Bách Khoa Yêu Thương
Chương 9: Bức thư tỏ tình đầy sến sẩm
Khí thế áp người như vậy, cứ chắc mẩm sẽ doạ A Nhạn một phen kinh hãi, hoặc ít nhiều cũng phải e sợ đôi chút. Nào có ngờ, cái con bé đó, nó cười nghiêng cười ngả, cười đến mức ôm bụng lăn lăn lóc lóc.
-“Ngươi a…ngươi? Xương sườn dài một dẻo mà đòi làm đại ca xã hội đen ư? Thôi được, vậy ta là đại tẩu a.”
Có đứa mắt to tròn long lanh, miệng chu choa cố ý trêu tức. Có đứa tức thật, không nói không rằng dọn luôn sách vở xuống bàn dưới. Cũng mong mong người ta thấy tội lỗi quay xuống an ủi chút xíu, mà khổ đời nó chẳng như mơ, lớp đúng một mống con gái, Đỏ đi ắt có Đạt thế chỗ.
Đạt chăm học lắm, ghi chép cực kỳ đầy đủ.
Nhạn thích lắm luôn kết bạn với những người xuất sắc, thầy dặn rồi a, gần mực thì đen gần đèn thì rạng ý. Mục tiêu xưa kia Nhạn nộp đơn dự thi vào trường đại học khoa học kỹ thuật hàng đầu cả nước không hẳn vì A Mạnh đâu, đó là do A Nhạn muốn học giỏi thật giỏi, học giỏi rồi, có kiến thức, có năng lực, Nhạn nhất định sẽ đưa điện, đưa nước và Internet về với bản Lan Hồ Điệp.
Đó chính là ước mơ lớn nhất của đời A Nhạn, cũng là lý tưởng sống của cô bé.
Nghe đồn năm ngoái Đạt được giải ba Lý quốc gia đó, cái môn Vật Lý Đại Cương của Bách Khoa khó nhăn răng à, có Đạt rồi đời Nhạn như nở hoa.
Còn đời Đỏ, tưởng chừng đã bế tắc.
Mọi khi dù ban đêm ăn chơi thác loạn, mất ngủ như nào thì chỉ cần sáng ra phi đến lớp, nhất định sau tầm dăm bảy phút hắn sẽ chìm vào mộng đẹp. Thế nào mà hôm nay buồn đời, mãi cũng không sao chợp mắt được.
Chỉ là nhớ chính xác được vận tốc ánh sáng thôi, làm gì mà căng? Làm gì phải trầm trồ ngưỡng mộ tới vậy? Hai cái đứa này, trong giờ học lại cứ thì tha thì thụt, chẳng có ý thức gì cả.
-“Này, giữ trật tự cho tui còn nghe giảng nữa chứ!”
A Đỏ bực bực, đá ghế bàn trên rồi hắng giọng quát. Nhạn với Đạt ngó xuống rồi lại quay lên ra hiệu suỵt suỵt, lén lút cười tủm tỉm với nhau. Đỏ bên dưới ấm ức muốn xỉu, đợi mãi mới hết tiết để rón rén ném quyển vở của mình lên hộc bàn phía trên.
Y như dự đoán, lúc về A Nhạn tíu tít chạy theo gọi hắn. A Đỏ làm bộ kiêu không nghe thấy, cứ thế rảo bước ra chỗ gửi xe. Mà tội, cắm chìa khoá xong xuôi rồi lại không nỡ khởi động, sợ đi mất thì ai đó không đuổi kịp, rốt cuộc đành lôi điện thoại ra giả vờ bận bịu xem tin tức.
-“A Đỏ…A Đỏ ơi….A Đỏ…”
A Nhạn gọi khản cả cổ người ta mới từ từ hạ kính xe. Hắn còn chẳng thèm quay sang ngó Nhạn lấy một cái, hình như đang bận hay sao ấy, A Nhạn sợ phiền bạn nên vội đi vào vấn đề chính.
-“Ngươi để quên nè.”
Nhạn tốt bụng nhắc nhở mà Đỏ chẳng có phản ứng gì sất.
-“Ơ, A Đỏ hãng còn trẻ thế mà đã bị điếc à?”
Có đứa chân thành hỏi han. Có đứa lườm lườm giật quyển vở, mà vừa ném sang ghế phụ đã nghe đứa kia thỏ thẻ tâm sự.
-“Đỏ tên là CBV a?”
-“Ừ.”
-“Tên đẹp quá a!”
-“Không phải nịnh.”
-“Thật mà…để ta đoán a…C…C là Cù…B…B là Băng…V…Vê là gì nhỉ? Vê…Vê….Vê…Vãi? Cù Băng Vãi? Ta là Cù Băng Nhạn còn Đỏ là Cù Băng Vãi, Vãi Nhạn…đôi bạn cùng tiến…nghe hay hay a…”
Bạn Nhạn cười hì hì, bạn Đỏ mặt đen kìn kịt. Bạn Đỏ đưa tay búng trán bạn Nhạn một cái rõ đau, bạn Nhạn cũng không vừa, xoắn tai bạn Đỏ đến đỏ ửng.
-“Ta đùa chút thôi, ta biết tên ngươi từ lâu rồi, ta là lớp trưởng ta có danh sách lớp. Tên nghe sang lắm, rất có khí chất a.”
Cái con dở này nữa, vừa nãy tức nó không để đâu cho hết mà giờ đã thấy nguôi nguôi phởn phởn rồi. Đỏ tự chán chính mình, ngây ngốc nhìn theo bóng Nhạn tung tăng về kí túc xá.
Lần nào cũng vậy, hễ tới cửa phòng liền nghe tiếng Như làm màu.
-“Chẳng biết hôm nay con ốm hay sao mà tao không cảm nhận được nó đạp, Vũ ơi hay mày thử nghe xem?”
Vũ trông hầm hố mà ngây thơ vãi linh hồn a, Vũ đặt tay lên bụng Như, chẳng thấy gì sất liền áp tai vào chỗ đó. Cũng chẳng có gì sất a, hại Vũ hoảng hốt lắm.
-“Thôi chết, hay thai lưu? Dậy đi…tao đèo ra bệnh viện kiểm tra…”
-“Không…không phải đâu…có khi mấy bữa cứ ở ì một chỗ em bé bị thiếu khí nên nó dỗi đấy.”
-“Ôi dào, tưởng gì? Vậy mau mau vào thay áo quần, bố mày chở hai mẹ con ra bờ hồ ăn bánh tôm.”
-“Ứ thích đâu, thích ra quán của Vũ ăn cơm rang lạp sườn cơ!”
Như nhõng nhẹo đòi hỏi, Vũ hiền hiền gật đầu. Nghe đồn đam mê lớn nhất của đời Vũ là ẩm thực, hiện tại hắn đang sở hữu một quán cơm quê cực kỳ đắt khách ở Ngã Tư Sở. Như kì kèo đòi Vũ phải đích thân xuống bếp cơ, Vũ thấy cưng cưng nên đồng ý luôn không suy nghĩ.
Rồi Như phấn khích thơm chụt một phát vào má người ta. Vũ miệng quát con động kinh mà mặt mũi tai cổ đều đỏ ửng à.
Duyên dạo này cũng vui, chuyện với thầy Hải phát triển nhanh chóng mặt. Chỉ trong một tháng mà hai người thân thiết đến lạ kỳ, Nhạn bảo theo như kinh nghiệm hóng hớt trai gái mồi nhau trên bản thì thầy Hải sắp tỏ tình với Duyên rồi đó.
Cùng lắm là hôm thầy ra viện thôi.
Duyên cũng mong lắm.
Tiếc rằng, không ngờ được, lúc thầy khoẻ lên, thầy lại đưa cô một cái phong bì dày cộp, thầy mong cô nhận lấy, thầy không muốn nợ ai cả. Tay cô run run, chân cô tưởng chừng không đứng vững.
-“Mấy ngày qua mình không tỉnh táo, nếu có hành động gì xúc phạm đến bạn mong bạn bỏ qua cho mình, cần bao nhiêu tiền đền bù bạn cứ nói.”
Cô biết ba mẹ thầy giàu. Cô biết ngoài dạy học thầy còn sở hữu một trung tâm gia sư cực kỳ nổi tiếng, cô biết cái lời đảm bảo đó với sinh viên bọn cô thật đáng quý, chỉ là, cô chẳng thể nào mà thốt lên lời.
Cô khóc.
Lần đần tiên từ khi chuyển tới kí túc xá khóc nhiều đến như vậy.
Nhạn trèo lên trên dỗ dỗ dành dành, Như thở dài trùm chăn quay vào trong tường, Ánh bĩu môi nói với sang giường bên đó.
-“Việc qué gì phải buồn, bọn đàn ông là thế đó, sài chán thì vứt bỏ, không ngờ mang tiếng thầy giáo học thức mà nhân cách rẻ rách tới vậy.”
-“Bà im mồm đi.”
-“Sao? Động chạm tới ông anh họ yêu quý nên nhột hả? Đừng láo nháo với chị nghe em, lơ mơ chị tiết lộ vụ giả mang bầu để xem thằng Vũ nó có băm em không?”
Như bị nắm thóp nên chẳng đấu khẩu được nữa. Ánh tiếp tục hì hà hì hục viết lách. Xong xuôi cẩn thận nhét vào bao thư nhờ Nhạn gửi cho anh đẹp trai.
-“Bà chắc chưa? Hắn nhiều bạn gái lắm lắm luôn.”
-“Chắc, nghe nói ai tỏ tình anh ý đều nhận lời cả đó, người tình chỉ có thêm chứ không bớt. Tui nghĩ rồi, nếu đàn ông thời nay đều đểu cả thì sao không chọn anh nào giàu có chu cấp nuôi nấng mình, bòn tiền của anh về gửi cho các em mình, bắt anh xây nhà cho ba mẹ mình. Sau này anh có đá mình cũng không thiệt, mà biết đâu lại giống ngôn tình, tui chính là người con gái nắm bắt được trái tim anh thì sao?”
-“Nhà hắn rất giàu, rất có thế lực. Từ ông nội hắn đến ba hắn đều là trùm giang hồ khét tiếng, không chỉ trong giới bất động sản mà còn ở nhiều lĩnh vực khác, nhà người ta mấy đời danh gia vọng tộc như vậy sẽ không chấp nhận thông gia với nhà bà đâu.”
Duyên nhỏ nhẹ phân tích, Như chân thành bổ sung.
-“Tui biết bà thương ba mẹ bà, nhưng liệu ba mẹ bà có hạnh phúc khi nhận được những đồng tiền ấy không? Bà xinh đẹp, có năng khiếu ca hát diễn xuất, chi bằng đăng ký thi mấy chương trình giải trí rồi cố gắng phấn đấu lấy một vị trí nhất định trong showbiz, sẽ mau giàu thui.”
-“Ôi dào, bao giờ cho với được cái vị trí nhất định đó? Phải tranh đấu hộc máu mồm ra đấy, đến sao hot hot diễn một show còn được có tầm năm sáu ngàn đô, e rằng hát khản cả cổ cũng chẳng chạm được đến em Hermes Himalyan ý chứ.”
-“Chỉ là một chiếc túi thôi mà, da cá sấu, da đà điểu hay vải thổ cẩm thì cũng đâu có định được giá trị con người bà đâu?”
-“Đúng rồi, giá cao quá, hàng hiếm, hàng hot quá định sao nổi? Tui chả đi guốc trong bụng mấy bà ý, thèm nhỏ dãi ra lại cứ thích làm màu. Thấy tui sắp được làm người yêu đại gia, còn bà có nỗ lực lắm cũng chỉ được làm bà chủ quán cơm quê ọp ẹp nên ghen tỵ hả?”
Nhạn Như Duyên cạn lời, trận đấu khẩu này, coi như Ánh thắng. Sáng hôm sau Nhạn mang thư đến đưa A Đỏ, bảo thư tỏ tình cho nhà ngươi a. Bên ngoài có vẽ mấy trái tim hồng hồng xinh xinh, Đỏ run run nhận lấy, trống ngực đập tới tấp dồn dập tưởng ngạt thở đến nơi.
-“Nhưng tui không bỏ mấy em hiện tại tui đang bao nuôi đâu, tội các em ý lắm.”
-“Ta biết.”
-“Thời gian của tui cũng sẽ phải phân bổ đều đặn, không ưu tiên cho ai cả.”
-“Ta hiểu.”
Trời, không ngờ gái dân tộc tư tưởng thoáng đến vậy. A Đỏ xúc động nghẹn ngào, bẽn lẽn hỏi lại.
-“Tối tui đọc thư nha, giờ ở trên lớp không thích hợp lắm.”
-“Ừ, ngươi đọc lúc nào thì đọc a.”
Thực ra thư tình thì trước giờ A Đỏ có nhiều vô kể, chỉ không hiểu sao lần này tim gan lại nhộn nhạo xao xuyến đến vậy. Thư quý, giữ thư như giữ vàng luôn, kẹp hẳn vào quyển sách giáo trình rồi lúc tan học cũng để ngay ngắn trên ghế phụ.
Về tới nhà nâng nâng niu niu, chạy một mạch lên phòng cẩn thận dùng dao rạch cho khỏi rách mép, rồi mới bắt đầu sai người giúp việc pha cho ấm trà nóng, vừa nhâm nhi thưởng thức vừa gặm nhấm từng câu từng từ.
Lời lẽ sướt mướt sến sẩm quá, nhưng thôi không sao cả, là tình cảm của Nhạn, Đỏ xin trân trọng. Nhưng chữ Nhạn mọi khi tròn tròn cơ mà, tự dưng hôm nay dài dài nghiêng nghiêng nhìn điệu thế!
Còn nữa, đã dũng cảm viết thư tỏ tình, cuối thư sao không ký tên mình mà lại ký Hoàng Ngọc Ánh làm chi?
-“Ngươi a…ngươi? Xương sườn dài một dẻo mà đòi làm đại ca xã hội đen ư? Thôi được, vậy ta là đại tẩu a.”
Có đứa mắt to tròn long lanh, miệng chu choa cố ý trêu tức. Có đứa tức thật, không nói không rằng dọn luôn sách vở xuống bàn dưới. Cũng mong mong người ta thấy tội lỗi quay xuống an ủi chút xíu, mà khổ đời nó chẳng như mơ, lớp đúng một mống con gái, Đỏ đi ắt có Đạt thế chỗ.
Đạt chăm học lắm, ghi chép cực kỳ đầy đủ.
Nhạn thích lắm luôn kết bạn với những người xuất sắc, thầy dặn rồi a, gần mực thì đen gần đèn thì rạng ý. Mục tiêu xưa kia Nhạn nộp đơn dự thi vào trường đại học khoa học kỹ thuật hàng đầu cả nước không hẳn vì A Mạnh đâu, đó là do A Nhạn muốn học giỏi thật giỏi, học giỏi rồi, có kiến thức, có năng lực, Nhạn nhất định sẽ đưa điện, đưa nước và Internet về với bản Lan Hồ Điệp.
Đó chính là ước mơ lớn nhất của đời A Nhạn, cũng là lý tưởng sống của cô bé.
Nghe đồn năm ngoái Đạt được giải ba Lý quốc gia đó, cái môn Vật Lý Đại Cương của Bách Khoa khó nhăn răng à, có Đạt rồi đời Nhạn như nở hoa.
Còn đời Đỏ, tưởng chừng đã bế tắc.
Mọi khi dù ban đêm ăn chơi thác loạn, mất ngủ như nào thì chỉ cần sáng ra phi đến lớp, nhất định sau tầm dăm bảy phút hắn sẽ chìm vào mộng đẹp. Thế nào mà hôm nay buồn đời, mãi cũng không sao chợp mắt được.
Chỉ là nhớ chính xác được vận tốc ánh sáng thôi, làm gì mà căng? Làm gì phải trầm trồ ngưỡng mộ tới vậy? Hai cái đứa này, trong giờ học lại cứ thì tha thì thụt, chẳng có ý thức gì cả.
-“Này, giữ trật tự cho tui còn nghe giảng nữa chứ!”
A Đỏ bực bực, đá ghế bàn trên rồi hắng giọng quát. Nhạn với Đạt ngó xuống rồi lại quay lên ra hiệu suỵt suỵt, lén lút cười tủm tỉm với nhau. Đỏ bên dưới ấm ức muốn xỉu, đợi mãi mới hết tiết để rón rén ném quyển vở của mình lên hộc bàn phía trên.
Y như dự đoán, lúc về A Nhạn tíu tít chạy theo gọi hắn. A Đỏ làm bộ kiêu không nghe thấy, cứ thế rảo bước ra chỗ gửi xe. Mà tội, cắm chìa khoá xong xuôi rồi lại không nỡ khởi động, sợ đi mất thì ai đó không đuổi kịp, rốt cuộc đành lôi điện thoại ra giả vờ bận bịu xem tin tức.
-“A Đỏ…A Đỏ ơi….A Đỏ…”
A Nhạn gọi khản cả cổ người ta mới từ từ hạ kính xe. Hắn còn chẳng thèm quay sang ngó Nhạn lấy một cái, hình như đang bận hay sao ấy, A Nhạn sợ phiền bạn nên vội đi vào vấn đề chính.
-“Ngươi để quên nè.”
Nhạn tốt bụng nhắc nhở mà Đỏ chẳng có phản ứng gì sất.
-“Ơ, A Đỏ hãng còn trẻ thế mà đã bị điếc à?”
Có đứa chân thành hỏi han. Có đứa lườm lườm giật quyển vở, mà vừa ném sang ghế phụ đã nghe đứa kia thỏ thẻ tâm sự.
-“Đỏ tên là CBV a?”
-“Ừ.”
-“Tên đẹp quá a!”
-“Không phải nịnh.”
-“Thật mà…để ta đoán a…C…C là Cù…B…B là Băng…V…Vê là gì nhỉ? Vê…Vê….Vê…Vãi? Cù Băng Vãi? Ta là Cù Băng Nhạn còn Đỏ là Cù Băng Vãi, Vãi Nhạn…đôi bạn cùng tiến…nghe hay hay a…”
Bạn Nhạn cười hì hì, bạn Đỏ mặt đen kìn kịt. Bạn Đỏ đưa tay búng trán bạn Nhạn một cái rõ đau, bạn Nhạn cũng không vừa, xoắn tai bạn Đỏ đến đỏ ửng.
-“Ta đùa chút thôi, ta biết tên ngươi từ lâu rồi, ta là lớp trưởng ta có danh sách lớp. Tên nghe sang lắm, rất có khí chất a.”
Cái con dở này nữa, vừa nãy tức nó không để đâu cho hết mà giờ đã thấy nguôi nguôi phởn phởn rồi. Đỏ tự chán chính mình, ngây ngốc nhìn theo bóng Nhạn tung tăng về kí túc xá.
Lần nào cũng vậy, hễ tới cửa phòng liền nghe tiếng Như làm màu.
-“Chẳng biết hôm nay con ốm hay sao mà tao không cảm nhận được nó đạp, Vũ ơi hay mày thử nghe xem?”
Vũ trông hầm hố mà ngây thơ vãi linh hồn a, Vũ đặt tay lên bụng Như, chẳng thấy gì sất liền áp tai vào chỗ đó. Cũng chẳng có gì sất a, hại Vũ hoảng hốt lắm.
-“Thôi chết, hay thai lưu? Dậy đi…tao đèo ra bệnh viện kiểm tra…”
-“Không…không phải đâu…có khi mấy bữa cứ ở ì một chỗ em bé bị thiếu khí nên nó dỗi đấy.”
-“Ôi dào, tưởng gì? Vậy mau mau vào thay áo quần, bố mày chở hai mẹ con ra bờ hồ ăn bánh tôm.”
-“Ứ thích đâu, thích ra quán của Vũ ăn cơm rang lạp sườn cơ!”
Như nhõng nhẹo đòi hỏi, Vũ hiền hiền gật đầu. Nghe đồn đam mê lớn nhất của đời Vũ là ẩm thực, hiện tại hắn đang sở hữu một quán cơm quê cực kỳ đắt khách ở Ngã Tư Sở. Như kì kèo đòi Vũ phải đích thân xuống bếp cơ, Vũ thấy cưng cưng nên đồng ý luôn không suy nghĩ.
Rồi Như phấn khích thơm chụt một phát vào má người ta. Vũ miệng quát con động kinh mà mặt mũi tai cổ đều đỏ ửng à.
Duyên dạo này cũng vui, chuyện với thầy Hải phát triển nhanh chóng mặt. Chỉ trong một tháng mà hai người thân thiết đến lạ kỳ, Nhạn bảo theo như kinh nghiệm hóng hớt trai gái mồi nhau trên bản thì thầy Hải sắp tỏ tình với Duyên rồi đó.
Cùng lắm là hôm thầy ra viện thôi.
Duyên cũng mong lắm.
Tiếc rằng, không ngờ được, lúc thầy khoẻ lên, thầy lại đưa cô một cái phong bì dày cộp, thầy mong cô nhận lấy, thầy không muốn nợ ai cả. Tay cô run run, chân cô tưởng chừng không đứng vững.
-“Mấy ngày qua mình không tỉnh táo, nếu có hành động gì xúc phạm đến bạn mong bạn bỏ qua cho mình, cần bao nhiêu tiền đền bù bạn cứ nói.”
Cô biết ba mẹ thầy giàu. Cô biết ngoài dạy học thầy còn sở hữu một trung tâm gia sư cực kỳ nổi tiếng, cô biết cái lời đảm bảo đó với sinh viên bọn cô thật đáng quý, chỉ là, cô chẳng thể nào mà thốt lên lời.
Cô khóc.
Lần đần tiên từ khi chuyển tới kí túc xá khóc nhiều đến như vậy.
Nhạn trèo lên trên dỗ dỗ dành dành, Như thở dài trùm chăn quay vào trong tường, Ánh bĩu môi nói với sang giường bên đó.
-“Việc qué gì phải buồn, bọn đàn ông là thế đó, sài chán thì vứt bỏ, không ngờ mang tiếng thầy giáo học thức mà nhân cách rẻ rách tới vậy.”
-“Bà im mồm đi.”
-“Sao? Động chạm tới ông anh họ yêu quý nên nhột hả? Đừng láo nháo với chị nghe em, lơ mơ chị tiết lộ vụ giả mang bầu để xem thằng Vũ nó có băm em không?”
Như bị nắm thóp nên chẳng đấu khẩu được nữa. Ánh tiếp tục hì hà hì hục viết lách. Xong xuôi cẩn thận nhét vào bao thư nhờ Nhạn gửi cho anh đẹp trai.
-“Bà chắc chưa? Hắn nhiều bạn gái lắm lắm luôn.”
-“Chắc, nghe nói ai tỏ tình anh ý đều nhận lời cả đó, người tình chỉ có thêm chứ không bớt. Tui nghĩ rồi, nếu đàn ông thời nay đều đểu cả thì sao không chọn anh nào giàu có chu cấp nuôi nấng mình, bòn tiền của anh về gửi cho các em mình, bắt anh xây nhà cho ba mẹ mình. Sau này anh có đá mình cũng không thiệt, mà biết đâu lại giống ngôn tình, tui chính là người con gái nắm bắt được trái tim anh thì sao?”
-“Nhà hắn rất giàu, rất có thế lực. Từ ông nội hắn đến ba hắn đều là trùm giang hồ khét tiếng, không chỉ trong giới bất động sản mà còn ở nhiều lĩnh vực khác, nhà người ta mấy đời danh gia vọng tộc như vậy sẽ không chấp nhận thông gia với nhà bà đâu.”
Duyên nhỏ nhẹ phân tích, Như chân thành bổ sung.
-“Tui biết bà thương ba mẹ bà, nhưng liệu ba mẹ bà có hạnh phúc khi nhận được những đồng tiền ấy không? Bà xinh đẹp, có năng khiếu ca hát diễn xuất, chi bằng đăng ký thi mấy chương trình giải trí rồi cố gắng phấn đấu lấy một vị trí nhất định trong showbiz, sẽ mau giàu thui.”
-“Ôi dào, bao giờ cho với được cái vị trí nhất định đó? Phải tranh đấu hộc máu mồm ra đấy, đến sao hot hot diễn một show còn được có tầm năm sáu ngàn đô, e rằng hát khản cả cổ cũng chẳng chạm được đến em Hermes Himalyan ý chứ.”
-“Chỉ là một chiếc túi thôi mà, da cá sấu, da đà điểu hay vải thổ cẩm thì cũng đâu có định được giá trị con người bà đâu?”
-“Đúng rồi, giá cao quá, hàng hiếm, hàng hot quá định sao nổi? Tui chả đi guốc trong bụng mấy bà ý, thèm nhỏ dãi ra lại cứ thích làm màu. Thấy tui sắp được làm người yêu đại gia, còn bà có nỗ lực lắm cũng chỉ được làm bà chủ quán cơm quê ọp ẹp nên ghen tỵ hả?”
Nhạn Như Duyên cạn lời, trận đấu khẩu này, coi như Ánh thắng. Sáng hôm sau Nhạn mang thư đến đưa A Đỏ, bảo thư tỏ tình cho nhà ngươi a. Bên ngoài có vẽ mấy trái tim hồng hồng xinh xinh, Đỏ run run nhận lấy, trống ngực đập tới tấp dồn dập tưởng ngạt thở đến nơi.
-“Nhưng tui không bỏ mấy em hiện tại tui đang bao nuôi đâu, tội các em ý lắm.”
-“Ta biết.”
-“Thời gian của tui cũng sẽ phải phân bổ đều đặn, không ưu tiên cho ai cả.”
-“Ta hiểu.”
Trời, không ngờ gái dân tộc tư tưởng thoáng đến vậy. A Đỏ xúc động nghẹn ngào, bẽn lẽn hỏi lại.
-“Tối tui đọc thư nha, giờ ở trên lớp không thích hợp lắm.”
-“Ừ, ngươi đọc lúc nào thì đọc a.”
Thực ra thư tình thì trước giờ A Đỏ có nhiều vô kể, chỉ không hiểu sao lần này tim gan lại nhộn nhạo xao xuyến đến vậy. Thư quý, giữ thư như giữ vàng luôn, kẹp hẳn vào quyển sách giáo trình rồi lúc tan học cũng để ngay ngắn trên ghế phụ.
Về tới nhà nâng nâng niu niu, chạy một mạch lên phòng cẩn thận dùng dao rạch cho khỏi rách mép, rồi mới bắt đầu sai người giúp việc pha cho ấm trà nóng, vừa nhâm nhi thưởng thức vừa gặm nhấm từng câu từng từ.
Lời lẽ sướt mướt sến sẩm quá, nhưng thôi không sao cả, là tình cảm của Nhạn, Đỏ xin trân trọng. Nhưng chữ Nhạn mọi khi tròn tròn cơ mà, tự dưng hôm nay dài dài nghiêng nghiêng nhìn điệu thế!
Còn nữa, đã dũng cảm viết thư tỏ tình, cuối thư sao không ký tên mình mà lại ký Hoàng Ngọc Ánh làm chi?
Tác giả :
Lan Rùa