Bạch Liên Hoa Nghịch Tập
Chương 3: Giò heo đột kích
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Pháo hôi là pháo hôi, không nên mơ tưởng bàn tay vàng của giò heo.”
Liên Hoa quả thực sắp phát cuồng, mẹ nó cho dù là ai thì cầm trong tay một quả bom tùy thời nổ mạnh cũng sẽ phát điên, Liên Hoa không xỉu là đã tốt lắm rồi.
Hỏi: “Trong mạt thế văn, thứ mà giò heo ắt không thể thiếu là cái gì?”
Đáp: “Dị năng!”
Hỏi: “Thân là giò heo, vậy bàn tay vàng vô cùng tráng kiện là cái gì?”
Đáp: “Không gian!”
Hỏi: “Pháo hôi đoạt bàn tay vàng của giò heo có kết quả gì?”
Đáp: “Chết thảm!”
Liên Hoa rơi lệ đầy mặt. Vì cái gì mà bàn tay vàng tráng kiện nhất của giò heo lại nằm trên cổ Bạch Liên Hoa? Bởi vì ghen tị đó!
Ngọc Phật là tín vật đính ước mà giò heo đưa cho Bạch tra, Bạch Liên Hoa vì thế cực kỳ ghen tị, vì thế lã chã chực khóc nói, cái ngọc Phật kia thật giống di vật mà mẹ hắn trước chết lưu lại hu hu hu, đáng tiếc trước đây không hiểu chuyện mà làm mất hu hu hu, mỗi khi nghĩ đến mẹ hu hu hu, mà cảm thấy có lỗi và lạc lõng hu hu hu, không có người yêu thương hu hu hu -_-///.
Cho xin cái đi, cậu không hiểu chuyện mà còn nhớ rõ ngọc Phật kia hình dạng ra sao hả?
Vì thế, thằng anh họ không thể nhìn mỹ nhân khóc liền đem ngọc Phật đưa cho Bạch Liên Hoa, còn nói với giò heo là hắn thật đáng thương, hắn là em trai của chúng ta, làm anh không nên để em khóc… Vì thế, ngọc Phật liền nằm trên cổ hắn.
Cái gì? Bạn hỏi sao không đem ngọc Phật cất làm của riêng? Xin thưa, giò heo là người trọng sinh! Trọng sinh đó hiểu không? Bạch Liên Hoa đời trước ở trước mặt giò heo khoe khoang đủ thứ, cái gì mà ngọc Phật này là đồ tốt, còn nói hắn cũng không phải thực sự thức tỉnh dị năng không gian, mà ngọc Phật kia chính là bảo vật không gian. Bạch Liên Hoa mày quả nhiên không muốn chết tử tế. Vì cái lông gì phải khoe bàn tay vàng ra? Vì cái lông gì phải nhất định khua môi múa mép trước mặt giò heo sắp sửa trọng sinh? Vì muốn xem bộ dáng chết không nhắm mắt của giò heo? Em gái mày, làm thì thích lắm, nhưng đợi sau này giò heo có oán báo oán, có thù báo thù, thì đứa chết thảm nhất chính là mày đó! Bi kịch, cừu hận này cũng tuyệt lắm, nhưng mà tui xin từ chối không nhận! T^T
Pháo hôi là pháo hôi, không nên mơ tưởng bàn tay vàng của giò heo.
Không gian được truyền thừa phải nhờ vào quan hệ huyết thống. Pháo hôi không có huyết thống, cho dù lấy máu bắt không gian nhận chủ cũng không thể hoàn toàn mở ra không gian, đan dược nè, pháp bảo nè, nội tâm công pháp cũng không lấy ra được, nếu không thì sao lại gọi là bàn tay vàng của giò heo chứ?
Bạch Liên Hoa đời trước chỉ có thể sử dụng linh tuyền*, ruộng đất. Công pháp? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không lấy được! Manh sủng? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không lấy được! Thời gian ngừng chảy? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không làm được! Gia tốc thời gian thu hoạch sinh trưởng? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không làm được? Mở rộng không gian? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không gian thu nhỏ lại tám phần! Đủ loại linh dược sơn mạch? Cung điện uy vũ khí phách? Linh thạch, pháp bảo, đan dược dùng không hết thì lấy ra tặng người? Mày có tý quan hệ huyết thống nào sao?
(*Linh tuyền: Con suối chứa linh khí)
Cái trọng yếu nhất là, không có quan hệ huyết thống thì khi rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, mày là một cái pháo hôi, còn ở đó mong chờ được không gian tự động bảo vệ sao? Đi ngủ thì may ra còn mơ thấy! Đừng tưởng rằng lấy được bàn tay vàng của giò heo là có thể hô mưa gọi gió, nói không chừng biện pháp tu chân trong đó đã muốn hút khô sinh mệnh mày để duy trì không gian đó! Cho nên nói, pháo hôi thì không nên vọng tưởng những thứ của giò heo, mắc công đã lấy không được còn mất mạng!
Liên Hoa lúc này như lâm vào nước sôi lửa bỏng, nhìn anh họ cấp bách chạy ra mở cửa cho vợ. Những chuyện vừa mới nói qua, tra công gì đó… đều là chuyện sau khi mạt thế bùng nổ, hiện tại Bạch Dịch vẫn tình thâm tựa biển với giò heo, không tính lén lút ăn vụng bên ngoài, là đàn ông thì đều như vậy thôi.
Cửa mở, thứ đầu tiên tiến vào là một cái đùi, ngao, có bao nhiêu thon dài thẳng tắp nha; lại sau đó, là vòng eo gầy mảnh, ngao, nhìn thế nhưng rất dẻo dai nha; cuối cùng, hai má như ngọc, mắt hoa đào* tà mị, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu** giống như đang trào phúng, ngao, là một nữ vương yêu nghiệt đến mức nào, có thể khiến cho tra công quỳ liếm yêu thích không thôi, Bạch Liên Hoa thì rạo rực tới mức bắt đầu vặn vẹo o( ̄ヘ ̄o)
(*Mắt hoa đào:Kiểu giống vậy, dòm con mắt thôi nha mấy thím:v
**Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười)
Bất quá, Liên Hoa thấy giò heo bắt đầu bình tĩnh trở lại, lo lắng đều vô ích. Hắn mặt không chút thay đổi chỉnh chỉnh cổ áo, đương nhiên trong lòng đã hận không thể bỏ chạy, hắn sao lại quên sự kiện Bạch Liên Hoa muốn thổ lộ là thời điểm trước khi giò heo trọng sinh chứ?
Giò heo sau khi trọng sinh trực tiếp đến phòng mà Bạch tra cùng Bạch Liên Hoa ăn cơm, sau đó đem đống ảnh chụp tố cáo Bạch tra gian díu bên ngoài đập vào mặt Bạch tra, sau đó nói thẳng muốn chia tay. Lại sau đó giật tín vật đính ước, quăng một cái tát cho Bạch Liên Hoa!
Liên Hoa không muốn bị ăn tát, rốt cục bình tĩnh giơ tay lên, không đổ mồ hôi mà thuận lợi tháo ngọc Phật xuống, thừa dịp kia hai người không chú ý lặng lẽ đem đặt nó ở vị trí dễ thấy trên bàn.
Chỉ nghe thấy một tiếng bốp rõ kêu, Liên Hoa biết, đây là giò heo quăng ảnh chụp ra, Liên Hoa vụng trộm liếc mắt nhìn một cái, há há, thằng anh họ của mình khi không mặc quần áo nhìn cũng rất hấp dẫn nha!
“Tiểu Chí?” Anh họ hiển nhiên chưa phục hồi tinh thần kịp.
“Bạch Dịch, chúng ta chia tay đi!” Thanh âm giò heo rất lạnh, gương mặt cũng là một mảnh lãnh khốc.
Bạch Dịch rốt cục chú ý tới đống ảnh chụp, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Tiểu Chí, anh không đồng ý, những người đó bất quá chỉ là diễn trò mà thôi!” Bạch Dịch hiển nhiên bối rối.
“Tôi không phải đến hỏi ý kiến anh, chỉ là thông báo cho anh mà thôi.” Giò heo, à không, là Hạ Chí, hai tay vẫn để trong túi quần, bước chân nhàn nhã thong thả, đi đến vị trí mà Bạch Dịch đã ngồi, bắt chéo chân.
Đối diện với Liên Hoa: “…”
T^T Áp lực thực lớn, giò heo thật đáng sợ, má ơi con muốn về nhà!!
Liên Hoa nháy mắt cảm thấy một cỗ lãnh khí đập thẳng vào mặt, nhìn cặp mắt hoa đào của giò heo không ngừng phóng dao ra, quả thực giống như đang muốn lăng trì Liên Hoa, cũng không cần phóng lãnh khí trên người, Liên Hoa đánh cái rùng mình.
Đừng nhìn chằm chằm nữa mà, giò heo ơi, buông tha cho tui. Liên Hoa thật sự có điểm sợ hãi, không hổ là giò heo đã trải qua tôi luyện nhiều năm ở mạt thế, hơn nữa còn có dị năng, khí thế kia quá hãi hùng. Cái gì? Bạn nói mạt thế còn chưa bùng nổ thì làm sao có dị năng? Người ta là giò heo mà, dị năng sao có thể không mang theo trọng sinh trở về? Bạn cho là đãi ngộ của giò heo và pháo hôi sẽ giống nhau sao?
“Tiểu Chí, em cũng biết, anh ở bên ngoài cũng cần xã giao, nhưng người anh yêu chỉ có em, đừng như vậy với anh!” Bạch Dịch đi đến trước mặt Hạ Chí, quỳ một gối xuống, kéo tay hắn thâm tình và chân thành nói.
(Zombie: Cái này là chịch xã giao trong truyền thuyết nè =.,=)
Bất quá hiển nhiên Hạ Chí đã hạ quyết tâm rồi, không quan tâm đến hắn, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm Liên Hoa. Liên Hoa bị giò heo nhìn mà nổi da gà, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy hai mắt giò heo như đêm tối cất giấu vô cùng vô tận hận ý và hắc ám, như thể muốn đem hắn kéo vào Địa Ngục.
Vì thế, Liên Hoa rất thức thời, hắn cúi đầu, thoạt nhìn rất ra dáng sợ hãi, cũng nhờ vào đôi mắt ngập nước bẩm sinh, ai bảo hắn hiện tại là một đóa sen trắng chứ? Mảnh mai như vậy cũng không phải rất bình thường sao?
Ai biết được khi giò heo thấy bộ dáng này của hắn lại càng phát hỏa, hận ý trong mắt đều không giấu đi được, thần sắc cũng bắt đầu vặn vẹo. Hắn chờ một chút rồi đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Liên Hoa, nắm cằm Liên Hoa bắt hắn ngẩng đầu lên.
Liên Hoa chỉ cảm thấy cằm sắp bị bóp nát rồi, đau đau đau, giò heo ơi buông tha tui đi! Bị bắt trực tiếp đối diện với giò heo, cằm cũng muốn nát, Liên Hoa bây giờ thật sự muốn khóc rồi, đậu má, đau chết tôi!
Hạ Chí dùng tay kia tháo kính mắt của Liên Hoa xuống, hơi khom người, chỉ dùng thanh âm vừa đủ cho hai người nghe thấy: “Mày chính là dùng cái biểu tình này mà khiến người ta yêu mến sao? Hi vọng nó có thể tiếp tục hữu dụng, tao sẽ chờ mà nhìn xem!”
Như ý nguyện liền nhìn thấy Liên Hoa lộ ra biểu tình sợ hãi mới vừa lòng buông tay, lấy ra một cái khăn trong túi áo, lau lau tay rồi quăng trên mặt đất, sau đó cầm ngọc Phật trên bàn, giống như khi mình đến mà xoay người nhanh chóng rời đi.
Liên Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đậu má, sát tinh cuối cùng cũng đi, trái tim hắn còn đang nhảy khí thế đây! Không hổ là giò heo, quả quyết chia tay, xem cái tư thái uy hiếp Bạch Liên Hoa không che dấu một chút ghét bỏ, nếu như kẻ bị ghét bỏ không phải là hắn, Liên Hoa đã nhảy lên kêu một tiếng ‘ngầu quá ngầu’ rồi!
Liên Hoa lau mồ hôi trên trán một phen, buông mình ngồi xuống. Haiz, cùng giò heo so chiêu thật làm cho người ta thân tâm mỏi mệt! Bất quá hắn hẳn là xem như tạm thời thay đổi được tình tiết! Hi vọng cả đời này không phải tái kiến giò heo! Không có biện pháp, giò heo trọng sinh có giá trị vũ lực cao không chịu nổi, nhất định phải cách xa, hắn không muốn giống tên Bạch Liên Hoa trong truyện chết thê thảm đâu, thật quá mức không ổn, tranh thủ chạy trốn thôi!
“Tiểu Chí!”
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế, Liên Hoa run lên, thiếu chút nữa đã té khỏi chỗ ngồi. Thằng anh họ này cũng quá khoa trương rồi, Liên Hoa đầu đầy hắc tuyến.
“Tiểu Chí! Không được đi! Anh không cho phép!”
Bạch Dịch sao có thể để cho Hạ Chí đi như vậy, điên cuồng đuổi theo bắt lấy cánh tay giò heo.
Hạ Chí hiển nhiên không có hứng thú diễn kịch với Bạch Dịch, trực tiếp xoay người một cái, chân dài thon gọn nhắm ngay mục tiêu mà đáp —— hạ thân Bạch Dịch. -_-//
Liên Hoa cùng quần chúng vây xem đều kìm lòng không đậu kẹp chặt đùi, mấy người muốn đến gần đều yên lặng lui ra. Đậu má, mỹ nhân tuy đẹp, nhưng giá trị vũ lực cao, mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất!
Bạch Dịch hiển nhiên không đoán được Hạ Chí hung tàn như thế! Bởi vậy không có phòng bị gì, phải biết rằng chân dài bình thường hẳn phải đá trúng eo hắn mới đúng!
Vậy mà Hạ Chí trực tiếp tung một cước đoạn tử tuyệt tôn khiến Bạch Dịch yên lặng buông tay hắn, ôm lấy nửa người dưới, quỳ xuống. Đau đến nước mắt đều trào ra, cực kỳ thảm hại, tâm tình Liên Hoa liền cân bằng, xem ra giò heo hạ thủ lưu tình với hắn, nhìn kết cục của vị này, Liên Hoa nhất thời cảm thấy cằm cũng không quá đau.
Hạ Chí hừ một tiếng, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi nhà hàng.
Liên Hoa mở lớn miệng rồi lại khép lại, hiện tại cũng không phải hắn đang xem diễn, thằng anh họ này giống như cha mẹ của hắn, bởi vì tiền tiêu vặt đều do tên này cấp!
“Anh Dịch!” Liên Hoa rên rỉ một tiếng, cực kì bình thường mà vội vã chạy tới trước mặt Bạch Dịch, đỡ lấy hắn, con ngươi chứa đầy hơi nước, thần sắc đầy bi thương lo âu, ngay cả Liên Hoa cũng sắp nhịn không được muốn tự thưởng cho mình 32 cái tát*.
(*32 cái tát : thật ra nguyên gốc là 32 cái like, đây là một thuật ngữ mạng, xuất phát từ chương trình “The voice of China”, giám khảo Dương Khôn vì muốn các thí sinh về đội của mình mà thường nói “Tôi năm nay sẽ tổ chức 32 concert toàn quốc”, sau đó được gọi là “32 lang” (chàng 32 =]]), còn giám khảo Lý Vũ Xuân lại thích nói: “rất tốt, tôi bấm LIKE cho bạn”. Kết hợp 32 lang và Lý Vũ Xuân liền thành 32 cái like.
Ý nghĩa của cụm từ này là: vô cùng đáng khen ngợi, được tán thưởng. Nhưng trong truyện và trường hợp này thì theo nghĩa ngược lại, đó là vô cùng đáng đánh (theo nhà Lam Nhã Cư))
“Anh Dịch anh không sao chứ, anh Chí thật quá đáng, sao lại có thể đối xử với anh như vậy?” Liên Hoa lên án nói.
Bạch Dịch thấy hắn lo lắng như thế, vội vàng an ủi hắn: “Không có việc gì không có việc gì, Liên Hoa đừng khóc, giúp anh ngồi dậy đã.”
“Vâng!” Liên Hoa xắn tay áo, muốn đỡ Bạch Dịch trên đất đứng dậy, nhưng lại thiếu chút nữa quăng ngã Bạch Dịch, ai kêu hắn yếu ớt tới mức này? Vì thế đành phải kêu bảo an của nhà hàng hỗ trợ.
Liên Hoa cảm thấy đại tiệc hôm nay hẳn là ngâm nước nóng, kết quả là Bạch Dịch vội vàng bước đi, thanh toán rồi để lại một mình Liên Hoa ngồi trong nhà hàng. Liên Hoa không thèm quản hắn, vô cùng cao hứng ăn hết hai phần thức ăn, thỏa mãn ợ một cái, nhà hàng cao cấp ăn rất ngon!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Pháo hôi là pháo hôi, không nên mơ tưởng bàn tay vàng của giò heo.”
Liên Hoa quả thực sắp phát cuồng, mẹ nó cho dù là ai thì cầm trong tay một quả bom tùy thời nổ mạnh cũng sẽ phát điên, Liên Hoa không xỉu là đã tốt lắm rồi.
Hỏi: “Trong mạt thế văn, thứ mà giò heo ắt không thể thiếu là cái gì?”
Đáp: “Dị năng!”
Hỏi: “Thân là giò heo, vậy bàn tay vàng vô cùng tráng kiện là cái gì?”
Đáp: “Không gian!”
Hỏi: “Pháo hôi đoạt bàn tay vàng của giò heo có kết quả gì?”
Đáp: “Chết thảm!”
Liên Hoa rơi lệ đầy mặt. Vì cái gì mà bàn tay vàng tráng kiện nhất của giò heo lại nằm trên cổ Bạch Liên Hoa? Bởi vì ghen tị đó!
Ngọc Phật là tín vật đính ước mà giò heo đưa cho Bạch tra, Bạch Liên Hoa vì thế cực kỳ ghen tị, vì thế lã chã chực khóc nói, cái ngọc Phật kia thật giống di vật mà mẹ hắn trước chết lưu lại hu hu hu, đáng tiếc trước đây không hiểu chuyện mà làm mất hu hu hu, mỗi khi nghĩ đến mẹ hu hu hu, mà cảm thấy có lỗi và lạc lõng hu hu hu, không có người yêu thương hu hu hu -_-///.
Cho xin cái đi, cậu không hiểu chuyện mà còn nhớ rõ ngọc Phật kia hình dạng ra sao hả?
Vì thế, thằng anh họ không thể nhìn mỹ nhân khóc liền đem ngọc Phật đưa cho Bạch Liên Hoa, còn nói với giò heo là hắn thật đáng thương, hắn là em trai của chúng ta, làm anh không nên để em khóc… Vì thế, ngọc Phật liền nằm trên cổ hắn.
Cái gì? Bạn hỏi sao không đem ngọc Phật cất làm của riêng? Xin thưa, giò heo là người trọng sinh! Trọng sinh đó hiểu không? Bạch Liên Hoa đời trước ở trước mặt giò heo khoe khoang đủ thứ, cái gì mà ngọc Phật này là đồ tốt, còn nói hắn cũng không phải thực sự thức tỉnh dị năng không gian, mà ngọc Phật kia chính là bảo vật không gian. Bạch Liên Hoa mày quả nhiên không muốn chết tử tế. Vì cái lông gì phải khoe bàn tay vàng ra? Vì cái lông gì phải nhất định khua môi múa mép trước mặt giò heo sắp sửa trọng sinh? Vì muốn xem bộ dáng chết không nhắm mắt của giò heo? Em gái mày, làm thì thích lắm, nhưng đợi sau này giò heo có oán báo oán, có thù báo thù, thì đứa chết thảm nhất chính là mày đó! Bi kịch, cừu hận này cũng tuyệt lắm, nhưng mà tui xin từ chối không nhận! T^T
Pháo hôi là pháo hôi, không nên mơ tưởng bàn tay vàng của giò heo.
Không gian được truyền thừa phải nhờ vào quan hệ huyết thống. Pháo hôi không có huyết thống, cho dù lấy máu bắt không gian nhận chủ cũng không thể hoàn toàn mở ra không gian, đan dược nè, pháp bảo nè, nội tâm công pháp cũng không lấy ra được, nếu không thì sao lại gọi là bàn tay vàng của giò heo chứ?
Bạch Liên Hoa đời trước chỉ có thể sử dụng linh tuyền*, ruộng đất. Công pháp? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không lấy được! Manh sủng? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không lấy được! Thời gian ngừng chảy? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không làm được! Gia tốc thời gian thu hoạch sinh trưởng? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không làm được? Mở rộng không gian? Ngại quá, không có quan hệ huyết thống thì không gian thu nhỏ lại tám phần! Đủ loại linh dược sơn mạch? Cung điện uy vũ khí phách? Linh thạch, pháp bảo, đan dược dùng không hết thì lấy ra tặng người? Mày có tý quan hệ huyết thống nào sao?
(*Linh tuyền: Con suối chứa linh khí)
Cái trọng yếu nhất là, không có quan hệ huyết thống thì khi rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, mày là một cái pháo hôi, còn ở đó mong chờ được không gian tự động bảo vệ sao? Đi ngủ thì may ra còn mơ thấy! Đừng tưởng rằng lấy được bàn tay vàng của giò heo là có thể hô mưa gọi gió, nói không chừng biện pháp tu chân trong đó đã muốn hút khô sinh mệnh mày để duy trì không gian đó! Cho nên nói, pháo hôi thì không nên vọng tưởng những thứ của giò heo, mắc công đã lấy không được còn mất mạng!
Liên Hoa lúc này như lâm vào nước sôi lửa bỏng, nhìn anh họ cấp bách chạy ra mở cửa cho vợ. Những chuyện vừa mới nói qua, tra công gì đó… đều là chuyện sau khi mạt thế bùng nổ, hiện tại Bạch Dịch vẫn tình thâm tựa biển với giò heo, không tính lén lút ăn vụng bên ngoài, là đàn ông thì đều như vậy thôi.
Cửa mở, thứ đầu tiên tiến vào là một cái đùi, ngao, có bao nhiêu thon dài thẳng tắp nha; lại sau đó, là vòng eo gầy mảnh, ngao, nhìn thế nhưng rất dẻo dai nha; cuối cùng, hai má như ngọc, mắt hoa đào* tà mị, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu** giống như đang trào phúng, ngao, là một nữ vương yêu nghiệt đến mức nào, có thể khiến cho tra công quỳ liếm yêu thích không thôi, Bạch Liên Hoa thì rạo rực tới mức bắt đầu vặn vẹo o( ̄ヘ ̄o)
(*Mắt hoa đào:Kiểu giống vậy, dòm con mắt thôi nha mấy thím:v
**Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười)
Bất quá, Liên Hoa thấy giò heo bắt đầu bình tĩnh trở lại, lo lắng đều vô ích. Hắn mặt không chút thay đổi chỉnh chỉnh cổ áo, đương nhiên trong lòng đã hận không thể bỏ chạy, hắn sao lại quên sự kiện Bạch Liên Hoa muốn thổ lộ là thời điểm trước khi giò heo trọng sinh chứ?
Giò heo sau khi trọng sinh trực tiếp đến phòng mà Bạch tra cùng Bạch Liên Hoa ăn cơm, sau đó đem đống ảnh chụp tố cáo Bạch tra gian díu bên ngoài đập vào mặt Bạch tra, sau đó nói thẳng muốn chia tay. Lại sau đó giật tín vật đính ước, quăng một cái tát cho Bạch Liên Hoa!
Liên Hoa không muốn bị ăn tát, rốt cục bình tĩnh giơ tay lên, không đổ mồ hôi mà thuận lợi tháo ngọc Phật xuống, thừa dịp kia hai người không chú ý lặng lẽ đem đặt nó ở vị trí dễ thấy trên bàn.
Chỉ nghe thấy một tiếng bốp rõ kêu, Liên Hoa biết, đây là giò heo quăng ảnh chụp ra, Liên Hoa vụng trộm liếc mắt nhìn một cái, há há, thằng anh họ của mình khi không mặc quần áo nhìn cũng rất hấp dẫn nha!
“Tiểu Chí?” Anh họ hiển nhiên chưa phục hồi tinh thần kịp.
“Bạch Dịch, chúng ta chia tay đi!” Thanh âm giò heo rất lạnh, gương mặt cũng là một mảnh lãnh khốc.
Bạch Dịch rốt cục chú ý tới đống ảnh chụp, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Tiểu Chí, anh không đồng ý, những người đó bất quá chỉ là diễn trò mà thôi!” Bạch Dịch hiển nhiên bối rối.
“Tôi không phải đến hỏi ý kiến anh, chỉ là thông báo cho anh mà thôi.” Giò heo, à không, là Hạ Chí, hai tay vẫn để trong túi quần, bước chân nhàn nhã thong thả, đi đến vị trí mà Bạch Dịch đã ngồi, bắt chéo chân.
Đối diện với Liên Hoa: “…”
T^T Áp lực thực lớn, giò heo thật đáng sợ, má ơi con muốn về nhà!!
Liên Hoa nháy mắt cảm thấy một cỗ lãnh khí đập thẳng vào mặt, nhìn cặp mắt hoa đào của giò heo không ngừng phóng dao ra, quả thực giống như đang muốn lăng trì Liên Hoa, cũng không cần phóng lãnh khí trên người, Liên Hoa đánh cái rùng mình.
Đừng nhìn chằm chằm nữa mà, giò heo ơi, buông tha cho tui. Liên Hoa thật sự có điểm sợ hãi, không hổ là giò heo đã trải qua tôi luyện nhiều năm ở mạt thế, hơn nữa còn có dị năng, khí thế kia quá hãi hùng. Cái gì? Bạn nói mạt thế còn chưa bùng nổ thì làm sao có dị năng? Người ta là giò heo mà, dị năng sao có thể không mang theo trọng sinh trở về? Bạn cho là đãi ngộ của giò heo và pháo hôi sẽ giống nhau sao?
“Tiểu Chí, em cũng biết, anh ở bên ngoài cũng cần xã giao, nhưng người anh yêu chỉ có em, đừng như vậy với anh!” Bạch Dịch đi đến trước mặt Hạ Chí, quỳ một gối xuống, kéo tay hắn thâm tình và chân thành nói.
(Zombie: Cái này là chịch xã giao trong truyền thuyết nè =.,=)
Bất quá hiển nhiên Hạ Chí đã hạ quyết tâm rồi, không quan tâm đến hắn, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm Liên Hoa. Liên Hoa bị giò heo nhìn mà nổi da gà, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy hai mắt giò heo như đêm tối cất giấu vô cùng vô tận hận ý và hắc ám, như thể muốn đem hắn kéo vào Địa Ngục.
Vì thế, Liên Hoa rất thức thời, hắn cúi đầu, thoạt nhìn rất ra dáng sợ hãi, cũng nhờ vào đôi mắt ngập nước bẩm sinh, ai bảo hắn hiện tại là một đóa sen trắng chứ? Mảnh mai như vậy cũng không phải rất bình thường sao?
Ai biết được khi giò heo thấy bộ dáng này của hắn lại càng phát hỏa, hận ý trong mắt đều không giấu đi được, thần sắc cũng bắt đầu vặn vẹo. Hắn chờ một chút rồi đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Liên Hoa, nắm cằm Liên Hoa bắt hắn ngẩng đầu lên.
Liên Hoa chỉ cảm thấy cằm sắp bị bóp nát rồi, đau đau đau, giò heo ơi buông tha tui đi! Bị bắt trực tiếp đối diện với giò heo, cằm cũng muốn nát, Liên Hoa bây giờ thật sự muốn khóc rồi, đậu má, đau chết tôi!
Hạ Chí dùng tay kia tháo kính mắt của Liên Hoa xuống, hơi khom người, chỉ dùng thanh âm vừa đủ cho hai người nghe thấy: “Mày chính là dùng cái biểu tình này mà khiến người ta yêu mến sao? Hi vọng nó có thể tiếp tục hữu dụng, tao sẽ chờ mà nhìn xem!”
Như ý nguyện liền nhìn thấy Liên Hoa lộ ra biểu tình sợ hãi mới vừa lòng buông tay, lấy ra một cái khăn trong túi áo, lau lau tay rồi quăng trên mặt đất, sau đó cầm ngọc Phật trên bàn, giống như khi mình đến mà xoay người nhanh chóng rời đi.
Liên Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đậu má, sát tinh cuối cùng cũng đi, trái tim hắn còn đang nhảy khí thế đây! Không hổ là giò heo, quả quyết chia tay, xem cái tư thái uy hiếp Bạch Liên Hoa không che dấu một chút ghét bỏ, nếu như kẻ bị ghét bỏ không phải là hắn, Liên Hoa đã nhảy lên kêu một tiếng ‘ngầu quá ngầu’ rồi!
Liên Hoa lau mồ hôi trên trán một phen, buông mình ngồi xuống. Haiz, cùng giò heo so chiêu thật làm cho người ta thân tâm mỏi mệt! Bất quá hắn hẳn là xem như tạm thời thay đổi được tình tiết! Hi vọng cả đời này không phải tái kiến giò heo! Không có biện pháp, giò heo trọng sinh có giá trị vũ lực cao không chịu nổi, nhất định phải cách xa, hắn không muốn giống tên Bạch Liên Hoa trong truyện chết thê thảm đâu, thật quá mức không ổn, tranh thủ chạy trốn thôi!
“Tiểu Chí!”
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế, Liên Hoa run lên, thiếu chút nữa đã té khỏi chỗ ngồi. Thằng anh họ này cũng quá khoa trương rồi, Liên Hoa đầu đầy hắc tuyến.
“Tiểu Chí! Không được đi! Anh không cho phép!”
Bạch Dịch sao có thể để cho Hạ Chí đi như vậy, điên cuồng đuổi theo bắt lấy cánh tay giò heo.
Hạ Chí hiển nhiên không có hứng thú diễn kịch với Bạch Dịch, trực tiếp xoay người một cái, chân dài thon gọn nhắm ngay mục tiêu mà đáp —— hạ thân Bạch Dịch. -_-//
Liên Hoa cùng quần chúng vây xem đều kìm lòng không đậu kẹp chặt đùi, mấy người muốn đến gần đều yên lặng lui ra. Đậu má, mỹ nhân tuy đẹp, nhưng giá trị vũ lực cao, mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất!
Bạch Dịch hiển nhiên không đoán được Hạ Chí hung tàn như thế! Bởi vậy không có phòng bị gì, phải biết rằng chân dài bình thường hẳn phải đá trúng eo hắn mới đúng!
Vậy mà Hạ Chí trực tiếp tung một cước đoạn tử tuyệt tôn khiến Bạch Dịch yên lặng buông tay hắn, ôm lấy nửa người dưới, quỳ xuống. Đau đến nước mắt đều trào ra, cực kỳ thảm hại, tâm tình Liên Hoa liền cân bằng, xem ra giò heo hạ thủ lưu tình với hắn, nhìn kết cục của vị này, Liên Hoa nhất thời cảm thấy cằm cũng không quá đau.
Hạ Chí hừ một tiếng, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi nhà hàng.
Liên Hoa mở lớn miệng rồi lại khép lại, hiện tại cũng không phải hắn đang xem diễn, thằng anh họ này giống như cha mẹ của hắn, bởi vì tiền tiêu vặt đều do tên này cấp!
“Anh Dịch!” Liên Hoa rên rỉ một tiếng, cực kì bình thường mà vội vã chạy tới trước mặt Bạch Dịch, đỡ lấy hắn, con ngươi chứa đầy hơi nước, thần sắc đầy bi thương lo âu, ngay cả Liên Hoa cũng sắp nhịn không được muốn tự thưởng cho mình 32 cái tát*.
(*32 cái tát : thật ra nguyên gốc là 32 cái like, đây là một thuật ngữ mạng, xuất phát từ chương trình “The voice of China”, giám khảo Dương Khôn vì muốn các thí sinh về đội của mình mà thường nói “Tôi năm nay sẽ tổ chức 32 concert toàn quốc”, sau đó được gọi là “32 lang” (chàng 32 =]]), còn giám khảo Lý Vũ Xuân lại thích nói: “rất tốt, tôi bấm LIKE cho bạn”. Kết hợp 32 lang và Lý Vũ Xuân liền thành 32 cái like.
Ý nghĩa của cụm từ này là: vô cùng đáng khen ngợi, được tán thưởng. Nhưng trong truyện và trường hợp này thì theo nghĩa ngược lại, đó là vô cùng đáng đánh (theo nhà Lam Nhã Cư))
“Anh Dịch anh không sao chứ, anh Chí thật quá đáng, sao lại có thể đối xử với anh như vậy?” Liên Hoa lên án nói.
Bạch Dịch thấy hắn lo lắng như thế, vội vàng an ủi hắn: “Không có việc gì không có việc gì, Liên Hoa đừng khóc, giúp anh ngồi dậy đã.”
“Vâng!” Liên Hoa xắn tay áo, muốn đỡ Bạch Dịch trên đất đứng dậy, nhưng lại thiếu chút nữa quăng ngã Bạch Dịch, ai kêu hắn yếu ớt tới mức này? Vì thế đành phải kêu bảo an của nhà hàng hỗ trợ.
Liên Hoa cảm thấy đại tiệc hôm nay hẳn là ngâm nước nóng, kết quả là Bạch Dịch vội vàng bước đi, thanh toán rồi để lại một mình Liên Hoa ngồi trong nhà hàng. Liên Hoa không thèm quản hắn, vô cùng cao hứng ăn hết hai phần thức ăn, thỏa mãn ợ một cái, nhà hàng cao cấp ăn rất ngon!
Tác giả :
Tuế Nguyệt Đại Đao Lưu