Bách Luyện Thành Tiên
Chương 117: Thập Đại Vạn Sơn
Không ngờ bên trong không phải là công pháp. Tu vị thần thông Lý Diệu Thiên ở trong mắt Lâm Hiên cũng không cao, nhưng tâm tư ngoan độc giảo hoạt cũng có thể xem là kiêu hùng. Không thể tưởng được một người như thế lại có thói quen ghi nhật ký.
Trong ngọc giản ghi lại một số sự kiện trọng đại sau khi họ Lý đến U châu.
Thần thức đảo qua, sơ lược tin tức về vị trí cổ động ánh vào mi mắt. Lâm Hiên vui vẻ đem ngọc giản cất đi.
Lúc này từ đầu ngón tay bắn ra hơn mười hỏa cầu lớn bằng nắm tay, đem thi thể những tu sĩ Hỏa Linh môn biến thành tro bụi. Sau đó, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay ra ngoài động.
Bên ngoài vẫn là thanh sơn thủy tú, không ai ngờ bên trong đã từng diễn ra một hồi đại chiến kinh tâm động phách.
Lâm Hiên độn quang phía bắc Quỷ La thành.
"Thiếu gia, người tính đến xem cổ động đó?" Thanh âm Nguyệt nhi cười khẽ truyền đến.
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu.
"Nhưng không phải Lý Diệu Thiên đã tìm đến mức lật cả ba tấc đất chung quanh sao, ngoài một yêu ma đã bị thiếu gia bị tiêu diệt thì làm gì tìm thấy gì ?" Nguyệt nhi có chút nghi hoặc mở miệng.
"Nha đầu ngốc, cô biết cái gì?" Lâm Hiên cười mắng rồi chậm rãi giải thích : " Cổ tu sĩ có thần thông vượt xa tu sĩ hiện tại. Không chỉ về uy lực pháp bảo mà tạo nghệ trận pháp cấm chế cũng hơn xa hiện tại. Nếu chỗ đó là di tích của cổ tu sĩ, không chừng sẽ có cấm chế loại mê huyễn rất lợi hại. Tên Lý Diệu Thiên kia thì có thể nhìn ra điều gì? Hắn không có thu hoạch không có nghĩa thiếu gia ta cũng không."
"Ừm" Lúc này Nguyệt nhi mới le lưỡi nhìn phía Lâm Hiên.
Địa phương có cổ động nọ cách Quỷ La thành khoảng năm trăm dặm. Với tốc độ độn quang của Lâm Hiên thì chỉ mất khoảng một canh giờ là tới bên ngoài khu vực này. Nhưng bên trong thì cực kỳ nguy hiểm.
Thập Vạn Đại Sơn!
Thập Vạn Đại Sơn được xưng là thiên đường của yêu thú ở U châu. Diện tích thực sự rộng lớn bao nhiêu thì đến nay không có ai biết. Khuê Âm Sơn so với nơi này cũng chỉ bằng một phần.
Trong đó vô cùng hiểm ác. Không chỉ có yêu thú mà còn có chướng khí rải rác, còn có một số thực vật tu luyện trăm ngàn năm thông linh thành tinh. Một cây cổ thụ khô héo vào lúc người ta không đề phòng có thể biến thành một sát thủ đoạt mệnh.
Đừng nói phàm nhân mà dù là tu tiên giả không cẩn thận sẽ ngã xuống ở nơi này. Mức độ nguy hiểm ở đây so với Âm Hồn Cốc cũng không hơn kém là bao.
Đương nhiên tu sĩ thường đến nơi này giết yêu lấy đan.
Mà hiện giờ Chính Ma đang kịch chiến, U châu đại loạn, số lượng tu sĩ đến Quỷ La thành cũng nhiều hơn. Có không ít người kết thành đội đến đây thám hiểm.
Tu tiên giả vào núi càng ngày càng nhiều. Ở vùng ngoại biên đã xuất hiện một số phường thị đơn giản để các tu sĩ có thể dừng chân nghỉ ngơi hoặc bổ sung vật phẩm.
Lâm Hiên cũng dừng tại một phường thị nghỉ ngơi một hồi, khôi phục pháp lực do một trận đại chiến vừa rồi, sau đó mới vào trong núi.
Mấy chục dặm đầu tiên khá an toàn. Trước kia cũng có yêu thú hoạt động nhưng hiện tại đã không còn bóng dáng.
Bất quá Lâm Hiên vẫn đem thần thức phát ra quan sát.
Đoạn hành trình này tưởng sẽ buồn tẻ vô vị nào biết thật náo nhiệt không ít.
Tu tiên giới lấy thực lực phục chúng, thấy lợi nổi lòng tham là bình thường, ở đây muốn làm sát nhân đoạt bảo thì khá dễ dàng.
Quỷ La thành tập trung lượng lớn tu sĩ nên không thể ăn cướp trắng trợn. Hỏa Linh môn sát nhân đoạt bảo đều là âm thầm tiến hành. Còn ở Thập Vạn Đại Sơn thì không cần kiêng nể gì cả.
Dọc đường Lâm Hiên cũng gặp chuyện thế này, còn có kẻ có mưu đồ với hắn. Kết quả có thể nghĩ được, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Bất quá bị quấy vài lần cũng thấy phiền, Lâm Hiên không che dấu tu vị nữa, đem linh áp toàn thân phát ra, kết quả là những kẻ kia đều phải chùn bước.
Lý Diệu Thiên miêu tả vị trí động phủ khá mơ hồ nên thỉnh thoảng Lâm Hiên phải dừng lại xác định lại phương hướng.
Cứ như vậy, lộ trình ban đầu không quá xa nhưng hắn mất gần hai ngày mà vẫn chưa tìm được.
Bất quá Lâm Hiên cũng không vội vàng. Dù sao trên người hắn không việc gì quan trọng.
Sáng sớm hôm nay Lâm Hiên vừa mới từ nơi nghỉ chân, đang chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên âm thanh đấu pháp hò hét truyền đến.
Lâm Hiên lắc đầu, chuyện như vậy quả thực rất nhiều. Theo phán đoán của hắn, quá nửa là có tu sĩ xui xẻo gặp phải cường đạo.
Lâm Hiên vốn không định xen vào nhưng vẫn tò mò dùng thần thức đảo qua một chút.
Kết quả trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
Khác với dự đoán. Đây không phải hai nhóm tu sĩ đấu pháp mà là một nam một nữ đang đấu kịch liệt với mấy con yêu thú.
Hơn nữa hai tu sĩ đang rơi vào thế hạ phong, cố gắng chống đỡ mà thôi.
Không ngờ hai người này hắn đã có duyên gặp mặt vài lần.
Nam tử mày rậm mắt to, mặt mũi đầy chính khí, nữ tử thì xinh xắn yêu kiều, dung mạo khả ái.
Chính là huynh muội họ Từ phái Thiên Sơn.
Mấy năm không gặp phong thái hai người vẫn như xưa, tiểu nha đầu Từ Nhân lại xinh đẹp thêm một chút. Nhưng lúc này trên trán hai huynh muội đang toát mồ hôi.
Nguyên tắc hành sự của Lâm Hiên là có lợi mới làm, bất quá nếu đã có giao tình, thấy chết không cứu không phải tác phong của hắn.
Thân ảnh hắn hóa thành một đạo thanh hồng, bay vút đến chỗ hai huynh đệ.
Tình thế hai huynh muội họ Từ đã nguy cấp, hô hấp của thiếu nữ kia dồn dập, vì bảo hộ muội muội mà Từ Phong cũng hãm thân vào nguy hiểm.
"Ca, mặc kệ muội, huynh đi trước đi" Dung nhan khả ái của Từ Nhân hiện lên vẻ lo lắng, nếu còn ở lại thì cả hai người bọn họ sẽ cùng chết.
Tuy thế Từ Phong nào có thể bỏ đi. Phụ mẫu mất sớm, muội muội là thân nhân duy nhất trên thế gian của hắn.
Hống!
Quần chiến hồi lâu, mấy con yêu thú bắt đầu nổi giận, trong mắt tỏa ra hồng quang, thế công ngày càng sắc bén.
Choang! Linh Khí hình đoản kiếm của Từ Nhân đã bị một đạo hồng quang đánh bay, thiếu nữ phun ra một ngụm máu hồng, sắc mặt tái nhợt.
"Muội muội! "
Sắc mặt Từ Phong đại biến, muốn xuất thủ cứu viện nhưng mấy yêu thú này phối hợp ăn ý, thế công lại càng thêm mãnh liệt khiến hắn không thể rứt ra được.
Khóe mắt hắn sắp rách ra, mắt thấy muội muội sắp táng thân trong miệng yêu thú thì một đạo thanh hồng lóe lên, không ngờ thân thể yêu thú trước mắt đã bị phân thành hai nửa.
Từ thị huynh muội trợn tròn mắt, đồng thời trở nên vui mừng.
"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối. " Thiếu nữ nhìn về phía bóng người trong thanh quang, cúi người thi lễ.
Từ Phong cũng vô cùng vui mừng. Hắn đã cảm ứng được đối phương là tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Như vậy huynh muội bọn họ có thể tránh một kiếp rồi…
Lâm Hiên cười to, giơ tay lên bắn ra hai đạo kiếm quang nhanh chóng lấy thủ cấp của hai con yêu thú còn lại. Hai huynh muội liếc nhìn nhau hoảng sợ không thôi.
Hai con yêu thú này đều là cực phẩm cấp hai, thực lực không thể khinh thường. Đối phương chưa cần tế ra pháp bảo, chỉ giơ tay đã dễ dàng sát diệt. Thực lực mạnh quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Đến bây giờ, vẻ mặt hai người càng thêm cung kính.
"Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, ân cứu mạng của người, hai huynh muội vãn bối sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, sẽ lập bài vị trường sinh cung phụng hàng ngày" Từ Phong ôm quyền nói.
"Từ huynh không cần khách khí đến vậy, nhiều năm không gặp, hiền huynh muội vẫn khỏe chứ? " Lâm Hiên cười to rồi thu liễm độn quang chậm rãi hạ xuống đất.
Từ Phong nghe thanh âm của Lâm Hiên thì có chút quen tai, lại thêm lời lẽ xưng hô thì vẻ kinh nghe càng nhiều, hai mắt mở to lắp bắp nói: "Ngươi… ngươi là Lâm huynh đệ, thiếu chủ Linh Dược Sơn? "
"Lâm… Lâm đại ca!" So với hắn thì Từ Nhân phản ứng nhanh hơn, nhưng cũng giật mình lấy tay che miệng.
"Ha ha, xem ra hai vị vẫn chưa quên Lâm mỗ, không phải ta thì ai? " Lâm Hiên mỉm cười trả lời.
"Lâm huynh, ngươi… ngươi đã kết thành kim đan? " Từ Phong vẫn không dám tin tưởng, giọng nói tràn đầy vẻ hâm mộ.
Cũng khó trách, năm đó hắn vì cần luyện đan quen biết Lâm Hiên, một người là thiếu chủ Linh Dược Sơn, một người là đại đệ tử kiệt suất của Thiên Sơn phái. Cả hai đều là thanh niên thiên tài, hơn nữa giao tình không tồi.
Bọn họ từng cùng tham gia Kết Anh hội ở Bích Vân Sơn.
Sau đó Lâm Hiên lại cứu Từ Nhân thoát khỏi tay gã tu ma giả tại Thiên Ma Thành, tính ra quan hệ của Lâm Hiên với hai huynh muội này không tệ.
Chỉ là về sau mỗi người đều chuyên tâm tu luyện nên không liên hệ qua lại nhiều.
Nhưng với tu sĩ mà nói, mười năm cũng chỉ là một chớp mắt, lần này gặp lại Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan.
Điều này khiến Từ Phong xấu hổ không thôi, khi hai người mới tương giao thì tu vị Lâm Hiên mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn hắn là Trúc Cơ đại viên mãn, tới bây giờ Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan.
Lâm Hiên đánh giá hai huynh muội một chút có chút bất ngờ. Từ Nhân tiến bộ không nhỏ, đã Trúc Cơ thành công mà đại đệ tử kiệt xuất của Thiên Sơn phái thì ngoài pháp lực tinh thâm thêm một chút, cảnh giới vẫn giậm chân tại chỗ.
" Từ huynh còn chưa…"
Lời Lâm Hiên còn chưa dứt thì Từ Phong đã xấu hổ cúi mặt, vẻ mặt Từ Nhân trở lên buồn bã giải thích: "Mấy năm về trước, đại ca đã từng một lần trùng kích cảnh giới Kim Đan nhưng thất bại"
"Ồ! "
Lâm Hiên thở dài, ngẫm lại cũng không có gì kì quái, tu tiên đạo dài đằng đẵng, sự gian nan trong đó khó có thể tưởng tượng nổi.
Mỗi lần tăng lên một cảnh giới không biết đã đào thải đi bao nhiêu người.
Đừng nói tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết, có thể ngưng thành Kim Đan đã vô cùng thỏa mãn.
Mục tiêu này hiện không còn cao vời với Lâm hiên nhưng xưa nay đã khiến không biết bao nhân tài phải ngậm ngùi dừng bước.
Không ít đệ tử danh môn đại phái thân mang linh căn ưu dị, lại được danh sư chỉ điểm, bước vào tu tiên lộ thì tiến bộ cực nhanh, ngay Trúc Cơ cũng không gặp nhiều khó khăn.
Những người như vậy trong môn phái luôn được coi là tinh anh, sư trưởng sủng ái cùng đồng môn sùng bái, nhưng khi trùng kích Ngưng Đan cảnh giới lại thất bại. Đây mới là rào cản chân chính.
Những người giống như Từ Phong cũng không ít, Lâm Hiên khẽ an ủi: "Từ huynh không cần nhụt chí, với niên kỷ của huynh hoàn toàn có thể lần nữa trùng kích cảnh giới Ngưng Đan"
"Lâm huynh đệ, không… tiền bối đã có cát ngôn như vậy, tại hạ nhất định cố gắng tu luyện" Thấy Lâm Hiên không hề có ý khinh thị, ánh mắt Từ Phong hiện sự cảm kích nhưng ngôn ngữ đã trở lên câu nệ.
Nghe đối phương xưng hô như vậy, Lâm Hiên chỉ khẽ cười, không có ý định sửa chữa. Theo quy củ của Tu tiên giới, hiện giờ đối phương gọi hắn một tiếng tiền bối cũng không sai.
Nếu khăng khăng ngang hàng thì lại khiến tâm tư đối phương không yên. Đã bước vào tiên lộ thì cần phải tuân theo quy của của nó.
"Lâm đại ca..tiền bối, người Ngưng Đan từ khi nào?" Từ Nhân cũng thầm le lưỡi, tiểu cô nương này so với trước đã ổn trọng hơn nhiều, thân thể càng trở lên xinh đẹp. Thiếu nữ mười tám xinh đẹp như hoa, lời này thật không ngoa.
"Cũng chưa lâu"
Lâm Hiên khẽ cười, hai huynh muội thấy hắn không muốn nói về vấn đề này thì cũng không dám hỏi nhiều.
Hiện tại thân phận song phương đều biến đổi rất lớn, chưa nói Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan, Linh Dược Sơn bây giờ đã phơi bày thực lực hùng hậu, có trưởng lão Nguyên Anh kỳ tọa trấn, thực như vầng thái dương lúc chính ngọ.
Ngay cả chính ma lưỡng đạo cũng không dám coi thường.
Thiên Sơn phái cũng là đại phái nhưng không thể bằng tam đại chính phái như Bích Vân Sơn truyền thừa đã nhiều năm. Hiện tại vì sinh tồn không thể không cúi đầu trước người khác.
"Đúng rồi, tại sao hai người lại ở chỗ này? " Hàn huyên trong chốc lát, Lâm Hiên tùy ý mở miệng hỏi một câu.
Hai huynh muội nhìn nhau, vẻ mặt có chút ảm đạm. Từ Phong thở dài, nghĩ lại chuyện cũ vẫn còn kinh hoàng nhưng với Lâm Hiên thì hắn cũng không giấu diếm.
Chính ma U Châu đối lập, phái Thiên Sơn vì để tiếp tục lưu truyền đạo nho, sau khi lo trái nghĩ phải thì cuối cùng gia nhập vào tam đại phái.
" Ở dưới mái hiên nhà khác không thể không cúi đầu, một khi dê vào miệng cọp thì bản thân mình không thể tự quyết định nữa"
"Dê vào miệng cọp, lời này là ý gì? " Trên mặt Lâm Hiên lộ một tia hứng thú.
"Tiền bối có điều chưa biết, tam đại phái cũng không phải như người ta đồn đãi" Từ Phong còn chưa kịp nói thì Từ Nhân đã căm giận mở miệng: "Khi trước chúng ta nghĩ rằng quy thuận tam đại phái thì có thể được chiếu cố ít nhiều. Cho dù có bị áp bức nhưng nếu vượt qua kiếp nạn lần này thì cũng đáng, chỉ là…"
"Như thế nào? "
"Bọn họ không xem chúng ta là minh hữu mà chỉ như nô tài, căn bản mặc kệ sự sống chết của đệ tử Thiên Sơn phái"
"Nô tài?" Lâm Hiên không khỏi sửng sốt, nhìn thiếu nữ trước mắt một cái: "Không có khoa trương như vậy chứ?"
"Ai, tiểu muội tuy có chút nông nổi nhưng những lời này đều là sự thật." Từ Phong thở dài nói tiếp: "Chính ma bùng nổ đại chiến, chúng ta hiện nay đã phụ thuộc vào người, trở thành vật hi sinh. Phàm là nhiệm vụ nguy hiểm thì toàn bộ đều giao cho chúng ta đi làm. Hơn nữa nếu có sai lầm thì lập tức phạt nặng"
"Đúng vậy, chưa được bao lâu mà đệ tử Thiên Sơn phái chúng ta đã bị thương tới ba phần" Dung nhan thanh tú của Từ Nhân lộ vẻ buồn bã ảm đạm, ngữ khí tràn ngập sự bất mãn đối với tam đại phái.
"Ừm"
Lâm Hiên gật đầu từ chối cho ý kiến. Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này tuy tàn khốc nhưng là hợp lý. Chính Ma lưỡng đạo tranh quyền bá chủ Tu tiên giới U Châu, hai bên tự nhiên đều chiếu cố đệ tử bổn môn. Trận đại chiến này đương nhiên để các môn phái phụ thuộc làm kẻ hi sinh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không thể oán trách lão thiên, kẻ yếu phải phục tùng người mạnh chính là đạo lý ở Tu tiên giới.
Lâm Hiên cũng không tiện an ủi, nhất thời cả ba người lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau hắn mới một mở miệng: "Thì ra là vậy, nhưng sao huynh muội các ngươi lại đến Thập Vạn Đại Sơn này, chẳng lẽ cũng là nhiệm vụ do tam đại phái an bài, muốn các ngươi thu thập linh đan linh thảo? "
"Việc này…" Sắc mặt Từ Phong tái nhợt, ấp úng không nói nên lời.
Lâm Hiên mỉm cười hiểu ý nói: "Nếu có điểm khó xử thì Từ huynh không cần nói. Tại hạ chẳng qua là thuận miệng hỏi mà thôi, không cần phải để trong lòng" Nghe Lâm Hiên nói vậy thì hai huynh muội có chút cảm kích, Từ Phong cắn răng nói: "Tiền bối đã quá lời, mạng của ta và tiểu muội là do người cứu, sao có thể giấu diếm người. Là thế này, hai người bọn ta không phải là chấp hành nhiệm vụ mà là trốn khỏi phái"
"Cái gì? " Nghe xong lời này Lâm Hiên không khỏi động dung, tự ý trốn khỏi môn phái thì tội không hề nhỏ. Hắn cũng không vội hỏi dồn, đối phương đã mở miệng thì tự nhiên sẽ giải thích đầu đuôi.
"Sự tình là thế này, khoảng hai tuần trăng trước tiểu muội cùng hơn mười vị sư huynh đệ phụng mệnh canh giữ ở một mỏ tinh quặng. Vị trí này cũng hẻo lánh không có người chú ý. Tụ tập mười mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì có chút an toàn. Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ ở mở tinh quặng bình thường lại đột nhiên khai thác được một lượng lớn trung phẩm tinh thạch. "
"Trung phẩm tinh thạch? " Chân mày Lâm Hiên cau lại, trong mắt ẩn hiện tia sáng kỳ lạ.
Chúng tu đều biết tinh thạch ẩn chứa lượng thiên địa linh khí rất lớn. Tinh thạch được khai thác từ tinh quặng thì chín phần đều là hạ phẩm và một phần nhỏ trung phẩm, mỗi mở quặng có nhiều trung phẩm tinh thạch xuất thế đều dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Tin tức này vốn được tam đại phái giữ kín nhưng không hiểu sao lại bị lộ ra ngoài.
Vì thế Cực Ác Ma Tôn đã phái rất nhiều thủ hạ tấn công. Chính đạo tuy cũng phái viện quân nhưng đến chậm một chút.
Kết quả có thể tưởng tượng. Mặc dù dựa vào trận pháp chỉ là các đệ tử Trúc Cơ Kỳ, Ma đạo bên kia lại có bảy tám cao thủ Ngưng Đan Kỳ, binh lực đối phương còn nhiều gấp mấy lần. Lấy ít đánh nhiều thì cũng đủ biết.
Đệ tử Thiên Sơn phái trấn thủ mỏ tinh quặng cũng không phải ngu ngốc, thực lực hai phương cách nhau quá xa, Sau khi thương lượng thì lựa chọn việc rút đi.
Nghĩ thấu đáo mà nói thì bọn họ làm vậy không sai, dù sao ở lại chỉ là có thêm những oan hồn mà thôi.
Nhưng cũng chính bởi vậy mà dẫn đến đại họa.
Tinh quặng bị đoạt, cao tầng tam đại phái vô cùng tức giận, tất cả đệ tự Thiên Sơn canh gác tinh quặng đều phải bị nghiêm trị.
"Lâm tiền bối, ngươi bảo bọn họ có còn nói đạo lý nữa không, tự nhiên muốn chúng ta đi đối đầu với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao" Nói đến việc ngày đó, đôi mi thanh tú của Từ Nhân nhíu lại, trên mặt vẫn tràn ngập sự phẫn nộ.
Lâm Hiên thở dài thuận miệng an ủi vài câu chẳng qua trong lòng đã rõ. Tam đại phái làm như vậy cũng đã suy tính. Bích Vân Sơn cầm đầu ba đại phái chính đạo thống trị ở U Châu đã hơn vạn năm, nguyên nhân đệ tử Thiên Sơn không chiến mà mất đi tinh quặng. Về điểm này bọn họ sao không nhìn ra.
Sỡ dĩ không nói đạo lý, muốn nghiêm khắc xử phạt những đệ tử Thiên Sơn kỳ thật chính là muốn giết gà dọa khỉ.
Dù sao bọn họ cũng rõ ràng, số môn phái phụ thuộc đã sớm có lòng oán than, thậm chí hối hận muốn thoát khỏi bọn họ ngày càng tăng lên.
Các lão quái Nguyên Anh Kỳ tự nhiên sẽ không ngồi nhìn cục diện phát triển theo hướng xấu. Tình thế hiện tại không có khả năng trấn an dụ dỗ, cho nên bọn họ quyết định chọn thủ đoạn máu tanh cho dù khiến bất mãn. Chỉ đáng thương cho hơn mười tu sĩ Thiên Sơn phải làm vật tế đao mà thôi.
Trong ngọc giản ghi lại một số sự kiện trọng đại sau khi họ Lý đến U châu.
Thần thức đảo qua, sơ lược tin tức về vị trí cổ động ánh vào mi mắt. Lâm Hiên vui vẻ đem ngọc giản cất đi.
Lúc này từ đầu ngón tay bắn ra hơn mười hỏa cầu lớn bằng nắm tay, đem thi thể những tu sĩ Hỏa Linh môn biến thành tro bụi. Sau đó, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay ra ngoài động.
Bên ngoài vẫn là thanh sơn thủy tú, không ai ngờ bên trong đã từng diễn ra một hồi đại chiến kinh tâm động phách.
Lâm Hiên độn quang phía bắc Quỷ La thành.
"Thiếu gia, người tính đến xem cổ động đó?" Thanh âm Nguyệt nhi cười khẽ truyền đến.
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu.
"Nhưng không phải Lý Diệu Thiên đã tìm đến mức lật cả ba tấc đất chung quanh sao, ngoài một yêu ma đã bị thiếu gia bị tiêu diệt thì làm gì tìm thấy gì ?" Nguyệt nhi có chút nghi hoặc mở miệng.
"Nha đầu ngốc, cô biết cái gì?" Lâm Hiên cười mắng rồi chậm rãi giải thích : " Cổ tu sĩ có thần thông vượt xa tu sĩ hiện tại. Không chỉ về uy lực pháp bảo mà tạo nghệ trận pháp cấm chế cũng hơn xa hiện tại. Nếu chỗ đó là di tích của cổ tu sĩ, không chừng sẽ có cấm chế loại mê huyễn rất lợi hại. Tên Lý Diệu Thiên kia thì có thể nhìn ra điều gì? Hắn không có thu hoạch không có nghĩa thiếu gia ta cũng không."
"Ừm" Lúc này Nguyệt nhi mới le lưỡi nhìn phía Lâm Hiên.
Địa phương có cổ động nọ cách Quỷ La thành khoảng năm trăm dặm. Với tốc độ độn quang của Lâm Hiên thì chỉ mất khoảng một canh giờ là tới bên ngoài khu vực này. Nhưng bên trong thì cực kỳ nguy hiểm.
Thập Vạn Đại Sơn!
Thập Vạn Đại Sơn được xưng là thiên đường của yêu thú ở U châu. Diện tích thực sự rộng lớn bao nhiêu thì đến nay không có ai biết. Khuê Âm Sơn so với nơi này cũng chỉ bằng một phần.
Trong đó vô cùng hiểm ác. Không chỉ có yêu thú mà còn có chướng khí rải rác, còn có một số thực vật tu luyện trăm ngàn năm thông linh thành tinh. Một cây cổ thụ khô héo vào lúc người ta không đề phòng có thể biến thành một sát thủ đoạt mệnh.
Đừng nói phàm nhân mà dù là tu tiên giả không cẩn thận sẽ ngã xuống ở nơi này. Mức độ nguy hiểm ở đây so với Âm Hồn Cốc cũng không hơn kém là bao.
Đương nhiên tu sĩ thường đến nơi này giết yêu lấy đan.
Mà hiện giờ Chính Ma đang kịch chiến, U châu đại loạn, số lượng tu sĩ đến Quỷ La thành cũng nhiều hơn. Có không ít người kết thành đội đến đây thám hiểm.
Tu tiên giả vào núi càng ngày càng nhiều. Ở vùng ngoại biên đã xuất hiện một số phường thị đơn giản để các tu sĩ có thể dừng chân nghỉ ngơi hoặc bổ sung vật phẩm.
Lâm Hiên cũng dừng tại một phường thị nghỉ ngơi một hồi, khôi phục pháp lực do một trận đại chiến vừa rồi, sau đó mới vào trong núi.
Mấy chục dặm đầu tiên khá an toàn. Trước kia cũng có yêu thú hoạt động nhưng hiện tại đã không còn bóng dáng.
Bất quá Lâm Hiên vẫn đem thần thức phát ra quan sát.
Đoạn hành trình này tưởng sẽ buồn tẻ vô vị nào biết thật náo nhiệt không ít.
Tu tiên giới lấy thực lực phục chúng, thấy lợi nổi lòng tham là bình thường, ở đây muốn làm sát nhân đoạt bảo thì khá dễ dàng.
Quỷ La thành tập trung lượng lớn tu sĩ nên không thể ăn cướp trắng trợn. Hỏa Linh môn sát nhân đoạt bảo đều là âm thầm tiến hành. Còn ở Thập Vạn Đại Sơn thì không cần kiêng nể gì cả.
Dọc đường Lâm Hiên cũng gặp chuyện thế này, còn có kẻ có mưu đồ với hắn. Kết quả có thể nghĩ được, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Bất quá bị quấy vài lần cũng thấy phiền, Lâm Hiên không che dấu tu vị nữa, đem linh áp toàn thân phát ra, kết quả là những kẻ kia đều phải chùn bước.
Lý Diệu Thiên miêu tả vị trí động phủ khá mơ hồ nên thỉnh thoảng Lâm Hiên phải dừng lại xác định lại phương hướng.
Cứ như vậy, lộ trình ban đầu không quá xa nhưng hắn mất gần hai ngày mà vẫn chưa tìm được.
Bất quá Lâm Hiên cũng không vội vàng. Dù sao trên người hắn không việc gì quan trọng.
Sáng sớm hôm nay Lâm Hiên vừa mới từ nơi nghỉ chân, đang chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên âm thanh đấu pháp hò hét truyền đến.
Lâm Hiên lắc đầu, chuyện như vậy quả thực rất nhiều. Theo phán đoán của hắn, quá nửa là có tu sĩ xui xẻo gặp phải cường đạo.
Lâm Hiên vốn không định xen vào nhưng vẫn tò mò dùng thần thức đảo qua một chút.
Kết quả trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
Khác với dự đoán. Đây không phải hai nhóm tu sĩ đấu pháp mà là một nam một nữ đang đấu kịch liệt với mấy con yêu thú.
Hơn nữa hai tu sĩ đang rơi vào thế hạ phong, cố gắng chống đỡ mà thôi.
Không ngờ hai người này hắn đã có duyên gặp mặt vài lần.
Nam tử mày rậm mắt to, mặt mũi đầy chính khí, nữ tử thì xinh xắn yêu kiều, dung mạo khả ái.
Chính là huynh muội họ Từ phái Thiên Sơn.
Mấy năm không gặp phong thái hai người vẫn như xưa, tiểu nha đầu Từ Nhân lại xinh đẹp thêm một chút. Nhưng lúc này trên trán hai huynh muội đang toát mồ hôi.
Nguyên tắc hành sự của Lâm Hiên là có lợi mới làm, bất quá nếu đã có giao tình, thấy chết không cứu không phải tác phong của hắn.
Thân ảnh hắn hóa thành một đạo thanh hồng, bay vút đến chỗ hai huynh đệ.
Tình thế hai huynh muội họ Từ đã nguy cấp, hô hấp của thiếu nữ kia dồn dập, vì bảo hộ muội muội mà Từ Phong cũng hãm thân vào nguy hiểm.
"Ca, mặc kệ muội, huynh đi trước đi" Dung nhan khả ái của Từ Nhân hiện lên vẻ lo lắng, nếu còn ở lại thì cả hai người bọn họ sẽ cùng chết.
Tuy thế Từ Phong nào có thể bỏ đi. Phụ mẫu mất sớm, muội muội là thân nhân duy nhất trên thế gian của hắn.
Hống!
Quần chiến hồi lâu, mấy con yêu thú bắt đầu nổi giận, trong mắt tỏa ra hồng quang, thế công ngày càng sắc bén.
Choang! Linh Khí hình đoản kiếm của Từ Nhân đã bị một đạo hồng quang đánh bay, thiếu nữ phun ra một ngụm máu hồng, sắc mặt tái nhợt.
"Muội muội! "
Sắc mặt Từ Phong đại biến, muốn xuất thủ cứu viện nhưng mấy yêu thú này phối hợp ăn ý, thế công lại càng thêm mãnh liệt khiến hắn không thể rứt ra được.
Khóe mắt hắn sắp rách ra, mắt thấy muội muội sắp táng thân trong miệng yêu thú thì một đạo thanh hồng lóe lên, không ngờ thân thể yêu thú trước mắt đã bị phân thành hai nửa.
Từ thị huynh muội trợn tròn mắt, đồng thời trở nên vui mừng.
"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối. " Thiếu nữ nhìn về phía bóng người trong thanh quang, cúi người thi lễ.
Từ Phong cũng vô cùng vui mừng. Hắn đã cảm ứng được đối phương là tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Như vậy huynh muội bọn họ có thể tránh một kiếp rồi…
Lâm Hiên cười to, giơ tay lên bắn ra hai đạo kiếm quang nhanh chóng lấy thủ cấp của hai con yêu thú còn lại. Hai huynh muội liếc nhìn nhau hoảng sợ không thôi.
Hai con yêu thú này đều là cực phẩm cấp hai, thực lực không thể khinh thường. Đối phương chưa cần tế ra pháp bảo, chỉ giơ tay đã dễ dàng sát diệt. Thực lực mạnh quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Đến bây giờ, vẻ mặt hai người càng thêm cung kính.
"Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, ân cứu mạng của người, hai huynh muội vãn bối sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, sẽ lập bài vị trường sinh cung phụng hàng ngày" Từ Phong ôm quyền nói.
"Từ huynh không cần khách khí đến vậy, nhiều năm không gặp, hiền huynh muội vẫn khỏe chứ? " Lâm Hiên cười to rồi thu liễm độn quang chậm rãi hạ xuống đất.
Từ Phong nghe thanh âm của Lâm Hiên thì có chút quen tai, lại thêm lời lẽ xưng hô thì vẻ kinh nghe càng nhiều, hai mắt mở to lắp bắp nói: "Ngươi… ngươi là Lâm huynh đệ, thiếu chủ Linh Dược Sơn? "
"Lâm… Lâm đại ca!" So với hắn thì Từ Nhân phản ứng nhanh hơn, nhưng cũng giật mình lấy tay che miệng.
"Ha ha, xem ra hai vị vẫn chưa quên Lâm mỗ, không phải ta thì ai? " Lâm Hiên mỉm cười trả lời.
"Lâm huynh, ngươi… ngươi đã kết thành kim đan? " Từ Phong vẫn không dám tin tưởng, giọng nói tràn đầy vẻ hâm mộ.
Cũng khó trách, năm đó hắn vì cần luyện đan quen biết Lâm Hiên, một người là thiếu chủ Linh Dược Sơn, một người là đại đệ tử kiệt suất của Thiên Sơn phái. Cả hai đều là thanh niên thiên tài, hơn nữa giao tình không tồi.
Bọn họ từng cùng tham gia Kết Anh hội ở Bích Vân Sơn.
Sau đó Lâm Hiên lại cứu Từ Nhân thoát khỏi tay gã tu ma giả tại Thiên Ma Thành, tính ra quan hệ của Lâm Hiên với hai huynh muội này không tệ.
Chỉ là về sau mỗi người đều chuyên tâm tu luyện nên không liên hệ qua lại nhiều.
Nhưng với tu sĩ mà nói, mười năm cũng chỉ là một chớp mắt, lần này gặp lại Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan.
Điều này khiến Từ Phong xấu hổ không thôi, khi hai người mới tương giao thì tu vị Lâm Hiên mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn hắn là Trúc Cơ đại viên mãn, tới bây giờ Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan.
Lâm Hiên đánh giá hai huynh muội một chút có chút bất ngờ. Từ Nhân tiến bộ không nhỏ, đã Trúc Cơ thành công mà đại đệ tử kiệt xuất của Thiên Sơn phái thì ngoài pháp lực tinh thâm thêm một chút, cảnh giới vẫn giậm chân tại chỗ.
" Từ huynh còn chưa…"
Lời Lâm Hiên còn chưa dứt thì Từ Phong đã xấu hổ cúi mặt, vẻ mặt Từ Nhân trở lên buồn bã giải thích: "Mấy năm về trước, đại ca đã từng một lần trùng kích cảnh giới Kim Đan nhưng thất bại"
"Ồ! "
Lâm Hiên thở dài, ngẫm lại cũng không có gì kì quái, tu tiên đạo dài đằng đẵng, sự gian nan trong đó khó có thể tưởng tượng nổi.
Mỗi lần tăng lên một cảnh giới không biết đã đào thải đi bao nhiêu người.
Đừng nói tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết, có thể ngưng thành Kim Đan đã vô cùng thỏa mãn.
Mục tiêu này hiện không còn cao vời với Lâm hiên nhưng xưa nay đã khiến không biết bao nhân tài phải ngậm ngùi dừng bước.
Không ít đệ tử danh môn đại phái thân mang linh căn ưu dị, lại được danh sư chỉ điểm, bước vào tu tiên lộ thì tiến bộ cực nhanh, ngay Trúc Cơ cũng không gặp nhiều khó khăn.
Những người như vậy trong môn phái luôn được coi là tinh anh, sư trưởng sủng ái cùng đồng môn sùng bái, nhưng khi trùng kích Ngưng Đan cảnh giới lại thất bại. Đây mới là rào cản chân chính.
Những người giống như Từ Phong cũng không ít, Lâm Hiên khẽ an ủi: "Từ huynh không cần nhụt chí, với niên kỷ của huynh hoàn toàn có thể lần nữa trùng kích cảnh giới Ngưng Đan"
"Lâm huynh đệ, không… tiền bối đã có cát ngôn như vậy, tại hạ nhất định cố gắng tu luyện" Thấy Lâm Hiên không hề có ý khinh thị, ánh mắt Từ Phong hiện sự cảm kích nhưng ngôn ngữ đã trở lên câu nệ.
Nghe đối phương xưng hô như vậy, Lâm Hiên chỉ khẽ cười, không có ý định sửa chữa. Theo quy củ của Tu tiên giới, hiện giờ đối phương gọi hắn một tiếng tiền bối cũng không sai.
Nếu khăng khăng ngang hàng thì lại khiến tâm tư đối phương không yên. Đã bước vào tiên lộ thì cần phải tuân theo quy của của nó.
"Lâm đại ca..tiền bối, người Ngưng Đan từ khi nào?" Từ Nhân cũng thầm le lưỡi, tiểu cô nương này so với trước đã ổn trọng hơn nhiều, thân thể càng trở lên xinh đẹp. Thiếu nữ mười tám xinh đẹp như hoa, lời này thật không ngoa.
"Cũng chưa lâu"
Lâm Hiên khẽ cười, hai huynh muội thấy hắn không muốn nói về vấn đề này thì cũng không dám hỏi nhiều.
Hiện tại thân phận song phương đều biến đổi rất lớn, chưa nói Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan, Linh Dược Sơn bây giờ đã phơi bày thực lực hùng hậu, có trưởng lão Nguyên Anh kỳ tọa trấn, thực như vầng thái dương lúc chính ngọ.
Ngay cả chính ma lưỡng đạo cũng không dám coi thường.
Thiên Sơn phái cũng là đại phái nhưng không thể bằng tam đại chính phái như Bích Vân Sơn truyền thừa đã nhiều năm. Hiện tại vì sinh tồn không thể không cúi đầu trước người khác.
"Đúng rồi, tại sao hai người lại ở chỗ này? " Hàn huyên trong chốc lát, Lâm Hiên tùy ý mở miệng hỏi một câu.
Hai huynh muội nhìn nhau, vẻ mặt có chút ảm đạm. Từ Phong thở dài, nghĩ lại chuyện cũ vẫn còn kinh hoàng nhưng với Lâm Hiên thì hắn cũng không giấu diếm.
Chính ma U Châu đối lập, phái Thiên Sơn vì để tiếp tục lưu truyền đạo nho, sau khi lo trái nghĩ phải thì cuối cùng gia nhập vào tam đại phái.
" Ở dưới mái hiên nhà khác không thể không cúi đầu, một khi dê vào miệng cọp thì bản thân mình không thể tự quyết định nữa"
"Dê vào miệng cọp, lời này là ý gì? " Trên mặt Lâm Hiên lộ một tia hứng thú.
"Tiền bối có điều chưa biết, tam đại phái cũng không phải như người ta đồn đãi" Từ Phong còn chưa kịp nói thì Từ Nhân đã căm giận mở miệng: "Khi trước chúng ta nghĩ rằng quy thuận tam đại phái thì có thể được chiếu cố ít nhiều. Cho dù có bị áp bức nhưng nếu vượt qua kiếp nạn lần này thì cũng đáng, chỉ là…"
"Như thế nào? "
"Bọn họ không xem chúng ta là minh hữu mà chỉ như nô tài, căn bản mặc kệ sự sống chết của đệ tử Thiên Sơn phái"
"Nô tài?" Lâm Hiên không khỏi sửng sốt, nhìn thiếu nữ trước mắt một cái: "Không có khoa trương như vậy chứ?"
"Ai, tiểu muội tuy có chút nông nổi nhưng những lời này đều là sự thật." Từ Phong thở dài nói tiếp: "Chính ma bùng nổ đại chiến, chúng ta hiện nay đã phụ thuộc vào người, trở thành vật hi sinh. Phàm là nhiệm vụ nguy hiểm thì toàn bộ đều giao cho chúng ta đi làm. Hơn nữa nếu có sai lầm thì lập tức phạt nặng"
"Đúng vậy, chưa được bao lâu mà đệ tử Thiên Sơn phái chúng ta đã bị thương tới ba phần" Dung nhan thanh tú của Từ Nhân lộ vẻ buồn bã ảm đạm, ngữ khí tràn ngập sự bất mãn đối với tam đại phái.
"Ừm"
Lâm Hiên gật đầu từ chối cho ý kiến. Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này tuy tàn khốc nhưng là hợp lý. Chính Ma lưỡng đạo tranh quyền bá chủ Tu tiên giới U Châu, hai bên tự nhiên đều chiếu cố đệ tử bổn môn. Trận đại chiến này đương nhiên để các môn phái phụ thuộc làm kẻ hi sinh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không thể oán trách lão thiên, kẻ yếu phải phục tùng người mạnh chính là đạo lý ở Tu tiên giới.
Lâm Hiên cũng không tiện an ủi, nhất thời cả ba người lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau hắn mới một mở miệng: "Thì ra là vậy, nhưng sao huynh muội các ngươi lại đến Thập Vạn Đại Sơn này, chẳng lẽ cũng là nhiệm vụ do tam đại phái an bài, muốn các ngươi thu thập linh đan linh thảo? "
"Việc này…" Sắc mặt Từ Phong tái nhợt, ấp úng không nói nên lời.
Lâm Hiên mỉm cười hiểu ý nói: "Nếu có điểm khó xử thì Từ huynh không cần nói. Tại hạ chẳng qua là thuận miệng hỏi mà thôi, không cần phải để trong lòng" Nghe Lâm Hiên nói vậy thì hai huynh muội có chút cảm kích, Từ Phong cắn răng nói: "Tiền bối đã quá lời, mạng của ta và tiểu muội là do người cứu, sao có thể giấu diếm người. Là thế này, hai người bọn ta không phải là chấp hành nhiệm vụ mà là trốn khỏi phái"
"Cái gì? " Nghe xong lời này Lâm Hiên không khỏi động dung, tự ý trốn khỏi môn phái thì tội không hề nhỏ. Hắn cũng không vội hỏi dồn, đối phương đã mở miệng thì tự nhiên sẽ giải thích đầu đuôi.
"Sự tình là thế này, khoảng hai tuần trăng trước tiểu muội cùng hơn mười vị sư huynh đệ phụng mệnh canh giữ ở một mỏ tinh quặng. Vị trí này cũng hẻo lánh không có người chú ý. Tụ tập mười mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì có chút an toàn. Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ ở mở tinh quặng bình thường lại đột nhiên khai thác được một lượng lớn trung phẩm tinh thạch. "
"Trung phẩm tinh thạch? " Chân mày Lâm Hiên cau lại, trong mắt ẩn hiện tia sáng kỳ lạ.
Chúng tu đều biết tinh thạch ẩn chứa lượng thiên địa linh khí rất lớn. Tinh thạch được khai thác từ tinh quặng thì chín phần đều là hạ phẩm và một phần nhỏ trung phẩm, mỗi mở quặng có nhiều trung phẩm tinh thạch xuất thế đều dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Tin tức này vốn được tam đại phái giữ kín nhưng không hiểu sao lại bị lộ ra ngoài.
Vì thế Cực Ác Ma Tôn đã phái rất nhiều thủ hạ tấn công. Chính đạo tuy cũng phái viện quân nhưng đến chậm một chút.
Kết quả có thể tưởng tượng. Mặc dù dựa vào trận pháp chỉ là các đệ tử Trúc Cơ Kỳ, Ma đạo bên kia lại có bảy tám cao thủ Ngưng Đan Kỳ, binh lực đối phương còn nhiều gấp mấy lần. Lấy ít đánh nhiều thì cũng đủ biết.
Đệ tử Thiên Sơn phái trấn thủ mỏ tinh quặng cũng không phải ngu ngốc, thực lực hai phương cách nhau quá xa, Sau khi thương lượng thì lựa chọn việc rút đi.
Nghĩ thấu đáo mà nói thì bọn họ làm vậy không sai, dù sao ở lại chỉ là có thêm những oan hồn mà thôi.
Nhưng cũng chính bởi vậy mà dẫn đến đại họa.
Tinh quặng bị đoạt, cao tầng tam đại phái vô cùng tức giận, tất cả đệ tự Thiên Sơn canh gác tinh quặng đều phải bị nghiêm trị.
"Lâm tiền bối, ngươi bảo bọn họ có còn nói đạo lý nữa không, tự nhiên muốn chúng ta đi đối đầu với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao" Nói đến việc ngày đó, đôi mi thanh tú của Từ Nhân nhíu lại, trên mặt vẫn tràn ngập sự phẫn nộ.
Lâm Hiên thở dài thuận miệng an ủi vài câu chẳng qua trong lòng đã rõ. Tam đại phái làm như vậy cũng đã suy tính. Bích Vân Sơn cầm đầu ba đại phái chính đạo thống trị ở U Châu đã hơn vạn năm, nguyên nhân đệ tử Thiên Sơn không chiến mà mất đi tinh quặng. Về điểm này bọn họ sao không nhìn ra.
Sỡ dĩ không nói đạo lý, muốn nghiêm khắc xử phạt những đệ tử Thiên Sơn kỳ thật chính là muốn giết gà dọa khỉ.
Dù sao bọn họ cũng rõ ràng, số môn phái phụ thuộc đã sớm có lòng oán than, thậm chí hối hận muốn thoát khỏi bọn họ ngày càng tăng lên.
Các lão quái Nguyên Anh Kỳ tự nhiên sẽ không ngồi nhìn cục diện phát triển theo hướng xấu. Tình thế hiện tại không có khả năng trấn an dụ dỗ, cho nên bọn họ quyết định chọn thủ đoạn máu tanh cho dù khiến bất mãn. Chỉ đáng thương cho hơn mười tu sĩ Thiên Sơn phải làm vật tế đao mà thôi.
Tác giả :
Huyền Vũ