Bạch Dương & Sư Tử
Chương 36: Ma kết (hạ)
“Như vậy,” Tưởng Bách Liệt đặt xuống bức thư trong tay, hai chân gác lên bàn, dáng vẻ nhàn nhã, “Mặc dù cả mùa đông chúng ta không có gặp mặt, nhưng vì cảm ơn sự tín nhiệm của cô, tôi cũng muốn hỏi thẳng cô, cô tha thứ cho anh ta không?”
Tử Mặc nghĩ nghĩ, vẫn mù mờ lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi…tôi cảm thấy quá đột ngột, hình như tôi đã quên mất vụ tai nạn đó, nhưng anh ấy lại bỗng nhiên xuất hiện, nói mình là thủ phạm, tôi cũng không biết mình nên nghĩ như thế nào.”
“Cô hận anh ta không?”
Cô mím môi, lắc đầu: “Không hận.”
“Vậy đợi sau này, tìm thời gian đến Ô Trấn, tự mình nói với anh ta.”
“Anh thật nghĩ như vậy?”
“Đúng vậy, đương nhiên,” Tưởng Bách Liệt nheo mắt, biểu tình tựa như con mèo Garfield, “Chờ gặp mặt rồi, cô có thể biết mình có tha thứ cho anh ta hay không?”
“…”
“Cơ mà, tiếc là tình bạn này không có đầu đuôi.”
“?”
“Anh ta thổ lộ với cô không phải sao?” Anh ta nhướn mày.
“Đâu có,” Tử Mặc ngạc nhiên, “Chính anh ấy cũng nói, thổ lộ của anh ấy rất vụng về…”
Tưởng Bách Liệt day day huyệt thái dương, nói: “Đây là một người đàn ông cung Ma Kết điển hình.”
“…” Tử Mặc rất muốn nói cô không bao giờ muốn nghe nhận xét về bất cứ chòm sao nào nữa, nhưng chợt nhớ tới đây là chòm sao cuối cùng, thế là cô quyết định để bác sĩ Tưởng làm tới nơi tới chốn.
Quyển sách về chòm sao của anh ta gần như muốn rách ra từng mảnh, nhưng anh ta vẫn cầm nó một cách cẩn thận, biểu tình như là thuật sĩ giang hồ thấy được thiên cơ: “Cung Ma Kết của chúng ta là một cung nghiêm khắc cứng nhắc, chững chạc từng trải. Tuy rằng luôn cho người khác ấn tượng khô khan, nhưng người khô khan nói chung không đùa bỡn thủ đoạn; cho dù là sự nghiệp hay tình yêu, bọn họ đều dùng phong cách đặc thù này để giành chiến thắng.”
“Cung Ma Kết giống như con sơn dương đi trên vách núi cheo leo một cách vững vàng kiên định, sẽ thật cẩn thận vượt qua tình cảnh khốn khó. Thông thường đều rất cường tráng, có sức chịu đựng phi thường, ý chí kiên quyết, có quan niệm về thời gian, có cảm giác trách nhiệm, xem trọng uy tín và thanh danh.
Giống như những cung thuộc thổ khác, là thuộc loại hướng nội, hơi u buồn, tự xét mình, cô độc, bảo thủ, hoài cổ, tiêu cực, không có cảm giác an toàn, cũng thiếu sự hài hước, thường sẽ tỏ ra vẻ cao cao tại thượng hoặc là nghiêm khắc, dùng để che giấu sự yếu đuối bên trong ——”
“—— tôi có thể ngắt ngang một chút không, tôi cảm thấy những điểm này không đúng.”
“Ừm hở?” Tưởng Bách Liệt làm động tác tay “mời”.
“Vu Nhâm Chi mà tôi quen biết, cởi mở, tự suy ngẫm, tích cực, rất hài hước.”
“Có lẽ đây chỉ là một loại tư tưởng.” Câu nói đầu tiên của anh ta phản bác cô.
Cô chỉ đành im miệng, chờ anh ta đọc xong.
“Thông thường bọn họ hiếm khi là một thiên tài, nhưng mà lòng mang chí lớn, trải qua quá trình rèn luyện chồng chất, đến thời trung niên mới có thể dần dần có được thanh danh và thành công. Một mặt là vì bọn họ có hoài bão vững vàng và nghị lực kiên định, hơn nữa am hiểu tri thức và tích lũy kinh nghiệm, như thế mới từng chút một đạt tới mục tiêu. Mặc dù có khi vì hoàn thành mục tiêu này cũng sẽ dùng chút sách lược tàn nhẫn vô tình, nhưng Ma Kết coi như có tinh thần trọng nghĩa. Bọn họ có sở trường về ngoại giao, hiếu động, dồi dào sức sống, xác định mục tiêu; có năng lực lý giải tôn giáo hoặc là thần bí học cùng với quan niệm logic của khoa học xã hội, thuộc mẫu người có tài nhưng thành đạt muộn.”
Tưởng Bách Liệt nhìn cô một cái, ngay lúc cô muốn chen vào anh ta liền đọc tiếp.
“Cung Ma Kết giỏi ngụy trang, cho dù gặp gỡ đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, cũng sẽ nghiêm khắc khống chế sức tưởng tượng về sự lãng mạn, để phòng ngừa tình cảm lan tràn. Bọn họ cũng rất thực tế, thích quyền uy, bảo đảm và địa vị, bọn họ tin tưởng hôn nhân vững chắc và gia đình hoàn chỉnh, là điều kiện cần thiết của sự thành công, cũng là trách nhiệm và yêu cầu của bản thân. Mà yêu cầu của bọn họ đối với bản thân thường rất cao, thế nên đối với người khác cũng vậy.”
“…”
“Cho nên,” Tưởng Bách Liệt khép sách lại, nhìn cô nói, “Trên thực tế anh ta là một người đàn ông…có chút mâu thuẫn.”
“?”
“Cho dù có ngàn lời vạn nói, nhưng với cô chỉ nói một câu,” anh ta lại cầm bức thư lướt qua mấy lần, “Anh ta chính là người như vậy, không muốn tạo ra bất cứ gánh nặng nào cho cô hoặc là chính anh ta, bởi vậy không nói gì hết, hoặc là có lẽ bản thân anh ta không hề nhận ra trái tim mình đang thay đổi, đợi đến khi phát hiện thì không muốn nói nhiều thêm một câu —— anh ta là cổ nhân ư? Tính cách của anh ta còn nặng nề hơn cả cô.”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì…”
“Được rồi, vậy thì đừng hiểu,” anh ta giơ tay đầu hàng, “Anh chàng Hạng Tự thì sao?”
“Gì cơ?”
“Cô có cho anh ta xem lá thư không?”
“Không có! Tôi làm sao dám!” Cô ngạc nhiên, “Ngoài anh ra, tôi không cho bất cứ người nào xem qua.”
“Tại sao?”
“Nếu anh ấy biết Vu Nhâm Chi là người đụng tôi, chỉ sợ sẽ giết chết người ta.”
“Cũng phải, dù sao người kia nhất định là kẻ thù của anh ta —— bất cứ phương diện nào cũng phải.”
“Tôi nghĩ đợi sau khi anh đọc xong sẽ đốt nó đi.”
“…Tôi đề nghị cô dùng máy cắt giấy.” Lần này đổi sang Tưởng Bách Liệt ngạc nhiên.
“Ờ.”
“Vậy, chị Tiểu Cố kia thì sao?”
“Chị ấy…” Tử Mặc dừng một chút, ánh mắt hơi ảm đạm, “Bọn họ hình như thật sự ly hôn.”
“Nhưng mà, tuyển thủ cờ vây không phải nói bằng lòng tha thứ cho cô ta sao?”
“Anh ấy nói anh ấy có thể tha thứ cho chị ấy, nhưng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, thế nên…bọn họ vẫn chia tay.”
Tưởng Bách Liệt nhíu mày: “Trên cơ bản, tôi không hiểu được ý nghĩ của những người đánh cờ vây.”
Tử Mặc thở dài, tràn đầy đồng cảm.
“Tôi không biết, nếu anh ta thật sự tha thứ cho vợ mình, tại sao còn muốn vứt bỏ cuộc hôn nhân này?”
Cô nheo mắt lại, nhìn sân thể dục ngoài cửa sổ cách đó không xa: “Bác sĩ, có thể có một tình huống thế này không…”
“?”
“Chính là,” cô quay người lại nhìn anh ta, “Anh thật sự có thể tha thứ những hành vi của người này, nhưng anh không hề yêu họ?”
Tưởng Bách Liệt xoa cằm suy tư, trầm ngâm một phen nói: “Có khả năng, hoàn toàn bởi vì không yêu nên có thể tha thứ… Nhưng điểm này lại có chút tự mâu thuẫn, rốt cuộc khi yêu một người thì càng khoan dung hơn, hay là khi không yêu thì khoan dung hơn?”
Tử Mặc cười rộ lên, dáng vẻ rất hoạt bát: “Bác sĩ, không phải anh đã từng nói, con người rất phức tạp sao?”
Anh ta nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nhún vai tỏ vẻ đồng ý: “Được rồi, có lẽ vấn đề này căn bản không có đáp án.”
“Thật ra, tôi cho rằng Trần Tiềm không thật sự như lời anh ấy nói, có thể dễ dàng khoan dung bất cứ chuyện gì của Cố Quân Nghi, thậm chí còn tha thứ cho chị ấy.”
“Tại sao?”
Cô nhếch khóe miệng, lắc đầu: “Tôi hiểu được tâm trạng của anh ấy.”
“…”
“Nếu anh ấy không thuyết phục bản thân đi tha thứ cho chị ấy, thế thì cuộc hôn nhân này, gia đình bọn họ coi như kết thúc…”
“Nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn ly hôn.”
“Ừm…bởi vì anh ấy lựa chọn đối diện thẳng với chính mình.”
Tưởng Bách Liệt nhìn cô, nụ cười tại khóe miệng tựa như một làn gió xuân trong đầu đông: “Tử Mặc, nói cho tôi biết, từ lần đầu tiên cô xuất hiện tại cửa cho đến bây giờ, cô có phát hiện sự thay đổi của mình không?”
“…Đương nhiên, tôi đương nhiên thay đổi.” Cô cũng mỉm cười.
“Tôi rất vui —— tôi rất vui nhìn thấy cô có chuyển biến tốt như vậy.”
“Đó đều là công lao của anh, bác sĩ.”
“Tôi?” Anh ta cười khổ, “Cũng chỉ biết đọc một số thứ gọi là giải mã chòm sao cho cô nghe thôi mà.”
“Ơ! Bác sĩ, anh…tôi tưởng anh thật sự tin những điều đó…”
“Sao thế được!” Anh ta cười ha hả.
“Chẳng lẽ không đúng ư…” Có đôi khi, Tử Mặc cảm thấy người phức tạp nhất là chính Tưởng Bách Liệt.
“Không, Tử Mặc, tôi không tin, tôi chưa bao giờ tin cả!” Anh ta cầm sách lên, tùy tiện lật trang sách, “Quyển sách này căn bản là đồ vứt đi! Những điều gọi là giải mã đó, chẳng qua là tổng kết của một số người đối với những người khác, nhưng con người đang thay đổi, giống như cô.”
“Nhưng anh… kiên trì đọc hết mười hai chương…”
“Ồ, đúng là bởi vì tôi đọc hết mười hai chương này, mới càng làm sâu sắc tín niệm của tôi —— tất cả những điều đó đều không thể tin được. Điều duy nhất con người có thể tin tưởng, chính là mỗi một ngày trên thế giới này đều đang thay đổi.”
Cô ngơ ngác nhìn anh ta, không biết nên tiếp tục thế nào.
“Đúng rồi bác sĩ,” qua thật lâu, cô bỗng nhiên nói, “Tủ lạnh của anh đâu rồi? Lần trước tôi tới đã muốn hỏi anh như vậy.”
“À…” Tưởng Bách Liệt trầm lặng với thái độ khác thường, một lát sau mới nói: “Tôi tặng nó cho giáo sư.”
“?”
“Bất cứ một người nào, hoặc là một thứ đồ nào, đều có giá trị của chính mình, có lẽ khi cô yêu anh ấy / cô ấy / nó, cô sẽ không nhìn thấy những giá trị này, nhưng điều đó cũng không đại diện giá trị kia không tồn tại.”
“…”
“Nếu diễn thuyết của giáo sư, bởi vì có nó mà trở nên sinh động hơn, hoặc là bởi vì nó xuất hiện tại buổi diễn thuyết mà nhận được nhiều sự chú ý hơn, thế thì tôi bằng lòng bỏ đi thứ mình yêu thích.”
Tuy rằng Tử Mặc không hiểu hết lời nói của bác sĩ, nhưng cô vẫn cố gắng suy nghĩ: “…Không phải anh muốn nói, giống như Trần Tiềm vậy ngoại trừ là một người chồng, vẫn là một tuyển thủ cờ vây, hoặc là Cố Quân Nghi ngoại trừ là một người vợ, cũng là một nhà nhiếp ảnh?”
“…Theo trình độ nào đó, có thể nói vậy,” Tưởng Bách Liệt nghĩ nghĩ, “Có lẽ bởi vì Cố Quân Nghi chính là vì không thực hiện được giá trị của bản thân, cho nên bóp méo thế giới quan của cô ta.”
Tử Mặc trầm mặc trong chốc lát, nói: “Nhưng hiện tại chị ấy là một nhà nhiếp ảnh.”
“?”
Cô nhớ lại khi Cố Quân Nghi tạm biệt với cô, ở trong điện thoại âm thanh kia tràn đầy dịu dàng, cô không khỏi mỉm cười: “Chị ấy đi rồi, mang theo giá đỡ đi làm một nhà nhiếp ảnh du lịch.”
“…Mặc dù tôi cho rằng đây là một cách thức trốn tránh cuộc sống của cô ta, nhưng đây vẫn có thể xem là một cách tốt, con người dù sao cũng cần dùng năng lực của chính mình đứng thẳng dậy từ trong đau khổ, có đôi khi loại năng lực này cũng biểu hiện là sự chạy trốn.”
Anh ta trầm mặc một lúc, bỗng thốt ra một câu: “Nói không chừng, đây là Trần Tiềm dùng một cách thức khác đang yêu cô ta.”
“Bác sĩ, hình như anh luôn có thể dùng một câu chứng minh bản chất của bất cứ sự việc nào —— ít nhất trông như là bản chất.”
Tưởng Bách Liệt đứng lên, nhún vai: “Tôi không biết đây là khen ngợi hay là chê bai.”
Cô hé miệng muốn giải thích, nhưng bị anh ta ngắt lời: “Cô không cần trả lời tôi, hãy để trong lòng tôi mang theo một nghi vấn như vậy, trong lòng người lúc nào cũng cần nghi vấn.”
“…” Thật vậy chăng? Con người cần nghi vấn, cho dù nghi vấn này không có đáp án?
“Chính là bởi vì tràn ngập nghi vấn,” anh ta như là đang trả lời cô, “Thế giới này mới trở nên thú vị.”
Đồng hồ trên tường phát ra tiếng tích tắc, vang vọng, trong vòi nước trên bồn nước kia dù thế nào cũng không đóng chặt luôn chảy ra giọt nước, Tưởng Bách Liệt đi tới bên cạnh Tử Mặc, khoanh tay giống như cô nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng một giọng điệu cảm tính hiếm thấy nói: “À, thấm thoát đã sắp hai năm. Hôm nay sẽ rời khỏi nơi này, thật đúng là có chút luyến tiếc.”
“…” Trong mắt Tử Mặc có chút thương cảm, nhưng cô không muốn bị anh ta nhìn thấy.
“Chờ văn phòng mới của tôi bố trí xong xuôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Được.”
“Tử Mặc,” anh ta xoay người, nhìn cô, dịu dàng nói, “Tôi nghĩ, lần sau khi cô tới, không còn dùng thân phận một bệnh nhân, mà là…một người bạn.”
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, nói vậy…cô đã tốt nghiệp từ phòng khám tâm lý này?
Đôi mắt phượng mê hoặc người của anh ta chớp chớp đầy phong tình, cô không khỏi cười rộ lên: “Bác sĩ, tôi còn tưởng rằng, chúng ta đã là bạn bè từ lâu.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Bách Liệt đi qua mở cánh cửa màu trắng ngà kia, nhân viên của công ty vận chuyển đứng ở cửa, tỏ vẻ chuẩn bị làm việc. Tử Mặc nhìn xung quanh, giống như đều lưu luyến mỗi một thứ ở đây, nhưng lại như là chờ mong nhìn thấy chúng nó lần nữa xuất hiện trong văn phòng mới của bác sĩ Tưởng.
Cô đi tới trước chiếc ghế da màu đen ở cùng cô gần hai năm, cô xách lấy ba lô, vỗ nhẹ nhàng, sau đó xoay người tạm biệt Tưởng Bách Liệt.
Đi đến dưới lầu, cô nhìn thấy chiếc xe tải của công ty vận chuyển đậu trước cổng chính, trên thân xe sơn logo màu đỏ, vô cùng bắt mắt. Cô mỉm cười, điều này đối với bác sĩ cũng là một loại thay đổi, cô theo bản năng lẩm nhẩm trong lòng lời anh ta vừa nói: điều duy nhất con người có thể tin tưởng, chính là mỗi một ngày trên thế giới này đều đang thay đổi.
Cô vòng qua xe tải, mới đi vài bước, trông thấy chiếc xe màu đen đậu dưới tàng cây ngô đồng, Hạng Tự đang chờ cô, không hút thuốc, anh nhìn cô đi sang đây, khuôn mặt tươi cười ngoắc ngón tay với cô. Cô có chút dở khóc dở cười đi qua, rồi lên xe.
“Em lạnh không?” Anh hỏi. Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, mặc dù mùa xuân sắp đến, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sự lãnh lẽo thấu qua xương cốt.
Cô lắc đầu, chỉ là cái mũi bị gió thổi trúng mà nửa đỏ nửa trắng, anh vươn tay véo má cô, ngón tay hơi thô ráp, nhưng lại chẳng giống như hồi trước.
Cô dời ý nghĩ, hỏi: “Anh cai thuốc lá ư?”
“Anh vốn không hút nhiều lắm.” Anh như là không trả lời trọng điểm của câu hỏi.
“…”
“Huống chi,” anh mím môi, biểu tình có chút không được tự nhiên, “Hút thuốc không tốt cho đứa bé…”
“Anh…” Tử Mặc theo bản năng vươn tay xoa bụng mình, mở to hai mắt, nói không ra lời.
Hạng Tự quay đầu nhìn cô, thản nhiên nhếch khóe miệng: “Em muốn giấu anh tới khi nào?”
“…Em cũng mới phát hiện thôi.” Cô có chút không dám nhìn anh.
Anh kéo tay cô qua: “Hai tuần gọi là ‘mới phát hiện’ hửm?”
“…”
“Em đang do dự sao?” Anh nheo mắt lại.
Cô không thể trả lời.
“Do dự điều gì? Em không muốn sao…” Nói xong lời cuối cùng, giọng anh trở nên khàn khàn.
“Không phải.” Cô quả quyết phủ nhận.
“?”
“Em chỉ là…” Cô cúi đầu, “Không khẳng định anh có chuẩn bị tốt không?”
“Nếu anh nói không muốn, em cũng không muốn sao?” Anh nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
“Không đâu…” Cô cảm thấy trong cổ họng hơi đắng, “Em chỉ nghĩ…nếu anh thật sự không muốn, em cũng cần có thời gian suy nghĩ biện pháp, làm thế nào đối với đứa bé là tốt nhất.”
Anh trầm lặng, trầm lặng thật lâu, cho đến khi cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện hốc mắt anh đỏ ngầu.
Hạng Tự duỗi cánh tay ra ôm cô thật chặt, thấp giọng nói: “Trên thế giới này còn có người phụ nữ nào ngốc hơn em không?”
“…” Cô không thể trả lời, nhưng cô theo trực giác suy nghĩ, khẳng định là có.
“Đôi khi anh cảm thấy rất sợ hãi…”
“?”
“Em tốt như vậy, rốt cuộc tại sao yêu anh, anh có cái gì đáng để em yêu chứ?”
Cô không khỏi cười rộ lên, cho dù bị anh ôm chặt hơi đau, nhưng cô chẳng hề để ý. Thật ra, không chỉ anh, Tưởng Bách Liệt và Hạng Phong đều từng hỏi cùng vấn đề…
“Anh còn nhớ Tiểu Bạch của em không?” Cô nói.
“Ừm.”
“Nó là một con chó lang thang, từ lần đầu tiên em nhìn thấy nó, em cảm thấy nó rất giống em. Ánh mắt nó ngơ ngác giống như em, thường thường bị mấy đứa trẻ lân cận bắt nạt, nhưng lần nào em cũng trốn ở một bên nhìn, không dám đi lên giúp nó.”
“…”
“Có một buổi tối, khi mấy đứa trẻ kia đi qua bắt nạt nó, anh đã xuất hiện, anh đuổi đi những đứa trẻ kia, trả lại miếng bánh bích quy cho nó ăn. Tiểu Bạch rất vui, ánh mắt nó trở nên khác lạ, nó quẫy đuôi với anh, bộ dáng rất đáng yêu. Là anh cứu nó, thế nên bắt đầu từ ngày đó, em đã yêu anh…”
Hạng Tự buông cô ra, nhìn ánh mắt cô kỹ càng, như là muốn xác nhận cô không có lừa anh: “Là vì…chuyện này?”
“Ừm…” Cô gật đầu.
Anh cào tóc, vẻ mặt hoang mang: “Em vì một chuyện…anh hoàn toàn không nhớ rõ, thế nên yêu anh?”
“…Bằng không anh cho là khuôn mặt điển trai hoặc là dáng người đẹp của anh sao?” Cô bỗng nhiên có tâm tình nói đùa với anh.
“…” Anh trừng cô, không nói gì.
“Như vậy…trên thực tế, việc này…” Cô theo bản năng nhìn bụng mình, “Rốt cuộc anh muốn hay không?”
Hạng Tự nhíu mày, giúp cô đeo dây an toàn, lạnh lùng nói: “Em hỏi loại vấn đề này là muốn anh trở mặt à.”
Anh khởi động xe lên đường, bầu không khí trong xe thế mà hơi gượng gạo, có lẽ bị ngữ khí vừa rồi của Hạng Tự hù dọa, hay là chỉ đang suy nghĩ sự việc, Tử Mặc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
“Không bằng ngày mai đến cục dân chính đi,” Hạng Tự bỗng nhiên nói, sau đó cười ngây ngô, “…Tiện thể trên đường về nhà có thể đi mua một chiếc xe đẩy.”
Cô rất muốn trách anh khoa trương quá rồi, nhưng cuối cùng, cô vẫn điềm tĩnh gật đầu, nói: “Được.”
Bức thư của Vu Nhâm Chi nằm trong ba lô của cô, trong lúc lơ đãng, cô không muốn đốt nó hoặc là nghe theo đề nghị của Tưởng Bách Liệt dùng máy cắt giấy cắt vụn nó ra, bởi vì cô bắt đầu tin tưởng, cũng bắt đầu thích câu nói kia của Vu Nhâm Chi.
“Nếu, sau khi trải qua thất vọng, phản bội, ly biệt và bỏ cuộc, em vẫn cứ tràn đầy dũng khí, vẫn cứ bằng lòng tin tưởng người khác, vẫn có một trái tim hồn nhiên mà lương thiện, vẫn cứ tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này… Như vậy, điều kỳ diệu đã xảy ra.”
– Hoàn chính văn –
Tử Mặc nghĩ nghĩ, vẫn mù mờ lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi…tôi cảm thấy quá đột ngột, hình như tôi đã quên mất vụ tai nạn đó, nhưng anh ấy lại bỗng nhiên xuất hiện, nói mình là thủ phạm, tôi cũng không biết mình nên nghĩ như thế nào.”
“Cô hận anh ta không?”
Cô mím môi, lắc đầu: “Không hận.”
“Vậy đợi sau này, tìm thời gian đến Ô Trấn, tự mình nói với anh ta.”
“Anh thật nghĩ như vậy?”
“Đúng vậy, đương nhiên,” Tưởng Bách Liệt nheo mắt, biểu tình tựa như con mèo Garfield, “Chờ gặp mặt rồi, cô có thể biết mình có tha thứ cho anh ta hay không?”
“…”
“Cơ mà, tiếc là tình bạn này không có đầu đuôi.”
“?”
“Anh ta thổ lộ với cô không phải sao?” Anh ta nhướn mày.
“Đâu có,” Tử Mặc ngạc nhiên, “Chính anh ấy cũng nói, thổ lộ của anh ấy rất vụng về…”
Tưởng Bách Liệt day day huyệt thái dương, nói: “Đây là một người đàn ông cung Ma Kết điển hình.”
“…” Tử Mặc rất muốn nói cô không bao giờ muốn nghe nhận xét về bất cứ chòm sao nào nữa, nhưng chợt nhớ tới đây là chòm sao cuối cùng, thế là cô quyết định để bác sĩ Tưởng làm tới nơi tới chốn.
Quyển sách về chòm sao của anh ta gần như muốn rách ra từng mảnh, nhưng anh ta vẫn cầm nó một cách cẩn thận, biểu tình như là thuật sĩ giang hồ thấy được thiên cơ: “Cung Ma Kết của chúng ta là một cung nghiêm khắc cứng nhắc, chững chạc từng trải. Tuy rằng luôn cho người khác ấn tượng khô khan, nhưng người khô khan nói chung không đùa bỡn thủ đoạn; cho dù là sự nghiệp hay tình yêu, bọn họ đều dùng phong cách đặc thù này để giành chiến thắng.”
“Cung Ma Kết giống như con sơn dương đi trên vách núi cheo leo một cách vững vàng kiên định, sẽ thật cẩn thận vượt qua tình cảnh khốn khó. Thông thường đều rất cường tráng, có sức chịu đựng phi thường, ý chí kiên quyết, có quan niệm về thời gian, có cảm giác trách nhiệm, xem trọng uy tín và thanh danh.
Giống như những cung thuộc thổ khác, là thuộc loại hướng nội, hơi u buồn, tự xét mình, cô độc, bảo thủ, hoài cổ, tiêu cực, không có cảm giác an toàn, cũng thiếu sự hài hước, thường sẽ tỏ ra vẻ cao cao tại thượng hoặc là nghiêm khắc, dùng để che giấu sự yếu đuối bên trong ——”
“—— tôi có thể ngắt ngang một chút không, tôi cảm thấy những điểm này không đúng.”
“Ừm hở?” Tưởng Bách Liệt làm động tác tay “mời”.
“Vu Nhâm Chi mà tôi quen biết, cởi mở, tự suy ngẫm, tích cực, rất hài hước.”
“Có lẽ đây chỉ là một loại tư tưởng.” Câu nói đầu tiên của anh ta phản bác cô.
Cô chỉ đành im miệng, chờ anh ta đọc xong.
“Thông thường bọn họ hiếm khi là một thiên tài, nhưng mà lòng mang chí lớn, trải qua quá trình rèn luyện chồng chất, đến thời trung niên mới có thể dần dần có được thanh danh và thành công. Một mặt là vì bọn họ có hoài bão vững vàng và nghị lực kiên định, hơn nữa am hiểu tri thức và tích lũy kinh nghiệm, như thế mới từng chút một đạt tới mục tiêu. Mặc dù có khi vì hoàn thành mục tiêu này cũng sẽ dùng chút sách lược tàn nhẫn vô tình, nhưng Ma Kết coi như có tinh thần trọng nghĩa. Bọn họ có sở trường về ngoại giao, hiếu động, dồi dào sức sống, xác định mục tiêu; có năng lực lý giải tôn giáo hoặc là thần bí học cùng với quan niệm logic của khoa học xã hội, thuộc mẫu người có tài nhưng thành đạt muộn.”
Tưởng Bách Liệt nhìn cô một cái, ngay lúc cô muốn chen vào anh ta liền đọc tiếp.
“Cung Ma Kết giỏi ngụy trang, cho dù gặp gỡ đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, cũng sẽ nghiêm khắc khống chế sức tưởng tượng về sự lãng mạn, để phòng ngừa tình cảm lan tràn. Bọn họ cũng rất thực tế, thích quyền uy, bảo đảm và địa vị, bọn họ tin tưởng hôn nhân vững chắc và gia đình hoàn chỉnh, là điều kiện cần thiết của sự thành công, cũng là trách nhiệm và yêu cầu của bản thân. Mà yêu cầu của bọn họ đối với bản thân thường rất cao, thế nên đối với người khác cũng vậy.”
“…”
“Cho nên,” Tưởng Bách Liệt khép sách lại, nhìn cô nói, “Trên thực tế anh ta là một người đàn ông…có chút mâu thuẫn.”
“?”
“Cho dù có ngàn lời vạn nói, nhưng với cô chỉ nói một câu,” anh ta lại cầm bức thư lướt qua mấy lần, “Anh ta chính là người như vậy, không muốn tạo ra bất cứ gánh nặng nào cho cô hoặc là chính anh ta, bởi vậy không nói gì hết, hoặc là có lẽ bản thân anh ta không hề nhận ra trái tim mình đang thay đổi, đợi đến khi phát hiện thì không muốn nói nhiều thêm một câu —— anh ta là cổ nhân ư? Tính cách của anh ta còn nặng nề hơn cả cô.”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì…”
“Được rồi, vậy thì đừng hiểu,” anh ta giơ tay đầu hàng, “Anh chàng Hạng Tự thì sao?”
“Gì cơ?”
“Cô có cho anh ta xem lá thư không?”
“Không có! Tôi làm sao dám!” Cô ngạc nhiên, “Ngoài anh ra, tôi không cho bất cứ người nào xem qua.”
“Tại sao?”
“Nếu anh ấy biết Vu Nhâm Chi là người đụng tôi, chỉ sợ sẽ giết chết người ta.”
“Cũng phải, dù sao người kia nhất định là kẻ thù của anh ta —— bất cứ phương diện nào cũng phải.”
“Tôi nghĩ đợi sau khi anh đọc xong sẽ đốt nó đi.”
“…Tôi đề nghị cô dùng máy cắt giấy.” Lần này đổi sang Tưởng Bách Liệt ngạc nhiên.
“Ờ.”
“Vậy, chị Tiểu Cố kia thì sao?”
“Chị ấy…” Tử Mặc dừng một chút, ánh mắt hơi ảm đạm, “Bọn họ hình như thật sự ly hôn.”
“Nhưng mà, tuyển thủ cờ vây không phải nói bằng lòng tha thứ cho cô ta sao?”
“Anh ấy nói anh ấy có thể tha thứ cho chị ấy, nhưng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, thế nên…bọn họ vẫn chia tay.”
Tưởng Bách Liệt nhíu mày: “Trên cơ bản, tôi không hiểu được ý nghĩ của những người đánh cờ vây.”
Tử Mặc thở dài, tràn đầy đồng cảm.
“Tôi không biết, nếu anh ta thật sự tha thứ cho vợ mình, tại sao còn muốn vứt bỏ cuộc hôn nhân này?”
Cô nheo mắt lại, nhìn sân thể dục ngoài cửa sổ cách đó không xa: “Bác sĩ, có thể có một tình huống thế này không…”
“?”
“Chính là,” cô quay người lại nhìn anh ta, “Anh thật sự có thể tha thứ những hành vi của người này, nhưng anh không hề yêu họ?”
Tưởng Bách Liệt xoa cằm suy tư, trầm ngâm một phen nói: “Có khả năng, hoàn toàn bởi vì không yêu nên có thể tha thứ… Nhưng điểm này lại có chút tự mâu thuẫn, rốt cuộc khi yêu một người thì càng khoan dung hơn, hay là khi không yêu thì khoan dung hơn?”
Tử Mặc cười rộ lên, dáng vẻ rất hoạt bát: “Bác sĩ, không phải anh đã từng nói, con người rất phức tạp sao?”
Anh ta nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nhún vai tỏ vẻ đồng ý: “Được rồi, có lẽ vấn đề này căn bản không có đáp án.”
“Thật ra, tôi cho rằng Trần Tiềm không thật sự như lời anh ấy nói, có thể dễ dàng khoan dung bất cứ chuyện gì của Cố Quân Nghi, thậm chí còn tha thứ cho chị ấy.”
“Tại sao?”
Cô nhếch khóe miệng, lắc đầu: “Tôi hiểu được tâm trạng của anh ấy.”
“…”
“Nếu anh ấy không thuyết phục bản thân đi tha thứ cho chị ấy, thế thì cuộc hôn nhân này, gia đình bọn họ coi như kết thúc…”
“Nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn ly hôn.”
“Ừm…bởi vì anh ấy lựa chọn đối diện thẳng với chính mình.”
Tưởng Bách Liệt nhìn cô, nụ cười tại khóe miệng tựa như một làn gió xuân trong đầu đông: “Tử Mặc, nói cho tôi biết, từ lần đầu tiên cô xuất hiện tại cửa cho đến bây giờ, cô có phát hiện sự thay đổi của mình không?”
“…Đương nhiên, tôi đương nhiên thay đổi.” Cô cũng mỉm cười.
“Tôi rất vui —— tôi rất vui nhìn thấy cô có chuyển biến tốt như vậy.”
“Đó đều là công lao của anh, bác sĩ.”
“Tôi?” Anh ta cười khổ, “Cũng chỉ biết đọc một số thứ gọi là giải mã chòm sao cho cô nghe thôi mà.”
“Ơ! Bác sĩ, anh…tôi tưởng anh thật sự tin những điều đó…”
“Sao thế được!” Anh ta cười ha hả.
“Chẳng lẽ không đúng ư…” Có đôi khi, Tử Mặc cảm thấy người phức tạp nhất là chính Tưởng Bách Liệt.
“Không, Tử Mặc, tôi không tin, tôi chưa bao giờ tin cả!” Anh ta cầm sách lên, tùy tiện lật trang sách, “Quyển sách này căn bản là đồ vứt đi! Những điều gọi là giải mã đó, chẳng qua là tổng kết của một số người đối với những người khác, nhưng con người đang thay đổi, giống như cô.”
“Nhưng anh… kiên trì đọc hết mười hai chương…”
“Ồ, đúng là bởi vì tôi đọc hết mười hai chương này, mới càng làm sâu sắc tín niệm của tôi —— tất cả những điều đó đều không thể tin được. Điều duy nhất con người có thể tin tưởng, chính là mỗi một ngày trên thế giới này đều đang thay đổi.”
Cô ngơ ngác nhìn anh ta, không biết nên tiếp tục thế nào.
“Đúng rồi bác sĩ,” qua thật lâu, cô bỗng nhiên nói, “Tủ lạnh của anh đâu rồi? Lần trước tôi tới đã muốn hỏi anh như vậy.”
“À…” Tưởng Bách Liệt trầm lặng với thái độ khác thường, một lát sau mới nói: “Tôi tặng nó cho giáo sư.”
“?”
“Bất cứ một người nào, hoặc là một thứ đồ nào, đều có giá trị của chính mình, có lẽ khi cô yêu anh ấy / cô ấy / nó, cô sẽ không nhìn thấy những giá trị này, nhưng điều đó cũng không đại diện giá trị kia không tồn tại.”
“…”
“Nếu diễn thuyết của giáo sư, bởi vì có nó mà trở nên sinh động hơn, hoặc là bởi vì nó xuất hiện tại buổi diễn thuyết mà nhận được nhiều sự chú ý hơn, thế thì tôi bằng lòng bỏ đi thứ mình yêu thích.”
Tuy rằng Tử Mặc không hiểu hết lời nói của bác sĩ, nhưng cô vẫn cố gắng suy nghĩ: “…Không phải anh muốn nói, giống như Trần Tiềm vậy ngoại trừ là một người chồng, vẫn là một tuyển thủ cờ vây, hoặc là Cố Quân Nghi ngoại trừ là một người vợ, cũng là một nhà nhiếp ảnh?”
“…Theo trình độ nào đó, có thể nói vậy,” Tưởng Bách Liệt nghĩ nghĩ, “Có lẽ bởi vì Cố Quân Nghi chính là vì không thực hiện được giá trị của bản thân, cho nên bóp méo thế giới quan của cô ta.”
Tử Mặc trầm mặc trong chốc lát, nói: “Nhưng hiện tại chị ấy là một nhà nhiếp ảnh.”
“?”
Cô nhớ lại khi Cố Quân Nghi tạm biệt với cô, ở trong điện thoại âm thanh kia tràn đầy dịu dàng, cô không khỏi mỉm cười: “Chị ấy đi rồi, mang theo giá đỡ đi làm một nhà nhiếp ảnh du lịch.”
“…Mặc dù tôi cho rằng đây là một cách thức trốn tránh cuộc sống của cô ta, nhưng đây vẫn có thể xem là một cách tốt, con người dù sao cũng cần dùng năng lực của chính mình đứng thẳng dậy từ trong đau khổ, có đôi khi loại năng lực này cũng biểu hiện là sự chạy trốn.”
Anh ta trầm mặc một lúc, bỗng thốt ra một câu: “Nói không chừng, đây là Trần Tiềm dùng một cách thức khác đang yêu cô ta.”
“Bác sĩ, hình như anh luôn có thể dùng một câu chứng minh bản chất của bất cứ sự việc nào —— ít nhất trông như là bản chất.”
Tưởng Bách Liệt đứng lên, nhún vai: “Tôi không biết đây là khen ngợi hay là chê bai.”
Cô hé miệng muốn giải thích, nhưng bị anh ta ngắt lời: “Cô không cần trả lời tôi, hãy để trong lòng tôi mang theo một nghi vấn như vậy, trong lòng người lúc nào cũng cần nghi vấn.”
“…” Thật vậy chăng? Con người cần nghi vấn, cho dù nghi vấn này không có đáp án?
“Chính là bởi vì tràn ngập nghi vấn,” anh ta như là đang trả lời cô, “Thế giới này mới trở nên thú vị.”
Đồng hồ trên tường phát ra tiếng tích tắc, vang vọng, trong vòi nước trên bồn nước kia dù thế nào cũng không đóng chặt luôn chảy ra giọt nước, Tưởng Bách Liệt đi tới bên cạnh Tử Mặc, khoanh tay giống như cô nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng một giọng điệu cảm tính hiếm thấy nói: “À, thấm thoát đã sắp hai năm. Hôm nay sẽ rời khỏi nơi này, thật đúng là có chút luyến tiếc.”
“…” Trong mắt Tử Mặc có chút thương cảm, nhưng cô không muốn bị anh ta nhìn thấy.
“Chờ văn phòng mới của tôi bố trí xong xuôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Được.”
“Tử Mặc,” anh ta xoay người, nhìn cô, dịu dàng nói, “Tôi nghĩ, lần sau khi cô tới, không còn dùng thân phận một bệnh nhân, mà là…một người bạn.”
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, nói vậy…cô đã tốt nghiệp từ phòng khám tâm lý này?
Đôi mắt phượng mê hoặc người của anh ta chớp chớp đầy phong tình, cô không khỏi cười rộ lên: “Bác sĩ, tôi còn tưởng rằng, chúng ta đã là bạn bè từ lâu.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Bách Liệt đi qua mở cánh cửa màu trắng ngà kia, nhân viên của công ty vận chuyển đứng ở cửa, tỏ vẻ chuẩn bị làm việc. Tử Mặc nhìn xung quanh, giống như đều lưu luyến mỗi một thứ ở đây, nhưng lại như là chờ mong nhìn thấy chúng nó lần nữa xuất hiện trong văn phòng mới của bác sĩ Tưởng.
Cô đi tới trước chiếc ghế da màu đen ở cùng cô gần hai năm, cô xách lấy ba lô, vỗ nhẹ nhàng, sau đó xoay người tạm biệt Tưởng Bách Liệt.
Đi đến dưới lầu, cô nhìn thấy chiếc xe tải của công ty vận chuyển đậu trước cổng chính, trên thân xe sơn logo màu đỏ, vô cùng bắt mắt. Cô mỉm cười, điều này đối với bác sĩ cũng là một loại thay đổi, cô theo bản năng lẩm nhẩm trong lòng lời anh ta vừa nói: điều duy nhất con người có thể tin tưởng, chính là mỗi một ngày trên thế giới này đều đang thay đổi.
Cô vòng qua xe tải, mới đi vài bước, trông thấy chiếc xe màu đen đậu dưới tàng cây ngô đồng, Hạng Tự đang chờ cô, không hút thuốc, anh nhìn cô đi sang đây, khuôn mặt tươi cười ngoắc ngón tay với cô. Cô có chút dở khóc dở cười đi qua, rồi lên xe.
“Em lạnh không?” Anh hỏi. Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, mặc dù mùa xuân sắp đến, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sự lãnh lẽo thấu qua xương cốt.
Cô lắc đầu, chỉ là cái mũi bị gió thổi trúng mà nửa đỏ nửa trắng, anh vươn tay véo má cô, ngón tay hơi thô ráp, nhưng lại chẳng giống như hồi trước.
Cô dời ý nghĩ, hỏi: “Anh cai thuốc lá ư?”
“Anh vốn không hút nhiều lắm.” Anh như là không trả lời trọng điểm của câu hỏi.
“…”
“Huống chi,” anh mím môi, biểu tình có chút không được tự nhiên, “Hút thuốc không tốt cho đứa bé…”
“Anh…” Tử Mặc theo bản năng vươn tay xoa bụng mình, mở to hai mắt, nói không ra lời.
Hạng Tự quay đầu nhìn cô, thản nhiên nhếch khóe miệng: “Em muốn giấu anh tới khi nào?”
“…Em cũng mới phát hiện thôi.” Cô có chút không dám nhìn anh.
Anh kéo tay cô qua: “Hai tuần gọi là ‘mới phát hiện’ hửm?”
“…”
“Em đang do dự sao?” Anh nheo mắt lại.
Cô không thể trả lời.
“Do dự điều gì? Em không muốn sao…” Nói xong lời cuối cùng, giọng anh trở nên khàn khàn.
“Không phải.” Cô quả quyết phủ nhận.
“?”
“Em chỉ là…” Cô cúi đầu, “Không khẳng định anh có chuẩn bị tốt không?”
“Nếu anh nói không muốn, em cũng không muốn sao?” Anh nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
“Không đâu…” Cô cảm thấy trong cổ họng hơi đắng, “Em chỉ nghĩ…nếu anh thật sự không muốn, em cũng cần có thời gian suy nghĩ biện pháp, làm thế nào đối với đứa bé là tốt nhất.”
Anh trầm lặng, trầm lặng thật lâu, cho đến khi cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện hốc mắt anh đỏ ngầu.
Hạng Tự duỗi cánh tay ra ôm cô thật chặt, thấp giọng nói: “Trên thế giới này còn có người phụ nữ nào ngốc hơn em không?”
“…” Cô không thể trả lời, nhưng cô theo trực giác suy nghĩ, khẳng định là có.
“Đôi khi anh cảm thấy rất sợ hãi…”
“?”
“Em tốt như vậy, rốt cuộc tại sao yêu anh, anh có cái gì đáng để em yêu chứ?”
Cô không khỏi cười rộ lên, cho dù bị anh ôm chặt hơi đau, nhưng cô chẳng hề để ý. Thật ra, không chỉ anh, Tưởng Bách Liệt và Hạng Phong đều từng hỏi cùng vấn đề…
“Anh còn nhớ Tiểu Bạch của em không?” Cô nói.
“Ừm.”
“Nó là một con chó lang thang, từ lần đầu tiên em nhìn thấy nó, em cảm thấy nó rất giống em. Ánh mắt nó ngơ ngác giống như em, thường thường bị mấy đứa trẻ lân cận bắt nạt, nhưng lần nào em cũng trốn ở một bên nhìn, không dám đi lên giúp nó.”
“…”
“Có một buổi tối, khi mấy đứa trẻ kia đi qua bắt nạt nó, anh đã xuất hiện, anh đuổi đi những đứa trẻ kia, trả lại miếng bánh bích quy cho nó ăn. Tiểu Bạch rất vui, ánh mắt nó trở nên khác lạ, nó quẫy đuôi với anh, bộ dáng rất đáng yêu. Là anh cứu nó, thế nên bắt đầu từ ngày đó, em đã yêu anh…”
Hạng Tự buông cô ra, nhìn ánh mắt cô kỹ càng, như là muốn xác nhận cô không có lừa anh: “Là vì…chuyện này?”
“Ừm…” Cô gật đầu.
Anh cào tóc, vẻ mặt hoang mang: “Em vì một chuyện…anh hoàn toàn không nhớ rõ, thế nên yêu anh?”
“…Bằng không anh cho là khuôn mặt điển trai hoặc là dáng người đẹp của anh sao?” Cô bỗng nhiên có tâm tình nói đùa với anh.
“…” Anh trừng cô, không nói gì.
“Như vậy…trên thực tế, việc này…” Cô theo bản năng nhìn bụng mình, “Rốt cuộc anh muốn hay không?”
Hạng Tự nhíu mày, giúp cô đeo dây an toàn, lạnh lùng nói: “Em hỏi loại vấn đề này là muốn anh trở mặt à.”
Anh khởi động xe lên đường, bầu không khí trong xe thế mà hơi gượng gạo, có lẽ bị ngữ khí vừa rồi của Hạng Tự hù dọa, hay là chỉ đang suy nghĩ sự việc, Tử Mặc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
“Không bằng ngày mai đến cục dân chính đi,” Hạng Tự bỗng nhiên nói, sau đó cười ngây ngô, “…Tiện thể trên đường về nhà có thể đi mua một chiếc xe đẩy.”
Cô rất muốn trách anh khoa trương quá rồi, nhưng cuối cùng, cô vẫn điềm tĩnh gật đầu, nói: “Được.”
Bức thư của Vu Nhâm Chi nằm trong ba lô của cô, trong lúc lơ đãng, cô không muốn đốt nó hoặc là nghe theo đề nghị của Tưởng Bách Liệt dùng máy cắt giấy cắt vụn nó ra, bởi vì cô bắt đầu tin tưởng, cũng bắt đầu thích câu nói kia của Vu Nhâm Chi.
“Nếu, sau khi trải qua thất vọng, phản bội, ly biệt và bỏ cuộc, em vẫn cứ tràn đầy dũng khí, vẫn cứ bằng lòng tin tưởng người khác, vẫn có một trái tim hồn nhiên mà lương thiện, vẫn cứ tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này… Như vậy, điều kỳ diệu đã xảy ra.”
– Hoàn chính văn –
Tác giả :
Xuân Thập Tam Thiếu