Bách Khoa Yêu Thương
Chương 8: Đại ca bang Cọp Đen
A Nhạn thút tha thút thít, A Đỏ kiểu cạn con mịa lời, nhưng nhìn bạn bị trói như lợn thì thương lắm, bèn vội vã lao tới giải thoát cho người ta. Dây thừng hằn vết đỏ rực lên làn da trắng hồng, hắn trông mà xót quá đi mất.
-“Đau lắm không?”
Đỏ dịu dàng quan tâm, Nhạn lắc đầu, run rẩy kéo Đỏ ra khỏi phòng, lắp bắp bảo mau chạy thôi, chúng đông lắm, không đấu lại được đâu. Tiếng cạch cửa hơi to khiến tụi kia phát giác, chúng vội vã lao lên, thấy căn phòng trống không bắt đầu nháo nhác đổ tội cho nhau.
-“Gái đâu?”
-“Không biết.”
-“Đại ca đâu?”
-“Em không biết, nhưng rõ ràng lúc nãy vừa thấy đại ca xong mà…”
-“Cái gì cũng không biết…đi chết đi…mau…mau tìm…chia nhau ra mà tìm…phải tìm cho ra nó trước khi đại ca tới…”
Lần đầu tiên phải trốn chính đàn em của mình, quả thật A Đỏ thấy hơi nhục nhã. A Nhạn chẳng thèm quan tâm gì sất, hai đứa chạy mãi, chạy mải miết, chạy tới mức A Đỏ kiệt cả sức.
Cũng may phát hiện ra cái hang gần đấy, A Nhạn nhanh trí kéo A Đỏ vào trong. Bàn tay nhỏ bé đưa lên che miệng hắn, ra điều phải hết sức im lặng. Nhạn ở sát Đỏ quá, tay cũng nhỏ nhỏ xinh xinh nữa, hại A Đỏ xao xuyến xốn xang hết cả lên.
Đỏ rất cao, nên Nhạn chỉ đứng tới ngực hắn thôi, đợi một lát bọn kia đi khuất rồi Nhạn mới thương tình an ủi.
-“Đừng sợ, có ta ở đây mà. Nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ ở lại đánh nhau, cho A Đỏ chuồn trước.”
-“Ai bảo bà tui sợ?”
-“Ui cha tim đập thình tha thình thịch a, không sợ thì là gì a?”
A Nhạn bĩu môi khinh bỉ, A Đỏ tức tím tái mặt mày, không thèm chơi với Nhạn nữa, dỗi dỗi bỏ ra đường cái. A Nhạn cũng lẽo đẽo theo sau, khổ nỗi khuya rồi, không bắt được xe về thủ đô nữa, hai đứa đành quay lại.
Cùng nhau ngồi dưới gốc đa ngắm trăng.
Xong rồi cùng đói meo, xung quanh chẳng có gì ăn ngoài đồng khoai mênh mông. Nhưng Đỏ sướng quen rồi, khoai chín Đỏ còn chẳng mấy khi động nữa là khoai sống.
Nhạn dễ tính hơn, đào đào bới bới một hồi được hai củ to bự. Nhạn nhét mười ngàn ở ngay chỗ đấy để trả chủ ruộng, Đỏ định bảo toàn bộ khu này của ông nội hắn đó, không cần khách khí nhưng sợ lộ nên thôi, mặc kệ Nhạn muốn làm gì thì làm.
Nhạn gom lá khô, vùi khoai vào bên trong rồi đập đá nhóm lửa, thành thục y như thổ dân vậy. Đỏ cứ phải gọi là mắt tròn mắt dẹt, nửa tiếng sau cái mùi khoai nướng thơm phưng phức à, Nhạn cười sung sướng, thổi thổi bóc bóc, bẻ một miếng nho nhỏ đưa trước mặt A Đỏ.
A Đỏ rất đáng ghét a, dám ngậm luôn cả ngón tay A Nhạn. Nhưng A Nhạn cũng thấy mình hâm a, tự dưng hai má nóng nóng, tim gan rộn ràng tưởng như sắp rớt ra ngoài đến nơi rồi.
-“Nhạn xinh cực kỳ luôn ý.”
-“Ta biết a, ta là con gái trưởng bản mà.”
A Nhạn thèn thẹn đáp, đoạn suy tư một lát xong cũng thật thà tâm sự.
-“A Đỏ cũng xinh kinh khủng khiếp luôn a, môi đỏ mọng như trái chín cây, lông mày đen dày rậm, sống mũi dọc dừa, A Đỏ còn đẹp gái gấp tỉ lần ta.”
Có người ngây thơ khen ngợi, có người tức muốn phụt máu, búng tai người kia một cái rõ đau. A Nhạn lườm lườm hắn, hai đứa giận nhau, mỗi đứa cầm một củ khoai quay về một hướng. Nhạn mệt, ăn xong ngủ thiêm thiếp mất, Đỏ lén lút ngoảnh lại nhìn, xong rồi bẽn lẽn dựa vào vai A Nhạn ngủ ngon lành.
Sáng sớm thức giấc Đỏ bị chuột rút không sao mà đứng lên nổi, Nhạn đành phải cõng bạn đi bộ ra bến xe. Ban đầu A Đỏ thấy hơi mất mặt, nhưng sau ngửi ngửi người Nhạn thơm thơm lắm, thành ra quẳng luôn cái sĩ diện hão đi, đưa tay vòng qua cổ A Nhạn ôm chặt thật chặt.
-“Ngươi đừng có lợi dụng ta a.”
-“Ai thèm, tại tui sợ ngã thôi.”
A Đỏ cau có giải thích, A Nhạn đuối lý đành thua. A Nhạn kể cho A Đỏ những chuyện xảy ra mấy hôm nay, lúc về tới ký túc xá Đỏ cho Nhạn tiền rồi xoa xoa đầu bảo.
-“Ở thành phố lắm kẻ xấu, đừng đi làm thêm làm gì. Cái này là để bà trả Duyên trước nha.”
-“Nhưng vậy thì ta lại nợ tiền ngươi, bao giờ cho trả được?”
Ôi dào, có mấy đồng bạc lẻ, Nhạn dở hơi quá à. Nhưng hắn biết tính Nhạn sòng phẳng nên khuyên thui cứ cầm cho Duyên đi không sợ Duyên thiếu tiền, sau này tui thuê bà làm việc trả nợ tui. A Nhạn thấy hợp tình hợp lý nên gật đầu cái rụp, nhí nha nhí nhảnh chạy về phòng, thấy Như đang làm màu nha.
Vũ thật ngốc.
Như đâu có em bé đâu.
Vậy mà Vũ tay xách nách mang từ thịt gà rang gừng đến xoài ổi lê cóc, nịnh nịnh nọt nọt.
-“Thôi mà, ăn đi, tao xem trên mạng thấy phụ nữ mang thai mà thiếu chất là nguy hiểm lắm đó.”
-“Kệ mịa tao, tao chết đi cũng tốt mà, con không ba, tao cũng chẳng đủ dũng khí làm mẹ đơn thân.”
Như sụt sà sụt sịt, Vũ bực bội chửi om sòm.
-“Khóc cái gì mà khóc, vui chơi đú đởn không màng hậu quả giờ khóc ai nghe? Nín mau đi. Ai bảo không có ba? Cùng lắm thì tao làm ba nó chứ gì?”
-“Thật không?”
-“Thật.”
-“Ăn đi rồi thề….”
-“Ăn rồi…thề đi…”
Vũ với Như cứ kì cà kì kèo, Duyên tranh thủ cơ hội rủ Nhạn tới bệnh viện. Nhạn ở ngoài trông thôi, có mỗi Duyên vào trong. Nhìn thầy Hải tội tội ấy, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt lắm.
Nghe đồn ba mẹ thầy định cư ở nước ngoài hết rồi, có mỗi y tá chăm thầy thôi, thỉnh thoảng thì vài ba học sinh vào thăm. Thầy hơi mấp máy môi, cô vội tiến tới gần, cô dịu dàng hỏi thầy cần gì, thầy nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên thầy kéo cô vào lòng.
Thầy hỏi, đi đâu sao bây giờ mới tới, tôi nhớ em, em biết không?
Cô đã sợ thầy nhầm mình với ai đó, nhưng thầy lại gọi tên Duyên. Cô băn khoăn liệu tình cảm của họ như này có phải phát triển quá nhanh không? Nhưng vòng tay của thầy, rộng lớn quá, ấm áp quá, cô quyến luyến chẳng muốn rời.
Hôm ấy, thầy cứ cầm tay cô mãi, ngay cả trong giấc ngủ cũng không rời.
Hôm ấy, cô ở lại với thầy đến tối mịt.
Bỏ lại đứa bạn nào đó tiu ngỉu ngoài hành lang, đói mốc đói meo. Gọi Duyên mãi chẳng thấy Duyên đáp, Nhạn he hé cửa xem trộm bên trong, Duyên đang say tình rồi, Nhạn đành lủi thủi đi về một mình.
Từ tối qua tới giờ dồn dập bao nhiêu là chuyện, thành ra ngủ rất ngon. Ngủ quên cả dậy đi tập thể dục luôn, lúc tỉnh giấc chỉ kịp đánh răng rửa mặt ăn nắm xôi rồi cuống cuồng soạn sách ra trường thôi.
Thế nào mà vừa đi tới cổng đã bị chặn rồi.
-“Chào chị Cù Băng Nhạn. Em xin tự giới thiệu em là Cường, phó đại ca bang Cọp Đen. Chuyện bắt chị là tụi em sai, tụi em có mắt như mù, tụi em xin cúi đầu tạ lỗi với chị.”
Vừa dứt lời thì mười thằng lớn nhỏ đồng loạt làm lễ với A Nhạn. Có người choáng choáng, đến lớp một cái đã lôi thằng bạn thân ra thủ thỉ tâm sự.
-“Cái bọn bắt ta đó, chúng nó là thuộc bang Cọp Đen a. Eo cái thằng đại ca, mang tiếng đầu xỏ của một băng đảng xã hội đen mà không bằng một cái móng chân của A Mạnh nhà ta a, làm sai chẳng dám ra mặt, để đàn em đi chịu lỗi thay.”
A Nhạn hồn nhiên như con điên, A Đỏ tức tím tái mặt mày, hậm hực không thèm nói gì sất. Đến giờ ra chơi tên Cường đó lại tìm A Nhạn, gãi đầu gãi tai phân bua rằng đại ca của tụi em hôm nay bận công chuyện nên không tới được ạ, mong chị đừng hiểu nhầm.
A Nhạn tươi cười như hoa ừ ừ, mà tạm biệt người ta một phát thái độ quay ngoắt luôn, cái môi bĩu dài thật dài, cái miệng nho nhỏ lẩm bẩm đầy khinh bỉ.
-“Sống hèn thì cứ thẳng thắn mà nhận, lý do lý trấu mệt người quá a.”
Thế nào mà vô tình lọt vào tai A Đỏ. Đỏ giận sôi hết cả máu, đùng đùng đứng dậy đập bàn rồi quát tháo ầm ĩ.
-“Bố đây! Bố mày đây! Đại ca bang Cọp Đen ở đây!”
-“Đau lắm không?”
Đỏ dịu dàng quan tâm, Nhạn lắc đầu, run rẩy kéo Đỏ ra khỏi phòng, lắp bắp bảo mau chạy thôi, chúng đông lắm, không đấu lại được đâu. Tiếng cạch cửa hơi to khiến tụi kia phát giác, chúng vội vã lao lên, thấy căn phòng trống không bắt đầu nháo nhác đổ tội cho nhau.
-“Gái đâu?”
-“Không biết.”
-“Đại ca đâu?”
-“Em không biết, nhưng rõ ràng lúc nãy vừa thấy đại ca xong mà…”
-“Cái gì cũng không biết…đi chết đi…mau…mau tìm…chia nhau ra mà tìm…phải tìm cho ra nó trước khi đại ca tới…”
Lần đầu tiên phải trốn chính đàn em của mình, quả thật A Đỏ thấy hơi nhục nhã. A Nhạn chẳng thèm quan tâm gì sất, hai đứa chạy mãi, chạy mải miết, chạy tới mức A Đỏ kiệt cả sức.
Cũng may phát hiện ra cái hang gần đấy, A Nhạn nhanh trí kéo A Đỏ vào trong. Bàn tay nhỏ bé đưa lên che miệng hắn, ra điều phải hết sức im lặng. Nhạn ở sát Đỏ quá, tay cũng nhỏ nhỏ xinh xinh nữa, hại A Đỏ xao xuyến xốn xang hết cả lên.
Đỏ rất cao, nên Nhạn chỉ đứng tới ngực hắn thôi, đợi một lát bọn kia đi khuất rồi Nhạn mới thương tình an ủi.
-“Đừng sợ, có ta ở đây mà. Nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ ở lại đánh nhau, cho A Đỏ chuồn trước.”
-“Ai bảo bà tui sợ?”
-“Ui cha tim đập thình tha thình thịch a, không sợ thì là gì a?”
A Nhạn bĩu môi khinh bỉ, A Đỏ tức tím tái mặt mày, không thèm chơi với Nhạn nữa, dỗi dỗi bỏ ra đường cái. A Nhạn cũng lẽo đẽo theo sau, khổ nỗi khuya rồi, không bắt được xe về thủ đô nữa, hai đứa đành quay lại.
Cùng nhau ngồi dưới gốc đa ngắm trăng.
Xong rồi cùng đói meo, xung quanh chẳng có gì ăn ngoài đồng khoai mênh mông. Nhưng Đỏ sướng quen rồi, khoai chín Đỏ còn chẳng mấy khi động nữa là khoai sống.
Nhạn dễ tính hơn, đào đào bới bới một hồi được hai củ to bự. Nhạn nhét mười ngàn ở ngay chỗ đấy để trả chủ ruộng, Đỏ định bảo toàn bộ khu này của ông nội hắn đó, không cần khách khí nhưng sợ lộ nên thôi, mặc kệ Nhạn muốn làm gì thì làm.
Nhạn gom lá khô, vùi khoai vào bên trong rồi đập đá nhóm lửa, thành thục y như thổ dân vậy. Đỏ cứ phải gọi là mắt tròn mắt dẹt, nửa tiếng sau cái mùi khoai nướng thơm phưng phức à, Nhạn cười sung sướng, thổi thổi bóc bóc, bẻ một miếng nho nhỏ đưa trước mặt A Đỏ.
A Đỏ rất đáng ghét a, dám ngậm luôn cả ngón tay A Nhạn. Nhưng A Nhạn cũng thấy mình hâm a, tự dưng hai má nóng nóng, tim gan rộn ràng tưởng như sắp rớt ra ngoài đến nơi rồi.
-“Nhạn xinh cực kỳ luôn ý.”
-“Ta biết a, ta là con gái trưởng bản mà.”
A Nhạn thèn thẹn đáp, đoạn suy tư một lát xong cũng thật thà tâm sự.
-“A Đỏ cũng xinh kinh khủng khiếp luôn a, môi đỏ mọng như trái chín cây, lông mày đen dày rậm, sống mũi dọc dừa, A Đỏ còn đẹp gái gấp tỉ lần ta.”
Có người ngây thơ khen ngợi, có người tức muốn phụt máu, búng tai người kia một cái rõ đau. A Nhạn lườm lườm hắn, hai đứa giận nhau, mỗi đứa cầm một củ khoai quay về một hướng. Nhạn mệt, ăn xong ngủ thiêm thiếp mất, Đỏ lén lút ngoảnh lại nhìn, xong rồi bẽn lẽn dựa vào vai A Nhạn ngủ ngon lành.
Sáng sớm thức giấc Đỏ bị chuột rút không sao mà đứng lên nổi, Nhạn đành phải cõng bạn đi bộ ra bến xe. Ban đầu A Đỏ thấy hơi mất mặt, nhưng sau ngửi ngửi người Nhạn thơm thơm lắm, thành ra quẳng luôn cái sĩ diện hão đi, đưa tay vòng qua cổ A Nhạn ôm chặt thật chặt.
-“Ngươi đừng có lợi dụng ta a.”
-“Ai thèm, tại tui sợ ngã thôi.”
A Đỏ cau có giải thích, A Nhạn đuối lý đành thua. A Nhạn kể cho A Đỏ những chuyện xảy ra mấy hôm nay, lúc về tới ký túc xá Đỏ cho Nhạn tiền rồi xoa xoa đầu bảo.
-“Ở thành phố lắm kẻ xấu, đừng đi làm thêm làm gì. Cái này là để bà trả Duyên trước nha.”
-“Nhưng vậy thì ta lại nợ tiền ngươi, bao giờ cho trả được?”
Ôi dào, có mấy đồng bạc lẻ, Nhạn dở hơi quá à. Nhưng hắn biết tính Nhạn sòng phẳng nên khuyên thui cứ cầm cho Duyên đi không sợ Duyên thiếu tiền, sau này tui thuê bà làm việc trả nợ tui. A Nhạn thấy hợp tình hợp lý nên gật đầu cái rụp, nhí nha nhí nhảnh chạy về phòng, thấy Như đang làm màu nha.
Vũ thật ngốc.
Như đâu có em bé đâu.
Vậy mà Vũ tay xách nách mang từ thịt gà rang gừng đến xoài ổi lê cóc, nịnh nịnh nọt nọt.
-“Thôi mà, ăn đi, tao xem trên mạng thấy phụ nữ mang thai mà thiếu chất là nguy hiểm lắm đó.”
-“Kệ mịa tao, tao chết đi cũng tốt mà, con không ba, tao cũng chẳng đủ dũng khí làm mẹ đơn thân.”
Như sụt sà sụt sịt, Vũ bực bội chửi om sòm.
-“Khóc cái gì mà khóc, vui chơi đú đởn không màng hậu quả giờ khóc ai nghe? Nín mau đi. Ai bảo không có ba? Cùng lắm thì tao làm ba nó chứ gì?”
-“Thật không?”
-“Thật.”
-“Ăn đi rồi thề….”
-“Ăn rồi…thề đi…”
Vũ với Như cứ kì cà kì kèo, Duyên tranh thủ cơ hội rủ Nhạn tới bệnh viện. Nhạn ở ngoài trông thôi, có mỗi Duyên vào trong. Nhìn thầy Hải tội tội ấy, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt lắm.
Nghe đồn ba mẹ thầy định cư ở nước ngoài hết rồi, có mỗi y tá chăm thầy thôi, thỉnh thoảng thì vài ba học sinh vào thăm. Thầy hơi mấp máy môi, cô vội tiến tới gần, cô dịu dàng hỏi thầy cần gì, thầy nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên thầy kéo cô vào lòng.
Thầy hỏi, đi đâu sao bây giờ mới tới, tôi nhớ em, em biết không?
Cô đã sợ thầy nhầm mình với ai đó, nhưng thầy lại gọi tên Duyên. Cô băn khoăn liệu tình cảm của họ như này có phải phát triển quá nhanh không? Nhưng vòng tay của thầy, rộng lớn quá, ấm áp quá, cô quyến luyến chẳng muốn rời.
Hôm ấy, thầy cứ cầm tay cô mãi, ngay cả trong giấc ngủ cũng không rời.
Hôm ấy, cô ở lại với thầy đến tối mịt.
Bỏ lại đứa bạn nào đó tiu ngỉu ngoài hành lang, đói mốc đói meo. Gọi Duyên mãi chẳng thấy Duyên đáp, Nhạn he hé cửa xem trộm bên trong, Duyên đang say tình rồi, Nhạn đành lủi thủi đi về một mình.
Từ tối qua tới giờ dồn dập bao nhiêu là chuyện, thành ra ngủ rất ngon. Ngủ quên cả dậy đi tập thể dục luôn, lúc tỉnh giấc chỉ kịp đánh răng rửa mặt ăn nắm xôi rồi cuống cuồng soạn sách ra trường thôi.
Thế nào mà vừa đi tới cổng đã bị chặn rồi.
-“Chào chị Cù Băng Nhạn. Em xin tự giới thiệu em là Cường, phó đại ca bang Cọp Đen. Chuyện bắt chị là tụi em sai, tụi em có mắt như mù, tụi em xin cúi đầu tạ lỗi với chị.”
Vừa dứt lời thì mười thằng lớn nhỏ đồng loạt làm lễ với A Nhạn. Có người choáng choáng, đến lớp một cái đã lôi thằng bạn thân ra thủ thỉ tâm sự.
-“Cái bọn bắt ta đó, chúng nó là thuộc bang Cọp Đen a. Eo cái thằng đại ca, mang tiếng đầu xỏ của một băng đảng xã hội đen mà không bằng một cái móng chân của A Mạnh nhà ta a, làm sai chẳng dám ra mặt, để đàn em đi chịu lỗi thay.”
A Nhạn hồn nhiên như con điên, A Đỏ tức tím tái mặt mày, hậm hực không thèm nói gì sất. Đến giờ ra chơi tên Cường đó lại tìm A Nhạn, gãi đầu gãi tai phân bua rằng đại ca của tụi em hôm nay bận công chuyện nên không tới được ạ, mong chị đừng hiểu nhầm.
A Nhạn tươi cười như hoa ừ ừ, mà tạm biệt người ta một phát thái độ quay ngoắt luôn, cái môi bĩu dài thật dài, cái miệng nho nhỏ lẩm bẩm đầy khinh bỉ.
-“Sống hèn thì cứ thẳng thắn mà nhận, lý do lý trấu mệt người quá a.”
Thế nào mà vô tình lọt vào tai A Đỏ. Đỏ giận sôi hết cả máu, đùng đùng đứng dậy đập bàn rồi quát tháo ầm ĩ.
-“Bố đây! Bố mày đây! Đại ca bang Cọp Đen ở đây!”
Tác giả :
Lan Rùa