Bạch Liên Hoa Nghịch Tập
Chương 36: Chim sẻ và ruồi bọ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mũ nấm bên ngoài đột nhiên bung mạnh ra, một cỗ mùi tanh tưởi kịch liệt ập đến, Liên Hoa che mũi không đúng lúc, trực tiếp lảo đảo, thiếu chút nữa ngất xỉu luôn.”
“Anh trai, em không muốn ăn thịt, em thích ăn cải xanh.” Hà Ngữ nhéo nhéo cây nấm ngồi xổm bên cạnh Liên Hoa cẩn thận nói.
Liên Hoa: “…” Quả nhiên tiểu loli vẫn là đáng yêu nhất, Liên Hoa ôm Hà Ngữ, dùng sức hun cái chóc trên trán nó.
“A a, Sắc Liên, không được đụng vào Tiểu Ngữ!” Triệu Tiểu Long trực tiếp nhảy dựng lên, nhào về phía Liên Hoa, cha già Liên Hoa ôm tiểu loli, Triệu Tiểu Long lại trực tiếp bẹp một tiếng bị Liên Ngọc ngay đó đá bay.
“A a, đồ nấm thối, mày lại bắt nạt tao!” Triệu Tiểu Long lập tức dời mục tiêu đuổi theo Liên Ngọc.
“Chủ nhân, đùa với thằng nhóc này thật vui, ha ha ha.” Liên Ngọc một bên nhảy, một bên nói chuyện với Liên Hoa.
“Haizzz…” Liên Hoa thở dài một tiếng, lấy ra vài cây nấm năng lượng nhét vào miệng, lại lấy ra hai cái cho Hà Ngữ và Hà Húc mỗi người một cái. Hai anh em Hà gia cầm nấm năng lượng trong tay, quý trọng bỏ vào miệng. Bọn nó đều biết loại nấm nho nhỏ này rất trân quý.
Gần đây Liên Hoa không có coi tiền như rác, hắn cảm thấy bản thân rất bần cùng. Ba lô bảo bối của hắn trước khi bị cuốn vào trong sông vẫn còn để trên xe Hạ Chí, cũng không biết Hạ Chí có giữ nó hay không. Tinh hạch trên người không có lấy một cái, mà nấm năng lượng là do Liên Ngọc sinh trong tiếng khóc thảm thiết. Liên Hoa không dám dùng nhiều, bởi vì Liên Ngọc đã phải liều mạng cứu hắn! Liên Ngọc tạo ra hai cây nấm khải linh cũng đã dùng rất nhiều năng lượng, chủ nhân thân ái hắn đây sao còn có thể bóc lột nó.
“Anh Liên, chúng ta trước tiên tìm tinh hạch đi, cứ như vậy thì không có biện pháp mạnh lên được.” Hà Húc ăn nấm xong, mở miệng nói.
Liên Hoa gật gật đầu. Người trong thôn Hà Gia không nhiều, tang thi cũng bị Kim lão đại thanh lý sạch sẽ, ngẫu nhiên sẽ gặp được hai ba con mèo, rất nhanh cũng bị giải quyết. Biến dị thú rất hung tàn, biến dị thực vật lại chuyên đánh lén, rất khó chơi, hiện tại bọn họ cực kỳ cần tinh hạch.
“Anh trai, bằng không chúng ta tìm một thôn trấn đánh tang thi đi! Tiểu Ngữ có thể hỗ trợ lấy tinh hạch.” Tiểu loli Hà Ngữ nóng lòng nói.
Liên Hoa: “…” Bản thân Liên Hoa sống lâu như vậy, thế mà vẫn chưa từng tự tay moi tinh hạch! Hắn hoặc là hỗ trợ rửa tinh hạch nhận thù lao, hoặc là nhờ cái tiệm rau củ gian thương mà có, hắn vẫn chưa từng tự tay lấy tinh hạch! Vậy mà con bé này làm sao có thể hưng phấn nói ra như vậy? Như vậy không tốt, không tốt!
“Tiểu Húc.” Liên Hoa nhìn về phía Hà Húc: “Nhóc có biết nơi này có thôn trấn nào để đánh quái hay không?”
Hà Húc: “…”
“Tiểu Ngữ, nhóc biết không?” Liên Hoa mặt không chút thay đổi quay đầu hỏi Hà Ngữ.
“Em… em…” Hà Ngữ cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay: “Em không biết.” QAQ
Liên Hoa: “…” Vậy còn thanh lý cái rắm! Vì sao anh mày lại mù đường, mà đàn em một người cũng không có kinh nghiệm đi đường phong phú chứ?
“Tui, tui biết!” Triệu Tiểu Long vừa rượt đuổi Liên Ngọc xong, thở gấp nói.
Mọi người: “…” Tin được nó chính là đầu đất, cái người ở thôn Hà Gia mà cũng bị lạc đường thì không cần phát biểu ý kiến đâu!
“Tui thật sự biết mà!” Triệu Tiểu Long ủy khuất, Liên Hoa trực tiếp đập một cái Thủy Cầu vào mặt Triệu Tiểu Long, giúp hắn rửa mặt.
“Nhóc vẫn là câm miệng đi!” Liên Hoa không khách khí nói.
Triệu Tiểu Long: “…”. QAQ Tại sao không tin tui? Tui khóc cho mấy người xem.
“A! Anh trai, có con mồi.” Hà Ngữ kinh hỉ chỉ vào Thủy Kính.
Mọi người tranh thủ chạy tới xem.
“Woa! Một con gà thiệt bự!” Triệu Tiểu Long hưng phấn kêu to.
“Kia là cái gì? Hẳn là chim sẻ biến dị đi.” Liên Hoa yếu ớt phát biểu ý kiến.
Chỉ thấy cái con so với con gà còn lớn hơn gấp ba bốn lần đang hung tàn dùng móng vuốt cắm vào cà rốt của Liên Hoa ở bên ngoài, từng miếng từng miếng ăn.
“Chim sẻ biến dị cũng ăn cà rốt sao?” Hà Húc lẩm bẩm: “Thế giới này thật kỳ quái.”
“Không cần quan tâm chuyện có kỳ quái hay không, anh Liên, anh mau bắt nó đi!” Triệu Tiểu Long quả thực muốn túm cổ Liên Hoa lắc điên cuồng.
Liên Hoa vừa động thủ, một cỗ bụi hướng thằng con ‘gà’ đó ụp lên, Liên Ngọc liền sinh ra các bào tử gây tê, ăn ngon lại dùng bền. Con ‘gà’ không có phòng bị, ngay lập tức dính đòn, dây leo ẩn nấp xung quanh lập tức vây lại, trói chặt nó bên trong. Con ‘gà’ giãy dụa không có kết quả, thân thể lại bị gây tê, dần dần lực bất tòng tâm, liền thảm thiết kêu rên ‘Chiếp chiếp’ liên tục.
“Sao anh lại có loại dự cảm chẳng lành vậy?” Liên Hoa nói.
Ba đứa nhỏ nhìn nhau: “Không có việc gì đâu…” Triệu Tiểu Long nói.
Động tác Liên Hoa nhanh hơn, mấy cây gỗ nhọn nhọn bắn về phía con ‘gà’ mới bị gây tê một nửa, con ‘gà’ rốt cục rầm rì một tiếng rồi hôn mê, Liên Hoa nhanh chóng cho dây leo cuốn nó vào phòng.
“A, anh Liên, anh nhìn trời kìa!” Triệu Tiểu Long chỉ chỉ Thủy Kính.
Liên Hoa: “…” Má nó, một bầy ‘gà’ đông đúc bay tới che đầy một mảnh trời, nếu bọn họ bị phát hiện, tuyệt đối sẽ bị ăn sạch, ngay cả xương cốt cũng không còn
Da đầu Liên Hoa run lên, nhưng vẫn cố an ủi mấy đứa nhỏ bị dọa cho choáng váng: “Suỵt, đừng lên tiếng, đừng động. Chúng nó tìm không ra chúng ta thì sẽ bỏ đi thôi.” Liên Hoa dùng thủy cầu bao lại con ‘gà’mới bắt được, lại bọc thêm một tầng mộc khí. Còn thật cẩn thận tăng thêm bên ngoài gian phòng một tầng hơi nước, cần phải cam đoan hơi thở và âm thanh của bọn họ không lọt ra ngoài.
Đàn ‘gà’ lượn vòng trên đỉnh phòng của bọn Liên Hoa một hồi, rõ ràng nghe thấy tiếng của đồng loại ở ngay đây, vì sao lại không nhìn thấy?
Một con ‘gà’ đột nhiên chú ý tới bụi cỏ, tò mò lại gần. Tim Liên Hoa thiếu điều sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Biến dị thú vì sao lại hung tàn như thế? Vì sao những con yếu lại kết thành bầy đàn như vậy? Người ta gặp phải số lượng này thật sự sẽ bị dọa cho tiểu ra quần. Những con mạnh thì độc lai độc vãng, nhưng đã nói là mạnh thì còn săn kiểu gì? Thật là một câu chuyện bi thương.
Hà Ngữ nhìn Thủy Kính, đàn chim bên trong đã che ngập trời dọa sợ nó, nó chỉ biết che chặt miệng để bản thân không khóc.
Con chim tò mò càng ngày càng đến gần, Liên Hoa quả thực muốn ở vặt lông lột da nó. Mẹ nó, mày lại đây làm cái gì?
Liên Ngọc rốt cục hành động, ở bên ngoài phòng đột nhiên mọc ra một cây nấm nhìn như bánh bao, màu trắng, dùng mắt thường nhìn cái bánh bao trắng này có thể thấy được rất càng ngày càng nở lớn ra. Liên Ngọc dùng loại nấm này làm gì?
Lòng hiếu kỳ của đàn chim bị hấp dẫn, bất tri bất giác đến gần chỗ đó, một chút cũng không biết bản thân đang rời khỏi đội hình.
Cây nấm trắng kia rất nhanh liền cao được 3m thì ngừng, mũ nấm dần dần mở ra, lũ chim sẻ đã cách rất gần.
“Chủ nhân, nín thở che mũi lại.” Liên Ngọc kêu to.
Liên Hoa: “Hả?”
Mũ nấm bên ngoài đột nhiên bung mạnh ra, một cỗ mùi tanh tưởi kịch liệt ập đến, Liên Hoa che mũi không đúng lúc, trực tiếp lảo đảo, thiếu chút nữa ngất xỉu luôn.
“Thối quá!” Hà Ngữ nấc lên một tiếng, trực tiếp té xỉu.
Triệu Tiểu Long và Hà Húc cũng không tốt bao nhiêu, tranh thủ dùng quần áo che mũi.
Liên Hoa vội vàng thấm ướt khăn, che mũi cho Hà Ngữ, bản thân thì tự nín thở.
Bọn Liên Hoa nơi này cách cây nấm còn khá xa mà đã bị trùng kích mãnh liệt đến thế, có thể nghĩ bọn chim sẻ ở tầng trung tâm phải chịu thảm cảnh cỡ nào, mấy con hoàn toàn không có phòng bị trực tiếp giơ chân chổng vó lên trời hôn mê bất tỉnh. Những con trên bầu trời kêu rên hỗn loạn, thanh âm thảm thiết vang vọng rền trời.
Liên Hoa dựng lên một bức tường nước, kín kẽ bao chặt mọi người bên trong, ngăn cách mùi thối kia. Lại trồng một mảnh hoa lài, tinh lọc không khí bên trong.
“Liên Ngọc!” Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi kêu một tiếng, thiếu điều muốn giẫm Liên Ngọc ra bã dưới dất: “Mày lần sau nếu có làm loại chuyện tổn thọ như vậy thì nhớ thông báo trước một tiếng!”
“Chủ nhân, người ta có nhắc nhở mà.” Liên Ngọc đáng thương hề hề bị Liên Hoa dẫm dưới chân, quả thực khóc không ra nước mắt. Nó cũng không biết cái mùi này sao lại lợi hại như thế! Tuy rằng cũng có chút xíu xiu tâm tư muốn trêu cợt, nhưng nó cũng không biết lực sát thương lại lớn đến vậy!
“Anh trai…” Hà Ngữ rốt cục cũng từ từ tỉnh lại: “Anh trai!” Hà Ngữ nhào vào lòng Liên Hoa: “Thật đáng sợ, thật thối! Hu hu, Tiểu Ngữ sợ quá.”
Liên Hoa ôm tiểu loli Hà Ngữ nhẹ giọng an ủi, chân lại nghiền nghiền.
Liên Ngọc: “…” QAQ, chủ nhân không yêu tui, nghĩ đến bản thân làm chuyện này, lại nuốt tiếng khóc về, chỉ biết nức nở trong lòng.
“Ít nhất lũ chim sẻ biến dị đi rồi.” Hà Húc mặt than nói. QAQ, Em gái vùi đầu vào vòng tay một thằng khác, không vui.
Triệu Tiểu Long đã không còn khí lực chú ý đến Liên Hoa có phải đang chiếm tiện nghi của Hà Ngữ hay không, rất giống cá chết mà nhét đầu vào bụi hoa lài.
“Mùi thối chừng nào mới tản vậy?” Liên Hoa hỏi.
“Đại khái, ít nhất cũng mất nửa ngày đi.” Liên Ngọc yếu ớt nói.
“Vậy còn nhiều nhất?”
“Ba ngày QAQ.”
Liên Hoa lại tăng thêm lực cho cái chân.
“Á á á, chủ nhân, cầu buông tha!” Liên Ngọc kêu thảm thiết.
“Anh Liên, anh có nghe thấy tiếng bên ngoài không?” Hà Húc chen vào giai đoạn Liên Hoa đang dạy dỗ Liên Ngọc.
Liên Hoa ngừng chân, mở ra một Thủy Kính mới. Nhất thời, Liên Hoa có loại cảm giác ăn không tiêu vài ngày.
Mẹ nó! Sao lại kéo tới một đám ruồi bọ biến dị nữa?! Mẹ nó, Con đứng đầu sao lại to thế, mẹ nó, toàn là phiên bản phóng đại, Liên Hoa lại giẫm giẫm đầu sỏ gây tội Liên Ngọc mấy cái.
Liên Ngọc: “…” Người ta thật đáng thương, hu hu hu.
“Trời ơi!” Triệu Tiểu Long nhịn không được kêu ra tiếng: “Này rốt cuộc là có bao nhiêu nấm mốc mới nuôi lớn được đám ruồi bọ này?”
Liên Hoa nhìn Triệu Tiểu Long sắc mặt tái nhợt, phỏng chừng nó thấy quá ghê tởm. Vì thế ôm chặt lấy Hà Ngữ, không thể để cho con bé thấy cái loại hình ảnh này.
Nhìn một cái, đám ruồi kia ong ong kêu lớn, bắt đầu đại chiến với nấm hôi, một lũ đen thui đầy lông tơ kích động nhốn nháo, vo vo ve ve, lượn tới lượn lui thi nhau hút sạch sẽ cây nấm, sau đó mới lưu luyến không rời bay vòng quanh hài cốt còn lại của cây nấm, lại sau đó đẻ ra một đống trứng trắng trắng, lúc này mới chịu bay đi. Liên Hoa cảm thấy hắn có thể ba ngày không cần ăn cơm.
“Anh Liên, chúng ta đi mau đi.” Sắc mặt Hà Húc cũng tái nhợt, quả thực đã đến cực hạn chịu đựng, lung lay sắp đổ.
Liên Hoa mở dây leo đang chắn trước gian phòng ra, cũng không hủy tường nước, kéo theo tường nước rời xa hiện trường phạm tội.
Khi hắn cảm thấy đã cách đủ xa, Liên Hoa lại lần nữa xây một gian phòng mới, ôm Hà Ngữ đi vào.
Ba đứa nhỏ mềm nhũn cả ra, Liên Hoa cảm thấy hôm nay không thể tiếp tục đi rồi, vẫn nên ở trong này nghỉ ngơi một đêm.
Liên Hoa lấy hạt giống ra, trồng trong phòng một cây thanh mai nho nhỏ, quả hồng hồng đỏ đỏ nở rộ*.
*Quả cây thanh mai:
“Ăn một chút đi.” Liên Hoa hái trái cho bọn nhỏ.
Triệu Tiểu Long nhận lấy, nhét toàn bộ vào miệng, dữ tợn ăn, nước trái cây hồng hồng đỏ đỏ vương vãi đầy đất.
“Bình tĩnh một chút.” Liên Hoa nhắc nhở: “Còn muốn ăn thịt không?” Liên Hoa hỏi một câu, hắn cảm thấy bọn nhỏ nhất định ăn không vô.
“Ăn! Sao lại không ăn! Nhất định phải ăn!” Biểu tình Triệu Tiểu Long siêu cấp vặn vẹo, ánh mắt không rời khỏi Liên Ngọc.
Liên Ngọc cảm thấy áp lực thật lớn, liền chui vào trong túi Liên Hoa: “Cậu không nhìn thấy tui, cậu không nhìn thấy tui…”
Liên Hoa: “…”
“Thật sự muốn ăn?” Liên Hoa với Thùng sắp đặt bẫy lại đưa tới một đàn chim sẻ biến dị, hắn rất rối rắm.
“Vậy thì ăn.” Liên Hoa tung ra vào cái thủy nhận (dao nước) lột da đám chim. Lột da xong thì tẩy rửa sạch sẽ, dùng cộc gỗ xuyên qua. Lại tìm củi đốt, sau đó…
Liên Hoa: “…” Bọn họ không có lửa!
Liên Hoa giơ cây xiên ngây dại.
“Mấy đứa ai có bật lửa không?” Liên Hoa ngơ ngác hỏi.
Ba đứa lắc đầu.
“Đá đánh lửa có không?”
Lại lắc đầu.
“Có Hỏa hệ dị năng không?”
Lắc đầu.
Liên Hoa: “…” Vậy còn ăn cái rắm á! Ăn sống hả? Liên Hoa nhớ tới ba lô bảo bối của mình có mấy cái hộp quẹt diêm với bật lửa, lệ rơi đầy mặt.
“…” Rất ngược.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mũ nấm bên ngoài đột nhiên bung mạnh ra, một cỗ mùi tanh tưởi kịch liệt ập đến, Liên Hoa che mũi không đúng lúc, trực tiếp lảo đảo, thiếu chút nữa ngất xỉu luôn.”
“Anh trai, em không muốn ăn thịt, em thích ăn cải xanh.” Hà Ngữ nhéo nhéo cây nấm ngồi xổm bên cạnh Liên Hoa cẩn thận nói.
Liên Hoa: “…” Quả nhiên tiểu loli vẫn là đáng yêu nhất, Liên Hoa ôm Hà Ngữ, dùng sức hun cái chóc trên trán nó.
“A a, Sắc Liên, không được đụng vào Tiểu Ngữ!” Triệu Tiểu Long trực tiếp nhảy dựng lên, nhào về phía Liên Hoa, cha già Liên Hoa ôm tiểu loli, Triệu Tiểu Long lại trực tiếp bẹp một tiếng bị Liên Ngọc ngay đó đá bay.
“A a, đồ nấm thối, mày lại bắt nạt tao!” Triệu Tiểu Long lập tức dời mục tiêu đuổi theo Liên Ngọc.
“Chủ nhân, đùa với thằng nhóc này thật vui, ha ha ha.” Liên Ngọc một bên nhảy, một bên nói chuyện với Liên Hoa.
“Haizzz…” Liên Hoa thở dài một tiếng, lấy ra vài cây nấm năng lượng nhét vào miệng, lại lấy ra hai cái cho Hà Ngữ và Hà Húc mỗi người một cái. Hai anh em Hà gia cầm nấm năng lượng trong tay, quý trọng bỏ vào miệng. Bọn nó đều biết loại nấm nho nhỏ này rất trân quý.
Gần đây Liên Hoa không có coi tiền như rác, hắn cảm thấy bản thân rất bần cùng. Ba lô bảo bối của hắn trước khi bị cuốn vào trong sông vẫn còn để trên xe Hạ Chí, cũng không biết Hạ Chí có giữ nó hay không. Tinh hạch trên người không có lấy một cái, mà nấm năng lượng là do Liên Ngọc sinh trong tiếng khóc thảm thiết. Liên Hoa không dám dùng nhiều, bởi vì Liên Ngọc đã phải liều mạng cứu hắn! Liên Ngọc tạo ra hai cây nấm khải linh cũng đã dùng rất nhiều năng lượng, chủ nhân thân ái hắn đây sao còn có thể bóc lột nó.
“Anh Liên, chúng ta trước tiên tìm tinh hạch đi, cứ như vậy thì không có biện pháp mạnh lên được.” Hà Húc ăn nấm xong, mở miệng nói.
Liên Hoa gật gật đầu. Người trong thôn Hà Gia không nhiều, tang thi cũng bị Kim lão đại thanh lý sạch sẽ, ngẫu nhiên sẽ gặp được hai ba con mèo, rất nhanh cũng bị giải quyết. Biến dị thú rất hung tàn, biến dị thực vật lại chuyên đánh lén, rất khó chơi, hiện tại bọn họ cực kỳ cần tinh hạch.
“Anh trai, bằng không chúng ta tìm một thôn trấn đánh tang thi đi! Tiểu Ngữ có thể hỗ trợ lấy tinh hạch.” Tiểu loli Hà Ngữ nóng lòng nói.
Liên Hoa: “…” Bản thân Liên Hoa sống lâu như vậy, thế mà vẫn chưa từng tự tay moi tinh hạch! Hắn hoặc là hỗ trợ rửa tinh hạch nhận thù lao, hoặc là nhờ cái tiệm rau củ gian thương mà có, hắn vẫn chưa từng tự tay lấy tinh hạch! Vậy mà con bé này làm sao có thể hưng phấn nói ra như vậy? Như vậy không tốt, không tốt!
“Tiểu Húc.” Liên Hoa nhìn về phía Hà Húc: “Nhóc có biết nơi này có thôn trấn nào để đánh quái hay không?”
Hà Húc: “…”
“Tiểu Ngữ, nhóc biết không?” Liên Hoa mặt không chút thay đổi quay đầu hỏi Hà Ngữ.
“Em… em…” Hà Ngữ cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay: “Em không biết.” QAQ
Liên Hoa: “…” Vậy còn thanh lý cái rắm! Vì sao anh mày lại mù đường, mà đàn em một người cũng không có kinh nghiệm đi đường phong phú chứ?
“Tui, tui biết!” Triệu Tiểu Long vừa rượt đuổi Liên Ngọc xong, thở gấp nói.
Mọi người: “…” Tin được nó chính là đầu đất, cái người ở thôn Hà Gia mà cũng bị lạc đường thì không cần phát biểu ý kiến đâu!
“Tui thật sự biết mà!” Triệu Tiểu Long ủy khuất, Liên Hoa trực tiếp đập một cái Thủy Cầu vào mặt Triệu Tiểu Long, giúp hắn rửa mặt.
“Nhóc vẫn là câm miệng đi!” Liên Hoa không khách khí nói.
Triệu Tiểu Long: “…”. QAQ Tại sao không tin tui? Tui khóc cho mấy người xem.
“A! Anh trai, có con mồi.” Hà Ngữ kinh hỉ chỉ vào Thủy Kính.
Mọi người tranh thủ chạy tới xem.
“Woa! Một con gà thiệt bự!” Triệu Tiểu Long hưng phấn kêu to.
“Kia là cái gì? Hẳn là chim sẻ biến dị đi.” Liên Hoa yếu ớt phát biểu ý kiến.
Chỉ thấy cái con so với con gà còn lớn hơn gấp ba bốn lần đang hung tàn dùng móng vuốt cắm vào cà rốt của Liên Hoa ở bên ngoài, từng miếng từng miếng ăn.
“Chim sẻ biến dị cũng ăn cà rốt sao?” Hà Húc lẩm bẩm: “Thế giới này thật kỳ quái.”
“Không cần quan tâm chuyện có kỳ quái hay không, anh Liên, anh mau bắt nó đi!” Triệu Tiểu Long quả thực muốn túm cổ Liên Hoa lắc điên cuồng.
Liên Hoa vừa động thủ, một cỗ bụi hướng thằng con ‘gà’ đó ụp lên, Liên Ngọc liền sinh ra các bào tử gây tê, ăn ngon lại dùng bền. Con ‘gà’ không có phòng bị, ngay lập tức dính đòn, dây leo ẩn nấp xung quanh lập tức vây lại, trói chặt nó bên trong. Con ‘gà’ giãy dụa không có kết quả, thân thể lại bị gây tê, dần dần lực bất tòng tâm, liền thảm thiết kêu rên ‘Chiếp chiếp’ liên tục.
“Sao anh lại có loại dự cảm chẳng lành vậy?” Liên Hoa nói.
Ba đứa nhỏ nhìn nhau: “Không có việc gì đâu…” Triệu Tiểu Long nói.
Động tác Liên Hoa nhanh hơn, mấy cây gỗ nhọn nhọn bắn về phía con ‘gà’ mới bị gây tê một nửa, con ‘gà’ rốt cục rầm rì một tiếng rồi hôn mê, Liên Hoa nhanh chóng cho dây leo cuốn nó vào phòng.
“A, anh Liên, anh nhìn trời kìa!” Triệu Tiểu Long chỉ chỉ Thủy Kính.
Liên Hoa: “…” Má nó, một bầy ‘gà’ đông đúc bay tới che đầy một mảnh trời, nếu bọn họ bị phát hiện, tuyệt đối sẽ bị ăn sạch, ngay cả xương cốt cũng không còn
Da đầu Liên Hoa run lên, nhưng vẫn cố an ủi mấy đứa nhỏ bị dọa cho choáng váng: “Suỵt, đừng lên tiếng, đừng động. Chúng nó tìm không ra chúng ta thì sẽ bỏ đi thôi.” Liên Hoa dùng thủy cầu bao lại con ‘gà’mới bắt được, lại bọc thêm một tầng mộc khí. Còn thật cẩn thận tăng thêm bên ngoài gian phòng một tầng hơi nước, cần phải cam đoan hơi thở và âm thanh của bọn họ không lọt ra ngoài.
Đàn ‘gà’ lượn vòng trên đỉnh phòng của bọn Liên Hoa một hồi, rõ ràng nghe thấy tiếng của đồng loại ở ngay đây, vì sao lại không nhìn thấy?
Một con ‘gà’ đột nhiên chú ý tới bụi cỏ, tò mò lại gần. Tim Liên Hoa thiếu điều sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Biến dị thú vì sao lại hung tàn như thế? Vì sao những con yếu lại kết thành bầy đàn như vậy? Người ta gặp phải số lượng này thật sự sẽ bị dọa cho tiểu ra quần. Những con mạnh thì độc lai độc vãng, nhưng đã nói là mạnh thì còn săn kiểu gì? Thật là một câu chuyện bi thương.
Hà Ngữ nhìn Thủy Kính, đàn chim bên trong đã che ngập trời dọa sợ nó, nó chỉ biết che chặt miệng để bản thân không khóc.
Con chim tò mò càng ngày càng đến gần, Liên Hoa quả thực muốn ở vặt lông lột da nó. Mẹ nó, mày lại đây làm cái gì?
Liên Ngọc rốt cục hành động, ở bên ngoài phòng đột nhiên mọc ra một cây nấm nhìn như bánh bao, màu trắng, dùng mắt thường nhìn cái bánh bao trắng này có thể thấy được rất càng ngày càng nở lớn ra. Liên Ngọc dùng loại nấm này làm gì?
Lòng hiếu kỳ của đàn chim bị hấp dẫn, bất tri bất giác đến gần chỗ đó, một chút cũng không biết bản thân đang rời khỏi đội hình.
Cây nấm trắng kia rất nhanh liền cao được 3m thì ngừng, mũ nấm dần dần mở ra, lũ chim sẻ đã cách rất gần.
“Chủ nhân, nín thở che mũi lại.” Liên Ngọc kêu to.
Liên Hoa: “Hả?”
Mũ nấm bên ngoài đột nhiên bung mạnh ra, một cỗ mùi tanh tưởi kịch liệt ập đến, Liên Hoa che mũi không đúng lúc, trực tiếp lảo đảo, thiếu chút nữa ngất xỉu luôn.
“Thối quá!” Hà Ngữ nấc lên một tiếng, trực tiếp té xỉu.
Triệu Tiểu Long và Hà Húc cũng không tốt bao nhiêu, tranh thủ dùng quần áo che mũi.
Liên Hoa vội vàng thấm ướt khăn, che mũi cho Hà Ngữ, bản thân thì tự nín thở.
Bọn Liên Hoa nơi này cách cây nấm còn khá xa mà đã bị trùng kích mãnh liệt đến thế, có thể nghĩ bọn chim sẻ ở tầng trung tâm phải chịu thảm cảnh cỡ nào, mấy con hoàn toàn không có phòng bị trực tiếp giơ chân chổng vó lên trời hôn mê bất tỉnh. Những con trên bầu trời kêu rên hỗn loạn, thanh âm thảm thiết vang vọng rền trời.
Liên Hoa dựng lên một bức tường nước, kín kẽ bao chặt mọi người bên trong, ngăn cách mùi thối kia. Lại trồng một mảnh hoa lài, tinh lọc không khí bên trong.
“Liên Ngọc!” Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi kêu một tiếng, thiếu điều muốn giẫm Liên Ngọc ra bã dưới dất: “Mày lần sau nếu có làm loại chuyện tổn thọ như vậy thì nhớ thông báo trước một tiếng!”
“Chủ nhân, người ta có nhắc nhở mà.” Liên Ngọc đáng thương hề hề bị Liên Hoa dẫm dưới chân, quả thực khóc không ra nước mắt. Nó cũng không biết cái mùi này sao lại lợi hại như thế! Tuy rằng cũng có chút xíu xiu tâm tư muốn trêu cợt, nhưng nó cũng không biết lực sát thương lại lớn đến vậy!
“Anh trai…” Hà Ngữ rốt cục cũng từ từ tỉnh lại: “Anh trai!” Hà Ngữ nhào vào lòng Liên Hoa: “Thật đáng sợ, thật thối! Hu hu, Tiểu Ngữ sợ quá.”
Liên Hoa ôm tiểu loli Hà Ngữ nhẹ giọng an ủi, chân lại nghiền nghiền.
Liên Ngọc: “…” QAQ, chủ nhân không yêu tui, nghĩ đến bản thân làm chuyện này, lại nuốt tiếng khóc về, chỉ biết nức nở trong lòng.
“Ít nhất lũ chim sẻ biến dị đi rồi.” Hà Húc mặt than nói. QAQ, Em gái vùi đầu vào vòng tay một thằng khác, không vui.
Triệu Tiểu Long đã không còn khí lực chú ý đến Liên Hoa có phải đang chiếm tiện nghi của Hà Ngữ hay không, rất giống cá chết mà nhét đầu vào bụi hoa lài.
“Mùi thối chừng nào mới tản vậy?” Liên Hoa hỏi.
“Đại khái, ít nhất cũng mất nửa ngày đi.” Liên Ngọc yếu ớt nói.
“Vậy còn nhiều nhất?”
“Ba ngày QAQ.”
Liên Hoa lại tăng thêm lực cho cái chân.
“Á á á, chủ nhân, cầu buông tha!” Liên Ngọc kêu thảm thiết.
“Anh Liên, anh có nghe thấy tiếng bên ngoài không?” Hà Húc chen vào giai đoạn Liên Hoa đang dạy dỗ Liên Ngọc.
Liên Hoa ngừng chân, mở ra một Thủy Kính mới. Nhất thời, Liên Hoa có loại cảm giác ăn không tiêu vài ngày.
Mẹ nó! Sao lại kéo tới một đám ruồi bọ biến dị nữa?! Mẹ nó, Con đứng đầu sao lại to thế, mẹ nó, toàn là phiên bản phóng đại, Liên Hoa lại giẫm giẫm đầu sỏ gây tội Liên Ngọc mấy cái.
Liên Ngọc: “…” Người ta thật đáng thương, hu hu hu.
“Trời ơi!” Triệu Tiểu Long nhịn không được kêu ra tiếng: “Này rốt cuộc là có bao nhiêu nấm mốc mới nuôi lớn được đám ruồi bọ này?”
Liên Hoa nhìn Triệu Tiểu Long sắc mặt tái nhợt, phỏng chừng nó thấy quá ghê tởm. Vì thế ôm chặt lấy Hà Ngữ, không thể để cho con bé thấy cái loại hình ảnh này.
Nhìn một cái, đám ruồi kia ong ong kêu lớn, bắt đầu đại chiến với nấm hôi, một lũ đen thui đầy lông tơ kích động nhốn nháo, vo vo ve ve, lượn tới lượn lui thi nhau hút sạch sẽ cây nấm, sau đó mới lưu luyến không rời bay vòng quanh hài cốt còn lại của cây nấm, lại sau đó đẻ ra một đống trứng trắng trắng, lúc này mới chịu bay đi. Liên Hoa cảm thấy hắn có thể ba ngày không cần ăn cơm.
“Anh Liên, chúng ta đi mau đi.” Sắc mặt Hà Húc cũng tái nhợt, quả thực đã đến cực hạn chịu đựng, lung lay sắp đổ.
Liên Hoa mở dây leo đang chắn trước gian phòng ra, cũng không hủy tường nước, kéo theo tường nước rời xa hiện trường phạm tội.
Khi hắn cảm thấy đã cách đủ xa, Liên Hoa lại lần nữa xây một gian phòng mới, ôm Hà Ngữ đi vào.
Ba đứa nhỏ mềm nhũn cả ra, Liên Hoa cảm thấy hôm nay không thể tiếp tục đi rồi, vẫn nên ở trong này nghỉ ngơi một đêm.
Liên Hoa lấy hạt giống ra, trồng trong phòng một cây thanh mai nho nhỏ, quả hồng hồng đỏ đỏ nở rộ*.
*Quả cây thanh mai:
“Ăn một chút đi.” Liên Hoa hái trái cho bọn nhỏ.
Triệu Tiểu Long nhận lấy, nhét toàn bộ vào miệng, dữ tợn ăn, nước trái cây hồng hồng đỏ đỏ vương vãi đầy đất.
“Bình tĩnh một chút.” Liên Hoa nhắc nhở: “Còn muốn ăn thịt không?” Liên Hoa hỏi một câu, hắn cảm thấy bọn nhỏ nhất định ăn không vô.
“Ăn! Sao lại không ăn! Nhất định phải ăn!” Biểu tình Triệu Tiểu Long siêu cấp vặn vẹo, ánh mắt không rời khỏi Liên Ngọc.
Liên Ngọc cảm thấy áp lực thật lớn, liền chui vào trong túi Liên Hoa: “Cậu không nhìn thấy tui, cậu không nhìn thấy tui…”
Liên Hoa: “…”
“Thật sự muốn ăn?” Liên Hoa với Thùng sắp đặt bẫy lại đưa tới một đàn chim sẻ biến dị, hắn rất rối rắm.
“Vậy thì ăn.” Liên Hoa tung ra vào cái thủy nhận (dao nước) lột da đám chim. Lột da xong thì tẩy rửa sạch sẽ, dùng cộc gỗ xuyên qua. Lại tìm củi đốt, sau đó…
Liên Hoa: “…” Bọn họ không có lửa!
Liên Hoa giơ cây xiên ngây dại.
“Mấy đứa ai có bật lửa không?” Liên Hoa ngơ ngác hỏi.
Ba đứa lắc đầu.
“Đá đánh lửa có không?”
Lại lắc đầu.
“Có Hỏa hệ dị năng không?”
Lắc đầu.
Liên Hoa: “…” Vậy còn ăn cái rắm á! Ăn sống hả? Liên Hoa nhớ tới ba lô bảo bối của mình có mấy cái hộp quẹt diêm với bật lửa, lệ rơi đầy mặt.
“…” Rất ngược.
Tác giả :
Tuế Nguyệt Đại Đao Lưu