lên hộ tráo lập tức vỡ tan, sau đó vang lên tiếng rên rỉ của Phượng Hoàng. Nửa cánh của nó đã bị xé đứt.
Phượng Hoàng đã trọng thương thì tại trận nhãn, lão giả râu trắng cũng phun ra một ngụm máu huyết. Để phát ra uy lực cực đại của Cửu Thiên Linh Phượng trận, lão đã luyện bảo tới tâm thần hợp nhất. Bảo vật bổn mạng dùng mấy trăm năm để khổ tu, trận này bị hủy khiến lão bị thương không nhẹ.
"Sư huynh vẫn ổn chứ?" Thanh âm cung trang nữ tử truyền ra, các lão quái Nguyên Anh kỳ bên cạnh cũng đều lộ ra vẻ quan tâm.
"Không có việc gì, chỉ là chút thương mọn." Lão giả râu trắng cười khổ lắc đầu nói tiếp: "Chư vị sư đệ sư muội. Hóa Hình kỳ yêu thú của đối phương cũng đã xuất động, các ngươi cũng mau đi trợ giúp chậm trễ phòng tuyến sẽ thất thủ, cơ nghiệp của bổn môn cũng gặp nguy hiểm!"
Hơn hai mươi lão quái cũng đều lộ vẻ ngưng trọng cùng thi triển thần thông gia nhập trận chiến.
Cung trang nữ tử đang muốn hóa thành kinh hồng bay đi thì âm thanh lão giả truyền vào tai: "Hà sư muội, đợi một chút.".
"Sư huynh có gì phân phó." Nữ tử dừng lại gót sen có chút kinh ngạc mở miệng.
"Sư muội, Tuyết Hồ Vương tự thân xuất thủ, tên gia hỏa này chính là đại yêu thú hậu kỳ, Linh phượng nhiều nhất cũng chỉ có thể vây khốn hắn một khắc mà thôi, một khi hộ phái đại trận bị công phá chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn. Địch lại hắn cũng chỉ có đại trưởng lão, làm phiền sư muội ngươi tới hàn đàm một chuyến." Lão giả râu trắng cười khổ nói.
Cung trang nữ tử nghe xong trên mặt lộ chút chần chờ rốt cục cũng gật nhẹ đầu nói: "Được, tiểu muội phải đi thỉnh chưởng môn sư huynh mới được."
"Làm phiền muội." Lão giả mừng rỡ nói.
"Huynh cũng nên bảo trọng." Nói xong nàng liền hóa thành một đạo kinh hồng hướng về phía sau núi mà bay đi.
Lúc này cả Thiên Kình Phong cũng chỉ còn lại lão giả. Đưa tay lau khóe miệng vẻ mặt lão vô cùng ngưng trọng, thế nào cũng phải chống trụ bổn môn không thể bị hủy bởi trường hạo kiếp này.
Lúc này màn trời đầy huyết quang, mấy ngàn tu sĩ cùng cả vạn Yêu tộc sinh tử chém giết, cho dù là ngoài ngàn dặm cũng có thể ngửi thấy được mùi huyết tanh trong không khí.
Cách chỗ này ngàn dặm tại phia đông nam, tại chân một ngọn núi nhỏ vô danh có hai hắc bào tu sĩ sóng vai đứng ở trên một tảng đá lớn.
Phía sau bọn họ còn có một đám tu tiên giả phỏng chừng tối thiểu cũng có hai ba ngàn người. Hơn nữa tu vị thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ trong đó còn có bốn năm trăm tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Hai hắc bào tu sĩ khí thế bất phàm, tuy đã đem linh áp thu liễm nhưng có thể thấy đây là lão quái Nguyên Anh kỳ.
Nhiều tu tiên giả như vậy tụ tập cùng một chỗ là vì cái gì?
Một lát sau từ phía trên bầu trời bay trở lại một đạo kinh hồng hào quang thu liễm lộ ra một tu sĩ vận hoàng sam quỳ xuống nói: "Tham kiến hai vị sư bá."
"Không cần đa lễ, Cát sự điệt. Tin tức xác thực không?" Mở miệng là hắc bào tu sĩ bên phải, trên đầu người này đội một chiếc mũ hình dáng rất kỳ lạ.
"Đúng vậy sư bá, Tuyết Hồ tộc đã vây quanh tổng đàn của Huyền Phượng môn, nhưng so với lời của Cổ tiền bối còn nghiêm trọng hơn nhiều. Chỉ riêng yêu thú cấp thấp đã có hơn mấy vạn. Quái vật Hóa Hình kỳ cũng có vài chục, hơn nữa Tuyết Hồ Vương lại tự mình xuất thủ, Huyền Thiên Linh Phượng trận đã bị công phá." Hoàng sam tu sĩ cúi đầu xuống cung kính mở miệng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"A, nói như vậy yêu thú lần này đã dốc toàn bộ lực lượng. Xem ra chúng ta không nhất định phải nhúng tay vào cũng nước đục này." Hắc bào nhân đội mũ dùng tay vỗ trán chậm rãi mở miệng.
"Cái gì sư huynh,người nói bỏ sao, Huyền Phượng Môn đã phái Cổ đạo hữu tới trước mặt chúng ta cầu viện, làm như vậy có điểm không ổn!" Một hắc bào tu sĩ khác khoảng ngoài tứ tuần mặt vuông tai lớn, lắc đầu không tán thành lắm.
"Ồ, ngươi nói xem có chỗ nào không ổn?"
"Cái này còn phải hỏi sao, Ngũ Phượng Đao môn chúng ta gần đây cùng Huyền Phượng môn tương trợ lẫn nhau. Nhớ ngày trước bổn phái bị yêu thú vây công thiếu chút nữa không thủ vững được, nếu không có vài vị đạo hữu của Huyền Phượng môn kịp thời đến chỉ sợ chúng ta đã không còn ở trên thế gian này. Hôm nay đối phương gặp nạn chúng ta sao có thể bàng quan đứng nhìn."
"Sư đệ, ngươi nói rất đúng." Tu sĩ đội mũ thở dài nói tiếp: "Huyền Phượng môn đúng là có ân với bản phái nhưng lần trước tiếp ứng nhưng chỉ là nhấc tay mà thôi. Còn lần này sự tình trọng đại. Lần này chúng ta triệu tập đại bộ phận đệ tử tinh anh tới đây nhưng e rằng cũng không tránh khỏi kết cục hủy diệt."
"Sư huynh, ngươi không có khoa trương địch nhân như vậy chứ?" Tu sĩ mặt vuông tai lớn nghe vậy giật nảy mình ấp úng nói.
"Hừ, vi huynh cũng không phải dọa người. Chẳng qua là vì tiền đồ của bổn môn mà lo lắng, ngươi không nghe Cát sư điệt nói sao. Lần này Tuyết Hồ Vương tự thân xuất thủ. Băng Mạc Hoang Nguyên yêu thú đã dốc toàn bộ lực lượng chính là vì tìm tiểu công chúa thất lạc của chúng. Không biết tại sao Huyền Phượng môn lại cuốn vào vòng xoáy này. chỉ có điều tám chín phần là không phải chuyện tốt rồi."
"Chúng ta làm sao bây giờ, dẹp đường hồi môn sao?" Tu sĩ mặt vuông cũng có chút rúng động nói.
"Quay trở về cũng không ổn, yêu thú tuy mạnh nhưng thực lực của Huyền Phượng môn cũng không phải nhỏ. Nếu như bọn họ sống qua kiếp nạn này mà biết chúng ta không quản tới lời cứu viện. Ngươi nói xem bọn họ sẽ đối với bổn phái như thế nào?"
"Cái này…" Tu sĩ mặt vuông gãi đầu khó xử.
"Tạm thời án binh bất động ở chỗ này chờ đợi tin tức, nếu như tình hình quá bất lợi Huyền Phượng môn bị họa diệt môn, bổn phái tự nhiên không thể ngây ngốc nhảy vào đống lửa. Nếu như bọn họ có sát chiêu tối hậu có thể thoát được trường hạo kiếp này chúng ta sẽ chạy tới tiếp ứng." Tu sĩ đội mũ mỉm cười nói.
"Ha ha sư huynh quả nhiên cao minh, chúng ta quyết định như vậy đi".
"Cát sư điệt, ngươi chọn mấy kẻ nhanh nhẹn tiếp tục thăm dò tin tức, nhất định phải chuẩn xác kịp lúc."
"Dạ!"
Hoàng sam tu sĩ thi lễ, sau đó chọn thêm vài vị sư huynh đệ thi triển thần thông hóa thành vài đạo kinh hồng màu sắc bất đồng nhanh chóng biến mất nơi phía chân trời.
Viện quân của Ngũ Phượng Đao vẫn án binh bất động, mà tình hình tương tự cũng diễn ra ở mấy môn phái khác, tu tiên giả quả tình bạc nghĩa, gặp phải sự tình nghiêm trọng đầu tiên lo đến sự được mất của bản thân trước sau đó mới nhìn tình hình của người.
Chỉ có tiểu gia tộc họ Trương là một nhánh của Huyền Phượng môn, tổ tiên là ký danh đệ tử đời thứ năm của chưởng môn phái. Lúc được tin bổn môn bị vây công, Trương gia tận lực huy động đệ tử tinh nhuệ lập tức đi cứu viện.
Nhưng Tuyết Hồ Vương thân là Hóa Hình hậu kỳ đại yêu thú, tự nhiên là lão hồ ly vô cùng gian xảo, cũng đã nghĩ tới chiêu bài cầu viện binh của đối thủ. Tại vài nơi hiểm địa đều có bố trí mai phục.
Trương gia chỉ là một tiểu gia tộc nên nhân thủ không nhiều, cao thủ cũng chỉ hơn trăm người, gia chủ cũng chỉ là Ngưng Đan trung kỳ. Kết quả có thể đoán được, viện binh chưa tới đã rơi vào trong vòng mai phục toàn bộ bị tiêu diệt, thật là đáng tiếc cho một gia tộc trọng nghĩa khinh thân.
Hiện tại tình hình Huyền Phượng môn ngày càng bất lợi, lúc này Lâm Hiên không gặp ngăn trở, hắn đã tiềm nhập tiến vào nơi sâu nhất trong tổng đàn môn phái.
Lâm Hiên thở ra một hơi, chuyện chém giết nơi đây khiến hắn cảm thấy áp lực, mùi huyết tanh bay trong không khí quả là thực sự khiến người khó chịu.
Đột nhiên sắc mặt Lâm Hiên đại biến, một luồng khí tức cường đại đang hướng về bên này mà bay tới.
Linh áp có phần quen thuộc. Là đại công chúa Tuyết Hồ tộc, không phải là ả đang liều mạng đấu với Phượng Hoàng sao?
Vừa rồi khi xuyên qua chiến trận bởi vì quá mức hỗn loạn, Lâm Hiên cũng không phát hiện ả theo dõi hắn tới tận đây.
Lâm Hiên không có hứng thú dây dưa với ả. Chỉ sợ hắn cũng không thể địch lại, đối với bình trà cổ quái kia Lâm Hiên cũng có chút kiêng kị.
Tay trái vừa lật, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược màu trắng tuyết, Lâm Hiên đem Ẩn Linh đan nuốt vào sau đó bấm niệm pháp quyết thi triển Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên huyền công.
Khí tức của hắn lập tức biến mất tựa như hòa vào không khí vậy.
Sau đó Lâm Hiên nín thở ngưng tức thi triển kinh thân mà đi, đã lâu rồi Lâm Hiên không có sử dụng bí thuật này. Thế nhưng không ngờ bất kể là mượn phương thức ẩn thân nào, đối phương cũng có thể phát hiện ra.
Làm sao có thể? Lâm Hiên cảm thấy kinh ngạc, Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên huyền Công huyền diệu vô cùng. Sau khi Kết Anh theo lý cho dù là Hóa Hình hậu kỳ cũng không thể phát hiện ra.
Chẳng lẽ ả có thủ đoạn đặc biệt nhưng điều này rất khó hiểu. Ả có thể xác định vị trí chẳng lẽ là trên người Hương nhi có phù chú?
Lâm Hiên lắc đầu, nếu là như vậy bọn họ sớm đã tìm được vị tiểu công chúa ham chơi này, cũng không phải đợi cho tới bây giờ.
Lâm Hiên cũng đã cẩn thận đã kiểm tra trên người Tiểu Tuyết Hồ vốn không có ấn ký thần thức nào mà.
Nói như vậy vấn đề hiện đang ở trên người hắn? ý niệm trong đầu trong đầu Lâm Hiên cấp tốc xoay chuyển. Nếu không nhanh đối phương đuổi đến thì phiền phức to.
"Thiếu gia, có thể liên quan đến mùi hương hay không." Thanh âm Nguyệt Nhi kịp thời vang lên. "Đúng rồi...." trong đầu Lâm Hiên lóe lên một tia sáng như vén đám mây mù ra, Một số động vật có cái mũi cực thính, thí dụ như lão cẩu ở thế gian chứ đừng nói chi là yêu thú.
Mấy hôm nay hắn dùng đan dược để làm mồi dụ, lại dùng vài thủ đoạn nhỏ vất vả mới đem tiểu hồ ly tạm thời ở trong linh thú túi. Nhưng cùng tiểu gia hỏa này cùng một chỗ nhiều ngày như vậy khẳng định là dính mùi của nó. Có lẽ hắn không để ý nhưng tỷ tỷ của nha đầu nhất định là đã ngửi ra.
Bây giờ nên tính sao? Phương pháp tốt nhất là thi triển độn thổ thuật, chỉ cần chìm xuống dưới đất mùi vị sẽ được bùn đất che dấu, nhưng phương pháp này cũng có nhược điểm là linh khí dao động có thể khiến thân thể bại lộ, Lâm Hiên chần chờ một lát đột nhiên tròng mắt xoay động, ánh mắt hắn nhìn về một tòa kiến trúc nho nhỏ, vẻ mặt trở nên trấn định rồi lách mình tiến nhập vào bên trong.
"Ơ?" Tại một nơi bạch sắc kinh hồng lóe lên, quang hoa thu liễm lộ ra dung nhan một nữ tử tuyệt mỹ. Da thịt trắng muốt như ngọc toàn thân mang theo khí tức vũ mị, chính là Tuyết Hồ tộc đại công chúa.
"Sao khí tức của đối phương lại biết mất quỉ dị như vậy!"
Trên mặt Viện Kha tràn đầy vẻ kinh nghi cùng ngưng trọng, Có lẽ đối phương đã phát hiện ra có người đuổi theo nhưng làm sao có thể biết phương pháp mà nàng truy tung chứ. Dù sao dựa theo lối mòn suy nghĩ của tu sĩ, truy tung chủ yếu là dựa vào linh khí phát ra.
Không ngờ người này lại vô cùng gian xảo, không những đã nhìn ra phương pháp ảo diệu của nàng mà trong thời gian ngắn còn có thể ẩn dấu khí tức của Hương nhi trên người hắn.
Hắn làm như thế nào? trên người nữ tử của Tuyết Hồ tộc vốn có một mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng, hơn nữa dù có nhảy vào nước cũng không thể chốc lát phai được. Viện Kha công chúa ngoài kinh sợ cũng hết sức tò mò.
Thật ra thủ đoạn của Lâm Hiên cũng không tính là cao minh gì, chính xác mà nói là có một điểm vận khí. Hiện tại chỗ hắn ẩn mình là một tòa dược viện nhỏ bên trong chứa đầy thảo dược, hương hoa xộc vào mũi tự nhiên lấn át được mùi trên người.
Lúc này Lâm Hiên lấy một vài bông hoa giống như oải hương để sát lên người.
Bình tâm mà nói điều này có điểm lãng phí của trời, bởi vì này Xích Huyết Mai này có thể dùng để luyện chế đan dược tăng tiến pháp lực Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, nhưng mà thời khắc này Lâm Hiên ngộ biến phải tòng quyền.
"Gia hỏa này chạy đi đâu rồi?" Trên mặt Viện Kha tràn đầy vẻ kinh nghi, dùng cái mũi thon nhỏ liên tục chun lại những cũng không phát hiện được gì, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ ảo não, thật vất vả mới có manh mối về tiểu muội. Chẳng lẽ lại như vớt trăng trong nước sao?
Nàng không cam lòng đang muốn thi triển bí thuật khác thì phương xa bay tới vài đạo kinh hồng màu tím.
Sau khi quang hoa thu lại lộ ra một loạt tu tiên giả mặc tử bào cao thấp gầy béo không đồng nhất, nhưng cảnh giới lại tương đồng đều là Ngưng Đan hậu kỳ.
Mấy người này đều là đệ tử mà Huyền Phượng môn lưu lại ở những nơi trọng yếu của môn phái nhằm đề phòng có gian tế lẻn vào, xem ra lúc này quả nhiên là phát huy tác dụng.
Lại nói Tuyết Hồ tộc đại công chúa này cũng thật xui xẻo, lúc trước tập trung truy đuổi Lâm Hiên nàng cũng đã thu liễm khí tức.
Có điều sau khi Lâm Hiên trốn sau dược viên, Tuyết Hồ công chúa này vừa sợ vừa vội vàng nên không cẩn thận mà để lộ ra khí tức.
Lúc này vẻ mặt của Viện Kha trầm xuống lạnh lùng nhìn vài tđệ tử Huyền Phượng môn.
"Ngươi là Hóa Hình kỳ Yêu tộc?" Bảy tên tu sĩ dùng thần thức quét qua sau đó đồng thời biến sắc nói.
Nhất thời vẻ mặt bọn chúng trở nên sợ hãi, vốn cho rằng có thể lập công không ngờ đụng phải thiết bản. Gã tu sĩ cầm đầu vẻ mặt đau khổ, thế nhưng lúc này đã không có đường lùi. Mù quáng chạy trốn càng dễ cho đối phương tiêu diệt từng người.
"Mọi người không cần hoảng, lập trận vây lấy đối phương mau." Một tu sĩ vận bào tím hô lên một tiếng, bàn tay lật một cái lấy ra một cái lệnh kỳ lớn cỡ bàn tay chế theo lối cổ xưa, hiển nhiên là vật bất phàm.
Chú ngữ trầm thấp từ trong miệng đám tu sĩ tuôn ra, lệnh kỳ phiêu động rồi vô số sương màu màu tím từ bên trong cuồn cuộn tuôn ra.
Có điều sắc mặt Viện Kha lộ vẻ trào phúng ,không có hứng thú dây dưa cùng vài tên tiểu bối vô dụng này. Nàng hừ nhẹ một tiếng, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng điểm tới phía trước. Động tác là vô cùng nhu hòa thế nhưng uy lực không phải tầm thường. Chỉ thấy trong đám sương mù phát ra một tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên có người đã ăn thiệt thòi.
"Hả." Trên mặt Tuyết Hồ công chúa hiện vẻ kinh ngạc thu lại nụ cười, vừa rồi nàng đã thi triển ra Huyền Âm Chỉ, luận uy lực đủ để so sánh cùng với pháp bảo của mấy lão quái Nguyên Anh kỳ. Kẻ không biết liều mạng đón đỡ sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ sẽ không chịu được một kích bạo thể mà chết.
Từ tiếng kêu rên có thể nhận ra đám người chỉ bị thương nhẹ, rõ ràng không phải là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bình thường.
Xem ra có phiền toái, đang cong nghĩ ngợi thì bảy đạo sương mù màu tím đã nhập thành một thể đem nàng vây ở giữa. Sương mù tựa như một vật sống di chuyển, tràn đầy khí tức thần bí quỷ dị.
Lúc này Viện Kha cũng không dám kinh thường, cánh tay nhẹ duỗi vẽ ra một pháp ấn hoa sen.
"Đi!" Trong tiếng quát khẽ, bàn tay trắng muốt của nàng phát ra hào quang, dường như còn còn một mùi hương kì lạ, một cánh sen do linh lực tụ thành tách ra mỹ lệ vô cùng, xoay tròn bay tới tầng sương vụ màu tím.
Tựa như chậm mà lại nhanh, từ trong đóa sen truyền đến một cỗ yêu lực cuồn cuộn nặng tới ngàn cân.
Đây là thần thông gì?
Trong sương vụ, sắc mặt bảy tu sĩ đều lộ vẻ sợ hãi. Đối phương tựa hồ không phải Yêu tộc Hóa Hình kỳ bình thường, xem ra phen này bọn họ lành ít dữ nhiều.
Chú thích: (1) trích trong câu: Tự tảo môn tiền tuyết, mạc vấn nhân ốc thượng sương.
Mỗi người hãy tự quét tuyết trước sân mình. Đừng thắc mắc chuyện sương rơi trên mái nhà người khác. Tự cải thiện mình nêu gương lành cho kẻ khác.
Tác giả :
Huyền Vũ